Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 43
Miêu Bát Tiên Sinh
05/02/2021
Đỗ Yến sững sờ, thậm chí nghe thấy câu nói hôm qua của Nguyên Ninh văng vẳng bên tai.
Ta đã cho là y sẽ chuẩn bị sính lễ để hỏi cưới a tỷ đấy, hỏi cưới a tỷ đấy…
Một lời thành sấm
Đỗ Yến lẩm bẩm: “Nguyên Ninh không nên làm công chúa, mà phải theo Kỳ Tử học bói toán mới đúng.”
Thành Du không hiểu lắm: “Nghĩa là sao?”
Đỗ Yến phục hồi tinh thần lại, khẽ nhíu mày: “Tại sao ngươi lại có cái ý nghĩ hoang đường này?”
“Lúc ở Nguyên Quốc làm con tin, công chúa là người đã đối xử với ta tốt nhất. Khoảnh khắc được cứu từ dưới tuyết lên, trong lòng ta đã luôn khắc sâu hình bóng của công chúa.”
Hắn cầm tay Đỗ Yến, đặt ngọc bội lên lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng khép lại: “Thật ra miếng ngọc bội này là do ta tự tay khắc, gửi cho công chúa một mảnh chân tình.”
Đỗ Yến hít sâu, quyết tâm giải thích đến cùng:”Thành Du, lúc trước ta bảo vệ ngươi là vì Ngô gia, thậm chí lên kế hoạch đưa ngươi rời đi cũng là do bệ hạ đã định động thủ với nhà họ Ngô vào lễ mừng thọ.”
Thành Du nói: “Ta không để bụng. Ngô gia mà sụp đổ thì công chúa sẽ không thể tránh khỏi số phận bi thảm, tự lo toan cho chính mình là điều hợp lý. Nếu như công chúa bằng lòng gả cho ta, cuộc sống tương lai của hai ta ở Thành Quốc sẽ vẫn giống như trước đây.”
“…”
Đỗ Yến trầm mặc, chẳng cần biết đối phương có thật lòng hay không nhưng hôm nay thân phận của cậu chắc chắn sẽ phải được tiết lộ. Bằng không Thành Du vẫn sẽ vướng mắc mãi ở vấn đề liên hôn, không thể nào nói đến chuyện hợp tác một cách bình thường.
“Thành Du, ngươi cho rằng mọi chuyện ta làm đều nhằm mục đích biến nhà họ Ngô thành chủ nhân Nguyên Quốc ư? Ngươi sai rồi.”
Đỗ Yến nhếch miệng cười: “Đúng là có hai lựa chọn có thể hóa giải mối nguy của Ngô gia, nhưng không phải loại thứ hai mà ngươi nói.”
Thành Du chưa kịp hiểu ý của Đỗ Yến đã thấy cậu đứng dậy, nhấc tay cởi ngọc bội bên hông xuống.
Hành động này quá kỳ quái, Thành Du vô cùng nghi hoặc: “Công chúa?”
Đỗ Yến ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó giơ tay cởi thắt lưng.
Vẻ mặt bình tĩnh của Thành Du rốt cục cũng hơi thay đổi, tai hắn đỏ bừng lên: “Công chúa, nàng và ta vẫn chưa thành thân, không thể, không thể như vậy…”
Đỗ Yến cười nhạo: “Ngươi nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì đấy, mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ đi.”
Dứt lời, cậu liền trực tiếp vạch vạt áo trước ngực ra, lồng ngực trắng nõn bại lộ trước mắt Thành Du.
Thành Du nhìn lồng ngực phẳng lì kia, làm cách nào cũng không thể thuyết phục bản thân đây là thân hình của thiếu nữ: “Sao lại thế này?”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Yến nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng thất thố của Thành Du, trong lòng dâng lên khoái cảm ác liệt, mở miệng nói: “Có cần ta cởi quần cho ngươi xác nhận lại không?”
Sắc mặt Thành Du cứng đờ, ánh mắt mơ hồ, không biết phải nhìn vào đâu mới phù hợp.
Cảm giác sốt ruột trong lòng Đỗ Yến tan thành mây khói, thậm chí còn hơi sảng khoái: “Hiện tại ngươi đã biết tại sao ta lại nói chuyện liên hôn là một việc cực kỳ hoang đường rồi đấy. Ta chính là Yến công tử, không phải công chúa Nguyên Quốc.”
Đỗ Yến khép vạt áo vào rồi đeo thắt lưng: “Đừng nhắc đến chuyện liên hôn nữa. Ta là nam, không thể gả cho ngươi.”
Thành Du vẫn im lặng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đỗ Yến trả miếng ngọc bội mà hắn đưa cho mình: “Ắt hẳn ngươi sẽ cần chút thời gian để bình tĩnh lại. Song ta tin ngươi đã hiểu rõ, ta mới chính là đồng minh hữu dụng nhất của ngươi.”
Dứt lời, cậu đi về phía cửa mật thất, trước khi mở ra bèn quay đầu lại nói: “Thành Vương, ta chờ tin tức của ngươi.”
Thành Du nhìn bóng người kia biến mất, bàn tay siết chặt giấu trong ống tay áo mới dần thả lỏng.
“Công chúa, không, là Yến công tử à…”
Hắn rũ mắt, nhìn ngọc bội trên tay, cảm nhận được hơi thở của người nọ vẫn còn vương trên đó.
Thành Du cứ ngồi trong mật thất hồi lâu, cho đến khi ngọn đèn đã tắt mà vẫn chưa hề nhúc nhích.
Một lúc sau, người giống như pho tượng kia mới bắt đầu cử động.
Thành Du giơ tay lên, cẩn thận cất ngọc bội vào vạt áo. Tiếp đó hắn che mặt, thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười vang vọng trong mật thất, thật lâu sau cũng chưa tiêu tán.
Hắn không biết mình cười cái gì nữa.
Hoặc đang cười nhạo chính mình tự xưng là tâm kế hơn người, lại bị Yến công tử đùa giỡn suốt mười năm qua; hay là cười vì mặc dù mình đã biết thân phận thực sự của đối phương, nhưng ý nghĩ đầu tiên không phải oán giận mà vẫn bao biện cho người nọ.
Nguyên Vương là kẻ lòng dạ hẹp hòi, luôn nghi kỵ Ngô gia. Nếu Nguyên hoàng hậu sinh ra con trai trưởng thì đứa bé ắt hẳn sẽ không thể sống sót. Vạn bất đắc dĩ, hoàng hậu đành phải nuôi lớn Yến công tử như một nữ nhi.
Để bảo vệ tính mạng mình và mẫu thân, cũng vì Ngô gia, cậu bèn lừa dối hắn, lợi dụng hắn. Tất cả những gì cậu làm đều là thân bất do kỷ, đáng để thông cảm.
Đây cũng là suy nghĩ trong đầu Thành Du ban nãy. Bây giờ ngẫm lại, hắn cảm thấy bản thân mình quả là nực cười, chuyện đã đến nước này mà vẫn toàn tâm toàn ý bảo vệ cái kẻ lừa đảo kia.
Càng buồn cười hơn cả, mặc dù hắn biết Nguyên Yến là nam nhưng tình cảm mà hắn dành cho đối phương vẫn chẳng hề thay đổi. Ngược lại, chấp niệm còn càng trở nên sâu sắc hơn.
Là nam thì đã sao?
Từ khi mẫu thân bị Thành hoàng hậu hại chết, hắn bị đưa đến Nguyên Quốc làm con tin, thứ duy nhất mà hắn muốn cũng chỉ có quyền thế.
Ở hoàng cung Nguyên Quốc, khi hắn xác định được mục đích của mình thì sẽ không để ý tới nỗi đau nho nhỏ do bị bắt nạt ấy nữa. Sau này lúc quen biết công chúa, ngoại trừ quyền thế, hắn lại có thêm một mong muốn khác.
Thời điểm biết được tình cảm của bản thân, Thành Du liền biến việc có được trưởng công chúa thành mục tiêu của chính mình. Hắn thậm chí nguyện ý vì người nọ mà điều chỉnh kế hoạch giành lấy thiên hạ.
Thay vì nói hắn bất vi sở động do quá kinh ngạc khi hay tin trưởng công chúa là nam thì thà nói, thân phận của Yến công tử đã khiến tất cả kế hoạch của hắn trở thành hư vô còn hợp lý hơn.
Nếu Đỗ Yến là Nguyên Quốc trưởng công chúa, chỉ cần liên hôn là hắn sẽ có được cậu; nhưng nếu cậu là Yến công tử, là Nguyên Vương tương lai thì hắn làm cách nào cũng không khiến cậu gả cho hắn được.
Ánh mắt Thành Du sâu thẳm, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Thứ mà hắn có thể nắm giữ vẫn quá ít, mỗi một Thành Quốc vẫn chưa đủ để hắn có được cậu.
Hắn đã định vì công chúa mà kiềm chế dã tâm của mình, mặc dù không thể nhất thống thiên hạ nhưng nếu công chúa làm bạn bên cạnh, đời hắn cũng sẽ thú vị hơn.
Thân thể Thành Du khẽ run, trong mắt tràn ngập ham muốn mãnh liệt.
Yến công tử tựa hồ đã hòa làm một với chuyện nhất thống thiên hạ. Chỉ khi hắn trở thành người đứng trên đỉnh cao thì mới có được cậu.
***
Đỗ Yến vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Thành Du sẽ cần vài ngày mới có thể chấp nhận sự thật, bắt đầu bàn bạc kế hoạch kết đồng minh lần thứ hai.
Dù sao đối với người xưa mà nói, nữ tử mình thích, thậm chí còn quyết định hỏi cưới đột nhiên biến thành nam cũng là một loại đả kích rất lớn.
Không ngờ rằng ngay hôm sau, cậu đã nhận được tin tức của Thành Du.
Đỗ Yến bước vào mật thất, đối phương đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó.
Thành Du nhìn thấy Đỗ Yến tiến vào, đứng dậy tiếp đón cậu như hôm qua, dẫn cậu về chỗ, pha trà cho cậu.
Đỗ Yến âm thầm kinh ngạc. Cậu không ngờ tốc độ thích ứng của Thành Du lại nhanh như vậy.
Lúc mới biết chuyện trông còn ngờ nghệch như kẻ ngốc, thế mà chỉ qua một đêm đã ôn hòa nhã nhặn trò chuyện với cậu.
“Nếu ngươi đã phát hiện bí mật của ta thì ta cũng sẽ không tiếp tục quanh co nữa.” Đỗ Yến lên tiếng “Mượn chiến sự ở biên cương để giúp ta đăng cơ được không?”
Thành Du gật đầu: “Được, mưu sĩ Giang Vương tin cậy nhất chính là khách khanh bí mật của ta. Ta sẽ bảo y thuyết phục Giang Vương tuyên chiến với Nguyên Quốc.”
Đỗ Yến nhíu mày: “Đúng là ta đã coi thường ngươi quá rồi. Xem ra Giang Vương cũng chỉ là quân cờ trong tay ngươi mà thôi.”
“Công chúa… Công tử quá khen.” Tuy Thành Du đã chấp nhận việc công chúa chính là công tử, song hắn đã gọi công chúa mười năm, bây giờ bắt hắn đổi xưng hô cũng không dễ dàng cho lắm.
“Đến lúc đó ngoại tổ ta sẽ giả vờ bại trận, Nguyên Vương không thể không phái binh lính trong tay đến tiếp viện. Lúc phòng ngự ở đô thành suy yếu chính là thời điểm ta sẽ đăng cơ.”
Thành Du nói: “Ngươi không sợ ta sẽ liên minh với Giang Quốc, nhân cơ hội đánh thẳng vào Nguyên Quốc ư?”
Đỗ Yến nhíu mày trả lời: “Tại sao ngươi lại phải làm như vậy?”
“Nguyên Quốc chính là trở ngại lớn nhất của hai nước Giang Thành, đương nhiên nên liên thủ để tiêu diệt kẻ địch mạnh nhất rồi.”
Đỗ Yến cười đáp: “Thế mà ta lại không biết con tin Thành Du ngủ đông mười năm, một lần hành động đã giành được ngôi vị Thành Vương lại là kẻ ngu dốt đến thế đấy.”
Thành Du nhìn nụ cười của người nọ, sau đó rũ mắt xuống, cẩn thận che giấu chấp niệm trong mắt.
Cho dù đối phương dùng thân phận Yến công tử xuất hiện trước mặt hắn thì hắn vẫn thấy rung động như cũ. Thậm chí khi cậu tháo xuống lớp ngụy trang, lộ ra sự sắc bén vốn có lại càng khiến hắn không thể buông tay, trong mắt chỉ có duy nhất mỗi mình cậu.
Đỗ Yến không biết Thành Du đang nghĩ gì, đối phương vốn dĩ hay trầm mặc ít nói như thế, cuộc trao đổi ngày hôm nay do cậu chủ động cũng là hợp tình hợp lý.
Cậu hỏi: “Ý của ngươi thế nào?”
Thành Du đáp: “Ban đầu trước khi rời đi, ta nhờ người khác chuyển lời cho ngươi cũng không phải là giả. Đợi đến lúc ngươi đăng cơ, hai ta sẽ vây đánh Giang Quốc.”
Đỗ Yến nói tiếp: “Sau khi thành công, lấy sông Nhữ làm ranh giới.”
Sông Nhữ cắt ngang lãnh thổ Giang Quốc, coi đây thành lằn ranh phân cách là điều công bằng nhất đối với hai bên.
Thành Du nhìn Đỗ Yến: “Chiếm xong Giang Quốc thì sao?”
“Bất kể là hòa bình hay chiến tranh, hai ta sẽ tự dùng bản lĩnh của mình để giành lấy thiên hạ, được không?”
Đỗ Yến giơ tay lên trời.
Thành Du đập tay cậu, thề: “Một lời đã định.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, ngoài mặt là cùng chung chí hướng, mưu đồ thiên hạ.
Chỉ là Đỗ Yến dự định sẽ đưa Thành Du lên vị trí ấy.
Còn Thành Du lại vừa muốn thiên hạ cũng muốn cả người trước mắt.
Dưới tình cảnh này, nếu nói từng người đều có ý xấu riêng cũng không phải là không thể.
========
Vất vả đi cầu hôn mới phát hiện bồ mình là zai thì phải làm sao? Phải tự cong thôi!
Ta đã cho là y sẽ chuẩn bị sính lễ để hỏi cưới a tỷ đấy, hỏi cưới a tỷ đấy…
Một lời thành sấm
Đỗ Yến lẩm bẩm: “Nguyên Ninh không nên làm công chúa, mà phải theo Kỳ Tử học bói toán mới đúng.”
Thành Du không hiểu lắm: “Nghĩa là sao?”
Đỗ Yến phục hồi tinh thần lại, khẽ nhíu mày: “Tại sao ngươi lại có cái ý nghĩ hoang đường này?”
“Lúc ở Nguyên Quốc làm con tin, công chúa là người đã đối xử với ta tốt nhất. Khoảnh khắc được cứu từ dưới tuyết lên, trong lòng ta đã luôn khắc sâu hình bóng của công chúa.”
Hắn cầm tay Đỗ Yến, đặt ngọc bội lên lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng khép lại: “Thật ra miếng ngọc bội này là do ta tự tay khắc, gửi cho công chúa một mảnh chân tình.”
Đỗ Yến hít sâu, quyết tâm giải thích đến cùng:”Thành Du, lúc trước ta bảo vệ ngươi là vì Ngô gia, thậm chí lên kế hoạch đưa ngươi rời đi cũng là do bệ hạ đã định động thủ với nhà họ Ngô vào lễ mừng thọ.”
Thành Du nói: “Ta không để bụng. Ngô gia mà sụp đổ thì công chúa sẽ không thể tránh khỏi số phận bi thảm, tự lo toan cho chính mình là điều hợp lý. Nếu như công chúa bằng lòng gả cho ta, cuộc sống tương lai của hai ta ở Thành Quốc sẽ vẫn giống như trước đây.”
“…”
Đỗ Yến trầm mặc, chẳng cần biết đối phương có thật lòng hay không nhưng hôm nay thân phận của cậu chắc chắn sẽ phải được tiết lộ. Bằng không Thành Du vẫn sẽ vướng mắc mãi ở vấn đề liên hôn, không thể nào nói đến chuyện hợp tác một cách bình thường.
“Thành Du, ngươi cho rằng mọi chuyện ta làm đều nhằm mục đích biến nhà họ Ngô thành chủ nhân Nguyên Quốc ư? Ngươi sai rồi.”
Đỗ Yến nhếch miệng cười: “Đúng là có hai lựa chọn có thể hóa giải mối nguy của Ngô gia, nhưng không phải loại thứ hai mà ngươi nói.”
Thành Du chưa kịp hiểu ý của Đỗ Yến đã thấy cậu đứng dậy, nhấc tay cởi ngọc bội bên hông xuống.
Hành động này quá kỳ quái, Thành Du vô cùng nghi hoặc: “Công chúa?”
Đỗ Yến ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó giơ tay cởi thắt lưng.
Vẻ mặt bình tĩnh của Thành Du rốt cục cũng hơi thay đổi, tai hắn đỏ bừng lên: “Công chúa, nàng và ta vẫn chưa thành thân, không thể, không thể như vậy…”
Đỗ Yến cười nhạo: “Ngươi nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì đấy, mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ đi.”
Dứt lời, cậu liền trực tiếp vạch vạt áo trước ngực ra, lồng ngực trắng nõn bại lộ trước mắt Thành Du.
Thành Du nhìn lồng ngực phẳng lì kia, làm cách nào cũng không thể thuyết phục bản thân đây là thân hình của thiếu nữ: “Sao lại thế này?”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Yến nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng thất thố của Thành Du, trong lòng dâng lên khoái cảm ác liệt, mở miệng nói: “Có cần ta cởi quần cho ngươi xác nhận lại không?”
Sắc mặt Thành Du cứng đờ, ánh mắt mơ hồ, không biết phải nhìn vào đâu mới phù hợp.
Cảm giác sốt ruột trong lòng Đỗ Yến tan thành mây khói, thậm chí còn hơi sảng khoái: “Hiện tại ngươi đã biết tại sao ta lại nói chuyện liên hôn là một việc cực kỳ hoang đường rồi đấy. Ta chính là Yến công tử, không phải công chúa Nguyên Quốc.”
Đỗ Yến khép vạt áo vào rồi đeo thắt lưng: “Đừng nhắc đến chuyện liên hôn nữa. Ta là nam, không thể gả cho ngươi.”
Thành Du vẫn im lặng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đỗ Yến trả miếng ngọc bội mà hắn đưa cho mình: “Ắt hẳn ngươi sẽ cần chút thời gian để bình tĩnh lại. Song ta tin ngươi đã hiểu rõ, ta mới chính là đồng minh hữu dụng nhất của ngươi.”
Dứt lời, cậu đi về phía cửa mật thất, trước khi mở ra bèn quay đầu lại nói: “Thành Vương, ta chờ tin tức của ngươi.”
Thành Du nhìn bóng người kia biến mất, bàn tay siết chặt giấu trong ống tay áo mới dần thả lỏng.
“Công chúa, không, là Yến công tử à…”
Hắn rũ mắt, nhìn ngọc bội trên tay, cảm nhận được hơi thở của người nọ vẫn còn vương trên đó.
Thành Du cứ ngồi trong mật thất hồi lâu, cho đến khi ngọn đèn đã tắt mà vẫn chưa hề nhúc nhích.
Một lúc sau, người giống như pho tượng kia mới bắt đầu cử động.
Thành Du giơ tay lên, cẩn thận cất ngọc bội vào vạt áo. Tiếp đó hắn che mặt, thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười vang vọng trong mật thất, thật lâu sau cũng chưa tiêu tán.
Hắn không biết mình cười cái gì nữa.
Hoặc đang cười nhạo chính mình tự xưng là tâm kế hơn người, lại bị Yến công tử đùa giỡn suốt mười năm qua; hay là cười vì mặc dù mình đã biết thân phận thực sự của đối phương, nhưng ý nghĩ đầu tiên không phải oán giận mà vẫn bao biện cho người nọ.
Nguyên Vương là kẻ lòng dạ hẹp hòi, luôn nghi kỵ Ngô gia. Nếu Nguyên hoàng hậu sinh ra con trai trưởng thì đứa bé ắt hẳn sẽ không thể sống sót. Vạn bất đắc dĩ, hoàng hậu đành phải nuôi lớn Yến công tử như một nữ nhi.
Để bảo vệ tính mạng mình và mẫu thân, cũng vì Ngô gia, cậu bèn lừa dối hắn, lợi dụng hắn. Tất cả những gì cậu làm đều là thân bất do kỷ, đáng để thông cảm.
Đây cũng là suy nghĩ trong đầu Thành Du ban nãy. Bây giờ ngẫm lại, hắn cảm thấy bản thân mình quả là nực cười, chuyện đã đến nước này mà vẫn toàn tâm toàn ý bảo vệ cái kẻ lừa đảo kia.
Càng buồn cười hơn cả, mặc dù hắn biết Nguyên Yến là nam nhưng tình cảm mà hắn dành cho đối phương vẫn chẳng hề thay đổi. Ngược lại, chấp niệm còn càng trở nên sâu sắc hơn.
Là nam thì đã sao?
Từ khi mẫu thân bị Thành hoàng hậu hại chết, hắn bị đưa đến Nguyên Quốc làm con tin, thứ duy nhất mà hắn muốn cũng chỉ có quyền thế.
Ở hoàng cung Nguyên Quốc, khi hắn xác định được mục đích của mình thì sẽ không để ý tới nỗi đau nho nhỏ do bị bắt nạt ấy nữa. Sau này lúc quen biết công chúa, ngoại trừ quyền thế, hắn lại có thêm một mong muốn khác.
Thời điểm biết được tình cảm của bản thân, Thành Du liền biến việc có được trưởng công chúa thành mục tiêu của chính mình. Hắn thậm chí nguyện ý vì người nọ mà điều chỉnh kế hoạch giành lấy thiên hạ.
Thay vì nói hắn bất vi sở động do quá kinh ngạc khi hay tin trưởng công chúa là nam thì thà nói, thân phận của Yến công tử đã khiến tất cả kế hoạch của hắn trở thành hư vô còn hợp lý hơn.
Nếu Đỗ Yến là Nguyên Quốc trưởng công chúa, chỉ cần liên hôn là hắn sẽ có được cậu; nhưng nếu cậu là Yến công tử, là Nguyên Vương tương lai thì hắn làm cách nào cũng không khiến cậu gả cho hắn được.
Ánh mắt Thành Du sâu thẳm, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Thứ mà hắn có thể nắm giữ vẫn quá ít, mỗi một Thành Quốc vẫn chưa đủ để hắn có được cậu.
Hắn đã định vì công chúa mà kiềm chế dã tâm của mình, mặc dù không thể nhất thống thiên hạ nhưng nếu công chúa làm bạn bên cạnh, đời hắn cũng sẽ thú vị hơn.
Thân thể Thành Du khẽ run, trong mắt tràn ngập ham muốn mãnh liệt.
Yến công tử tựa hồ đã hòa làm một với chuyện nhất thống thiên hạ. Chỉ khi hắn trở thành người đứng trên đỉnh cao thì mới có được cậu.
***
Đỗ Yến vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Thành Du sẽ cần vài ngày mới có thể chấp nhận sự thật, bắt đầu bàn bạc kế hoạch kết đồng minh lần thứ hai.
Dù sao đối với người xưa mà nói, nữ tử mình thích, thậm chí còn quyết định hỏi cưới đột nhiên biến thành nam cũng là một loại đả kích rất lớn.
Không ngờ rằng ngay hôm sau, cậu đã nhận được tin tức của Thành Du.
Đỗ Yến bước vào mật thất, đối phương đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó.
Thành Du nhìn thấy Đỗ Yến tiến vào, đứng dậy tiếp đón cậu như hôm qua, dẫn cậu về chỗ, pha trà cho cậu.
Đỗ Yến âm thầm kinh ngạc. Cậu không ngờ tốc độ thích ứng của Thành Du lại nhanh như vậy.
Lúc mới biết chuyện trông còn ngờ nghệch như kẻ ngốc, thế mà chỉ qua một đêm đã ôn hòa nhã nhặn trò chuyện với cậu.
“Nếu ngươi đã phát hiện bí mật của ta thì ta cũng sẽ không tiếp tục quanh co nữa.” Đỗ Yến lên tiếng “Mượn chiến sự ở biên cương để giúp ta đăng cơ được không?”
Thành Du gật đầu: “Được, mưu sĩ Giang Vương tin cậy nhất chính là khách khanh bí mật của ta. Ta sẽ bảo y thuyết phục Giang Vương tuyên chiến với Nguyên Quốc.”
Đỗ Yến nhíu mày: “Đúng là ta đã coi thường ngươi quá rồi. Xem ra Giang Vương cũng chỉ là quân cờ trong tay ngươi mà thôi.”
“Công chúa… Công tử quá khen.” Tuy Thành Du đã chấp nhận việc công chúa chính là công tử, song hắn đã gọi công chúa mười năm, bây giờ bắt hắn đổi xưng hô cũng không dễ dàng cho lắm.
“Đến lúc đó ngoại tổ ta sẽ giả vờ bại trận, Nguyên Vương không thể không phái binh lính trong tay đến tiếp viện. Lúc phòng ngự ở đô thành suy yếu chính là thời điểm ta sẽ đăng cơ.”
Thành Du nói: “Ngươi không sợ ta sẽ liên minh với Giang Quốc, nhân cơ hội đánh thẳng vào Nguyên Quốc ư?”
Đỗ Yến nhíu mày trả lời: “Tại sao ngươi lại phải làm như vậy?”
“Nguyên Quốc chính là trở ngại lớn nhất của hai nước Giang Thành, đương nhiên nên liên thủ để tiêu diệt kẻ địch mạnh nhất rồi.”
Đỗ Yến cười đáp: “Thế mà ta lại không biết con tin Thành Du ngủ đông mười năm, một lần hành động đã giành được ngôi vị Thành Vương lại là kẻ ngu dốt đến thế đấy.”
Thành Du nhìn nụ cười của người nọ, sau đó rũ mắt xuống, cẩn thận che giấu chấp niệm trong mắt.
Cho dù đối phương dùng thân phận Yến công tử xuất hiện trước mặt hắn thì hắn vẫn thấy rung động như cũ. Thậm chí khi cậu tháo xuống lớp ngụy trang, lộ ra sự sắc bén vốn có lại càng khiến hắn không thể buông tay, trong mắt chỉ có duy nhất mỗi mình cậu.
Đỗ Yến không biết Thành Du đang nghĩ gì, đối phương vốn dĩ hay trầm mặc ít nói như thế, cuộc trao đổi ngày hôm nay do cậu chủ động cũng là hợp tình hợp lý.
Cậu hỏi: “Ý của ngươi thế nào?”
Thành Du đáp: “Ban đầu trước khi rời đi, ta nhờ người khác chuyển lời cho ngươi cũng không phải là giả. Đợi đến lúc ngươi đăng cơ, hai ta sẽ vây đánh Giang Quốc.”
Đỗ Yến nói tiếp: “Sau khi thành công, lấy sông Nhữ làm ranh giới.”
Sông Nhữ cắt ngang lãnh thổ Giang Quốc, coi đây thành lằn ranh phân cách là điều công bằng nhất đối với hai bên.
Thành Du nhìn Đỗ Yến: “Chiếm xong Giang Quốc thì sao?”
“Bất kể là hòa bình hay chiến tranh, hai ta sẽ tự dùng bản lĩnh của mình để giành lấy thiên hạ, được không?”
Đỗ Yến giơ tay lên trời.
Thành Du đập tay cậu, thề: “Một lời đã định.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, ngoài mặt là cùng chung chí hướng, mưu đồ thiên hạ.
Chỉ là Đỗ Yến dự định sẽ đưa Thành Du lên vị trí ấy.
Còn Thành Du lại vừa muốn thiên hạ cũng muốn cả người trước mắt.
Dưới tình cảnh này, nếu nói từng người đều có ý xấu riêng cũng không phải là không thể.
========
Vất vả đi cầu hôn mới phát hiện bồ mình là zai thì phải làm sao? Phải tự cong thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.