Chương 49
Haruhisatoh34
16/03/2023
Vương phu nhân tinh mắt nhận ra Nhã Ân định lên tiếng phản bác liền nói thêm:
''Thực ra hai đứa không đeo nhẫn là do trước khi xảy ra tai nạn, mẹ đã bảo hai đứa tháo nhẫn ra để đi đánh bóng lại cho mới. Đây, nhẫn của hai đứa này đeo vào đi không ai đó lại bảo hai đứa không phải vợ chồng.''
Bà ta lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong còn có một cặp nhẫn cưới. Vừa hay cặp nhẫn này lại vừa khít ngón tay của hai người. Nhã Ân đứng như trời trồng, mọi chuyện không thể xảy ra dễ dàng như vậy.
Chắc chắn Vương phu nhân và Như Ly đã bắt tay với nhau dựng lên vở kịch này. Họ đã lừa dối Vương Đình Phong, cô không thể để họ đạt được mục đích.
Nhã Ân tức giận tiến đến chỗ ba người giành lấy hộp nhẫn vứt sang một bên. Cô đứng đối diện với anh, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má hồng:
''Anh đang bị họ lừa gạt đấy, biết không? Em mới là vợ anh, mới là người được Trần gia rước về đàng hoàng. Tại sao anh nhớ mọi thứ lại không thể nhớ được em? Tại sao hả?''
Vương Đình Phong bối rối trước phản ứng gay gắt của Nhã Ân nhất thời không nói lên lời. Như Ly nhân cơ hội làm tới xô cô ngã quỵ xuống đất. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, dường như bao nhiêu uất hận tức giận bấy lâu nay kìm nén trong lòng đều được giải tỏa ra bên ngoài. Như Ly nhếch mép cười khẩy:
''Tôi không ngờ cô lại mù quáng đến thế. Cô nên nhớ thân phận của cô chỉ là kẻ ăn người ở trong Vương gia, là cháu của bác Lâm chứ không phải vợ Vương Đình Phong. Đừng ảo tưởng vị trí của mình nữa, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô đấy.''
Hoàn cảnh này, những lời nói này không phải trước kia ra Nhã Ân từng nói với Như Ly hay sao? Và hiện tại cô ta đang lặp lại những gì trước đó từng trải qua với cô.
Ăn miếng trả miếng! Nhìn vẻ mặt đắc ý của Như Ly, cô hận không thể đánh cô ta vài cái bạt tai. Cô thật không ngờ hai người họ lại thông đồng với nhau lừa gạt Vương Đình Phong. Hiện giờ, anh đang không nhớ cô là ai và cho dù cô có giải thích thế nào cũng là con số không. Nhã Ân đành phải ngậm ngùi khi chấp nhận sự thật rồi tìm cách giải quyết sau. Cô vịn tay xuống đất đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên má. Cô nhìn anh một lần rồi quay người rời đi.
Không hiểu sao khi thấy cô khóc, lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng cô cho đến khi khuất dần sau cánh cửa. Lúc này, Như Ly ngồi xuống kế bên nắm lấy tay anh ân cần hỏi han:
''Anh mới tỉnh dậy có đói không? Hay anh có muốn ăn gì không để em đi mua?''
Vương Đình Phong gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ trong đầu. Hiện tại vợ anh đang ngồi kế bên thì anh còn vương vấn chuyện gì nữa. Anh nhìn cô ta mỉm cười đáp:
''Anh không đói. Nhưng cô gái vừa rồi...''
''Anh không cần phải bận tâm tới cô ta. Cô ta là người làm trong nhà nhưng lại thích anh nên luôn ảo tưởng mình là vợ anh. Tinh thần của cô ta đôi lúc không được bình thường, anh đừng bận tâm.''
Vương phu nhân đứng kế bên lên tiếng:
''Vợ con nói đúng đấy. Con mới tỉnh dậy chắc hẳn vẫn còn mệt trong người. Nghỉ ngơi một chút đi, mẹ với Như Ly sang bên cạnh thăm ba con.''
Nghe bà ta nhắc đến, anh mới sực nhớ ra ba mình cũng đang nằm viện.
Vương Đình Phong vội hỏi:
''Ba con thế nào rồi? Ba có ổn không mẹ?''
Sắc mặt bà ta thay đổi, mi mắt rũ xuống đầy buồn bã:
''Ba con bị nặng hơn con!''
''Nặng hơn? Rốt cuộc là bây giờ ba ra sao mẹ mau nói đi.''
Cứ nhắc đến chồng mình, bà ta lại vô thức rơi nước mắt cổ họng nghẹn ứ không nói được gì. Nhìn mẹ, anh phần nào đoán được tình hình của ba.
Như Ly đứng bên lên tiếng nói thay:
''Vì ba là người cầm lái cái nên bị nặng hơn anh.''
''Thực ra hai đứa không đeo nhẫn là do trước khi xảy ra tai nạn, mẹ đã bảo hai đứa tháo nhẫn ra để đi đánh bóng lại cho mới. Đây, nhẫn của hai đứa này đeo vào đi không ai đó lại bảo hai đứa không phải vợ chồng.''
Bà ta lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong còn có một cặp nhẫn cưới. Vừa hay cặp nhẫn này lại vừa khít ngón tay của hai người. Nhã Ân đứng như trời trồng, mọi chuyện không thể xảy ra dễ dàng như vậy.
Chắc chắn Vương phu nhân và Như Ly đã bắt tay với nhau dựng lên vở kịch này. Họ đã lừa dối Vương Đình Phong, cô không thể để họ đạt được mục đích.
Nhã Ân tức giận tiến đến chỗ ba người giành lấy hộp nhẫn vứt sang một bên. Cô đứng đối diện với anh, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má hồng:
''Anh đang bị họ lừa gạt đấy, biết không? Em mới là vợ anh, mới là người được Trần gia rước về đàng hoàng. Tại sao anh nhớ mọi thứ lại không thể nhớ được em? Tại sao hả?''
Vương Đình Phong bối rối trước phản ứng gay gắt của Nhã Ân nhất thời không nói lên lời. Như Ly nhân cơ hội làm tới xô cô ngã quỵ xuống đất. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, dường như bao nhiêu uất hận tức giận bấy lâu nay kìm nén trong lòng đều được giải tỏa ra bên ngoài. Như Ly nhếch mép cười khẩy:
''Tôi không ngờ cô lại mù quáng đến thế. Cô nên nhớ thân phận của cô chỉ là kẻ ăn người ở trong Vương gia, là cháu của bác Lâm chứ không phải vợ Vương Đình Phong. Đừng ảo tưởng vị trí của mình nữa, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô đấy.''
Hoàn cảnh này, những lời nói này không phải trước kia ra Nhã Ân từng nói với Như Ly hay sao? Và hiện tại cô ta đang lặp lại những gì trước đó từng trải qua với cô.
Ăn miếng trả miếng! Nhìn vẻ mặt đắc ý của Như Ly, cô hận không thể đánh cô ta vài cái bạt tai. Cô thật không ngờ hai người họ lại thông đồng với nhau lừa gạt Vương Đình Phong. Hiện giờ, anh đang không nhớ cô là ai và cho dù cô có giải thích thế nào cũng là con số không. Nhã Ân đành phải ngậm ngùi khi chấp nhận sự thật rồi tìm cách giải quyết sau. Cô vịn tay xuống đất đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên má. Cô nhìn anh một lần rồi quay người rời đi.
Không hiểu sao khi thấy cô khóc, lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng cô cho đến khi khuất dần sau cánh cửa. Lúc này, Như Ly ngồi xuống kế bên nắm lấy tay anh ân cần hỏi han:
''Anh mới tỉnh dậy có đói không? Hay anh có muốn ăn gì không để em đi mua?''
Vương Đình Phong gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ trong đầu. Hiện tại vợ anh đang ngồi kế bên thì anh còn vương vấn chuyện gì nữa. Anh nhìn cô ta mỉm cười đáp:
''Anh không đói. Nhưng cô gái vừa rồi...''
''Anh không cần phải bận tâm tới cô ta. Cô ta là người làm trong nhà nhưng lại thích anh nên luôn ảo tưởng mình là vợ anh. Tinh thần của cô ta đôi lúc không được bình thường, anh đừng bận tâm.''
Vương phu nhân đứng kế bên lên tiếng:
''Vợ con nói đúng đấy. Con mới tỉnh dậy chắc hẳn vẫn còn mệt trong người. Nghỉ ngơi một chút đi, mẹ với Như Ly sang bên cạnh thăm ba con.''
Nghe bà ta nhắc đến, anh mới sực nhớ ra ba mình cũng đang nằm viện.
Vương Đình Phong vội hỏi:
''Ba con thế nào rồi? Ba có ổn không mẹ?''
Sắc mặt bà ta thay đổi, mi mắt rũ xuống đầy buồn bã:
''Ba con bị nặng hơn con!''
''Nặng hơn? Rốt cuộc là bây giờ ba ra sao mẹ mau nói đi.''
Cứ nhắc đến chồng mình, bà ta lại vô thức rơi nước mắt cổ họng nghẹn ứ không nói được gì. Nhìn mẹ, anh phần nào đoán được tình hình của ba.
Như Ly đứng bên lên tiếng nói thay:
''Vì ba là người cầm lái cái nên bị nặng hơn anh.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.