Chương 21
Lê Thị Kim Huệ
29/10/2019
Sáng hôm sau, cặp đôi đang ôm nhau vẫn còn say giấc nằm trên giường. Không hề biết đến sự xuất hiện một cách lén lút của vật nhỏ ngoài cửa.
Sầu Riêng vừa ngủ dậy nhưng thấy mẹ chưa dậy thì sang phòng kế bên tìm mẹ. Bình thường giờ này mẹ đã ngủ dậy và chuẩn bị đồ ăn sáng để Sầu Riêng ăn rồi đi học.
Vào phòng mẹ, Sầu Riêng thấy bố mẹ đang ngủ, bố còn ôm mẹ rất chặt. Con bé lấy tay che miệng lại, cười khúc khích. Sau đó đi thật nhẹ ra ngoài vì sợ đánh thức bố mẹ. Còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Dì Liên nhìn thấy dáng vẻ lén lút của con bé khi từ phòng bố mẹ đi ra thì lấy làm lạ
"Sầu Riêng, sao con lại từ phòng bố mẹ đi ra?"
Con bé đưa ngón tay trỏ lên môi, "suỵt" một tiếng, ý bảo dì Liên nhỏ tiếng lại. Giọng con bé lí nhí "Bà ơi, bố mẹ cháu đang ngủ"
Dì Liên nghe thế càng ngạc nhiên hơn. Tối qua cậu chủ uống say nên dậy trễ thì có thể hiểu được. Còn Ngọc Nhi? Bình thường giờ này cô đã dậy. Sao hôm nay lại dậy muộn thế này?
Dì không hề biết rằng, tối hôm qua, có hai người "thức" qua ngày mới rồi mới đi ngủ. Nên bây giờ mệt mỏi đến mức Mặt Trời đã chiếu vào giường vẫn chưa dậy nổi.
"Được rồi, để bố mẹ ngủ. Bây giờ Sầu Riêng ăn sáng rồi bà đưa con đi học"
Con bé ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng. Sau đó ăn sáng rồi cùng dì Liên đến trường mẫu giáo.
Trên đường đến trường, con bé suy tư như có chuyện gì đó rất khó lí giải. Dì Liên nhận ra con bé có điều bất thường liền lo lắng
"Sầu Riêng, con có chuyện gì sao? Nói bà nghe được không?"
Nghe dì Liên hỏi, con bé liền thành thật trả lời "Bà ơi, chừng nào thì Sầu Riêng mới có em ạ?"
Dì Liên hơi khó xử, chuyện có em là phải hỏi cậu chủ. Dì làm sao biết được. Tuy nhiên dì hỏi lại con bé một câu "Sầu Riêng muốn có em sao?"
"Vâng ạ" Nét mặt của con bé rực rỡ.
"Tại sao con lại muốn có em?"
Con bé suy nghĩ mấy giây, sau đó trả lời "Tại vì có em rất vui, con với em có thể cùng nhau chơi đồ chơi"
Con bé thật ngoan. Nếu là một đứa trẻ khác, có lẽ chúng sẽ chẳng muốn có em. Vì chúng nghĩ rằng có em rồi, bố mẹ sẽ không yêu thương mình nữa.
Dì Liên thầm cảm thán trong lòng. Bốn năm qua, hẳn là Ngọc Nhi đã rất vất vả. Vừa nuôi con khôn lớn lại có thể dạy dỗ con bé lễ phép, đáng yêu thế này.
....
Đã nằm suốt mấy tiếng đồng hồ trong lòng anh, cô cảm thấy hơi mỏi. Muốn xoay người lại để tìm một tư thế thoải mái hơn. Nhưng vừa định xoay người qua thì một cơn đau nhức kéo đến. Cô "Ui da" một tiếng rõ to, thầm mắng anh "Đồ tự vã. Mới vài ngày trước còn nói sẽ không đụng vào cô. Bây giờ thì hay rồi, toàn thân ê ẩm". Anh đang ngủ cũng vì thế mà thức dậy.
Nhìn cô chật vật xoay người, anh cười thỏa mãn. Cô nhìn thấy anh cười càng giận hơn
"Anh còn cười được?"
"Chả lẽ anh phải khóc sao?"
Anh đây là đang muốn chọc tức cô đây mà.
"Không phải mới mấy ngày trước ai đó nói là sẽ không chạm vào em sao?"
Anh với nét mặt ngây thơ
"Anh có nói những lời như thế sao? Sao anh không nhớ? Em có ghi âm lại không?"
Sầu Riêng vừa ngủ dậy nhưng thấy mẹ chưa dậy thì sang phòng kế bên tìm mẹ. Bình thường giờ này mẹ đã ngủ dậy và chuẩn bị đồ ăn sáng để Sầu Riêng ăn rồi đi học.
Vào phòng mẹ, Sầu Riêng thấy bố mẹ đang ngủ, bố còn ôm mẹ rất chặt. Con bé lấy tay che miệng lại, cười khúc khích. Sau đó đi thật nhẹ ra ngoài vì sợ đánh thức bố mẹ. Còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Dì Liên nhìn thấy dáng vẻ lén lút của con bé khi từ phòng bố mẹ đi ra thì lấy làm lạ
"Sầu Riêng, sao con lại từ phòng bố mẹ đi ra?"
Con bé đưa ngón tay trỏ lên môi, "suỵt" một tiếng, ý bảo dì Liên nhỏ tiếng lại. Giọng con bé lí nhí "Bà ơi, bố mẹ cháu đang ngủ"
Dì Liên nghe thế càng ngạc nhiên hơn. Tối qua cậu chủ uống say nên dậy trễ thì có thể hiểu được. Còn Ngọc Nhi? Bình thường giờ này cô đã dậy. Sao hôm nay lại dậy muộn thế này?
Dì không hề biết rằng, tối hôm qua, có hai người "thức" qua ngày mới rồi mới đi ngủ. Nên bây giờ mệt mỏi đến mức Mặt Trời đã chiếu vào giường vẫn chưa dậy nổi.
"Được rồi, để bố mẹ ngủ. Bây giờ Sầu Riêng ăn sáng rồi bà đưa con đi học"
Con bé ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng. Sau đó ăn sáng rồi cùng dì Liên đến trường mẫu giáo.
Trên đường đến trường, con bé suy tư như có chuyện gì đó rất khó lí giải. Dì Liên nhận ra con bé có điều bất thường liền lo lắng
"Sầu Riêng, con có chuyện gì sao? Nói bà nghe được không?"
Nghe dì Liên hỏi, con bé liền thành thật trả lời "Bà ơi, chừng nào thì Sầu Riêng mới có em ạ?"
Dì Liên hơi khó xử, chuyện có em là phải hỏi cậu chủ. Dì làm sao biết được. Tuy nhiên dì hỏi lại con bé một câu "Sầu Riêng muốn có em sao?"
"Vâng ạ" Nét mặt của con bé rực rỡ.
"Tại sao con lại muốn có em?"
Con bé suy nghĩ mấy giây, sau đó trả lời "Tại vì có em rất vui, con với em có thể cùng nhau chơi đồ chơi"
Con bé thật ngoan. Nếu là một đứa trẻ khác, có lẽ chúng sẽ chẳng muốn có em. Vì chúng nghĩ rằng có em rồi, bố mẹ sẽ không yêu thương mình nữa.
Dì Liên thầm cảm thán trong lòng. Bốn năm qua, hẳn là Ngọc Nhi đã rất vất vả. Vừa nuôi con khôn lớn lại có thể dạy dỗ con bé lễ phép, đáng yêu thế này.
....
Đã nằm suốt mấy tiếng đồng hồ trong lòng anh, cô cảm thấy hơi mỏi. Muốn xoay người lại để tìm một tư thế thoải mái hơn. Nhưng vừa định xoay người qua thì một cơn đau nhức kéo đến. Cô "Ui da" một tiếng rõ to, thầm mắng anh "Đồ tự vã. Mới vài ngày trước còn nói sẽ không đụng vào cô. Bây giờ thì hay rồi, toàn thân ê ẩm". Anh đang ngủ cũng vì thế mà thức dậy.
Nhìn cô chật vật xoay người, anh cười thỏa mãn. Cô nhìn thấy anh cười càng giận hơn
"Anh còn cười được?"
"Chả lẽ anh phải khóc sao?"
Anh đây là đang muốn chọc tức cô đây mà.
"Không phải mới mấy ngày trước ai đó nói là sẽ không chạm vào em sao?"
Anh với nét mặt ngây thơ
"Anh có nói những lời như thế sao? Sao anh không nhớ? Em có ghi âm lại không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.