Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 858
Nha Mẫn
23/04/2024
Trần Nhật Linh dẫn theo năm sáu vệ sĩ cùng với ba người giúp việc xông xáo vào tìm lại lần nữa.
Phân phó ba năm vệ sĩ hợp lại thành một nhóm, tìm từng phòng từng lầu một, không được bỏ qua bất kỳ nơi có thể giấu được người nào, nếu như như vậy vẫn không thể tìm ra, thế thì cô ta chỉ có thể nói với Dương Thừa Húc.
Tìm như vậy vừa chậm lại gây ra tiếng động lớn, tìm khoảng hai mươi phút mới tìm thấy quần áo rơi lung tung ở lầu ba, Hứa Minh Ngọc đã rơi vào hôn mê, gọi bác sĩ đến khám qua một lượt thì không có vấn đề gì, Trần Nhật Linh mới bình tĩnh lại, giúp bà ta lau qua người rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, chống cằm đợi ở bên giường.
Sau khi bác sĩ đi không lâu thì Hứa Minh Ngọc tỉnh lại, sắc mặt vẫn hồng hào và dữ dằn như trước nhưng so với dáng vẻ ban đầu đã tốt hơn rất nhiều, trông cũng khỏe mạnh hơn.
“Dì Ngọc, dì bị sao thế? Cháu tìm dì rất lâu, tại sao dì lại ngất đi ở biệt thự trong tình trạng như vậy…”
Trần Nhật Linh không nói hết, sắc mặt cô ta phiếm hồng xen lẫn ngại ngùng.
“Những chuyện này tạm thời cháu đừng quan tâm cũng đừng nói với Dương Thừa Húc, tự dì sẽ giải quyết ổn thỏa, cháu về trước đi.”
Tần Văn Hưng đột nhiên xuất hiện đã ở đây đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch và tính toán của bà ta, cứ tưởng rằng gia tộc Húc Nhật đổi chủ, mình được đưa đến đây thì sau này sẽ không bao giờ qua lại với con người xấu xa đó nữa, nhưng không ngờ rằng vậy mà bà ta vẫn gặp lại con người đó lần nữa.
Tần Văn Hưng xuất hiện vào lúc này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, nói không chừng sau lưng ông ta còn không ít người đuổi theo, cho dù có mất cả chì lẫn chài thì lần này bà ta cũng nhất định phải tự tay xử lý tên cầm thú đó!
“Nhưng mà dì Ngọc, bây giờ tình hình của dì vẫn chưa ổn định, có việc gì dì có thể nói với cháu, cháu sẽ giúp dì giấu Dương Thừa Húc, gần đây anh ta rất bận bịu, nếu cháu không chủ động nói ra, anh ta sẽ không biết đâu…” . Truyện Hài Hước
Tuy rằng lúc đầu giữa hai người đúng là xảy ra vài vấn đề sống với nhau không được vui vẻ nhưng càng tiếp xúc lâu bà ta càng thích cũng càng thưởng thức người phụ nữ này, hình như cái gì bà ta cũng hiểu cả. Nhiều ngày như vậy rồi, nhưng chỉ cần là yêu cầu do cô ta đưa ra đều không làm khó được bà ta, cộng thêm tính cách tốt, tính khí tốt thẻ thì có mấy ai mà không thích người phụ nữ như vậy, huống hồ với Trần Nhật Linh mà nói, bà ta còn là mẹ của Dương Thừa Húc nữa.
“Nói rồi việc này con không cần quan tâm thì không cần quan tâm, ngoan ngoãn về nhà đi, nếu như mấy ngày này dì không tìm cháu thì cháu cũng đừng đến tìm dì, nếu như Dương Thừa Húc có hỏi hãy nói dì giúp nó làm việc rồi, nó sẽ không hỏi nhiều nữa, về đi, ngoan.”
Hứa Minh Ngọc xoa mái tóc của Trần Nhật Linh, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên định đẩy người ra ngoài.
Lúc đi Trần Nhật Linh vừa không nỡ vừa lo lắng, một bước ngoảnh đầu lại ba lần, cho đến khi ra khỏi biệt thự lông mày vẫn luôn nhíu lại.
Việc này thật kỳ quái, cho dù có nói gì đi nữa chỗ này là địa bàn của Yaren, bên ngoài luôn có hàng hàng lớp lớp vệ sĩ canh chừng, không có khả năng có người lén lút chạy vào được, cho dù là có, vậy thì tìm một phụ nữ trung niên để làm gì?
Người có khả năng trà trộm vào được đây, đáng lẽ ra phải chọn đi lầu chính của Yaren trước chứ…
Nghĩ không ra rốt cuộc là vì sao nên Trần Nhật Linh quyết định không nghĩ nữa, ngồi cầm điện thoại trên giường, vừa xem vừa nghĩ có nên gọi cho Dương Thừa Húc hay không, cô ta đã không gặp được anh ta mấy ngày nay rồi.
Mấy ngày nay trời vừa sáng lúc cô còn chưa dậy thì người đã đi rồi, buổi tối phải đợi cô ngủ rồi mới trở về, mặc dù ngày nào cũng về nhà nhưng ngay cả mặt cũng không thấy đâu, vậy thà rằng không về, ở ngoài ngủ còn tốt hơn!
Phân phó ba năm vệ sĩ hợp lại thành một nhóm, tìm từng phòng từng lầu một, không được bỏ qua bất kỳ nơi có thể giấu được người nào, nếu như như vậy vẫn không thể tìm ra, thế thì cô ta chỉ có thể nói với Dương Thừa Húc.
Tìm như vậy vừa chậm lại gây ra tiếng động lớn, tìm khoảng hai mươi phút mới tìm thấy quần áo rơi lung tung ở lầu ba, Hứa Minh Ngọc đã rơi vào hôn mê, gọi bác sĩ đến khám qua một lượt thì không có vấn đề gì, Trần Nhật Linh mới bình tĩnh lại, giúp bà ta lau qua người rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, chống cằm đợi ở bên giường.
Sau khi bác sĩ đi không lâu thì Hứa Minh Ngọc tỉnh lại, sắc mặt vẫn hồng hào và dữ dằn như trước nhưng so với dáng vẻ ban đầu đã tốt hơn rất nhiều, trông cũng khỏe mạnh hơn.
“Dì Ngọc, dì bị sao thế? Cháu tìm dì rất lâu, tại sao dì lại ngất đi ở biệt thự trong tình trạng như vậy…”
Trần Nhật Linh không nói hết, sắc mặt cô ta phiếm hồng xen lẫn ngại ngùng.
“Những chuyện này tạm thời cháu đừng quan tâm cũng đừng nói với Dương Thừa Húc, tự dì sẽ giải quyết ổn thỏa, cháu về trước đi.”
Tần Văn Hưng đột nhiên xuất hiện đã ở đây đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch và tính toán của bà ta, cứ tưởng rằng gia tộc Húc Nhật đổi chủ, mình được đưa đến đây thì sau này sẽ không bao giờ qua lại với con người xấu xa đó nữa, nhưng không ngờ rằng vậy mà bà ta vẫn gặp lại con người đó lần nữa.
Tần Văn Hưng xuất hiện vào lúc này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, nói không chừng sau lưng ông ta còn không ít người đuổi theo, cho dù có mất cả chì lẫn chài thì lần này bà ta cũng nhất định phải tự tay xử lý tên cầm thú đó!
“Nhưng mà dì Ngọc, bây giờ tình hình của dì vẫn chưa ổn định, có việc gì dì có thể nói với cháu, cháu sẽ giúp dì giấu Dương Thừa Húc, gần đây anh ta rất bận bịu, nếu cháu không chủ động nói ra, anh ta sẽ không biết đâu…” . Truyện Hài Hước
Tuy rằng lúc đầu giữa hai người đúng là xảy ra vài vấn đề sống với nhau không được vui vẻ nhưng càng tiếp xúc lâu bà ta càng thích cũng càng thưởng thức người phụ nữ này, hình như cái gì bà ta cũng hiểu cả. Nhiều ngày như vậy rồi, nhưng chỉ cần là yêu cầu do cô ta đưa ra đều không làm khó được bà ta, cộng thêm tính cách tốt, tính khí tốt thẻ thì có mấy ai mà không thích người phụ nữ như vậy, huống hồ với Trần Nhật Linh mà nói, bà ta còn là mẹ của Dương Thừa Húc nữa.
“Nói rồi việc này con không cần quan tâm thì không cần quan tâm, ngoan ngoãn về nhà đi, nếu như mấy ngày này dì không tìm cháu thì cháu cũng đừng đến tìm dì, nếu như Dương Thừa Húc có hỏi hãy nói dì giúp nó làm việc rồi, nó sẽ không hỏi nhiều nữa, về đi, ngoan.”
Hứa Minh Ngọc xoa mái tóc của Trần Nhật Linh, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên định đẩy người ra ngoài.
Lúc đi Trần Nhật Linh vừa không nỡ vừa lo lắng, một bước ngoảnh đầu lại ba lần, cho đến khi ra khỏi biệt thự lông mày vẫn luôn nhíu lại.
Việc này thật kỳ quái, cho dù có nói gì đi nữa chỗ này là địa bàn của Yaren, bên ngoài luôn có hàng hàng lớp lớp vệ sĩ canh chừng, không có khả năng có người lén lút chạy vào được, cho dù là có, vậy thì tìm một phụ nữ trung niên để làm gì?
Người có khả năng trà trộm vào được đây, đáng lẽ ra phải chọn đi lầu chính của Yaren trước chứ…
Nghĩ không ra rốt cuộc là vì sao nên Trần Nhật Linh quyết định không nghĩ nữa, ngồi cầm điện thoại trên giường, vừa xem vừa nghĩ có nên gọi cho Dương Thừa Húc hay không, cô ta đã không gặp được anh ta mấy ngày nay rồi.
Mấy ngày nay trời vừa sáng lúc cô còn chưa dậy thì người đã đi rồi, buổi tối phải đợi cô ngủ rồi mới trở về, mặc dù ngày nào cũng về nhà nhưng ngay cả mặt cũng không thấy đâu, vậy thà rằng không về, ở ngoài ngủ còn tốt hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.