Chương 110
Haruhisatoh34
16/03/2023
''Ra vậy! Cháu chỉ hơi bất ngờ khi họ đồng ý để một người như cháu nên vị trí quan trọng trong công ty.''
''Nhưng không phải cậu đang làm rất tốt vai trò của mình sao''
Trong thời gian ngắn mà làm được như vậy đã là nỗ lực rồi.
Vương Đình Phong gật đầu không đáp. Khi nghe bác nói bản thân đảm nhận vị trí giám đốc anh có chút hoang mang. Các cổ đông trong công ty đều là những người có kinh nghiệm.
Và hơn hết họ luôn muốn bảo vệ quyền lợi, túi tiền của mình nên chắc chắn sẽ không dễ dàng để một vị trí quan trọng giao cho người chưa từng tới công ty làm việc như anh. Không biết vì lý do gì bác Lâm thuyết phục được họ nhưng anh vẫn muốn chứng minh rằng bản thân phù hợp với chiếc ghế mình đang ngồi.
Hai người trò chuyện được một lúc thì bên ngoài vang lên lên tiếng cãi vã rất lớn khiến cả hai chú ý. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi vội vã rời khỏi phòng.
Đi tới phòng khách, Vương Đình Phong thấy Mọi người đã đứng đông đủ ngủ còn Như Ly đang cầm chiếc roi da quất mạnh vào người Nhã Ân. Mỗi lần đánh đều phát ra âm thanh rất lớn, chiếc áo Nhã Ân mặc cũng rách ở vài chỗ nhuốm màu đỏ của máu.
Còn cô ngồi ở dưới đất hứng chịu từng trận đòn roi mà không kêu than nửa lời. Như Ly vừa đánh, vừa hét:
''Tao đánh! Đánh cho mày chết, cho mày chừa cái thói ăn cắp.''
Mỗi lời Như Ly nói ra, cô ta đều mạnh tay đánh xuống người Nhã Ân. Vương phu nhân và Vương Đình Viễn thì đứng bên cạnh đứng nhìn, sắc mặt không lấy một chút thương xót.
Lúc này, Bác Lâm vội chạy đến ngăn Như Ly lại, Gia Hân cũng từ trên lầu bước xuống thấy Nhã Ân ngồi dưới sàn trên người toàn vết thương liền chạy đến che chắn cho cô. Gia Hân lớn tiếng:
"Cô bị điên à? Ai cho đánh chị ấy?"
Như Ly cười mỉm:
"Ở đây không đến lượt cô lên tiếng. Tránh ra chỗ khác nhanh."
"Tôi không tránh, có giỏi thì đánh tôi luôn đi này."
"Nếu cô muốn!"
Như Ly nhận lời thách thức của Gia Hân. Cô ta giơ tay lên cao định đánh liền bị Vương Đình Viễn ngăn lại. Hắn trừng mắt nhìn Như Ly cảm nhận được điều chẳng lành, cô ta vội vàng hạ tay xuống.
Hành động của Vương Đình Viễn nhanh chóng thu vào tầm mắt bà ta. Đôi lông mày khẽ chau lại tỏ vẻ không hài lòng. Bắt gặp ánh mắt của bà, Vương Đình Viễn cũng nhanh chóng thu tay lại.
Lúc này, bác Lâm mới chạy đến bên Nhã Ân cùng Gia Hân đỡ cô dậy. Bác hỏi:
"Đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Sao cô lại đánh Nhã Ân?"
Như Ly hất cằm nói:
"Đánh vì cái tội cô ta dám vào phòng mẹ tôi ăn cắp đồ!"
"Ăn cắp???"
Bác Lâm không giấu nổi sự ngạc nhiên:
"Chắc là có nhầm lẫn gì ở đây rồi. Nhã Ân không phải con người như vậy. Con bé không thể nào là kẻ cắp được"
"Muốn biết có phải sự thật hay không, ông hỏi cô ta sẽ rõ ngay."
Mọi ánh nhìn đều dồn về phía cô chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại họ là khoảng không tĩnh lặng.
Trong lúc mọi người đều làm việc riêng, Vương phu nhân lại không có ở trong phòng Nhã Ân đã lẻn vào phòng tìm chìa khóa ngăn kéo. Khi đang lục lọi trong tủ đồ không biết Như Ly từ đâu xuất hiện la toáng lên rồi kéo bà ta vào chuyện.
Họ vu oan cho cô ăn cắp mặc dù trong phòng không hề mất một món đồ. Thấp cổ bé họng, cô có nói cũng không ai tin may mắn cô vẫn vừa kịp tìm được thứ cần tìm.
Gia Hân đứng ngoài cuộc thấy mọi người đồng loạt dồn ép Nhã Ân liền mở lời giải vây:
"Có bẳng chứng nào chứng minh Nhã Ân lấy đồ không? Lỡ như chị ấy vào phòng dọn dẹp thì sao?"
''Nhưng không phải cậu đang làm rất tốt vai trò của mình sao''
Trong thời gian ngắn mà làm được như vậy đã là nỗ lực rồi.
Vương Đình Phong gật đầu không đáp. Khi nghe bác nói bản thân đảm nhận vị trí giám đốc anh có chút hoang mang. Các cổ đông trong công ty đều là những người có kinh nghiệm.
Và hơn hết họ luôn muốn bảo vệ quyền lợi, túi tiền của mình nên chắc chắn sẽ không dễ dàng để một vị trí quan trọng giao cho người chưa từng tới công ty làm việc như anh. Không biết vì lý do gì bác Lâm thuyết phục được họ nhưng anh vẫn muốn chứng minh rằng bản thân phù hợp với chiếc ghế mình đang ngồi.
Hai người trò chuyện được một lúc thì bên ngoài vang lên lên tiếng cãi vã rất lớn khiến cả hai chú ý. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi vội vã rời khỏi phòng.
Đi tới phòng khách, Vương Đình Phong thấy Mọi người đã đứng đông đủ ngủ còn Như Ly đang cầm chiếc roi da quất mạnh vào người Nhã Ân. Mỗi lần đánh đều phát ra âm thanh rất lớn, chiếc áo Nhã Ân mặc cũng rách ở vài chỗ nhuốm màu đỏ của máu.
Còn cô ngồi ở dưới đất hứng chịu từng trận đòn roi mà không kêu than nửa lời. Như Ly vừa đánh, vừa hét:
''Tao đánh! Đánh cho mày chết, cho mày chừa cái thói ăn cắp.''
Mỗi lời Như Ly nói ra, cô ta đều mạnh tay đánh xuống người Nhã Ân. Vương phu nhân và Vương Đình Viễn thì đứng bên cạnh đứng nhìn, sắc mặt không lấy một chút thương xót.
Lúc này, Bác Lâm vội chạy đến ngăn Như Ly lại, Gia Hân cũng từ trên lầu bước xuống thấy Nhã Ân ngồi dưới sàn trên người toàn vết thương liền chạy đến che chắn cho cô. Gia Hân lớn tiếng:
"Cô bị điên à? Ai cho đánh chị ấy?"
Như Ly cười mỉm:
"Ở đây không đến lượt cô lên tiếng. Tránh ra chỗ khác nhanh."
"Tôi không tránh, có giỏi thì đánh tôi luôn đi này."
"Nếu cô muốn!"
Như Ly nhận lời thách thức của Gia Hân. Cô ta giơ tay lên cao định đánh liền bị Vương Đình Viễn ngăn lại. Hắn trừng mắt nhìn Như Ly cảm nhận được điều chẳng lành, cô ta vội vàng hạ tay xuống.
Hành động của Vương Đình Viễn nhanh chóng thu vào tầm mắt bà ta. Đôi lông mày khẽ chau lại tỏ vẻ không hài lòng. Bắt gặp ánh mắt của bà, Vương Đình Viễn cũng nhanh chóng thu tay lại.
Lúc này, bác Lâm mới chạy đến bên Nhã Ân cùng Gia Hân đỡ cô dậy. Bác hỏi:
"Đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Sao cô lại đánh Nhã Ân?"
Như Ly hất cằm nói:
"Đánh vì cái tội cô ta dám vào phòng mẹ tôi ăn cắp đồ!"
"Ăn cắp???"
Bác Lâm không giấu nổi sự ngạc nhiên:
"Chắc là có nhầm lẫn gì ở đây rồi. Nhã Ân không phải con người như vậy. Con bé không thể nào là kẻ cắp được"
"Muốn biết có phải sự thật hay không, ông hỏi cô ta sẽ rõ ngay."
Mọi ánh nhìn đều dồn về phía cô chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại họ là khoảng không tĩnh lặng.
Trong lúc mọi người đều làm việc riêng, Vương phu nhân lại không có ở trong phòng Nhã Ân đã lẻn vào phòng tìm chìa khóa ngăn kéo. Khi đang lục lọi trong tủ đồ không biết Như Ly từ đâu xuất hiện la toáng lên rồi kéo bà ta vào chuyện.
Họ vu oan cho cô ăn cắp mặc dù trong phòng không hề mất một món đồ. Thấp cổ bé họng, cô có nói cũng không ai tin may mắn cô vẫn vừa kịp tìm được thứ cần tìm.
Gia Hân đứng ngoài cuộc thấy mọi người đồng loạt dồn ép Nhã Ân liền mở lời giải vây:
"Có bẳng chứng nào chứng minh Nhã Ân lấy đồ không? Lỡ như chị ấy vào phòng dọn dẹp thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.