Chương 21
Diễm Quỳnh
07/02/2022
- Cô là ai? Sao cô lại biết tên tôi?
Nhã Tịnh đứng hình trước câu hỏi của Đình Phong. Anh mới tỉnh dậy sau vụ tai nạn chắc hẳn là đang có ý đùa giỡn nhưng trò đùa này không vui chút nào. Cô cười nhạt:
- Anh nói gì vậy hả? Em là vợ anh.
Anh ngạc nhiên:
- Vợ? Cô đâu phải vợ tôi, vợ tôi ở đây cơ mà.
Đình Phong vừa nói vừa hướng ánh nhìn về phía Yến Như. Nhã Tịnh như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Cô tự nhủ chắc hẳn là anh đang diễn kịch. Anh thường ngày vẫn vậy, vẫn thích trêu đùa cô cả khi vừa mới tỉnh.
Nhã Tịnh đưa tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô hít một hơi thật sâu nói:
- Dừng lại được rồi đấy! Anh có biết cả tuần qua em đã phải vất vả thế nào để chăm sóc cho anh không? Đừng đùa nữa, không vui.
- Cô có bị vấn đề gì không? Tôi không nói đùa, Yến Như mới là vợ tôi. Cô là ai đột nhiên xông vào phòng rồi nhận tôi làm chồng.
- Trần Đình Phong! Anh bị điên hả? Em mới là vợ anh không phải cô ta.
Đình Phong định lên tiếng nói gì đó thì bị Yến Như chen ngang:
- Này cô, cô không nghe chồng tôi nói gì hả? Tôi mới là vợ của anh ấy, không phải cô. Mời cô ra khỏi phòng!
Nhã Tịnh trừng mắt nhìn Yến Như. Hôm nay cô ta to gan lớn mật dám lên mặt nói chuyện sỗ sàng như vậy với cô. Nhã Tịnh lớn tiếng quát:
- Cô câm miệng lại! Ở đây không có chỗ cho hạng người như cô nói chuyện.
- Cô!!!
- Thôi đủ rồi!
Thấy hai người cãi qua cãi lại, Đình Phong lên tiếng. Anh quay sang phía cô, gằn giọng:
- Ở đây cô mới là người không có quyền nói chuyện. Yến Như là vợ tôi, cô có quyền gì mà cấm cô ấy.
Nực cười!
Cô mới là vợ anh cơ mà. Mới tỉnh dậy chưa được bao lâu đã quên mất vợ mình rồi sao? Nếu như anh quên thì cô sẽ nhắc lại cho anh nhớ.
Nhã Tịnh cầm tay Đình Phong lên, vừa chỉ vào ngón áp út vừa nói:
- Anh nói cô ta là vợ anh. Vậy anh không thấy anh đang đeo thứ gì với em à?
- Tôi có đeo thứ gì đâu?
Câu nói của anh khiến cô ngạc nhiên. Nhã Tịnh đưa mắt nhìn xuống tay anh, lúc này cô mới nhận ra chỉ có một mình cô là đeo nhẫn cưới còn anh thì không.
Sao có thể như vậy được?
Mới lúc nãy cái chiếc nhẫn vẫn còn ở trên tay anh, bây giờ lại không thấy đâu. Chắc chắn đã có ai đó đó bày trò.
Trong đầu Nhã Tịnh nhanh chóng nghĩ tới một người. Cô đưa mắt liếc nhìn sang phía Yến Như. Bắt gặp ánh mắt của cô, Yến Như vội vàng nhìn sang hướng khác. Thái độ mập mờ này càng chứng tỏ cô ta có liên quan đến chiếc nhẫn.
Nhã Tịnh không nói một lời trực tiếp lại gần chỗ Yến Như, hỏi:
- Cô giấu trước nhẫn ở đâu rồi?
Yến Như ngập ngừng mãi mới nói được một câu:
- Chiếc... chiếc nhẫn nào? Tôi... tôi không biết gì hết.
Cô ta nhiều lần dời ánh mắt sang nơi khác, dường như không dám nhìn thẳng vào người đang nói chuyện với mình. Hành động của Yến Như càng khiến Nhã Tịnh tin rằng chính cô ta là người đã tháo chiếc nhẫn trên tay Đình Phong. Ánh mắt Nhã Tịnh dần trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cô hắng giọng, hệt như muốn kìm nén tâm tình phẫn nộ:
- Tôi hỏi lại một lần nữa. Cô giấu chiếc nhẫn cưới của chúng tôi ở đâu?
- Tôi... tôi thực sự không biết.
- Đừng có giả bộ ngây thơ! Tôi hỏi lại một lần nữa, cô giấu nó ở đâu?
- Tôi không biết! Thực sự không biết mà.
- Nếu cô không nói vậy thì tôi sẽ làm cho cô nói ra.
Dứt lời, Nhã Tịnh giơ tay lên định tát Yến Như nhưng rồi một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô hất sang một bên. Trong khi cô còn chưa định hình được, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên:
- Đủ rồi đấy! Tôi cấm cô động vào vợ tôi.
Nhã Tịnh tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô dường như không tin ở mắt mình nữa, nhưng tất cả đang ở trước mắt đều là sự thật. Hốc mắt cô đỏ hoe, sống mũi cay xè những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má. Cô là vợ anh nhưng anh lại không nhận ra cô. Điều tồi tệ nhất chính là việc anh nói một người phụ nữ khác là vợ mình ngay trước mặt cô.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Ngày đêm cô chăm sóc anh, mong đợi đến ngày anh tỉnh dậy để rồi nhận lại đắng cay thế nào sao? Và cho dù những gì đang diễn ra trước mắt cô là sự thật, cô vẫn tự nhủ với lòng mình rằng đây chỉ là một vở kịch.
Nhã Tịnh tiến lại gần Đình Phong, cô nắm chặt lấy tay anh nghẹn ngào nói:
- Phong! Anh hãy nhớ lại đi. Em mới là vợ anh, không phải cô ta. Phong!
Anh hất mạnh tay cô ra khỏi người mình, lạnh lùng đáp lại:
- Đến tên cô tôi thậm chí ý chí còn không biết. Làm thế nào để tôi tin cô là vợ tôi?
- Nếu vậy thì tại sao anh lại nói cô ta là vợ anh? Vợ chồng thì phải có nhẫn cưới, anh nhìn xem anh và cô ta có không?
Nghe Nhã Tịnh nói, Đình Phong liền nhìn xuống tay mình rồi đưa mắt liếc nhìn sang phía Yến Như. Quả thực trên tay hai người không hề đeo nhẫn. Việc Yến Như có phải là vợ anh hay không, chính bản thân anh vẫn còn mơ hồ. Khi anh tỉnh dậy đầu óc mông lung không nhớ được gì, quay sang bên cạnh thì đã thấy Yến Như ở kế bên. Cô ta nói của ta là vợ anh. Sau khi gặp tai nạn anh rơi vào hôn mê đã nằm ở bệnh viện được một tuần. Yến Như còn nói, ngày nào Cô ta cũng đến đây chăm sóc cho anh anh nên anh tin cô ta là vợ mình.
Bây giờ nghe Nhã Tịnh nói, Đình Phong mới có chút nghi ngờ. Anh nhìn Yến Như đang định nói điều gì đó thì có giọng nói chen ngang:
- Ai bảo hai bọn nó không có nhẫn!
Cả ba người bất ngờ nhìn về phía cửa phòng. Từ bên ngoài, bà Hằng bước vào bên trong. Bà liếc nhìn Nhã Tịnh một cái rồi tiến lại gần chỗ Đình Phong. Bằng giọng điệu ân cần, nói:
- Con mới tỉnh dậy sao không nằm ở giường mà lại đứng đây?
Đình Phong mỉm cười đáp:
- Con không sao. Mà mẹ, cô gái này là ai? Đột nhiên cô ta xông vào phòng rồi nói là vợ con. Chuyện này có phải là thật không mẹ?
Bà Hằng nhướn mày ra hiệu cho Yến Như. Hai người cùng nhau dìu Đình Phong ngồi xuống giường. Bà Hằng cố tình không để Nhã Tịnh lại gần anh, bà nói:
- Cô gái này tên là Nhã Tịnh, là cháu gái của bác Long. Hiện tại cô ta đang làm giúp việc cho nhà mình, còn đây...
Bà Hằng kéo Yến Như đứng trước mặt Đình Phong:
- Đây, Yến Như mới chính là vợ con!
Phát ngôn của bà Hằng khiến Nhã Tịnh không hài lòng. Cô biết bà ta không thích cô nhưng chuyện này rất quan trọng không thể che đậy bằng một lời nói dối. Nó ảnh hưởng đến hôn nhân của hai người.
Bà Hằng tinh mắt nhận ra Nhã Tịnh định lên tiếng phản bác liền nói thêm:
- Thực ra hai đứa không đeo nhẫn là do trước khi xảy ra tai nạn, mẹ đã bảo hai đứa tháo nhẫn ra để đi đánh bóng lại cho mới. Đây, nhẫn của hai đứa này đeo vào đi không ai đó lại bảo hai đứa không phải vợ chồng.
Bà Hằng lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong còn có một cặp nhẫn cưới. Vừa hay cặp nhẫn này lại vừa khít ngón tay của hai người. Nhã Tịnh đứng như trời trồng, mọi chuyện không thể xảy ra dễ dàng như vậy. Chắc chắn bà Hằng và Yến Như đã bắt tay với nhau dựng lên vở kịch này. Họ đã lừa dối Đình Phong, cô không thể để họ đạt được mục đích.
Nhã Tịnh tức giận tiến đến chỗ ba người giành lấy hộp nhẫn vứt sang một bên. Cô đứng đối diện với anh, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má hồng:
- Anh đang bị họ lừa gạt đấy, biết không? Em mới là vợ anh, mới là người được Trần gia rước về đàng hoàng. Tại sao anh nhớ mọi thứ lại không thể nhớ được em? Tại sao hả?
Đình Phong bối rối trước phản ứng gay gắt của Nhã Tịnh nhất thời không nói lên lời. Yến Như nhân cơ hội làm tới xô cô ngã quỵ xuống đất. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, dường như bao nhiêu uất hận tức giận bấy lâu nay kìm nén trong lòng đều được giải tỏa ra bên ngoài. Yến Như nhếch mép cười khẩy:
- Tôi không ngờ cô lại mù quáng đến thế. Cô nên nhớ thân phận của cô chỉ là kẻ ăn người ở trong Trần gia, là cháu của bác Long chứ không phải vợ Đình Phong. Đừng ảo tưởng vị trí của mình nữa, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô đấy.
Hoàn cảnh này, những lời nói này không phải trước kia ra Nhã Tịnh từng nói với Yến Như hay sao? Và hiện tại cô ta đang lặp lại những gì trước đó từng trải qua với cô.
Ăn miếng trả miếng!
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Yến Như, cô hận không thể đánh cô ta vài cái bạt tai. Cô thật không ngờ hai người họ lại thông đồng với nhau lừa gạt Đình Phong. Hiện giờ, anh đang không nhớ cô là ai và cho dù cô có giải thích thế nào cũng là con số không. Nhã Tịnh đành phải ngậm ngùi khi chấp nhận sự thật rồi tìm cách giải quyết sau. Cô vịn tay xuống đất đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên má. Cô nhìn anh một lần rồi quay người rời đi.
Không hiểu sao khi thấy cô khóc, lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng cô cho đến khi khuất dần sau cánh cửa. Lúc này, Yến Như ngồi xuống kế bên nắm lấy tay anh ân cần hỏi han:
- Anh mới tỉnh dậy có đói không? Hay anh có muốn ăn gì không để em đi mua?
Đình Phong gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ trong đầu. Hiện tại vợ anh đang ngồi kế bên thì anh còn vương vấn chuyện gì nữa. Anh nhìn cô ta mỉm cười đáp:
- Anh không đói. Nhưng cô gái vừa rồi...
- Anh không cần phải bận tâm tới cô ta. Cô ta là người làm trong nhà nhưng lại thích anh nên luôn ảo tưởng mình là vợ anh. Tinh thần của cô ta đôi lúc không được bình thường, anh đừng bận tâm.
Bà Hằng đứng kế bên lên tiếng:
- Vợ con nói đúng đấy. Con mới tỉnh dậy chắc hẳn vẫn còn mệt trong người. Nghỉ ngơi một chút đi, mẹ với Yến Như sang bên cạnh thăm bố con.
Nghe bà nhắc đến, anh mới sực nhớ ra bố mình cũng đang nằm viện.
Đình Phong vội hỏi:
- Bố con thế nào rồi? Bố có ổn không mẹ?
Sắc mặt bà Hằng thay đổi, mi mắt rũ xuống đầy buồn bã:
- Bố con bị nặng hơn con!
- Nặng hơn? Rốt cuộc là bây giờ bố ra sao mẹ mau nói đi.
Cứ nhắc đến chồng mình, bà lại vô thức rơi nước mắt cổ họng nghẹn ứ không nói được gì. Nhìn mẹ, anh phần nào đoán được tình hình của bố.
Yến Như đứng bên lên tiếng nói thay:
- Vì bố là người cầm lái cái nên bị nặng hơn anh.
- Nặng hơn?
- Phải! Bác sĩ nói hỏi bố rơi vào tình trạng hôn mê nếu có tỉnh lại thì sẽ trở thành người thực vật.
Đình Phong như không tin vào những gì mình nghe thấy. Tinh thần anh suy sụp, ngay bây giờ anh chỉ muốn đến gặp bố. Vụ tai nạn xảy ra một phần cũng là do anh, nếu như hôm đó anh không đến công ty gặp bố không xảy ra chuyện.
Anh quay sang bên cạnh định gỡ dây chuyền nước bên trên tay mình ra thì bị Yến Như ngăn lại. Cô ta hoảng hốt:
- Anh làm gì vậy? Anh không được tháo nó ra đâu.
- Em mặc kệ anh, anh muốn đi gặp bố.
- Không được. Anh chưa bình phục hẳn, đi lại nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.
Đình Phong bỏ ngoài tai những lời Yến Như nói Anh vẫn cố chấp đứng dậy tiến đến phía cửa phòng. Bà Hằng thấy vậy nhanh chóng ngăn cản:
- Bây giờ chưa phải lúc thích hợp để con gặp bố. Hiện tại, sức khoẻ của con đang không ổn định nếu con xảy ra chuyện, mọi thứ sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nghe lời mẹ, đợi đến khi con bình phục hẳn rồi đến thăm bố cũng không muộn.
Yến Như gật đầu tán thành với bà:
- Mẹ nói đúng đấy anh. Khi nào anh khỏe, em sẽ đưa anh đi thăm bố.
Đình Phong nghe vậy cũng ngoan ngoãn làm theo. Yến Như dìu anh nằm xuống giường bệnh xong xuôi đâu đó mới cùng bà Hằng rời đi để không gian yên tĩnh cho anh nghỉ ngơi.
Yến Như theo bà Hằng tới cuối dãy hành lang, nơi vắng người qua lại nói chuyện. Đứng đối diện với bà, cô ta khép nép đầu cúi xuống hai tay bấu chặt vào nhau, im lặng không nói nửa lời. Nghe tin Đình Phong bị tai nạn, Yến Như đã muốn đến thăm từ lâu nhưng phải đến hôm nay mới có cơ hội. Ngay khi cô ta vừa đến được một lúc thì anh tỉnh dậy nhưng trong trạng thái không nhớ ai với ai. Vì một phút bồng bột mà cô ta đã nói mình là vợ anh. Cứ nghĩ mọi chuyện bị bại lộ khi Nhã Tịnh hỏi đến nhẫn cưới thật không ngờ sự xuất hiện của bà Hằng làm thay đổi tình thế. Và ngạc nhiên hơn, bà còn giúp cô ta nói dối chuyện chiếc nhẫn nên việc cô ta lừa Đình Phong mới không bị nghi ngờ.
Bây giờ, đối diện với bà, trong đầu Yến Như xuất hiện biết bao suy nghĩ mông lung. Cô ta tự hỏi liệu bản thân có bị đuổi việc sau chuyện này hay không? Càng nghĩ tới trong lòng càng cảm thấy bất an.
Bà Hằng nhìn Yến Như nhanh chóng đoán ra được tâm tình hiện tại của cô ta. Bà khoanh tay trước ngực, hít một hơi nói:
- Không cần phải sợ hãi tôi sẽ không làm gì cô.
Nghe được những lời đó, Yến Như vẽ mặt rạng rỡ vui cười ngẩng đầu lên nhìn bà.
- Bà chủ nói thật sao?
- Tôi không rảnh để đùa giỡn với cô.
- Dạ, con cảm ơn bà chủ. Nhưng chuyện khi nãy hết tại sao bà chủ lại giúp con?
- Vì tôi không thích đứa con dâu khó ưa của mình. Dù sao thì nhìn cô cũng khá hơn Nhã Tịnh, làm con dâu trưởng Trần gia cũng được.
Yến Như nghe được những lời có cánh từ bà Hằng thì mừng thầm trong lòng. Cô ta cúi đầu kính cẩn:
- Con cảm ơn bà chủ đã khen gợi.
- Khỏi cần cảm ơn. Tôi giúp cô đều có mục đích cả.
- Bà chủ đã có lòng thì con cũng phải có dạ. Con sẽ nghe theo mọi sắp đặt của bà.
Bà Hằng gật gù tỏ ra hài lòng với thái độ của Yến Như. Bà mỉm cười, nói:
- Trong lúc thằng Phong còn chưa nhớ ra mọi chuyện cô phải thay thế vị trí của Nhã Tịnh, rồi thay nó làm dâu trưởng Trần gia. Làm việc cho tôi sau này cô sẽ không thiệt thòi.
- Dạ vâng thưa bà.
- Đấy! Mau thay đổi cách xưng hô đi.
- Vâng, thưa mẹ chồng.
Sắc mặt bà Hằng trở nên tươi tắn hơn, khóe môi nở một nụ cười đắc ý. Đuổi được Nhã Tịnh ra khỏi Trần gia, bà ta sẽ bớt đi một gánh nặng. Từ sau khi cô về làm dâu, ông Phú đặc biệt ưu ái giao trước phó chủ tịch cho cô. Bà không phải loại người thiếu hiểu biết mà không rõ ý đồ của ông. Ông Phú muốn Nhã Tịnh thế Trần Phong làm việc ở công ty một thời gian. Đợi đến khi Đình Phong hồi phục hoàn toàn thì sao toàn bộ quyền hành cho anh. Như vậy sẽ rất bất lợi cho Chí Viễn.
Chân giò ông Phú đang hôn mê không biết khi nào tỉnh dậy, Nhã Tịnh quay như mất đi người chống lưng. Chị còn đuổi được cô ra khỏi Trần gia, Chí Viễn sẽ yên tâm nắm quyền Đài Bắc. Còn về phần Yến Như, từ lâu bà đã nhìn thấu cô ta làm con người tham vọng, tiếp cận Đình Phong chỉ vì tiền. Có điều tải sức của cô ta còn quá yếu kém cùng lắm là cho vài tấm thẻ là sẽ im miệng.
Một mũi tên trúng hai đích, lý do gì mà không thử.
Nhã Tịnh đứng hình trước câu hỏi của Đình Phong. Anh mới tỉnh dậy sau vụ tai nạn chắc hẳn là đang có ý đùa giỡn nhưng trò đùa này không vui chút nào. Cô cười nhạt:
- Anh nói gì vậy hả? Em là vợ anh.
Anh ngạc nhiên:
- Vợ? Cô đâu phải vợ tôi, vợ tôi ở đây cơ mà.
Đình Phong vừa nói vừa hướng ánh nhìn về phía Yến Như. Nhã Tịnh như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Cô tự nhủ chắc hẳn là anh đang diễn kịch. Anh thường ngày vẫn vậy, vẫn thích trêu đùa cô cả khi vừa mới tỉnh.
Nhã Tịnh đưa tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô hít một hơi thật sâu nói:
- Dừng lại được rồi đấy! Anh có biết cả tuần qua em đã phải vất vả thế nào để chăm sóc cho anh không? Đừng đùa nữa, không vui.
- Cô có bị vấn đề gì không? Tôi không nói đùa, Yến Như mới là vợ tôi. Cô là ai đột nhiên xông vào phòng rồi nhận tôi làm chồng.
- Trần Đình Phong! Anh bị điên hả? Em mới là vợ anh không phải cô ta.
Đình Phong định lên tiếng nói gì đó thì bị Yến Như chen ngang:
- Này cô, cô không nghe chồng tôi nói gì hả? Tôi mới là vợ của anh ấy, không phải cô. Mời cô ra khỏi phòng!
Nhã Tịnh trừng mắt nhìn Yến Như. Hôm nay cô ta to gan lớn mật dám lên mặt nói chuyện sỗ sàng như vậy với cô. Nhã Tịnh lớn tiếng quát:
- Cô câm miệng lại! Ở đây không có chỗ cho hạng người như cô nói chuyện.
- Cô!!!
- Thôi đủ rồi!
Thấy hai người cãi qua cãi lại, Đình Phong lên tiếng. Anh quay sang phía cô, gằn giọng:
- Ở đây cô mới là người không có quyền nói chuyện. Yến Như là vợ tôi, cô có quyền gì mà cấm cô ấy.
Nực cười!
Cô mới là vợ anh cơ mà. Mới tỉnh dậy chưa được bao lâu đã quên mất vợ mình rồi sao? Nếu như anh quên thì cô sẽ nhắc lại cho anh nhớ.
Nhã Tịnh cầm tay Đình Phong lên, vừa chỉ vào ngón áp út vừa nói:
- Anh nói cô ta là vợ anh. Vậy anh không thấy anh đang đeo thứ gì với em à?
- Tôi có đeo thứ gì đâu?
Câu nói của anh khiến cô ngạc nhiên. Nhã Tịnh đưa mắt nhìn xuống tay anh, lúc này cô mới nhận ra chỉ có một mình cô là đeo nhẫn cưới còn anh thì không.
Sao có thể như vậy được?
Mới lúc nãy cái chiếc nhẫn vẫn còn ở trên tay anh, bây giờ lại không thấy đâu. Chắc chắn đã có ai đó đó bày trò.
Trong đầu Nhã Tịnh nhanh chóng nghĩ tới một người. Cô đưa mắt liếc nhìn sang phía Yến Như. Bắt gặp ánh mắt của cô, Yến Như vội vàng nhìn sang hướng khác. Thái độ mập mờ này càng chứng tỏ cô ta có liên quan đến chiếc nhẫn.
Nhã Tịnh không nói một lời trực tiếp lại gần chỗ Yến Như, hỏi:
- Cô giấu trước nhẫn ở đâu rồi?
Yến Như ngập ngừng mãi mới nói được một câu:
- Chiếc... chiếc nhẫn nào? Tôi... tôi không biết gì hết.
Cô ta nhiều lần dời ánh mắt sang nơi khác, dường như không dám nhìn thẳng vào người đang nói chuyện với mình. Hành động của Yến Như càng khiến Nhã Tịnh tin rằng chính cô ta là người đã tháo chiếc nhẫn trên tay Đình Phong. Ánh mắt Nhã Tịnh dần trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cô hắng giọng, hệt như muốn kìm nén tâm tình phẫn nộ:
- Tôi hỏi lại một lần nữa. Cô giấu chiếc nhẫn cưới của chúng tôi ở đâu?
- Tôi... tôi thực sự không biết.
- Đừng có giả bộ ngây thơ! Tôi hỏi lại một lần nữa, cô giấu nó ở đâu?
- Tôi không biết! Thực sự không biết mà.
- Nếu cô không nói vậy thì tôi sẽ làm cho cô nói ra.
Dứt lời, Nhã Tịnh giơ tay lên định tát Yến Như nhưng rồi một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô hất sang một bên. Trong khi cô còn chưa định hình được, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên:
- Đủ rồi đấy! Tôi cấm cô động vào vợ tôi.
Nhã Tịnh tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô dường như không tin ở mắt mình nữa, nhưng tất cả đang ở trước mắt đều là sự thật. Hốc mắt cô đỏ hoe, sống mũi cay xè những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má. Cô là vợ anh nhưng anh lại không nhận ra cô. Điều tồi tệ nhất chính là việc anh nói một người phụ nữ khác là vợ mình ngay trước mặt cô.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Ngày đêm cô chăm sóc anh, mong đợi đến ngày anh tỉnh dậy để rồi nhận lại đắng cay thế nào sao? Và cho dù những gì đang diễn ra trước mắt cô là sự thật, cô vẫn tự nhủ với lòng mình rằng đây chỉ là một vở kịch.
Nhã Tịnh tiến lại gần Đình Phong, cô nắm chặt lấy tay anh nghẹn ngào nói:
- Phong! Anh hãy nhớ lại đi. Em mới là vợ anh, không phải cô ta. Phong!
Anh hất mạnh tay cô ra khỏi người mình, lạnh lùng đáp lại:
- Đến tên cô tôi thậm chí ý chí còn không biết. Làm thế nào để tôi tin cô là vợ tôi?
- Nếu vậy thì tại sao anh lại nói cô ta là vợ anh? Vợ chồng thì phải có nhẫn cưới, anh nhìn xem anh và cô ta có không?
Nghe Nhã Tịnh nói, Đình Phong liền nhìn xuống tay mình rồi đưa mắt liếc nhìn sang phía Yến Như. Quả thực trên tay hai người không hề đeo nhẫn. Việc Yến Như có phải là vợ anh hay không, chính bản thân anh vẫn còn mơ hồ. Khi anh tỉnh dậy đầu óc mông lung không nhớ được gì, quay sang bên cạnh thì đã thấy Yến Như ở kế bên. Cô ta nói của ta là vợ anh. Sau khi gặp tai nạn anh rơi vào hôn mê đã nằm ở bệnh viện được một tuần. Yến Như còn nói, ngày nào Cô ta cũng đến đây chăm sóc cho anh anh nên anh tin cô ta là vợ mình.
Bây giờ nghe Nhã Tịnh nói, Đình Phong mới có chút nghi ngờ. Anh nhìn Yến Như đang định nói điều gì đó thì có giọng nói chen ngang:
- Ai bảo hai bọn nó không có nhẫn!
Cả ba người bất ngờ nhìn về phía cửa phòng. Từ bên ngoài, bà Hằng bước vào bên trong. Bà liếc nhìn Nhã Tịnh một cái rồi tiến lại gần chỗ Đình Phong. Bằng giọng điệu ân cần, nói:
- Con mới tỉnh dậy sao không nằm ở giường mà lại đứng đây?
Đình Phong mỉm cười đáp:
- Con không sao. Mà mẹ, cô gái này là ai? Đột nhiên cô ta xông vào phòng rồi nói là vợ con. Chuyện này có phải là thật không mẹ?
Bà Hằng nhướn mày ra hiệu cho Yến Như. Hai người cùng nhau dìu Đình Phong ngồi xuống giường. Bà Hằng cố tình không để Nhã Tịnh lại gần anh, bà nói:
- Cô gái này tên là Nhã Tịnh, là cháu gái của bác Long. Hiện tại cô ta đang làm giúp việc cho nhà mình, còn đây...
Bà Hằng kéo Yến Như đứng trước mặt Đình Phong:
- Đây, Yến Như mới chính là vợ con!
Phát ngôn của bà Hằng khiến Nhã Tịnh không hài lòng. Cô biết bà ta không thích cô nhưng chuyện này rất quan trọng không thể che đậy bằng một lời nói dối. Nó ảnh hưởng đến hôn nhân của hai người.
Bà Hằng tinh mắt nhận ra Nhã Tịnh định lên tiếng phản bác liền nói thêm:
- Thực ra hai đứa không đeo nhẫn là do trước khi xảy ra tai nạn, mẹ đã bảo hai đứa tháo nhẫn ra để đi đánh bóng lại cho mới. Đây, nhẫn của hai đứa này đeo vào đi không ai đó lại bảo hai đứa không phải vợ chồng.
Bà Hằng lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong còn có một cặp nhẫn cưới. Vừa hay cặp nhẫn này lại vừa khít ngón tay của hai người. Nhã Tịnh đứng như trời trồng, mọi chuyện không thể xảy ra dễ dàng như vậy. Chắc chắn bà Hằng và Yến Như đã bắt tay với nhau dựng lên vở kịch này. Họ đã lừa dối Đình Phong, cô không thể để họ đạt được mục đích.
Nhã Tịnh tức giận tiến đến chỗ ba người giành lấy hộp nhẫn vứt sang một bên. Cô đứng đối diện với anh, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má hồng:
- Anh đang bị họ lừa gạt đấy, biết không? Em mới là vợ anh, mới là người được Trần gia rước về đàng hoàng. Tại sao anh nhớ mọi thứ lại không thể nhớ được em? Tại sao hả?
Đình Phong bối rối trước phản ứng gay gắt của Nhã Tịnh nhất thời không nói lên lời. Yến Như nhân cơ hội làm tới xô cô ngã quỵ xuống đất. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, dường như bao nhiêu uất hận tức giận bấy lâu nay kìm nén trong lòng đều được giải tỏa ra bên ngoài. Yến Như nhếch mép cười khẩy:
- Tôi không ngờ cô lại mù quáng đến thế. Cô nên nhớ thân phận của cô chỉ là kẻ ăn người ở trong Trần gia, là cháu của bác Long chứ không phải vợ Đình Phong. Đừng ảo tưởng vị trí của mình nữa, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô đấy.
Hoàn cảnh này, những lời nói này không phải trước kia ra Nhã Tịnh từng nói với Yến Như hay sao? Và hiện tại cô ta đang lặp lại những gì trước đó từng trải qua với cô.
Ăn miếng trả miếng!
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Yến Như, cô hận không thể đánh cô ta vài cái bạt tai. Cô thật không ngờ hai người họ lại thông đồng với nhau lừa gạt Đình Phong. Hiện giờ, anh đang không nhớ cô là ai và cho dù cô có giải thích thế nào cũng là con số không. Nhã Tịnh đành phải ngậm ngùi khi chấp nhận sự thật rồi tìm cách giải quyết sau. Cô vịn tay xuống đất đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên má. Cô nhìn anh một lần rồi quay người rời đi.
Không hiểu sao khi thấy cô khóc, lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng cô cho đến khi khuất dần sau cánh cửa. Lúc này, Yến Như ngồi xuống kế bên nắm lấy tay anh ân cần hỏi han:
- Anh mới tỉnh dậy có đói không? Hay anh có muốn ăn gì không để em đi mua?
Đình Phong gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ trong đầu. Hiện tại vợ anh đang ngồi kế bên thì anh còn vương vấn chuyện gì nữa. Anh nhìn cô ta mỉm cười đáp:
- Anh không đói. Nhưng cô gái vừa rồi...
- Anh không cần phải bận tâm tới cô ta. Cô ta là người làm trong nhà nhưng lại thích anh nên luôn ảo tưởng mình là vợ anh. Tinh thần của cô ta đôi lúc không được bình thường, anh đừng bận tâm.
Bà Hằng đứng kế bên lên tiếng:
- Vợ con nói đúng đấy. Con mới tỉnh dậy chắc hẳn vẫn còn mệt trong người. Nghỉ ngơi một chút đi, mẹ với Yến Như sang bên cạnh thăm bố con.
Nghe bà nhắc đến, anh mới sực nhớ ra bố mình cũng đang nằm viện.
Đình Phong vội hỏi:
- Bố con thế nào rồi? Bố có ổn không mẹ?
Sắc mặt bà Hằng thay đổi, mi mắt rũ xuống đầy buồn bã:
- Bố con bị nặng hơn con!
- Nặng hơn? Rốt cuộc là bây giờ bố ra sao mẹ mau nói đi.
Cứ nhắc đến chồng mình, bà lại vô thức rơi nước mắt cổ họng nghẹn ứ không nói được gì. Nhìn mẹ, anh phần nào đoán được tình hình của bố.
Yến Như đứng bên lên tiếng nói thay:
- Vì bố là người cầm lái cái nên bị nặng hơn anh.
- Nặng hơn?
- Phải! Bác sĩ nói hỏi bố rơi vào tình trạng hôn mê nếu có tỉnh lại thì sẽ trở thành người thực vật.
Đình Phong như không tin vào những gì mình nghe thấy. Tinh thần anh suy sụp, ngay bây giờ anh chỉ muốn đến gặp bố. Vụ tai nạn xảy ra một phần cũng là do anh, nếu như hôm đó anh không đến công ty gặp bố không xảy ra chuyện.
Anh quay sang bên cạnh định gỡ dây chuyền nước bên trên tay mình ra thì bị Yến Như ngăn lại. Cô ta hoảng hốt:
- Anh làm gì vậy? Anh không được tháo nó ra đâu.
- Em mặc kệ anh, anh muốn đi gặp bố.
- Không được. Anh chưa bình phục hẳn, đi lại nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.
Đình Phong bỏ ngoài tai những lời Yến Như nói Anh vẫn cố chấp đứng dậy tiến đến phía cửa phòng. Bà Hằng thấy vậy nhanh chóng ngăn cản:
- Bây giờ chưa phải lúc thích hợp để con gặp bố. Hiện tại, sức khoẻ của con đang không ổn định nếu con xảy ra chuyện, mọi thứ sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nghe lời mẹ, đợi đến khi con bình phục hẳn rồi đến thăm bố cũng không muộn.
Yến Như gật đầu tán thành với bà:
- Mẹ nói đúng đấy anh. Khi nào anh khỏe, em sẽ đưa anh đi thăm bố.
Đình Phong nghe vậy cũng ngoan ngoãn làm theo. Yến Như dìu anh nằm xuống giường bệnh xong xuôi đâu đó mới cùng bà Hằng rời đi để không gian yên tĩnh cho anh nghỉ ngơi.
Yến Như theo bà Hằng tới cuối dãy hành lang, nơi vắng người qua lại nói chuyện. Đứng đối diện với bà, cô ta khép nép đầu cúi xuống hai tay bấu chặt vào nhau, im lặng không nói nửa lời. Nghe tin Đình Phong bị tai nạn, Yến Như đã muốn đến thăm từ lâu nhưng phải đến hôm nay mới có cơ hội. Ngay khi cô ta vừa đến được một lúc thì anh tỉnh dậy nhưng trong trạng thái không nhớ ai với ai. Vì một phút bồng bột mà cô ta đã nói mình là vợ anh. Cứ nghĩ mọi chuyện bị bại lộ khi Nhã Tịnh hỏi đến nhẫn cưới thật không ngờ sự xuất hiện của bà Hằng làm thay đổi tình thế. Và ngạc nhiên hơn, bà còn giúp cô ta nói dối chuyện chiếc nhẫn nên việc cô ta lừa Đình Phong mới không bị nghi ngờ.
Bây giờ, đối diện với bà, trong đầu Yến Như xuất hiện biết bao suy nghĩ mông lung. Cô ta tự hỏi liệu bản thân có bị đuổi việc sau chuyện này hay không? Càng nghĩ tới trong lòng càng cảm thấy bất an.
Bà Hằng nhìn Yến Như nhanh chóng đoán ra được tâm tình hiện tại của cô ta. Bà khoanh tay trước ngực, hít một hơi nói:
- Không cần phải sợ hãi tôi sẽ không làm gì cô.
Nghe được những lời đó, Yến Như vẽ mặt rạng rỡ vui cười ngẩng đầu lên nhìn bà.
- Bà chủ nói thật sao?
- Tôi không rảnh để đùa giỡn với cô.
- Dạ, con cảm ơn bà chủ. Nhưng chuyện khi nãy hết tại sao bà chủ lại giúp con?
- Vì tôi không thích đứa con dâu khó ưa của mình. Dù sao thì nhìn cô cũng khá hơn Nhã Tịnh, làm con dâu trưởng Trần gia cũng được.
Yến Như nghe được những lời có cánh từ bà Hằng thì mừng thầm trong lòng. Cô ta cúi đầu kính cẩn:
- Con cảm ơn bà chủ đã khen gợi.
- Khỏi cần cảm ơn. Tôi giúp cô đều có mục đích cả.
- Bà chủ đã có lòng thì con cũng phải có dạ. Con sẽ nghe theo mọi sắp đặt của bà.
Bà Hằng gật gù tỏ ra hài lòng với thái độ của Yến Như. Bà mỉm cười, nói:
- Trong lúc thằng Phong còn chưa nhớ ra mọi chuyện cô phải thay thế vị trí của Nhã Tịnh, rồi thay nó làm dâu trưởng Trần gia. Làm việc cho tôi sau này cô sẽ không thiệt thòi.
- Dạ vâng thưa bà.
- Đấy! Mau thay đổi cách xưng hô đi.
- Vâng, thưa mẹ chồng.
Sắc mặt bà Hằng trở nên tươi tắn hơn, khóe môi nở một nụ cười đắc ý. Đuổi được Nhã Tịnh ra khỏi Trần gia, bà ta sẽ bớt đi một gánh nặng. Từ sau khi cô về làm dâu, ông Phú đặc biệt ưu ái giao trước phó chủ tịch cho cô. Bà không phải loại người thiếu hiểu biết mà không rõ ý đồ của ông. Ông Phú muốn Nhã Tịnh thế Trần Phong làm việc ở công ty một thời gian. Đợi đến khi Đình Phong hồi phục hoàn toàn thì sao toàn bộ quyền hành cho anh. Như vậy sẽ rất bất lợi cho Chí Viễn.
Chân giò ông Phú đang hôn mê không biết khi nào tỉnh dậy, Nhã Tịnh quay như mất đi người chống lưng. Chị còn đuổi được cô ra khỏi Trần gia, Chí Viễn sẽ yên tâm nắm quyền Đài Bắc. Còn về phần Yến Như, từ lâu bà đã nhìn thấu cô ta làm con người tham vọng, tiếp cận Đình Phong chỉ vì tiền. Có điều tải sức của cô ta còn quá yếu kém cùng lắm là cho vài tấm thẻ là sẽ im miệng.
Một mũi tên trúng hai đích, lý do gì mà không thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.