Nhân Vật Chính Này Tôi Không Kham Nổi

Chương 21: Thích

Đông Cảm Siêu Nhân

16/04/2024

Có ai đó đang gõ cửa phòng hắn.

Rất đều đặn, cứ một lần rồi một lần, lực gõ rất nhỏ như nhút nhát sợ sệt.

Hắn không muốn mở cửa, nhưng bước chân vẫn không nghe sai sử mà xuống giường.

Mặt đất dưới chân rất mềm mại, mỗi bước chân đạp xuống đều không có lực.

Nhẹ nhàng bay bổng, tựa như đang bước đi trong một thế giới mà trọng lực bị đảo ngược.

Cửa mở ra.

Là Tần Khanh.

Cậu bị ướt.

Bọt nước trượt theo mái tóc đen dài đến lông mày, vệt nước uốn lượn từ từ trượt xuống như một con rắn, bò qua chóp mũi, chảy vào đôi môi hơi hé mở của cậu.

Không khí trở nên nóng hơn, từng mảng từng mảng màu lớn hỗn độn hiện lên bốn phía quanh họ.

Hắn nhìn xuống gương mặt kia.

Đột nhiên nhận ra người trước mặt đang khóc.

Vệt nước trên mặt còn hòa lẫn nước mắt.

Hai người cứ đứng như vậy.

Hắn yên lặng nhìn đối phương khóc thút thít.

Đôi môi căng mọng nhẹ nhàng thổi một hơi về phía hắn.

Một luồng khí hương cam quýt.

Kỷ Dao đột nhiên mở mắt.

Căn phòng sạch sẽ quạnh quẽ, đây là phòng cho khách trong trại nuôi ngựa của Tiêu Thanh Dương.

Kỷ Dao ngồi dậy.

Bình thường hắn có thói quen ngủ trần.

Lúc này, ánh đèn lờ mờ trong phòng chiếu lên tấm lưng như điêu như khắc của hắn, nhuộm một lớp chất liệu bằng ánh sáng, để lộ ra tầng mồ hôi mỏng trên lưng.

Hắn vừa nằm mơ?

Đầu nặng trĩu.

Cảnh trong mơ...... không còn nhớ rõ.

Kỷ Dao lạnh mặt xuống giường, đi vào phòng tắm.

Nước lạnh dội xuống, uốn lượn dọc theo sống lưng thẳng tắp, một số hình ảnh vụ vỡ hiện lên trong đầu khiến lông mày Kỷ Dao càng nhíu chặt.

Tiêu Thanh Dương ngồi trong phòng ăn nhìn thấy Kỷ Dao đi tới, giơ ly cà phê chào hỏi, “Chào buổi sáng.”

“Chào.”

“Làm sao vậy?” Tiêu Thanh Dương trêu chọc nói, “Tao thấy sắc mặt mày không tốt cho lắm, tối qua ngủ không ngon à?”

Kỷ Dao bước tới, nhấc ly cà phê khác uống một ngụm, đặt ly cà phê xuống rồi nói với Tiêu Thanh Dương: “Em có việc đi trước, anh đưa cậu ta đi học.”

“Hả?”

Yến Song tỉnh lại thu dọn đồ đạc xong, khi tới phòng ăn hưởng thụ bữa sáng ngon lành thì không thấy Kỷ Dao đâu nên thắc mắc: “Kỷ Dao đâu ạ?“.

Tiêu Thanh Dương lơ đãng cười, “Không biết.”

Yến Song cúi đầu yên lặng ăn sandwich.

“Em ăn xong rồi, cảm ơn.” Ăn xong, y xách túi đứng dậy.

Tiêu Thanh Dương ngồi tại chỗ tiếp tục thảnh thơi ăn sandwich của mình, cũng không đáp ứng Kỷ Dao đưa người nào đó đến trường.

Con mèo con chó gì cũng xứng được tao đưa đi chắc?

Đừng có đùa.

Liên quan mẹ gì đến tao.

Nếu nói năm đại tra công đều là có một căn bệnh nặng gì đó, thì tên vai phụ Tiêu Thanh Dương này cũng là ung thư thời kì cuối không thể nghi ngờ.

Dù thế nào cũng vẫn luôn chèn ép Yến Song, đứng một bên đổ dầu vào lửa, bất kể là trước mặt hay sau lưng Kỷ Dao anh ta cũng không cho Yến Song sắc mặt tốt đẹp gì, vẫn luôn xem thường cậu, còn chơi xấu Yến Song không ít lần.

Yến Song coi anh ta như thứ đồ trợ công, không thèm chấp nhặt.

Không tiễn y đúng không, chờ đấy, quay đầu lại y sẽ đi mách Kỷ Dao.

Âm mưu* xong cách tố cáo, Yến Song mặt không đổi sắc dọn dẹp bàn ăn, lấy đi cả phần sandwich của Kỷ Dao.

(*Gốc: 婊里婊气- biểu lí biểu khí- tạm dịch Khí chất kỹ nữ trong kỹ nữ, là tiếng lóng mạng có ý nghĩa khá giống Lục trà biểu- đũy trà xanh, nhưng cao cấp hơn, chỉ người giả vờ ngốc nghếch ngọt ngào trước mặt người khác giới, nhưng có trí tuệ, mưu mô gian xảo, tham vọng. Cụm từ này dần trở thành miêu tả cho loại khí chất “vừa đẹp vừa quyền lực” mà không phải trà xanh nào cũng có được.)

“Làm gì?”

Tiêu Thanh Dương giơ tay ngăn cản Yến Song, “Em mang đến sẽ không còn tươi nữa,“ Tiêu Thanh Dương đầy mặt không đồng ý, “Kỷ Dao sẽ không ăn đâu.”

“Không phải cho cậu ấy ăn,“ Yến Song nhẹ giọng nói, “Em cất đi để ăn trưa.”

Tiêu Thanh Dương sửng sốt.

“Sandwich ăn rất ngon,“ Yến Song ngẩng đẩu lên, dịu dàng cười với Tiêu Thanh Dương, “Cảm ơn ạ.”

Tiêu Thanh Dương bưng ly cà phê đần người ngồi ở phòng ăn một lúc, rồi lại như vừa tỉnh mộng bật dậy đuổi ra ngoài.

“Này --”

“Ấy ơi --”

Yến Song dừng bước, tay túm chặt cái túi vải, ngoái đầu nhìn lại về phía sau.

Trong trại nuôi tràn ngập núi đồi xanh cỏ, Yến Song một thân quần áo cũ, sạch sẽ đứng giữa cỏ xanh, gió nhẹ thổi bay mái tóc đen nhánh, cặp kính mắt to dày che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt trong veo như một đầm nước, y nói khẽ: “Còn có chuyện gì ạ?”

“Em......” Tiêu Thanh Dương dừng một chút rồi nói, “Em định tới trường kiểu gì?”

Yến Song: “Tiết thứ ba mới có lớp.”

“Rồi sao? Đến trường kiểu gì?”

Tiêu Thanh Dương tin chắc trong bán kính 5 km tính từ chỗ này không có bất cứ phương tiện giao thông công cộng nào, có gọi xe cũng rất khó. Chỗ này là là nơi chuyên phục vụ những người có xe có tiền rảnh rỗi đến giải trí.

“Đi hai bước nữa là có xe buýt,“ Yến Song giơ điện thoại, “Em có chỉ đường.”

“Hẹn gặp lại.”

Yến Song quay mặt đi.

“Này --” Tiêu Thanh Dương lại kêu một tiếng.



Đối mặt với Yến Song ngoái đầu lại lần nữa, hiếm có khi Tiêu Thanh Dương thấy mình hơi quá đáng, làm khó một đứa mọt sách vừa quê mùa vừa ngốc nghếch làm gì, không được tự nhiên nói: “Không thì, để anh đưa đi.”

Nói xong câu này, Tiêu Thanh Dương lập tức cảm thấy thỏa mái hơn nhiều, thậm chí bắt đầu cảm thấy mình là người tốt, tên mọt sách này hẳn phải cảm động rớt nước mắt, cảm động không chịu nổi, không hoảng sợ trốn tránh như đêm qua nữa.

Theo lý mà nói, chẳng phải nhìn anh ta tử tế hơn Kỷ Dao nhiều sao?

“Không cần.”

Điều khiến Tiêu Thanh Dương không ngờ tới là sau khi nghe thấy đề nghị của anh ta, thế mà Yến Song chạy biến, như là sợ anh ta bắt được sẽ bị cưỡng ép đưa vào vào xe không bằng.

Đến tận khi hình bóng Yến Song hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, Tiêu Thanh Dương mới phản ứng lại.

“Đệch --”

Yến Song chạy vèo vèo ra khỏi trại nuôi ngựa.

Y không cho Tiêu Thanh Dương đưa đi đấy.

Lỡ đâu thằng chó này cố ý đi đường vòng khiến y đến trễ thì biết làm sao bây giờ.

Ngồi xổm bên cạnh đường cái, Yến Song bắt đầu xin sự trợ giúp từ bên ngoài, đối tượng trợ giúp hàng đầu -- quản gia vạn năng của chúng ta, Ngụy Dịch Trần!

Tần Vũ Bạch đang ngồi ở ghế sau xe lật xem văn kiện trong tay, ngẩng đầu lên thấy Ngụy Dịch Trần ngồi ở ghế phụ lái đang rút điện thoại di động ra, bỗng nhiên nói: “Tối hôm qua anh với váy nhỏ thế nào?”

“Rất tốt.”

Ngụy Dịch Trần mở điện thoại lên.

- - “Anh ơi, Kỷ Dao ngủ xong lủi luôn, em bị ném ở trại nuôi ngựa vùng ngoại ô rồi, huhu.”

“Yêu đương thật à?”

Tần Vũ Bạch cảm thấy rất mới mẻ.

Ngụy Dịch Trần này nói dễ nghe là yêu nghề kính nghiệp, nói khó nghe thì là lục thân không nhận.

Hai năm, bất kể là người nhà hay bạn bè, Ngụy Dịch Trần đều không có, tất cả ngày nghỉ đều dành để làm việc.

Ngụy Dịch Trần yêu đương, nghe vừa kỳ cục vừa buồn cười.

“Không.”

“Chỉ là quan hệ bình thường thôi.”

Ngụy Dịch Trần bỗng nhiên nói: “Tần tổng, đêm qua người kia bị Kỷ Dao đưa tới vùng ngoại ô ngủ qua đêm.”

Tần Vũ Bạch đang vui vẻ hóng drama của cấp dưới, nghe vậy lập tức đổi cái mặt lạnh.

“Đồ sói mắt trắng.”

Tần Vũ Bạch lạnh lùng nói, giọng điệu căm ghét.

Tùy tay ném folder sang một bên.

“Lập tức tới đón cậu.”

Ngay khi Yến Song nhận được tin Ngụy Dịch Trần trả lời, cũng là lúc Tần Vũ Bạch gọi tới.

Y vùi đầu vào gối cười khẽ, mang theo nụ cười trên mặt bấm nút nghe, giọng điệu lạnh nhạt: “Alo?”

“Ở đâu?” sắc mặt Tần Vũ Bạch lạnh lùng nghiêm nghị, ngữ khí lại rất dịu dàng.

Đầu kia điện thoại là sự im lặng kéo dài.

Thời gian Yến Song trầm mặc càng dài, cơn tức giận trong lồ.ng ngực Tần Vũ Bạch càng dâng lên cao.

“Tôi cũng không biết.”

Yến Song đáp lời mang theo một sự run rẩy không dễ phát hiện.

“Ồ? Không ở trường sao?”

Giọng Tần Vũ Bạch thậm chí còn mang theo một chút ý cười, chỉ có Ngụy Dịch Trần nhìn hắn qua kính chiếu hậu thấy biểu cảm trên mặt vị cấp trên này có bao nhiêu dữ tợn, là loại dữ tợn như hận không thể lột da bẻ xương người ta.

Ngụy Dịch Trần cảm thấy rất thú vị.

Vì một món đồ chơi, có thể khiến Tần Vũ Bạch đã tức giận đến vậy mà còn phải làm bộ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, có hơi quá rồi không?

“Đêm qua......” Yến Song khó khăn cất giọng, “Tôi và Kỷ Dao tới nhà anh họ cậu ấy...... làm bài tập......”

Làm bài tập?

Làm bài tập!

Cái ** con mẹ nó!

Tần Vũ Bạch hung hăng nới lỏng cà vạt.

Tâm trạng tốt của sáng sớm đều bị ba chữ này phá tan không còn một mảnh.

Nay bây giờ hắn hận không thể bắt Yến Song ném lên giường hung hăng dạy dỗ một trận.

Các loại ý nghi âm u bạo lực dâng lên trong lòng, ngoài miệng lại dịu dàng nhẹ nhàng, “Phát định vị qua đây, tôi tới đón cậu.”

Yến Song cứ thế treo máy, gửi định vị cho Tần Vũ Bạch, đồng thời lại trả lời Ngụy Dịch Trần, “Cảm ơn anh nha~”

Y biết ngay vị “nô lệ sừng” Ngụy Dịch Trần này vĩnh viễn đáng giá để tín nhiệm.

Hắn thích xem những tiết mục như thế này của Yến Song.

Tiết mục những người có địa vị cao bị Yến Song chơi đùa, hắn đứng giữa cổ vũ không biết mệt.

Đây là “Váy” mà Yến Song cho hắn.

Tin chắc tối hôm qua Ngụy Dịch Trần ngồi trong xe nhìn thấy y và Kỷ Dao cùng nhau rời đi, hẳn là hắn hưng phấn đến phát điên lên được.

Hai mươi phút sau, siêu xe phóng tới.

Yến Song kéo cửa xe, vừa mới khom người, một cánh tay thon dài vươn ra từ trong xe, cưỡng chế kéo cả người y vào trong.

Lực quán tính mạnh mẽ khiến Yến Song ngã vào lồ.ng ngực Tần Vũ Bạch, xoang mũi nháy mắt tràn ngập hương vị trên người hắn.

Là hương cỏ cây rất tươi mát.

Nước giặt quần áo Tần gia dùng thơm ghê.

Yến Song chống hai bên thành ghế muốn ngồi dậy, lại bị Tần Vũ Bạch bắt chéo hai tay ra sau lưng, một tay ôm eo để y ngồi trên người hắn.

Đỉnh đầu chạm nóc xe.

Yến Song chỉ có thể hơi cúi đầu, trong mắt có chút phòng bị và không vui, “Anh làm gì vậy?”

Tần Vũ Bạch ấn luôn phím đóng vách ngăn ở giữa, chia phía trước và sau thành hai thế giới

Khoé mắt Ngụy Dịch Trần như có như không nhìn qua kính chiếu hậu.

Vách ngăn giống như tấm màn sân khấu, chậm rãi kéo lên trong tầm mắt hắn, hình ảnh cuối cùng còn lưu trong đầu là tấm lưng đơn bạc bị bao bọc bởi hai cánh tay rắn chắc tràn ngập dụ.c vọng chiếm hữu, phác họa ra một vòng eo vừa tinh tế lại mềm dẻo.

Ngụy Dịch Trần nhẹ nhàng nhắm mắt.



“Qua đêm với người khác cũng không nói trước với tôi một tiếng.......”

So với động tác mạnh mẽ cứng rắn, giọng nói Tần Vũ Bạch lại vẫn dịu dàng như cũ, thậm chí có thể coi là tủi thân.

Xem ra là làm nũng đến nghiện.

“Tôi quyên góp cho trại mồ côi một triệu,“ ánh mắt Tần Vũ Bạch theo cổ Yến Song đi xuống, “Lấy danh nghĩa của cậu.”

Yến Song lập tức triệu hồi hệ thống.

“Hệ thống, tài khoản tao có phải thêm một triệu hay không?”

“Thưa ngài, đúng vậy.”

Thế này cũng được á!

Yến Song bị niềm vui bất ngờ nhảy ra nổ cho suýt ngất xỉu, trên mặt không khống chế được mà lộ ra một chút vui mừng.

Tần Vũ Bạch biết mình làm đúng rồi.

Đưa tiền trực tiếp, không chỉ tục tằng nhàm chán, còn nâng cao giá trị con người Yến Song, thế thì quyên cho trại mồ côi, người này không phải thích giả trang thiên thần sao?

Nhưng nhìn thấy nét vui vẻ chân thật trên khuôn mặt Yến Song, trong lòng Tần Vũ Bạch lại hơi nghi hoặc.

Trên thế giới này thực sự có người không yêu tiền sao?

Tần Vũ Bạch nắm lấy cằm Yến Song, dùng lực nhẹ nhàng, Yến Song cũng không trốn tránh.

“Tôi không qua đêm với cậu ấy.”

“Chúng tôi chỉ làm bài tập nhóm thôi.”

Nể mặt một triệu kia, Yến Song ôn tồn giải thích.

“Tôi tin cậu,“ Tần Vũ Bạch nói như vậy, mắt lóe ánh sáng nhàn nhạt, “Nhưng tôi vẫn không vui lắm đâu.”

Yến Song rũ mắt xuống.

Sau lần thương hượng với Tần Vũ Bạch hôm trước, đạt thành thỏa hiệp cuối cùng chính là tình trạng như hiện tại.

Hồi ức đêm đó từ từ dâng lên trong xe.

Tay Tần Vũ Bạch lặng lẽ duỗi vào trong vạt áo y.

Yến Song nắm chặt cổ tay của hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi còn phải đi học.”

“10 rưỡi mới vào lớp.”

Tần Vũ Bạch chậm rãi nói.

Xem ra hắn đã nắm rõ thời khóa biểu của Yến Song trong lòng bàn tay, cũng tốn chút tâm tư để nhớ.

Yến Song vẫn cứ nắm chặt cổ tay hắn, đầu ngón tay cắm chặt vào da thịt, ngữ khí kiên quyết nói: “Đang ở trên xe đó.”

Này là bị ép tới mức sốt ruột.

Ánh mắt Tần Vũ Bạch tối sầm, mỉm cười nói: “Tôi biết,“ hắn hơi nhích lại gần cổ Yến Song, khẽ ngửi mùi hương trên người y. Trên người Yến Song luôn có hương cam quýt nhàn nhạt, mùi của tinh dầu giá rẻ, rất hợp y, đặc biệt là khi y độn.g tình, mồ hôi của thiếu niên trộn với hương vị rẻ tiền trên mấy kệ hàng siêu thị, cực kỳ tự nhiên khiến người ta nghĩ tới sự sa đọa. Bàn tay Tần Vũ Bạch vươn về phía trước, “Yên tâm, tôi chỉ muốn chạm vào cậu thôi......”

Yến Song vẫn không buông tay, chỉ bàn tay nắm cổ tay Tần Vũ Bạch dần dần yếu ớt run lên.

Y có được một thân thể mềm yếu không tương xứng với linh hồn quật cường, rất dễ bị khuất phục dưới những mơn chớn dịu dàng.

Khóe miệng Tần Vũ Bạch mang ý cười, tối qua lúc hắn về thì Tần Khanh đã ngủ rồi, hắn chỉ giao thành quả đêm qua cho giúp việc, để người giúp việc chờ Tần Khanh tỉnh tỉnh dậy rồi cho cậu xem.

Sau đó...... ngủ không ngon cả đêm.

Tình không đáp lại, thì phải có người thỏa mãn dục.

Trong xe dần dần nóng bỏng, điện thoại Yến Song lại bỗng nhiên rung lên.

Bởi vì điện thoại nhét trong túi quần jean, nên Tần Vũ Bạch cũng cảm giác được chấn động.

“Sáng sớm mà ai tìm cậu vậy?”

Tần Vũ Bạch mỉm cười, một cái tay khác sờ về phía túi quần Yến Song.

Vì tư thế khóa ngồi nên quần jean ôm sát vào đùi.

Động tác rút điện thoại trở nên dài đằng đẵng, xen lẫn hương vị suồng sã thân mật.

“Lại là cậu ta.”

Tần Vũ Bạch nhìn thấy cái tên trên màn hình -- Kỷ Dao.

Lẫn này rõ ràng hắn bình tĩnh hơn lần đầu tiên nhiều, Yến Song đang ở trong lồ.ng ngực hắn, hắn chiếm quyền chủ động.

Nhìn Yến Song sắc mặt ửng đỏ, Tần Vũ Bạch đặt tay trên màn hình, nhẹ giọng nói: “Muốn nhận không?”

“Không......”

Ngón tay cái đã lướt qua nút nhận.

Điện thoại kết nối, hai bên lại ăn ý mà im lặng.

Thời gian từng chút từng chút nhảy trên màn hình.

Tần Vũ Bạch mỉm cười, trong thoáng chốc, ánh mắt hiện lên một tia tà ác.

Đầu ngón tay hơi dùng sức.

“Ưm ~”

Âm thanh đè nén trong cổ họng đột nhiên bị ép bật ra ngoài, không hề giữ lại mà truyền tới tai một người khác qua điện thoại.

Trên mặt Tần Vũ Bạch lộ ra biểu cảm vừa hưng phấn vừa trào phúng.

Nghe có hay không?

Thứ không biết trời cao đất dày, còn muốn tranh với hắn.

“Chát --”

Nự cười của Tần Vũ Bạch không duy trì nổi một giây đồng hồ.

Bàn tay Yến Song run rẩy, nhìn mặt Tần Vũ Bạch bị tát nghiêng sang một bên, nghĩ thầm: Sorry, người anh em, y không thể bỏ qua cơ hội cày KPI cốt truyện ngược luyến tốt như vậy được.

“Đồ khốn kiếp!”

Yến Song gầm lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Cướp lấy điện thoại trong tay Tần Vũ Bạch, cúp máy rồi sao?

“Kỷ Dao......” giọng y run rẩy, gọi tên một người khác như thể mất đi thứ gì.

Tần Vũ Bạch chưa thật sự phục hồi tinh thần sau cái tát của Yến Song, nhìn dáng vẻ Yến Song hèn mọn cầm di động, đột nhiên hắn có một suy đoán mơ hồ.

Chẳng lẽ Yến Song...... thích Kỷ Dao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Chính Này Tôi Không Kham Nổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook