Nhan Tổng, Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!
Chương 1
Phạm Tuyết Trinh
14/05/2023
Một buổi tối u ám, bầu trời tối đen như mực giống như đôi mắt thẫn thờ không sức sống của Lý Y Nhiên. Cô suy sụp quỳ trước mộ của ba mình, hôm nay là ngày xây xong mộ cho ông ấy. Ai nấy cũng đều trở về nhà, chỉ có cô ở lại đó giữa một biển mồ yên ắng.
Cô nhẹ nhàng sờ lên di ảnh của ba mình, "Ba à, ba đi rồi thì con phải làm thế nào đây? Dì Tú cứ ép con phải kí hợp đồng nhượng hết tài sản cho Lý Thảo Mai."
Cô bộc lộ hết cảm xúc uất ức, đau khổ của mình, nước mắt cứ rơi không ngừng nhưng chẳng ai có thể nghe thấy cô nói gì, cũng chẳng ai có thể giúp cô thoát khỏi bàn tay của mẹ kế. Chẳng lẽ cô thực sự phải đưa hết gia sản của gia mình cho mẹ kế sao? Nếu làm như thế, cô có thể sống yên bình chứ?
Trời bắt đầu mưa lớn, mưa trút xuống không ngừng, từng cơn lạnh bao lấy cơ thể nhỏ bé, gầy gò của cô. Không một hơi ấm, không một lời an ủi, có lẽ cô sẽ chết dưới mưa, ngay cạnh mộ của ba mình.
Y Nhiên tựa đầu vào bia mộ, tầm nhìn của cô cũng mờ dần đi, "Kết thúc rồi!!!"
"Cô muốn chết thì chết xa ra một chút!"
Giọng nói khàn khàn, nghe rất hay làm cô bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn. Một người đàn ông cao lớn hơn hai mươi tuổi, cầm chiếc ô màu xanh đậm, mặc bộ vét đen trông rất sang trọng. Anh ta nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, còn có một chút ác ý khiến cô lạnh sống lưng.
"Anh... là tử thần sao?"
Cả người cô không còn chút sức lực nào cả nhưng vẫn cố nắm lấy ống quần của anh ta, "Anh đưa tôi đi đi, dù sao tôi cũng chết rồi, đi theo một tử thần đẹp trai như anh, tôi cũng không thiệt."
Nhan Lục Tần nheo mày, "Cô điên hả? Bẩn chết đi được" Anh vội vàng hất tay cô ra vì từ nhỏ anh đã mắc bệnh sạch sẽ rất nặng.
Lý Y Nhiên gượng cười, "Ha! Đến cả tử thần cũng chê mình bẩn! Đúng là mình không sinh ra trên đời này mà!"
Hình ảnh thảm hại của cô lúc này không khác gì hồi Nhiên Lục Tần mới tám tuổi. Lúc đó, mẹ anh mất sớm, anh khép mình lại với tất cả mọi người. Bởi ai trong cái gia đình đấy đều đối xử tốt với anh cũng chỉ vì tiền mà thôi. Không ai là thật lòng cả, lúc anh đau nhất cũng chẳng có ai bên cạnh, cũng giống như cô gái đang khóc lóc trước mặt anh vậy. Nhan Lục Tần cúi người xuống, che ô cho cô, đây cũng là lần đầu anh quan tâm một người xa lạ không hề quen biết.
"Không được khóc, khóc cũng không giải quyết được vẫn đề." Anh kéo lấy bàn tay lạnh ngắt của cô rồi đặt vào tay cô cán dù, "Phải sống để không làm ba mẹ cô thất vọng, hiểu chưa?"
Tuy lời nói của anh lạnh lùng, không một cảm xúc hiện lên trên khuân mặt điển trai đó, nhưng nó đã khiến lòng cô cảm thấy ấm hơn. Sự xuất hiện của anh như một tia sáng chiếu vào cuộc đời tăm tối của cô.
Dường như dầm mưa lâu quá khiến cho cơ thể cô nóng lên, hai má cũng đỏ ửng lên. Cơ thể Nhan Lục Tần có lực hút gì đó khiến cô không thể kiềm chế bản thân mình được. Cô bất giác khoác hai tay lên cổ anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi lạnh ngắt của anh.
Cả cơ thể anh cứng ngắc hết, đôi mắt mở to, tâm trí rối bời không còn suy nghĩ được gì nữa. Mưa vẫn cứ rơi "lộp.. bộp", đây là lần đầu anh không cảm thấy ghê tởm trước sự đụng chạm của người khác, ngược lại... còn có chút hưng phấn.
Lý Y Nhiên kiệt sức, gục đầu xuống bờ vai Nhan Lục Tần. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, chiếc dù cũng rơi xuống đất, nằm một góc bên ngôi mộ.
"Hôm nay, là cô nợ tôi, lần sau tôi nhất định sẽ đòi lại."
Đúng lúc này, Phúc Hạo - Thư kí riêng của Nhiên Lục Tần kịp thời chạy đến che ô cho ông chủ của mình. Cậu ta trợn tròn hai mắt nhìn một con người khác của giám đốc, cậu chưa bao giờ thấy giám đốc cao ngạo lạnh lùng đụng vào một người phụ nữa nào cả.
"Giám đốc... để tôi bế cho, người anh ướt hết rồi kìa!" Phúc Hạo đưa hai tay mình ra, sẵn sàng đỡ Lý Y Nhiên.
Nhiên Lục Tần liếc nhìn cậu một cái rồi đi tiếp, "Bỏ đi, dù sao cũng ướt rồi."
Giám đốc tình nguyện chịu mưa chịu gió vì một cô gái lạ mặt sao? Chẳng lẽ anh ấy ở đây lâu quá nên bị ma ám à? Phúc Hạo không ngừng suy nghĩ tiêu cực, để đề phòng tình hình bất trắc, Phúc Hạo ném thẳng bịch muối trộn lẫn cùng với gạo vào người Lục Tần.
Nhiên Lục Tần dừng lại, ánh mắt như muốn giết chết người của anh khiến Phúc Hạo sợ hãi, mặt tái nhợt không còn một giọt máu, "Á... xin lỗi giám đốc, cái này... là để trừ ma thôi, tôi không có ý gì khác đâu."
"Quay về quỳ trước mặt Cat cho tôi!"
Giọng anh nghe vô cùng đáng sợ khiến cả người Phúc Hạo run lẩy bẩy, đứng nghiêm, cúi đầu, "Rõ, thưa sếp."
Có vẻ cậu đã quá lo xa rồi, một người có sát khí nặng như sếp Nhan thì làm gì có con ma nào dám đụng vào. Ngược lại là cậu, đêm nay lại không được ngủ ngon rồi, chắc phải xin nghỉ để hồi sức quá!
Cô nhẹ nhàng sờ lên di ảnh của ba mình, "Ba à, ba đi rồi thì con phải làm thế nào đây? Dì Tú cứ ép con phải kí hợp đồng nhượng hết tài sản cho Lý Thảo Mai."
Cô bộc lộ hết cảm xúc uất ức, đau khổ của mình, nước mắt cứ rơi không ngừng nhưng chẳng ai có thể nghe thấy cô nói gì, cũng chẳng ai có thể giúp cô thoát khỏi bàn tay của mẹ kế. Chẳng lẽ cô thực sự phải đưa hết gia sản của gia mình cho mẹ kế sao? Nếu làm như thế, cô có thể sống yên bình chứ?
Trời bắt đầu mưa lớn, mưa trút xuống không ngừng, từng cơn lạnh bao lấy cơ thể nhỏ bé, gầy gò của cô. Không một hơi ấm, không một lời an ủi, có lẽ cô sẽ chết dưới mưa, ngay cạnh mộ của ba mình.
Y Nhiên tựa đầu vào bia mộ, tầm nhìn của cô cũng mờ dần đi, "Kết thúc rồi!!!"
"Cô muốn chết thì chết xa ra một chút!"
Giọng nói khàn khàn, nghe rất hay làm cô bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn. Một người đàn ông cao lớn hơn hai mươi tuổi, cầm chiếc ô màu xanh đậm, mặc bộ vét đen trông rất sang trọng. Anh ta nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, còn có một chút ác ý khiến cô lạnh sống lưng.
"Anh... là tử thần sao?"
Cả người cô không còn chút sức lực nào cả nhưng vẫn cố nắm lấy ống quần của anh ta, "Anh đưa tôi đi đi, dù sao tôi cũng chết rồi, đi theo một tử thần đẹp trai như anh, tôi cũng không thiệt."
Nhan Lục Tần nheo mày, "Cô điên hả? Bẩn chết đi được" Anh vội vàng hất tay cô ra vì từ nhỏ anh đã mắc bệnh sạch sẽ rất nặng.
Lý Y Nhiên gượng cười, "Ha! Đến cả tử thần cũng chê mình bẩn! Đúng là mình không sinh ra trên đời này mà!"
Hình ảnh thảm hại của cô lúc này không khác gì hồi Nhiên Lục Tần mới tám tuổi. Lúc đó, mẹ anh mất sớm, anh khép mình lại với tất cả mọi người. Bởi ai trong cái gia đình đấy đều đối xử tốt với anh cũng chỉ vì tiền mà thôi. Không ai là thật lòng cả, lúc anh đau nhất cũng chẳng có ai bên cạnh, cũng giống như cô gái đang khóc lóc trước mặt anh vậy. Nhan Lục Tần cúi người xuống, che ô cho cô, đây cũng là lần đầu anh quan tâm một người xa lạ không hề quen biết.
"Không được khóc, khóc cũng không giải quyết được vẫn đề." Anh kéo lấy bàn tay lạnh ngắt của cô rồi đặt vào tay cô cán dù, "Phải sống để không làm ba mẹ cô thất vọng, hiểu chưa?"
Tuy lời nói của anh lạnh lùng, không một cảm xúc hiện lên trên khuân mặt điển trai đó, nhưng nó đã khiến lòng cô cảm thấy ấm hơn. Sự xuất hiện của anh như một tia sáng chiếu vào cuộc đời tăm tối của cô.
Dường như dầm mưa lâu quá khiến cho cơ thể cô nóng lên, hai má cũng đỏ ửng lên. Cơ thể Nhan Lục Tần có lực hút gì đó khiến cô không thể kiềm chế bản thân mình được. Cô bất giác khoác hai tay lên cổ anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi lạnh ngắt của anh.
Cả cơ thể anh cứng ngắc hết, đôi mắt mở to, tâm trí rối bời không còn suy nghĩ được gì nữa. Mưa vẫn cứ rơi "lộp.. bộp", đây là lần đầu anh không cảm thấy ghê tởm trước sự đụng chạm của người khác, ngược lại... còn có chút hưng phấn.
Lý Y Nhiên kiệt sức, gục đầu xuống bờ vai Nhan Lục Tần. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, chiếc dù cũng rơi xuống đất, nằm một góc bên ngôi mộ.
"Hôm nay, là cô nợ tôi, lần sau tôi nhất định sẽ đòi lại."
Đúng lúc này, Phúc Hạo - Thư kí riêng của Nhiên Lục Tần kịp thời chạy đến che ô cho ông chủ của mình. Cậu ta trợn tròn hai mắt nhìn một con người khác của giám đốc, cậu chưa bao giờ thấy giám đốc cao ngạo lạnh lùng đụng vào một người phụ nữa nào cả.
"Giám đốc... để tôi bế cho, người anh ướt hết rồi kìa!" Phúc Hạo đưa hai tay mình ra, sẵn sàng đỡ Lý Y Nhiên.
Nhiên Lục Tần liếc nhìn cậu một cái rồi đi tiếp, "Bỏ đi, dù sao cũng ướt rồi."
Giám đốc tình nguyện chịu mưa chịu gió vì một cô gái lạ mặt sao? Chẳng lẽ anh ấy ở đây lâu quá nên bị ma ám à? Phúc Hạo không ngừng suy nghĩ tiêu cực, để đề phòng tình hình bất trắc, Phúc Hạo ném thẳng bịch muối trộn lẫn cùng với gạo vào người Lục Tần.
Nhiên Lục Tần dừng lại, ánh mắt như muốn giết chết người của anh khiến Phúc Hạo sợ hãi, mặt tái nhợt không còn một giọt máu, "Á... xin lỗi giám đốc, cái này... là để trừ ma thôi, tôi không có ý gì khác đâu."
"Quay về quỳ trước mặt Cat cho tôi!"
Giọng anh nghe vô cùng đáng sợ khiến cả người Phúc Hạo run lẩy bẩy, đứng nghiêm, cúi đầu, "Rõ, thưa sếp."
Có vẻ cậu đã quá lo xa rồi, một người có sát khí nặng như sếp Nhan thì làm gì có con ma nào dám đụng vào. Ngược lại là cậu, đêm nay lại không được ngủ ngon rồi, chắc phải xin nghỉ để hồi sức quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.