Nhân Vật Chính Này Tôi Không Kham Nổi

Chương 150: Tỉnh mộng

Đông Cảm Siêu Nhân

27/04/2024

Sống trên đảo được hơn một tháng, vào nửa đêm một ngày nào đó, khi Yến Song vẫn còn đang say giấc, bỗng nhiên có người tới gõ cửa, sau đó giống như lúc ở trên núi tuyết, Yến Song trực tiếp bị Kỷ Dao đóng gói lên thuyền. Từ đó đến khi thuyền xuất phát, toàn bộ hành trình không quá mười phút.

Mặt biển lúc nửa đêm đen ngòm, chỉ có ánh trăng toả ra ánh sáng bàng bạc trên mặt nước, lăn tăn theo gió biển. Kỷ Dao ôm người nửa tỉnh nửa mê, cúi đầu dịu dàng nói: "Ngủ đi, không có việc gì."

Người trong lòng hắn nghe lời mà khép đôi mi nhắm hờ, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.

Tới ngày hôm sau khi Yến Song tỉnh lại, thuyền vẫn đang trên biển, Yến Song kéo tấm rèm, nhìn thoáng qua trời xanh biển xanh bên ngoài, thầm nghĩ Kỷ Dao nói không sai, đúng là bọn họ đang lang thang lưu lạc.

Lần này thuyền đi khoảng một tuần mới vào bờ.

"Bản đồ" mới vẫn là một ngọn núi, trên đường ngồi xe lên núi, Yến Song nhìn thấy mấy ngôi nhà lác đác qua cửa sổ xe, phỏng đoán nơi này cũng không quá cách biệt với người đời như hai nơi trước.

2

Tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, Kỷ Dao dù có tài giỏi đến đâu cũng sẽ dần cạn kiệt tài nguyên.

"Nhìn gì vậy?" Kỷ Dao nhàn nhạt hỏi.

Yến Song quay mặt lại, "Thời tiết bên ngoài tốt thật."

Kỷ Dao nhìn y, ánh mắt dịu dàng, nhưng phía sau vẫn có chút bình tĩnh dò xét, "Thích nơi này à?"

Yến Song mỉm cười với hắn, "Chỉ cần ở bên cạnh cậu, nơi nào tôi cũng thích."

Đối với những lời xuôi tai, Kỷ Dao cũng không tỏ ý kiến gì, hắn duỗi tay vén mái tóc đen của Yến Song ra sau đầu, "Đừng cắt tóc, nuôi dài đi."

"Sao cũng được."

Yến Song hiện tại có thể nói là ngoan vô cùng.

Một là vì kế hoạch của y.

Hai là y thật sự sợ Kỷ Dao.

Người thoạt nhìn càng cấm dục bao nhiêu, lên giường càng cuồng dã bấy nhiêu, đây quả nhiên là khuôn vàng thước ngọc.

Tuy Yến Song đã làm quen, nhưng có đôi khi thật sự sướng đến mức sợ.

Lỡ đâu tinh tẫn nhân vong, cứ thế chết vật lý mà kết thúc thế giới này, thế thì y không có lời đâu, có đôi khi y còn nghi ngờ đây là âm mưu cuối cùng của cục xuyên sách.

Cạm bẫy trai đẹp quyến rũ.

Giỡn.

Trai đẹp y từng gặp còn ít à, sao có thể thua dưới thân một thằng nhóc mười chín.... không đúng, hai mươi tuổi.

Đích đến lần này là một căn nhà trên núi, không phải biệt thự, mà là nhà trệt, nhưng vẫn trắng tinh trang nhã như cũ, giống như một đóa hoa nhỏ độc đáo được bao quanh bởi cây xanh.

Sân nhà cực kỳ rộng, không gian hai bên thông thoáng, bên trái là một dòng sông nhỏ tĩnh lặng, tiếng nước róc rách, sương mù trên núi lượn lờ, khiến cho người ta có cảm giác như tiên cảnh.

Yến Song nghĩ thầm đây quả thực là vùng đất trong mơ của y.

Sau này khi nghỉ hưu, y cũng muốn xây dựng một nơi như vậy trên hành tinh của mình.

Tự cày tự bừa, dương dương tự đắc.

Tóc Yến Song quá dài, tóc mái và tóc thường gộp chung lại, dáng người y dong dỏng, nhìn từ sau lưng quả thực giống như một cô gái cao gầy. Có thể do tóc dài quá, nên lúc y rửa mặt rất bất tiện, một cánh tay thon dài giữ lấy tóc ở phía sau, đánh răng bằng một tay.

Kỷ Dao dựa cửa nhìn một lát, tiến lên giữ tóc giúp y. Yến Song quay đầu lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, sau đó đôi mắt hơi cong lên, nói với khoang miệng đầy bọt: "Cảm ơn."

Hai chữ này bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại không biết động đến sợi thần kinh nào của Kỷ Dao, Yến Song bị ấn lên bồn rửa mặt, nhỏ giọng nói mình còn chưa đánh răng xong.

Ngón tay cái miết lên khoé miệng y, giúp y lau bỏ bọt.

Yến Song hé môi, có hơi khó thở.

Một nụ hôn không nặng không nhẹ đặt lên gáy Yến Song, y mơ hồ nghe thấy Kỷ Dao nói gì đó bên tai y.

*

Không khí trong sân trong lành dễ chịu, Yến Song ngồi trên chiếc ghế đẩu, nghịch nghịch lá rau trên đất.

"Được rồi."

Yến Song đưa tay sờ sờ gáy, sờ thấy một bím tóc nhỏ, y quay đầu cười với Kỷ Dao, "Đẹp không?"

Kỷ Dao cẩn thận nhìn y.

Tóc Yến Song vừa đen vừa mượt, phần lớn đều bị hắn buộc lại, chỉ để lại vài sợi lơ thơ trước trán, thanh tú sạch sẽ, đôi mắt đen trắng rõ ràng, cực kỳ động lòng người.

Kỷ Dao chớp mắt, "Giống đuôi heo nái."

Yến Song: "......"

Yến Song trừng mắt nhìn hắn, rồi quay mặt đi không đếm xỉa tới hắn, cằm lại bị quay trở lại, môi bị cắn một phát.

"Đẹp," Kỷ Dao nghiêm túc nhìn y, "Rất đẹp."

Yến Song nhìn hắn một lát, thình lình hỏi: "Tôi và Tần Khanh, ai đẹp hơn?"

Sắc mặt Kỷ Dao không đổi, "Không so vậy được."

Yến Song "Ò" một tiếng, không nói gì nữa.

Hai người im lặng ngồi trong sân thật lâu, lát sau có tiếng động cơ xe ầm ầm phá vỡ sự yên tĩnh.

Một chiếc máy kéo đi tới.

Yến Song sốc ra mặt.

Vệ sĩ áo đen mang vẻ mặt nghiêm túc kéo một con heo xuống khỏi máy kéo.

Yến Song: "......" Đúng là chấn động quá.

"Thiếu gia," mấy vệ sĩ cây quanh con heo, vẫn giữ vững vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng tôi đưa heo tới rồi."

Kỷ Dao phất phất tay, "Chở ra bờ sông."

Yến Song từ từ quay mặt lại, dùng một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Kỷ Dao.

Kỷ Dao bị y nhìn một lát thì cũng quay mặt qua, thản nhiên nói: "Cậu không muốn thử à?"

"Cái gì?"

"Chăm sóc heo nái sau sinh."

Yến Song: "......"

Kỷ Dao: "Tôi thấy cậu rất thích chương trình đó."

Yến Song: "...... Cảm ơn."

"Đừng nói cảm ơn."

Nói xong, Kỷ Dao liền đứng lên, "Đi ăn cơm đi."

Dạo này có vẻ Kỷ Dao không bận lắm, Yến Song không thấy hắn vùi đầu vào văn kiện nữa, thay vào đó là ở bên y nhiều hơn. Có đôi khi hắn không làm gì cả, Yến Song làm gì thì hắn ngồi nhìn y, chỉ thế mà thôi.

Hai người ăn cơm xong, sau đó cùng nhau ra ngoài đi dạo.

Dù trên núi không có đèn đường, nhưng lại không thấy tối tăm chút nào. Bầu trời rợp sao chiếu sáng ngọn núi một cách yên ả nhẹ nhàng, ngọn cỏ dưới chân ánh lên dưới bóng trăng, khiến Kỷ Dao nhớ tới trại nuôi ngựa của Tiêu Thanh Dương.

Cũng chính trong một đêm như vậy, lần đầu tiên Yến Song chủ động hôn hắn.

Sau đó không lâu, họ tới Thụy Sĩ.

Sau đó nữa...... y không còn nhớ hắn nữa.

Kỷ Dao nắm chặt tay, "Lạnh không?"

"Vẫn ổn."

Yến Song lắc đầu, trên núi có gió nhẹ, thổi phất phơ đôi sợi tóc mai, y đưa tay vén lọn tóc ra sau tai.

"Tôi không nhớ rõ lắm."



Kỷ Dao bỗng nhiên nói.

Yến Song quay mặt qua, đôi mắt sáng ngời trong đêm tối, "Cái gì cơ?"

"Rất lâu rồi chưa nhìn thấy cậu ấy," Kỷ Dao bình thản nói, "Khi còn nhỏ cậu ấy không khác cậu lắm."

Yến Song lẳng lặng nhìn hắn.

"Khi còn nhỏ chúng tôi là hàng xóm, sau khi chuyển nhà thì chưa từng gặp lại."

Kỷ Dao nắm tay y tiếp tục đi về phía trước.

"Chỉ biết cậu ấy mở triển lãm tranh, phát hành CD," Kỷ Dao dừng một chút, "Cậu ấy làm tất cả những gì muốn làm."

Yến Song yên lặng đi theo hắn.

"Về phần vẻ ngoài của cậu ấy, tôi không nhớ rõ lắm."

"Cho nên, cậu hỏi tôi cậu hay cậu ấy đẹp hơn, tôi không so sánh được."

Yến Song nghe hắn giải thích xong thì cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Giữa chúng ta, lúc đầu cậu tiếp cận tôi chính là vì vẻ ngoài của tôi giống cậu ta, không phải sao?"

"Không phải."

Ngữ khí Kỷ Dao bình tĩnh, nhìn vào mắt Yến Song, thản nhiên nói: "Là cậu tiếp cận tôi."

Yến Song: "......"

"Cậu đừng có ỷ tôi quên mất mà gạt tôi."

"Không đâu."

"Tại sao tôi phải chủ động tiếp cận cậu chứ?"

Kỷ Dao dừng bước, liếc nhìn y, vẻ mặt như thể đang nói "Cậu nói xem".

Sắc mặt Yến Song chậm rãi nóng lên, hiện lên màu hồng nhạt dưới ánh trăng, sau đó lại bình tĩnh lại, ánh mắt dừng trên ngọn cỏ đung đưa bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Cũng đúng."

Kỷ Dao kéo tay y lại gần, kéo cả người tới trước mặt, hỏi y: "Cái gì đúng?"

Yến Song cúi đầu, ngón tay bắt lấy ngón tay hắn, có chút ngượng ngùng.

Kỷ Dao cúi đầu, truy hỏi một lần nữa, "Cái gì đúng cơ?"

Yến Song bị hắn ép hỏi không có chỗ trốn, ậm ờ nói: "Cậu đúng là...... gu của tôi."

Kỷ Dao dùng ánh mắt bắt lấy ánh mắt y, "Không nghe rõ, nói rõ ràng một chút."

Yến Song né tránh, lảng tránh nói: "Vậy sáng nay cậu nói gì ở nhà vệ sinh, tôi cũng không nghe rõ."

"Tôi nói cái gì?"

"Lời cậu nói sao còn hỏi tôi?"

"Tôi không nhớ rõ."

"Tôi cũng không nhớ rõ."

Eo Yến Song lập tức bị kéo vào trong lòng ngực, dưới sao trời, mặt Kỷ Dao sát gần, ánh mắt họ giao nhau, "Thích."

Âm thanh truyền tới tai Yến Song rất rõ ràng, y cong khóe miệng, ráng hồng trên đôi má lại chậm rãi nổi lên.

"Tôi là hình mẫu mà cậu thích," Kỷ Dao nói, "Đó là điều cậu nói."

Yến Song: "......" Còn tưởng anh bạn thân này thông suốt rồi.

1

Yến Song bày ra vẻ mặt không còn lời nào để nói, khóe miệng Kỷ Dao thoáng hiện lên một nụ cười, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi Yến Song, "Trở về đi."

Sau khi trở về, đương nhiên lại xảy ra một trận chiến ác liệt.

Yến Song mê man xin tha, Kỷ dao liền buông tha y.

Trong bóng tối, mái tóc đen mềm mại ướt đẫm dính lên khuôn mặt thanh tú của Yến Song. Kỷ Dao dùng ánh mắt miêu tả dáng hình y, yết hầu ngứa ngáy, muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời, trong ngực giống như có một bàn tay vô hình giữ hắn lại.

Tình cảm mà hắn muốn bày tỏ với Yến Song cũng không phải "thứ tốt đẹp" gì.

Có người vì nó mà chết, có người vì nó mà phát điên.

Nó không tốt đẹp một chút nào.

Kỷ Dai kề sát môi bên tai Yến Song, hơi thở thổi tóc Yến Song bay bay, hắn mở miệng, cổ họng đau rát khàn khàn, đôi môi hết mở lại khép, khi miễn cưỡng phát ra tiếng "Y" dạo đầu, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng rống vang của thú vật.

Yến Song đang muốn ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh, "Tiếng gì vậy?!"

Vệ sĩ chật vật quay lại báo cáo, "Thiếu gia, vẫn chưa sinh."

"Thế thì nó là gì vậy?" Kỷ Dao nửa ngồi ở trên giường, cau mày.

Vệ sĩ do dự một chút, nói: "Có lẽ...... Heo nó thích kêu như vậy?"

"Phải thế không?"

Những lời này là Kỷ Dao hỏi Yến Song.

Yến Song mờ mịt mở to mắt, "Tôi biết gì đâu."

Kỷ Dao nhéo mặt y, "Đồng loại của cậu mà, không hiểu nhau à?"

Yến Song: "......" Bấm nút biến.

Vì thế nàng heo nái sắp đẻ được người ta đưa xuống núi trong đêm, để đảm bảo giấc ngủ của hai người.

Yến Song quấn chăn nằm xuống một lần nữa, y ngáp một cái, uể oải nói: "Lúc nãy cậu kề tai tôi nói gì vậy, tôi không nghe rõ......"

Kỷ Dao không nói gì, Yến Song cũng không truy hỏi thêm, Tiểu Kỷ mỏ vừa hỗn vừa cứng, chả nói được lời hay ý đẹp gì, tuyến tình cảm trong hậu trường đã dâng đến đỉnh, y tự hiểu trong lòng là được.

Chờ tới khi hơi thở của yến Song đều đều sắp ngủ, căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một chữ.

"Yêu."

1

Yến Song lập tức mở mắt, quay đầu lại, Kỷ Dao dựa ngồi trên giường, vẻ mặt thờ ơ, như là sợ yến Song không nghe rõ, hắn lặp lại lần nữa, "Yêu."

Yến Song cảnh giác nói: "Nói rõ ràng."

Kỷ Dao duỗi tay phủ lên mặt y, "Ngủ đi."

Yến Song bị hắn dùng lòng bàn tay vuốt mi như thể vuốt mắt cho người chết.

1

Yến Song: "......"

Thôi, không nói rõ cũng chẳng sao, tuyến tình cảm đã đầy rồi.

1

Ngày hôm sau, Yến Song tỉnh lại, tò mò về độ mạnh miệng của Kỷ Dao nên lại truy hỏi thử, "Đêm qua cậu nói "yêu" là có ý gì?"

Kỷ Dao bưng cháo, thản nhiên liếc y một cái "Cậu ngủ lú đầu, chắc nằm mơ đó."

Yến Song: "......"

Yến Song trực tiếp ném bát rồi đi mất.

Kỷ Dao ngồi trước bàn cơm, trên mặt vô thức nở nụ cười.

Bị heo trách móc, thật sự quá mất mặt.

Yến Song "Tức muốn hộc máu" mà đi ra sân, bắt gặp một vệ sĩ quen mắt, vẫy vẫy tay với anh ta, "Heo đi đâu rồi?"

Vệ sĩ cung kính nói: "Chuyển xuống núi cho dân làng chăm rồi ạ."

"Ò, đại khái khi nào nó sinh vậy?"



"Cái này tôi cũng không rõ lắm."

Yến Song gật gật đầu, duỗi tay ngắt bông hoa dại đưa lên mũi ngửi, bỗng nhiên nói: "Kỷ Dao đã hứa với anh điều kiện gì, mà anh có gan lớn như vậy, dám phản bội cả Kỷ Văn Tung."

Dường như vệ sĩ không ngờ Yến Song lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời sửng sốt.

"Giữa cha con với nhau không có thù để qua đêm, Kỷ Dao có làm càn thì cũng là độc đinh của Kỷ Văn Tung, cùng lắm bắt về đánh một trận, con cái bỏ nhà đi cũng không phải chuyện gì to tát lắm." Yến Song nhẹ nhàng ngửi bông hoa dại, giọng điệu tản mạn, lại mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn khó nắm bắt, "Loại nhân vật như anh....." ngón tay Yến Song miết nhẹ cánh hoa, khiến một đoá hoa yếu ớt nhũn thành nước, "Đúng rồi, Kỷ Dao cho anh bảo hiểm ngoài ý muốn à?"

"Đang nói gì vậy?"

Kỷ Dao nhàn nhã từ nhà bước ra.

Yến Song quay đầu lại, vẻ mặt vẫn có chút tức giận, "Hỏi thăm heo."

"Trùng hợp ghê, tôi bảo người đưa nó xuống núi rồi."

"Ồ?" Yến Song khẽ cắ.n môi dưới, "Không phải tôi nằm mơ à?"

Kỷ Dao đi tới dắt tay hắn, "Có lẽ, giấc mơ của cậu thành sự thật."

Lời hắn có ám chỉ, Yến Song tựa như cũng hiểu được, sắc mặt hơi hồng lên, giọng điệu oán trách nói: "Ai lại mơ thấy một con heo chứ."

Hai người nắm tay rời đi, người cúi đầu như không tồn tại lại lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

Yến Song là người như thế nào, có thể nói anh ta còn biết rõ hơn Kỷ Dao một chút.

Anh ta từng nhận lệnh của Kỷ Văn Tung, phối hợp diễn kịch với Yến Song, khiến quý sự kiêu ngạo của quý công tử này tổn thương nặng nề.

Khi chấp hành, anh ta cũng không nghĩ quá nhiều, mà khi nghĩ tới, anh ta và Yến Song đều là con cờ chịu sự thao túng trong tay Kỷ Văn Tung, chỉ là vị trí khác nhau mà thôi.

Nhưng nội dung, giọng điệu mà Yến Song vừa nói chuyện với anh ta, còn có cả vẻ mặt thay đổi trong chớp mắt khi đối diện với Kỷ Dao...... cả khi trước, dáng vẻ suy sụp của y khi ở trên núi tuyết......

Mồ hôi trên lưng anh ta ngày càng dày, giống như có một bóng đen đè ép trong lòng vậy, bản năng khi đối mặt với nguy hiểm bùng lên mạnh mẽ khiến anh ta cả ngày đều mất hồn mất vía. Buổi tối khi đi đưa cơm, anh ta tìm một cơ hội nói chuyện riêng với Yến Song, "Cậu Yến, cậu......"

Giọng điệu anh ta cung kính, nhưng lời nói lại rất do dự, tựa như không biết nên mở lời thế nào.

Yến Song thấu hiểu nói: "Đưa điện thoại của anh cho tôi."

Vệ sĩ trầm mặc một lát, rồi lấy điện thoại từ trong túi đưa cho y.

Sau một lát, Yến Song thong dong trả điện thoại về.

"Ok, anh có thể đi rồi."

Trước khi vệ sĩ lui ra ngoài, anh ta nhìn thấy Kỷ Dao đi ra từ trong phòng, bàn tay thân mật đặt lên vai Yến Song, y quay đầu nở một nụ cười không tì vết với Kỷ Dao.

"Ngày mai chúng ta xuống dưới chân núi xem heo con được không?"

"Còn chưa biết sinh chưa nữa."

Kỷ Dao ngồi xuống, "Yên tâm, hộ lý sau sinh không thể thiếu cậu được."

Yến Song ra vẻ buồn bực mà trừng mắt liếc hắn.

Kỷ Dao bắt gặp ánh mắt y, tay cầm đũa dừng lại một chút, "Vậy đi xem."

Yến Song chuyển từ giận thành vui, chủ động hôn lên mặt Kỷ Dao một cái, "Thích cậu nhất."

Khuôn mặt lạnh băng của Kỷ Dao tựa như có một chút cảm động, sau một lát, vẻ mặt hắn lại như thường mà rũ mắt, "Tôi thấy cậu thích heo nhất thì có."

"Đúng vậy đúng vậy, tôi thích heo nhất." Yến Song cười tủm tỉm nói.

"Ăn cơm." Kỷ Dao lãnh đạm nói.

Đêm đó, lần đầu tiên Yến Song không xin tha, quả thực coi như là liều mình hầu quân tử, không biết chảy bao nhiêu là nước mắt. Sáng hôm sau tỉnh lại, toàn thân vẫn cứ trắng trắng hồng hồng, y ghé vào đầu vai Kỷ Dao, ánh mắt long lanh nước, sáng tươi động lòng người.

Kỷ Dao nhìn chăm chú vào mắt y, cổ họng lại hơi ngứa ngáy.

Yến Song nhìn hắn lặng im mỉm cười.

Kỷ Dao cảm giác được sự an toàn trong nụ cười của y.

Là sự an toàn của bông hoa duy nhất mà kẻ lang thang nắm trong tay.

1

Kỷ Dao ôm y vào lòng, không đối mặt với y, chỉ nhìn đỉnh đầu y, trầm giọng nói: "Yến Song."

"Ừm?"

"Bây giờ cậu đang nằm mơ."

"Hả?"

"Tôi yêu cậu."

1

Căn phòng rơi vào yên lặng, một lát sau, người trong lòng hắn nhẹ nhàng nói: "Giờ tôi đã tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy thì......" Yến Song ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, "Tôi cũng yêu cậu."

Chiếc xe chở hai người xuống núi, Kỷ Dao mở cửa sổ xe, gió núi lùa vào bên trong, thổi tung tóc của hai người, tay Yến Song túm mớ tóc trên trán, vừa cười vừa nói: "Tóc rối hết rồi."

Kỷ Dao chỉ lên đầu y, "Hôm nay mua kẹp tóc cho cậu."

"Tôi đâu có phải......"

Chiếc xe đột ngột phanh gấp.

Kỷ Dao phản ứng cực nhanh mà ôm Yến Song, còn đỉnh đầu và bả vai mình thì nện mạnh lên cánh cửa, hắn cau mày ấn hạ vách ngăn, "Xảy ra chuyện gì......"

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Đường núi nhỏ hẹp bị ba chiếc xe song song chặn lại.

Trước xe, Kỷ Văn Tung mặc áo bành tô đen, mặt vô cảm nhìn chiếc xe đang xuống núi, phía sau hắn là hàng chục vệ sĩ, có vài người còn đeo súng trên vai.

"Ngồi yên trong xe đừng nhúc nhích." Kỷ Dao bình tĩnh nói với Yến Song trong lòng, hắn gần như không cảm thấy hoảng loạn, cứ thế xuống xe.

Sắc mặt Kỷ Văn Tung nặng nề đến mức Kỷ Dao chưa bao giờ thấy trước đây.

Kỷ Dao đi tới trước xe, đứng cách cha mình nửa mét, nhưng ánh mắt cha hắn lại không nhìn hắn, mà là nhìn ra phía sau hắn.

"Rầm ——"

Tiếng đóng cửa không mạnh không nhẹ vang lên.

Kỷ Dao quay mặt lại, cau mày nói, "Quay về."

Yến Song mỉm cười với hắn, thong dong cất bước.

Trong lòng Kỷ Dao hơi chộn rộn.

Hắn đã đoán trước sẽ có ngày bị bắt lại, nhưng không ngờ lại đột ngột như vậy.

Cũng tốt, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, hắn cũng không tính lưu lạc cả đời.

Vậy thì, nếu người yêu nhau nắm tay cùng đối mặt, có lẽ hắn cũng sẽ kiên định bước qua cơn bão này.

+

Kỷ Dao đưa tay về phía Yến Song đang đi về phía hắn.

Mà Yến Song...... đi lướt qua tay hắn.

1

Bước thẳng tới trước mặt cha hắn.

"Kỷ tiên sinh, ngài tới nhanh thật," Yến Song chắp tay sau lưng, vẻ mặt nhàn nhã đứng trước mặt Kỷ Văn Tung, nụ cười vô hại lại ngoan ngoãn, "Xem nè, tôi là một người tuân thủ lời hứa đúng chứ?"

"Tôi nói rồi, ngài sẽ có được một đứa con trai khiến ngài hài lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Chính Này Tôi Không Kham Nổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook