Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 833
Nha Mẫn
11/04/2024
Cửa đã mở, anh ta chỉ đơn giản đẩy sang một bên rồi bước vào, khi anh ta bước vào liền nhướng mày, NhanMinh Tú đang nằm chống mông ở trên giường nghịch điện thoại di động, bàn chân trắng nõn câu lên đôi chân thon dài đều là máu thịt, ở giữa không trung lay động, NhanKiến Định ho nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi ở bên giường, nhìn cô ấy.
Nhưng cô ấy không hề có chút phản ứng nào.
NhanMinh Tú vẫn đang chăm chú, như không nghe thấy tiếng anh ta đi vào, hai mắt nhìn thẳng vào điện thoại, ngón tay di chuyển nhanh chóng.
NhanKiến Định nghi ngờ nên nghiêng người xem xét, nhưng bị người phụ nữ nhanh mắt chặn lại.
“Tại sao em lại tập trung như vậy, còn không biết anh vào lúc nào sao?”
“Em đang nói chuyện với người quen trên mạng, anh không được xem của em, em sẽ mắc cỡ!”
Người phụ nữ nằm ở trên giường nhìn anh ta, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói quyến rũ. Khóe miệng cô ấy nhếch lên đến mức có thể dài đến sau mang tai.
“Em cũng vẫn không biết nên nói chuyện gì, em dậy từ khi nào vậy, sao em không ngủ thêm đi?”
Mặc dù sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn sáng sủa, nhưng hiện tại cũng chưa tới 7 giờ, rõ ràng là đêm qua cô ấy đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng anh ta không biết cô ấy lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy!
“Đừng lo lắng cho em. Hôm qua anh nói muốn đưa em đi chơi. Khi nào thì chúng ta đi?”
Cô ấy nhanh chóng cất điện thoại đi, NhanMinh Tú ngồi xếp bằng trước mặt anh ta, cúi người đặt khuỷu tay đặt trên đùi anh ta, hai tay giữ lấy cằm của anh ta.
“Minh Tú, hôm nay anh có việc phải làm. Lần sau anh sẽ đưa em đi chơi, được không?”
anh ta nắm cằm cô ấy một cách bất lực, NhanKiến Định nhìn đôi mắt ngấn nước của cô ấy. Dù không thể chịu đựng được nhưng cũng không thể làm gì được, thà nói từ sớm còn hơn để cô ấy cứ hi vọng trong lòng.
“Rõ ràng là hôm qua anh đã hứa với em, sao bây giờ lại như thế này! NhanKiến Định, anh không giữ lời!”
Chưa kịp dứt lời, người phụ nữ đang uể oải ngồi trên giường bỗng nhiên như được khôi phục lại, cơ thể linh hoạt đến cực hạn.
NhanKiến Định chỉ cảm thấy có một tia sáng xoẹt qua trước mắt anh ta, hai giây sau tay anh ta liền trở nên trống rỗng.
NhanMinh Tú vô cảm quấn lấy chăn bông, giống như một con bọ nhỏ, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen.
“Minh Tú ngoan, được rồi lần sau anh sẽ đưa em đến đó, hôm nay anh sẽ nói Nhã Quỳnh qua chơi với em, được không? Trong khi chờ cô ấy đến thì em đi nghỉ ngơi đi, anh nghĩ quầng thâm mắt của em có khi còn hơn gấu trúc nữa rồi đó, có lẽ hôm qua em ngủ không được ngon…”
NhanKiến Định đứng lên theo nhịp tim gia tốc, cúi người xoa xoa cái đầu nhỏ của cô ấy, nhẹ giọng nói.
“Rõ ràng anh là người hứa trước…”
NhanMinh Tú thu mình trong chăn bông, khổ sở lăn lộn, sau khi suy nghĩ xong mới nói: “Em biết anh đang bận, vậy thì, lần sau anh phải nhớ rằng em đang chờ anh, anh nhé, đừng bắt em phải đợi nữa…”
Nói xong cô ấy chui ra khỏi chăn bông có chút ngượng ngùng lau đi giọt nước mắt trên mặt, ngẩng đầu cười với anh ta, NhanKiến Định đau khổ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy nhưng anh ta cũng không biết phải làm thế nào để an ủi.
Anh ta chỉ có thể cẩn thận ôm cô ấy vào trong tay: “Đây là lần cuối cùng, anh hứa sẽ không để cho em phải đợi anh nữa, sau này là anh đợi em có được không!”
Chờ anh ta hơn mười năm, Tôi Kiến Định cũng không biết người phụ nữ nhỏ bé ấy đã kiên trì như thế nào, tất cả là lỗi của anh ta, đáng lẽ anh ta phải sớm đi tìm cô ấy ngay khi vừa tỉnh lại, cả đời này anh ta vẫn luôn mang ơn cô ấy.
Nhưng cô ấy không hề có chút phản ứng nào.
NhanMinh Tú vẫn đang chăm chú, như không nghe thấy tiếng anh ta đi vào, hai mắt nhìn thẳng vào điện thoại, ngón tay di chuyển nhanh chóng.
NhanKiến Định nghi ngờ nên nghiêng người xem xét, nhưng bị người phụ nữ nhanh mắt chặn lại.
“Tại sao em lại tập trung như vậy, còn không biết anh vào lúc nào sao?”
“Em đang nói chuyện với người quen trên mạng, anh không được xem của em, em sẽ mắc cỡ!”
Người phụ nữ nằm ở trên giường nhìn anh ta, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói quyến rũ. Khóe miệng cô ấy nhếch lên đến mức có thể dài đến sau mang tai.
“Em cũng vẫn không biết nên nói chuyện gì, em dậy từ khi nào vậy, sao em không ngủ thêm đi?”
Mặc dù sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn sáng sủa, nhưng hiện tại cũng chưa tới 7 giờ, rõ ràng là đêm qua cô ấy đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng anh ta không biết cô ấy lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy!
“Đừng lo lắng cho em. Hôm qua anh nói muốn đưa em đi chơi. Khi nào thì chúng ta đi?”
Cô ấy nhanh chóng cất điện thoại đi, NhanMinh Tú ngồi xếp bằng trước mặt anh ta, cúi người đặt khuỷu tay đặt trên đùi anh ta, hai tay giữ lấy cằm của anh ta.
“Minh Tú, hôm nay anh có việc phải làm. Lần sau anh sẽ đưa em đi chơi, được không?”
anh ta nắm cằm cô ấy một cách bất lực, NhanKiến Định nhìn đôi mắt ngấn nước của cô ấy. Dù không thể chịu đựng được nhưng cũng không thể làm gì được, thà nói từ sớm còn hơn để cô ấy cứ hi vọng trong lòng.
“Rõ ràng là hôm qua anh đã hứa với em, sao bây giờ lại như thế này! NhanKiến Định, anh không giữ lời!”
Chưa kịp dứt lời, người phụ nữ đang uể oải ngồi trên giường bỗng nhiên như được khôi phục lại, cơ thể linh hoạt đến cực hạn.
NhanKiến Định chỉ cảm thấy có một tia sáng xoẹt qua trước mắt anh ta, hai giây sau tay anh ta liền trở nên trống rỗng.
NhanMinh Tú vô cảm quấn lấy chăn bông, giống như một con bọ nhỏ, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen.
“Minh Tú ngoan, được rồi lần sau anh sẽ đưa em đến đó, hôm nay anh sẽ nói Nhã Quỳnh qua chơi với em, được không? Trong khi chờ cô ấy đến thì em đi nghỉ ngơi đi, anh nghĩ quầng thâm mắt của em có khi còn hơn gấu trúc nữa rồi đó, có lẽ hôm qua em ngủ không được ngon…”
NhanKiến Định đứng lên theo nhịp tim gia tốc, cúi người xoa xoa cái đầu nhỏ của cô ấy, nhẹ giọng nói.
“Rõ ràng anh là người hứa trước…”
NhanMinh Tú thu mình trong chăn bông, khổ sở lăn lộn, sau khi suy nghĩ xong mới nói: “Em biết anh đang bận, vậy thì, lần sau anh phải nhớ rằng em đang chờ anh, anh nhé, đừng bắt em phải đợi nữa…”
Nói xong cô ấy chui ra khỏi chăn bông có chút ngượng ngùng lau đi giọt nước mắt trên mặt, ngẩng đầu cười với anh ta, NhanKiến Định đau khổ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy nhưng anh ta cũng không biết phải làm thế nào để an ủi.
Anh ta chỉ có thể cẩn thận ôm cô ấy vào trong tay: “Đây là lần cuối cùng, anh hứa sẽ không để cho em phải đợi anh nữa, sau này là anh đợi em có được không!”
Chờ anh ta hơn mười năm, Tôi Kiến Định cũng không biết người phụ nữ nhỏ bé ấy đã kiên trì như thế nào, tất cả là lỗi của anh ta, đáng lẽ anh ta phải sớm đi tìm cô ấy ngay khi vừa tỉnh lại, cả đời này anh ta vẫn luôn mang ơn cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.