Chương 124
Haruhisatoh34
17/03/2023
Một người vì nóng giận mà để mất con, một người chạy theo tình yêu để rồi không làm tròn trách nhiệm của một người con. Cô nghĩ chắc hẳn trong thời gian chung sống với ba, mẹ đã rất thất vọng và buồn bã. Bản thân cũng chưa thể báo hiếu mẹ vì thế sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cô muốn dành thời gian cho ông thay mẹ chăm sóc ông.
Ông Lý nhâm nhi ly trà nóng, lặng lẽ nhìn Nhã Ân. Cô thực sự rất giống con gái ông từ gương mặt đến tính cách nhưng nhìn kỹ hơn vẫn có nét của người đàn ông bội bạc kia. Một suy nghĩ chợt vụt qua như nhớ ra chuyện gì, ông nói:
''Cháu còn gặp lại ba mình không?''
Câu hỏi đột ngột của ông khiến cô ngạc nhiên. Cũng đã lâu kể từ ngày cưới cô không còn gặp ba, những lần về nhà đều không gặp mặt có hỏi thì được người làm cho biết ông đã đi công tác.
''Đã lâu rồi cháu chưa gặp ba!''
Nhã Ân nhẹ nhàng đáp lại câu trả lời của ông.
Ông Lý gật đầu tiếp tục:
''Ông biết ba cháu không phải người tốt nhưng cháu cũng nên gặp ba một lần để sau này không hối hận.''
''Ông nói vậy là sao?''
Ông lấy trong túi áo vest một tờ giấy đã được gấp lại đưa cho cô. Nhã Ân mở giấy ra xem nét mặt bỗng chốc thay đổi không giấu nổi sự ngạc nhiên:
''Đây là...''
''Bất kỳ ai cũng cần và muốn được tha thứ.''
Đôi mắt cô đỏ hoe trực trào như sắp khóc, mi mắt rũ xuống nặng nề.
Thời gian qua, cô đã quá vô tâm.
Rời khỏi quán sau khi kết thúc cuộc gặp với ông ngoại. Ông ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô lại từ chối vì muốn ở một mình suy nghĩ vài chuyện.
Đi dọc vỉa hè, đôi chân Nhã Ân vô thức bước đi. Cô không biết điểm dừng của bản thân ở đâu trong đầu cô bây giờ toàn xuất hiện những suy nghĩ nghĩ vẩn vơ. Ánh chiều vàng của buổi hoàng hôn chiếu xuống, một làn gió nhẹ khẽ mái tóc cô.
Mới đó thôi mà đã gần hết một ngày. Đột nhiên, một chiếc xe ô tô màu đen bíp còi khiến cô giật mình. Quay sang bên cạnh thì thấy nó đã dừng lại Nhã Âm đi lên trên vài bước. Đồng thời cửa kính cũng hạ xuống, Tần Hạo Thiên từ bên trong xe nhìn Nhã Ân mỉm cười:
''Em đi đâu? Lên xe đi, anh chở.''
Ban đầu Nhã Ân định từ chối nhưng rồi nhìn đoạn đường trước mắt lại không biết phải đi đâu hơn nữa trời cũng đã sầm tối nên đồng ý lên xe Tần Hạo Thiên.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh di chuyển dần vào đường quốc lộ. Trên xe bầu không khí ban đầu có chút vắng lặng. Mãi một lúc sau, Tần Hạo Thiên mới lên tiếng:
''Khi nãy em gặp ai mà lại đi bộ thế?''
''À, em đi gặp ông ngoại. Lúc về muốn đi dạo muốn lát cho khuây khỏa đầu óc.''
''Thế là anh đã làm phiền em đi dạo rồi!''
Nhã Ân vội xua tay:
''Không phiền gì đâu. Thực ra nói là đi dạo cho khuây khỏa đầu óc nhưng em cũng không biết bản thân nên đi đâu. Cũng may mà có anh cho em hóa giang một đoạn về nhà.''
Tần Hạo Thiên mỉm cười gật đầu đáp lại. Cả hai người một lần nữa im lặng với nhau. Suốt quãng đường dài như vậy không ai lên tiếng, cũng không một lời hỏi han. Cứ Như vậy chiếc xe dừng lại trước nhà cô từ khi nào.
Thấy nơi cô đến không phải Vương gia, Tần Hạo Thiên thắc mắc:
''Sao em lại tới đây? Không phải Vương gia ở hướng khác à?''
Nhã Ân quay đầu nhìn ngôi nhà mới đáp:
"Em mới chuyển tới từ giờ sẽ sống ở đây. Trong Vương gia có xảy ra ít chuyện không tiện nói ra."
Tần Hạo Thiên gật đầu hiểu ý. Chẳng hiểu từ bao giờ cuộc nói chuyện giữa hai người lại ngắn ngủi và nhanh chóng như vậy.
Nhã Ân tháo dây an toàn, mở lời:
"Cảm ơn anh vì đã đưa em về nhà. Em xuống đây, anh đi đường cẩn thận."
Dứt lời, cô toan định mở cửa xe thì bị Tần Hạo Thiên giữ lại.
"Khoan đã! Anh có chuyện muốn nói với em."
"Vâng, anh nói đi."
Nhã Ân nán lại thêm một lúc chờ đợi điều mà Tần Hạo Thiên muốn nói. Anh ta nhìn cô rồi lại chuyển ánh mắt sang hướng khác dường như có chuyện rất khó nói.
Tần Hạo Thiên chần chừ mất một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Em cho anh xin lỗi chuyện lúc trước."
Ông Lý nhâm nhi ly trà nóng, lặng lẽ nhìn Nhã Ân. Cô thực sự rất giống con gái ông từ gương mặt đến tính cách nhưng nhìn kỹ hơn vẫn có nét của người đàn ông bội bạc kia. Một suy nghĩ chợt vụt qua như nhớ ra chuyện gì, ông nói:
''Cháu còn gặp lại ba mình không?''
Câu hỏi đột ngột của ông khiến cô ngạc nhiên. Cũng đã lâu kể từ ngày cưới cô không còn gặp ba, những lần về nhà đều không gặp mặt có hỏi thì được người làm cho biết ông đã đi công tác.
''Đã lâu rồi cháu chưa gặp ba!''
Nhã Ân nhẹ nhàng đáp lại câu trả lời của ông.
Ông Lý gật đầu tiếp tục:
''Ông biết ba cháu không phải người tốt nhưng cháu cũng nên gặp ba một lần để sau này không hối hận.''
''Ông nói vậy là sao?''
Ông lấy trong túi áo vest một tờ giấy đã được gấp lại đưa cho cô. Nhã Ân mở giấy ra xem nét mặt bỗng chốc thay đổi không giấu nổi sự ngạc nhiên:
''Đây là...''
''Bất kỳ ai cũng cần và muốn được tha thứ.''
Đôi mắt cô đỏ hoe trực trào như sắp khóc, mi mắt rũ xuống nặng nề.
Thời gian qua, cô đã quá vô tâm.
Rời khỏi quán sau khi kết thúc cuộc gặp với ông ngoại. Ông ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô lại từ chối vì muốn ở một mình suy nghĩ vài chuyện.
Đi dọc vỉa hè, đôi chân Nhã Ân vô thức bước đi. Cô không biết điểm dừng của bản thân ở đâu trong đầu cô bây giờ toàn xuất hiện những suy nghĩ nghĩ vẩn vơ. Ánh chiều vàng của buổi hoàng hôn chiếu xuống, một làn gió nhẹ khẽ mái tóc cô.
Mới đó thôi mà đã gần hết một ngày. Đột nhiên, một chiếc xe ô tô màu đen bíp còi khiến cô giật mình. Quay sang bên cạnh thì thấy nó đã dừng lại Nhã Âm đi lên trên vài bước. Đồng thời cửa kính cũng hạ xuống, Tần Hạo Thiên từ bên trong xe nhìn Nhã Ân mỉm cười:
''Em đi đâu? Lên xe đi, anh chở.''
Ban đầu Nhã Ân định từ chối nhưng rồi nhìn đoạn đường trước mắt lại không biết phải đi đâu hơn nữa trời cũng đã sầm tối nên đồng ý lên xe Tần Hạo Thiên.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh di chuyển dần vào đường quốc lộ. Trên xe bầu không khí ban đầu có chút vắng lặng. Mãi một lúc sau, Tần Hạo Thiên mới lên tiếng:
''Khi nãy em gặp ai mà lại đi bộ thế?''
''À, em đi gặp ông ngoại. Lúc về muốn đi dạo muốn lát cho khuây khỏa đầu óc.''
''Thế là anh đã làm phiền em đi dạo rồi!''
Nhã Ân vội xua tay:
''Không phiền gì đâu. Thực ra nói là đi dạo cho khuây khỏa đầu óc nhưng em cũng không biết bản thân nên đi đâu. Cũng may mà có anh cho em hóa giang một đoạn về nhà.''
Tần Hạo Thiên mỉm cười gật đầu đáp lại. Cả hai người một lần nữa im lặng với nhau. Suốt quãng đường dài như vậy không ai lên tiếng, cũng không một lời hỏi han. Cứ Như vậy chiếc xe dừng lại trước nhà cô từ khi nào.
Thấy nơi cô đến không phải Vương gia, Tần Hạo Thiên thắc mắc:
''Sao em lại tới đây? Không phải Vương gia ở hướng khác à?''
Nhã Ân quay đầu nhìn ngôi nhà mới đáp:
"Em mới chuyển tới từ giờ sẽ sống ở đây. Trong Vương gia có xảy ra ít chuyện không tiện nói ra."
Tần Hạo Thiên gật đầu hiểu ý. Chẳng hiểu từ bao giờ cuộc nói chuyện giữa hai người lại ngắn ngủi và nhanh chóng như vậy.
Nhã Ân tháo dây an toàn, mở lời:
"Cảm ơn anh vì đã đưa em về nhà. Em xuống đây, anh đi đường cẩn thận."
Dứt lời, cô toan định mở cửa xe thì bị Tần Hạo Thiên giữ lại.
"Khoan đã! Anh có chuyện muốn nói với em."
"Vâng, anh nói đi."
Nhã Ân nán lại thêm một lúc chờ đợi điều mà Tần Hạo Thiên muốn nói. Anh ta nhìn cô rồi lại chuyển ánh mắt sang hướng khác dường như có chuyện rất khó nói.
Tần Hạo Thiên chần chừ mất một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Em cho anh xin lỗi chuyện lúc trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.