Nhan Tổng, Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!
Chương 91
Phạm Tuyết Trinh
19/08/2023
Nhan Bắc Ngạn nhếch mép cười một cách gian xảo, ông ta tháo bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ giả tạo của bản thân xuống. Nụ cười nhiệt tình vừa nãy dần
trở nên méo mó thể hiện rõ bản chất con người của ông ta.
"Ha! Vậy ta vào thẳng vấn đề chính luôn thôi! Ta muốn có số giấy tờ của công ty mà cô đang nắm giữ."
Lý Y Nhiên thản nhiên đáp: "Được, nhưng tôi có một câu hỏi muốn hỏi ông."
Nhan Bắc Ngạn thấy cô dễ lừa như thế liền đồng ý ngay: "Được thôi."
"Ông đã giết ba của tôi như thế nào?" Ánh mắt cô trở nên đáng sợ mà nhìn ông ta.
Nhan Bắc Ngạn tỉ mỉ kể từng chi tiết cho cô. Ông ta vốn dĩ muốn hợp tác với công ty của ba cô, thế nhưng lại bị ba của cô lừa, lén lút lấy được giấy tờ quan trọng của ông ta rồi giấu đi. Nếu không phải do Nhan Bắc Ngạn đã quá tin tưởng ba của Y Nhiên thì mọi chuyện sẽ không trở nên phức tạp như thế này rồi. Ai biểu ba của cô làm việc được lòng ông ta quá làm gì. Ba của cô đã bị ông ta mượn tay của Quách Phong Cửu và Lý Thảo Mai để trừ khử, lấy lại giấy tờ. Ai ngờ lại bị chơi một vố đau. Nhưng không sao hết, bây giờ mọi chuyện sắp quay trở về quỹ đạo của nó rồi. Chỉ cần Y Nhiên giao lại đống tài liệu đó thì ông ta không cần phải lo lắng, mất ăn mất ngủ nữa.
"Ta đã trả lời câu hỏi của cô, bây giờ ngoan ngoãn mà giữ lời hứa của mình đi nhé!"
Lý Y Nhiên nghiêng đầu đáp một cách ngờ nghệch: "Gì? Ông đang nói gì thế? Lời hứa gì ở đây? Tôi có hứa gì sao?"
Nhan Bắc Ngạn thản nhiên tiến đến trước mặt cô, chĩa khẩu súng nhỏ vào đầu Y Nhiên, "Đừng có nhờn với tao đồ ranh con! Này giờ tao đã rất tử tế với mày rồi đấy!"
"Ông giết tôi thì Nhan Lục Tần sẽ tha cho ông chắc?"
Ông ta cười một cách khoải chí mà mỉa mai cô: "Ha! Ha! Ha! Mày vẫn còn tin vào tinh yêu à? Mấy người đưa mày đến đây đều là người của nó hết đấy! Cũng phải thôi, nó giỏi nhất là lấy lòng con gái mà."
Câu nói này của ông ta làm cho cô vô cùng sốc. Lẽ nào thực sự Nhan Lục Tần đã bán đứng cô sao? Anh ấy vì tiền mà bán mạng của cô cho ba anh ta? Đôi mắt cô mở to, không chớp nhìn Nhan Bắc Ngạn.
"Nói dối, tôi không tin anh ấy lại là một người như thế!"
Nhan Bắc Ngạn vỗ nhẹ vào má của cô, "Mày ngây thơ dữ nhỉ? Nó ưu ái mày là vì mày nắm giữ giấy tờ đó thôi, hiểu không?"
Khuôn mặt Y Nhiên tối sầm lại, giọng nói không còn kiêu ngạo như vừa nãy nữa:
"Vậy ông nói thử xem, đống giấy đó có gì quan trọng chứ?"
Ông ta thản nhiên đáp: "Thì là số tiền tao đã ăn chặn của mấy công ty khác và tiền giao dịch, lưu thông hàng hoá trái phép nữa! Nói chung nó là lịch sử đen cần tiêu trừ."
Lý Y Nhiên nhếch mép cười lớn: "Ha! Ha! Ha! Vậy là Nhan Lục Tần đâu có liên quan gì đâu, người nắm đầu mọi chuyện đều là ông mà nhỉ?"
Tiếng cười của cô vang khắp căn nhà kho rộng lớn. Nhan Bắc Ngạn cũng phải bất lực trước biểu hiện kì lạ này của cô. Người sắp chết là cô ta, người bị phản bội cũng là cô ta, hà cớ gì lại vui sướng như thế?
"Hừ, chắc mày sốc quá nên điên rồi chứ gì? Nói chung là tao là trùm trong mọi vụ giao dịch này, mày nên ngoan ngoãn giao đống tài liệu đấy cho tao đi."
"Vù vù..."
Bên ngoài căn nhà kho phát ra tiếng trực thăng đáp xuống. Điều này khiến cho Nhan Bắc Ngạn có chút hoang mang. Nơi này là căn cứ bí mật của ông ta cơ mà, tại sao lại có người tìm đến cơ chứ? Cánh cửa lớn bị phá tung, mấy lính canh ở ngoài cũng bị cảnh sát tóm gọn hết.
"Chào, ông đã chuẩn bị ngồi tù chung thân chưa nhỉ?"
Người bước vào là Trần Tinh Húc, theo sau anh là một đoàn người của cảnh sát. Trên tay bọn họ đều cầm một khấu súng, bao vây khắp toà nhà. Lính của Nhan Bắc Ngạn sợ hãi mà quỳ gối đầu hàng hết một loạt, chỉ còn lại mỗi ông ta là vẫn đứng đó chĩa súng về phía Y Nhiên.
"Đông đủ quá ha! Nhưng mà với một đứa sao nhí như mày mà cũng muốn leo lên đầu tao ngồi à? Không có cửa."
Chưa kịp để Trần Tinh Húc đáp lại thì một giọng nam khác, phát ra từ phía sau lưng ông ta đã trả lời giúp:
"Ok, vậy nếu là tôi thì sao nhỉ? Chắc ông cũng không ngờ đâu ha."
Ông ta giật mình quay người lại. Trước mặt ông ta chính là Nhan Lục Tần, anh ấy cầm cây súng nhắm thẳng vào đầu của ông ta. Khẩu súng trong tay Nhan Bắc Ngạn cũng bị Trần Tinh Húc lấy đi mất. Sự xuất hiện của Nhan Lục Tần khiến ông ta rất sốc. Rõ ràng, anh đã hứa sẽ giúp ông ta lấy lại tài liệu rồi cơ mà, đổi lại anh sẽ được 50% lợi nhuận mà ông ta kiếm được từ vụ ăn chặn này. Vậy mà lại bị gài bẫy một cách bất ngờ như vậy.
Nhan Bắc Ngạn cười một cách ngờ nghệch đáp lại Nhan Lục Tần:
"Đúng là đứa con trai tốt! Nhưng mà mày cũng chẳng làm gì được tao hết, chỉ đống tài liệu đó thì chẳng thể buộc tội tao được."
"Ha! Vậy ta vào thẳng vấn đề chính luôn thôi! Ta muốn có số giấy tờ của công ty mà cô đang nắm giữ."
Lý Y Nhiên thản nhiên đáp: "Được, nhưng tôi có một câu hỏi muốn hỏi ông."
Nhan Bắc Ngạn thấy cô dễ lừa như thế liền đồng ý ngay: "Được thôi."
"Ông đã giết ba của tôi như thế nào?" Ánh mắt cô trở nên đáng sợ mà nhìn ông ta.
Nhan Bắc Ngạn tỉ mỉ kể từng chi tiết cho cô. Ông ta vốn dĩ muốn hợp tác với công ty của ba cô, thế nhưng lại bị ba của cô lừa, lén lút lấy được giấy tờ quan trọng của ông ta rồi giấu đi. Nếu không phải do Nhan Bắc Ngạn đã quá tin tưởng ba của Y Nhiên thì mọi chuyện sẽ không trở nên phức tạp như thế này rồi. Ai biểu ba của cô làm việc được lòng ông ta quá làm gì. Ba của cô đã bị ông ta mượn tay của Quách Phong Cửu và Lý Thảo Mai để trừ khử, lấy lại giấy tờ. Ai ngờ lại bị chơi một vố đau. Nhưng không sao hết, bây giờ mọi chuyện sắp quay trở về quỹ đạo của nó rồi. Chỉ cần Y Nhiên giao lại đống tài liệu đó thì ông ta không cần phải lo lắng, mất ăn mất ngủ nữa.
"Ta đã trả lời câu hỏi của cô, bây giờ ngoan ngoãn mà giữ lời hứa của mình đi nhé!"
Lý Y Nhiên nghiêng đầu đáp một cách ngờ nghệch: "Gì? Ông đang nói gì thế? Lời hứa gì ở đây? Tôi có hứa gì sao?"
Nhan Bắc Ngạn thản nhiên tiến đến trước mặt cô, chĩa khẩu súng nhỏ vào đầu Y Nhiên, "Đừng có nhờn với tao đồ ranh con! Này giờ tao đã rất tử tế với mày rồi đấy!"
"Ông giết tôi thì Nhan Lục Tần sẽ tha cho ông chắc?"
Ông ta cười một cách khoải chí mà mỉa mai cô: "Ha! Ha! Ha! Mày vẫn còn tin vào tinh yêu à? Mấy người đưa mày đến đây đều là người của nó hết đấy! Cũng phải thôi, nó giỏi nhất là lấy lòng con gái mà."
Câu nói này của ông ta làm cho cô vô cùng sốc. Lẽ nào thực sự Nhan Lục Tần đã bán đứng cô sao? Anh ấy vì tiền mà bán mạng của cô cho ba anh ta? Đôi mắt cô mở to, không chớp nhìn Nhan Bắc Ngạn.
"Nói dối, tôi không tin anh ấy lại là một người như thế!"
Nhan Bắc Ngạn vỗ nhẹ vào má của cô, "Mày ngây thơ dữ nhỉ? Nó ưu ái mày là vì mày nắm giữ giấy tờ đó thôi, hiểu không?"
Khuôn mặt Y Nhiên tối sầm lại, giọng nói không còn kiêu ngạo như vừa nãy nữa:
"Vậy ông nói thử xem, đống giấy đó có gì quan trọng chứ?"
Ông ta thản nhiên đáp: "Thì là số tiền tao đã ăn chặn của mấy công ty khác và tiền giao dịch, lưu thông hàng hoá trái phép nữa! Nói chung nó là lịch sử đen cần tiêu trừ."
Lý Y Nhiên nhếch mép cười lớn: "Ha! Ha! Ha! Vậy là Nhan Lục Tần đâu có liên quan gì đâu, người nắm đầu mọi chuyện đều là ông mà nhỉ?"
Tiếng cười của cô vang khắp căn nhà kho rộng lớn. Nhan Bắc Ngạn cũng phải bất lực trước biểu hiện kì lạ này của cô. Người sắp chết là cô ta, người bị phản bội cũng là cô ta, hà cớ gì lại vui sướng như thế?
"Hừ, chắc mày sốc quá nên điên rồi chứ gì? Nói chung là tao là trùm trong mọi vụ giao dịch này, mày nên ngoan ngoãn giao đống tài liệu đấy cho tao đi."
"Vù vù..."
Bên ngoài căn nhà kho phát ra tiếng trực thăng đáp xuống. Điều này khiến cho Nhan Bắc Ngạn có chút hoang mang. Nơi này là căn cứ bí mật của ông ta cơ mà, tại sao lại có người tìm đến cơ chứ? Cánh cửa lớn bị phá tung, mấy lính canh ở ngoài cũng bị cảnh sát tóm gọn hết.
"Chào, ông đã chuẩn bị ngồi tù chung thân chưa nhỉ?"
Người bước vào là Trần Tinh Húc, theo sau anh là một đoàn người của cảnh sát. Trên tay bọn họ đều cầm một khấu súng, bao vây khắp toà nhà. Lính của Nhan Bắc Ngạn sợ hãi mà quỳ gối đầu hàng hết một loạt, chỉ còn lại mỗi ông ta là vẫn đứng đó chĩa súng về phía Y Nhiên.
"Đông đủ quá ha! Nhưng mà với một đứa sao nhí như mày mà cũng muốn leo lên đầu tao ngồi à? Không có cửa."
Chưa kịp để Trần Tinh Húc đáp lại thì một giọng nam khác, phát ra từ phía sau lưng ông ta đã trả lời giúp:
"Ok, vậy nếu là tôi thì sao nhỉ? Chắc ông cũng không ngờ đâu ha."
Ông ta giật mình quay người lại. Trước mặt ông ta chính là Nhan Lục Tần, anh ấy cầm cây súng nhắm thẳng vào đầu của ông ta. Khẩu súng trong tay Nhan Bắc Ngạn cũng bị Trần Tinh Húc lấy đi mất. Sự xuất hiện của Nhan Lục Tần khiến ông ta rất sốc. Rõ ràng, anh đã hứa sẽ giúp ông ta lấy lại tài liệu rồi cơ mà, đổi lại anh sẽ được 50% lợi nhuận mà ông ta kiếm được từ vụ ăn chặn này. Vậy mà lại bị gài bẫy một cách bất ngờ như vậy.
Nhan Bắc Ngạn cười một cách ngờ nghệch đáp lại Nhan Lục Tần:
"Đúng là đứa con trai tốt! Nhưng mà mày cũng chẳng làm gì được tao hết, chỉ đống tài liệu đó thì chẳng thể buộc tội tao được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.