Nhân Vật Chính Này Tôi Không Kham Nổi
Chương 27: Cậu rất thông minh
Đông Cảm Siêu Nhân
16/04/2024
“Người trẻ tuổi bây giờ cũng ít ai có thể dậy sớm như vậy.”
Kỷ Văn Tung ngồi xuống sàn tatami, nói với Yến Song đang tỏ ra cẩn trọng: “Ngồi.”
Yến Song đáp một tiếng, ngồi quỳ xuống.
Kỷ Văn Tung: “Cậu muốn ăn gì, ta bảo phòng bếp làm cho cậu.”
“Cái đó......” Yến Song cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Tôi còn phải đi làm thêm, ngài có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi......” Y sợ hãi mà ngẩng đầu, “Còn chưa thỉnh giáo ngài là ai?”
Vươn cánh tay từ tay áo màu nâu ra, Kỷ Văn Tung nhấc chén trà trước mặt, như cười như không nhìn Yến Song, “Cậu không biết ta là ai sao?”
Yến Song rùng mình trong lòng một cái.
Thân là công nhân lâu năm của cục xuyên thư, y luôn luôn ghi nhớ quy tắc an toàn. Một trong số đó là tuyệt đối không bao giờ tự cho mình là đúng, là biết trước tất cả, dùng thái độ ngạo mạn mà đối xử với người sống trong sách.
Đây là một kẻ tàn nhẫn.
Yến Song nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Trước mặt loại người này, tốt nhất không nên giở trò khôn lỏi, ý đồ khiêu chiến uy nghiêm trước mặt ông ta, làm nhiều nói nhiều là sai nhiều.
Yến Song dứt khoát lựa chọn im lặng.
Thấy Yến Song không nói, Kỷ Văn Tung mỉm cười nói: “Bữa sáng kiểu Trung Quốc, có được không?”
“Được ạ,“ Yến Song không nhiều lời, “Cảm ơn.”
Kỷ Văn Tung vỗ vỗ tay, lập tức liền có người hầu tiến vào, sau khi nghe phân phó của Kỷ Văn Tung xong, lại im lặng lui ra ngoài.
Thời gian sau đó Kỷ Văn Tung không nói một lời nào, ông chỉ an tĩnh thưởng thức trà, ánh mắt dừng trên người Yến Song, có khi là tóc, có khi là tai, có khi là hai bàn tay nắm chặt buông bên hông của Yến Song.
Ánh mắt ông ta không có chút ý suồng sã nào, mà như phiên tòa xét xử của đao phủ trước khi hành quyết.
Ông ta dùng ánh mắt vạch trần một người, tuyệt đối không phải muốn chiếm hữu, mà là muốn xử quyết người kia.
Chỉ một chốc bữa sáng đã được dọn lên, quả nhiên là bữa sáng kiểu Trung Quốc, đơn giản đến khó tin, chỉ là bánh bao và sữa đậu nành đơn giản nhất.
“Ta lớn tuổi rồi, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”
“Không biết có hợp khẩu vị của người trẻ tuổi các ngươi không.”
Yến Song cầm một cái bánh bao cắn một miếng, là bánh bao chay, từ vỏ đến nhân đều không chê vào đâu được, cũng không làm nặng bụng, tươi ngon đến mức khiến người ta líu lưỡi, ăn xong dư vị thơm ngon vẫn lưu mãi trong miệng không thôi.
Ngon quá!
Yến Song quyết định cho Kỷ Văn Tung 9.5 điểm.
Nếu lát nữa Kỷ Văn Tung có thái độ tốt chút, vậy còn có thể tăng thêm điểm.
Sữa đậu nành cũng rất ngon, đại khái là do nguyên liệu hảo hạng, đậm đặc mà không chát, thơm mùi đậu thuần khiết ngọt thanh.
Bữa cơm trực này khiến Yến Song thần thanh khí sảng.
Kỷ Văn Tung bình thản ngồi ăn sáng cùng Yến Song, còn quan tâm y, “Không đủ có thể gọi thêm.”
Yến Song vội vàng nói: “Tôi no rồi.”
Kỷ Văn Tung gật gật đầu.
Lần này không cần ông vỗ tay đã có người hầu kịp thời tiến vào thu dọn.
Kỷ Văn Tung lại phân phó nói: “Đem đồ tới đây.”
“Dạ.”
Yến Song nghĩ thầm: Bữa chính tới rồi.
Rất nhanh, hai người hầu xinh đẹp tiến vào, trên tay các nàng là hai khay gỗ khác nhau, trên khay phủ một lớp vải đen, khó có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.
Yến Song nhìn qua khóe mắt đánh giá một chút, nghĩ thầm dòng máu quỷ tử lịch sự ghê, chi phiếu cũng phải giấu trên khay gỗ.
Theo y hiểu, đơn giản là Kỷ Văn Tung ném chi phiếu bảo y cách xa Kỷ Dao ra một chút.
Cốt truyện máu chó thời xưa đều như vậy mà.
Đến lúc đó, y nhận thua cầm lấy chi phiếu là được rồi.
Kỷ Văn Tung cầm khăn mà người hầu đưa lên lau tay, nói với Yến Song: “Mở ra xem.”
Một trong hai nàng hầu ngồi quỳ xuống, nâng khay lên trước mặt Yến Song.
Yến Song trầm mặc xốc miếng vải đen lên, khi nhìn thấy thứ bên trong, đồng tử y hơi co lại.
Một chiếc váy đỏ tươi —— nữ trang ý mặc lúc đi đăng bài.
Kỷ Văn Tung đưa khăn tay cho nữ hầu, mỉm cuời bình luận: “Kiểu dáng quá cũ, chất liệu tầm thuờng, cắt may cũng không đẹp.”
“Không xứng với cậu.”
Ông ta vừa dứt lời, nàng hầu xinh đẹp còn lại cũng ngồi quỳ xuống, giơ khay gỗ trên tay lên.
Yến Song chỉ kinh ngạc trong nháy mắt rồi bình tĩnh lại, duỗi tay xốc miếng vải đen còn lại lên.
Bên trong lại là một chiếc váy đỏ được gấp khéo léo, chỉ cần nhìn thế này cũng đã thấy rực rỡ lung linh đẹp không sao tả xiết, có thể nhận ra ngay là hàng cao cấp.
So với cái y tùy tiện mua 20 tệ kia thì khác biệt một trời một vực.
“Kỷ tiên sinh,“ Yến Song thu hồi dáng vẻ nhu nhược, bình tĩnh nói, “Ngài muốn thế nào?”
Kỷ Văn Tung vẫy vẫy tay, hai nàng hầu đặt khay gỗ xuống bên chân Yến Song, nhanh chóng lui ra ngoài, kéo cửa lại.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Yến Song không ngờ y sẽ lật xe ở chỗ Kỷ Văn Tung.
Trong truyện gốc, khi Kỷ Dao và Yến Song ngược luyến, Kỷ Văn Tung đều không phản đối, vẫn cứ như ngồi im xem kịch, sao hôm nay tự nhiên lại nhảy ra nắm nhược điểm của y?
Kỷ Dao có biết chuyện diễn đàn là do y giở trò quỷ hay không?
Nếu Kỷ Dao đã biết, y phải lừa thế nào cho qua chuyện?
Kỷ Văn Tung kêu y tới, vạch trần chuyện này, là muốn dạy cho y một bài học sao?
Yến Song nhanh chóng động não, trên mặt lại vẫn bình tĩnh.
“Không thử xem sao?”
Giọng nói nhu hòa cắt đứt suy nghĩ của Yến Song.
Kỷ Văn Tung thong thả ung dung nói.
Yến Song ngẩn ra một chút, vẫn không nhúc nhích mà ngồi quỳ, tư thái nhu thuận, “Kỷ......”
“Thử đi,“ Kỷ Văn Tung ngắt lời, ngữ khí ông ôn hòa, song song với nó lại là cảm giác áp bách không nói nên lời, không thể từ chối, “Đặt may theo kích thước của cậu đấy.”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, có vài tiếng chim hót lanh lảnh ngoài cửa sổ, trong không khí còn lưu lại chút mùi hương của đồ ăn, trà cũng đã nguội, tỏa ra hương trà nhàn nhạt.
Bàn tay đang nắm bên hông chậm rãi duỗi ra, Yến Song ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười với Kỷ Văn Tung, “Vậy tôi từ chối thì bất kính rồi.”
Không phải chỉ là đồ nữ thôi sao, đồ hầu gái y còn từng mặc rồi, loại váy này thôi thì đơn giản như ăn bánh.
Kỷ Văn Tung nhàn nhã nâng chén trà, ông cũng không uống mà chỉ đùa nghịch chiếc chén trong tay, ánh mắt vẫn như đao phủ nhìn Yến Song chằm chằm.
Động tác c.ởi quần áo của Yến Song rất dứt khoát.
Cánh tay thon dài nắm chặt hai bên áo thun, lột áo ra một cách thô bạo, trên mặt không có chút ngại ngùng xấu hổ nào, tựa như y không có áp lực tâm lý đối với chuyện c.ởi quần áo trước một người lạ lần đầu gặp mặt.
Nếu so với tiêu chuẩn bình thường mà nói thì có vẻ y hơi gầy, nhưng vì quanh năm bán mình cho các loại công việc hao tốn thể lực, trên người lại có một lớp cơ bắp mỏng, ngập tràn hơi thở đầy sức sống của thiếu niên.
Thái độ lãnh đạm từng trải hoàn toàn không khớp với vẻ ngoài non nớt của y.
Đến khi quần jean được cởi xuống, ánh mắt Kỷ Văn Tung hơi lóe, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Trên đùi Yến Song, mỗi bên có một dấu tay còn chưa tan, người xuống tay rất mạnh bạo, dễ dàng khiến người ta tưởng tượng ra tư thế lúc đó là như thế nào.
Ngón tay xốc chiếc váy đẹp đẽ quý giá lên, tay Yến Song lại dừng lại.
Kỷ Văn Tung còn chuẩn bị cho y một “niềm vui bất ngờ“.
Bên dưới chiếc váy đỏ tươi ẩn giấu một chiếc qu.ần lót nữ cùng màu.
Nó cũng là màu đỏ thuần, dây lưng lụa ánh nhũ xuyên qua hai mảnh vải ren mỏng manh.
Ánh mắt Yến Song chuyển hướng sang Kỷ Văn Tung.
Kỷ Văn Tung nở nụ cười ôn hòa, “Thục nữ mặc đồ nên mặc cả bộ.”
Đầu lưỡi xoay nhẹ khong khoang miệng một vòng.
Lão già.
Cũng biết chơi đấy.
Cho rằng như vậy thì y sẽ xấu hổ à?
Thực sự quá coi thường y rồi.
Yến Song sắc mặt lãnh đạm, không chút ngại ngùng cầm miếng vải mỏng lên.
Đôi chân dài luồn qua dải ruy băng lụa mỏng, ngón tay tùy ý buộc hai nút thắt.
Thiếu niên xương cốt thon dài, da thịt trắng nõn, màu đỏ hợp với y hơn tưởng tượng.
Màu đỏ thuần túy nhất hòa làm một thể trên người thiếu niên, giống như một bức tranh sơn dầu mực dày màu đậm.
Rũ rũ chiếc váy, không ngờ là váy dài hai dây, Yến Song không có hình tượng mà trực tiếp mặc từ trên xuống, cánh tay duỗi ra khỏi dây váy mỏng manh, với xuống khóa kéo sau lưng.
Y tránh mọi động tác đẹp đẽ quyến rũ.
Kỷ Văn Tung không phải đối tượng phát triển cốt truyện của y, y không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Khóa kéo được một nửa, y thật sự không kéo thêm được nữa, giãy giụa vài lần đều thất bại, mà Kỷ Văn Tung vẫn luôn im lặng không nói gì, y đành phải quay đầu nhìn Kỷ Văn Tung đang xem kịch phía sau, “Kỷ tiên sinh, không kéo khóa lên được.”
Ngồi phía sau y, Kỷ Văn Tung có thể nhìn thấy một tấm lưng trắng như tuyết, ở giữa là sống lưng thẳng tắp, nhìn qua vừa yếu ớt lại vừa mềm dẻo, hai cánh tay vặn vẹo kéo khóa kéo sau lưng, làm nổi lên đôi xương cánh bướm.
Váy đỏ da trắng, đẹp không sao tả xiết.
Kỷ Văn Tung nhẹ nhàng nói: “Lại đây.”
Yến Song mặt không đổi sắc mà vòng đến sau bàn, đưa lưng về phía Kỷ Văn Tung ngồi quỳ xuống.
“Cậu thích cam à?”
“Tôi thích tất cả các loại trái cây.”
“Trên người cậu có mùi cam.”
Khóa kéo từ từ kéo dọc theo sống lưng, hơi hơi ngứa.
“Là mùi của sữa tắm”
“Ồ?”
Kỷ Văn Tung buông tay ra, ngữ khí sủng ái, như là nói chuyện với con gái cưng của mình, “Quay lại để ta nhìn xem.”
Yến Song quay lại.
Đường cong từ cổ đến xương quai xanh của thiếu niên vô cùng duyên dáng, dây váy nhỏ treo trên đầu vai gầy, khiến y mang một vẻ đẹp mong manh khó phân nam nữ.
Nhà thiết kế đã tạo một đường cắt chữ V thật sâu, gần như một đường chạy đến bụng.
Bởi vì chủ nhân của họ nói, chiếc váy đỏ này là cho nam mặc, có thể táo bạo hơn chút.
Hiệu quả quả nhiên rất tốt, đường nét khung xương mơ hồ lộ ra dưới làn da trắng nõn, không ý thức mà lộ ra phong tình.
“Quay một vòng.”
Yến Song đứng lên, giống như một con búp bê ngoan ngoãn chậm rãi quay một vòng.
Chiếc váy là dạng vạt chéo, khi chuyển động thì gợn sóng như làn nước, lấy đôi chân trắng thẳng tắp của Yến Song làm trung tâm, nở ra một đóa hoa đỏ như máu.
Kỷ Văn Tung tán thưởng nói: “Rất vừa người.”
Yến Song trầm mặc không nói.
“Còn tưởng thằng nhóc kia chẳng được tích sự gì, không ngờ con mắt chọn người cũng không tệ.”
Kỷ Văn Tung nói: “Cậu rất thông minh, cũng rất xinh đẹp, lại có tâm cơ, nếu cậu là con gái, ta sẽ thực sự hy vọng cậu sinh cho nó một đứa con.”
Yến Song an tĩnh nghe, chờ câu tiếp theo.
“Đáng tiếc cậu lại là con trai.....”
Yến Song nghĩ thầm, rốt cuộc tới rồi, tới đi, dùng sức, ném chi phiếu lên mặt y đi.
“Cũng chỉ có thể dạy nó một bài học.”
Đôi tai Yến Song giật giật, khóe mắt tròn nâng lên, tựa như một con mèo nhạy bén lại linh động.
“Thằng nhóc đó luôn tự cho mình là đúng, cảm thấy bản thân là người thông minh ghê gớm nhất trên thế giới,“ Kỷ Văn Tung dịu dàng nói, “Cậu giúp ta dạy cho nó một bài học, được không?”
Ánh mắt Yến Song lóe lên, “Tôi không rõ ý của ngài.”
“Cậu hiểu.” Kỷ Văn Tung buông chén trà, ông ta đứng lên, đi đến bên cạnh Yến Song, cảm giác áp bách vô hình kia ập vào mặt.
Kỷ Văn Tung vươn tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Yến Song, tay áo màu nâu nhẹ nhàng lướt qua mặt y.
Thái độ như vậy khiến Yến Song có cảm giác như mình là thú cưng của ông ta vậy.
“Cậu thông minh như vậy......” Bàn tay ấm áp khô ráo từ đỉnh đầu y chậm rãi trượt xuống gương mặt, nắm lấy cằm Yến Song nhấc lên, Yến Song bị ép ngẩng mặt lên, như nghển cổ chịu chết vậy, y đối diện với đôi mắt khó lường kia của Kỷ Văn Tung, “...... Lại ngoan như vậy.”
Nàng hầu xinh đẹp đưa Yến Song ra cửa, đưa cho Yến Song ba cái túi, đồng thời còn cho Yến Song một phong thư.
“Tiên sinh nói thật có lỗi vì khiến ngài mất nhiều thời gian như vậy, đây là chút lễ vật cho ngài,“ nàng hầu vui vẻ khom lưng về phía y, “Hoan nghênh ngài lần sau lại đến làm khách.”
Yến Song lên xe, trước tiên xé phong thư ra.
Kỷ Văn Tung không khiến y thất vọng, bên trong là một tấm chi phiếu.
Không nhiều không ít một triệu tệ.
Yến Song cất chi phiếu đi, kéo ba cái túi kia ra kiểm tra.
Trong ba cái túi là ba bộ đồ khác nhau.
Một là chiếc váy giá rẻ y mua, hai là chiếc váy đỏ Kỷ Văn Tung đặt may riêng cho y, còn có...... chiếc sơ mi trắng dính rượu của Kỷ Dao đã bị y lén bán đi.
Kỷ Văn Tung ngồi xuống sàn tatami, nói với Yến Song đang tỏ ra cẩn trọng: “Ngồi.”
Yến Song đáp một tiếng, ngồi quỳ xuống.
Kỷ Văn Tung: “Cậu muốn ăn gì, ta bảo phòng bếp làm cho cậu.”
“Cái đó......” Yến Song cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Tôi còn phải đi làm thêm, ngài có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi......” Y sợ hãi mà ngẩng đầu, “Còn chưa thỉnh giáo ngài là ai?”
Vươn cánh tay từ tay áo màu nâu ra, Kỷ Văn Tung nhấc chén trà trước mặt, như cười như không nhìn Yến Song, “Cậu không biết ta là ai sao?”
Yến Song rùng mình trong lòng một cái.
Thân là công nhân lâu năm của cục xuyên thư, y luôn luôn ghi nhớ quy tắc an toàn. Một trong số đó là tuyệt đối không bao giờ tự cho mình là đúng, là biết trước tất cả, dùng thái độ ngạo mạn mà đối xử với người sống trong sách.
Đây là một kẻ tàn nhẫn.
Yến Song nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Trước mặt loại người này, tốt nhất không nên giở trò khôn lỏi, ý đồ khiêu chiến uy nghiêm trước mặt ông ta, làm nhiều nói nhiều là sai nhiều.
Yến Song dứt khoát lựa chọn im lặng.
Thấy Yến Song không nói, Kỷ Văn Tung mỉm cười nói: “Bữa sáng kiểu Trung Quốc, có được không?”
“Được ạ,“ Yến Song không nhiều lời, “Cảm ơn.”
Kỷ Văn Tung vỗ vỗ tay, lập tức liền có người hầu tiến vào, sau khi nghe phân phó của Kỷ Văn Tung xong, lại im lặng lui ra ngoài.
Thời gian sau đó Kỷ Văn Tung không nói một lời nào, ông chỉ an tĩnh thưởng thức trà, ánh mắt dừng trên người Yến Song, có khi là tóc, có khi là tai, có khi là hai bàn tay nắm chặt buông bên hông của Yến Song.
Ánh mắt ông ta không có chút ý suồng sã nào, mà như phiên tòa xét xử của đao phủ trước khi hành quyết.
Ông ta dùng ánh mắt vạch trần một người, tuyệt đối không phải muốn chiếm hữu, mà là muốn xử quyết người kia.
Chỉ một chốc bữa sáng đã được dọn lên, quả nhiên là bữa sáng kiểu Trung Quốc, đơn giản đến khó tin, chỉ là bánh bao và sữa đậu nành đơn giản nhất.
“Ta lớn tuổi rồi, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”
“Không biết có hợp khẩu vị của người trẻ tuổi các ngươi không.”
Yến Song cầm một cái bánh bao cắn một miếng, là bánh bao chay, từ vỏ đến nhân đều không chê vào đâu được, cũng không làm nặng bụng, tươi ngon đến mức khiến người ta líu lưỡi, ăn xong dư vị thơm ngon vẫn lưu mãi trong miệng không thôi.
Ngon quá!
Yến Song quyết định cho Kỷ Văn Tung 9.5 điểm.
Nếu lát nữa Kỷ Văn Tung có thái độ tốt chút, vậy còn có thể tăng thêm điểm.
Sữa đậu nành cũng rất ngon, đại khái là do nguyên liệu hảo hạng, đậm đặc mà không chát, thơm mùi đậu thuần khiết ngọt thanh.
Bữa cơm trực này khiến Yến Song thần thanh khí sảng.
Kỷ Văn Tung bình thản ngồi ăn sáng cùng Yến Song, còn quan tâm y, “Không đủ có thể gọi thêm.”
Yến Song vội vàng nói: “Tôi no rồi.”
Kỷ Văn Tung gật gật đầu.
Lần này không cần ông vỗ tay đã có người hầu kịp thời tiến vào thu dọn.
Kỷ Văn Tung lại phân phó nói: “Đem đồ tới đây.”
“Dạ.”
Yến Song nghĩ thầm: Bữa chính tới rồi.
Rất nhanh, hai người hầu xinh đẹp tiến vào, trên tay các nàng là hai khay gỗ khác nhau, trên khay phủ một lớp vải đen, khó có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.
Yến Song nhìn qua khóe mắt đánh giá một chút, nghĩ thầm dòng máu quỷ tử lịch sự ghê, chi phiếu cũng phải giấu trên khay gỗ.
Theo y hiểu, đơn giản là Kỷ Văn Tung ném chi phiếu bảo y cách xa Kỷ Dao ra một chút.
Cốt truyện máu chó thời xưa đều như vậy mà.
Đến lúc đó, y nhận thua cầm lấy chi phiếu là được rồi.
Kỷ Văn Tung cầm khăn mà người hầu đưa lên lau tay, nói với Yến Song: “Mở ra xem.”
Một trong hai nàng hầu ngồi quỳ xuống, nâng khay lên trước mặt Yến Song.
Yến Song trầm mặc xốc miếng vải đen lên, khi nhìn thấy thứ bên trong, đồng tử y hơi co lại.
Một chiếc váy đỏ tươi —— nữ trang ý mặc lúc đi đăng bài.
Kỷ Văn Tung đưa khăn tay cho nữ hầu, mỉm cuời bình luận: “Kiểu dáng quá cũ, chất liệu tầm thuờng, cắt may cũng không đẹp.”
“Không xứng với cậu.”
Ông ta vừa dứt lời, nàng hầu xinh đẹp còn lại cũng ngồi quỳ xuống, giơ khay gỗ trên tay lên.
Yến Song chỉ kinh ngạc trong nháy mắt rồi bình tĩnh lại, duỗi tay xốc miếng vải đen còn lại lên.
Bên trong lại là một chiếc váy đỏ được gấp khéo léo, chỉ cần nhìn thế này cũng đã thấy rực rỡ lung linh đẹp không sao tả xiết, có thể nhận ra ngay là hàng cao cấp.
So với cái y tùy tiện mua 20 tệ kia thì khác biệt một trời một vực.
“Kỷ tiên sinh,“ Yến Song thu hồi dáng vẻ nhu nhược, bình tĩnh nói, “Ngài muốn thế nào?”
Kỷ Văn Tung vẫy vẫy tay, hai nàng hầu đặt khay gỗ xuống bên chân Yến Song, nhanh chóng lui ra ngoài, kéo cửa lại.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Yến Song không ngờ y sẽ lật xe ở chỗ Kỷ Văn Tung.
Trong truyện gốc, khi Kỷ Dao và Yến Song ngược luyến, Kỷ Văn Tung đều không phản đối, vẫn cứ như ngồi im xem kịch, sao hôm nay tự nhiên lại nhảy ra nắm nhược điểm của y?
Kỷ Dao có biết chuyện diễn đàn là do y giở trò quỷ hay không?
Nếu Kỷ Dao đã biết, y phải lừa thế nào cho qua chuyện?
Kỷ Văn Tung kêu y tới, vạch trần chuyện này, là muốn dạy cho y một bài học sao?
Yến Song nhanh chóng động não, trên mặt lại vẫn bình tĩnh.
“Không thử xem sao?”
Giọng nói nhu hòa cắt đứt suy nghĩ của Yến Song.
Kỷ Văn Tung thong thả ung dung nói.
Yến Song ngẩn ra một chút, vẫn không nhúc nhích mà ngồi quỳ, tư thái nhu thuận, “Kỷ......”
“Thử đi,“ Kỷ Văn Tung ngắt lời, ngữ khí ông ôn hòa, song song với nó lại là cảm giác áp bách không nói nên lời, không thể từ chối, “Đặt may theo kích thước của cậu đấy.”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, có vài tiếng chim hót lanh lảnh ngoài cửa sổ, trong không khí còn lưu lại chút mùi hương của đồ ăn, trà cũng đã nguội, tỏa ra hương trà nhàn nhạt.
Bàn tay đang nắm bên hông chậm rãi duỗi ra, Yến Song ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười với Kỷ Văn Tung, “Vậy tôi từ chối thì bất kính rồi.”
Không phải chỉ là đồ nữ thôi sao, đồ hầu gái y còn từng mặc rồi, loại váy này thôi thì đơn giản như ăn bánh.
Kỷ Văn Tung nhàn nhã nâng chén trà, ông cũng không uống mà chỉ đùa nghịch chiếc chén trong tay, ánh mắt vẫn như đao phủ nhìn Yến Song chằm chằm.
Động tác c.ởi quần áo của Yến Song rất dứt khoát.
Cánh tay thon dài nắm chặt hai bên áo thun, lột áo ra một cách thô bạo, trên mặt không có chút ngại ngùng xấu hổ nào, tựa như y không có áp lực tâm lý đối với chuyện c.ởi quần áo trước một người lạ lần đầu gặp mặt.
Nếu so với tiêu chuẩn bình thường mà nói thì có vẻ y hơi gầy, nhưng vì quanh năm bán mình cho các loại công việc hao tốn thể lực, trên người lại có một lớp cơ bắp mỏng, ngập tràn hơi thở đầy sức sống của thiếu niên.
Thái độ lãnh đạm từng trải hoàn toàn không khớp với vẻ ngoài non nớt của y.
Đến khi quần jean được cởi xuống, ánh mắt Kỷ Văn Tung hơi lóe, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Trên đùi Yến Song, mỗi bên có một dấu tay còn chưa tan, người xuống tay rất mạnh bạo, dễ dàng khiến người ta tưởng tượng ra tư thế lúc đó là như thế nào.
Ngón tay xốc chiếc váy đẹp đẽ quý giá lên, tay Yến Song lại dừng lại.
Kỷ Văn Tung còn chuẩn bị cho y một “niềm vui bất ngờ“.
Bên dưới chiếc váy đỏ tươi ẩn giấu một chiếc qu.ần lót nữ cùng màu.
Nó cũng là màu đỏ thuần, dây lưng lụa ánh nhũ xuyên qua hai mảnh vải ren mỏng manh.
Ánh mắt Yến Song chuyển hướng sang Kỷ Văn Tung.
Kỷ Văn Tung nở nụ cười ôn hòa, “Thục nữ mặc đồ nên mặc cả bộ.”
Đầu lưỡi xoay nhẹ khong khoang miệng một vòng.
Lão già.
Cũng biết chơi đấy.
Cho rằng như vậy thì y sẽ xấu hổ à?
Thực sự quá coi thường y rồi.
Yến Song sắc mặt lãnh đạm, không chút ngại ngùng cầm miếng vải mỏng lên.
Đôi chân dài luồn qua dải ruy băng lụa mỏng, ngón tay tùy ý buộc hai nút thắt.
Thiếu niên xương cốt thon dài, da thịt trắng nõn, màu đỏ hợp với y hơn tưởng tượng.
Màu đỏ thuần túy nhất hòa làm một thể trên người thiếu niên, giống như một bức tranh sơn dầu mực dày màu đậm.
Rũ rũ chiếc váy, không ngờ là váy dài hai dây, Yến Song không có hình tượng mà trực tiếp mặc từ trên xuống, cánh tay duỗi ra khỏi dây váy mỏng manh, với xuống khóa kéo sau lưng.
Y tránh mọi động tác đẹp đẽ quyến rũ.
Kỷ Văn Tung không phải đối tượng phát triển cốt truyện của y, y không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Khóa kéo được một nửa, y thật sự không kéo thêm được nữa, giãy giụa vài lần đều thất bại, mà Kỷ Văn Tung vẫn luôn im lặng không nói gì, y đành phải quay đầu nhìn Kỷ Văn Tung đang xem kịch phía sau, “Kỷ tiên sinh, không kéo khóa lên được.”
Ngồi phía sau y, Kỷ Văn Tung có thể nhìn thấy một tấm lưng trắng như tuyết, ở giữa là sống lưng thẳng tắp, nhìn qua vừa yếu ớt lại vừa mềm dẻo, hai cánh tay vặn vẹo kéo khóa kéo sau lưng, làm nổi lên đôi xương cánh bướm.
Váy đỏ da trắng, đẹp không sao tả xiết.
Kỷ Văn Tung nhẹ nhàng nói: “Lại đây.”
Yến Song mặt không đổi sắc mà vòng đến sau bàn, đưa lưng về phía Kỷ Văn Tung ngồi quỳ xuống.
“Cậu thích cam à?”
“Tôi thích tất cả các loại trái cây.”
“Trên người cậu có mùi cam.”
Khóa kéo từ từ kéo dọc theo sống lưng, hơi hơi ngứa.
“Là mùi của sữa tắm”
“Ồ?”
Kỷ Văn Tung buông tay ra, ngữ khí sủng ái, như là nói chuyện với con gái cưng của mình, “Quay lại để ta nhìn xem.”
Yến Song quay lại.
Đường cong từ cổ đến xương quai xanh của thiếu niên vô cùng duyên dáng, dây váy nhỏ treo trên đầu vai gầy, khiến y mang một vẻ đẹp mong manh khó phân nam nữ.
Nhà thiết kế đã tạo một đường cắt chữ V thật sâu, gần như một đường chạy đến bụng.
Bởi vì chủ nhân của họ nói, chiếc váy đỏ này là cho nam mặc, có thể táo bạo hơn chút.
Hiệu quả quả nhiên rất tốt, đường nét khung xương mơ hồ lộ ra dưới làn da trắng nõn, không ý thức mà lộ ra phong tình.
“Quay một vòng.”
Yến Song đứng lên, giống như một con búp bê ngoan ngoãn chậm rãi quay một vòng.
Chiếc váy là dạng vạt chéo, khi chuyển động thì gợn sóng như làn nước, lấy đôi chân trắng thẳng tắp của Yến Song làm trung tâm, nở ra một đóa hoa đỏ như máu.
Kỷ Văn Tung tán thưởng nói: “Rất vừa người.”
Yến Song trầm mặc không nói.
“Còn tưởng thằng nhóc kia chẳng được tích sự gì, không ngờ con mắt chọn người cũng không tệ.”
Kỷ Văn Tung nói: “Cậu rất thông minh, cũng rất xinh đẹp, lại có tâm cơ, nếu cậu là con gái, ta sẽ thực sự hy vọng cậu sinh cho nó một đứa con.”
Yến Song an tĩnh nghe, chờ câu tiếp theo.
“Đáng tiếc cậu lại là con trai.....”
Yến Song nghĩ thầm, rốt cuộc tới rồi, tới đi, dùng sức, ném chi phiếu lên mặt y đi.
“Cũng chỉ có thể dạy nó một bài học.”
Đôi tai Yến Song giật giật, khóe mắt tròn nâng lên, tựa như một con mèo nhạy bén lại linh động.
“Thằng nhóc đó luôn tự cho mình là đúng, cảm thấy bản thân là người thông minh ghê gớm nhất trên thế giới,“ Kỷ Văn Tung dịu dàng nói, “Cậu giúp ta dạy cho nó một bài học, được không?”
Ánh mắt Yến Song lóe lên, “Tôi không rõ ý của ngài.”
“Cậu hiểu.” Kỷ Văn Tung buông chén trà, ông ta đứng lên, đi đến bên cạnh Yến Song, cảm giác áp bách vô hình kia ập vào mặt.
Kỷ Văn Tung vươn tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Yến Song, tay áo màu nâu nhẹ nhàng lướt qua mặt y.
Thái độ như vậy khiến Yến Song có cảm giác như mình là thú cưng của ông ta vậy.
“Cậu thông minh như vậy......” Bàn tay ấm áp khô ráo từ đỉnh đầu y chậm rãi trượt xuống gương mặt, nắm lấy cằm Yến Song nhấc lên, Yến Song bị ép ngẩng mặt lên, như nghển cổ chịu chết vậy, y đối diện với đôi mắt khó lường kia của Kỷ Văn Tung, “...... Lại ngoan như vậy.”
Nàng hầu xinh đẹp đưa Yến Song ra cửa, đưa cho Yến Song ba cái túi, đồng thời còn cho Yến Song một phong thư.
“Tiên sinh nói thật có lỗi vì khiến ngài mất nhiều thời gian như vậy, đây là chút lễ vật cho ngài,“ nàng hầu vui vẻ khom lưng về phía y, “Hoan nghênh ngài lần sau lại đến làm khách.”
Yến Song lên xe, trước tiên xé phong thư ra.
Kỷ Văn Tung không khiến y thất vọng, bên trong là một tấm chi phiếu.
Không nhiều không ít một triệu tệ.
Yến Song cất chi phiếu đi, kéo ba cái túi kia ra kiểm tra.
Trong ba cái túi là ba bộ đồ khác nhau.
Một là chiếc váy giá rẻ y mua, hai là chiếc váy đỏ Kỷ Văn Tung đặt may riêng cho y, còn có...... chiếc sơ mi trắng dính rượu của Kỷ Dao đã bị y lén bán đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.