Chương 91: Kẻ háo sắc
La Bốc Hoa Thố Tử
17/09/2022
(*) Gốc: sai迷:là ngôn ngữ vùng Đông Bắc, ý chỉ những kẻ làm việc dại dột vì sắc đẹp. Từ ngữ này xuất hiện trên mạng từ một video phỏng vấn, một bác gái thừa nhận rằng mình háo sắc nên mới kết hôn với chồng, nội dung chủ yếu là bác ấy bảo vì khi trẻ háo sắc quá nên bị ông chồng hơn 13 tuổi lừa kết hôn cùng.
Ánh mắt Ôn Trĩ Sơ bồi hồi trên người hai anh em bọn họ, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tần Gia Hòa, trong mắt như có ngọn đuốc sáng rực.
Mặc dù tuổi của Tần Gia Hòa không lớn, nhưng bề ngoài lại giống Tần Gia Thụ đến bảy phần, đường nét gương mặt cứ như chiếu theo Tần Gia Thụ mà khắc lại.
Ôn Trĩ Sơ nhìn mà choáng váng, cả đôi mắt ngập nước cứ nhìn chằm chằm bé con, không biết có phải Tần Gia Thụ khi còn bé cũng trông giống thế này không nhỉ.
Ngay cả Thiên Miêu tinh linh đang thò ra đi dạo cũng giật nảy mình.
[Hệ thống: Oa, chuyện gì thế này?]
Ôn Trĩ Sơ: “Sinh vật học.”
[Hệ thống: Phân bào nhiễm sắc thể?]
Ôn Trĩ Sơ: “Di truyền”.
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Tần Gia Hòa lắc lư cái đầu nhìn ngắm Ôn Trĩ Sơ, giống như phát hiện ra một sự vật mới mẻ, đôi mắt to không hề muốn dời đi.
Sau đó cậu bé lại một lần nữa say hi: “Sin chào!”
Ôn Trĩ Sơ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, cảm giác được bàn tay của mình hơi ngứa, nhưng vì biết làm thế không được lịch sự nên cậu vẫn cố nhịn xuống, “Chào… chào em”.
Heo con thấy người ta nói chuyện cùng bé, khuôn mặt mập mạp nở nụ cười, hơi ngượng ngùng nói, “Em là Tiểu Hòa”.
Nói xong, cậu vé vươn bàn tay béo ú ra.
Ôn Trĩ Sơ vươn bàn tay tròn tròn đón nhận: “Ôn Trĩ Sơ…”
Heo con cười xán lạn gọi một tiếng, “Anh.”
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ mở to, nhìn Tần Gia Thụ phiên bản mini, tiếng gọi anh này đi thẳng vào trong lòng.
Chủ yếu là do hai anh em thực sự rất giống nhau, Ôn Trĩ Sơ hoàn toàn xem cậu bé là acc clone của Tần Gia Thụ, nghe thấy người ta gọi mình là anh thì còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại không ngăn nổi nụ cười trên mặt.
Giống như một tiếng gọi này làm cậu vô cùng vui lòng, mặt mày cũng ánh lên nét cười.
Hai người bên cạnh đang giao lưu, Tần Gia Thụ vốn không hề để ý, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Ôn Trĩ Sơ, lông mày hắn mới nhảy lên một cái.
Tần Gia Thụ: “Ôn Trĩ Sơ.”
Lòng dạ Ôn Trĩ Sơ đang một mực đặt trên người phiên bản mini, không rảnh quan tâm bản gốc.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tần Gia Thụ khó có khi xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Ôn Trĩ Sơ!”
Ôn Trĩ Sơ hoàn hồn, xoay người nhìn hắn.
Vẻ mặt ngây thơ: “Sao thế?”
Tần Gia Thụ: …
Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ háo sắc kia, lần đầu tiên Tần Gia Thụ không thốt nổi thành câu.
Ôn Trĩ Sơ thích thứ gì, hắn nắm được rất rõ, không thì trước đó hắn đã chẳng dùng bề ngoài của mình mê hoặc đối phương.
Vậy mà lúc nãy ánh mắt cậu quá tập trung, lại làm cho hắn sinh ra sự không cam lòng.
Tần Gia Thụ cầm lấy một cái khăn lau dự phòng đặt trong xe phủ lên đầu cậu, giả bộ lau tóc cho người ta, nhưng thực ra là không muốn cho Ôn Trĩ Sơ quay đầu sang chỗ khác.
Ôn Trĩ Sơ muốn nhìn lại mấy lần, dù sao cậu chưa bao giờ được trông thấy Tần Gia Thụ khi còn nhỏ, thế là giơ tay lên muốn kéo cái khăn trên đầu xuống: “Không… không cần”.
Bàn tay to của Tần Gia Thụ xoa xoa cái đầu của cậu.
Ôn Trĩ Sơ bị khăn bọc kín, cái gì cũng không thấy rõ: “Tôi… trên đầu tôi không có nước”.
Tần Gia Thụ: “Có.”
Ôn Trĩ Sơ: “Không có. . . Không có.”
Tần Gia Thụ: “Trên đầu cậu có mắt?”
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Tần Gia Hòa nóng lòng muốn thử, “Anh trai, để em lau tóc cho anh ấy.”
Tần Gia Thụ: “Không cần.”
Tần Gia Hòa: “Tiểu Hòa có thể.”
Nói rồi cậu bé nhất quyết muốn giúp đỡ, ai ngờ cánh tay ngắn quá, không thể với đến đầu người ta.
Lau tóc hơn nửa ngày, khăn lau mãi không được lấy xuống, Ôn Trĩ Sơ không nhịn được muốn quay đầu, nào ngờ cả gương mặt bị người ta giữ lại, hai má bị bàn tay người ta bóp bóp.
Giọng nói lạnh lùng cứng rắn truyền vào trong tai: “Đầu cậu là cái đinh ốc hả?”
Nhận ra sự không vui trong giọng nói của người ta, nhưng Ôn Trĩ Sơ vẫn không hiểu lý do tại sao đối phương lại có thái độ như thế.
Sao đang yên đang lành lại cáu giận rồi, chẳng lẽ tâm trạng bị ngày mưa dài âm ỉ này ảnh hưởng?
Thế là cậu khổ sở suy nghĩ một phen.
Hay là nhân vật chính cũng có thời kỳ phản nghịch nhỉ.
Đúng lúc này quần áo của cậu bị người khác nhẹ nhàng kéo kéo, Ôn Trĩ Sơ hơi nghiêng đầu, nhìn Tần Gia Hòa cười nói: “Sao thế?”
Nghe giọng điệu chậm rãi của Ôn Trĩ Sơ, sắc mặt Tần Gia Thụ lập tức tối sầm.
Tần Gia Hòa hỏi ra thắc mắc của mình, “Anh ơi, anh là bạn của anh trai em ạ?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
Tần Gia Hòa ngạc nhiên mở to hai mắt.
Giống như là chuyện anh trai cậu bé có một người bạn chính là một sự kiện lớn đẳng cấp lịch sử.
Anh trai cậu bé không biết chữ, là một kẻ thất học, thế mà anh lớn này lại không chê anh cậu, nguyện ý làm bạn của anh trai.
Cái đầu nho nhỏ của Tần Gia Hòa lập tức đưa ra kết luận, Ôn Trĩ Sơ = người tốt.
Heo con có chút kích động, “Vậy thì anh nhớn cũng là bạn tốt của Tiểu Hòa”.
Tần Gia Thụ khó có khi mở miệng: “Dựa vào cái gì?”
Biết anh trai mình không hiểu chuyện, khuôn mặt nhỏ của Tần Gia Hòa nghiêm túc giảng giải cho anh trai nghe: “Anh trai, thầy cô dạy rồi, có đồ tốt thì phải chia sẻ”.
Tần Gia Thụ: . . .
Trên đường trở về, Tần Gia Hòa bày tỏ không ít tình cảm của mình dành cho Ôn Trĩ Sơ, còn hát cho cậu nghe nữa. Tần Gia Thụ ở một bên yên lặng nhìn hai người họ, một người thì hát, một người thì vỗ tay.
Chờ đến khi tới nơi, Tần Gia Thụ cầm ô, nói với lái xe: “Hôm nay cháu không về”.
Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc Tần Gia Hòa còn đang thắt dây an toàn ngồi trong xe, mang theo Ôn Trĩ Sơ đi xuống.
Đêm tối âm u, Ôn Trĩ Sơ nhìn không rõ sắc mặt người ta, quay người vui vẻ vẫy tay với Tần Gia Hòa.
Tần Gia Hòa cũng giống y như vậy.
Hai cái cần gạt nước mãi vẫn không chịu dừng, cuối cùng Tần Gia Thụ không còn cách nào khác đành phải lôi cậu đi.
Hai người họ cả đường không dính mưa, nhưng vì trời mưa nên trên người vẫn cảm thấy ẩm ướt.
Ôn Trĩ Sơ lấy chìa khóa ra mở cửa, hai người họ thay giày vào trong nhà, Tần Gia Thụ đứng ở sau lưng cậu, hỏi: “Đẹp sao?”
Ôn Trĩ Sơ không hiểu.
“Tần Gia Hòa đẹp sao?”
Nhớ tới tiếng gọi ‘anh ơi’ kia, Ôn Trĩ Sơ xấu hổ cười cười: “Đẹp”.
Sắc mặt Tần Gia Thụ đen sì, giơ tay nhéo một cái vào mông cậu.
Sức lực không lớn, nhưng lại dọa Ôn Trĩ Sơ trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời không nói được thành câu: “Cậu… cậu…’
Chỉ thấy cậu giơ hai tay che kín cái mông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức đỏ lên.
Nhớ tới ánh mắt Ôn Trĩ Sơ nhìn thằng nhóc kia khi còn ở trên xe, Tần Gia Thụ tức điên, tỉnh táo và kiềm chế luôn luôn tồn tại đều bị lửa giận đè xuống.
Ôn Trĩ Sơ còn không biết cảm xúc của hắn hiện tại, đỏ mặt xấu hổ lại giận dữ: “Cậu… cậu không được làm thế”.
Thấy dáng vẻ không biết nhận lỗi của cậu, Tần Gia Thụ cất bước tiến lên, Ôn Trĩ Sơ sợ hắn lại véo mông mình, vội vã muốn chạy, nhưng đối phương tay dài chân dài, giơ tay ra là tóm được cậu kéo lại.
Chỉ cần một tay đã kiềm chế được hai tay của cậu, giây tiếp theo cái mông kia lại chịu thêm một bàn tay.
Mặt Ôn Trĩ Sơ đã đỏ muốn nhỏ máu.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống, “Chỉ cần người ta đẹp là cậu sẽ nhìn?”
Cái cổ của Ôn Trĩ Sơ không khác gì cái trống bỏi, lúc lắc điên cuồng.
“Vậy cậu nhìn Tần Gia Hòa làm gì?”
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt: “Có… có nguyên nhân”.
Tần Gia Thụ rũ mắt nhìn cậu, giống như muốn xem xem cậu có thể nói ra nguyên nhân gì.
Ôn Trĩ Sơ mở miệng, “Hoàn. . .”
Tần Gia Thụ: ?
“Hoàn Hoàn giống khanh.”
Tần Gia Thụ: . . .
Dáng dấp của Tần Gia Hòa thực sự rất giống Tần Gia Thụ, cậu căn bản không thể khống chế được tầm mắt của mình.
Sắc mặt Tần Gia Thụ đầy khó chịu, Ôn Trĩ Sơ tròn mắt nhìn đối phương: “Cậu… cậu giận rồi sao?”
Tần Gia Thụ buông cậu ra: “Không có”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, rõ ràng là có.
Thế là cậu móc lấy tay người ta: “Tôi… vì trông Tiểu Hòa rất giống cậu khi còn bé, nên tôi… mới nhìn”.
Nói xong rồi, lại hơi sán lại gần người ta: “Đừng giận mà”.
Nhưng hiển nhiên Tần Gia Thụ nghe không vào: “Lần sau còn nhìn nữa không?”
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, thực sự cậu không dám cam đoan, ai có thể từ chối được Tần Gia Thụ phiên bản mini gọi anh ơi cơ chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu chột dạ cười cười.
Sắc mặt Tần Gia Thụ càng đen hơn nữa.
Ôn Trĩ Sơ âm thầm hô không tốt, ngay sau đó cậu bị người ta xách cổ áo kéo vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong lại lần nữa được đưa trở về cái giường đơn nhỏ hẹp.
Nhìn mấy ngón tay người kia, nhớ tới chuyện lần trước, trái tim Ôn Trĩ Sơ đập càng lúc càng nhanh.
“Tôi sai. . . sai rồi.” Trên người không còn gì che đậy, Ôn Trĩ Sơ muốn đứng dậy nhưng bị người ta mạnh mẽ kiềm chế, cậu nằm ngửa trên giường, bối rối nhìn người trước mặt: “Gia Thụ, tôi biết sai… sai rồi”.
Ai ngờ đối phương không chịu nghe, bàn tay to đẩy đầu gối Ôn Trĩ Sơ lên trước ngực, “Tự ôm lấy”.
Toàn thân Ôn Trĩ Sơ đỏ bừng, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng dừng ở nơi nào đó, cậu xấu hổ muốn che đi, nhưng Tần Gia Thụ từ trên cao nhìn xuống bảo: “Không được buông tay”.
Ôn Trĩ Sơ: Meo. . .
——
Ở nơi khác, Tần Gia Hòa đã được lái xe hộ tống trở về nhà họ Tần.
Mẹ Tần đang chờ ở cửa nhà, thấy một mình chú heo con Tần Gia Hòa đi xuống, hơi khó hiểu, sau đó bà bỗng hoảng sợ chạy lên, vội vàng nhìn về phía lái xe: “Hôm nay cũng không đón được?!”
Tần Gia Hòa ngẩng đầu lên: “Ma ma, đón được anh rồi ạ”.
“Vậy anh trai con đâu?”
“Anh trai đến nhà anh trai khác rồi”.
Mẹ Tần ngạc nhiên một hồi, gần như chỉ trong nháy mắt bà đã đoán được anh trai khác kia là ai. Bà vốn không định hỏi tình trạng yêu đương của con trai lớn, nhưng lại không nhịn được tò mò.
Bà cúi người ôm lấy Tần Gia Hòa “Tiểu Hòa, anh trai kia trông thế nào?”
Bàn tay nhỏ của Tần Gia Hòa huơ huơ giữa không trung: “Đẹp ạ!”
Mẹ Tần tiếp tục hỏi: “Vậy anh trai tên gọi là gì?”
“Ôn Thực Sơ!”
Mẹ Tần cảm thấy có chỗ không đúng cho lắm: “Thật sao? Tiểu Hòa nhớ kỹ lại xem”.
Tần Gia Hòa: “Nhân Chi Sơ!”
Mẹ Tần: . . .
Cuối cùng bà chỉ có thể vỗ mông con trai nhỏ, để cho cậu bé đi ngủ.
Nửa đêm, Tần Gia Hòa vốn đang ngáy khò khò bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cậu nhớ ra rồi!
Anh trai Kình Thiên Trụ!
(*) Ôn Trĩ Sơ (Wēn zhì chū); Ôn Thực Sơ (Wēn shí chū) ; Nhân Chi Sơ (Rén zhī chū); Kình Thiên Trụ! (Qíng tiān zhù – Optimus – Phim Transformer)
Ánh mắt Ôn Trĩ Sơ bồi hồi trên người hai anh em bọn họ, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tần Gia Hòa, trong mắt như có ngọn đuốc sáng rực.
Mặc dù tuổi của Tần Gia Hòa không lớn, nhưng bề ngoài lại giống Tần Gia Thụ đến bảy phần, đường nét gương mặt cứ như chiếu theo Tần Gia Thụ mà khắc lại.
Ôn Trĩ Sơ nhìn mà choáng váng, cả đôi mắt ngập nước cứ nhìn chằm chằm bé con, không biết có phải Tần Gia Thụ khi còn bé cũng trông giống thế này không nhỉ.
Ngay cả Thiên Miêu tinh linh đang thò ra đi dạo cũng giật nảy mình.
[Hệ thống: Oa, chuyện gì thế này?]
Ôn Trĩ Sơ: “Sinh vật học.”
[Hệ thống: Phân bào nhiễm sắc thể?]
Ôn Trĩ Sơ: “Di truyền”.
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Tần Gia Hòa lắc lư cái đầu nhìn ngắm Ôn Trĩ Sơ, giống như phát hiện ra một sự vật mới mẻ, đôi mắt to không hề muốn dời đi.
Sau đó cậu bé lại một lần nữa say hi: “Sin chào!”
Ôn Trĩ Sơ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, cảm giác được bàn tay của mình hơi ngứa, nhưng vì biết làm thế không được lịch sự nên cậu vẫn cố nhịn xuống, “Chào… chào em”.
Heo con thấy người ta nói chuyện cùng bé, khuôn mặt mập mạp nở nụ cười, hơi ngượng ngùng nói, “Em là Tiểu Hòa”.
Nói xong, cậu vé vươn bàn tay béo ú ra.
Ôn Trĩ Sơ vươn bàn tay tròn tròn đón nhận: “Ôn Trĩ Sơ…”
Heo con cười xán lạn gọi một tiếng, “Anh.”
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ mở to, nhìn Tần Gia Thụ phiên bản mini, tiếng gọi anh này đi thẳng vào trong lòng.
Chủ yếu là do hai anh em thực sự rất giống nhau, Ôn Trĩ Sơ hoàn toàn xem cậu bé là acc clone của Tần Gia Thụ, nghe thấy người ta gọi mình là anh thì còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại không ngăn nổi nụ cười trên mặt.
Giống như một tiếng gọi này làm cậu vô cùng vui lòng, mặt mày cũng ánh lên nét cười.
Hai người bên cạnh đang giao lưu, Tần Gia Thụ vốn không hề để ý, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Ôn Trĩ Sơ, lông mày hắn mới nhảy lên một cái.
Tần Gia Thụ: “Ôn Trĩ Sơ.”
Lòng dạ Ôn Trĩ Sơ đang một mực đặt trên người phiên bản mini, không rảnh quan tâm bản gốc.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tần Gia Thụ khó có khi xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Ôn Trĩ Sơ!”
Ôn Trĩ Sơ hoàn hồn, xoay người nhìn hắn.
Vẻ mặt ngây thơ: “Sao thế?”
Tần Gia Thụ: …
Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ háo sắc kia, lần đầu tiên Tần Gia Thụ không thốt nổi thành câu.
Ôn Trĩ Sơ thích thứ gì, hắn nắm được rất rõ, không thì trước đó hắn đã chẳng dùng bề ngoài của mình mê hoặc đối phương.
Vậy mà lúc nãy ánh mắt cậu quá tập trung, lại làm cho hắn sinh ra sự không cam lòng.
Tần Gia Thụ cầm lấy một cái khăn lau dự phòng đặt trong xe phủ lên đầu cậu, giả bộ lau tóc cho người ta, nhưng thực ra là không muốn cho Ôn Trĩ Sơ quay đầu sang chỗ khác.
Ôn Trĩ Sơ muốn nhìn lại mấy lần, dù sao cậu chưa bao giờ được trông thấy Tần Gia Thụ khi còn nhỏ, thế là giơ tay lên muốn kéo cái khăn trên đầu xuống: “Không… không cần”.
Bàn tay to của Tần Gia Thụ xoa xoa cái đầu của cậu.
Ôn Trĩ Sơ bị khăn bọc kín, cái gì cũng không thấy rõ: “Tôi… trên đầu tôi không có nước”.
Tần Gia Thụ: “Có.”
Ôn Trĩ Sơ: “Không có. . . Không có.”
Tần Gia Thụ: “Trên đầu cậu có mắt?”
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Tần Gia Hòa nóng lòng muốn thử, “Anh trai, để em lau tóc cho anh ấy.”
Tần Gia Thụ: “Không cần.”
Tần Gia Hòa: “Tiểu Hòa có thể.”
Nói rồi cậu bé nhất quyết muốn giúp đỡ, ai ngờ cánh tay ngắn quá, không thể với đến đầu người ta.
Lau tóc hơn nửa ngày, khăn lau mãi không được lấy xuống, Ôn Trĩ Sơ không nhịn được muốn quay đầu, nào ngờ cả gương mặt bị người ta giữ lại, hai má bị bàn tay người ta bóp bóp.
Giọng nói lạnh lùng cứng rắn truyền vào trong tai: “Đầu cậu là cái đinh ốc hả?”
Nhận ra sự không vui trong giọng nói của người ta, nhưng Ôn Trĩ Sơ vẫn không hiểu lý do tại sao đối phương lại có thái độ như thế.
Sao đang yên đang lành lại cáu giận rồi, chẳng lẽ tâm trạng bị ngày mưa dài âm ỉ này ảnh hưởng?
Thế là cậu khổ sở suy nghĩ một phen.
Hay là nhân vật chính cũng có thời kỳ phản nghịch nhỉ.
Đúng lúc này quần áo của cậu bị người khác nhẹ nhàng kéo kéo, Ôn Trĩ Sơ hơi nghiêng đầu, nhìn Tần Gia Hòa cười nói: “Sao thế?”
Nghe giọng điệu chậm rãi của Ôn Trĩ Sơ, sắc mặt Tần Gia Thụ lập tức tối sầm.
Tần Gia Hòa hỏi ra thắc mắc của mình, “Anh ơi, anh là bạn của anh trai em ạ?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
Tần Gia Hòa ngạc nhiên mở to hai mắt.
Giống như là chuyện anh trai cậu bé có một người bạn chính là một sự kiện lớn đẳng cấp lịch sử.
Anh trai cậu bé không biết chữ, là một kẻ thất học, thế mà anh lớn này lại không chê anh cậu, nguyện ý làm bạn của anh trai.
Cái đầu nho nhỏ của Tần Gia Hòa lập tức đưa ra kết luận, Ôn Trĩ Sơ = người tốt.
Heo con có chút kích động, “Vậy thì anh nhớn cũng là bạn tốt của Tiểu Hòa”.
Tần Gia Thụ khó có khi mở miệng: “Dựa vào cái gì?”
Biết anh trai mình không hiểu chuyện, khuôn mặt nhỏ của Tần Gia Hòa nghiêm túc giảng giải cho anh trai nghe: “Anh trai, thầy cô dạy rồi, có đồ tốt thì phải chia sẻ”.
Tần Gia Thụ: . . .
Trên đường trở về, Tần Gia Hòa bày tỏ không ít tình cảm của mình dành cho Ôn Trĩ Sơ, còn hát cho cậu nghe nữa. Tần Gia Thụ ở một bên yên lặng nhìn hai người họ, một người thì hát, một người thì vỗ tay.
Chờ đến khi tới nơi, Tần Gia Thụ cầm ô, nói với lái xe: “Hôm nay cháu không về”.
Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc Tần Gia Hòa còn đang thắt dây an toàn ngồi trong xe, mang theo Ôn Trĩ Sơ đi xuống.
Đêm tối âm u, Ôn Trĩ Sơ nhìn không rõ sắc mặt người ta, quay người vui vẻ vẫy tay với Tần Gia Hòa.
Tần Gia Hòa cũng giống y như vậy.
Hai cái cần gạt nước mãi vẫn không chịu dừng, cuối cùng Tần Gia Thụ không còn cách nào khác đành phải lôi cậu đi.
Hai người họ cả đường không dính mưa, nhưng vì trời mưa nên trên người vẫn cảm thấy ẩm ướt.
Ôn Trĩ Sơ lấy chìa khóa ra mở cửa, hai người họ thay giày vào trong nhà, Tần Gia Thụ đứng ở sau lưng cậu, hỏi: “Đẹp sao?”
Ôn Trĩ Sơ không hiểu.
“Tần Gia Hòa đẹp sao?”
Nhớ tới tiếng gọi ‘anh ơi’ kia, Ôn Trĩ Sơ xấu hổ cười cười: “Đẹp”.
Sắc mặt Tần Gia Thụ đen sì, giơ tay nhéo một cái vào mông cậu.
Sức lực không lớn, nhưng lại dọa Ôn Trĩ Sơ trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời không nói được thành câu: “Cậu… cậu…’
Chỉ thấy cậu giơ hai tay che kín cái mông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức đỏ lên.
Nhớ tới ánh mắt Ôn Trĩ Sơ nhìn thằng nhóc kia khi còn ở trên xe, Tần Gia Thụ tức điên, tỉnh táo và kiềm chế luôn luôn tồn tại đều bị lửa giận đè xuống.
Ôn Trĩ Sơ còn không biết cảm xúc của hắn hiện tại, đỏ mặt xấu hổ lại giận dữ: “Cậu… cậu không được làm thế”.
Thấy dáng vẻ không biết nhận lỗi của cậu, Tần Gia Thụ cất bước tiến lên, Ôn Trĩ Sơ sợ hắn lại véo mông mình, vội vã muốn chạy, nhưng đối phương tay dài chân dài, giơ tay ra là tóm được cậu kéo lại.
Chỉ cần một tay đã kiềm chế được hai tay của cậu, giây tiếp theo cái mông kia lại chịu thêm một bàn tay.
Mặt Ôn Trĩ Sơ đã đỏ muốn nhỏ máu.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống, “Chỉ cần người ta đẹp là cậu sẽ nhìn?”
Cái cổ của Ôn Trĩ Sơ không khác gì cái trống bỏi, lúc lắc điên cuồng.
“Vậy cậu nhìn Tần Gia Hòa làm gì?”
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt: “Có… có nguyên nhân”.
Tần Gia Thụ rũ mắt nhìn cậu, giống như muốn xem xem cậu có thể nói ra nguyên nhân gì.
Ôn Trĩ Sơ mở miệng, “Hoàn. . .”
Tần Gia Thụ: ?
“Hoàn Hoàn giống khanh.”
Tần Gia Thụ: . . .
Dáng dấp của Tần Gia Hòa thực sự rất giống Tần Gia Thụ, cậu căn bản không thể khống chế được tầm mắt của mình.
Sắc mặt Tần Gia Thụ đầy khó chịu, Ôn Trĩ Sơ tròn mắt nhìn đối phương: “Cậu… cậu giận rồi sao?”
Tần Gia Thụ buông cậu ra: “Không có”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, rõ ràng là có.
Thế là cậu móc lấy tay người ta: “Tôi… vì trông Tiểu Hòa rất giống cậu khi còn bé, nên tôi… mới nhìn”.
Nói xong rồi, lại hơi sán lại gần người ta: “Đừng giận mà”.
Nhưng hiển nhiên Tần Gia Thụ nghe không vào: “Lần sau còn nhìn nữa không?”
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, thực sự cậu không dám cam đoan, ai có thể từ chối được Tần Gia Thụ phiên bản mini gọi anh ơi cơ chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu chột dạ cười cười.
Sắc mặt Tần Gia Thụ càng đen hơn nữa.
Ôn Trĩ Sơ âm thầm hô không tốt, ngay sau đó cậu bị người ta xách cổ áo kéo vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong lại lần nữa được đưa trở về cái giường đơn nhỏ hẹp.
Nhìn mấy ngón tay người kia, nhớ tới chuyện lần trước, trái tim Ôn Trĩ Sơ đập càng lúc càng nhanh.
“Tôi sai. . . sai rồi.” Trên người không còn gì che đậy, Ôn Trĩ Sơ muốn đứng dậy nhưng bị người ta mạnh mẽ kiềm chế, cậu nằm ngửa trên giường, bối rối nhìn người trước mặt: “Gia Thụ, tôi biết sai… sai rồi”.
Ai ngờ đối phương không chịu nghe, bàn tay to đẩy đầu gối Ôn Trĩ Sơ lên trước ngực, “Tự ôm lấy”.
Toàn thân Ôn Trĩ Sơ đỏ bừng, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng dừng ở nơi nào đó, cậu xấu hổ muốn che đi, nhưng Tần Gia Thụ từ trên cao nhìn xuống bảo: “Không được buông tay”.
Ôn Trĩ Sơ: Meo. . .
——
Ở nơi khác, Tần Gia Hòa đã được lái xe hộ tống trở về nhà họ Tần.
Mẹ Tần đang chờ ở cửa nhà, thấy một mình chú heo con Tần Gia Hòa đi xuống, hơi khó hiểu, sau đó bà bỗng hoảng sợ chạy lên, vội vàng nhìn về phía lái xe: “Hôm nay cũng không đón được?!”
Tần Gia Hòa ngẩng đầu lên: “Ma ma, đón được anh rồi ạ”.
“Vậy anh trai con đâu?”
“Anh trai đến nhà anh trai khác rồi”.
Mẹ Tần ngạc nhiên một hồi, gần như chỉ trong nháy mắt bà đã đoán được anh trai khác kia là ai. Bà vốn không định hỏi tình trạng yêu đương của con trai lớn, nhưng lại không nhịn được tò mò.
Bà cúi người ôm lấy Tần Gia Hòa “Tiểu Hòa, anh trai kia trông thế nào?”
Bàn tay nhỏ của Tần Gia Hòa huơ huơ giữa không trung: “Đẹp ạ!”
Mẹ Tần tiếp tục hỏi: “Vậy anh trai tên gọi là gì?”
“Ôn Thực Sơ!”
Mẹ Tần cảm thấy có chỗ không đúng cho lắm: “Thật sao? Tiểu Hòa nhớ kỹ lại xem”.
Tần Gia Hòa: “Nhân Chi Sơ!”
Mẹ Tần: . . .
Cuối cùng bà chỉ có thể vỗ mông con trai nhỏ, để cho cậu bé đi ngủ.
Nửa đêm, Tần Gia Hòa vốn đang ngáy khò khò bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cậu nhớ ra rồi!
Anh trai Kình Thiên Trụ!
(*) Ôn Trĩ Sơ (Wēn zhì chū); Ôn Thực Sơ (Wēn shí chū) ; Nhân Chi Sơ (Rén zhī chū); Kình Thiên Trụ! (Qíng tiān zhù – Optimus – Phim Transformer)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.