Nhàn Vân Công Tử

Chương 2

Vũ Hồng

09/08/2013

Người có lúc trượt chân, ngựa có lúc hổng vó, nàng thực không nên ham hứng gió lúc sáng tinh mơ, trốn ở chỗ này ngủ bù.

“Nhàn Vân, tháng sau là đại thọ của cha ta, ngươi có đến không?”

“Đại thọ sáu mươi của Đặng tiền bối, Nhàn Vân nhất định sẽ đến chúc mừng. Cho dù Nhàn Vân không thể đi, Vân gia trang cũng sẽ phái công tử khác đi, xin Hải Đường cô nương cứ yên tâm.”

Thanh âm vô cùng khách khí, nghe ra có vẻ vô tình. Vương Vân vốn ngồi trên hành lang hứng gió, có tàng cây cổ thụ che khuất thân hình của nàng, nhưng lại không thể ngăn cản thanh âm của hai người đang đối thoại phía trước.

Hải Đường, Hải Đường……nàng nhớ lại, sáng nay Hạ Dung Hoa đến tìm Hà Tai, cố ý nói trước mặt nàng, Giang hồ đệ nhất mỹ nhân đang ở ngay tại Thiên Hạ trang này, vốn tên là Đặng Hải Đường, danh tự là Hải Đường tiên tử.

Lúc ấy bởi vì nghe đến danh hiệu tiên tử mà vẻ mặt nàng có chút sượng sùng vì ráng nín cười, lại bị Hạ Dung Hoa hiểu lầm là nàng tự ti…… Nàng sờ sờ mặt, tuy rằng trang điểm đậm như vầy vốn không lộ rõ gương mặt thật của nàng, nhưng nàng thầm nhủ, diện mạo nàng lúc này cũng có thể xem là yêu mị động lòng người. Hạ Dung Hoa lại coi thường nàng như vậy, chẳng lẽ Giang hồ đệ nhất mỹ nhân quả thật giống tiên tử như vậy sao?

Tâm lý hám mộ hư vinh của nữ tử khiến nàng hơi tò mò. Trong viện một nam một nữ, nam tuy đứng nghịch chiều, nhưng chiếc áo trường bào bằng gấm màu nguyệt bạch quen thuộc làm nàng dễ dàng nhận ra đó chính là vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại kia. Lúc này tiên nhân tuy rằng dung mạo chỉ được coi như thuộc hàng thượng đẳng mà thôi, nhưng hình dáng tao nhã, phong thái thoát tục bẩm sinh, chỉ nhìn bóng dáng sau lưng cũng đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi.

Mà nữ…… Vương Vân trừng mắt nhìn, quả thật là một tuyệt phẩm mỹ nhân hiếm có trên đời, chỉ là…… Nàng thầm nghĩ, còn chưa đạt đến tiêu chuẩn tiên tử a.

Quả nhiên, giang hồ đồn đãi quá khoa trương phóng đại, từ khi chân diện mục của vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại khiến nàng vỡ mộng, giờ thấy Hải Đường tiên tử thật khiến nàng xúc động đến mức rơi lệ.

Sùng bái con người đến mức thần tiên hóa như thế vui lắm sao? Nếu nàng nhỏ lại mười tuổi, nhất định sẽ sáng dạ ra mà cam chịu trở thành nữ ma đầu.

Nàng lẳng lặng dựa vào cột trụ hành lang, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mới vừa rồi chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã phát hiện hai người này đối với nhau thật xa cách, nhìn xa tưởng chừng như họ cách nhau hai dãy núi, đến gần mới thấy khoảng cách giữa hai người là vô tận.

Mà người tạo khoảng cách này, chính là vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại kia.

“Nhàn Vân…… Năm nay ngươi cũng hai mươi sáu tuổi rồi…… Chẳng lẽ không…… Không nghĩ đến……”

“Đặng cô nương,” Thanh âm vẫn giữ lễ như trước. “Không phải là ta không muốn thành thân, mà là tại Trung nguyên này, ta đã gặp qua rất nhiều cô nương, nhưng không một ai là đối tượng khiến ta muốn thành thân cả.”

Nói một cách khác, vị Giang hồ đệ nhất mỹ nhân này cũng không chiếm được lòng của hắn. Lời lẽ rõ ràng dễ hiểu, Vương Vân mơ hồ nhận ra sự không kiên nhẫn ẩn chứa bên trong giọng nói khách khí của hắn.

“Ngay cả ta…… Ngay cả ta……”

“Mỹ nhân phối anh hùng” Lần này, hắn nói càng đơn giản càng dễ hiểu hơn: “Nhưng Nhàn Vân không phải là anh hùng.”

“Nhàn Vân, ngươi nói Trung nguyên không có người nào khiến ngươi động lòng, chẳng lẽ lời đồn đãi bên ngoài là thật sao? Ngươi thực thích Xa Diễm Diễm của Bạch Minh giáo? Từ trước đến nay ngươi tiếc rẻ từng nụ cười, thế mà lại nở nụ cười đối với Xa Diễm Diễm……”

Vương Vân thiếu chút nữa té lăn xuống đất.

Tiên nhân cửu trọng thiên ngoại thích Xa Diễm Diễm háo chuộng nam sắc? Thật sự là……tuyệt phối! Tuyệt phối!

Những lời nói sau đó, Vương Vân cũng không có hao tâm tốn sức nghe tiếp, thầm nghĩ làm sao để thoát thân ra khỏi chỗ này. Nàng có thể bảo trụ được cái mạng nhỏ của mình, toàn bộ là từ trước đến nay nàng vô cùng cẩn thận, mà yếu tố tiên quyết của tính cẩn thận đó là không bao giờ nghe lén.

Không nghe lén, tất nhiên sẽ không liên quan đến người khác, không cần bị hãm thân vào vòng xoáy. Hiện tại nàng có thể đi đâu? Bay qua ngọn cây, hay trực tiếp nhảy ra sân viện?

Nàng chỉ đơn giản mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, mắt điếc tai ngơ. Dần dần, tuy vẫn còn âm thanh đối thoại, nhưng nàng không hao tâm tốn sức nghe nữa, hai mắt khép nhẹ, cưỡng chế không được cơn uể oải toàn thân, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Khi còn nhỏ nàng sợ có một ngày bị Giáo chủ đùa giỡn quá tay mà độc chết nàng, cho nên mỗi ngày đều ăn một lượng nhỏ độc dược, nhưng cuối cùng không chịu nổi đau đớn, đành bỏ ý định rèn luyện cho cơ thể thích ứng với độc dược này đi.

Nàng cẩn thận mấy cũng có sai sót, mà sai sót này là do nàng tự tìm. Nàng vốn lười biếng nghĩ, chỉ cần có Hà Tai ở bên cạnh nàng, vạn độc cũng không thể đến gần được thân thể của nàng, nào ngờ người hạ độc lần này cũng là người thân cận nhất của nàng……

Không biết từ khi nào thanh âm đối thoại đã không còn nữa, dường như người ta đã bỏ đi hết rồi, lý ra nàng nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao bản tính cảnh giác khiến nàng chợt mở bừng mắt ra.

Bên cạnh nàng có người!

“Vương cô nương, ngươi đã tỉnh rồi!” Thanh âm không nhanh không chậm, khách khách khí khí.

Cũng may nàng đã luyện được công phu mặt lạnh như băng, đứng trước Thái sơn cũng không hề đổi sắc, nàng thần sắc bất động, chỉ thầm thở sâu, nhìn người đang tựa vào thân cây kế bên, gương mặt bị bóng râm che khuất hết phân nửa: Công Tôn Vân.

“…… Thì ra là Nhàn Vân công tử a.” Nàng nhẹ giọng nói.

Hắn phong thái như thanh phong lãng nguyệt, khí chất vượt cả tướng mạo, đôi mắt sáng quắc phi phàm, chỉ là đôi đồng tử sâu không đáy, không hề tỏ ra vẻ thần bí. Một người như vậy, nhan sắc chỉ xem như thường thường bậc trung giữa đám mỹ nam thượng đẳng mà thôi, sao lại có thể nói là xuân sắc khôn cùng mê hoặc tất cả mọi người được? Hải Đường tiên tử kia và Xa Diễm Diễm rốt cuộc chấm hắn ở điểm nào cơ chứ?

Là vì hắn văn võ song toàn? Hay là vì địa vị của hắn?

Nàng làm bộ không biết gì, cố ý che miệng lại ngáp, mơ hồ hỏi: “Mới vừa rồi ta ngủ sao?”

“Ngủ được một lúc, có lẽ là từ lúc ta cự tuyệt Đặng cô nương.”

Người này công phu thật lợi hại, ngay cả hô hấp của nàng biến đổi như thế nào hắn cũng đều nghe được rõ ràng. Nàng và hắn nhìn nhau trong chốc lát, chậm rãi nói: “Nhàn Vân công tử, vừa rồi không phải ta cố ý nghe lén.” Phải nói rõ ràng một chút, tránh khỏi bị hắn ghi hận trong lòng.

Hắn liếc nàng, hừ một tiếng không dễ nghe thấy, lơ đãng nói:

“Ta biết Vương cô nương không có ý nghe lén, nếu không cũng sẽ không ngủ nửa chừng. Ngươi đưa tay đây, để ta bắt mạch cho ngươi!” Thấy nàng có chút sửng sốt, khóe môi hắn cong lên, nửa đùa nửa thật, nói: “Tuy Ngũ đệ nhà ta Công Tôn Chỉ mới là người sở trường về y thuật, nhưng vì là người luyện võ, ta cũng biết ít nhiều.”

Nàng nghĩ nghĩ. Dù sao người này cũng sẽ không chế ngự mạch môn của nàng mà ép nàng vào chỗ chết, liền rộng rãi vươn tay phải ra.

“Taytrái không tiện sao?”

Nàng mặt không đổi sắc. “Tay trái ta có đeo vòng Thiên nô, sợ Nhàn Vân công tử nhìn thấy trong lòng không vui.”

Hắn không trả lời, tay chạm nhẹ lên mạch môn tay phải của nàng, miệng nói:

“Nữ Thiên nô đeo vòng, xưa nay đều đeo mỗi tay một chiếc, vì sao Vương cô nương chỉ đeo một chiếc trên tay trái thôi?”

“Aizz, đây là do Hoàng Phủ hộ pháp đã hạ thủ, nàng muốn ta đeo một cái hay mười cái, ta cũng đều chỉ biết nhận mệnh thôi, nào dám hỏi vì sao?”

“Sáng nay là ai đã đưa thuốc cho ngươi?” Hắn lại hỏi.

“Hà Tai tự tay sắc thuốc, Nhàn Vân công tử không cần lo có người hạ độc hại ta.” Nàng cười nói.

Nàng tự nhận bản thân mình vô cùng kiên nhẫn, nhưng có phải vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại này bắt mạch hơi bị lâu hay không?

Rốt cuộc hắn cũng buông tay ra, nói:

“Sức khỏe Vương cô nương không có gì đáng ngại, ta nhớ rõ Ngũ đệ đã kê năm thang thuốc, ba thang để trị độc, hai thang để dưỡng thân, tính đến giờ hẳn Vương cô nương còn hai thang thuốc nữa.”

Nàng có chút kinh ngạc, ngay cả Công Tôn Chỉ kê thuốc gì hắn cũng biết rõ ràng như vậy, không phải nàng chỉ là một Thiên nô thôi sao? Vì sao hắn lại nhọc lòng để ý như thế?

Nói vậy, ngày hôm qua người đầu tiên phát hiện nàng trúng độc, chính là Công Tôn Vân. Nếu không chú ý đến nàng, tất ngàn lần vạn lần không thể nào là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của nàng.

Nàng suy nghĩ, thật sự không biết nàng có điểm nào khiến hắn chú ý…… Nàng ngắm nhìn hắn thong thả lấy ra khăn lau tay.

Khăn tay của hắn trắng noãn không chút tì vết nào, không có thêu hoa văn, chữ nghĩa gì cả, thì ra hắn là thiên tiên có chứng khiết phích!

Làn da nàng vốn màu bánh mật, cũng không tính là dơ bẩn, có cần ghét bỏ như vậy hay không?

“Vương cô nương, ngươi nhìn chằm chằm khăn tay của ta…… Ngươi cũng cần dùng sao?” Khuôn mặt tuấn tú thanh nhã có chút ngạc nhiên.

“Không cần, không cần, ta cũng có, không cần đâu!” Nàng lấy ra chiếc khăn tay sắc thái rực rỡ của mình.

Nàng mỗi năm đều đổi một chiếc khăn tay khác nhau, năm trước là khăn thêu uyên ương, năm nay là khăn thêu cúc, mỗi năm mỗi khác. Nàng để ý thấy Công Tôn Vân nhìn chằm chằm vào khăn tay của mình. Có gì bất thường sao?

Nhất thời, nàng bừng tỉnh đại ngộ. Vừa rồi Đặng Hải Đường nói chuyện với Công Tôn Vân, khách khí hữu lễ mà xa cách, hắn luôn tự xưng là “Nhàn Vân”, nhưng lúc này Công Tôn Vân lại trực tiếp dùng ngôi xưng “ta” mà nói chuyện với nàng.

Bất thường như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, hơn nữa chuyện bất thường này là nhằm vào nàng. Trong lòng nàng tính cảnh giác trỗi lên mãnh liệt, lập tức nhảy xuống hành lang, cười nhún nhường nói:

“Nhàn Vân công tử, đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được, ngươi và Ngũ công tử có ân săn sóc tiểu nữ tử, tiểu nữ tử sẽ ghi lòng tạc dạ, sau này trở lại Bạch Minh giáo, tuyệt đối không dám quên.”

“Không được chủ nhân cho phép, Thiên nô không thể tự tiện rời khỏi Bạch Minh giáo. Vương cô nương, ngươi thật sự còn có thể trở về hay sao?” Công Tôn Vân hỏi.

Nàng nháy mắt mấy cái, cười nói: “Ai nói ta không được chủ nhân cho phép? Đương nhiên là Hoàng Phủ hộ pháp đồng ý, ta mới có thể ra ngoài a!” Đa lễ người ta sẽ không trách, đây đúng là thiên tính của người Trung nguyên, vì thế nàng lại khách khí thở dài.

Nàng mới bước ra khỏi bóng cây, lại nghe hắn gọi:

“Vương cô nương.”

Nàng mím mím môi, cười quay lại. Hắn chậm rãi bước ra khỏi bóng cây, tà áo bào màu nguyệt bạch đón gió phất phơ như mây bay, trong khoảnh khắc nhìn lịch sự tao nhã khôn cùng.

Nàng nhất thời sửng sốt, trong đầu chợt hiện ra một câu thơ: Kỳ hình dã, phiên nhược yên hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng.

Đây là trích đoạn trong bài thơ Lạc Thần phú mà nàng hay đọc lúc nhàn rỗi khi còn nhỏ. Lúc ấy nàng tưởng, tiên nữ như thế chắc chỉ có mỹ nhân vùng Trung nguyên mới có, cho nên vừa rồi nàng đặc biệt chú ý đến Giang hồ đệ nhất đại mỹ nhân Đặng Hải Đường.

Đáng tiếc, đẹp thì có đẹp thật, nhưng vẻ đẹp của nàng ta không giống như cảm nhận của nàng về mỹ nhân trong bài Lạc thần, thật không ngờ lại có thể trông thấy trên người hắn…… Nếu để Hà Tai biết, chắc chắn hắn sẽ cười nàng dùng sai từ. Lạc thần mà, sao có thể sử dụng trên thân một nam tử được?

“Vương cô nương?”

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh bình minh chói lòa trên cao, lại ra sức nháy mắt mấy cái, hiện giờ người đứng trước mặt nàng chính là Công Tôn Vân. Nàng đắn đo suy nghĩ, chắc có lẽ nàng trúng độc vừa khỏi, ánh mặt trời lại chói chang, nên nhất thời hoa mắt nhìn lầm, nếu không, Lạc thần mà là nam nhân, vậy tiểu nữ nhân như nàng làm gì còn chỗ đứng?

Nàng cười nói: “Nhàn Vân công tử, còn chuyện gì muốn tìm tiểu nữ tử sao?”

Hắn lấy ra một cái hộp gấm nhỏ trong lòng, nói: “Vương cô nương đã đoán ra người hạ độc là ai chưa?”

“Tiểu nữ tử ngu muội, trong lòng chỉ nghĩ rằng Giang hồ hào kiệt đều là người chính phái, thật không ngờ lại có người ngấm ngầm hạ độc thủ như vậy, hiềm khích như thế…… Aizz, tiểu nữ tử đang ở trên đất Trung nguyên, vẫn không nên truy cứu thì tốt hơn.” Nàng cố ý đem hết tội lỗi đổ lên đầu phe chính đạo của Trung nguyên, phủi tay sạch sẽ.

Hắn cũng lơ đãng nói theo nàng: “Nếu đã như vậy, phải chú ý mà cẩn thận hơn. Đây là Thiên Thanh đan, có thể giải được một nghìn chất độc, Vương cô nương cứ giữ bên người, sau này tất có chỗ dùng đến.”

Nàng thầm ngạc nhiên trong lòng, cũng không giơ tay ra tiếp nhận. Người Trung nguyên chẳng những đa lễ, mà còn thích tặng lễ vật nữa sao?

Nàng suy tư một lát, rồi cười nói:

“Đa tạ ý đẹp của công tử, nhưng ta không cần trân dược quý giá như vậy……”

“Nếu ngươi bất hạnh lại trúng độc nữa, tuy người hạ độc vô ý, nhưng không tránh khỏi chất độc sẽ làm tổn hại đến thân thể. Hễ ngươi có dấu hiệu bị trúng độc, lập tức nuốt vào viên thuốc này, cho dù không thể giải độc cũng có thể bảo vệ ngũ tạng lục phủ của ngươi trước, cơ thể sẽ không bị độc tố tổn thương.”

Ám chỉ của hắn, nàng tất nhiên nghe hiểu được. Ý hắn là, người hạ độc ở ngay tại bên người nàng……Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao Đệ nhất mỹ nhân chung tình với hắn, người này, căn bản là rất quan tâm đến những người bên cạnh.

Có những người hễ có chút địa vị trên giang hồ là sẽ xem giang hồ như nhà của hắn, còn hắn sẽ là chủ nhà…… Một gia trưởng có chứng khiết phích!

Hộp gấm vẫn đang chờ nàng nhận, nàng chần chờ một lát, cười nói:

“Tâm ý của Nhàn Vân công tử, tiểu nữ tử xin đón nhận. Nếu ngày sau công tử có việc gì, xin cứ lên tiếng.” Một gia trưởng vĩ đại như vậy thì làm gì cần một Thiên nô bé nhỏ như nàng giúp chứ? Còn nữa, nàng cũng sắp tuyệt tích giang hồ, rất khó mà tìm được nàng.

Nàng giương hai tay ra lấy, lại không ngờ hắn dùng ba phần nội lực lấy tay đè lại hộp gấm.

Trong lòng nàng biết có chuyện khác thường, nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn hắn. Một lát sau, hắn mở miệng:

“Thật ra, đây chỉ là tương trợ lẫn nhau mà thôi. Trước kia, ta cũng đã từng được một tiểu cô nương giúp qua.”

“……” Nàng có cần biết quá khứ của hắn không?

“Đối với nàng ấy mà nói, đó chỉ là việc nhỏ, nhưng ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Mấy năm nay, ta vẫn luôn chờ đợi, chờ nàng ấy cầm ngọc bội đến tìm ta, đáng tiếc, nàng ấy vẫn chưa đến. Nàng ấy thân tại hiểm cảnh, nhưng lại không hề mở miệng nhờ người khác giúp đỡ, cũng có thể sống đến bây giờ, ta thật không hiểu, là vì nàng ấy quá thông minh hay là vì nàng ấy thích cuộc sống như vậy.”

Nàng ngước mặt lên, tươi cười nói:



“Thì ra công tử có chuyện cũ như thế, hèn chi lại đặc biệt chú ý đến một nhân vật nhỏ nhoi là ta. Xin công tử cứ yên tâm, về sau ta gặp người khác, nếu giúp được ta nhất định sẽ tận hết khả năng mà giúp, kế thừa tôn chỉ hành hiệp của công tử.”

Công Tôn Vân nghe vậy, liếc nàng một cái thật sâu, rốt cuộc nhả lực đạo trên tay buông ra hộp gấm.

“Nhàn Vân.” Có người gọi khẽ.

Nàng nghe tiếng quay đầu nhìn lại, đúng là Ngũ công tử của Vân gia trang. Công Tôn Chỉ cũng thấy nàng, đầu tiên là nhìn nàng thở dài, liếc mắt dò xét nàng một cách đầy hảo cảm, sau đó mới nói với Công Tôn Vân:

“Xa Diễm Diễm của Bạch Minh giáo đến dâng hương. Ta thấy, dâng hương là giả, đến náo loạn mới là thật.”

Công Tôn Vân mày kiếm xếch lên, nói với nàng:

“Vương cô nương, trong giáo của ngươi, Tả Hữu hộ pháp luôn luôn đối nghịch nhau như nước với lửa, ngươi vẫn nên ở lại đây, đừng ra đại sảnh.”

“Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên.” Nàng vô cùng cung kính dõi mắt nhìn theo bọn họ rời đi.

Sau đó, nàng thở dài một hơi.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, người đứng đầu Thiên Hạ trang là Hạ Dung Hoa đang ở đại sảnh đối phó với Xa Diễm Diễm, mà không biết Thiên nô Hà Tai của nàng hiện đang ở nơi nào. Bây giờ muốn nàng phải thế nào đây? Không để ý gì đến Hà Tai, tự mình bỏ trốn trước sao?

Sớm biết như thế, lúc trước không nên đồng ý với Hà Tai đến Thiên Hạ trang này, cứ trực tiếp vân du giang hồ là được rồi.

“Ta đã nói, Hà Tai sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành vết thương trí mệnh của ta mà.” Hiện tại, nàng như cá chậu chim lồng, bất kể chạy như thế nào cũng chạy không thoát khỏi lồng sắt của Giáo chủ.

Nếu không có Hà Tai……nếu không có Hà Tai……Tương lai của nàng, có phải sẽ dễ dàng hơn hay không?

Trầm tư suy nghĩ, nàng lại nhìn chiếc hộp gấm kia rồi bật cười.

Người a, tốt nhất đừng nên liên lụy lẫn nhau, nàng chỉ là một phàm nhân chốn hạ giới, làm gì có tư cách trèo cao mà kết thân với một vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại như thế, nói chi đến việc nhận ngọc bội của hắn.

Nàng cũng không nhớ rõ mình có từng thu qua ngọc bội gì không.

Lập tức, nàng vứt bỏ hộp gấm, bước về phía đại sảnh.

“Nhàn Vân công tử.” Một nữ nhân xinh đẹp trang sức mỹ lệ, vừa nhìn thấy người mà nàng ta ngày nhớ đêm mong xuất hiện trong đám người phía trước, lập tức vẻ mặt tỏa sáng thỏa mãn, khiêm nhường chắp tay thi lễ.

Nàng ta nhớ rõ, nam nhân này rất chú trọng đến lễ giáo.

Công Tôn Vân đáp lễ nói: “Xa hộ pháp, đã lâu không gặp.” Quét mắt thoáng nhìn qua rồi ngừng lại trên người của Hạ Dung Hoa.

Có một số việc, hắn không thể vượt quá thân phận làm thay cho kẻ khác, phải tự chủ nhân của Thiên Hạ trang ra mặt.

Hạ Dung Hoa sắc mặt xanh mét, miễn cưỡng nói:

“Xa hộ pháp ngàn dặm đến đây tế bái tiên phụ, Hạ mỗ cảm tạ trước.”

Xa Diễm Diễm không để hắn vào mắt, chỉ nhìn Công Tôn Vân nũng nịu cười: “Nhàn Vân, ta thật có nhiều chuyện muốn nói với ngươi a. Đáng tiếc, lần này ta phụng mệnh lệnh của giáo chủ, đặc biệt mang lễ vật đến tặng.”

Hạ Dung Hoa nói:

“Quý giáo và tệ trang không có quan hệ gì với nhau, tâm ý của quý giáo chủ, tại hạ tâm lĩnh.”

Xa Diễm Diễm liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh:

“Ai nói Thiên Hạ trang không có liên quan gì với bọn ta? Đại thiếu gia của Thiên Hạ trang không phải là Thiên nô của Bạch Minh giáo hay sao?”

Hạ Dung Hoa nghe vậy, sắc mặt kịch biến, liếc mắt nhìn Hà Tai một cái, cắn răng nói: “Xa hộ pháp thật biết nói đùa, huynh trưởng của ta mười năm trước bị bệnh đã từ trần, ngươi đứng ở linh đường của cha ta nói xấu đại ca của ta, chẳng lẽ ngươi có ý định gây hấn hay sao?”

Xa Diễm Diễm cười nói:

“Mười mấy năm nay, Trung nguyên các ngươi có bao nhiêu danh môn thế gia bị bệnh bất ngờ mà mất tích?” Bàn tay mềm mại vung lên, chỉ vào hơn mười Thiên nô do nàng ta mang đến. Mỗi Thiên nô đều đeo mặt nạ, bị xích chân, mắt cá chân có đeo cặp vòng Thiên nô. “Các ngươi có muốn đánh cuộc hay không, rằng sau khi những người này bị lột mặt nạ xuống, sẽ có bao nhiêu người chết sống lại?”

Những người ngoài ba mươi tuổi trong các giáo phái giang hồ đứng tại đây, toàn bộ sắc mặt đều kịch biến.

Vương Vân đứng ngoài đại sảnh thấy thế chỉ biết thở dài.

Không ngờ có người thở dài chung với nàng.

Nàng liếc mắt ngắm người bên cạnh, thấp giọng nói:

“Ngũ công tử, ngươi không ra giúp sao?” Nàng chậm rãi như ốc sên bước đi, đến trước cửa đại sảnh, Công Tôn Chỉ vừa thấy nàng, liền lui tới đứng cạnh nàng, cùng nàng thưởng thức, à không, lo lắng cho đại sự trong phòng.

Công Tôn Chỉ nói: “Ta ra cũng không có ích lợi gì. Công phu của ta không bằng Nhàn Vân, chỉ thêm vướng bận mà thôi.”

“Thì ra là thế.” Nàng ngừng một chút, lại thấp giọng nói: “Xin hỏi Ngũ công tử, bình thường các ngươi giải quyết loại chuyện này như thế nào? Ý ta là nói, nếu người khác tìm đến gây sự, các ngươi giải quyết như thế nào?”

“Chủ trương của Nhàn Vân là không động đao kiếm.”

“……” Nàng vẻ mặt tiếc hận, vô cùng muốn đề cử tác phong dũng cảm “Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật”.

Aizz, có thể mượn đao giết người là tốt nhất, đáng tiếc người ta lại không theo ý nguyện của nàng. Nàng liếc Hà Tai, Hà Tai lại không biết vô tình hay cố ý, đứng gần cửa sau của đại sảnh, ý đồ bảo vệ cho quan tài trong linh đường.

Nàng lại xoa xoa lên thanh ngọc tiêu, đảo mắt nhìn qua mười Thiên nô trong phòng. Tính Xa Diễm Diễm thích thu nạp Thiên nô, nhất là những Thiên nô nắm chắc cái chết trong tay, nữ nhân này thập phần phô trương, ra khỏi cửa là phải có Thiên nô đi theo, mỗi Thiên nô đều bị độc dược khống chế, muốn trốn thoát rất khó, muốn chết lại càng khó hơn nữa.

Nàng mím môi, rũ mắt xuống suy tư.

Xa Diễm Diễm đảo mắt liếc nhìn qua đám người trong đại sảnh, kinh dị tập trung nhìn Hà Tai đứng sau lưng Hạ Dung Hoa, nàng ta không khỏi bật thốt lên:

“Giáo chủ thánh minh, nàng ấy đi đâu cũng đều biết rõ, kiếp này nàng ấy còn hòng trốn đi đâu?”

Công Tôn Vân đứng gần Xa Diễm Diễm nhất, một chữ cũng không bỏ sót.

Xa Diễm Diễm đắc ý cười nói: “Hà Tai, chủ tử của ngươi đâu?”

Hà Tai im lặng.

Xa Diễm Diễm cũng không truy vấn tiếp, quát lớn:

“Giáo chủ vạn thế thánh minh, có thể liệu được Hoàng Phủ Vân đang ở nơi này, hai người bọn ngươi một bước cũng không rời nhau, Giáo chủ có lệnh, Hoàng Phủ tự mình đưa hậu lễ cho Thiên Hạ trang, còn không mau hiện thân?”

Đợi lại chờ, chờ lại đợi mà vẫn không thấy ai, Xa Diễm Diễm mặt mày tức giận: “Hoàng Phủ Vân, ngươi dám không tiếp lệnh?”

“Không phải ta đã ở đây sao?”

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên ngoài cửa đại sảnh, lập tức một bóng hồng xuất hiện trước mặt mọi người, nữ tử trẻ tuổi mặc hồng bào rộng thùng thình, khoanh tay bước vào.

Đó chính là người cũng có vết Xà ấn trên mặt – Vương Vân.

Vẻ mặt Hạ Dung Hoa và Cổ Thiếu Đức đều hết sức khiếp sợ.

“Ngươi……”

Vương Vân đến bên cạnh Công Tôn Vân, ngẫm lại thấy không yên tâm, lại làm bộ tiêu sái đến trước người Hà Tai, cười nói:

“Xa hộ pháp, ngươi đến trễ hơn ta một bước rồi. Ta ngàn dặm tìm đến Thiên Hạ trang, không ngờ ngươi lại chậm hơn ta một ngày, có phải trên đường đi mãi tiêu dao hưởng lạc hay không?”

Vẻ mặt Xa Diễm Diễm không hiểu rõ, hỏi: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?”

“Ta không nói bậy a, Giáo chủ ban mệnh lệnh gì cho ngươi, cũng ban mệnh lệnh giống như vậy cho ta. Hắn từ trước đến nay đều thích thấy hai người chúng ta tranh đấu lẫn nhau, giờ ngươi thua rồi. Dù sao núi cao hoàng đế xa, ta cũng có thể đem phần công lao này nhường lại cho ngươi.” Nàng tự động tự phát, lấy chiếc hộp trong tay một Thiên nô bên cạnh Xa Diễm Diễm. “Lễ vật này ta cũng có một phần, đã sớm đưa trước cho Thiên Hạ trang rồi, giờ ngươi đem những phần lễ vật thừa thãi này về gặp Giáo chủ đi……” Nàng mở hộp ra, sau đó đứng yên bất động.

Khóe miệng Xa Diễm Diễm từ từ cong lên.

“Ta suýt đã bị ngươi hù dọa, Hoàng Phủ, đồ trong những chiếc hộp này là duy nhất, năm đó ngươi tự tay chôn đồ của Hà Tai xuống đất, nhất cử nhất động của ngươi vĩnh viễn cũng không thoát khỏi cặp mắt của Giáo chủ.” Nói xong, đoạt lại chiếc hộp, nhưng lại tung vật trong hộp lên giữa không trung.

Trong hộp là trang phục và đồ dùng hàng ngày của thiếu niên, giày rơm, trường kiếm đặc chế, hình xăm và các vật phẩm linh tinh đều rơi tán loạn trên mặt đất.

Trang phục đã cũ, nhưng vẫn còn tiêu ký của Thiên Hạ trang.

Trường kiếm đã gỉ sét, nhưng vẫn là binh khí độc bộ của Hạ đại thiếu gia năm xưa.

Trên vật phẩm và hình xăm có khắc dấu hiệu Thiên nô của Bạch Minh giáo.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vương Vân thở dài cam chịu:

“Được rồi, quả nhiên ta đấu không lại Giáo chủ. Ta trở về với ngươi.”

Xa Diễm Diễm phất tay áo ra hiệu, một Thiên nô lập tức trình lên chiếc khăn tay trắng noãn, nàng cẩn thận lau tay xong, mới chậm rãi đeo bao tay đặc chế vào.

Vương Vân nhìn không chuyển mắt.

Xa Diễm Diễm nở một nụ cười kiều diễm rung động lòng người với Công Tôn Vân. “Nhàn Vân, Vân gia trang luôn luôn giữ vị trí trung lập, chỉ phụ trách ghi lại sử sách, không thể nhúng tay vào việc giang hồ, ta nhớ rõ Vân gia trang có quy củ như vậy, phải không?”

Đôi mắt đen không chút gợn sóng nào vẫn sâu thăm thẳm như trước.

“Theo quy củ là như thế.”

Xa Diễm Diễm cười nói: “Đợi ta giải quyết việc này xong sẽ ôn chuyện lại với ngươi.”

“Giữa Nhàn Vân và Xa hộ pháp chẳng có chuyện cũ gì để ôn cả!” Thanh âm hắn lạnh lùng nói.

Đôi mắt đẹp của Xa Diễm Diễm ánh lên lửa giận ngút trời, mím môi chặt lại, trút giận lên người Vương Vân.

“Giáo chủ có lệnh, Thiên nô của ngươi dám tự tiện rời khỏi Bạch Minh giáo, Hà Tai là trưởng tử của Hạ tộc, ban ba roi đánh lên quan tài phụ thân đã chết của hắn, răn đe làm gương. Hoàng Phủ, thi hành đi.”

“……” Vương Vân rũ mắt xuống, tay lại mơn trớn thanh ngọc tiêu xanh biếc.

“Hoàng Phủ Vân!”

“Nơi này là Thiên Hạ trang!” Hạ Dung Hoa không thể nhịn được nữa. “Há lại để nữ ma đầu Ma giáo ngươi ở đây mà diệu võ giương oai!”

“Hạ Nguyệt Hoa nay cũng là người của Ma giáo, Hạ trang chủ, một khi hắn trở lại trang này, ngươi không sợ ngôi vị trang chủ của ngươi bị hắn thay thế hay sao? Không sợ Thiên Hạ trang hổ thẹn hay sao?”

“Ngươi……” Hạ Dung Hoa vốn muốn chửi ầm lên, nhưng sau đó phát hiện đa số người giang hồ đều đến đây xem. Hắn thầm cắn răng, nhà có Thiên nô, đó là nỗi sỉ nhục cả đời, ai lại dám động thủ tương trợ, tương lai bị đồn đãi ra ngoài, sẽ càng khó nghe hơn! Cho dù cha hắn đức cao vọng trọng, nhưng lão cũng đã về cõi tiên, người còn sống chỉ còn lại một phần tình cảm, còn phải coi phần tình cảm này có lợi hay không mới có thể đem ra dùng.

Vương Vân thở dài, buồn bã ỉu xìu nói: “Xa hộ pháp, ngươi đây là làm ta khó xử a. Hà Tai là Thiên nô duy nhất của ta, ta đánh roi lên quan tài của cha hắn, không phải sẽ khiến hắn hận ta cả đời hay sao?”

“Đây là mệnh lệnh của Giáo chủ, ngươi dám không nghe theo?”

“Xa hộ pháp, ngươi làm như vậy là muốn đối địch với Võ lâm Trung nguyên.” Vương Vân vô cùng kiên nhẫn phân tích: “Chúng ta hòa bình đã lâu, không cần phải tái hiện lại cuộc chiến trước đây. Các đời giáo chủ của Bạch Minh giáo đều là chọn người có năng lực nhất trong hai vị Tả Hữu hộ pháp. Ta nghĩ, tương lai giáo chủ nhất định sẽ chọn ngươi, hôm nay ngươi động thủ, người phải thu thập ngày sau cũng là ngươi a, vậy tội gì lại phải gây ra rắc rối như vậy?”

“Hoàng Phủ Vân, ngươi thật dám bỏ qua thể diện của Bạch Minh giáo?! Người đâu, kéo quan tài ra đây!”

Vương Vân thấy khuyên mà nàng ta vẫn không nghe, phất tay áo quát to:



“Võ nghệ Hoàng Phủ gia chắc ngươi cũng biết rồi, ta và Hà Tai đều là thiếu niên kỳ tài, đã quán triệt toàn bộ chân lý võ học Hoàng Phủ gia, Xa Diễm Diễm, ngươi thật muốn đối nghịch cùng ta hay sao?”

Xa Diễm Diễm nghe vậy, chần chờ trong chốc lát, lại cười lạnh:

“Không phải ta đối nghịch với ngươi, mà là ngươi đối nghịch với Bạch Minh giáo. Hoàng Phủ, đó là do ngươi tự tìm khổ a!”

“Hà Tai!” Vương Vân nhanh chóng lui ra phía sau.

Hà Tai thân ảnh mau lẹ, trong chớp mắt đã xẹt qua bên thân nàng, bóng đoản kiếm nhoáng lên, mọi người còn chưa kịp nhìn xem thanh kiếm kia là từ đâu mà đến, Hà Tai đã dấn thân vào giữa vòng vây Thiên nô, đao quang kiếm ảnh nhanh không gì sánh kịp.

Vương Vân làm như không thấy, xoay người vuốt ve thanh ngọc tiêu, dường như nắm chắc phần thắng lợi trong tay.

Hạ Dung Hoa nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng, hắn chỉ biết nói:

“Đây không phải là công phu của Hạ gia.” Hắn nhớ rõ, năm huynh trưởng mười sáu tuổi, đã học hết chân truyền của Hạ gia, phụ thân vì thế mà vui mừng không thôi.

“Toàn bộ công phu của Hạ gia, ta đều phế bỏ giùm hắn hết rồi.” Vương Vân cũng không ngẩng đầu lên nói.

Hạ Dung Hoa ngược lại trừng mắt nàng.

Nàng khẽ cười nói: “Công phu của Hạ gia, ngay cả mười chiêu của Hoàng Phủ gia còn đánh không lại, công phu như vậy lưu lại để làm gì?”

“Hắn là Thiên nô hèn mọn trong mắt Bạch Minh giáo, vì sao ngươi truyền lại công phu Hoàng Phủ gia cho hắn?”

Nàng không lên tiếng trả lời.

Hạ Dung Hoa nghi hoặc nói: “Vì sao ngươi không ra tay? Ngươi và đại ca ta đều học được chân truyền của Hoàng Phủ gia, nếu ngươi cũng ra tay, chẳng phải có thể bắt Xa Diễm Diễm dễ dàng hơn sao?”

Vương Vân liếc hắn một cái, lại cúi mặt xuống, cười nói:

“Xa hộ pháp là cao thủ số một, số hai của bản giáo, chẳng lẽ ta thật sự muốn trừ bỏ nàng cho các ngươi vừa lòng? Còn nữa, hôm nay Hà Tai trở mặt với Hộ pháp của Bạch Minh giáo, hơn nữa lại có công bảo vệ tiên phụ của hắn, cho dù sau này hắn ở Trung nguyên không tốt lắm, cũng tuyệt không đến nỗi bị người khác hủy diệt.”

Hạ Dung Hoa nghe vậy, không khỏi giật mình kinh hãi. Nữ nhân này, làm sao nàng biết hắn muốn kéo Đại ca trở về Thiên Hạ trang?

Vương Vân vuốt vuốt mái tóc dài, nói:

“Ta có thể xem quan tài không?” Cũng không chờ Hạ Dung Hoa trả lời, liền đi thẳng về hướng căn phòng nhỏ riêng biệt phía sau phòng khách.

Sau lưng lập tức có người theo, y như nàng đã đoán.

Nàng vén tấm rèm trắng hai bên, thấy quan tài đã được niêm phong. Bầu không khí bên trong thật là khó ngửi, nàng vốn không muốn vào, nhưng không thể không vào.

Quan tài đã được niêm phong, có lẽ xác chết bên trong đã được thay đổi trở lại, nói một cách khác, hiện giờ người nằm trong quan tài nhất định là Hạ lão tiền bối. Tất cả chuyện này đều chỉ vì Hà Tai.

Hôm qua là giả, hôm nay là thật, nếu không cũng sẽ không có người theo sát sau lưng nàng lúc này.

Trường tiên mạnh mẽ vung tới, cuốn chiếc rèm trắng bay lên, nhắm thẳng lưng nàng mà đánh đến.

Vương Vân vẫn không nhúc nhích, đứng sát trước quan tài, chậm rãi chắp hai lòng bàn tay lúc này đã đổ đầy mồ hôi lạnh tạo thành hình chữ thập, giống như đang tế bái.

Kình phong sau lưng bỗng nhiên dừng lại.

Nàng giữ lại được mạng rồi! Nàng lặng lẽ lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, mấy năm nay nàng học được một kỹ xảo cao thâm, cho dù lo lắng sợ hãi, cũng không biểu lộ ra vẻ mặt và ánh mắt, lâu dần thành thói quen nhẫn nại, ngay cả mồ hôi lạnh cũng không thấm ra lộ liễu.

Đối với chữ nhẫn này, nàng quả thực có thể nói là một bậc đại sư.

“Xa hộ pháp!” Một giọng nam trầm lạnh lùng cất lên. “Ngươi thật muốn quật roi lên di thể Hạ lão tiền bối sao?”

“Nhàn Vân! Ngươi bảo vệ quan tài hay là bảo vệ người?” Xa Diễm Diễm tức giận nói.

Tất nhiên là bảo vệ quan tài, Vương Vân âm thầm cảm kích Hạ lão tiền bối sau khi chết mà còn có thể bảo vệ nàng, không uổng công nàng ngày thường tận tâm tận lực hết sức che chở cho Hà Tai.

Nàng đoán, quan tài trong căn phòng riêng sau phòng khách này mới là thật, Công Tôn Vân nổi danh văn võ kỳ tài có thể khoanh tay đứng nhìn trong đại sảnh, nhưng tuyệt đối sẽ không để một vị tiền bối đức cao vọng trọng sau khi chết rồi mà còn chịu nhục, cho nên nàng mới vội bước vào đây, để quan tài che chở cho nàng.

Quả nhiên thành công!

Nàng thầm thở ra một hơi, xoay người đối mặt với Xa Diễm Diễm, làm bộ vân đạm phong khinh nhẹ nhàng nói:

“Xa Hộ pháp, ngươi xem, ở đây cao thủ nhiều như mây, mà ta còn chưa có ra tay. Chỉ một mình Nhàn Vân công tử cũng đã có thể ngăn cản ngươi. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi hủy hoại quan tài, nếu ngươi……có lòng, có ý, có tình thì nên nhượng bộ ba phần đi a!” Nàng liếc mắt ngắm Công Tôn Vân đang nắm hắc tiên bên cạnh, không khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh.

Theo góc độ của trường tiên, rõ ràng là nhằm vào nàng mà tấn công đến. Xa Diễm Diễm, ngươi khá lắm! Dám thừa dịp hỗn loạn mà lén ra tay ám hại ta!

Xa Diễm Diễm nghe vậy, ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn Công Tôn Vân dò xét.

Vương Vân lại nói: “Giáo chủ có lệnh, ngươi tuân theo là tất yếu, nhưng ngươi có từng nghĩ đến xem có phải Giáo chủ thật sự muốn ngươi dùng roi phá quan tài hay không? Lão nhân gia hắn chỉ muốn thử lòng trung thành của hai người bọn ta, gây náo loạn ở Thiên Hạ trang một hồi mà thôi.”

“Vì sao Giáo chủ lại nghĩ như vậy?” Xa Diễm Diễm đăm chiêu nhìn nàng.

“Bởi vì Giáo chủ chính là người như vậy a.” Vương Vân thở dài nói.

Xa Diễm Diễm trầm mặc một hồi, thần sắc cổ quái nói:

“Hoàng Phủ, sao ngươi luôn có thể đoán được tâm tư của Giáo chủ? Giáo chủ đã nói, nếu ngươi thật có thể đoán trúng tâm tư của hắn, vậy thì ta phải dừng tay không cần thi hành lệnh nữa.”

“……” Thở sâu, thế gian thật đẹp; lại hít một hơi, thế gian mặc dù có giáo chủ, nhưng vẫn rất đẹp. Vương Vân nhẫn nại kềm chế một bầu nhiệt huyết trong lòng, cười khổ nói: “Xa Hộ pháp, đó là bởi vì ngươi cả ngày hoa tâm, còn ta cả ngày phải phỏng đoán thánh ý; Đầu ta càng ngày càng nhiều tóc bạc, trong khi đó, dung mạo ngươi càng ngày càng kiều diễm, nam nhân nào mà không động tâm quả thực không phải là người.” Liếc mắt nhìn Công Tôn Vân đang đứng thẳng người kế bên, cười đầy ý nghĩa với hắn, chỉ cần lừa được Xa Diễm Diễm là tốt rồi.

Công Tôn Vân lạnh lùng liếc lại Vương Vân, nàng thật là tự mình làm mình bẽ mặt mà, chỉ đành thở dài. Nam sắc không dùng được, còn có ý nghĩa gì?

Xa Diễm Diễm hừ lạnh, huýt sáo, Thiên nô ngoài đại sảnh đều dừng tay, nàng ta cũng không màng xem còn bao nhiêu Thiên nô sống sót, đợi Hà Tai trở lại bên cạnh Vương Vân, Xa Diễm Diễm nói:

“Ngươi thật tốt đối với Thiên nô, đem hết một thân tuyệt học truyền lại cho hắn.”

“Người không thể che giấu tư tâm a, Hà Tai trung thành đối với ta, ta cũng không thể ngược đãi hắn, đúng không?” Vương Vân cười nói, lật cổ tay, đem thân kiếm không có vỏ của Hà Tai đút vào bên trong thanh ngọc tiêu của nàng.

“Ngươi theo ta về phục mệnh đi!” Xa Diễm Diễm lại liếc mắt nhìn Công Tôn Vân một cái, giọng quyến rũ nói: “Nếu Nhàn Vân đưa ta rời khỏi Trung nguyên, ta nguyện đi ngay lập tức.”

Vương Vân nghe vậy, thiếu chút nữa té xuống đất.

Nàng biết nữ nhân này tính thích săn lùng nam tử thượng đẳng, nhưng có cần thay đổi nhanh như vậy không, vừa rồi vẫn còn là lập trường đối địch với nhau nha…… Nàng thở dài, khoanh tay ngắm bức tường.

Chuyện nam nữ, nàng không nên nhúng tay vào, vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại này tuyệt đối xem không lọt mắt nữ nhân Ma giáo, nàng cũng nghĩ Xa Diễm Diễm là thật lòng yêu thương tiên nhân này…… Nàng làm bộ thưởng thức vách tường trắng như tuyết.

“Cô nương.” Hà Tai bình tĩnh gọi.

“Ta cũng không phải người không thông tình đạt lý, nếu ngươi muốn ở lại, ta sẽ thả ngươi.” Nàng rất rộng rãi.

Hà Tai không nói một lời nào.

Nàng thở dài. “Tối hôm qua ngươi hỏi ta, vì sao lão trang chủ dịch dung? Đáp án này thật ra rất đơn giản. Nếu ngay cả Hạ Dung Hoa, Công Tôn Vân đều không nhìn ra, vậy đáp án chỉ có một mà thôi, đó là vì bọn họ đều biết có người thay thế Lão trang chủ, ngươi nói, ý đồ của bọn họ là gì?”

Hà Tai rũ mắt xuống, không quay đầu lại nhìn quan tài.

“Quá nửa là vì Lão trang chủ lúc còn sống đã hối hận.” Nàng vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm lên vách tường. “Năm đó ngươi trở thành Thiên nô, Lão trang chủ chắc là tiếc rèn sắt không thành thép, lấy lý do ngươi ngất, không muốn nghĩ biện pháp cứu ngươi ra khỏi Bạch Minh giáo, lão nhân gia trước khi chết, nhất định là vì thế mà hối hận không thôi.”

“Đúng vậy.” Hạ Dung Hoa bước vào phòng khách riêng, nghe Vương Vân nói, không khỏi kinh ngạc. “Vương…… Hoàng Phủ cô nương lúc ấy không có ở Thiên Hạ trang, lại biết rõ tâm tình tiên phụ……” Khóe miệng hắn giật giật, rốt cuộc thấp giọng kêu: “Đại ca! Mấy năm nay cha rất hối hận, lại không có cách nào tìm ngươi, lúc lâm chung cha ủy thác nhờ Nhàn Vân công tử hỗ trợ, đổi xác chết đi, tạm thời không mai táng. Nếu ngươi còn nghĩ đến tình phụ tử, nhất định sẽ trở về nhìn mặt cha lần cuối, nếu ngươi có thể nhận ra có người khác dịch dung thành cha, chứng tỏ bản lĩnh ngươi chưa mất đi, nếu ngươi vì thế mà ở lại điều tra, cha nói, chứng tỏ tình phụ tử vẫn còn, tính cách ngươi chưa bị biến đổi, Thiên Hạ trang này vẫn là của ngươi, ngôi vị trang chủ cũng là của ngươi, cho dù ngươi là Thiên nô, nhưng ngươi vĩnh viễn đều là con cháu của Hạ gia!”

Thực cảm động, nàng sờ sờ mũi, khẳng định rằng mình không bị chảy nước mắt nước mũi tùm lum. Đây là nguyên nhân mà Hà Tai đã hạ độc nàng lúc đó, để có lý do ở lại Thiên Hạ trang điều tra rõ chân tướng……Chỉ là, hắn hạ độc cũng thật tàn nhẫn, không tự hạ độc chính mình mà lại hạ độc nàng…… Nàng thực thức thời dời ra sau vài bước, để mặc huynh đệ bọn họ trò chuyện.

Nàng thật đáng thương, ai cũng đều có đôi có cặp, chỉ còn một mình nàng chạy tới chạy lui…… Nàng quay đầu liếc mắt quan sát, Xa Diễm Diễm đã không còn ở đây, chỉ còn Công Tôn Vân.

Công Tôn Vân ở đằng kia, cũng không cách xa đôi huynh đệ này lắm. Cũng đúng, hắn là công tử phụ trách ghi lại sử sách của Vân gia trang, nên ở lại để nhớ kỹ thời khắc này, nàng đến bên cạnh hắn, nói:

“Nhàn Vân công tử, đa tạ ngươi mới vừa rồi ra tay tương trợ.”

Công Tôn Vân nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta là bảo vệ quan tài, không phải bảo vệ người, cô nương phải nói rõ như vậy mới đúng.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh khi nói đến chữ “bảo vệ người”.

Nàng làm như không biết, cười nói: “Phải, phải. Vậy…… Nhàn Vân công tử có thể đưa bọn ta rời khỏi Trung nguyên được không?” Nói đưa là cho dễ nghe, chứ thật ra là giám thị trên đường đi.

“Để tránh Xa hộ pháp hiểu lầm ta hơn, ta sẽ không tự mình đưa, nhưng sẽ thỉnh vài vị lão tiền bối đưa các ngươi đi.” Hắn nói.

Vương Vân nhăn mặt lại. Vậy có khác nào áp giải các nàng ra khỏi Trung nguyên? Cùng là giám thị, nhưng nếu Công Tôn Vân đưa đi thì ý nghĩa khác nhau rất nhiều, ít nhất Xa Diễm Diễm sẽ cam tâm tình nguyện bị tống xuất về.

Nàng không thích đi cùng Xa Diễm Diễm, nàng ta tâm tình bất định, thích lấy trò giết người làm niềm vui, sau khi giết xong cũng không biết hủy thi diệt tích, rốt cuộc lại còn bị người ta rượt theo đuổi giết……

Nếu là nàng, nàng sẽ đào đất chôn xác đi, hoặc ít ra xài hóa cốt tán, sẽ…… Aizz, đương nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi, nàng nhất quyết hai tay không dính máu, không dính, không dính.

Nàng suy nghĩ một hồi, lại cùng hắn nhìn nhau nửa ngày. Dường như hắn tuyệt không để ý đến ánh mắt quan sát của nàng, nàng chú ý thấy tuấn mi của hắn giương nhẹ, như đang chờ đợi cái gì đó.

Nàng thở sâu. Từ trước đến nay người Trung nguyên vốn đại lượng, nàng phải nắm chắc cơ hội này a. Bởi vì nàng phát hiện trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, mà cây đao này cứ treo đòng đưa qua lại, thực dễ dàng cắt đứt mối quan hệ a.

“Nhàn Vân công tử thật không tiện đưa bọn ta ra khỏi Trung nguyên sao? Một chút cơ hội cũng không có?” Nàng nhún nhường hỏi.

“Cũng không thể nói như vậy……” Hắn lấp lửng, không nói tiếp.

Nàng bĩu bĩu môi, không cam lòng hỏi: “Ta nhớ rõ……sáng nay Nhàn Vân công tử có nhắc rằng đã từng được người cứu?”

“Đúng vậy.” Da mặt của hắn như được phết lên một lớp sơn thượng hạng bền bỉ đến vạn năm không phai, một chút thay đổi cũng đều không có.

“Ngươi vì báo ân, đã tặng ngọc bội?” Thấy hắn gật đầu, nàng aizz một tiếng. “Nói tới mới nói, tiểu nữ tử còn chút ấn tượng, hồi ta thiếu niên dường như cũng đã từng thuận tay cứu một người như vậy……Thật trùng hợp, hắn cũng tặng cho ta một ngọc bội……”

“Vân cô nương rõ ràng tìm lý do làm khó ta.” Thanh âm hắn vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ.

“Sao ta dám? Ta nhớ rõ hình dáng ngọc bội này là……”

“Trên giang hồ ai nấy đều biết ngọc bội của Vân gia trang có ba loại, ngọc bội của ta hình hồ lô, trên có chạm mây mù vấn vít, là tự nhiên mà hình thành, từ khi ta mười ba tuổi trở thành Nhàn Vân công tử, dùng nội lực khắc lên hai chữ ‘Nhàn Vân’ trên đó. Người chưa từng nhìn thấy cũng có thể mô tả.” Hắn thập phần khách khí nói.

Vương Vân nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng chậm rãi cúi lưng xuống, từ cái túi ngầm bên trong cổ tay áo lấy ra một vật.

Lúc nàng quay lại đưa ngọc bội cho hắn, Công Tôn Vân ngay cả mí mắt cũng không động một chút, nhưng đôi đồng tử đen sâu thẳm không đáy nổi lên ánh sáng rực rỡ tuyệt diễm.

“Tuy là bốn phiến ngọc riêng lẻ, nhưng nếu ghép lại thì chắc là ngọc bội của Nhàn Vân công tử, phải không?”

“Phải, của ta, không sai.”

Vương Vân khoanh tay thở dài. “Thật không ngờ, thì ra ta từng là ân nhân cứu mạng của Nhàn Vân công tử a.”

“Đại ân của Vân cô nương, ta vẫn hằng mong báo đáp.”

Đôi mắt yêu mị ánh lên vẻ khoái trá khó nhận ra, mang theo cảm giác như chút âm mưu nho nhỏ đã thực hiện được, nhìn thẳng hắn.

“Vậy giờ chính là lúc Nhàn Vân công tử nên báo ân a. Báo xong, sau này cũng không cần lo lắng để tâm nữa, phiền ngươi, đưa Xa Diễm Diễm và ta, một đám ra khỏi Trung nguyên này. Rất lấy làm cảm kích!”

Công Tôn Vân, năm hai mươi sáu tuổi tái ngộ giai nhân, từ nay về sau dây dưa không rõ.– Nhàn Vân ký sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Vân Công Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook