Chương 24: Trong lòng tôi
La Bốc Hoa Thố Tử
13/07/2022
Ôn Trĩ Sơ: !
Cậu không ngờ chiếc còi hơi này thổi ra sẽ đập thẳng vào mặt đối phương, giật mình mở to hai mắt, đôi mắt vốn sáng lóng lánh tràn ngập bối rối nhìn về phía hắn.
Cậu vội vàng lấy chiếc còi hơi trên miệng xuống, nhìn Tần Gia Thụ, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: "Cậu... cậu có sao không, tôi không cố ý đâu".
Tần Gia Thụ đen mặt, cảm giác đau đớn thoáng qua trên mặt đã tan, ngày hôm nay chẳng khác gì một mớ hỗn độn, hắn không muốn tranh cãi cùng Ôn Trĩ Sơ nữa, chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Thế nên hắn hít sâu một hơi, tựa như đang cố nhẫn nhịn, cắn răng nói: "Cậu ở đây làm gì?"
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, "Muốn làm cậu... ngạc nhiên".
Tần Gia Thụ vừa bị đập vào mặt một cái: ....
Không khí xung quanh dần trở nên xấu hổ, Tần Gia Thụ nhìn đám giấy màu rơi xuống đầy đất, đấy chính là niềm vui mà vừa rồi chỉ có một mình Ôn Trĩ Sơ cảm nhận được.
Trên tay thiếu niên còn cầm cây pháo rỗng, cúi đầu, hơi cong lưng. Lúc trước đối phương đi đứng như thế nào hắn không chú ý lắm, nhưng khoảng thời gian gần đây dáng vẻ của Ôn Trĩ Sơ luôn là một dạng như thế này.
Ý thức được suy nghĩ trong đầu mình, Tần Gia Thụ khẽ nhíu mày, khó chịu vì chính mình lại đi chú ý đến một kẻ hèn mọn quái gở.
Nói cách khác, hai người họ gần đây gặp nhau quá nhiều, rõ ràng là do đối phương cố tình tạo cơ hội.
Mà bây giờ hắn đứng trước mặt cậu, đối phương lại một mực cúi đầu không dám nhìn lên, trong giây phút đó hắn không hiểu nổi Ôn Trĩ Sơ, nhưng dù thế nào hắn cũng không muốn có quan hệ gì dây dưa với cậu.
Giống như tất cả những bạn học khác, Ôn Trĩ Sơ trong mắt hắn cũng là một kẻ phiền phức.
Trong trường học này, kẻ biết bộ mặt thật của hắn không có mấy người, Ôn Trĩ Sơ lại là một trong số đó.
Hắn không biết liệu đối phương có trắng trợn kể chuyện này ra ngoài hay không, nhưng hắn không sợ, dù sao lời từ miệng cậu ta nói ra, cũng không có mấy người sẽ tin tưởng.
Ngay lúc Tần Gia Thụ còn đang âm thầm nghi ngờ, Ôn Trĩ Sơ lại níu hai bàn tay vào nhau, mở miệng nói chuyện. Giọng nói của cậu rất nhỏ, giống như lông vũ rơi xuống trên vai, không đủ sức nặng: "Cái đó... chúc... chức mừng cậu... bài viết tiếng Anh đạt giải nhì".
Con ngươi sâu thẳm của Tần Gia Thụ bỗng nhiên co rút, tay chân cứng đờ trong thoáng chốc, nhưng hắn đã tỉnh táo lại rất nhanh.
"Cậu đến để chê cười tôi?"
Ôn Trĩ Sơ nghe xong vội vàng la lên: "Không. . . Không. . ."
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, "Không phải."
Cậu không muốn sống nữa mới dám đến đây chê cười nhân vật chính.
Sợ Tần Gia Thụ không tin, cậu tiếp tục giải thích: "Nếu tôi... tôi đến để chê cười cậu, tôi đã không làm thế".
"Vậy cậu sẽ làm thế nào?"
"Không... không nói cho cậu biết"
"..."
Tốt lắm, công tác bảo mật vô cùng nghiêm ngặt.
Ôn Trĩ Sơ sợ hắn sẽ ra tay, nên hơi lùi về sau nửa bước: "Tôi... thật sự đến để chúc mừng cậu... cậu rất xuất sắc".
Tần Gia Thụ lạnh nhạt nhìn cậu không nói gì, bài viết Tiếng Anh kia hiện giờ vẫn đang ở trong túi của hắn, đối với hắn mà nói, Giải Nhì chính là một thất bại, một sự nhục nhã, không có gì đáng để chúc mừng.
Hắn cất bước muốn rời đi, nhưng trong lúc xoay người, bài viết trong túi kia lại rơi xuống đất.
Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy, cúi người nhặt lên: "Cậu... cậu rơi đồ này".
Mở ra thì thấy là bài viết tiếng Anh của hắn.
Tần Gia Thụ quay đầu nhìn thoáng qua, rõ ràng không có ý muốn cầm về.
Thấy người kia muốn trả, hắn mở miệng bảo: "Không cần".
Ôn Trĩ Sơ nghe xong trợn mắt nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn trang giấy, cẩn thận rụt rè hỏi: "Cái này... cái này có thể cho tôi được không?"
Bước chân Tần Gia Thụ dừng lại, trong giọng nói khó giấu nổi sự cứng đờ mất tự nhiên: "Tùy cậu".
Sau đó hắn liền trông thấy đối phương nâng niu gìn giữ cất bài viết kia vào cặp sách như một bảo bối, sau khi cất xong mới đem cặp sách đeo lại sau lưng.
Ôn Trĩ Sơ đắc ý cất tờ giấy kia đi, định bụng giữ lại về nhà bán đồng nát.
Nụ cười vẫn còn dừng lại trên gương mặt, ngẩng đầu lên thấy người kia đang nhìn mình, cậu nuốt nước bọt, trong lúc nhất thời bị nhìn đến mất tự nhiên.
Cậu mở miệng nói: "Cậu... cậu trong lòng tôi, mãi mãi là người đứng đầu".
Dù sao cái bài tiếng Anh 'người bố khu trưởng của tôi' kia tiêu đề viết còn sai, cho cậu một mơ mộng hão huyền rằng nếu người đó là cậu, thì cậu cũng có thể đạt giải.
Nhưng lời kia mới nói ra, người đang định cất bước rời đi bỗng nhiên dừng chân đứng lại.
Ôn Trĩ Sơ hốt hoảng, cho rằng đối phương lại hiểu lầm, vội vàng giải thích với hắn: "Thật... thật đó, không phải tôi đến đây để chế giễu cậu đâu. Mặc dù cậu được... giải nhì, nhưng trong lòng tôi cậu mãi mãi đứng thứ nhất".
Hai gò má thiếu niên bởi vì bối rối căng thẳng mà hơi phiếm hồng, đôi mắt trong suốt không pha lẫn tạp chất nhìn hắn, chân thành nóng cháy, tựa như sợ hắn hiểu lầm, như một con thú nhỏ bất an vội vã cuống cuồng lấy lòng hắn.
Trong một khoảnh khắc Tần Gia Thụ cảm thấy không thể tin nổi, ánh mắt chân thành lời nói khẳng định như vậy, mang theo một ý nghĩa nào đó quét sạch khói mù trong lòng hắn.
Hắn thích nghe những lời như thế này.
Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn cần nhất, thứ hắn thích nghe nhất là những lời khẳng định, mong mỏi vô cùng, nó giống như đôi cánh của chim ưng, những lời nói này làm thỏa mãn khao khát hư vinh của hắn, lấp đầy lỗ hổng to lớn trong trái tim hắn.
Thứ hắn muốn, hắn luôn cố gắng đạt cho được, cho nên từ nhỏ đến lớn lời khen ngợi hắn chưa từng thiếu, nhưng nhìn người trước mắt, đây là người đầu tiên khẳng định hắn cho dù hắn không đạt được vị trí đứng đầu.
Thầy giáo cũng chưa từng an ủi hắn như vậy, mấy lời này lại phát ra từ miệng một người mà hắn ghét, làm cho hắn không biết đây là tư vị gì.
Hắn không nhìn đối phương thêm một lần nào nữa, vội vàng rời đi.
Hắn tự cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Thấy bóng dáng người kia đã đi khuất, Ôn Trĩ Sơ cũng thở phào nhẹ nhõm.
[Hệ thống: Cậu đừng vội thư giãn].
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Năm phút nữa xe bus sẽ đến đó.]
Ôn Trĩ Sơ: !
Lúc Tần Gia Thụ về đến nhà đã là mười giờ tối, hắn đứng ở cửa trước thay giày xong đi vào nhà liền nhìn thấy mẹ Tần từ phòng khách đi ra.
"Gia Thụ về rồi à, hôm nay thế nào con?"
"Vẫn ổn ạ".
"Thật vậy sao?"
Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con có chút xấu hổ, Tần Gia Thụ im lặng một hồi, mới mở miệng nói: "Hôm nay thành tích cuộc thi viết Tiếng Anh cấp tỉnh đã có rồi".
"Vậy sao, được hạng mấy?"
"Hạng hai". Câu trả lời này vừa buồn bực vừa nặng nề.
Mẹ Tần nghe xong hơi nhíu mày, Tần Gia Thụ trông thấy, bàn tay không tự chủ nắm chặt lại.
"Lần này có sơ suất gì sao?"
Tần Gia Thụ: "Không có."
Thành tích của Tần Gia Thụ luôn luôn xuất sắc, khi hắn còn bé lời mà bà và chồng được nghe gia sư của hắn nói nhiều nhất chính là Tần Gia Thụ lại được giải nhất cuộc thi nào, có thành tích xuất sắc gì, những lời này nghe nhiều dần dần họ cũng chẳng thèm nghe kỹ nữa. Dù sao chuyện Tần Gia Thụ được hạng nhất cũng đã để lại dấu ấn trong lòng họ, cho nên mỗi lần hắn đi thi, họ đều luôn cho rằng hắn sẽ đạt giải nhất.
Mẹ Tần nhìn con trai, không biết nên mở miệng như thế nào, bà ít khi ở cùng con trai lớn, không biết đối xử với thiếu niên độ tuổi này ra sao mới thích hợp.
Bà do dự một lát mới nói: "Kiến thức của mình chưa bằng người ta, lần sau lại cố gắng thêm chút nữa, có lẽ sẽ đạt được hạng nhất thôi".
Tần Gia Thụ vâng một tiếng, lấy lý do muốn nghỉ ngơi để trở về phòng, lúc đi ngang qua chỗ ngoặt tầng hai thì nghe thấy một loạt âm thanh lạch bạch.
Tần Gia Hòa mở to hai mắt nhìn anh trai: "Anh trai về rùi".
Không đến mấy giây sau, bố Tần từ sau cánh cửa xuất hiện: "Tiểu Hòa, sao lại chạy ra đây?"
Tần Gia Hòa chỉ vào anh trai cậu bé, "Anh về rùi."
Bố Tần nhìn lại: "À, Gia Thụ về rồi à, nhanh đi nghỉ đi".
Tần Gia Thụ nhìn cuốn truyện bố mình cầm trên tay, không nói tiếng nào, quay người lên tầng.
Sau khi chạy nước rút 600m, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ cũng thành công đuổi kịp xe bus.
Bác lái xe nhìn thấy không khỏi nói một câu: "Cậu nhóc, tràn đầy sức sống nhỉ".
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Sức sống này là bị ép buộc mà ra đó bác.
Sau khi về nhà, Ôn Trĩ Sơ tắm rửa một cái, ngồi vào bàn định học tiếng Anh.
Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại lại ting ting thông báo.
Đó là lời mời kết bạn của đại diện Tiếng Anh lớp cậu, Ôn Trĩ Sơ nhìn nhìn, vừa khó hiểu vừa nhấn đồng ý.
Rất nhanh, đối phương đã gửi đến một tệp tài liệu.
[Thủy Tiên: Cô giáo Tiếng Anh bảo gửi cho cậu xem coi như là bài văn mẫu].
Về sau, không còn về sau nào nữa.
Tệp tài liệu này cậu đã từng nhìn qua, chính là tệp tài liệu giáo viên tiếng Anh lớp 11-1 gửi cho cả tổ, là những bài viết tham gia cuộc thi tiếng Anh cấp tỉnh.
Ôn Trĩ Sơ không hiểu, lắp bắp nói một mình: "Sao lại gửi cho mình xem nhỉ?"
[Hệ thống: Không phải cậu nên tự hỏi chính mình hả?]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Bài viết văn môn tiếng Anh tối đa là 25 điểm, cậu chỉ được năm điểm].
". . ."
Ôn Trĩ Sơ yên lặng tải tệp tài liệu về, trong đầu bỗng nhớ đến tờ giấy hôm nay mình mang về. Cậu mở cặp sách, lấy bài văn đó ra.
Mở bài văn ra, nét chữ tiếng Anh thon gầy xinh đẹp lọt vào tầm mắt.
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, không ngờ chữ viết của Tần Gia Thụ lại đẹp như vậy.
[Hệ thống: Cậu đọc có hiểu không?]
Ôn Trĩ Sơ hiểu ý của nó: "Cậu đang xem thường tôi đấy à?"
[Hệ thống: Cứ coi là vậy đi].
Ôn Trĩ Sơ không phục, giọng điệu buồn bực rầu rĩ: "Tôi có thể đọc hiểu".
[Hệ thống: Tốt lắm thiếu niên, tôi đánh giá cao cậu].
Ôn Trĩ Sơ tập trung tinh thần xem bài.
Năm phút đồng hồ sau, cậu gấp tờ giấy lại.
[Hệ thống: Sao thế?]
"Vẫn nên đem nó đi bán đồng nát thôi".
[Hệ thống: . . .]
Mặc dù ngoài miệng nói là sẽ mang đi bán đồng nát, nhưng Ôn Trĩ Sơ vẫn vuốt thẳng tờ giấy nhăn nhúm kia, cái tên ký dưới góc phải của nó cũng vô cùng xinh đẹp.
Trong trí nhớ của cậu, Tần Gia Thụ ngoại trừ tính tình không tốt thì hình như chưa từng làm chuyện gì xấu cả, cũng không có chỗ nào không hoàn mỹ.
Cất bài văn này đi cũng coi như giữ lại cho mình một mục tiêu phấn đấu nho nhỏ, một ngày nào đó có lẽ cậu sẽ đọc hiểu được nó.
Sau khi cất bài văn của Tần Gia Thụ đi, Ôn Trĩ Sơ bắt đầu mở tệp tài liệu cô giáo Tiếng Anh gửi cho mình ra xem.
[Hệ thống: Thiếu niên, xem không hiểu sao còn phải xem làm gì?]
Ôn Trĩ Sơ: "Biết đâu tôi lại xem hiểu thì sao?"
[Hệ thống: Đó là bài thi tiếng Anh cấp tỉnh đấy.]
"Tôi biết mà."
[Hệ thống: Cho dù tỏi có cố gắng chen vào, cũng không thể làm người một nhà với quýt].
". . ."
Ôn Trĩ Sơ quật cường không thèm để ý đến con mèo điên này nữa, bắt đầu xem tài liệu, xem qua vô số bài văn, cuối cùng cậu cũng tìm được một bài viết mình có thể đọc hiểu.
Giải nhất cuộc thi cấp tỉnh, 'Người bố khu trưởng của tôi'.
Mỗi từ đơn trong bài viết này Ôn Trĩ Sơ đều có thể đọc hiểu một cách kì lạ, không ngờ hạng nhất lại tệ đến trình độ này.
[Hệ thống: Thực ra cậu và hạng nhất chỉ kém nhau một người cha].
Ôn Trĩ Sơ: "Cho nên?"
Cậu nghe thấy âm thanh máy móc kia hơi ngượng ngùng, "Tôi đồng ý."
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Không, tôi không cần.
(*) Cho dù tỏi có cố gắng chen vào, cũng không thể làm người một nhà với quýt
Cậu không ngờ chiếc còi hơi này thổi ra sẽ đập thẳng vào mặt đối phương, giật mình mở to hai mắt, đôi mắt vốn sáng lóng lánh tràn ngập bối rối nhìn về phía hắn.
Cậu vội vàng lấy chiếc còi hơi trên miệng xuống, nhìn Tần Gia Thụ, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: "Cậu... cậu có sao không, tôi không cố ý đâu".
Tần Gia Thụ đen mặt, cảm giác đau đớn thoáng qua trên mặt đã tan, ngày hôm nay chẳng khác gì một mớ hỗn độn, hắn không muốn tranh cãi cùng Ôn Trĩ Sơ nữa, chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Thế nên hắn hít sâu một hơi, tựa như đang cố nhẫn nhịn, cắn răng nói: "Cậu ở đây làm gì?"
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, "Muốn làm cậu... ngạc nhiên".
Tần Gia Thụ vừa bị đập vào mặt một cái: ....
Không khí xung quanh dần trở nên xấu hổ, Tần Gia Thụ nhìn đám giấy màu rơi xuống đầy đất, đấy chính là niềm vui mà vừa rồi chỉ có một mình Ôn Trĩ Sơ cảm nhận được.
Trên tay thiếu niên còn cầm cây pháo rỗng, cúi đầu, hơi cong lưng. Lúc trước đối phương đi đứng như thế nào hắn không chú ý lắm, nhưng khoảng thời gian gần đây dáng vẻ của Ôn Trĩ Sơ luôn là một dạng như thế này.
Ý thức được suy nghĩ trong đầu mình, Tần Gia Thụ khẽ nhíu mày, khó chịu vì chính mình lại đi chú ý đến một kẻ hèn mọn quái gở.
Nói cách khác, hai người họ gần đây gặp nhau quá nhiều, rõ ràng là do đối phương cố tình tạo cơ hội.
Mà bây giờ hắn đứng trước mặt cậu, đối phương lại một mực cúi đầu không dám nhìn lên, trong giây phút đó hắn không hiểu nổi Ôn Trĩ Sơ, nhưng dù thế nào hắn cũng không muốn có quan hệ gì dây dưa với cậu.
Giống như tất cả những bạn học khác, Ôn Trĩ Sơ trong mắt hắn cũng là một kẻ phiền phức.
Trong trường học này, kẻ biết bộ mặt thật của hắn không có mấy người, Ôn Trĩ Sơ lại là một trong số đó.
Hắn không biết liệu đối phương có trắng trợn kể chuyện này ra ngoài hay không, nhưng hắn không sợ, dù sao lời từ miệng cậu ta nói ra, cũng không có mấy người sẽ tin tưởng.
Ngay lúc Tần Gia Thụ còn đang âm thầm nghi ngờ, Ôn Trĩ Sơ lại níu hai bàn tay vào nhau, mở miệng nói chuyện. Giọng nói của cậu rất nhỏ, giống như lông vũ rơi xuống trên vai, không đủ sức nặng: "Cái đó... chúc... chức mừng cậu... bài viết tiếng Anh đạt giải nhì".
Con ngươi sâu thẳm của Tần Gia Thụ bỗng nhiên co rút, tay chân cứng đờ trong thoáng chốc, nhưng hắn đã tỉnh táo lại rất nhanh.
"Cậu đến để chê cười tôi?"
Ôn Trĩ Sơ nghe xong vội vàng la lên: "Không. . . Không. . ."
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, "Không phải."
Cậu không muốn sống nữa mới dám đến đây chê cười nhân vật chính.
Sợ Tần Gia Thụ không tin, cậu tiếp tục giải thích: "Nếu tôi... tôi đến để chê cười cậu, tôi đã không làm thế".
"Vậy cậu sẽ làm thế nào?"
"Không... không nói cho cậu biết"
"..."
Tốt lắm, công tác bảo mật vô cùng nghiêm ngặt.
Ôn Trĩ Sơ sợ hắn sẽ ra tay, nên hơi lùi về sau nửa bước: "Tôi... thật sự đến để chúc mừng cậu... cậu rất xuất sắc".
Tần Gia Thụ lạnh nhạt nhìn cậu không nói gì, bài viết Tiếng Anh kia hiện giờ vẫn đang ở trong túi của hắn, đối với hắn mà nói, Giải Nhì chính là một thất bại, một sự nhục nhã, không có gì đáng để chúc mừng.
Hắn cất bước muốn rời đi, nhưng trong lúc xoay người, bài viết trong túi kia lại rơi xuống đất.
Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy, cúi người nhặt lên: "Cậu... cậu rơi đồ này".
Mở ra thì thấy là bài viết tiếng Anh của hắn.
Tần Gia Thụ quay đầu nhìn thoáng qua, rõ ràng không có ý muốn cầm về.
Thấy người kia muốn trả, hắn mở miệng bảo: "Không cần".
Ôn Trĩ Sơ nghe xong trợn mắt nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn trang giấy, cẩn thận rụt rè hỏi: "Cái này... cái này có thể cho tôi được không?"
Bước chân Tần Gia Thụ dừng lại, trong giọng nói khó giấu nổi sự cứng đờ mất tự nhiên: "Tùy cậu".
Sau đó hắn liền trông thấy đối phương nâng niu gìn giữ cất bài viết kia vào cặp sách như một bảo bối, sau khi cất xong mới đem cặp sách đeo lại sau lưng.
Ôn Trĩ Sơ đắc ý cất tờ giấy kia đi, định bụng giữ lại về nhà bán đồng nát.
Nụ cười vẫn còn dừng lại trên gương mặt, ngẩng đầu lên thấy người kia đang nhìn mình, cậu nuốt nước bọt, trong lúc nhất thời bị nhìn đến mất tự nhiên.
Cậu mở miệng nói: "Cậu... cậu trong lòng tôi, mãi mãi là người đứng đầu".
Dù sao cái bài tiếng Anh 'người bố khu trưởng của tôi' kia tiêu đề viết còn sai, cho cậu một mơ mộng hão huyền rằng nếu người đó là cậu, thì cậu cũng có thể đạt giải.
Nhưng lời kia mới nói ra, người đang định cất bước rời đi bỗng nhiên dừng chân đứng lại.
Ôn Trĩ Sơ hốt hoảng, cho rằng đối phương lại hiểu lầm, vội vàng giải thích với hắn: "Thật... thật đó, không phải tôi đến đây để chế giễu cậu đâu. Mặc dù cậu được... giải nhì, nhưng trong lòng tôi cậu mãi mãi đứng thứ nhất".
Hai gò má thiếu niên bởi vì bối rối căng thẳng mà hơi phiếm hồng, đôi mắt trong suốt không pha lẫn tạp chất nhìn hắn, chân thành nóng cháy, tựa như sợ hắn hiểu lầm, như một con thú nhỏ bất an vội vã cuống cuồng lấy lòng hắn.
Trong một khoảnh khắc Tần Gia Thụ cảm thấy không thể tin nổi, ánh mắt chân thành lời nói khẳng định như vậy, mang theo một ý nghĩa nào đó quét sạch khói mù trong lòng hắn.
Hắn thích nghe những lời như thế này.
Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn cần nhất, thứ hắn thích nghe nhất là những lời khẳng định, mong mỏi vô cùng, nó giống như đôi cánh của chim ưng, những lời nói này làm thỏa mãn khao khát hư vinh của hắn, lấp đầy lỗ hổng to lớn trong trái tim hắn.
Thứ hắn muốn, hắn luôn cố gắng đạt cho được, cho nên từ nhỏ đến lớn lời khen ngợi hắn chưa từng thiếu, nhưng nhìn người trước mắt, đây là người đầu tiên khẳng định hắn cho dù hắn không đạt được vị trí đứng đầu.
Thầy giáo cũng chưa từng an ủi hắn như vậy, mấy lời này lại phát ra từ miệng một người mà hắn ghét, làm cho hắn không biết đây là tư vị gì.
Hắn không nhìn đối phương thêm một lần nào nữa, vội vàng rời đi.
Hắn tự cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Thấy bóng dáng người kia đã đi khuất, Ôn Trĩ Sơ cũng thở phào nhẹ nhõm.
[Hệ thống: Cậu đừng vội thư giãn].
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Năm phút nữa xe bus sẽ đến đó.]
Ôn Trĩ Sơ: !
Lúc Tần Gia Thụ về đến nhà đã là mười giờ tối, hắn đứng ở cửa trước thay giày xong đi vào nhà liền nhìn thấy mẹ Tần từ phòng khách đi ra.
"Gia Thụ về rồi à, hôm nay thế nào con?"
"Vẫn ổn ạ".
"Thật vậy sao?"
Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con có chút xấu hổ, Tần Gia Thụ im lặng một hồi, mới mở miệng nói: "Hôm nay thành tích cuộc thi viết Tiếng Anh cấp tỉnh đã có rồi".
"Vậy sao, được hạng mấy?"
"Hạng hai". Câu trả lời này vừa buồn bực vừa nặng nề.
Mẹ Tần nghe xong hơi nhíu mày, Tần Gia Thụ trông thấy, bàn tay không tự chủ nắm chặt lại.
"Lần này có sơ suất gì sao?"
Tần Gia Thụ: "Không có."
Thành tích của Tần Gia Thụ luôn luôn xuất sắc, khi hắn còn bé lời mà bà và chồng được nghe gia sư của hắn nói nhiều nhất chính là Tần Gia Thụ lại được giải nhất cuộc thi nào, có thành tích xuất sắc gì, những lời này nghe nhiều dần dần họ cũng chẳng thèm nghe kỹ nữa. Dù sao chuyện Tần Gia Thụ được hạng nhất cũng đã để lại dấu ấn trong lòng họ, cho nên mỗi lần hắn đi thi, họ đều luôn cho rằng hắn sẽ đạt giải nhất.
Mẹ Tần nhìn con trai, không biết nên mở miệng như thế nào, bà ít khi ở cùng con trai lớn, không biết đối xử với thiếu niên độ tuổi này ra sao mới thích hợp.
Bà do dự một lát mới nói: "Kiến thức của mình chưa bằng người ta, lần sau lại cố gắng thêm chút nữa, có lẽ sẽ đạt được hạng nhất thôi".
Tần Gia Thụ vâng một tiếng, lấy lý do muốn nghỉ ngơi để trở về phòng, lúc đi ngang qua chỗ ngoặt tầng hai thì nghe thấy một loạt âm thanh lạch bạch.
Tần Gia Hòa mở to hai mắt nhìn anh trai: "Anh trai về rùi".
Không đến mấy giây sau, bố Tần từ sau cánh cửa xuất hiện: "Tiểu Hòa, sao lại chạy ra đây?"
Tần Gia Hòa chỉ vào anh trai cậu bé, "Anh về rùi."
Bố Tần nhìn lại: "À, Gia Thụ về rồi à, nhanh đi nghỉ đi".
Tần Gia Thụ nhìn cuốn truyện bố mình cầm trên tay, không nói tiếng nào, quay người lên tầng.
Sau khi chạy nước rút 600m, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ cũng thành công đuổi kịp xe bus.
Bác lái xe nhìn thấy không khỏi nói một câu: "Cậu nhóc, tràn đầy sức sống nhỉ".
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Sức sống này là bị ép buộc mà ra đó bác.
Sau khi về nhà, Ôn Trĩ Sơ tắm rửa một cái, ngồi vào bàn định học tiếng Anh.
Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại lại ting ting thông báo.
Đó là lời mời kết bạn của đại diện Tiếng Anh lớp cậu, Ôn Trĩ Sơ nhìn nhìn, vừa khó hiểu vừa nhấn đồng ý.
Rất nhanh, đối phương đã gửi đến một tệp tài liệu.
[Thủy Tiên: Cô giáo Tiếng Anh bảo gửi cho cậu xem coi như là bài văn mẫu].
Về sau, không còn về sau nào nữa.
Tệp tài liệu này cậu đã từng nhìn qua, chính là tệp tài liệu giáo viên tiếng Anh lớp 11-1 gửi cho cả tổ, là những bài viết tham gia cuộc thi tiếng Anh cấp tỉnh.
Ôn Trĩ Sơ không hiểu, lắp bắp nói một mình: "Sao lại gửi cho mình xem nhỉ?"
[Hệ thống: Không phải cậu nên tự hỏi chính mình hả?]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Bài viết văn môn tiếng Anh tối đa là 25 điểm, cậu chỉ được năm điểm].
". . ."
Ôn Trĩ Sơ yên lặng tải tệp tài liệu về, trong đầu bỗng nhớ đến tờ giấy hôm nay mình mang về. Cậu mở cặp sách, lấy bài văn đó ra.
Mở bài văn ra, nét chữ tiếng Anh thon gầy xinh đẹp lọt vào tầm mắt.
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, không ngờ chữ viết của Tần Gia Thụ lại đẹp như vậy.
[Hệ thống: Cậu đọc có hiểu không?]
Ôn Trĩ Sơ hiểu ý của nó: "Cậu đang xem thường tôi đấy à?"
[Hệ thống: Cứ coi là vậy đi].
Ôn Trĩ Sơ không phục, giọng điệu buồn bực rầu rĩ: "Tôi có thể đọc hiểu".
[Hệ thống: Tốt lắm thiếu niên, tôi đánh giá cao cậu].
Ôn Trĩ Sơ tập trung tinh thần xem bài.
Năm phút đồng hồ sau, cậu gấp tờ giấy lại.
[Hệ thống: Sao thế?]
"Vẫn nên đem nó đi bán đồng nát thôi".
[Hệ thống: . . .]
Mặc dù ngoài miệng nói là sẽ mang đi bán đồng nát, nhưng Ôn Trĩ Sơ vẫn vuốt thẳng tờ giấy nhăn nhúm kia, cái tên ký dưới góc phải của nó cũng vô cùng xinh đẹp.
Trong trí nhớ của cậu, Tần Gia Thụ ngoại trừ tính tình không tốt thì hình như chưa từng làm chuyện gì xấu cả, cũng không có chỗ nào không hoàn mỹ.
Cất bài văn này đi cũng coi như giữ lại cho mình một mục tiêu phấn đấu nho nhỏ, một ngày nào đó có lẽ cậu sẽ đọc hiểu được nó.
Sau khi cất bài văn của Tần Gia Thụ đi, Ôn Trĩ Sơ bắt đầu mở tệp tài liệu cô giáo Tiếng Anh gửi cho mình ra xem.
[Hệ thống: Thiếu niên, xem không hiểu sao còn phải xem làm gì?]
Ôn Trĩ Sơ: "Biết đâu tôi lại xem hiểu thì sao?"
[Hệ thống: Đó là bài thi tiếng Anh cấp tỉnh đấy.]
"Tôi biết mà."
[Hệ thống: Cho dù tỏi có cố gắng chen vào, cũng không thể làm người một nhà với quýt].
". . ."
Ôn Trĩ Sơ quật cường không thèm để ý đến con mèo điên này nữa, bắt đầu xem tài liệu, xem qua vô số bài văn, cuối cùng cậu cũng tìm được một bài viết mình có thể đọc hiểu.
Giải nhất cuộc thi cấp tỉnh, 'Người bố khu trưởng của tôi'.
Mỗi từ đơn trong bài viết này Ôn Trĩ Sơ đều có thể đọc hiểu một cách kì lạ, không ngờ hạng nhất lại tệ đến trình độ này.
[Hệ thống: Thực ra cậu và hạng nhất chỉ kém nhau một người cha].
Ôn Trĩ Sơ: "Cho nên?"
Cậu nghe thấy âm thanh máy móc kia hơi ngượng ngùng, "Tôi đồng ý."
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Không, tôi không cần.
(*) Cho dù tỏi có cố gắng chen vào, cũng không thể làm người một nhà với quýt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.