Chương 19: Không cho
La Bốc Hoa Thố Tử
13/07/2022
Nam sinh sửng sốt, khóe miệng co giật: "Đờ mờ, đây là cái đam mê quái quỷ gì thế?"
Ôn Trĩ Sơ cầm quần áo lùi về phía cạnh cửa, không nói gì.
"Được rồi, cho mày cho mày". Bạn học nam kia ngoài mặt thì tỏ ra ghét bỏ, làm bộ không muốn đến đoạt đồ nữa, thực tế thì trong lòng đã sớm nở hoa.
Tựa như lúc này trên trán Ôn Trĩ Sơ đang khắc to mấy chữ.
Thù oán ngập đầu.
Nếu Tần Gia Thụ phát hiện đồng phục mình bị người khác phá hoại thì tuyệt đối sẽ không cho qua, vị này trước giờ chưa từng là một kẻ biết nín nhịn, chịu thiệt thòi.
Mà hành động vừa rồi của cậu ta hoàn toàn do quá xúc động, lúc cầm kéo cắt cũng hơi do dự, lo lắng nếu Tần Gia Thụ biết chuyện thì mình nên làm thế nào bây giờ.
Bây giờ thì tốt rồi, có một con cừu non tự chạy đến chịu tội thay.
Thấy Ôn Trĩ Sơ không nhận kéo, nam sinh lại đưa kéo đến gần cậu: "Cầm lấy này".
Lúc này Ôn Trĩ Sơ mới run rẩy cầm lấy kéo.
Cậu bạn kia nhìn bàn tay run như bị Parkinson của Ôn Trĩ Sơ, mở miệng hỏi: "Mày run gì chứ?"
"Tôi... tôi căng thẳng".
"Vậy sao mày lại nói lắp?"
"Tôi... tôi căng thẳng".
"...."
Nhưng cậu run một cái mà run đến tận ba phút, đứng mãi ở đó chẳng chịu nhúc nhích chút nào.
Cậu bạn kia hơi mất kiên nhẫn: "Mày có thể nhanh lên không, mau làm đi".
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ lùi về sau một bước, nhìn cái kéo trong tay thật lâu mà vẫn không làm thêm một động tác nào khác.
[Hệ thống: Mở kéo ra khép kéo lại, rất nhanh là đã xong ngay rồi]
Ôn Trĩ Sơ: "Thiên Miêu tinh linh?"
[Hệ thống: Sao thế?]
Ôn Trĩ Sơ: "Xúi giục người khác phạm tội cũng là tòng phạm".
[....]
Khá lắm, cậu chết rồi cũng phải kéo tôi làm đệm lưng.
Bên kia, nam sinh vẫn không ngừng thúc giục Ôn Trĩ Sơ tranh thủ ra tay, xong việc thì cậu ta còn chuồn cho dễ, vừa giải quyết được cơn tức trong lòng lại cũng không lo bị người nào phát hiện.
"Nhanh lên! Chút nữa chúng nó chơi bóng xong sẽ về đấy".
Thấy vẻ mặt đối phương hung hãn dữ tợn, Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, sau đó ngón tay dùng sức tách cái kéo ra, nhằm vào đồng phục cắt xuống.
Xoẹt xoẹt!
Nam sinh: ...
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!
Nam sinh: ....
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Đường cong nho nhỏ bay xuống mặt đất, mí mắt cậu bạn kia run rẩy, gầm lên: "Mẹ mày, mày cắt chỉ thừa làm gì?!"
Ôn Trĩ Sơ giật mình, tay lại run lên.
"Đờ mờ mày, đến cùng là mày có biết cắt không thế, chưa cắt giấy dán cửa sổ bao giờ à?"
"Tôi... tôi không có kỹ năng này". Nhìn bạn học nam kia sắp nổi bão đến nơi, Ôn Trĩ Sơ vội vàng bổ sung: "Nhưng tôi còn cách phá hoại khác".
Bạn học nam kia nghi ngờ nhìn cậu: "Cách gì?"
Chỉ thấy Ôn Trĩ Sơ cẩn thận từng li từng tí đặt cây kéo lên chiếc tủ bên cạnh, cách rất xa vị trí hai người đang đứng, sau đó lấy công cụ gây án mình mới mua ở siêu thị từ trong túi ra.
Xé một cái, đưa lại gần, dính cái bặp!
Một đầu heo to lớn dán xuống đồng phục của Tần Gia Thụ.
Ôn Trĩ Sơ nói khoác mà không biết ngượng, "Gϊếŧ... gϊếŧ chết ý chí của cậu ta".
"...". Nam sinh không thể nhịn được nữa, "Con mẹ mày, mày đùa bố hả?!"
"Không... không".
Thấy đối phương định dùng cách khác lừa gạt mình, nam sinh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bước nhanh đến đoạt lấy chiếc kéo trên tủ, trợn mắt nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ: "Nếu mày không dám ra tay thì đưa đồng phục cho tao ngay".
[Hệ thống: A a a a hắn hung dữ quá, mau bảo vệ tôi!]
Nội tâm Ôn Trĩ Sơ vốn đang định thét lên, nghe thấy câu gào thét này của Thiên Miêu tinh linh tiếng thét của cậu lại bị nuốt ngược trở về.
Thấy cậu không nhúc nhích, cậu bạn kia nói: "Đưa đây".
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, đồng phục trong tay bị ôm đến nhăn nhúm: "Không... không đưa".
"Đưa tao!!"
Ôn Trĩ Sơ tê buốt cả da đầu, chân đã mềm nhũn hơn nửa, nói chuyện cũng không thành câu: "Để tự... tự tôi".
"Mẹ kiếp, mày là cái đồ biếи ŧɦái!!!"
Nam sinh không thèm lãng phí nước bọt với cậu nữa, bước nhanh đến muốn đoạt đồ. Tốc độ đối phương rất nhanh, Ôn Trĩ Sơ đứng cạnh cửa đang định đẩy cửa chạy ra, nhưng hiển nhiên không đủ thời gian, thấy người ta chạy về phía mình, cậu vội nhảy sang bên cạnh tránh thoát.
Bang!
"ĐM!"
Ôn Trĩ Sơ mới trốn sang một bên cửa thì cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt lại đột ngột mở ra, cậu ôm đồng phục vội vàng ngẩng đầu, không kịp chuẩn bị gì đã đối mặt trực tiếp với người tới.
Con ngươi sáng bừng rõ rệt của thiếu niên chợt co lại.
Tần. . . Tần Gia Thụ!
Tần Gia Thụ cất bước đi tới, liếc mắt qua người Ôn Trĩ Sơ một cái liền dời đi ngay.
Nam sinh kia đang che cái trán tím xanh, cầm kéo nằm trên mặt đất.
"Đcm, thằng mẹ nào mở cửa thế?"
"Tao".
Trên đầu truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, buồn nôn như thể mới ngồi tàu lượn siêu tốc không dưới mười lần, nam sinh chống người cố gắng ngồi dậy, giương mắt nhìn lên liền thấy Tần Gia Thụ đang đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống cậu ta.
Nhìn thấy người đứng trước mặt mình, tiếng chửi bới của nam sinh nháy mắt nín bặt, cậu ta liếc cái kéo trong tay, vội vàng giấu nó ra sau lưng.
"Bạn học... bạn học Tần, cậu về thật đúng lúc, Ôn Trĩ Sơ cầm đồng phục của cậu không biết muốn làm gì.
Ôn Trĩ Sơ: !
Vừa ăn cướp vừa la làng!
"Tôi. . . Tôi không có."
Tần Gia Thụ quay đầu nhìn cậu, Ôn Trĩ Sơ mím môi.
"Không có cái gì, vậy trong tay mày là đồng phục của ai?"
Nói xong, nam sinh kia lảo đảo đứng lên, vỗ vai Tần Gia Thụ: "Bạn học Tần, vừa rồi cậu ta định cắt đồng phục của cậu, tôi đã đoạt lại..."
Nhưng còn chưa nói hết lời, Tần Gia Thụ đã hất tay cậu ta xuống, trên mặt không có ý cười, nhưng cũng không có tức giận, chỉ giơ bàn tay ghét bỏ phủi phủi đầu vai mới bị chạm vào, tựa như đang phủi thứ gì bẩn thỉu lắm.
"Mày..."
Tần Gia Thụ lườm cậu ta, đối phương lập tức ngậm miệng, nói không nên lời.
Cái trán của nam sinh kia nhất thời đau đớn không thôi, không cầm lòng nổi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: "Bạn học Tần, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước".
Nói xong liền muốn cất bước rời đi.
"Tao nói tao cho mày đi rồi à?"
Nam sinh kia tê dại cả da đầu: "Vừa rồi tôi thật sự đã giúp cậu mà, cậu nhìn xem, cái kéo này là do tôi đoạt lại đấy".
Tần Gia Thụ hững hờ liếc qua, sau đó đưa tay nhận lấy.
Nam sinh âm thầm thở phào, ai ngờ một giây sau đầu nhọn của cái kéo liền hướng về phía cậu ta đâm tới.
"A a a a a!"
Tiếng hét xé lòng vang lên làm màng nhĩ chấn động.
Nam sinh ngã nhào xuống đất, Ôn Trĩ Sơ bị dọa vội quay đi chỗ khác, trong lúc nhất thời cậu xụi lơ dưới mặt đất, vội vàng muốn tự làm giảm thiểu sự tồn tại của chính mình đi.
Trái tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn.
Sẽ không đến mức mất cả mạng người chứ!
Cậu không dám nhìn sang nam sinh đang gào thét thảm thiết, cũng không dám nhìn Tần Gia Thụ đang cầm kéo.
Ôn Trĩ Sơ nhắm chặt hai mắt, ôm chặt đồng phục của Tần Gia Thụ trong lòng tựa như tấm bùa hộ thân.
Tần Gia Thụ nhìn kẻ hoảng sợ đầy mặt ngã ngồi trên mặt đất, cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại làm Ôn Trĩ Sơ đang chui vào trong góc càng run rẩy hơn, đến tận lúc này mà hắn vẫn còn cười.
Tần Gia Thụ cầm kéo nhìn nam sinh, gương mặt tươi cười bình thường đã quay trở lại.
"Mặt đất lạnh lắm, đứng lên đi".
Nam sinh giương ánh mắt hoảng sợ, đáy lòng cũng chưa hết kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái kéo kia suýt chút nữa đã đâm trúng con ngươi của cậu ta.
Cậu ta vội vàng lảo đảo đứng dậy.
Tần Gia Thụ nhìn cậu ta, giọng điệu chẳng có chút tức giận hay phiền chán nào: "Đừng quên đến gặp giáo viên thừa nhận sai lầm".
Nam sinh đột ngột nhìn về phía hắn.
Tần Gia Thụ lấy điện thoại di động trong túi ra, huơ hươ trước mặt cậu ta, bên trên hiển thị rõ ràng một file ghi âm.
Hắn hạ giọng nói: "Tôi cho cậu một cơ hội".
Trong nháy mắt nam sinh đã cảm thấy lạnh toát cả người: "Tôi biết... biết".
Nói xong liền cuống cuồng chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Nghe thấy tiếng động có người đi ra ngoài, Ôn Trĩ Sơ tựa như một tên trộm lặng lẽ meo meo mở một mắt ra trông.
[Hệ thống: Cậu bây giờ rất giống một người.]
Ôn Trĩ Sơ: Ai?
[Hệ thống: Em trai của Một Tai] (Nhân vật trong phim Cảnh sát trưởng mèo đen)
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Một Mắt]
". . ."
Ôn Trĩ Sơ vừa định âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ chỉ vài giây sau cậu đã bị bóng tối bao phủ, chỉ thấy Tần Gia Thụ hoàn chỉnh ung dung đã đứng trước mặt cậu.
Ôn Trĩ Sơ: !
Hắn sẽ không đánh cậu chứ!
Trong lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang định ôm đầu thì người kia lại vươn tay về phía cậu.
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, hai mắt lập tức trợn tròn.
Sau đó cậu nhìn hắn lại nhìn chính mình, do dự một lát mới sợ hãi vươn bàn tay ra.
Tần Gia Thụ thấy người kia đưa tay đến, lông mày nhíu lại.
Hơi lạnh khẽ chạm vào lòng bàn tay, Tần Gia Thụ mặt không đổi sắc kéo cậu đứng dậy, không khác gì lần trước dễ dàng như nhổ một cây nấm.
Ôn Trĩ Sơ mím môi, không ngờ hắn vẫn đối xử với người khác tốt thế này.
[Hệ thống: Lúc nãy hắn cầm kéo đâm người, cậu đâu có nghĩ như vậy].
"..."
Nhưng bàn tay kéo người đứng lên của Tần Gia Thụ vẫn chưa thu lại.
Ôn Trĩ Sơ như lọt vào giữa sương mù, chớp chớp mắt hai cái.
Tần Gia Thụ: "...Đưa đây".
Ôn Trĩ Sơ tỉnh táo lại, à à, sau đó như đứa trẻ làm chuyện sai, nhét đồ vào trong tay hắn.
Nhìn cái hình dán đầu heo trên tay, Tần Gia Thụ: ...
Hắn hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Đồng phục".
"À, à, à".
Ôn Trĩ Sơ vội vàng trả đồng phục lại cho đối phương, hóa ra vừa rồi không phải hắn định kéo cậu dậy, chỉ là hắn muốn lấy lại đồng phục mà thôi.
Tần Gia Thụ nhận được đồng phục, không nói thêm câu gì, xoay người lấy đồ của mình từ trong tủ ra, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng thay đồ.
Đến tận lúc này Ôn Trĩ Sơ mới có thể nhẹ nhõm thở phào.
[Hệ thống: Thoát nạn rồi].
Ôn Trĩ Sơ: "Sống sót sau tai nạn".
Mấy phút đồng hồ sau, Thiên Miêu tinh linh mới thông báo [Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện hiện tại là 18%, phần thưởng 100 tệ]
Ôn Trĩ Sơ đột nhiên cảm thấy khó hiểu: "Thiên Miêu tinh linh"
[Tôi đây].
"Nhiệm vụ hoàn thành khi nào?"
[Lúc cậu cắt chỉ thừa].
"Vậy sao lúc đó cậu không nói?"
Thiên Miêu tinh linh im lặng một hồi lâu, mới thẹn thùng nhả ra bốn chữ, [Người ta sợ á].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Vở kịch khôi hài này kết thúc, giờ nghỉ trưa cũng không còn là bao, Ôn Trĩ Sơ dậm dậm đôi chân vẫn hơi nhũn ra, vội vàng đi về lớp học.
Lúc ngồi xuống vị trí của mình, mặt bàn của cậu đã bị gõ gõ: "Mày sao thế?"
Cậu ngẩng đầu lên, thấy người đến là hạng hai đếm ngược, không đợi cậu hỏi có chuyện gì, đối phương đã nói tiếp: "Tao chết ba ngày mặt cũng không trắng được như mày lúc này".
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt.
Hạng hai đếm ngược: "Trưa không ngủ à?"
"Coi... coi như thế đi".
"Thảo nào".
Hạng hai đếm ngược như nhớ đến chuyện gì, "Đúng rồi, sáng nay tao kết bạn Wechat với mày, sao mày không chấp nhận?"
Ôn Trĩ Sơ: "Tôi chưa xem điện thoại".
Nói xong cậu liền lấy điện thoại di động ra ấn mở Wechat, quả nhiên có chấm đỏ nhắc nhở lời mời kết bạn mới.
Ôn Trĩ Sơ ấn vào xem, ảnh đại diện Wechat của đối phương đúng là ảnh chụp của hạng hai đếm ngược, đúng lúc cậu đang định ấn nút đồng ý thì lại thấy lời giới thiệu lúc kết bạn của cậu ta.
[Ôn Tử, đồng ý đi, là tao, daddy của mày đây]
(*)爹地:Daddy
Ôn Trĩ Sơ cầm quần áo lùi về phía cạnh cửa, không nói gì.
"Được rồi, cho mày cho mày". Bạn học nam kia ngoài mặt thì tỏ ra ghét bỏ, làm bộ không muốn đến đoạt đồ nữa, thực tế thì trong lòng đã sớm nở hoa.
Tựa như lúc này trên trán Ôn Trĩ Sơ đang khắc to mấy chữ.
Thù oán ngập đầu.
Nếu Tần Gia Thụ phát hiện đồng phục mình bị người khác phá hoại thì tuyệt đối sẽ không cho qua, vị này trước giờ chưa từng là một kẻ biết nín nhịn, chịu thiệt thòi.
Mà hành động vừa rồi của cậu ta hoàn toàn do quá xúc động, lúc cầm kéo cắt cũng hơi do dự, lo lắng nếu Tần Gia Thụ biết chuyện thì mình nên làm thế nào bây giờ.
Bây giờ thì tốt rồi, có một con cừu non tự chạy đến chịu tội thay.
Thấy Ôn Trĩ Sơ không nhận kéo, nam sinh lại đưa kéo đến gần cậu: "Cầm lấy này".
Lúc này Ôn Trĩ Sơ mới run rẩy cầm lấy kéo.
Cậu bạn kia nhìn bàn tay run như bị Parkinson của Ôn Trĩ Sơ, mở miệng hỏi: "Mày run gì chứ?"
"Tôi... tôi căng thẳng".
"Vậy sao mày lại nói lắp?"
"Tôi... tôi căng thẳng".
"...."
Nhưng cậu run một cái mà run đến tận ba phút, đứng mãi ở đó chẳng chịu nhúc nhích chút nào.
Cậu bạn kia hơi mất kiên nhẫn: "Mày có thể nhanh lên không, mau làm đi".
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ lùi về sau một bước, nhìn cái kéo trong tay thật lâu mà vẫn không làm thêm một động tác nào khác.
[Hệ thống: Mở kéo ra khép kéo lại, rất nhanh là đã xong ngay rồi]
Ôn Trĩ Sơ: "Thiên Miêu tinh linh?"
[Hệ thống: Sao thế?]
Ôn Trĩ Sơ: "Xúi giục người khác phạm tội cũng là tòng phạm".
[....]
Khá lắm, cậu chết rồi cũng phải kéo tôi làm đệm lưng.
Bên kia, nam sinh vẫn không ngừng thúc giục Ôn Trĩ Sơ tranh thủ ra tay, xong việc thì cậu ta còn chuồn cho dễ, vừa giải quyết được cơn tức trong lòng lại cũng không lo bị người nào phát hiện.
"Nhanh lên! Chút nữa chúng nó chơi bóng xong sẽ về đấy".
Thấy vẻ mặt đối phương hung hãn dữ tợn, Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, sau đó ngón tay dùng sức tách cái kéo ra, nhằm vào đồng phục cắt xuống.
Xoẹt xoẹt!
Nam sinh: ...
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!
Nam sinh: ....
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Đường cong nho nhỏ bay xuống mặt đất, mí mắt cậu bạn kia run rẩy, gầm lên: "Mẹ mày, mày cắt chỉ thừa làm gì?!"
Ôn Trĩ Sơ giật mình, tay lại run lên.
"Đờ mờ mày, đến cùng là mày có biết cắt không thế, chưa cắt giấy dán cửa sổ bao giờ à?"
"Tôi... tôi không có kỹ năng này". Nhìn bạn học nam kia sắp nổi bão đến nơi, Ôn Trĩ Sơ vội vàng bổ sung: "Nhưng tôi còn cách phá hoại khác".
Bạn học nam kia nghi ngờ nhìn cậu: "Cách gì?"
Chỉ thấy Ôn Trĩ Sơ cẩn thận từng li từng tí đặt cây kéo lên chiếc tủ bên cạnh, cách rất xa vị trí hai người đang đứng, sau đó lấy công cụ gây án mình mới mua ở siêu thị từ trong túi ra.
Xé một cái, đưa lại gần, dính cái bặp!
Một đầu heo to lớn dán xuống đồng phục của Tần Gia Thụ.
Ôn Trĩ Sơ nói khoác mà không biết ngượng, "Gϊếŧ... gϊếŧ chết ý chí của cậu ta".
"...". Nam sinh không thể nhịn được nữa, "Con mẹ mày, mày đùa bố hả?!"
"Không... không".
Thấy đối phương định dùng cách khác lừa gạt mình, nam sinh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bước nhanh đến đoạt lấy chiếc kéo trên tủ, trợn mắt nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ: "Nếu mày không dám ra tay thì đưa đồng phục cho tao ngay".
[Hệ thống: A a a a hắn hung dữ quá, mau bảo vệ tôi!]
Nội tâm Ôn Trĩ Sơ vốn đang định thét lên, nghe thấy câu gào thét này của Thiên Miêu tinh linh tiếng thét của cậu lại bị nuốt ngược trở về.
Thấy cậu không nhúc nhích, cậu bạn kia nói: "Đưa đây".
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, đồng phục trong tay bị ôm đến nhăn nhúm: "Không... không đưa".
"Đưa tao!!"
Ôn Trĩ Sơ tê buốt cả da đầu, chân đã mềm nhũn hơn nửa, nói chuyện cũng không thành câu: "Để tự... tự tôi".
"Mẹ kiếp, mày là cái đồ biếи ŧɦái!!!"
Nam sinh không thèm lãng phí nước bọt với cậu nữa, bước nhanh đến muốn đoạt đồ. Tốc độ đối phương rất nhanh, Ôn Trĩ Sơ đứng cạnh cửa đang định đẩy cửa chạy ra, nhưng hiển nhiên không đủ thời gian, thấy người ta chạy về phía mình, cậu vội nhảy sang bên cạnh tránh thoát.
Bang!
"ĐM!"
Ôn Trĩ Sơ mới trốn sang một bên cửa thì cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt lại đột ngột mở ra, cậu ôm đồng phục vội vàng ngẩng đầu, không kịp chuẩn bị gì đã đối mặt trực tiếp với người tới.
Con ngươi sáng bừng rõ rệt của thiếu niên chợt co lại.
Tần. . . Tần Gia Thụ!
Tần Gia Thụ cất bước đi tới, liếc mắt qua người Ôn Trĩ Sơ một cái liền dời đi ngay.
Nam sinh kia đang che cái trán tím xanh, cầm kéo nằm trên mặt đất.
"Đcm, thằng mẹ nào mở cửa thế?"
"Tao".
Trên đầu truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, buồn nôn như thể mới ngồi tàu lượn siêu tốc không dưới mười lần, nam sinh chống người cố gắng ngồi dậy, giương mắt nhìn lên liền thấy Tần Gia Thụ đang đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống cậu ta.
Nhìn thấy người đứng trước mặt mình, tiếng chửi bới của nam sinh nháy mắt nín bặt, cậu ta liếc cái kéo trong tay, vội vàng giấu nó ra sau lưng.
"Bạn học... bạn học Tần, cậu về thật đúng lúc, Ôn Trĩ Sơ cầm đồng phục của cậu không biết muốn làm gì.
Ôn Trĩ Sơ: !
Vừa ăn cướp vừa la làng!
"Tôi. . . Tôi không có."
Tần Gia Thụ quay đầu nhìn cậu, Ôn Trĩ Sơ mím môi.
"Không có cái gì, vậy trong tay mày là đồng phục của ai?"
Nói xong, nam sinh kia lảo đảo đứng lên, vỗ vai Tần Gia Thụ: "Bạn học Tần, vừa rồi cậu ta định cắt đồng phục của cậu, tôi đã đoạt lại..."
Nhưng còn chưa nói hết lời, Tần Gia Thụ đã hất tay cậu ta xuống, trên mặt không có ý cười, nhưng cũng không có tức giận, chỉ giơ bàn tay ghét bỏ phủi phủi đầu vai mới bị chạm vào, tựa như đang phủi thứ gì bẩn thỉu lắm.
"Mày..."
Tần Gia Thụ lườm cậu ta, đối phương lập tức ngậm miệng, nói không nên lời.
Cái trán của nam sinh kia nhất thời đau đớn không thôi, không cầm lòng nổi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: "Bạn học Tần, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước".
Nói xong liền muốn cất bước rời đi.
"Tao nói tao cho mày đi rồi à?"
Nam sinh kia tê dại cả da đầu: "Vừa rồi tôi thật sự đã giúp cậu mà, cậu nhìn xem, cái kéo này là do tôi đoạt lại đấy".
Tần Gia Thụ hững hờ liếc qua, sau đó đưa tay nhận lấy.
Nam sinh âm thầm thở phào, ai ngờ một giây sau đầu nhọn của cái kéo liền hướng về phía cậu ta đâm tới.
"A a a a a!"
Tiếng hét xé lòng vang lên làm màng nhĩ chấn động.
Nam sinh ngã nhào xuống đất, Ôn Trĩ Sơ bị dọa vội quay đi chỗ khác, trong lúc nhất thời cậu xụi lơ dưới mặt đất, vội vàng muốn tự làm giảm thiểu sự tồn tại của chính mình đi.
Trái tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn.
Sẽ không đến mức mất cả mạng người chứ!
Cậu không dám nhìn sang nam sinh đang gào thét thảm thiết, cũng không dám nhìn Tần Gia Thụ đang cầm kéo.
Ôn Trĩ Sơ nhắm chặt hai mắt, ôm chặt đồng phục của Tần Gia Thụ trong lòng tựa như tấm bùa hộ thân.
Tần Gia Thụ nhìn kẻ hoảng sợ đầy mặt ngã ngồi trên mặt đất, cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại làm Ôn Trĩ Sơ đang chui vào trong góc càng run rẩy hơn, đến tận lúc này mà hắn vẫn còn cười.
Tần Gia Thụ cầm kéo nhìn nam sinh, gương mặt tươi cười bình thường đã quay trở lại.
"Mặt đất lạnh lắm, đứng lên đi".
Nam sinh giương ánh mắt hoảng sợ, đáy lòng cũng chưa hết kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái kéo kia suýt chút nữa đã đâm trúng con ngươi của cậu ta.
Cậu ta vội vàng lảo đảo đứng dậy.
Tần Gia Thụ nhìn cậu ta, giọng điệu chẳng có chút tức giận hay phiền chán nào: "Đừng quên đến gặp giáo viên thừa nhận sai lầm".
Nam sinh đột ngột nhìn về phía hắn.
Tần Gia Thụ lấy điện thoại di động trong túi ra, huơ hươ trước mặt cậu ta, bên trên hiển thị rõ ràng một file ghi âm.
Hắn hạ giọng nói: "Tôi cho cậu một cơ hội".
Trong nháy mắt nam sinh đã cảm thấy lạnh toát cả người: "Tôi biết... biết".
Nói xong liền cuống cuồng chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Nghe thấy tiếng động có người đi ra ngoài, Ôn Trĩ Sơ tựa như một tên trộm lặng lẽ meo meo mở một mắt ra trông.
[Hệ thống: Cậu bây giờ rất giống một người.]
Ôn Trĩ Sơ: Ai?
[Hệ thống: Em trai của Một Tai] (Nhân vật trong phim Cảnh sát trưởng mèo đen)
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Một Mắt]
". . ."
Ôn Trĩ Sơ vừa định âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ chỉ vài giây sau cậu đã bị bóng tối bao phủ, chỉ thấy Tần Gia Thụ hoàn chỉnh ung dung đã đứng trước mặt cậu.
Ôn Trĩ Sơ: !
Hắn sẽ không đánh cậu chứ!
Trong lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang định ôm đầu thì người kia lại vươn tay về phía cậu.
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, hai mắt lập tức trợn tròn.
Sau đó cậu nhìn hắn lại nhìn chính mình, do dự một lát mới sợ hãi vươn bàn tay ra.
Tần Gia Thụ thấy người kia đưa tay đến, lông mày nhíu lại.
Hơi lạnh khẽ chạm vào lòng bàn tay, Tần Gia Thụ mặt không đổi sắc kéo cậu đứng dậy, không khác gì lần trước dễ dàng như nhổ một cây nấm.
Ôn Trĩ Sơ mím môi, không ngờ hắn vẫn đối xử với người khác tốt thế này.
[Hệ thống: Lúc nãy hắn cầm kéo đâm người, cậu đâu có nghĩ như vậy].
"..."
Nhưng bàn tay kéo người đứng lên của Tần Gia Thụ vẫn chưa thu lại.
Ôn Trĩ Sơ như lọt vào giữa sương mù, chớp chớp mắt hai cái.
Tần Gia Thụ: "...Đưa đây".
Ôn Trĩ Sơ tỉnh táo lại, à à, sau đó như đứa trẻ làm chuyện sai, nhét đồ vào trong tay hắn.
Nhìn cái hình dán đầu heo trên tay, Tần Gia Thụ: ...
Hắn hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Đồng phục".
"À, à, à".
Ôn Trĩ Sơ vội vàng trả đồng phục lại cho đối phương, hóa ra vừa rồi không phải hắn định kéo cậu dậy, chỉ là hắn muốn lấy lại đồng phục mà thôi.
Tần Gia Thụ nhận được đồng phục, không nói thêm câu gì, xoay người lấy đồ của mình từ trong tủ ra, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng thay đồ.
Đến tận lúc này Ôn Trĩ Sơ mới có thể nhẹ nhõm thở phào.
[Hệ thống: Thoát nạn rồi].
Ôn Trĩ Sơ: "Sống sót sau tai nạn".
Mấy phút đồng hồ sau, Thiên Miêu tinh linh mới thông báo [Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện hiện tại là 18%, phần thưởng 100 tệ]
Ôn Trĩ Sơ đột nhiên cảm thấy khó hiểu: "Thiên Miêu tinh linh"
[Tôi đây].
"Nhiệm vụ hoàn thành khi nào?"
[Lúc cậu cắt chỉ thừa].
"Vậy sao lúc đó cậu không nói?"
Thiên Miêu tinh linh im lặng một hồi lâu, mới thẹn thùng nhả ra bốn chữ, [Người ta sợ á].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Vở kịch khôi hài này kết thúc, giờ nghỉ trưa cũng không còn là bao, Ôn Trĩ Sơ dậm dậm đôi chân vẫn hơi nhũn ra, vội vàng đi về lớp học.
Lúc ngồi xuống vị trí của mình, mặt bàn của cậu đã bị gõ gõ: "Mày sao thế?"
Cậu ngẩng đầu lên, thấy người đến là hạng hai đếm ngược, không đợi cậu hỏi có chuyện gì, đối phương đã nói tiếp: "Tao chết ba ngày mặt cũng không trắng được như mày lúc này".
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt.
Hạng hai đếm ngược: "Trưa không ngủ à?"
"Coi... coi như thế đi".
"Thảo nào".
Hạng hai đếm ngược như nhớ đến chuyện gì, "Đúng rồi, sáng nay tao kết bạn Wechat với mày, sao mày không chấp nhận?"
Ôn Trĩ Sơ: "Tôi chưa xem điện thoại".
Nói xong cậu liền lấy điện thoại di động ra ấn mở Wechat, quả nhiên có chấm đỏ nhắc nhở lời mời kết bạn mới.
Ôn Trĩ Sơ ấn vào xem, ảnh đại diện Wechat của đối phương đúng là ảnh chụp của hạng hai đếm ngược, đúng lúc cậu đang định ấn nút đồng ý thì lại thấy lời giới thiệu lúc kết bạn của cậu ta.
[Ôn Tử, đồng ý đi, là tao, daddy của mày đây]
(*)爹地:Daddy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.