Chương 59: Thông suốt
La Bốc Hoa Thố Tử
13/07/2022
Ôn Trĩ Sơ gần như vừa rắc kẹo vào cơm của người ta xong là chạy thẳng, thề chết cũng không chịu quay đầu.
[Hệ thống: Sao cậu không quay lại nhìn một chút, chắc chắn lần này nhân vật chính sẽ tức điên].
Ôn Trĩ Sơ nghiêm túc đáp lời: "Đàn ông chân chính sẽ không quay đầu trông lại vụ nổ".
(*) Cảnh kinh điển trong phim hành động.
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Hơi thở nãy giờ của Ôn Trĩ Sơ còn nghẹn lại trong lồng ngực, lo lắng bất an, sợ quay đầu nhìn thấy Tần Gia Thụ, nói không chừng chân cậu sẽ lập tức mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Theo công cuộc chạy trốn của thiếu niên, âm thanh máy móc vang lên trong đầu: [Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 68%, phần thưởng 300 tệ].
Trong nhà ăn ——
Quý Phong Trường nhìn đĩa cơm đầy sắc màu của Tần Gia Thụ, muốn cười mà không thể cười, suýt chút đã nghẹn chết. Lớn thế này rồi mà lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Tần Gia Thụ bị chơi một vố như vậy.
Là một người anh em tốt, Quý Phong Trường cố đem cơn nghẹn cười kia nuốt trở lại, ho khan một cái mới cất tiếng nói, khiêu khích ý chí chiến đấu của người bên cạnh: 'Tao cam đoan, nó cố ý đó".
Tần Gia Thụ ngước mắt nhìn cậu ta, sau đó ánh mắt lại quay về đĩa cơm bảy màu rực rỡ của mình, vẻ mặt luôn được duy trì hoàn hảo ưu tú, khó có khi biểu hiện ra cảm giác lạnh lùng và áp lực như thế này.
Sáng nay Ôn Trĩ Sơ theo hắn đến văn phòng hội học sinh, mặc dù đã bước một bước vào rồi mà cậu còn giả bộ không thấy ai, chuồn ra ngoài, nhưng hắn đang làm gì trong đó, thì Ôn Trĩ Sơ đã thực sự thấy rất rõ ràng.
Con ngươi đen như mực rũ xuống, chỉ khi nào Ôn Trĩ Sơ phát hiện hắn hút thuốc mới đưa kẹo cho hắn.
Kẹo cầu vồng bị người ta rắc lộn xộn trên đĩa cơm, nhìn từng viên kẹo tròn tròn dẹp dẹp kia, trong đầu hắn lại nhớ tới hình ảnh trước cửa phòng bộ môn tiếng Anh. Lúc đó Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy hắn, sắc mặt hốt hoảng, không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Ánh mắt của cậu lúc đó rõ ràng mang theo chột dạ, hành vi lấy ra dùng trên người mình lại bị hắn bắt gặp đúng lúc cậu đang sử dụng hành vi ấy với một người khác, chột dạ là điều khó tránh khỏi.
Nghĩ đến cái kẹo này Ôn Trĩ Sơ cũng đã từng cho người khác, Tần Gia Thụ cảm thấy chán ghét. Hắn đứng dậy đem đồ ăn bỏ đi, khó chịu trong lòng càng lúc càng bùng cháy dữ dội, sinh sôi không ngừng. Quý Phong Trường không muốn đi tới tìm tai vạ, biết Tần Gia Thụ tâm tình không tốt nên hẹn hắn tối nay đi đâu chơi giải buồn.
Ôn Trĩ Sơ phi nước đại một đường về thẳng ký túc xá, vừa mở cửa ra đã như một quả khinh khí cầu xẹp khí, ngã xuống giường như một con cá ướp muối bị đem ra phơi nắng.
Vừa rồi chạy vội vàng quá nên mồ hôi đã rịn ra, cánh tay mềm oặt của Ôn Trĩ Sơ nâng lên gẩy tóc đen trên trán, lộ ra chiếc trán trắng nõn trơn bóng.
Cậu thở dài một hơi: "Sắp tới tôi không nên xuất hiện trước mắt Tần Gia Thụ thì hơn".
[Hệ thống: Vì sao?]
Ôn Trĩ Sơ: "Chuyện này không phải nên hỏi cậu hả?"
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Nhiệm vụ quả thật có chút quá đáng, nhưng đúng là những chuyện nhân vật phản diện sẽ làm.
Ôn Trĩ Sơ nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nghĩ tới người ta giúp cậu ôn tập Tiếng Anh bao nhiêu lâu mà cậu hiện giờ lại còn ném kẹo lên cơm của người ta như vậy, trong lúc nhất thời cậu tự âm thầm phỉ nhổ chính mình.
Ôn Trĩ Sơ, mày đúng là nô ɭệ của đồng tiền.
Nhưng ba trăm tệ tới tay, vừa đủ lấp chỗ trống cho học phí của học kỳ này.
Bên ngoài là tiếng gió thổi lay động ngọn cây, cửa sổ phòng chỉ mở ra một khe nhỏ, gió nhẹ thỉnh thoảng lách mình tiến vào, Ôn Trĩ Sơ thoải mái híp mắt, cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, cọ cọ vài cái tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt vào tìm một giấc ngủ trưa.
Ôn Trĩ Sơ trừ những lúc quá mệt mỏi, bình thường thì giấc ngủ của cậu không sâu cho lắm, cũng may chủ nhiệm lớp sắp xếp cho cậu một phòng riêng, không có ai quấy rầy.
Buổi chiều, trước khi vào học 15 phút, Ôn Trĩ Sơ đứng dậy sửa sang lại cái ổ gà trên đầu, quay về lớp học.
"Ôn Tạp".
Nghe tiếng quay sang, người gọi là hạng hai đếm ngược.
Ôn Trĩ Sơ mở miệng, "Sao. . . Sao thế?"
"Thầy Toán bảo mày tan học tiết đầu cùng Mộc Tình đến văn phòng của ông ấy".
Ôn Trĩ Sơ giật mình, "Vừa rồi thầy... thầy Toán đã đến đây sao?"
"Không có."
Ôn Trĩ Sơ: "Vậy sao. . . sao cậu biết?"
"À" Hạng hai đếm ngược cười nói: "Bởi vì người bị gọi lên đầu tiên là tao."
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Ôn Trĩ Sơ thông báo cho Mộc Tình, lúc ngồi trong lớp học còn lo lắng thấp thỏm, cẩn thận nhớ lại biểu hiện gần đây của mình trong tiết Toán học, hình như chưa từng làm gì trêu chọc đến thầy.
Mộc Tình cũng là lần đầu tiên bị giáo viên Toán gọi lên, sau khi tan tiết cùng Ôn Trĩ Sơ lên văn phòng, cả hai cứ như hai kẻ nạn dân tránh thiên tai nương tựa vào nhau đi tới.
[Hệ thống: Tâm trạng hiện tại thế nào?]
Ôn Trĩ Sơ: "Cảm giác sự nghiệp du lịch ngày càng tăng tiến."
Trước có tổ tiếng Anh, sau có tổ Toán học.
Sau khi hai người gõ cửa đi vào, giáo viên Toán học đang nghiêm túc đứng ở nơi đó, mặt mũi ông đã vốn mang theo vẻ hung dữ, hiện giờ lông mày nhíu chặt lại với nhau càng thêm dọa người, Ôn Trĩ Sơ và Mộc Tình không hẹn cùng nuốt nước bọt.
Lúc Tần Gia Thụ đến lấy đề thi học sinh giỏi Toán, ánh mắt mới lướt qua đã thấy thân ảnh mảnh khảnh quen thuộc, chờ khi thấy người đứng bên cậu là ai, sắc mặt hắn đã khó coi hơn chút.
Tình huống bên đó có vẻ căng thẳng, giáo viên Toán học lớp 11 sắc mặt tái mét, ánh mắt nghiêm khắc và tức giận hận sắt không thể thành thép.
Tần Gia Thụ liếc nhìn bóng dáng cúi đầu kia, trên mặt không có biểu cảm gì, lấy tài liệu trên bàn làm việc xong liền muốn đi ngay,
"Tôi đang hỏi các em đấy, có quan hệ thế nào hả!"
Giọng nói thô to ma sát màng nhĩ, hai kẻ đứng kia bị thầy quát lập tức hoảng sợ run run, thân ảnh cao lớn đang định đi ra bỗng chốc dừng bước, hai chân như bị rót chì, không thể nào nhấc lên nổi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người kia cúi đầu, không ai đáp lại câu nào, vấn đề mãi không được giải đáp tra tấn cả tinh thần và thể xác, giày vò đến khó chịu.
Thầy giáo Toán học: "Sao không nói gì? Chẳng lẽ muốn tôi nói chuyện này với chủ nhiệm lớp?"
Dứt lời, sắc mặt Tần Gia Thụ càng thêm khó coi, ánh mắt đen đến dọa người, giống như con thú dữ đang trốn trong đêm tối, trừng trừng nhìn vào người mảnh khảnh gầy yếu đứng ở đằng kia, trang giấy trong tay bị sức mạnh của hắn làm cho biến dạng.
"Ôn Trĩ Sơ, em trả lời đi".
"Em... em..."
Tần Gia Thụ đứng cách đó không xa, mắt lạnh nhìn qua, kiên nhẫn từng chút từng chút bị mài mòn hết sạch. Hắn vốn tưởng đối phương sẽ nhanh chóng đưa ra đáp án, nhưng lại thấy người kia như đứa trẻ làm chuyện sai trái, rụt vai cúi đầu căng thẳng không thôi, ấp úng nửa ngày mà một chữ cũng không nói nổi.
Phiền não và tức giận như sóng thần quét tới, trong mắt Tần Gia Thụ đã phần nào tin những lời nói kia chỉ là lời nói dối, tự bật cười với chính mình, chế giễu sự ham muốn trắng trợn của bản thân, thế mà trước đó hắn đã từng hoang đường thất bại trên người cậu, còn phải suy nghĩ khổ sở một phen, thậm chí đến ban đêm trong giấc mơ cũng không thể tránh khỏi.
Thứ đối phương cho hắn, không biết đã đồng thời cho biết bao nhiêu người.
Ôn Trĩ Sơ, mẹ nó, cậu giỏi lắm.
Giáo viên số học cũng không còn kiên nhẫn: "Ôn Trĩ Sơ, tôi cho em thêm một cơ hội, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?"
Ôn Trĩ Sơ hoảng hốt.
Khóe miệng Tần Gia Thụ cong lên thành một nụ cười lạnh.
Sau đó một giây, âm thanh run rẩy của người kia truyền tới, có vẻ cậu không muốn mở miệng cũng không xong: "Hai số đối nhau!"
Dứt lời, bốn phía nhất thời yên tĩnh lại, bàn tay cầm trang giấy của Tần Gia Thụ có chút cứng đờ.
Tần Gia Thụ: . . .
Giáo viên Toán học vẫn bày ra nét mặt nghiêm túc, chỉ vào bài thi tháng: "Vậy tại sao lại chọn C?!"
"Bởi vì... bởi vì lúc ấy không nghĩ ra ạ".
Thầy giáo Toán học: ...
Khá lắm, đáp án là bị dọa mới nghĩ ra.
"Không có lần sau, biết chưa. Nếu hai em còn giữ thái độ học tập thế này, tôi sẽ tìm giáo viên chủ nhiệm hai đứa nói chuyện".
Ôn Trĩ Sơ và Mộc Tình liên tục gật đầu không ngừng.
Chờ khi thầy Toán buông tha cho họ, hai người vội vàng xoay người muốn chạy trốn khỏi văn phòng.
Nhưng mà Ôn Trĩ Sơ vừa quay người lại đã cứng đờ, chỉ thấy Tần Gia Thụ đang đứng cách đó không xa, nét mặt phức tạp nhìn mình.
[Hệ thống: Sao hắn lại nhìn cậu như vậy chứ?]
Ôn Trĩ Sơ: "Có lẽ ánh mắt muốn gϊếŧ một người là khó thể nào giấu nổi".
[Hệ thống: Vậy cậu nhất định là sợ hãi lắm nhỉ?]
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không sao."
[Hệ thống: Cậu thật kiên cường.]
Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng cười một tiếng, "Tôi có thể lựa chọn không nhìn vào mắt hắn."
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Cách giải quyết vấn đề tốt nhất, chính là trốn tránh vấn đề.
Ôn Trĩ Sơ chỉ nhìn Tần Gia Thụ một cái là tránh ánh mắt đi ngay, theo sát Mộc Tình, cứ như cô ấy là miếng gỗ trôi trong trận đại hồng thủy, có thể cứu mạng cậu.
Tần Gia Thụ nhìn thấy người đi rồi, cảm xúc phẫn nộ khác thường vừa rồi dâng cao trong lòng, không thể nào tự xem nhẹ.
Lúc thấy người ta không trả lời, hắn hận không thể đi lên cắt đứt cổ họng đối phương, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, khi Ôn Trĩ Sơ nói ra câu trả lời, ngọn lửa trong tim hắn đúng là đã bị dập tắt hơn một nửa, thậm chí vô thức thở phào.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng luôn có một âm thanh thầm nói với hắn, Ôn Trĩ Sơ có thể khống chế cảm xúc của hắn, khi hắn muốn kéo ra thì cái hạt giống đó đã bị cậu chôn sâu vào trong lòng, hiện giờ đã mọc rễ nảy mầm, không cách nào nhổ sạch được.
Tự học tối đó, Tần Gia Thụ không lên lớp, mà cùng bạn bè đến câu lạc bộ.
Quý Phong Trường biết trưa nay Tần Gia Thụ đã phải nín nhịn cơn giận, cần giải tỏa cảm xúc nên gọi không ít rượu tới, biết hắn không thích nên không gọi người tới bồi tiếp.
Ánh đèn trong phòng u ám, rượu xuống cổ họng cũng không dập được hết lửa giận trong lòng.
Mặc dù ham muốn của Tần Gia Thụ luôn rất lớn, nhưng chưa từng đi tìm người khác bao giờ, không phải không muốn tìm, mà là không tìm được người thuận mắt.
Đối với hắn về phương diện này mà nói chẳng qua tìm một kẻ làm đồ chơi để giải tỏa, chỉ cần thỏa mãn không cần tình cảm, nhưng khi muốn đi tìm người lại sợ người này bẩn, người kia không vừa mắt, thế nên muốn tìm cũng tìm không ra.
Chỉ có duy nhất một mình Ôn Trĩ Sơ khiến hắn xuất hiện suy nghĩ trong đầu, người này biết nũng nịu lấy lòng người ta, nói chuyện cũng dễ nghe, biết làm sao để người khác có thiện cảm với mình. Nhưng đêm đó trong giấc mộng đối phương giúp hắn làm chuyện khác lại làm hắn tức giận vô cùng, đến mức sau này không thể đối xử nhẹ nhàng với người ta nổi nữa.
Vừa nghĩ đến có người sau lưng hắn dạy cậu những thứ kia, hắn liền không thể khống chế nổi lửa giận trong lòng, dù cho đối phương chỉ mặt nói người dạy là hắn, cũng không làm cơn giận này bớt đi.
Tần Gia Thụ không biết cơn giận này đến cùng từ đâu mà tới, ánh mắt sững lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nhìn sang Quý Phong Trường đang chơi đùa bên kia.
Ánh mắt dò xét, tựa như đang cân nhắc chuyện gì khác.
"Quý Phong Trường."
Nghe thấy người ta đột nhiên gọi mình, Quý Phong Trường quay đầu nhìn lại, "Hở?"
Tần Gia Thụ dùng lời dạo đầu tổ truyền bao nhiêu đời nay: "Tao có một người bạn, gần đây có chút chuyện".
Quý Phong Trường khó hiểu: "Ủa, tao có làm sao đâu".
Tần Gia Thụ hít sâu một hơi, "Là một người bạn của tao."
Dứt lời, trong phòng bao vốn đang ồn ào náo động mà bầu không khí bỗng nhiên như bị ngưng đọng lại.
Tần Gia Thụ nhíu mày, chẳng lẽ hắn nói quá rõ ràng, đối phương đoán được ra là hắn?
Quý Phong Trường bên kia cũng nhíu mày.
Con chó này còn có người bạn nào khác ngoài mình sao?
———
Hì z là các b iu thi xong r nhỉ, mình từng thi đại học 2 lần đấy ????. Mình thi C00 lần 1 mình được cao lắm tận 28,75 lận nhưng huhu mình không xét khối đó, cuối cùng học hành trắc trở quá mình thi lại thấp hơn nhiều huhu.
[Hệ thống: Sao cậu không quay lại nhìn một chút, chắc chắn lần này nhân vật chính sẽ tức điên].
Ôn Trĩ Sơ nghiêm túc đáp lời: "Đàn ông chân chính sẽ không quay đầu trông lại vụ nổ".
(*) Cảnh kinh điển trong phim hành động.
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Hơi thở nãy giờ của Ôn Trĩ Sơ còn nghẹn lại trong lồng ngực, lo lắng bất an, sợ quay đầu nhìn thấy Tần Gia Thụ, nói không chừng chân cậu sẽ lập tức mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Theo công cuộc chạy trốn của thiếu niên, âm thanh máy móc vang lên trong đầu: [Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 68%, phần thưởng 300 tệ].
Trong nhà ăn ——
Quý Phong Trường nhìn đĩa cơm đầy sắc màu của Tần Gia Thụ, muốn cười mà không thể cười, suýt chút đã nghẹn chết. Lớn thế này rồi mà lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Tần Gia Thụ bị chơi một vố như vậy.
Là một người anh em tốt, Quý Phong Trường cố đem cơn nghẹn cười kia nuốt trở lại, ho khan một cái mới cất tiếng nói, khiêu khích ý chí chiến đấu của người bên cạnh: 'Tao cam đoan, nó cố ý đó".
Tần Gia Thụ ngước mắt nhìn cậu ta, sau đó ánh mắt lại quay về đĩa cơm bảy màu rực rỡ của mình, vẻ mặt luôn được duy trì hoàn hảo ưu tú, khó có khi biểu hiện ra cảm giác lạnh lùng và áp lực như thế này.
Sáng nay Ôn Trĩ Sơ theo hắn đến văn phòng hội học sinh, mặc dù đã bước một bước vào rồi mà cậu còn giả bộ không thấy ai, chuồn ra ngoài, nhưng hắn đang làm gì trong đó, thì Ôn Trĩ Sơ đã thực sự thấy rất rõ ràng.
Con ngươi đen như mực rũ xuống, chỉ khi nào Ôn Trĩ Sơ phát hiện hắn hút thuốc mới đưa kẹo cho hắn.
Kẹo cầu vồng bị người ta rắc lộn xộn trên đĩa cơm, nhìn từng viên kẹo tròn tròn dẹp dẹp kia, trong đầu hắn lại nhớ tới hình ảnh trước cửa phòng bộ môn tiếng Anh. Lúc đó Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy hắn, sắc mặt hốt hoảng, không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Ánh mắt của cậu lúc đó rõ ràng mang theo chột dạ, hành vi lấy ra dùng trên người mình lại bị hắn bắt gặp đúng lúc cậu đang sử dụng hành vi ấy với một người khác, chột dạ là điều khó tránh khỏi.
Nghĩ đến cái kẹo này Ôn Trĩ Sơ cũng đã từng cho người khác, Tần Gia Thụ cảm thấy chán ghét. Hắn đứng dậy đem đồ ăn bỏ đi, khó chịu trong lòng càng lúc càng bùng cháy dữ dội, sinh sôi không ngừng. Quý Phong Trường không muốn đi tới tìm tai vạ, biết Tần Gia Thụ tâm tình không tốt nên hẹn hắn tối nay đi đâu chơi giải buồn.
Ôn Trĩ Sơ phi nước đại một đường về thẳng ký túc xá, vừa mở cửa ra đã như một quả khinh khí cầu xẹp khí, ngã xuống giường như một con cá ướp muối bị đem ra phơi nắng.
Vừa rồi chạy vội vàng quá nên mồ hôi đã rịn ra, cánh tay mềm oặt của Ôn Trĩ Sơ nâng lên gẩy tóc đen trên trán, lộ ra chiếc trán trắng nõn trơn bóng.
Cậu thở dài một hơi: "Sắp tới tôi không nên xuất hiện trước mắt Tần Gia Thụ thì hơn".
[Hệ thống: Vì sao?]
Ôn Trĩ Sơ: "Chuyện này không phải nên hỏi cậu hả?"
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Nhiệm vụ quả thật có chút quá đáng, nhưng đúng là những chuyện nhân vật phản diện sẽ làm.
Ôn Trĩ Sơ nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nghĩ tới người ta giúp cậu ôn tập Tiếng Anh bao nhiêu lâu mà cậu hiện giờ lại còn ném kẹo lên cơm của người ta như vậy, trong lúc nhất thời cậu tự âm thầm phỉ nhổ chính mình.
Ôn Trĩ Sơ, mày đúng là nô ɭệ của đồng tiền.
Nhưng ba trăm tệ tới tay, vừa đủ lấp chỗ trống cho học phí của học kỳ này.
Bên ngoài là tiếng gió thổi lay động ngọn cây, cửa sổ phòng chỉ mở ra một khe nhỏ, gió nhẹ thỉnh thoảng lách mình tiến vào, Ôn Trĩ Sơ thoải mái híp mắt, cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, cọ cọ vài cái tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt vào tìm một giấc ngủ trưa.
Ôn Trĩ Sơ trừ những lúc quá mệt mỏi, bình thường thì giấc ngủ của cậu không sâu cho lắm, cũng may chủ nhiệm lớp sắp xếp cho cậu một phòng riêng, không có ai quấy rầy.
Buổi chiều, trước khi vào học 15 phút, Ôn Trĩ Sơ đứng dậy sửa sang lại cái ổ gà trên đầu, quay về lớp học.
"Ôn Tạp".
Nghe tiếng quay sang, người gọi là hạng hai đếm ngược.
Ôn Trĩ Sơ mở miệng, "Sao. . . Sao thế?"
"Thầy Toán bảo mày tan học tiết đầu cùng Mộc Tình đến văn phòng của ông ấy".
Ôn Trĩ Sơ giật mình, "Vừa rồi thầy... thầy Toán đã đến đây sao?"
"Không có."
Ôn Trĩ Sơ: "Vậy sao. . . sao cậu biết?"
"À" Hạng hai đếm ngược cười nói: "Bởi vì người bị gọi lên đầu tiên là tao."
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Ôn Trĩ Sơ thông báo cho Mộc Tình, lúc ngồi trong lớp học còn lo lắng thấp thỏm, cẩn thận nhớ lại biểu hiện gần đây của mình trong tiết Toán học, hình như chưa từng làm gì trêu chọc đến thầy.
Mộc Tình cũng là lần đầu tiên bị giáo viên Toán gọi lên, sau khi tan tiết cùng Ôn Trĩ Sơ lên văn phòng, cả hai cứ như hai kẻ nạn dân tránh thiên tai nương tựa vào nhau đi tới.
[Hệ thống: Tâm trạng hiện tại thế nào?]
Ôn Trĩ Sơ: "Cảm giác sự nghiệp du lịch ngày càng tăng tiến."
Trước có tổ tiếng Anh, sau có tổ Toán học.
Sau khi hai người gõ cửa đi vào, giáo viên Toán học đang nghiêm túc đứng ở nơi đó, mặt mũi ông đã vốn mang theo vẻ hung dữ, hiện giờ lông mày nhíu chặt lại với nhau càng thêm dọa người, Ôn Trĩ Sơ và Mộc Tình không hẹn cùng nuốt nước bọt.
Lúc Tần Gia Thụ đến lấy đề thi học sinh giỏi Toán, ánh mắt mới lướt qua đã thấy thân ảnh mảnh khảnh quen thuộc, chờ khi thấy người đứng bên cậu là ai, sắc mặt hắn đã khó coi hơn chút.
Tình huống bên đó có vẻ căng thẳng, giáo viên Toán học lớp 11 sắc mặt tái mét, ánh mắt nghiêm khắc và tức giận hận sắt không thể thành thép.
Tần Gia Thụ liếc nhìn bóng dáng cúi đầu kia, trên mặt không có biểu cảm gì, lấy tài liệu trên bàn làm việc xong liền muốn đi ngay,
"Tôi đang hỏi các em đấy, có quan hệ thế nào hả!"
Giọng nói thô to ma sát màng nhĩ, hai kẻ đứng kia bị thầy quát lập tức hoảng sợ run run, thân ảnh cao lớn đang định đi ra bỗng chốc dừng bước, hai chân như bị rót chì, không thể nào nhấc lên nổi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người kia cúi đầu, không ai đáp lại câu nào, vấn đề mãi không được giải đáp tra tấn cả tinh thần và thể xác, giày vò đến khó chịu.
Thầy giáo Toán học: "Sao không nói gì? Chẳng lẽ muốn tôi nói chuyện này với chủ nhiệm lớp?"
Dứt lời, sắc mặt Tần Gia Thụ càng thêm khó coi, ánh mắt đen đến dọa người, giống như con thú dữ đang trốn trong đêm tối, trừng trừng nhìn vào người mảnh khảnh gầy yếu đứng ở đằng kia, trang giấy trong tay bị sức mạnh của hắn làm cho biến dạng.
"Ôn Trĩ Sơ, em trả lời đi".
"Em... em..."
Tần Gia Thụ đứng cách đó không xa, mắt lạnh nhìn qua, kiên nhẫn từng chút từng chút bị mài mòn hết sạch. Hắn vốn tưởng đối phương sẽ nhanh chóng đưa ra đáp án, nhưng lại thấy người kia như đứa trẻ làm chuyện sai trái, rụt vai cúi đầu căng thẳng không thôi, ấp úng nửa ngày mà một chữ cũng không nói nổi.
Phiền não và tức giận như sóng thần quét tới, trong mắt Tần Gia Thụ đã phần nào tin những lời nói kia chỉ là lời nói dối, tự bật cười với chính mình, chế giễu sự ham muốn trắng trợn của bản thân, thế mà trước đó hắn đã từng hoang đường thất bại trên người cậu, còn phải suy nghĩ khổ sở một phen, thậm chí đến ban đêm trong giấc mơ cũng không thể tránh khỏi.
Thứ đối phương cho hắn, không biết đã đồng thời cho biết bao nhiêu người.
Ôn Trĩ Sơ, mẹ nó, cậu giỏi lắm.
Giáo viên số học cũng không còn kiên nhẫn: "Ôn Trĩ Sơ, tôi cho em thêm một cơ hội, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?"
Ôn Trĩ Sơ hoảng hốt.
Khóe miệng Tần Gia Thụ cong lên thành một nụ cười lạnh.
Sau đó một giây, âm thanh run rẩy của người kia truyền tới, có vẻ cậu không muốn mở miệng cũng không xong: "Hai số đối nhau!"
Dứt lời, bốn phía nhất thời yên tĩnh lại, bàn tay cầm trang giấy của Tần Gia Thụ có chút cứng đờ.
Tần Gia Thụ: . . .
Giáo viên Toán học vẫn bày ra nét mặt nghiêm túc, chỉ vào bài thi tháng: "Vậy tại sao lại chọn C?!"
"Bởi vì... bởi vì lúc ấy không nghĩ ra ạ".
Thầy giáo Toán học: ...
Khá lắm, đáp án là bị dọa mới nghĩ ra.
"Không có lần sau, biết chưa. Nếu hai em còn giữ thái độ học tập thế này, tôi sẽ tìm giáo viên chủ nhiệm hai đứa nói chuyện".
Ôn Trĩ Sơ và Mộc Tình liên tục gật đầu không ngừng.
Chờ khi thầy Toán buông tha cho họ, hai người vội vàng xoay người muốn chạy trốn khỏi văn phòng.
Nhưng mà Ôn Trĩ Sơ vừa quay người lại đã cứng đờ, chỉ thấy Tần Gia Thụ đang đứng cách đó không xa, nét mặt phức tạp nhìn mình.
[Hệ thống: Sao hắn lại nhìn cậu như vậy chứ?]
Ôn Trĩ Sơ: "Có lẽ ánh mắt muốn gϊếŧ một người là khó thể nào giấu nổi".
[Hệ thống: Vậy cậu nhất định là sợ hãi lắm nhỉ?]
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không sao."
[Hệ thống: Cậu thật kiên cường.]
Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng cười một tiếng, "Tôi có thể lựa chọn không nhìn vào mắt hắn."
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Cách giải quyết vấn đề tốt nhất, chính là trốn tránh vấn đề.
Ôn Trĩ Sơ chỉ nhìn Tần Gia Thụ một cái là tránh ánh mắt đi ngay, theo sát Mộc Tình, cứ như cô ấy là miếng gỗ trôi trong trận đại hồng thủy, có thể cứu mạng cậu.
Tần Gia Thụ nhìn thấy người đi rồi, cảm xúc phẫn nộ khác thường vừa rồi dâng cao trong lòng, không thể nào tự xem nhẹ.
Lúc thấy người ta không trả lời, hắn hận không thể đi lên cắt đứt cổ họng đối phương, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, khi Ôn Trĩ Sơ nói ra câu trả lời, ngọn lửa trong tim hắn đúng là đã bị dập tắt hơn một nửa, thậm chí vô thức thở phào.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng luôn có một âm thanh thầm nói với hắn, Ôn Trĩ Sơ có thể khống chế cảm xúc của hắn, khi hắn muốn kéo ra thì cái hạt giống đó đã bị cậu chôn sâu vào trong lòng, hiện giờ đã mọc rễ nảy mầm, không cách nào nhổ sạch được.
Tự học tối đó, Tần Gia Thụ không lên lớp, mà cùng bạn bè đến câu lạc bộ.
Quý Phong Trường biết trưa nay Tần Gia Thụ đã phải nín nhịn cơn giận, cần giải tỏa cảm xúc nên gọi không ít rượu tới, biết hắn không thích nên không gọi người tới bồi tiếp.
Ánh đèn trong phòng u ám, rượu xuống cổ họng cũng không dập được hết lửa giận trong lòng.
Mặc dù ham muốn của Tần Gia Thụ luôn rất lớn, nhưng chưa từng đi tìm người khác bao giờ, không phải không muốn tìm, mà là không tìm được người thuận mắt.
Đối với hắn về phương diện này mà nói chẳng qua tìm một kẻ làm đồ chơi để giải tỏa, chỉ cần thỏa mãn không cần tình cảm, nhưng khi muốn đi tìm người lại sợ người này bẩn, người kia không vừa mắt, thế nên muốn tìm cũng tìm không ra.
Chỉ có duy nhất một mình Ôn Trĩ Sơ khiến hắn xuất hiện suy nghĩ trong đầu, người này biết nũng nịu lấy lòng người ta, nói chuyện cũng dễ nghe, biết làm sao để người khác có thiện cảm với mình. Nhưng đêm đó trong giấc mộng đối phương giúp hắn làm chuyện khác lại làm hắn tức giận vô cùng, đến mức sau này không thể đối xử nhẹ nhàng với người ta nổi nữa.
Vừa nghĩ đến có người sau lưng hắn dạy cậu những thứ kia, hắn liền không thể khống chế nổi lửa giận trong lòng, dù cho đối phương chỉ mặt nói người dạy là hắn, cũng không làm cơn giận này bớt đi.
Tần Gia Thụ không biết cơn giận này đến cùng từ đâu mà tới, ánh mắt sững lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nhìn sang Quý Phong Trường đang chơi đùa bên kia.
Ánh mắt dò xét, tựa như đang cân nhắc chuyện gì khác.
"Quý Phong Trường."
Nghe thấy người ta đột nhiên gọi mình, Quý Phong Trường quay đầu nhìn lại, "Hở?"
Tần Gia Thụ dùng lời dạo đầu tổ truyền bao nhiêu đời nay: "Tao có một người bạn, gần đây có chút chuyện".
Quý Phong Trường khó hiểu: "Ủa, tao có làm sao đâu".
Tần Gia Thụ hít sâu một hơi, "Là một người bạn của tao."
Dứt lời, trong phòng bao vốn đang ồn ào náo động mà bầu không khí bỗng nhiên như bị ngưng đọng lại.
Tần Gia Thụ nhíu mày, chẳng lẽ hắn nói quá rõ ràng, đối phương đoán được ra là hắn?
Quý Phong Trường bên kia cũng nhíu mày.
Con chó này còn có người bạn nào khác ngoài mình sao?
———
Hì z là các b iu thi xong r nhỉ, mình từng thi đại học 2 lần đấy ????. Mình thi C00 lần 1 mình được cao lắm tận 28,75 lận nhưng huhu mình không xét khối đó, cuối cùng học hành trắc trở quá mình thi lại thấp hơn nhiều huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.