Chương 43
Haruhisatoh34
16/03/2023
Sự im lặng dần bao trùm lấy căn phòng. Tên là lần đầu tiên ông Vương không lên tiếng khi nói chuyện với anh, điều này khiến anh không quen. Bầu không khí ngột ngạt này khiến anh khó, cuối cùng Vương Đình Phong lên tiếng:
''Ba!''
Ông Vương giật mình thu lại ánh mắt lơ đãng quay sang bên cạnh nhìn anh.
''Có chuyện gì hả?''
''Tại con thấy ba không nói gì. Hay là ba mệt?''
''Ba có mệt gì đâu chỉ là đang bận suy nghĩ mấy thứ linh tinh thôi đấy mà. Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, hai ba con mình ra quán cơm quen ăn một bữa. Lâu lắm rồi hai ba con mình chưa đi ăn chung.''
''Vậy con gọi vợ con đi cùng được không?''
Ông Vương bật cười thành tiếng vỗ vào vai anh mấy cái:
''Cái thằng này từ khi có vợ là đội vợ lên đầu. Một tiếng cũng vợ hai tiếng cũng vợ.''
''Con giống ba mà. Thế con gọi vợ con đi cùng nhé?''
''Cũng được. Nhưng mà hai ba con mình đến quán trước, bây giờ vợ con vẫn còn đang làm việc không tiện đi chung.''
''Vâng. Ba con mình đi thôi!''
Vương Đình Phong hào hứng đứng dậy đi trước, ông Vương vui vẻ theo sau anh. Hai người rời khỏi công ty, lái xe đến quán cơm quen thuộc. Trên đường đi, không khí trong xe lúc nào cũng thoải mái bởi tiếng trò chuyện của hai người.
Từ sau khi anh xảy ra tai nạn, hai người mới có những cuộc nói chuyện thoải mái như thế này. Còn lúc trước, ngày nào anh cũng tụ tập đua xe, đến bar đâu có thời gian cho ông.
Chiếc xe di chuyển dần vào đường cao tốc. Chạy được một quãng đường tương đối dài, Vương Đình Phong cảm thấy tốc độ của xe dần trở nên nhanh hơn. Anh quay sang nói với ông:
''Ba giảm tốc độ đi một chút.''
''Ba biết rồi, để ba giảm.''
Ông Vương là người cầm lái nên nhanh chóng nhận ra tốc độ nhanh bất thường của chiếc xe. Nhìn xuống đồng hồ đo tốc độ trước mặt, ông nhận thấy tốc độ xe đang vượt quá mức quy định. Ông Vương nhanh chóng nhấn chân phanh ngặt nỗi dù có nhấn thế nào cũng không phản ứng.
Vương Đình Phong ngồi kế bên dần nhận ra điều bất thường, liên tục nhắc nhở ông:
''Ba cẩn thận xe ở phía trước!''
''Ba mau giảm tốc độ lại đi!''
Chiếc xe ngày một lao nhanh về phía trước, những phương tiện bên lại liên tục bấm còi báo hiệu. Ông Vương toát hết mồ hôi cố gắng giữ bình tĩnh để giải quyết tình huống nhưng dường như vẫn không thay đổi được gì.
Chiếc xe mất kiểm soát, cả hai người đều vô cùng hoảng loạn. Và rồi tiếng hét lớn vang lên:
''Coi chừng!''
Chiếc xe lao thẳng vào chiếc xe đang đi ở phía trước пɡựᴄ ông Vương nhảy lên, ra sức xoay vô lăng.
Nhưng đã muộn. Va chạm dữ dội, xe mất khống chế.
Tiếng kính vỡ, tiếng chói tai của bánh xe ma sát với mặt đường trong nháy mắt vang lên kịch liệt. Cơn đau trên người bỗng nhiên truyền đến, Vương Đình Phong trợn to mắt, chưa kịp nói gì liền mất đi ý thức.
Vụ va chạm xảy ra bất ngờ, toàn bộ hệ thống giao thông ở quãng đường đó tắc nghẽn. Tiếng còi hú, những người hô hào vang lên dữ dội. Phải mất một lúc sau, cảnh sát giao thông và cứu thương mới tới nơi.
Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
————
Công ty Đài Bắc.
Văn phòng phó giám đốc.
Nhã Ân ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào tập tài liệu phía trước mà không để tâm đến xung quanh.
Khi đến công ty, cô rất muốn cùng anh tới văn phòng chủ tịch để gặp bố nhưng ngặt nỗi cô vướng phải một cuộc họp quan trọng. Vì thế đành phải để anh đi một mình. Dù sao đây cũng là một cơ hội tốt cho Vương Đình Phong và ông Vương có thể nói chuyện riêng với nhau sau một khoảng thời gian.
Sau khi cuộc họp ở phòng ban kết thúc, cô vội vã trở lại phòng tiếp tục công việc còn dang dở của mình mà quên mất đã tới giờ ăn trưa. Tiếng bước chân, tiếng nói rôm giả ồn ào bên ngoài truyền vào. Lúc này cô mới dừng lại. Nhã Ân vươn vai mấy cái, đi lại vài vòng cho thoải mái rồi cầm điện thoại lên kiểm tra.
''Ba!''
Ông Vương giật mình thu lại ánh mắt lơ đãng quay sang bên cạnh nhìn anh.
''Có chuyện gì hả?''
''Tại con thấy ba không nói gì. Hay là ba mệt?''
''Ba có mệt gì đâu chỉ là đang bận suy nghĩ mấy thứ linh tinh thôi đấy mà. Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, hai ba con mình ra quán cơm quen ăn một bữa. Lâu lắm rồi hai ba con mình chưa đi ăn chung.''
''Vậy con gọi vợ con đi cùng được không?''
Ông Vương bật cười thành tiếng vỗ vào vai anh mấy cái:
''Cái thằng này từ khi có vợ là đội vợ lên đầu. Một tiếng cũng vợ hai tiếng cũng vợ.''
''Con giống ba mà. Thế con gọi vợ con đi cùng nhé?''
''Cũng được. Nhưng mà hai ba con mình đến quán trước, bây giờ vợ con vẫn còn đang làm việc không tiện đi chung.''
''Vâng. Ba con mình đi thôi!''
Vương Đình Phong hào hứng đứng dậy đi trước, ông Vương vui vẻ theo sau anh. Hai người rời khỏi công ty, lái xe đến quán cơm quen thuộc. Trên đường đi, không khí trong xe lúc nào cũng thoải mái bởi tiếng trò chuyện của hai người.
Từ sau khi anh xảy ra tai nạn, hai người mới có những cuộc nói chuyện thoải mái như thế này. Còn lúc trước, ngày nào anh cũng tụ tập đua xe, đến bar đâu có thời gian cho ông.
Chiếc xe di chuyển dần vào đường cao tốc. Chạy được một quãng đường tương đối dài, Vương Đình Phong cảm thấy tốc độ của xe dần trở nên nhanh hơn. Anh quay sang nói với ông:
''Ba giảm tốc độ đi một chút.''
''Ba biết rồi, để ba giảm.''
Ông Vương là người cầm lái nên nhanh chóng nhận ra tốc độ nhanh bất thường của chiếc xe. Nhìn xuống đồng hồ đo tốc độ trước mặt, ông nhận thấy tốc độ xe đang vượt quá mức quy định. Ông Vương nhanh chóng nhấn chân phanh ngặt nỗi dù có nhấn thế nào cũng không phản ứng.
Vương Đình Phong ngồi kế bên dần nhận ra điều bất thường, liên tục nhắc nhở ông:
''Ba cẩn thận xe ở phía trước!''
''Ba mau giảm tốc độ lại đi!''
Chiếc xe ngày một lao nhanh về phía trước, những phương tiện bên lại liên tục bấm còi báo hiệu. Ông Vương toát hết mồ hôi cố gắng giữ bình tĩnh để giải quyết tình huống nhưng dường như vẫn không thay đổi được gì.
Chiếc xe mất kiểm soát, cả hai người đều vô cùng hoảng loạn. Và rồi tiếng hét lớn vang lên:
''Coi chừng!''
Chiếc xe lao thẳng vào chiếc xe đang đi ở phía trước пɡựᴄ ông Vương nhảy lên, ra sức xoay vô lăng.
Nhưng đã muộn. Va chạm dữ dội, xe mất khống chế.
Tiếng kính vỡ, tiếng chói tai của bánh xe ma sát với mặt đường trong nháy mắt vang lên kịch liệt. Cơn đau trên người bỗng nhiên truyền đến, Vương Đình Phong trợn to mắt, chưa kịp nói gì liền mất đi ý thức.
Vụ va chạm xảy ra bất ngờ, toàn bộ hệ thống giao thông ở quãng đường đó tắc nghẽn. Tiếng còi hú, những người hô hào vang lên dữ dội. Phải mất một lúc sau, cảnh sát giao thông và cứu thương mới tới nơi.
Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
————
Công ty Đài Bắc.
Văn phòng phó giám đốc.
Nhã Ân ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào tập tài liệu phía trước mà không để tâm đến xung quanh.
Khi đến công ty, cô rất muốn cùng anh tới văn phòng chủ tịch để gặp bố nhưng ngặt nỗi cô vướng phải một cuộc họp quan trọng. Vì thế đành phải để anh đi một mình. Dù sao đây cũng là một cơ hội tốt cho Vương Đình Phong và ông Vương có thể nói chuyện riêng với nhau sau một khoảng thời gian.
Sau khi cuộc họp ở phòng ban kết thúc, cô vội vã trở lại phòng tiếp tục công việc còn dang dở của mình mà quên mất đã tới giờ ăn trưa. Tiếng bước chân, tiếng nói rôm giả ồn ào bên ngoài truyền vào. Lúc này cô mới dừng lại. Nhã Ân vươn vai mấy cái, đi lại vài vòng cho thoải mái rồi cầm điện thoại lên kiểm tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.