Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp Đang Phát Điên
Chương 3
Tử Vũ Nguyệt Diên
02/06/2023
1/6/2023
Thu Lạc đột nhiên cả kinh, người mù lỗ tai đều nhạy bén như vậy sao?
Nó tự nhận là chính mình đã đủ cẩn thận rồi, đến một chút tiếng động cũng không phát ra, như thế nào lại bị phát hiện?
Mèo đen nhỏ treo ở trên rèm của sổ, theo rèm của lay tới lay lui, trong lúc nhất thời tiến thối không được.
Theo sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng một nam nhân cà lơ phất phơ cười khẽ: "Tẫn Nhiễm, ta là chú hai ngươi a. Chú hai đặc biệt đến thăm ngươi, còn không mở của cho ta vào?"
Thu Lạc lập tức buông rèm ra, nhẹ nhàng nhảy xuống trên sàn nhà, trốn vào góc tường tối như mực.
Lâm Tẫn Nhiễm hiển nhiên không muốn phản ứng đối phương, trong tay vẫn cầm bút như cũ, đang cầm sách, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ta muốn nghĩ ngơi, chú hai có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Phải không?" chú hai Lâm hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu nâng thật dài, truyền đến tiếng nói: "Chú hai muốn tìm ngươi nói chuyện cha ngươi bệnh nặng, ngươi đã không quan tâm cha như vậy, quên đi."
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại động tác, lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ cực kỳ không kiên nhẵn. Y suy tư một lát, chung quy vẫn là ném bút, chậm rãi thở ra một ngụm khí đục.
Y đứng lên, hai tay dọc theo tay vịn, mép bàn, vách tường, một đường mò mẫm đi tới cửa phòng, mở cửa ra, nói: "Vào đi."
Trong góc phòng Thu Lạc lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một nam nhân trung niên khôi ngô hai tay chấp sau lưng, vẻ mặt kiêu căng thong thả đi vào phòng.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra thông tin nhân vật mới:
Lâm Phong, em trai chủ tịch Lâm gia, đứng thứ hai, nhân xưng Lâm nhị, cùng Lâm Tẫn Nhiễm là quan hệ chú cháu. Từ khi chủ tịch trúng gió nhập viện, triền miên trên giường bệnh, sau hoàn toàn không thể xử lý công việc, liền cùng phu nhân Lâm chủ tịch tái giá lén lút qua lại, cùng chung kẻ địch liên thủ đối phó Lâm Tẫn Nhiễm.
Sau khi Lâm Tẫn Nhiễm có quyền, Lâm Phong thấy gió đổi chiều, đầu tiên chọn ở ẩn tự bảo vệ mình, hướng đứa cháu vẫy đuôi như chó mừng chủ, ngoan như một con chó vô hại, mãi cho đến khi đối phương mắt mù, nhân sinh rơi đến vực sâu, lập tức lộ ra bộ mặt thật dã tâm bừng bừng, bỏ đá xuống giếng(*).
Bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại
Sẽ không có sau đó?
Thu Lạc nghi hoặc mà nghĩ, chẳng lẽ bởi vì là một vai phụ cho nên ngay cả kết cục cũng không có viết sao?
"Ai nha, trong phòng ngươi không phải cũng quá tối một chút, làm sao lại không đem đèn lớn mở lên?" Nói xong, người nọ tuỳ tay mở đèn phòng ngủ trần nhà, toàn cảnh phòng nhất thời đập vào tầm mắt.
Chú hai lập tức chú ý tới trên bàn học sách vở giấy bút cùng từ điển học tập, khoé miệng không ức chế được mà giương cao, trong mắt đều là nghiền ngẫm và giễu cợt, trong lời nói nói ra cũng một bộ dáng vẻ trưởng bối đối với vãn bối quan tâm cực điểm: "Ngươi nhìn ngươi xem, rõ ràng thị lực không tốt còn tối lửa tắt đèn đọc sách, ngay cả đèn bàn cũng không mở, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì cũng hoàn toàn mù."
Chú hai vỗ cái trán, làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Coi trí nhớ ta này, như thế nào ta lại quên, ngươi giống như đã mù."
Gã ta nhấn giọng mỗi một chữ "mù", ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm ngày càng u ám.
Từ sau khi mù, y càng ngày càng không thích cùng người khác ở chung, thư ký Trần đề nghị để người hầu chiếu cố cuộc sống hằng ngày của y đều bị bác bỏ.
Y không thể dể cho bất luận kẻ nào cho rằng mình là một phế nhân.
Lâm nhị nhìn chằm chằm Lâm Tẫn Nhiễm vẻ mặt lạnh lùng, tươi cười ấm áp: "Đường đường là tổng tài Lâm thị lại trở thành người mù, gia nghiệp lớn như thế làm sao bây giờ?"
"Không bằng ngươi vẫn là ở bệnh viện hảo hảo dưỡng bệnh, việc vặt này cứ giao cho ta, liền giao cho chú hai ta đến làm thay đi."
Lâm Tẫn Nhiễm không để ý đến đối phương châm chọc khiêu khích, cũng không có đi mò vách tường mép bàn, mà là bằng sự quen thuộc đối với phòng mình, chuẩn xác trở lại bàn sau sofa ngồi xuống.
Y ngẩng đầu, một đôi mắt đen kịt, thẳng tắp mà chống lại tầm mắt Lâm nhị, giống như đêm lạnh, ánh mắt kia rõ ràng không có tí xíu ánh sáng, lại vô cớ đâm vào tâm lý làm Lâm nhị hoảng sợ.
Tên này thật sự mù sao?
Lâm Tẫn Nhiễm chậm rãi cười rộ lên, ngữ khí âm trầm cường nghạnh: "Không nhọc chú hai lo lắng, thị lực của ta có thể khôi phục, nói sau, pháp luật cũng không có quy định, người mù không thể kế thừa gia nghiệp."
Nhớ tới thủ đoạn vài năm này của đối phương, Lâm nhị nội tâm một trận chột dạ, lại nhanh căm tức đứng dậy, đối phương bất quá là một người mù phô trương thanh thế, ngay cả cuộc sống cũng không có thể tự gánh vác, gã ta có cái gì phải sợ.
Lâm nhị ưỡn ngực, cười nói: "Cha ngươi còn nằm ở trên giường bệnh, trước khi hôn mê tuy nói hắn chỉ đích danh ngươi vào hội đồng quản trị, nhưng chưa nói để ngươi thừa kế vị trí chủ tịch a."
"Nếu hắn tỉnh lại biết mắt ngươi không nhìn thấy, ta nghĩ lão nhân gia hắn sẽ vì tập đoàn suy nghĩ, khẳng định sẽ không để cho một người mù làm chủ tịch đi?"
"Lui một vạn bước giảng(?), cho dù lão nhân gia hắn đáp ứng, đám cáo già hội đồng quản trị kia, cũng chưa chắc còn có thể tiếp tục đứng về phía ngươi. Ngươi nói đúng không? Đứa cháu tốt của ta?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngón tay nắm thặt chặt bút máy, đầu ngón tay ẩn ẩn trắng bệch.
Lâm nhị cẩn thận quan sát bộ dạng đối phương, rốt cục nói ra mục đích tối nay: "Không bằng như vậy đi, dù sao ta và ngươi cũng là chú cháu ruột thịt, chú hai đương nhiên đứng về phía ngươi."
"Chỉ cần ngươi đồng ý để ta ngồi trên vị trí phó tổng, lại đem phần ngươi lấy đi từ chỗ ta trả lại cho ta( mình chém đó), chú hai cam đoan sẽ ủng hộ ngươi ở hội đồng quản trị!"
Lâm Tẫn Nhiễm sớm đoán được sẽ có một chiêu này, đáy lòng cười lạnh.
Chốc lát, y chậm rãi lắc đầu, đầu nhọn bút máy nhẹ nhàng chạm mặt bàn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Chú hai, năm đó bởi vì phương án đầu tư của người sai sót lớn, làm cho cổ phiếu tập đoàn Lâm thị rớt mạnh, thiếu chút nữa không gượng dậy được, cha chính là vì chuyện này tức giận đến trúng gió, đến nay vẫn còn nằm ở viện điều dưỡng không thể nói (ngôn) không thể cử động (ngữ).
Lâm nhị bị đâm trúng chân đau, sắc mặt trầm xuống.
Nhưng mà những lời trào phúng đến từ người mù vẫn còn:
"Lúc ấy công ty nguy nan, khi cao ốc nghiêng thì, mỗi người đều hận không thể mọc ra bốn chân cuốn gói chạy trốn, ai cũng không chịu nhận cục diện rối rắm này."
"Ta dưới lâm nguy đem công ty nâng lên, hiện giờ sự nghiệp khởi sắc quay về quỹ đạo, mấy người liền ba ba chạy đến, khẩn cấp đến muốn hái trái cây?"
Lâm Tẫn Nhiễm lù lù bất động mà ngồi, mặc dù là tư thế ngẩng mặt, cỗ cảm giác áp bách vô hình kia cơ hồ muốn đem đối phương đè thành một tờ giấy mỏng.
"Còn giám lấy hội đồng quản trị và cha uy hiếp ta?"
Đột nhiên y đập thật mạnh lên bàn, bút máy theo đó mà đứt, âm thanh cực lớn, làm Lâm nhị sợ tới mức run lên.
"Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng ở trước mặt ta sủa? Với những chuyện bẩn thỉu bí mật của ngươi, tin hay không ta có thể khiến cho ngươi ngay cả cửa lớn công ty còn không thể nào vào được, nửa đời sau trồng cây ở sa mạc Sahara!"
"Lâm Tẫn Nhiễm --- ngươi --- ngươi!"
Lâm nhị tức đến cả người phát run, vẻ mặt đỏ lên, cơ hồ biến thành màu đỏ tím, ngón tay chỉ vào đối phương, không nói một câu nguyên vẹn nên lời.
Dưới cơn tức giận, Lâm nhị nóng đầu, cầm gạt tàn thuốc trên bàn hướng đầu Lâm Tẫn Nhiễm ném tới!
Trong lúc đó ánh sáng đá lửa (?), một bóng đen đột nhiên chạy ra, bước lên bàn dọc theo hướng ngược lại đạp một cái, chuẩn xác nhào lên mặt Lâm nhị, lộ ra móng vuốt sắc bén hung hăng vung một trảo!
"A!" Lâm nhị lớn tiếng gào lên, tàn thuốc theo tiếng rơi xuống đất: "Cái gì vậy!"
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày ấn nút báo động dưới bàn, ngoài cửa người hầu và bảo tiêu chạy đến: "Lâm tổng, xảy ra chuyện gì?!"
Tình hình trong phòng khiến cho mọi người hoảng sợ.
Nhị gia Lâm gia tay phải bụm mặt, trong khẽ hở mơ hồ chảy ra máu, lồng ngực kịch liệt phập phồng, há mồm thở dốc, vừa nhìn chính là bị khiếp sợ.
Mà gia chủ Lâm Tẫn Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, bình yên vô sự.
Trên thảm một con mèo đen nhỏ ngồi chồm hổm, cái đuôi thật dài vẫy tới vẫy lui, móng vuốt đang gảy một cái gạt tàn thuỷ tinh.
Thư ký Trần theo sau đuổi tới kinh ngạc đến cực điểm: "Con mèo đen này sao lại ở trong phòng Lâm tổng? Rõ ràng bị ta khoá trong phòng mèo rồi mà."
Lâm nhị tỉnh táo lại, nháy mắt lửa giận dâng lên, hung thần ác sát mà chỉ Thu Lạc: "Vừa rồi ta đang cùng Lâm Tẫn Nhiễm nói chuyện, tiểu súc sinh này đột nhiên nhảy ra cào lên mặt của ta! Còn giữ nó làm cái gì?"
Trần Thần có chút đăm chiêu mà nhặt lên gạt tàn thuốc: "Gạt tàn thuốc này...?"
Lâm nhị hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải bị tiểu súc sinh này đạp rớt!"
Trong lúc đó mọi chuyện đều phát sinh trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Tẫn Nhiễm mắt bị mù, Lâm nhị chắc chắn y không có khả năng biết, cho dù có nghi ngờ cũng không có chứng cứ, ai sẽ tin một con mèo đâu?
Hơn nữa, chính là Lâm Tẫn Nhiễm một chút cũng chưa bị tổn hại, chính mình mới là người bị hại!
Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người mèo đen nhỏ. Sẽ bạo khởi(?) đả thương trên người mèo hoang, cho dù có Nhất Thiện đạo trưởng xem bói, những người khác cũng không thể để nó tiếp tụ ở lại chỗ này.
Con ngươi Thu Lạc nheo lại dựng thẳng, hướng Lâm nhị lãnh đạm nhìn lướt qua. A, bản lĩnh phản công không nhỏ.
Có lòng cứu người lại bị vu oan, cái này thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, tai mèo lông xù của Thu Lạc giật giật, sau đó, một đôi tay lạnh lẽo đem nó ôm lấy.
Thu Lạc vừa quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt --- dĩ nhiên là Lâm Tẫn Nhiễm.
Thư ký Trần buông cánh tay đỡ y, cung kính đứng ở bên cạnh người đối phương.
Lâm Tẫn Nhiễm nhẹ nhàng mà vuốt ve lông mèo trên đỉnh đầu mèo: "Đây là mèo ta nuôi, ai dám động vào nó!"
Lâm nhị không phục: "Mặt của ta đều bị nó cào bị thương!"
Lâm Tẫn Nhiễm hời hợt nói: "Phải không? Có lẽ là chú hai không cẩn thận đụng gạt tàn thuốc, không bằng để Trần Thần đi dám định dấu vết một chút."
Nhớ tới trên mặt có dính dấu vân tay mình, Lâm nhị nháy mắt tắt lửa, phẫn nộ ăn thiệt thòi này, xoay người bước đi.
Thư ký Trần thử thăm dò hỏi: "Con mèo này tôi mang về phòng cho mèo?"
Tưởng tượng đến cái ổ mèo nhỏ kia, Thu Lạc lập tức bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Lâm Tẫn Nhiễm nghĩ một chút: "Ở chỗ này."
Mèo đen nhỏ không từ chối, nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
Thư ký Trần: "..."
Dù sao vẫn cảm thấy con mèo này kỳ quái.
_____________________________
Quốc tế thiếu nhi vui vẻ (˃͈ દ ˂͈ ༶)
Thu Lạc đột nhiên cả kinh, người mù lỗ tai đều nhạy bén như vậy sao?
Nó tự nhận là chính mình đã đủ cẩn thận rồi, đến một chút tiếng động cũng không phát ra, như thế nào lại bị phát hiện?
Mèo đen nhỏ treo ở trên rèm của sổ, theo rèm của lay tới lay lui, trong lúc nhất thời tiến thối không được.
Theo sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng một nam nhân cà lơ phất phơ cười khẽ: "Tẫn Nhiễm, ta là chú hai ngươi a. Chú hai đặc biệt đến thăm ngươi, còn không mở của cho ta vào?"
Thu Lạc lập tức buông rèm ra, nhẹ nhàng nhảy xuống trên sàn nhà, trốn vào góc tường tối như mực.
Lâm Tẫn Nhiễm hiển nhiên không muốn phản ứng đối phương, trong tay vẫn cầm bút như cũ, đang cầm sách, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ta muốn nghĩ ngơi, chú hai có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Phải không?" chú hai Lâm hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu nâng thật dài, truyền đến tiếng nói: "Chú hai muốn tìm ngươi nói chuyện cha ngươi bệnh nặng, ngươi đã không quan tâm cha như vậy, quên đi."
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại động tác, lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ cực kỳ không kiên nhẵn. Y suy tư một lát, chung quy vẫn là ném bút, chậm rãi thở ra một ngụm khí đục.
Y đứng lên, hai tay dọc theo tay vịn, mép bàn, vách tường, một đường mò mẫm đi tới cửa phòng, mở cửa ra, nói: "Vào đi."
Trong góc phòng Thu Lạc lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một nam nhân trung niên khôi ngô hai tay chấp sau lưng, vẻ mặt kiêu căng thong thả đi vào phòng.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra thông tin nhân vật mới:
Lâm Phong, em trai chủ tịch Lâm gia, đứng thứ hai, nhân xưng Lâm nhị, cùng Lâm Tẫn Nhiễm là quan hệ chú cháu. Từ khi chủ tịch trúng gió nhập viện, triền miên trên giường bệnh, sau hoàn toàn không thể xử lý công việc, liền cùng phu nhân Lâm chủ tịch tái giá lén lút qua lại, cùng chung kẻ địch liên thủ đối phó Lâm Tẫn Nhiễm.
Sau khi Lâm Tẫn Nhiễm có quyền, Lâm Phong thấy gió đổi chiều, đầu tiên chọn ở ẩn tự bảo vệ mình, hướng đứa cháu vẫy đuôi như chó mừng chủ, ngoan như một con chó vô hại, mãi cho đến khi đối phương mắt mù, nhân sinh rơi đến vực sâu, lập tức lộ ra bộ mặt thật dã tâm bừng bừng, bỏ đá xuống giếng(*).
Bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại
Sẽ không có sau đó?
Thu Lạc nghi hoặc mà nghĩ, chẳng lẽ bởi vì là một vai phụ cho nên ngay cả kết cục cũng không có viết sao?
"Ai nha, trong phòng ngươi không phải cũng quá tối một chút, làm sao lại không đem đèn lớn mở lên?" Nói xong, người nọ tuỳ tay mở đèn phòng ngủ trần nhà, toàn cảnh phòng nhất thời đập vào tầm mắt.
Chú hai lập tức chú ý tới trên bàn học sách vở giấy bút cùng từ điển học tập, khoé miệng không ức chế được mà giương cao, trong mắt đều là nghiền ngẫm và giễu cợt, trong lời nói nói ra cũng một bộ dáng vẻ trưởng bối đối với vãn bối quan tâm cực điểm: "Ngươi nhìn ngươi xem, rõ ràng thị lực không tốt còn tối lửa tắt đèn đọc sách, ngay cả đèn bàn cũng không mở, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì cũng hoàn toàn mù."
Chú hai vỗ cái trán, làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Coi trí nhớ ta này, như thế nào ta lại quên, ngươi giống như đã mù."
Gã ta nhấn giọng mỗi một chữ "mù", ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm ngày càng u ám.
Từ sau khi mù, y càng ngày càng không thích cùng người khác ở chung, thư ký Trần đề nghị để người hầu chiếu cố cuộc sống hằng ngày của y đều bị bác bỏ.
Y không thể dể cho bất luận kẻ nào cho rằng mình là một phế nhân.
Lâm nhị nhìn chằm chằm Lâm Tẫn Nhiễm vẻ mặt lạnh lùng, tươi cười ấm áp: "Đường đường là tổng tài Lâm thị lại trở thành người mù, gia nghiệp lớn như thế làm sao bây giờ?"
"Không bằng ngươi vẫn là ở bệnh viện hảo hảo dưỡng bệnh, việc vặt này cứ giao cho ta, liền giao cho chú hai ta đến làm thay đi."
Lâm Tẫn Nhiễm không để ý đến đối phương châm chọc khiêu khích, cũng không có đi mò vách tường mép bàn, mà là bằng sự quen thuộc đối với phòng mình, chuẩn xác trở lại bàn sau sofa ngồi xuống.
Y ngẩng đầu, một đôi mắt đen kịt, thẳng tắp mà chống lại tầm mắt Lâm nhị, giống như đêm lạnh, ánh mắt kia rõ ràng không có tí xíu ánh sáng, lại vô cớ đâm vào tâm lý làm Lâm nhị hoảng sợ.
Tên này thật sự mù sao?
Lâm Tẫn Nhiễm chậm rãi cười rộ lên, ngữ khí âm trầm cường nghạnh: "Không nhọc chú hai lo lắng, thị lực của ta có thể khôi phục, nói sau, pháp luật cũng không có quy định, người mù không thể kế thừa gia nghiệp."
Nhớ tới thủ đoạn vài năm này của đối phương, Lâm nhị nội tâm một trận chột dạ, lại nhanh căm tức đứng dậy, đối phương bất quá là một người mù phô trương thanh thế, ngay cả cuộc sống cũng không có thể tự gánh vác, gã ta có cái gì phải sợ.
Lâm nhị ưỡn ngực, cười nói: "Cha ngươi còn nằm ở trên giường bệnh, trước khi hôn mê tuy nói hắn chỉ đích danh ngươi vào hội đồng quản trị, nhưng chưa nói để ngươi thừa kế vị trí chủ tịch a."
"Nếu hắn tỉnh lại biết mắt ngươi không nhìn thấy, ta nghĩ lão nhân gia hắn sẽ vì tập đoàn suy nghĩ, khẳng định sẽ không để cho một người mù làm chủ tịch đi?"
"Lui một vạn bước giảng(?), cho dù lão nhân gia hắn đáp ứng, đám cáo già hội đồng quản trị kia, cũng chưa chắc còn có thể tiếp tục đứng về phía ngươi. Ngươi nói đúng không? Đứa cháu tốt của ta?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngón tay nắm thặt chặt bút máy, đầu ngón tay ẩn ẩn trắng bệch.
Lâm nhị cẩn thận quan sát bộ dạng đối phương, rốt cục nói ra mục đích tối nay: "Không bằng như vậy đi, dù sao ta và ngươi cũng là chú cháu ruột thịt, chú hai đương nhiên đứng về phía ngươi."
"Chỉ cần ngươi đồng ý để ta ngồi trên vị trí phó tổng, lại đem phần ngươi lấy đi từ chỗ ta trả lại cho ta( mình chém đó), chú hai cam đoan sẽ ủng hộ ngươi ở hội đồng quản trị!"
Lâm Tẫn Nhiễm sớm đoán được sẽ có một chiêu này, đáy lòng cười lạnh.
Chốc lát, y chậm rãi lắc đầu, đầu nhọn bút máy nhẹ nhàng chạm mặt bàn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Chú hai, năm đó bởi vì phương án đầu tư của người sai sót lớn, làm cho cổ phiếu tập đoàn Lâm thị rớt mạnh, thiếu chút nữa không gượng dậy được, cha chính là vì chuyện này tức giận đến trúng gió, đến nay vẫn còn nằm ở viện điều dưỡng không thể nói (ngôn) không thể cử động (ngữ).
Lâm nhị bị đâm trúng chân đau, sắc mặt trầm xuống.
Nhưng mà những lời trào phúng đến từ người mù vẫn còn:
"Lúc ấy công ty nguy nan, khi cao ốc nghiêng thì, mỗi người đều hận không thể mọc ra bốn chân cuốn gói chạy trốn, ai cũng không chịu nhận cục diện rối rắm này."
"Ta dưới lâm nguy đem công ty nâng lên, hiện giờ sự nghiệp khởi sắc quay về quỹ đạo, mấy người liền ba ba chạy đến, khẩn cấp đến muốn hái trái cây?"
Lâm Tẫn Nhiễm lù lù bất động mà ngồi, mặc dù là tư thế ngẩng mặt, cỗ cảm giác áp bách vô hình kia cơ hồ muốn đem đối phương đè thành một tờ giấy mỏng.
"Còn giám lấy hội đồng quản trị và cha uy hiếp ta?"
Đột nhiên y đập thật mạnh lên bàn, bút máy theo đó mà đứt, âm thanh cực lớn, làm Lâm nhị sợ tới mức run lên.
"Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng ở trước mặt ta sủa? Với những chuyện bẩn thỉu bí mật của ngươi, tin hay không ta có thể khiến cho ngươi ngay cả cửa lớn công ty còn không thể nào vào được, nửa đời sau trồng cây ở sa mạc Sahara!"
"Lâm Tẫn Nhiễm --- ngươi --- ngươi!"
Lâm nhị tức đến cả người phát run, vẻ mặt đỏ lên, cơ hồ biến thành màu đỏ tím, ngón tay chỉ vào đối phương, không nói một câu nguyên vẹn nên lời.
Dưới cơn tức giận, Lâm nhị nóng đầu, cầm gạt tàn thuốc trên bàn hướng đầu Lâm Tẫn Nhiễm ném tới!
Trong lúc đó ánh sáng đá lửa (?), một bóng đen đột nhiên chạy ra, bước lên bàn dọc theo hướng ngược lại đạp một cái, chuẩn xác nhào lên mặt Lâm nhị, lộ ra móng vuốt sắc bén hung hăng vung một trảo!
"A!" Lâm nhị lớn tiếng gào lên, tàn thuốc theo tiếng rơi xuống đất: "Cái gì vậy!"
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày ấn nút báo động dưới bàn, ngoài cửa người hầu và bảo tiêu chạy đến: "Lâm tổng, xảy ra chuyện gì?!"
Tình hình trong phòng khiến cho mọi người hoảng sợ.
Nhị gia Lâm gia tay phải bụm mặt, trong khẽ hở mơ hồ chảy ra máu, lồng ngực kịch liệt phập phồng, há mồm thở dốc, vừa nhìn chính là bị khiếp sợ.
Mà gia chủ Lâm Tẫn Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, bình yên vô sự.
Trên thảm một con mèo đen nhỏ ngồi chồm hổm, cái đuôi thật dài vẫy tới vẫy lui, móng vuốt đang gảy một cái gạt tàn thuỷ tinh.
Thư ký Trần theo sau đuổi tới kinh ngạc đến cực điểm: "Con mèo đen này sao lại ở trong phòng Lâm tổng? Rõ ràng bị ta khoá trong phòng mèo rồi mà."
Lâm nhị tỉnh táo lại, nháy mắt lửa giận dâng lên, hung thần ác sát mà chỉ Thu Lạc: "Vừa rồi ta đang cùng Lâm Tẫn Nhiễm nói chuyện, tiểu súc sinh này đột nhiên nhảy ra cào lên mặt của ta! Còn giữ nó làm cái gì?"
Trần Thần có chút đăm chiêu mà nhặt lên gạt tàn thuốc: "Gạt tàn thuốc này...?"
Lâm nhị hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải bị tiểu súc sinh này đạp rớt!"
Trong lúc đó mọi chuyện đều phát sinh trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Tẫn Nhiễm mắt bị mù, Lâm nhị chắc chắn y không có khả năng biết, cho dù có nghi ngờ cũng không có chứng cứ, ai sẽ tin một con mèo đâu?
Hơn nữa, chính là Lâm Tẫn Nhiễm một chút cũng chưa bị tổn hại, chính mình mới là người bị hại!
Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người mèo đen nhỏ. Sẽ bạo khởi(?) đả thương trên người mèo hoang, cho dù có Nhất Thiện đạo trưởng xem bói, những người khác cũng không thể để nó tiếp tụ ở lại chỗ này.
Con ngươi Thu Lạc nheo lại dựng thẳng, hướng Lâm nhị lãnh đạm nhìn lướt qua. A, bản lĩnh phản công không nhỏ.
Có lòng cứu người lại bị vu oan, cái này thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, tai mèo lông xù của Thu Lạc giật giật, sau đó, một đôi tay lạnh lẽo đem nó ôm lấy.
Thu Lạc vừa quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt --- dĩ nhiên là Lâm Tẫn Nhiễm.
Thư ký Trần buông cánh tay đỡ y, cung kính đứng ở bên cạnh người đối phương.
Lâm Tẫn Nhiễm nhẹ nhàng mà vuốt ve lông mèo trên đỉnh đầu mèo: "Đây là mèo ta nuôi, ai dám động vào nó!"
Lâm nhị không phục: "Mặt của ta đều bị nó cào bị thương!"
Lâm Tẫn Nhiễm hời hợt nói: "Phải không? Có lẽ là chú hai không cẩn thận đụng gạt tàn thuốc, không bằng để Trần Thần đi dám định dấu vết một chút."
Nhớ tới trên mặt có dính dấu vân tay mình, Lâm nhị nháy mắt tắt lửa, phẫn nộ ăn thiệt thòi này, xoay người bước đi.
Thư ký Trần thử thăm dò hỏi: "Con mèo này tôi mang về phòng cho mèo?"
Tưởng tượng đến cái ổ mèo nhỏ kia, Thu Lạc lập tức bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Lâm Tẫn Nhiễm nghĩ một chút: "Ở chỗ này."
Mèo đen nhỏ không từ chối, nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
Thư ký Trần: "..."
Dù sao vẫn cảm thấy con mèo này kỳ quái.
_____________________________
Quốc tế thiếu nhi vui vẻ (˃͈ દ ˂͈ ༶)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.