Nhân Vật Âm Phủ Bắt Chước [Liêu Trai]

Chương 7:

Ngọc Thực Cẩm Y

19/11/2022

Một bà lão vội bái tạ theo hướng Cố Vân Sơ rời đi.

“Nói như thế thì đây nào phải ác quỷ, đây rõ ràng là thần tiên sống mà!”

Có người tò mò hỏi Cố cô nương trông như thế nào.

Đám hán tử chần chờ nói không nên lời. Lúc đó Cố cô nương mặc mũi lem luốc, luôn cúi gằm mặt, mấy người họ lại chẳng phải phường lưu manh, sao có thể nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta được. Như vậy, không một ai nói ra được cụ thể nàng trông như thế nào. Lúc đầu bọn họ chỉ cảm thấy nàng nhát gan hay ngại, không khác gì những cô nương bình thường, thế nhưng bộ dạng quái nhân chém giết nữ thi kia rõ ràng là vô cùng anh dũng.

Một bà thím vỗ tay một cái, giọng điệu chắc chắn nói: “Vậy là đúng rồi! Ta từng nghe không ít chuyện thần tiên chí quái, thần tiên hạ phàm này trước giờ đều che giấu khuôn mặt thật của mình, không dễ để phàm nhân chúng ta nhìn thấy!”

Mọi người ngẫm nghĩ một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cuối cùng bọn họ cho ra kết luận: Cố cô nương kia rất có thể là thần tiên. Mấy hán tử Mạc thúc này bình thường hành thiện tích đức nên được lão nhân gia coi trọng, phát hiện tử kiếp của bọn họ sắp đến nơi mới đặc biệt hạ phàm chờ trên con đường mà bọn họ nhất định phải đi qua, lấy cớ mình thất lạc với người nhà để yêu cầu bọn họ giúp đỡ.

Đây không phải chính là cái thử thách của thần tiên hay sao, mà đám người Mạc thúc thúc đã hoàn thành thử thách nên Cố cô nương mới ra tay chắn kiếp số giúp bọn họ!

Về phần bộ dạng ác quỷ kia á?

Tất nhiên là thủ đoạn che mắt của tiên gia rồi!

Mạc thúc nghe vậy, áy náy thở dài: “Nói như vậy thì chúng ta đã hiểu lầm thượng tiên, phải làm sao bây giờ?”

Một bà lão đưa ra ý kiến: Tất nhiên là phải nhanh chóng đi tế bái, cảm tạ thần tiên phù hộ rồi.

*



Cùng lúc đó, trước mặt của “thần tiên” - Cố Vân Sơ - đang chui vào núi rừng hiện lên một giao diện trò chơi nửa trong suốt. Một hình người chibi đang hiển thị phía trên, đúng là hình ảnh của kẻ tâm thần cưa điện.

Mà diện mạo của con chibi này ấy à… một lời khó nói hết. Giá trị nhan sắc mà bản chibi cũng không thể cứu rỗi thì rốt cuộc xấu đến nhường nào?

Cố Vân Sơ nhớ lại thái độ của các thôn dân, lặng yên một lúc lâu.

[Hệ thống, có phải bây giờ ta rất xấu không?]

Hệ thống vẫn luôn im lặng chột dạ ho khan một tiếng.

[Cái này à… Thật ra cũng khá ổn, chỉ là trùm bao tải thôi mà, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy thì có thể xấu đến mức nào?]

Dù sao thì cái xấu hơn còn ở sau.

Cố Vân Sơ: [Ngươi có chức năng gương không?]

Hệ thống: [Không có.]

Cố Vân Sơ: [Vậy đưa hình ảnh bản bình thường của tên tâm thần cưa điện cho ta xem.]

Hệ thống: [Cũng không có.]

Cố Vân Sơ nheo đôi mắt lại: [Trò chơi này của các ngươi làm tỉ mỉ như vậy, hẳn là không đến mức ngay cả một tấm hình nhân vật bình thường cũng làm không ra đúng không?]

Hệ thống: [… Ực, ngươi đoán xem?]



Cố Vân Sơ:… Nàng đoán rằng khẳng định có điều mờ ám.

Thế là Cố Vân Sơ xoay người bắt đầu tìm kiếm nguồn nước.

Nửa giờ sau, quái nhân cao 2 mét ôm gối ngồi dưới bên hồ ánh trăng, đôi mắt dần dần dại ra, tự lẩm bẩm.

[Hình như ta đã biết vì sao trò chơi này của các ngươi không đưa cả hình ảnh nhân vật bình thường vào rồi.]

Hệ thống im lặng một lúc: [… Ta đã khuyên ngươi rồi, là tự ngươi không nghe, một hai phải đi soi.]

Đối với Cố Vân Sơ bây giờ, nhìn ngắm bản thân quả thật là một cách thức tàn nhẫn.

Cố Vân Sơ khổ sở nhắm mắt lại.

[Nhưng sao ta biết mô hình trò chơi của các ngươi lại xấu thế này được! Nhân vật trò chơi nhà người ta đều đẹp lạ thường, nhà ngươi thì ngược lại, xấu đến lạ thường!]

Cái đồ chơi này là bao tải thành tinh sao? Trùm trên đầu một cái, trên người một cái? Quan trọng là trùm bao tải lên người thì trùm cho kín đi, tìm cái bao tải rách làm cái gì. Bao tải rách thì cũng không sao, tại sao còn phải dùng chỉ đỏ may lại, cái vết khâu kia giống hệt đám rết bò đầy đất vậy, nhìn một phát là khiến người ta sợ mất mật đó hiểu không! Đặc biệt là nụ cười nhe răng được khâu bằng chỉ đỏ của cái bao trên đầu, đây là kiểu sáng tạo thiên tài gì đây. Giỏi lắm, nàng cúi đầu nhìn mặt nước một cái mà suýt bị mình dọa chết luôn! Còn có mớ xích sắt to lớn trên tứ chi và trên cổ nữa, gì mà còn to hơn cả cổ tay con người, đây là thứ dùng để trói người sao? Không phải đây là xích buộc voi ở chỗ nào đó bị công ty game các ngươi trộm lấy đấy chứ? Còn vết máu đỏ thẫm cộng với cái cưa điện gầm rú ầm ầm kia nữa, chả trách những thôn dân kia thấy nàng còn sợ hơn cả nữ thi kia, đổi lại là nàng, nàng cũng sợ nha!



Tác giả có lời muốn nói:

Cố Vân Sơ: …Hệ thống, ngươi ngủ chưa? Ta xấu đến mức không ngủ được. :)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Âm Phủ Bắt Chước [Liêu Trai]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook