Chương 16: Gặp Jonathan Trần
Tiểu Ngư
12/02/2023
Sáng hôm sau trợ lí đã đến trước nhà cậu để đón cậu đến công ty. Khi thấy trợ lí Kiệt đi theo phía sau cậu cũng không nói gì nhiều liền một đường đưa cậu đến công ty.
Công ty giải trí Hoa Hướng Dương không chỉ đào tạo nhân lực bên mảng truyện tranh và tiểu thuyết mà công ty còn là một công ty đào tạo minh tinh và diễn viên có tiếng trong nước. Lúc cậu đi vào đã thấy hai ba nghệ sĩ lưu lượng, cũng thấy vài thực tập sinh. Tất cả đều rất chuyên nghiệp. Nam thầm hỏi trợ lí Kiệt:
- Anh biết ông chủ của Hoa Hướng Dương là ai không?
- Là một người con lai rất tài giỏi và thân sĩ. Tuy nhiên bàn về thủ đoạn cũng coi như ngang ngửa ông chủ.
Nam chép miệng, đúng là mấy người tư bản đều không ai hiền lành cả. Để ngồi trên một đống tiền thì công sức bỏ ra cũng không kém.
Hai người đi đến tầng 10 thì thấy khu vực dành cho các tác giả truyện tranh. Là một căn phòng rộng rãi được chia theo các khu. Đa số mọi người làm việc theo nhóm, vài người sẽ làm một truyện chứ không giống Nam một mình ôm hết các khâu. Nhưng vì vậy tiền lương của cậu sẽ nhiều hơn mọi người ở đây mặc dù đối với tài sản hiện tại của cậu cũng chẳng là gì.
Trợ lí đưa hai người đến bàn làm việc của cậu sau đó liền rời đi. Vì cũng không có gì cần làm nên cậu để trợ lí Kiệt về trước, còn mình thì mở bảng vẽ hoàn thành nốt chương truyện đang dở.
Ngồi làm việc ở đây cũng tốt, có người để bàn luận, cũng có người chỉ bảo. Ngoài ra còn luôn hóng được drama. Hết cô ca sĩ này là tiểu tam thì đến diễn viên kia hút thuốc. Hầu như tất cả chuyện trên đời này không chuyện nào các cô không biết.
- Tôi nghe nói giám đốc mới đến trẻ lắm, lại còn đẹp trai nữa.
- Hình như là con lai đúng không?
Mọi người cứ cô một câu tôi một cậu khiến cậu không tập trung được. Cảm thấy hơi nhớ phòng làm việc của Thành rồi. Khi cậu làm việc ở phòng của anh anh sẽ không gây ồn ảnh hưởng đến cậu nhưng khi cậu nói gì anh cũng đáp lại. Bây giờ cậu đúng là có đôi chút nhớ Thành. Nhưng không để cậu nghĩ lâu thì giám đốc công ty cũng đã đến. Điều khiến cậu ngạc nhiên là giám đốc này chẳng phải là người cậu đã gặp ở bệnh viện hôm qua sao.
Lúc cậu nhìn lên cũng đúng là lúc mà Jonathan nhìn qua bên cậu. Dường như anh cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Anh cười cười rồi đi đến chỗ cậu dưới ánh mắt tò mò của bao nhiêu người.
- Thật có duyên, lại gặp cậu rồi.
- Ha...ha thật có duyên.
Nam trúc trắc cười lại. Thầm nghĩ tại sao anh ta lại đi thẳng đến chỗ cậu, bộ không thấy mọi người đang nhìn chằm chằm kia à.
- Có thể mời cậu ăn một bữa không, cậu đã giúp tôi tìm thấy ông.
- Không cần đâu ha...ha, chuyện nên làm mà.
- Ông nội tôi muốn cảm ơn cậu, ông ấy đòi gặp cậu bằng được.
Nam thầm nghĩ đúng thật là cao tay, lôi ông cụ ra thì ai mà từ chối được chứ. Chính vì vậy dưới ánh mắt hoảng sợ kinh ngạc của mọi người hai người trao đổi số điện thoại.
- Nam à, cậu quen biết giám đốc sao?
Chị gái ngồi ngay cạnh Nam hỏi, cả mấy chị gái ngồi xung quanh cũng xúm lại để nghe.
- Đâu có đâu, đây là lần thứ hai em gặp giám đốc thôi.
Nghe Nam nói vậy các chị gái bắt đầu phân tích rồi tưởng tượng. Nào thì nhất kiến chung tình, nào thì tình yêu công sở... Nam thật muốn nói với các chị rằng, các chị à em có chồng rồi.
Sau một ngày mệt mỏi đối phó với trí tưởng tượng bay bổng của các tác giả truyện tranh nơi công ty, cậu lê lết tấm thân về nhà. Về đến nhà Thành vẫn chưa về nên cậu tắm rửa xong liền làm cơm.
Thịt kho tàu cùng cá rán thêm canh khoai môn ninh xương, tất cả đã xong chỉ cần chờ Thành về thôi.
Thành về đến nhà liền thấy cậu đang ngồi ở phòng khách xem video. Anh đến gần thì Nam đưa cho anh xem. Là một chú cún nhỏ lông màu trắng trông rất dễ thương và cũng rất ngu.
- Hay chúng ta nuôi một con chó đi.
- Em thích sao?
- Tất nhiên a, chúng ta nuôi một con chó, sau lại nuôi thêm một con mèo, chúng sẽ sống cùng chúng ta đến già nha.
Anh nhìn cậu nói một hơi rồi lại xem video. Có lẽ cậu không nhận ra cậu đã vô thức đặt cả hai người cùng với nhau trong một viễn cảnh tương lai tươi đẹp.
- À đúng rồi, anh biết Jonathan Trần không?
- Sao vậy?
Nam kể mọi chuyện cho Thành nghe. Anh nghe xong thì nhíu mày:
- Đừng thân thiết quá với anh ta, anh ta không tầm thường đâu.
- Biết rồi nha!
Hôm sau Nam kéo thành đi tiệm thú cưng để nhận nuôi chó. Ban đầu Thành không muốn đi nhưng Nam kiên quyết bắt anh đi nên anh đành bỏ việc ở công ty để đi cùng với cậu. Thành quả của hôm dấy là đi hết ba tiệm thú cưng cuối cùng Nam cũng chọn được một chú chó lông vàng golden retriever. Nam hạnh phúc ôm chú chó về nhà. Chú chó còn nhỏ, chân ngắn tũn chạy theo cậu. Vì lông chú chó màu vàng nên Nam đặt tên chú chó là Vàng. Vàng dường như rất hạnh phúc với cái tên đó, chạy đi chạy lại trong nhà như một đứa tăng động.
Công ty giải trí Hoa Hướng Dương không chỉ đào tạo nhân lực bên mảng truyện tranh và tiểu thuyết mà công ty còn là một công ty đào tạo minh tinh và diễn viên có tiếng trong nước. Lúc cậu đi vào đã thấy hai ba nghệ sĩ lưu lượng, cũng thấy vài thực tập sinh. Tất cả đều rất chuyên nghiệp. Nam thầm hỏi trợ lí Kiệt:
- Anh biết ông chủ của Hoa Hướng Dương là ai không?
- Là một người con lai rất tài giỏi và thân sĩ. Tuy nhiên bàn về thủ đoạn cũng coi như ngang ngửa ông chủ.
Nam chép miệng, đúng là mấy người tư bản đều không ai hiền lành cả. Để ngồi trên một đống tiền thì công sức bỏ ra cũng không kém.
Hai người đi đến tầng 10 thì thấy khu vực dành cho các tác giả truyện tranh. Là một căn phòng rộng rãi được chia theo các khu. Đa số mọi người làm việc theo nhóm, vài người sẽ làm một truyện chứ không giống Nam một mình ôm hết các khâu. Nhưng vì vậy tiền lương của cậu sẽ nhiều hơn mọi người ở đây mặc dù đối với tài sản hiện tại của cậu cũng chẳng là gì.
Trợ lí đưa hai người đến bàn làm việc của cậu sau đó liền rời đi. Vì cũng không có gì cần làm nên cậu để trợ lí Kiệt về trước, còn mình thì mở bảng vẽ hoàn thành nốt chương truyện đang dở.
Ngồi làm việc ở đây cũng tốt, có người để bàn luận, cũng có người chỉ bảo. Ngoài ra còn luôn hóng được drama. Hết cô ca sĩ này là tiểu tam thì đến diễn viên kia hút thuốc. Hầu như tất cả chuyện trên đời này không chuyện nào các cô không biết.
- Tôi nghe nói giám đốc mới đến trẻ lắm, lại còn đẹp trai nữa.
- Hình như là con lai đúng không?
Mọi người cứ cô một câu tôi một cậu khiến cậu không tập trung được. Cảm thấy hơi nhớ phòng làm việc của Thành rồi. Khi cậu làm việc ở phòng của anh anh sẽ không gây ồn ảnh hưởng đến cậu nhưng khi cậu nói gì anh cũng đáp lại. Bây giờ cậu đúng là có đôi chút nhớ Thành. Nhưng không để cậu nghĩ lâu thì giám đốc công ty cũng đã đến. Điều khiến cậu ngạc nhiên là giám đốc này chẳng phải là người cậu đã gặp ở bệnh viện hôm qua sao.
Lúc cậu nhìn lên cũng đúng là lúc mà Jonathan nhìn qua bên cậu. Dường như anh cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Anh cười cười rồi đi đến chỗ cậu dưới ánh mắt tò mò của bao nhiêu người.
- Thật có duyên, lại gặp cậu rồi.
- Ha...ha thật có duyên.
Nam trúc trắc cười lại. Thầm nghĩ tại sao anh ta lại đi thẳng đến chỗ cậu, bộ không thấy mọi người đang nhìn chằm chằm kia à.
- Có thể mời cậu ăn một bữa không, cậu đã giúp tôi tìm thấy ông.
- Không cần đâu ha...ha, chuyện nên làm mà.
- Ông nội tôi muốn cảm ơn cậu, ông ấy đòi gặp cậu bằng được.
Nam thầm nghĩ đúng thật là cao tay, lôi ông cụ ra thì ai mà từ chối được chứ. Chính vì vậy dưới ánh mắt hoảng sợ kinh ngạc của mọi người hai người trao đổi số điện thoại.
- Nam à, cậu quen biết giám đốc sao?
Chị gái ngồi ngay cạnh Nam hỏi, cả mấy chị gái ngồi xung quanh cũng xúm lại để nghe.
- Đâu có đâu, đây là lần thứ hai em gặp giám đốc thôi.
Nghe Nam nói vậy các chị gái bắt đầu phân tích rồi tưởng tượng. Nào thì nhất kiến chung tình, nào thì tình yêu công sở... Nam thật muốn nói với các chị rằng, các chị à em có chồng rồi.
Sau một ngày mệt mỏi đối phó với trí tưởng tượng bay bổng của các tác giả truyện tranh nơi công ty, cậu lê lết tấm thân về nhà. Về đến nhà Thành vẫn chưa về nên cậu tắm rửa xong liền làm cơm.
Thịt kho tàu cùng cá rán thêm canh khoai môn ninh xương, tất cả đã xong chỉ cần chờ Thành về thôi.
Thành về đến nhà liền thấy cậu đang ngồi ở phòng khách xem video. Anh đến gần thì Nam đưa cho anh xem. Là một chú cún nhỏ lông màu trắng trông rất dễ thương và cũng rất ngu.
- Hay chúng ta nuôi một con chó đi.
- Em thích sao?
- Tất nhiên a, chúng ta nuôi một con chó, sau lại nuôi thêm một con mèo, chúng sẽ sống cùng chúng ta đến già nha.
Anh nhìn cậu nói một hơi rồi lại xem video. Có lẽ cậu không nhận ra cậu đã vô thức đặt cả hai người cùng với nhau trong một viễn cảnh tương lai tươi đẹp.
- À đúng rồi, anh biết Jonathan Trần không?
- Sao vậy?
Nam kể mọi chuyện cho Thành nghe. Anh nghe xong thì nhíu mày:
- Đừng thân thiết quá với anh ta, anh ta không tầm thường đâu.
- Biết rồi nha!
Hôm sau Nam kéo thành đi tiệm thú cưng để nhận nuôi chó. Ban đầu Thành không muốn đi nhưng Nam kiên quyết bắt anh đi nên anh đành bỏ việc ở công ty để đi cùng với cậu. Thành quả của hôm dấy là đi hết ba tiệm thú cưng cuối cùng Nam cũng chọn được một chú chó lông vàng golden retriever. Nam hạnh phúc ôm chú chó về nhà. Chú chó còn nhỏ, chân ngắn tũn chạy theo cậu. Vì lông chú chó màu vàng nên Nam đặt tên chú chó là Vàng. Vàng dường như rất hạnh phúc với cái tên đó, chạy đi chạy lại trong nhà như một đứa tăng động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.