Nhân Vật Chính Này Tôi Không Kham Nổi

Chương 16

Đông Cảm Siêu Nhân

16/04/2024

Khi nhận được tin nhắn từ Yến Song, Ngụy Dịch Trần đang ăn tối với mấy nhà cung ứng bản địa.

“Anh ơi, không có tiền ăn cơm trưa, huhu.”

Một cái tin nhắn 10 chữ ngắn ngủi, Ngụy Dịch Trần lại như nhìn thấy một gương mặt giảo hoạt ẩn giấu phía sau, tươi cười ngọt ngào, trong ánh mắt tràn đầy ác liệt, y như là ác ma trời sinh, lấy việc đùa giỡn nhân tâm làm trò tiêu khiển vậy.

“Anh Ngụy......”

Lão tổng cung ứng thấy hắn thất thần nhìn điện thoại, lo sợ nói: “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”

“Không phải,“ Ngụy Dịch Trần nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, “Bạn tôi tìm tôi..... Xin phép một chút.” Ngụy Dịch Trần gật nhẹ đầu, dời ghế dựa đứng lên, mọi người trong bàn cũng đứng lên, nhìn theo hắn đi ra ngoài, lại nghìn nhau vài lần, đều thấy rõ ràng mồ hôi trên trán đối phương.

Vị Quỷ Kiến Sầu* này vừa đến, bọn họ liền biết xong đời rồi.

Ngụy Dịch Trần là ai chứ? Khâm sai đại thần, chuyên môn tới chỉnh đốn người khác.

Bọn họ đã xoay tới xoay lui cả buổi sáng với Ngụy Dịch Trần, thái độ Ngụy Dịch Trần trước sau ba phải cái gì cũng được, bàn giao chuyện xong, tiếp nhận rồi lại vẫn như chưa tiếp, khiến tim bọn họ đều treo lửng lơ, xem ra lần này thật sự không xong.

“Alo,“ Ngụy Dịch Trần gọi điện thoại, hỏi thẳng, “Cậu ấy đang ở đâu?”

Trước khi lên đường tới Thượng Nam, hắn đã dựa theo phân phó của Tần Vũ Bạch tìm một người đáng tin cậy để theo dõi Yến Song.

“Ở khách sạn, 11 giờ 3 phút đến, nhờ lễ tân hấp lại bánh bao thừa buổi sáng, sau đó liền lên phòng, vẫn luôn ở trong đó đến giờ.”

Ngụy Dịch Trần trầm mặc trong chốc lát, “Bánh bao?”

“Bánh bao, bánh mì cuộn, còn có mấy cái khác, nhìn không rõ lắm.”

Người theo dõi ở lầu hai quán cafe đối diện, dùng ống nhòm quan sát.

“Biết rồi, tiếp tục theo dõi.”

“Vâng, anh Ngụy.”

Ngụy Dịch Trần cúp máy.

Trong túi áo âu phục còn có một chiếc điện thoại cá nhân. Vốn là một chiếc điện thoại mới tinh gần như chưa từng sử dụng qua. Bây giờ lại có dấu tích của một người khác.

Có số điện thoại của y, tin nhắn, file ppt.

Suốt ngày ôm di động tận dụng triệt để, hóa ra là để học bù.

Ngụy Dịch Trần rũ mắt xuống, vén âu phục lấy điện thoại cá nhân ra, tải phần mềm đặt đồ ăn.

Lựa chọn địa chỉ giao hàng —— nhấn xác nhận chuyển giao.

Ngụy Dịch Trần ngồi ở cuối dãy ghế ngoài hành lang hút một điếu thuốc.

Khi hắn ở thành phố kia không hút thuốc, cũng không uống rượu.

Quản gia tốt nhất hẳn phải là một công cụ vô tri vô giác, tốt nhất phải giống như con robot dọn rác trong gia đình.

Thuốc lá, cồn, đều không phù hợp để động đến.

Khóe miệng nhả ra khói thuốc xanh nhạt, Ngụy Dịch Trần ngẩng mặt, khiến vị thuốc lá xộc lên chóp mũi.

Đây là chất nicotine gây nghiện.

Biết rõ có hại, biết rõ sẽ nghiện, biết rõ sau khi về thành phố sẽ không thể động vào, lại vẫn cứ không nhịn được lén động vào khi không ai thấy.

Càng kiềm chế, tim càng ngứa ngáy

Hút xong một điếu thuốc, Ngụy Dịch Trần lại gọi điện thoại qua đó, “Thế nào rồi?”

Người theo dõi rất kinh ngạc khi mới được vài phút mà Ngụy Dịch Trần đã gọi lần nữa, nhưng đối phương là ông chủ chi tiền, anh ta vẫn an phận nói: “Vừa rồi...... ơ, hiện tại cậu ta đã xuống, tới quầy lễ tân nhận hàng.”

Khóe môi hơi cong lên, Ngụy Dịch Trần mở hộp thuốc ra, lại lấy ra một điếu chậm rãi lướt qua chóp mũi, “Cậu nói vừa rồi, vừa rồi làm sao vậy?”

“Ban nãy cậu Kỷ tới, hai người chạm mặt ở đại sảnh sau đó lên cùng nhau rồi.”

“Tám phút trước, cậu Kỷ xuống dưới một mình”

“Anh Ngụy, anh còn đó không?”

“Còn,“ Ngụy Dịch Trần nhàn nhạt nói, xé điếu thuốc thành hai đoạn, “Cứ theo dõi cho thật kỹ, tùy thời báo cáo khi cần.”

Điện thoại cá nhân rung lên.

Ngụy Dịch Trần uể oải lấy điện thoại ra.

“Anh đặt à?”

Ngụy Dịch Trần không trả lời, chỉ là đôi mắt nhìn chăm chú ba chữ và một dấu chấm hỏi trên màn hình.

Nói không chừng, vẫn còn tin nhắn tiếp theo.



Ngụy Dịch Trần bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, hai bên khóe miệng cong lên, lại chậm rãi căng thẳng mà hạ xuống.

“Anh Ngụy......”

Ngụy Dịch Trần rời bàn ăn đã khá lâu, nhà cung ứng bên trong thật sự ngồi không yên nên đi ra tìm người, thấy hắn vô cảm nhìn chằm chằm điện thoại, hai chân ông ta đều phát run, sợ giây tiếp theo vị quản gia tiếng ác đồn xa trước mặt này sẽ kêu ông ta cút đi.

Ngụy Dịch Trần cất điện thoại, vứt bỏ điếu thuốc còn sót lại trên đầu ngón tay, đổi một gương mặt xử lý công việc, “Đi thôi.”

Phần cơm sang trọng kiểu Nhật kia Yến Song không ăn, giữ trong tủ lạnh ở quầy lễ tân.

Buổi chiều chỉ có một tiết học, Yến Song đã chuẩn bị lịch trình đầy đủ.

Làm thuê 2 tiếng, làm xong thì đi học, đi học xong làm chuyện xấu, sau đó về khách sạn làm bài tập, cuối cùng chờ Tiểu Kỷ tới cửa đưa chi phiếu.

Mười điểm.

Ngoại trừ cửa hàng tiện lợi, Yến Song còn kiêm chức phát tờ rơi ở trạm xăng dầu.

Sau hai tiếng phát tờ rơi liên tục, nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, tóc mái đều ướt đẫm.

Dì công nhân ở tiệm xăng rất rốt bụng, cầm một cái cốc dùng một lần rót nước cho y, “Tiểu Yến, uống nước này.”

“Cảm ơn dì.” Yến Song nói cảm ơn, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi lên trên, ngửa đầu một hơi uống hết cốc nước, sau đó vò cốc dùng một lần thành một quả bóng, híp híp mắt, giơ tay, ném đi, chuẩn xác ném vào chiếc thùng rác cách đó mấy mét.

“Nai sừ.”

Yến Song đắc chí nhẹ về độ chính xác của mình.

“Chào dì, cháu đi đây ạ.”

Yến Song lớn tiếng chào nhân viên tiệm xăng, dùng sức vung tay lên, ôm cặp sách chạy về phía trạm xe buýt.

Ba màn này đều hóa thành ảnh chụp và ký tự truyền tới điện thoại Ngụy Dịch Trần.

Ngón tay lướt qua tấm ảnh đầu tiên, ảnh chụp cánh tay phơi nắng đến hơi ửng đỏ, dừng lại ở tấm ảnh thứ hai.

Người chụp hình hẳn là không có ý tưởng dư thừa gì, thủ pháp chụp ảnh cũng không chuyên nghiệp.

Chỉ là thật trùng hợp bắt được khoảnh khắc này.

Mái tóc ướt đẫm vuốt ra đằng sau, lộ ra cái trán mịn màng đầy đặn, thân thể thon dài tùy ý mà dựa vào ven tường, cánh tay thả lỏng tự nhiên, biểu cảm trên mặt xán lạn rạng ngời

Lại là một vẻ mặt khác.

Ánh mắt Ngụy Dịch Trần hơi mê ly.

Rốt cuộc cái nào mới là bộ mặt chân thật của y?

Yến Song đã nhận ra điểm dị thường trên lớp buổi sáng và cả lớp chiều. Trong phòng học có ai đó nhìn chằm chằm y.

Điều này rất kỳ quái.

Là một “người vô hình” trong trường, y cũng chưa có thực thi kế hoạch debut Center đâu, sao mà lại có người theo dõi y được?

Tám chín phần mười là chuyện tốt của Tần Vũ Bạch.

Cáu thật chứ!

Thừa tiền không có chỗ tiêu à?

Muốn biết cái gì thì hỏi thẳng y là xong rồi.

Tiêu tiền phung phí thế làm gì.

Đều là người một nhà.

Thật là.

Đối với chuyện này, Yến Song tỏ vẻ theo dõi y không sao hết, đừng làm hỏng chuyện của y là được.

Hết giờ học, Yến Song theo dòng người ra ngoài phòng học.

Trước đây y không phát hiện dị thường thì thôi, hiện tại y đã đề phòng thì đúng là có thể cảm giác được phía sau mơ hồ có ánh mắt truyền đến.

Yến Song bình tĩnh bước ra khỏi khu giảng đường, đi đến khu dạy sinh học hẻo lánh trong trường.

Tòa nhà này niên đại lâu đời, cơ sở vật chất lạc hậu, nghe nói sắp được sửa sang lại, cơ bản không có tiết nào được sắp xếp học ở đây hết, sinh viên tới khu này hầu như chỉ có một chuyện- đi WC.

Yến Song đi vào WC nam, mở từng cửa vách ngăn ra. Tất cả đều không có ai.

Tốt rồi.

Yến Song đi vào một gian trong đó, lẳng lặng chờ đợi.

Ước chừng khoảng 10 phút sau, có người đi đến.



Bước chân dừng ở sàn lát sứ, âm thanh vang vọng.

Là tiếng của giày da.

Yến Song thẳng tay đẩy cửa ra, người đàn ông đi theo vào bất ngờ không kịp phòng bị mà đối mặt với chính đối tượng bị theo dõi.

Người đàn ông nhanh chóng quay mặt đi, kéo khó.a quần, định giả làm người tới đi WC bình thường.

Mà Yến Song dựa vào cánh cửa ngăn, không chút để ý nói: “Anh bạn à, đừng có móc ra, tôi sợ Tần Vũ Bạch mà biết tôi nhìn thấy chíp chíp của anh, hạnh phúc nửa đời sau của anh e là sẽ có vấn đề đó.”

Người đàn ông một giây cũng không dừng lại mà kéo khóa lên, quay đầu cúi người với Yến Song, “Chào cậu Yến.”

Yến Song nhướng mày, thức thời vậy à, cũng đỡ y phải nhiều lời.

“Nơi này không tiện, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”

Nơi thuận tiện —— phòng giải phẫu.

Trong ngăn tủ đầy các loại nội tạng ngâm trong formalin, Yến Song ngồi giữa mấy cái bình, hiếu kỳ hỏi: “Bắt đầu theo dõi tôi từ khi nào?”

“Giữa trưa.”

“Vậy anh nhìn thấy cái gì?”

“Nhìn thấy Kỷ thiếu tới tìm cậu, cậu xuống lầu lấy hàng.”

“Báo cáo chưa?”

“Đã báo cáo đến lúc vào học mới ngưng.”

“Sao anh lại thành thật như vậy?” Yến Song nhịn không được hỏi, “Tôi hỏi là anh nói luôn?”

Người nọ ngẩng đầu, “Anh Ngụy nói nhỡ bị cậu phát hiện thì thành thật khai báo, không cần chống cự.”

Yến Song hơi sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu cười, y một tay chống mặt, ngồi giữa một đống nội tạng thản nhiên cười, “Anh ta cũng thông minh thật đấy.”

Người nọ cúi đầu nhớ lại những gì Ngụy Dịch Trần phân phó.

—— “Nếu bị cậu ta phát hiện, cậu ta hỏi cái gì, cậu trả lời cái đó, không cần gây bất cứ xung đột gì với cậu ta, tận lực lảng tránh.”

Ngụy Dịch Trần dặn anh ta như vậy, giống như đối tượng theo dõi không phải một sinh viên bình thường, mà là một tên tội phạm cùng hung cực ác.

Yến Song nhảy xuống khỏi ngăn tủ. Mấy cái bình trên ngăn hơi lắc nhẹ, chất lỏng cũng theo đó sóng sánh lên xuống.

“Một giờ tiếp theo tôi muốn đi làm chuyện xấu, đừng đi theo tôi.”

Bước chân nhẹ nhàng hướng về phía cửa.

“Tôi sẽ tự nói với Ngụy Dịch Trần.”

Người theo dõi bất đắc dĩ đứng tại chỗ, đành phải báo tin cho Ngụy Dịch Trần trước.

“Anh Ngụy, bị phát hiện rồi.”

Ngụy Dịch Trần đã kết thúc buổi lăng trì tinh thần cực kỳ tàn ác với bên cung ứng, đang làm việc ở khách sạn, nhận được tin nhắn vừa muốn trả lời thì chiếc điện thoại còn lại lập tức có cuộc gọi đến.

Điện thoại của “Tình nhân hẹn trước“.

Ngụy Dịch Trần thong dong nhận điện thoại, “Alo?”

“Cơm trưa có phải anh đặt không?”

“Không phải.”

Đầu kia cuộc gọi cười một tiếng.

“Anh nói không phải thì không phải vậy.”

“Bây giờ tôi muốn tới tiệm net thuê một máy, lên diễn đàn trường phát tán ảnh tôi và Kỷ Dao đi thuê phòng, đại khái phải tốn một giờ, anh có thể bảo người kia giả bộ một giờ này tôi học bài ở khách sạn không?”

Một tràng dài thanh âm êm tai truyền qua, tốc độ nói của Yến Song không nhanh, giọng nói dịu dàng. Ngụy Dịch Trần có thể ngắt lời bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại nghe hoàn chỉnh, hơn nữa mặt cũng không biến sắc.

Laptop phản xạ ra ánh áng xanh chiếu lên trên mặt, soi rõ tia sáng nhàn nhạt trong mắt hắn.

“Tiệm net có camera,“ Ngụy Dịch Trần thong thả ung dung phân tích lỗ hổng thay y, “Đăng bài có thể truy lùng địa chỉ ip.”

“Không sao, tôi đã nghĩ kỹ rồi, thay đồ nữ tới, camera quay được cũng không làm sao.”

Hầu kết chậm rãi dịch chuyển, Ngụy Dịch Trần vô thức vu.ốt ve bút máy trong tay.

“Đồng ý với tôi đi.”

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói thì thầm.

“Tôi mặc váy ngắn cho anh xem.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Chính Này Tôi Không Kham Nổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook