Chương 29
Haruhisatoh34
16/03/2023
Năm xưa, bố cô nɠɵạı ŧìиɧ với bà Lệ. Mẹ cô vì biết được sự thật lên cơn đau tim mà mất. Ngay sau đám tang của mẹ được một tuần, bố cô ngang nhiên dẫn người đàn bà này về nhà thậm chí còn mang theo một cô con gái kém cô 3 tuổi. Đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, cô mới biết bố đã lừa dối mẹ trong thời gian bà vẫn còn sống.
Sau khi mất mẹ, cuộc sống của cô chẳng khác nào địa ngục. Bị đánh đập, һàпһ һạ, mắng chửi thậm chí là những trận đòn roi từ người bố cô từng ngưỡng mộ. Phải đến khi cuộc hôn nhân giữa Vương gia và Nghiêm gia diễn ra, cô mới được giải thoát.
Lúc đó cô nghĩ, thà rằng mình cứ lấy đại một ông chồng ngốc còn hơn phải sống chung với những kẻ không còn nhân tính.
...
Ngày hôm nay, cô về đây là để mang di ảnh của mẹ cô đi. Cô không muốn mẹ bị vấy bẩn bởi căn nhà mục rữa, thối nát này.
Nhã Ân không muốn đôi co, cô quay lưng lại định lên lầu thì bị bà Lệ kéo ngược trở lại. Bà ta nắm chặt cổ tay cô nhất quyết không cho đi. Ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, gằn giọng:
''Mày định đi đâu? Ai cho mày lên đó?''
''Bà có quyền gì mà cấm tôi không được lên.''
''Quyền gì hả? Quyền tao là chủ căn nhà này. Tao không cho phép mày lên đó.''
Nhã Ân cười khẩy đẩy mạnh tay bà sang một bên. Cô phẩy bụi bẩn trên chỗ bà ta vừa động vào, mỉm cười đáp lại:
''Trong gia phải nhà họ Nghiêm vẫn còn tên tôi. Bà có giỏi thì gạch đi, khi nào gạch được tôi sẽ không tùy tiện bước chân vào nhà bà.''
''Mày dám!!!''
''Sao tôi không dám? Thay vì suốt ngày đi chọc ngoáy người khác bà hãy lo cho con gái mình đi. Không khéo sau này nó sẽ giống như bà đấy. Đi làm gái ở bar, nằm dưới thân đàn ông rồi ngửa tay xin tiền.''
''Con khốn! Mày dám nói con tao thế hả?''
Bà Lệ giơ tay lên định đánh Nhã Ân thì bị cô ngăn lại. Hất tay bà ta sang một bên, cô đắc chí đi thẳng lên lầu bỏ mặc bà ta ở lại ôm cực tức trong lòng.
Nhã Ân lên lầu ba, nơi đặt bàn thờ trong nhà. Đẩy cửa bước vào trong, cô trực tiếp lấy di ảnh của mẹ mình xuống. Nhìn hình ảnh người mẹ hiền chịu nhiều đau khổ, cô không kìm được lòng nước mắt vô thức rơi xuống. Đưa tay xoa nhẹ lên mặt kính đã dính bụi bẩn, cô nghẹn ngào:
''Mẹ! Con sẽ đưa mẹ đi, sẽ không để mẹ một mình ở đây nữa.''
Lấy xong những thứ cần lấy, Nhã Ân ung dung bước xuống lầu. Bà Lệ ngồi trên ghế sofa, thất cô mang di ảnh của mẹ mình đi liền đứng phắt dậy chạy đến ngăn cản.
''Mày không được mang di ảnh của bà ta đi.''
''Tại sao?''
''Dù gì bà ta cũng đã từng là người trong gia đình này. Có chết cũng phải thờ cúng ở đây!''
''Nếu tôi vẫn mang đi thì bà định làm gì?''
''Thì tao sẽ nói với bố mày xoá tên mày ra khỏi Nghiêm gia.''
Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên rồi nở nụ cười tươi tắn:
''Vậy thì tốt quá! Nếu bà có nói thì nói ông ta gạch tên tôi nhanh một chút, tôi không muốn liên quan đến Nghiêm gia thêm phút giây nào nữa. Làm dâu Vương gia đối với tôi là quá đủ rồi.''
Nhã Ân cúi đầu chào bà rồi ngang nhiên rời đi. Bà Lệ chỉ biết nhìn theo đầy tức giận. Tuy Nhã Ân phải gả cho một tên ngốc nhưng Vương gia rất quan tâm cô, đặc biệt là ông Vương bố chồng cô. Có Vương gia chống lưng, cô không còn sợ điều gì ngay cả Nghiêm gia. Những chuyện cần làm cũng đã làm xong, những thứ muốn lấy cũng đã lấy lại, Nhã Ân lái xe quay trở về.
Sau khi mất mẹ, cuộc sống của cô chẳng khác nào địa ngục. Bị đánh đập, һàпһ һạ, mắng chửi thậm chí là những trận đòn roi từ người bố cô từng ngưỡng mộ. Phải đến khi cuộc hôn nhân giữa Vương gia và Nghiêm gia diễn ra, cô mới được giải thoát.
Lúc đó cô nghĩ, thà rằng mình cứ lấy đại một ông chồng ngốc còn hơn phải sống chung với những kẻ không còn nhân tính.
...
Ngày hôm nay, cô về đây là để mang di ảnh của mẹ cô đi. Cô không muốn mẹ bị vấy bẩn bởi căn nhà mục rữa, thối nát này.
Nhã Ân không muốn đôi co, cô quay lưng lại định lên lầu thì bị bà Lệ kéo ngược trở lại. Bà ta nắm chặt cổ tay cô nhất quyết không cho đi. Ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, gằn giọng:
''Mày định đi đâu? Ai cho mày lên đó?''
''Bà có quyền gì mà cấm tôi không được lên.''
''Quyền gì hả? Quyền tao là chủ căn nhà này. Tao không cho phép mày lên đó.''
Nhã Ân cười khẩy đẩy mạnh tay bà sang một bên. Cô phẩy bụi bẩn trên chỗ bà ta vừa động vào, mỉm cười đáp lại:
''Trong gia phải nhà họ Nghiêm vẫn còn tên tôi. Bà có giỏi thì gạch đi, khi nào gạch được tôi sẽ không tùy tiện bước chân vào nhà bà.''
''Mày dám!!!''
''Sao tôi không dám? Thay vì suốt ngày đi chọc ngoáy người khác bà hãy lo cho con gái mình đi. Không khéo sau này nó sẽ giống như bà đấy. Đi làm gái ở bar, nằm dưới thân đàn ông rồi ngửa tay xin tiền.''
''Con khốn! Mày dám nói con tao thế hả?''
Bà Lệ giơ tay lên định đánh Nhã Ân thì bị cô ngăn lại. Hất tay bà ta sang một bên, cô đắc chí đi thẳng lên lầu bỏ mặc bà ta ở lại ôm cực tức trong lòng.
Nhã Ân lên lầu ba, nơi đặt bàn thờ trong nhà. Đẩy cửa bước vào trong, cô trực tiếp lấy di ảnh của mẹ mình xuống. Nhìn hình ảnh người mẹ hiền chịu nhiều đau khổ, cô không kìm được lòng nước mắt vô thức rơi xuống. Đưa tay xoa nhẹ lên mặt kính đã dính bụi bẩn, cô nghẹn ngào:
''Mẹ! Con sẽ đưa mẹ đi, sẽ không để mẹ một mình ở đây nữa.''
Lấy xong những thứ cần lấy, Nhã Ân ung dung bước xuống lầu. Bà Lệ ngồi trên ghế sofa, thất cô mang di ảnh của mẹ mình đi liền đứng phắt dậy chạy đến ngăn cản.
''Mày không được mang di ảnh của bà ta đi.''
''Tại sao?''
''Dù gì bà ta cũng đã từng là người trong gia đình này. Có chết cũng phải thờ cúng ở đây!''
''Nếu tôi vẫn mang đi thì bà định làm gì?''
''Thì tao sẽ nói với bố mày xoá tên mày ra khỏi Nghiêm gia.''
Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên rồi nở nụ cười tươi tắn:
''Vậy thì tốt quá! Nếu bà có nói thì nói ông ta gạch tên tôi nhanh một chút, tôi không muốn liên quan đến Nghiêm gia thêm phút giây nào nữa. Làm dâu Vương gia đối với tôi là quá đủ rồi.''
Nhã Ân cúi đầu chào bà rồi ngang nhiên rời đi. Bà Lệ chỉ biết nhìn theo đầy tức giận. Tuy Nhã Ân phải gả cho một tên ngốc nhưng Vương gia rất quan tâm cô, đặc biệt là ông Vương bố chồng cô. Có Vương gia chống lưng, cô không còn sợ điều gì ngay cả Nghiêm gia. Những chuyện cần làm cũng đã làm xong, những thứ muốn lấy cũng đã lấy lại, Nhã Ân lái xe quay trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.