Chương 86
Haruhisatoh34
16/03/2023
Không hiểu sao người đàn ông này lại khiến Nhã Ân cảm giác bị áp lực lo sợ trong khi người sai là anh, người quên đi cô rồi qua lại với những người phụ nữ khác là anh.
Hành động của vrĐình Phong không lọt qua được mắt của Gia Hân. Khóe môi liền nở một nụ cười đầy thỏa mãn, Gia Hân thầm nghĩ xem ra cuộc trò chuyện lần này không hề vô nghĩa.
Người bắt đầu cuộc trò chuyện là Gia Hân và Nhã Ân. Nhưng xuyên suốt chỉ có mình Gia Hân và Tần Hạo Thiên nói chuyện qua lại với nhau. Nhã Ân ngồi im như pho tượng, còn Vương Đình Phong cắn răng không nói nửa lời. Một người đã quá thất vọng chán nản, người kia thì lại sực sôi cơn tức giận trong lòng mà không thể bốc phát ra bên ngoài.
Trở lại bàn ăn, Vương Đình Phong Không thể nào tập trung vào dùng bữa. Trong đầu không thôi xuất hiện hình ảnh Nhã Ân đang ngồi Tần Hạo Thiên. Bất giác liếc về bên Nhã Ân thấy cô nói cười vui vẻ với Tần Hạo Thiên, anh tức giận chỉ muốn đi sang bên đó kéo cô vào trong lòng anh.
Rõ ràng cô chỉ là nhân tình của anh nhưng khi thấy cô ở cùng với người đàn ông khác trong lòng lại cảm thấy khó chịu, bức bối đến không tả.
Bữa tối của cả cả hai người kết thúc trong không khí vô cùng ảm đạm. Vì anh là người mở lời mời Gia Hân đi ăn nên Vương Đình Phong cũng là người đưa cô về.
Lúc bên ngoài nhà hàng thấy Nhã Ân bước lên xe Tần Hạo Thiên anh hận không thể phá nát chiếc xe đó ra thành trăm mảnh. Ngược lại, Gia Hân cảm thấy vô cùng thích thú với phản ứng của anh. Là một người em gái, cô có trách nhiệm giúp anh mình nhớ lại chị dâu chứ không phải người vợ mạo danh kia. Sắp tới Gia Hân sẽ thường xuyên lưu tới Vương gia vì thế sẽ có thêm nhiều cơ hội.
Vương Đình Phong đưa Gia Hân về nhà. Nơi cô sống là một căn nhà nhỏ, nhìn sơ qua có vẻ như đã có tuổi đời từ rất lâu. Anh xuống trước mở cửa xe cho cô rồi đi cùng cô đến cửa nhà. Hai người đứng lại cùng nói dăm ba câu:
''Cảm ơn anh vì bữa tối ngày hôm nay. Tôi thực sự rất vui.''
''Cô vui là được.''
''Vậy bao giờ tôi mới có thể tới nhà anh làm việc?''
''Ngày mai.''
''Gấp vậy sao?''
Gia Hân tròn xoe mắt ngạc nhiên. Dường như, Vương Đình Phong làm mọi chuyện đều rất vội vàng đặc biệt là khi đưa ra quyết định. Cô chần chừ giây lát rồi gật đầu:
''Vậy mai tôi sẽ đến làm.''
''Ừ. Trời cũng tối rồi, cô vào nghỉ ngơi đi.''
''Vâng, anh đi đường cẩn thận.''
''Ngủ ngon!''
Dứt lời, Vương Đình Phong quay người rời đi. Gia Hân nhìn theo bóng anh lên chiếc xe Mercedes đen mới yên tâm vào nhà. Cô mở của bước vào, vừa định đóng cửa lại liền bị một bàn tay chặn lại.
Gia Hân hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vương Đình Viễn đã đứng trước mặt mình từ khi nào. Ánh mắt hắn lộ rõ sự rức giận, tròng mắt hiện lên những tia máu đỏ dưới ánh đèn mờ ảo ở hiên càng khiến hắn trở nên đáng sợ.
Ở bên cạnh Vương Đình Viễn nhiều năm như vậy, cô hiểu rõ hiện giờ hắn đang rất tức giận. Nếu không khôn khéo, e rằng con quỷ đột lốt người sẽ xuất hiện mất.
Gia Hân sợ hãi lắp bắp hỏi:
''Anh đến đây làm gì? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu. Chúng ta đã kết thúc rồi đừng làm phiền đến nhau nữa.''
Vương Đình Viễn nhếch mép:
''Kết thúc? Em một mực đòi kết thúc với tôi để qua lại với nó đúng không?''
''Qua lại? Anh đang nói cái quái gì vậy? Tôi qua lại với ai?''
''Cần phải nói thẳng ra? Được, để tôi nói. Em rời xa tôi để quay lại với Vương Đình Phong phải không?''
Hành động của vrĐình Phong không lọt qua được mắt của Gia Hân. Khóe môi liền nở một nụ cười đầy thỏa mãn, Gia Hân thầm nghĩ xem ra cuộc trò chuyện lần này không hề vô nghĩa.
Người bắt đầu cuộc trò chuyện là Gia Hân và Nhã Ân. Nhưng xuyên suốt chỉ có mình Gia Hân và Tần Hạo Thiên nói chuyện qua lại với nhau. Nhã Ân ngồi im như pho tượng, còn Vương Đình Phong cắn răng không nói nửa lời. Một người đã quá thất vọng chán nản, người kia thì lại sực sôi cơn tức giận trong lòng mà không thể bốc phát ra bên ngoài.
Trở lại bàn ăn, Vương Đình Phong Không thể nào tập trung vào dùng bữa. Trong đầu không thôi xuất hiện hình ảnh Nhã Ân đang ngồi Tần Hạo Thiên. Bất giác liếc về bên Nhã Ân thấy cô nói cười vui vẻ với Tần Hạo Thiên, anh tức giận chỉ muốn đi sang bên đó kéo cô vào trong lòng anh.
Rõ ràng cô chỉ là nhân tình của anh nhưng khi thấy cô ở cùng với người đàn ông khác trong lòng lại cảm thấy khó chịu, bức bối đến không tả.
Bữa tối của cả cả hai người kết thúc trong không khí vô cùng ảm đạm. Vì anh là người mở lời mời Gia Hân đi ăn nên Vương Đình Phong cũng là người đưa cô về.
Lúc bên ngoài nhà hàng thấy Nhã Ân bước lên xe Tần Hạo Thiên anh hận không thể phá nát chiếc xe đó ra thành trăm mảnh. Ngược lại, Gia Hân cảm thấy vô cùng thích thú với phản ứng của anh. Là một người em gái, cô có trách nhiệm giúp anh mình nhớ lại chị dâu chứ không phải người vợ mạo danh kia. Sắp tới Gia Hân sẽ thường xuyên lưu tới Vương gia vì thế sẽ có thêm nhiều cơ hội.
Vương Đình Phong đưa Gia Hân về nhà. Nơi cô sống là một căn nhà nhỏ, nhìn sơ qua có vẻ như đã có tuổi đời từ rất lâu. Anh xuống trước mở cửa xe cho cô rồi đi cùng cô đến cửa nhà. Hai người đứng lại cùng nói dăm ba câu:
''Cảm ơn anh vì bữa tối ngày hôm nay. Tôi thực sự rất vui.''
''Cô vui là được.''
''Vậy bao giờ tôi mới có thể tới nhà anh làm việc?''
''Ngày mai.''
''Gấp vậy sao?''
Gia Hân tròn xoe mắt ngạc nhiên. Dường như, Vương Đình Phong làm mọi chuyện đều rất vội vàng đặc biệt là khi đưa ra quyết định. Cô chần chừ giây lát rồi gật đầu:
''Vậy mai tôi sẽ đến làm.''
''Ừ. Trời cũng tối rồi, cô vào nghỉ ngơi đi.''
''Vâng, anh đi đường cẩn thận.''
''Ngủ ngon!''
Dứt lời, Vương Đình Phong quay người rời đi. Gia Hân nhìn theo bóng anh lên chiếc xe Mercedes đen mới yên tâm vào nhà. Cô mở của bước vào, vừa định đóng cửa lại liền bị một bàn tay chặn lại.
Gia Hân hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vương Đình Viễn đã đứng trước mặt mình từ khi nào. Ánh mắt hắn lộ rõ sự rức giận, tròng mắt hiện lên những tia máu đỏ dưới ánh đèn mờ ảo ở hiên càng khiến hắn trở nên đáng sợ.
Ở bên cạnh Vương Đình Viễn nhiều năm như vậy, cô hiểu rõ hiện giờ hắn đang rất tức giận. Nếu không khôn khéo, e rằng con quỷ đột lốt người sẽ xuất hiện mất.
Gia Hân sợ hãi lắp bắp hỏi:
''Anh đến đây làm gì? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu. Chúng ta đã kết thúc rồi đừng làm phiền đến nhau nữa.''
Vương Đình Viễn nhếch mép:
''Kết thúc? Em một mực đòi kết thúc với tôi để qua lại với nó đúng không?''
''Qua lại? Anh đang nói cái quái gì vậy? Tôi qua lại với ai?''
''Cần phải nói thẳng ra? Được, để tôi nói. Em rời xa tôi để quay lại với Vương Đình Phong phải không?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.