Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 845
Nha Mẫn
17/04/2024
“Em còn mặt mũi hỏi anh à, anh còn chưa nói em cái gì đâu, chỉ vì một câu nói của người đàn ông kia mà em không thèm để lại lời nhắn gì, bỏ mặc tất cả mọi người chạy đến đây, em biết rốt cuộc anh ta là người thế nào không, biết anh ta muốn làm gì không, sao em lại không có tiền đồ như vậy!”
Càng nghĩ càng tức, Ôn Đức Duy đứng dậy, tay chống hông đi đi lại lại quanh phòng khách.
“Mười mấy năm trước em đã quen biết anh ta rồi, nhưng mà lúc đó anh ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà bỏ đi, em và anh ta là bạn bè cũ, không cần anh phải nhọc lòng lo lắng! Anh về đi, mau về luôn đi, em không cần anh phải quan tâm, em đã sắp ba mươi tuổi rồi, anh có thể đừng quản em như quản một đứa trẻ con như thế không!”
NhanMinh Tú bị anh nói thế thì buồn bực không chịu nổi, cô ấy đứng dậy đẩy anh ta về phía cửa.
“Mười mấy năm trước anh ta đã vứt bỏ em rồi, bây giờ em còn vui vẻ quay lại với anh ta y như đứa ngốc như thế, nếu anh mà là anh ta thì anh sẽ cười buồn chết mất, thế mà lại gặp được một kẻ đầu đất như em! Anh ta nói gì em cũng tin hết…
“Em không cần anh lo, anh đi đi, mau chóng rời khỏi chỗ này!”
NhanMinh Tú ngắt lời anh ta, vẫn đẩy người ra ngoài.
Nhan Nhã Quỳnh đứng lên, thấy hơi khó xử, lúng túng vuốt chóp mũi, mặc dù cô rất muốn nói thay anh trai mình mấy câu nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy người đàn ông tên là Ôn Đức Duy kia nói cũng không sai, hành động của anh ta quả thực y như một tên đàn ông cặn bã.
Nhan Nhã Quỳnh thấy người nào đó sắp bị đẩy ra khỏi cửa rồi thì vội vã cầm áo khoác trên ghế sofa đuổi theo.
“Minh Tú, Minh Tú, chị đợi một chút, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, em có thể giải thích chuyện anh em đi mà không nói gì.”
Nhan Nhã Quỳnh chạy từng bước nhỏ lên trước, kéo tay hai người, miễn cưỡng giữ hai người họ quay về ngồi lại phòng khách.
“Muốn giải thích gì thì nói luôn đi, thời gian của tôi rất quý giá.”
Ôn Đức Duy liếc mắt một cái rồi ngồi xuống, vắt chéo chân, đan hai tay vào nhau rồi đặt lên đầu gối, vẻ mặt coi thường, kiêu căng, hơi hất cằm lên, khiến anh ta trông hung dữ hơn hẳn.
“Minh Tú, anh trai em không phải loại người bỏ đi không nói một lời, mặc dù thời gian anh ta và chị bên nhau không lâu, nhưng chắc hẳn chị cũng hiểu anh ta là người như thế nào. Nhắc đến chuyện này thì thật ra khá đơn giản, khoảng mười một năm trước, bố mẹ em bị người ta hãm hại, anh trai em cũng hôn mê suốt năm năm liền, sau khi anh ta khỏe lại thì không những muốn đi tìm hung thủ mà còn phải kiếm tiền chăm sóc em và Hướng Minh”
Nhan Nhã Quỳnh nói xong thì vành mắt ươn ướt, cô nhìn sang Ôn Đức Duy đang híp mắt ngồi cạnh đó, nói tiếp: “Tôi quên chưa nói, Hướng Minh là con trai tôi, lúc ấy, bố Hướng Minh không hề biết đến sự tồn tại của bé.”
Ôn Đức Duy nhìn người phụ nữ trước mặt mình, trong mắt tràn đầy dò xét, đánh giá, một lát sau, anh ta mới không cam tâm hỏi: “Cho dù hôn mê mất năm năm trước đi, trong năm năm còn lại không thể bớt chút xíu thời gian ra để liên lạc với Minh Tú được sao?”
“Có lẽ, lúc đó anh trai tôi cảm thấy anh ta không xứng với Minh Tú, anh ta cũng không ngờ được rằng sẽ có một cô ngốc đợi anh ta những mười năm, từ lúc tỉnh lại tới bây giờ, anh trai tôi gây dựng sự nghiệp lại một lần nữa, cũng giống như với việc đi lên từ hai bàn tay trắng, chắc hai người cũng hiểu bắt đầu lại từ đầu khó khăn đến mức nào, vì vậy, chúng ta có thể cảm thông mà đợi anh ta một chút nữa thôi, được không?”
Nghĩ cho hạnh phúc sau này của anh trai mình, bất kể thế nào thì cô cũng phải giữ NhanMinh Tú lại.
“Vốn dĩ em đã không muốn đi rồi, bây giờ anh yên tâm được rồi đó, yên tâm rồi thì mau về đi, em còn rất nhiều chuyện phải làm!”
NhanMinh Tú hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trông y như một con chim công kiêu ngạo.
Càng nghĩ càng tức, Ôn Đức Duy đứng dậy, tay chống hông đi đi lại lại quanh phòng khách.
“Mười mấy năm trước em đã quen biết anh ta rồi, nhưng mà lúc đó anh ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà bỏ đi, em và anh ta là bạn bè cũ, không cần anh phải nhọc lòng lo lắng! Anh về đi, mau về luôn đi, em không cần anh phải quan tâm, em đã sắp ba mươi tuổi rồi, anh có thể đừng quản em như quản một đứa trẻ con như thế không!”
NhanMinh Tú bị anh nói thế thì buồn bực không chịu nổi, cô ấy đứng dậy đẩy anh ta về phía cửa.
“Mười mấy năm trước anh ta đã vứt bỏ em rồi, bây giờ em còn vui vẻ quay lại với anh ta y như đứa ngốc như thế, nếu anh mà là anh ta thì anh sẽ cười buồn chết mất, thế mà lại gặp được một kẻ đầu đất như em! Anh ta nói gì em cũng tin hết…
“Em không cần anh lo, anh đi đi, mau chóng rời khỏi chỗ này!”
NhanMinh Tú ngắt lời anh ta, vẫn đẩy người ra ngoài.
Nhan Nhã Quỳnh đứng lên, thấy hơi khó xử, lúng túng vuốt chóp mũi, mặc dù cô rất muốn nói thay anh trai mình mấy câu nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy người đàn ông tên là Ôn Đức Duy kia nói cũng không sai, hành động của anh ta quả thực y như một tên đàn ông cặn bã.
Nhan Nhã Quỳnh thấy người nào đó sắp bị đẩy ra khỏi cửa rồi thì vội vã cầm áo khoác trên ghế sofa đuổi theo.
“Minh Tú, Minh Tú, chị đợi một chút, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, em có thể giải thích chuyện anh em đi mà không nói gì.”
Nhan Nhã Quỳnh chạy từng bước nhỏ lên trước, kéo tay hai người, miễn cưỡng giữ hai người họ quay về ngồi lại phòng khách.
“Muốn giải thích gì thì nói luôn đi, thời gian của tôi rất quý giá.”
Ôn Đức Duy liếc mắt một cái rồi ngồi xuống, vắt chéo chân, đan hai tay vào nhau rồi đặt lên đầu gối, vẻ mặt coi thường, kiêu căng, hơi hất cằm lên, khiến anh ta trông hung dữ hơn hẳn.
“Minh Tú, anh trai em không phải loại người bỏ đi không nói một lời, mặc dù thời gian anh ta và chị bên nhau không lâu, nhưng chắc hẳn chị cũng hiểu anh ta là người như thế nào. Nhắc đến chuyện này thì thật ra khá đơn giản, khoảng mười một năm trước, bố mẹ em bị người ta hãm hại, anh trai em cũng hôn mê suốt năm năm liền, sau khi anh ta khỏe lại thì không những muốn đi tìm hung thủ mà còn phải kiếm tiền chăm sóc em và Hướng Minh”
Nhan Nhã Quỳnh nói xong thì vành mắt ươn ướt, cô nhìn sang Ôn Đức Duy đang híp mắt ngồi cạnh đó, nói tiếp: “Tôi quên chưa nói, Hướng Minh là con trai tôi, lúc ấy, bố Hướng Minh không hề biết đến sự tồn tại của bé.”
Ôn Đức Duy nhìn người phụ nữ trước mặt mình, trong mắt tràn đầy dò xét, đánh giá, một lát sau, anh ta mới không cam tâm hỏi: “Cho dù hôn mê mất năm năm trước đi, trong năm năm còn lại không thể bớt chút xíu thời gian ra để liên lạc với Minh Tú được sao?”
“Có lẽ, lúc đó anh trai tôi cảm thấy anh ta không xứng với Minh Tú, anh ta cũng không ngờ được rằng sẽ có một cô ngốc đợi anh ta những mười năm, từ lúc tỉnh lại tới bây giờ, anh trai tôi gây dựng sự nghiệp lại một lần nữa, cũng giống như với việc đi lên từ hai bàn tay trắng, chắc hai người cũng hiểu bắt đầu lại từ đầu khó khăn đến mức nào, vì vậy, chúng ta có thể cảm thông mà đợi anh ta một chút nữa thôi, được không?”
Nghĩ cho hạnh phúc sau này của anh trai mình, bất kể thế nào thì cô cũng phải giữ NhanMinh Tú lại.
“Vốn dĩ em đã không muốn đi rồi, bây giờ anh yên tâm được rồi đó, yên tâm rồi thì mau về đi, em còn rất nhiều chuyện phải làm!”
NhanMinh Tú hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trông y như một con chim công kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.