Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!
Chương 58: Lý gia
Mạc Tâm Thương
15/09/2020
Ngón tay Kha Lâm vuốt nhẹ sau gáy Tư Hạo Lam, ngón tay của y bởi vì thích thiết kế máy móc nên hơi có chút thô ráp, khi xoa trên da rất thoải mái.
Hai người hôn tới khó rời khó bỏ, mãi đến tận khi ‘Ba’ một tiếng, túi chườm nước kẹp giữa hai người rơi xuống, đập trúng mũi Kha Lâm.
“…” Kha Lâm cầm túi chườm, nặn nặn mũi của mình.
“Tan ra, thể tích nhỏ lại, không giữ được.” Tư Hạo Lam giải thích.
“Em rốt cuộc là nóng tới bao nhiêu a.” Kha Lâm cũng bất đắc dĩ.
Tư Hạo Lam hơi lui lại, bình phục hô hấp, nói: “Gặp anh mới như vậy.”
Còn nói mấy câu kiểu này nữa sẽ khiến người ta hiểu lầm đó. Kha Lâm nhợt nhạt cong khóe môi, hỏi: “Tại sao? Bởi vì tôi đặc biệt sao?”
Tư Hạo Lam nghiêm túc gật đầu: “Đúng, chỉ có anh.”
Cho dù biết rằng Tư Hạo Lam không phải ý đó nhưng Kha Lâm vẫn cứ yêu thích dụ dỗ hắn nói mấy câu một lời hai nghĩa, nghe vào trong tai rất thỏa mãn.
Bất quá, phải nói thật, đây rốt cuộc là cơ chế gì? Kha Lâm đánh giá Tư Hạo Lam, chỉ cần cách y đủ xa, hắn sẽ không có gì dị thường.
Kha Lâm cho rằng điều này có thể là bệnh do stress, nói với Tư Hạo Lam: “Đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Tư Hạo Lam lập tức lắc đầu, tri thức lúc trước hệ thống truyền cho hắn quá phong phú, làm cho hắn từ đầu đến đuôi biến thành dân địa phương, cơ hồ biết tất cả mọi chuyện, vì vậy trong đầu của hắn hiện lên cảnh tượng người ngoài hành tinh bị trói trên bàn thí nghiệm giải phẫu.
Hắn chán ghét nhíu mày.
Hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ rằng chuyện này phỏng chừng đi bệnh viện cũng vô dụng, oan có đầu nợ có chủ, vẫn là phải tìm cái người đã đem hắn từ thế giới cũ kéo qua đây.
Tư Hạo Lam rõ ràng không muốn nói đề tài này, Kha Lâm đem nội dung cuộc trò chuyện đổi sang Tư Ích Niên: “Nói chung, nếu cha em làm khó dễ em, em có thể nói với tôi.”
Tư Hạo Lam tất cả đều xem thường, vung tay, nói: “Ông ta không dám đâu, ông ta tình nguyện phái người tặng quà tới tìm anh, nhưng sẽ không tìm ta, cũng bởi vì ông ta sợ ta.”
Lúc hắn nói đến đây, vẻ mặt cực kì vô lại, Kha Lâm thấy hắn thật sự không đem Tư Ích Niên để ở trong lòng liền tươi cười.
Cho dù túi chườm đá có chút chướng mắt nhưng tâm trạng mấy ngày nay của Kha Lâm rất tốt, hiệu suất công tác cũng tăng lên không ít.
Như Sarah đã nói, trọng tâm công việc của y hoàn toàn chuyển vào quốc nội, dần dần thời gian làm việc và nghỉ ngơi điều chỉnh lại, không còn buổi tối thức đêm, mà là sáng sớm sẽ đi xử lý công việc.
Như vậy đối với thân thể tương đối tốt, Mai Khâm cảm thấy rất vui mừng, thúc giục Triệu Kỳ làm đồ ăn bồi bổ, mỗi ngày buộc Kha Lâm ăn.
Có lẽ cũng bởi vì Tư Hạo Lam thỉnh thoảng sẽ cầm túi chườm đá đòi một nụ hôn, nhân tố tâm lý hỗ trợ rất lớn, cho nên tinh thần Kha Lâm thoạt nhìn tốt hơn nhiều, bệnh khí tái nhợt suy nhược chậm rãi giảm bớt, sắc mặt khỏe mạnh lên.
Tư Hạo Lam đem tất cả những điều này quy công cho bản thân.
Hắn nói chỉ cần ở cùng với hắn, đại hung mệnh cách gì đó tất cả đều không tồn tại, Kha Lâm đây không phải là thân thể đang tráng kiện dần à.
Tư Hạo Lam cũng cần phải làm việc, khi chưa vào đoàn phim sẽ đi học mấy lớp kỹ năng diễn xuất này nọ để mở rộng kiến thức cho mình. Vì thế mỗi lần hắn trên đường ra vào Kha gia, thường xuyên có thể nhìn thấy nhân viên lái xe tiến vào xem xét, thấy được rằng tiến độ của dự án Kha Lâm rất ổn.
Quả nhiên có chút hơi người vẫn tốt hơn. Bởi vì có người vào ở, cảm giác cảnh xuân càng thêm tươi sáng.
Số lần Sarah xuất hiện càng ngày càng nhiều, gần như cô ấy sắp ở luôn ở Kha gia. Cô nhiều lần khuyên nhủ Kha Lâm: “Boss, hiện tại tiến độ dự án càng lúc càng nhanh, tôi không có cách nào hoàn toàn thay thế cậu, chỉ có thể hỗ trợ cho cậu, cậu thật sự không cân nhắc việc lộ diện sao?”
Kha Lâm trầm mặc.
Sarah thở dài thật sâu, Mai Khâm lúc này bưng trà tiến vào, Sarah như cầu viện mà nhìn về phía Mai quản gia.
Mai Khâm cũng có chút do dự, anh hy vọng sự nghiệp của tiên sinh mình sẽ thành công, nhưng cũng lo lắng sự xoi mói và bình phẩm của người ngoài sẽ tổn thương tới y.
Kha Lâm ngước mắt nhìn cấp dưới của mình, rũ mắt xuống, nói: “Hội nghị đầu tư tuần tới kỳ thực có thể coi như một cuộc họp huy động vốn cho dự án của chúng ta. Chúng ta là người chủ trì dự án, cần phải có mặt.” Y bình tĩnh mà dặn dò Sarah, “Tôi sẽ đi, cô chuẩn bị một chút.”
Mắt Sarah sáng rực lên.
Cô vẫn luôn hy vọng có thể để Kha Lâm quen biết vòng tròn kinh doanh, hy vọng y có thể quang minh chính đại chỉ huy đại cục, nhưng mà đôi chân vẫn luôn là trở ngại của y.
Hiện tại Kha Lâm chịu có mặt tại hội nghị, nói rõ rằng y đã có bước đi đầu tiên, thật sự là quá tốt.
Sarah vui mừng nói: “Tôi nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn.”
Ngay lúc này, Tư Hạo Lam từ trong khe cửa chui vào, nhìn mọi người trong phòng, nói: “Ta cũng muốn đi cùng.”
Kha Lâm dùng giọng điệu vừa có chút trách cứ lại có điểm sủng nịch nói: “Hội nghị em đi làm gì?”
“Hội nghị của các anh không phải đều là kiểu như yến hội sao, ta đi cọ cơm.” Tư Hạo Lam không cảm thấy xấu hổ chút nào khi đi ăn chùa, hào phóng mà nói.
“Ở nhà ăn nhiều như vậy còn ăn chưa đủ sao?” Kha Lâm không nhịn được cười chọc hắn.
Mai Khâm nhìn Tư Hạo Lam, lại nhìn Kha Lâm, ở một bên xen miệng vào: “Tôi cảm thấy có thể để Tư thiếu gia đi, coi như là nhân viên công tác, để cậu ấy đi giải sầu.”
Mai Khâm biết rằng đây là một bước ngoặt, Tư Hạo Lam là cố ý đề xuất, Kha Lâm công khai lộ diện đi họp, có thể thân thể sẽ không khỏe, hắn muốn đi làm bạn với Kha Lâm.
Tư thiếu gia săn sóc tiên sinh như thế, mẹ già Mai Khâm cảm giác thật vui mừng.
Kha Lâm làm sao lại không hiểu được dụng ý của Tư Hạo Lam. Y mím môi, đè xuống sự ngọt ngào nơi khóe miệng.
Sarah ám muội mà cười, nói: “Phu nhân muốn đi cùng, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh, tôi lập tức sắp xếp.”
Kha Lâm không nói gì, coi như là chấp nhận.
Tư Hạo Lam luôn nhắc lại là đi để cọ cơm, tất cả mọi người không coi là chuyện to tát, Sarah sắp xếp thân phận cho hắn xong, Mai Khâm đặc biệt đặt riêng âu phục cho từng người. Bộ của Kha Lâm màu sẫm, của Tư Hạo Lam tương đối nhạt, thế nhưng trên cổ áo cùng cổ tay vi diệu ẩn giấu đi những yếu tố tương đồng.
Sarah vừa thấy hai người đã cười tới yêu kiều.
“Ngươi cười gì vậy?” Tư Hạo Lam trừng cô.
Hắn sớm đã phát hiện, người tên Sarah này luôn nhìn hắn mà cười không giải thích được, cười như con mèo ăn vụng.
Sau khi mặc âu phục vào thì công thụ rõ ràng a, Sarah chỉ dám ở trong lòng mừng thầm, không dám nói ra.
Ngày đó Tư Hạo Lam thay thế Mai quản gia, cùng Kha Lâm vào trong thành phố tham dự hội nghị.
Hội nghị cử hành trong một khách sạn trong thành phố, kế hoạch hợp tác giữa khoa học kỹ thuật Chấn Vũ cùng chính phủ đã được công bố từ lâu, lần này hội nghị tiến thêm một bước giới thiệu dự án lần này, hấp dẫn càng nhiều đối tác.
Chuyện kinh doanh Tư Hạo Lam vẫn luôn không hiểu, giống như hắn trước đây ở trên núi có chỗ cần thiết phải dùng tiền thì cứ kêu thủ hạ của hắn đi kiếm là được rồi, còn làm sao mà kiếm tiền thì không nằm trong phạm vi hắn cần thiết phải bận tâm.
Nhìn dưới góc độ của vòng giải trí thì các ông chủ lớn tham dự hội nghị này mỗi một người đều là kim chủ ba ba.
Dưới mái vòm cao của khách sạn, nhóm kim chủ hội tụ lại cùng nhau, mập gầy cao thấp đều có, không có người nào không phải là ăn mặc thể diện, khéo léo.
Kha Lâm đúng là người nổi bật nhất trong số đó, mọi nơi y xuất hiện đều hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Không khiến người ta để ý xe lăn của y là chuyện không thể, nhưng y vẫn yên tĩnh ngồi trên xe lăn, quần áo chỉn chu so với bất luận người nào đều tinh xảo hơn, thần sắc thong dong bình tĩnh, không vì ánh mắt bên ngoài mà hỉ hoặc bi, chỉ là khi nhìn người đứng bên cạnh y sẽ lộ ra nụ cười yếu ớt.
Tất cả mọi người đều biết nhân vật chính của hội nghị lần này chính là y. Y là người dẫn đầu cho sự phát triển trong nước của khoa học kỹ thuật Chấn Vũ, cũng là đối tác hàng đầu của dự án cao cấp của chính phủ.
Có người khó tránh khỏi nảy sinh lòng đố kỵ, đối với việc Kha Lâm không thể bước đi cười trên sự đau khổ của người khác; nhưng mà càng nhiều người kính nể thanh niên như thế, tuổi trẻ tài cao, ngồi ở trên xe lăn hoàn thành chuyện rất nhiều người không thể hoàn thành.
Người ở bên cạnh Kha Lâm cũng rất làm người khác chú ý.
Hắn so với Kha Lâm thoạt nhìn càng trẻ tuổi, eo nhỏ chân dài, ngũ quan đẹp đẽ, hai má hơi ửng hồng, đôi mắt chăm chú nhìn Kha Lâm, linh động như hàm chứa cảnh xuân, nhưng thỉnh thoảng trong mắt toát ra sự khinh thường, làm cho hắn thoạt nhìn có chút kiêu ngạo.
Có lẽ bởi vì hắn quá đẹp trai, rất nhiều người phát hiện hắn có chút quen mắt.
“Đã bảo là em làm thư ký* của tôi rồi mà.” Bỏ qua sự khó chịu lúc đầu, Kha Lâm đã dần dần làm quen với việc giao tiếp cùng các vị tổng giám đốc khác nhau, còn có thể dành thời gian để nói đùa với Tư Hạo Lam.
*Từ này trong tiếng Trung vừa có nghĩa là thư ký nhưng còn có tính châm biếm là ‘tiểu tam’ của sếp.
Tư Hạo Lam bĩu môi nói: “Làm thư ký chẳng hay ho gì, còn phải cúi đầu khom lưng.”
Kha Lâm nghe, cười cười, nói: “Thế đợi khi trở về đóng vai thư ký riêng cho tôi xem.”
Tư Hạo Lam còn chưa hiểu được sự tinh túy của tổng tài bá đạo cùng tiểu thư ký, chẳng qua cảm thấy bây giờ rất buồn chán. Hắn thấy tâm tình Kha Lâm không chút gợn sóng nên chủ động thoái vị để cho Sarah lên tiếp nhận, còn bản thân mình ở một bên lắc lư.
Sau đó, hắn trong hội trường nhìn thấy Lý Chính Tường.
Lý Chính Tường vẫn bộ dáng lưng ưỡn thẳng tắp, nhưng lần này ý cười trên mặt ít đi mấy phần, thần sắc có chút nghiêm nghị.
Ông ta cùng Kha Lâm quan hệ không tốt, không biết tới làm gì. Tư Hạo Lam cẩn thận xác nhận Lý Tinh Hà không ở quanh ông ta, không khỏi mà thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tinh Hà cái tên Đường Tăng kia, gặp phải y y khẳng định lại muốn nói ‘Aiya, ngươi đừng ở cùng với Kha Lâm’, ‘Kha Lâm là một người xấu’ vân vân. Vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ mấy câu nói này, Lý Tinh Hà bản chất là một cái máy lặp đi? Tư Hạo Lam nghĩ như vậy, cảm thấy phi thường có lý.
Ban ngày các thương nhân họp, Tư Hạo Lam tìm một góc tự mình chơi, chờ đến buổi tối mới đến phân đoạn mà hắn yêu thích.
Hội nghị tổ chức tại một khách sạn, mời các thành viên tới tham dự, văn hóa bàn rượu của Trung Quốc vẫn luôn phồn thịnh, Kha Lâm cố ý dặn dò người sắp xếp một vị trí yên lặng cho Tư Hạo Lam, cho hắn có thể tận hứng mà ăn.
Tư Hạo Lam một bên nhét đồ ăn vào miệng mình, một bên chú ý Kha Lâm.
Y thủy chung là tiêu điểm của mọi người, mọi người mang theo đủ loại mục đích bất đồng tìm cơ hội bắt chuyện với y. Kha Lâm từ đầu tới cuối đều duy trì thái độ bình tĩnh, trấn tĩnh giao thiệp với người ta.
Thật sự là khổ cực cho tên đại trạch nam như y.
Tư Hạo Lam ăn thức ăn, đột nhiên nghĩ tới tấm hình bên trong nhà xưởng kia, trên đó Kha Lâm thoạt nhìn là một chàng trai tươi sáng, y lúc mười mấy tuổi nhất định là rất năng động. Sau đó y không thể bước đi nên mới trở nên trạch như vậy. Hiện tại đã qua nhiều năm, y đối mặt với quan hệ xã hội vừa bắt đầu sẽ còn chưa thích ứng, nhưng bản chất của con cháu thế gia vẫn còn, hắn tin tưởng y nhất định có thể xử lý tốt.
Qua một lúc lâu Kha Lâm mới tìm được cơ hội lui ra khỏi phòng tiệc, trốn qua phòng nghỉ cạnh bên lấy hơi.
“Cho anh.” Tư Hạo Lam cũng nhân cơ hội này đi ra ngoài, đưa cho Kha Lâm một dĩa thức ăn, “Anh lúc nãy chẳng ăn gì.”
Kha Lâm vốn là không có khẩu vị gì, lúc này nhìn thấy Tư Hạo Lam bưng đồ ăn một mặt quan tâm, bỗng nhiên trong nháy mắt cảm thấy đói bụng.
Sức ảnh hưởng của Lam Lam đối với y thật sự rất lớn, y cười một cái tự giễu, tiếp nhận đĩa, chậm rãi ăn.
Tư Hạo Lam ngồi ở một bên, nhìn chằm chằm Kha Lâm.
Y như một con thú hoang một mực sống ở trong bóng tối, đột nhiên bị kéo ra dưới ánh mặt trời, tuy rằng mỗi thời mỗi khắc răng nanh vẫn sáng choang, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, nhưng thời điểm một thân một mình vẫn sẽ toát ra vẻ mờ mịt.
Kỳ thực, y có thể an nhàn mà sinh hoạt. Chỉ bằng năng lực của y, nếu muốn cả đời tự do tự tại, hoàn toàn không cần để ý đến ánh mắt của người khác, tùy tâm sở dục thì căn bản là việc rất nhỏ.
Nhưng y lại lựa chọn xuất đầu lộ diện, kiềm chế tất cả sự bất ổn mà cùng với những người thương nhân lá mặt lá trái, lớn tiếng phách lối mà xây dựng sự nghiệp chỉ để hoàn thành lý tưởng của cha mình.
Nam nhân nỗ lực phấn đấu như vậy cũng rất có mị lực.
Tư Hạo Lam chống cằm, nhìn Kha Lâm đến xuất thần.
Kha Lâm bất động thanh sắc giương mắt lên, kiềm chế mà nói: “Có phải em đang cảm thấy tôi rất có phong phạm của giám đốc, muốn cùng tôi chơi thư ký play sao?
… Thôi, trong xương vẫn là tên biến thái kỳ quặc kia.
Ngay tại lúc Kha Lâm đang muốn ép buộc vị ‘thư ký nhỏ’ đầy mặt chán ghét của mình phải đi vào khuôn phép, cửa phòng nghỉ vang lên âm thanh.
Có người gõ cửa.
Kha Lâm cùng Tư Hạo Lam liếc mắt nhìn nhau, Kha Lâm chỉnh sửa lại thần sắc, trầm ổn mà nói: “Mời vào.”
Không ngờ người đẩy cửa bước vào là Lý Chính Tường.
Hai người hôn tới khó rời khó bỏ, mãi đến tận khi ‘Ba’ một tiếng, túi chườm nước kẹp giữa hai người rơi xuống, đập trúng mũi Kha Lâm.
“…” Kha Lâm cầm túi chườm, nặn nặn mũi của mình.
“Tan ra, thể tích nhỏ lại, không giữ được.” Tư Hạo Lam giải thích.
“Em rốt cuộc là nóng tới bao nhiêu a.” Kha Lâm cũng bất đắc dĩ.
Tư Hạo Lam hơi lui lại, bình phục hô hấp, nói: “Gặp anh mới như vậy.”
Còn nói mấy câu kiểu này nữa sẽ khiến người ta hiểu lầm đó. Kha Lâm nhợt nhạt cong khóe môi, hỏi: “Tại sao? Bởi vì tôi đặc biệt sao?”
Tư Hạo Lam nghiêm túc gật đầu: “Đúng, chỉ có anh.”
Cho dù biết rằng Tư Hạo Lam không phải ý đó nhưng Kha Lâm vẫn cứ yêu thích dụ dỗ hắn nói mấy câu một lời hai nghĩa, nghe vào trong tai rất thỏa mãn.
Bất quá, phải nói thật, đây rốt cuộc là cơ chế gì? Kha Lâm đánh giá Tư Hạo Lam, chỉ cần cách y đủ xa, hắn sẽ không có gì dị thường.
Kha Lâm cho rằng điều này có thể là bệnh do stress, nói với Tư Hạo Lam: “Đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Tư Hạo Lam lập tức lắc đầu, tri thức lúc trước hệ thống truyền cho hắn quá phong phú, làm cho hắn từ đầu đến đuôi biến thành dân địa phương, cơ hồ biết tất cả mọi chuyện, vì vậy trong đầu của hắn hiện lên cảnh tượng người ngoài hành tinh bị trói trên bàn thí nghiệm giải phẫu.
Hắn chán ghét nhíu mày.
Hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ rằng chuyện này phỏng chừng đi bệnh viện cũng vô dụng, oan có đầu nợ có chủ, vẫn là phải tìm cái người đã đem hắn từ thế giới cũ kéo qua đây.
Tư Hạo Lam rõ ràng không muốn nói đề tài này, Kha Lâm đem nội dung cuộc trò chuyện đổi sang Tư Ích Niên: “Nói chung, nếu cha em làm khó dễ em, em có thể nói với tôi.”
Tư Hạo Lam tất cả đều xem thường, vung tay, nói: “Ông ta không dám đâu, ông ta tình nguyện phái người tặng quà tới tìm anh, nhưng sẽ không tìm ta, cũng bởi vì ông ta sợ ta.”
Lúc hắn nói đến đây, vẻ mặt cực kì vô lại, Kha Lâm thấy hắn thật sự không đem Tư Ích Niên để ở trong lòng liền tươi cười.
Cho dù túi chườm đá có chút chướng mắt nhưng tâm trạng mấy ngày nay của Kha Lâm rất tốt, hiệu suất công tác cũng tăng lên không ít.
Như Sarah đã nói, trọng tâm công việc của y hoàn toàn chuyển vào quốc nội, dần dần thời gian làm việc và nghỉ ngơi điều chỉnh lại, không còn buổi tối thức đêm, mà là sáng sớm sẽ đi xử lý công việc.
Như vậy đối với thân thể tương đối tốt, Mai Khâm cảm thấy rất vui mừng, thúc giục Triệu Kỳ làm đồ ăn bồi bổ, mỗi ngày buộc Kha Lâm ăn.
Có lẽ cũng bởi vì Tư Hạo Lam thỉnh thoảng sẽ cầm túi chườm đá đòi một nụ hôn, nhân tố tâm lý hỗ trợ rất lớn, cho nên tinh thần Kha Lâm thoạt nhìn tốt hơn nhiều, bệnh khí tái nhợt suy nhược chậm rãi giảm bớt, sắc mặt khỏe mạnh lên.
Tư Hạo Lam đem tất cả những điều này quy công cho bản thân.
Hắn nói chỉ cần ở cùng với hắn, đại hung mệnh cách gì đó tất cả đều không tồn tại, Kha Lâm đây không phải là thân thể đang tráng kiện dần à.
Tư Hạo Lam cũng cần phải làm việc, khi chưa vào đoàn phim sẽ đi học mấy lớp kỹ năng diễn xuất này nọ để mở rộng kiến thức cho mình. Vì thế mỗi lần hắn trên đường ra vào Kha gia, thường xuyên có thể nhìn thấy nhân viên lái xe tiến vào xem xét, thấy được rằng tiến độ của dự án Kha Lâm rất ổn.
Quả nhiên có chút hơi người vẫn tốt hơn. Bởi vì có người vào ở, cảm giác cảnh xuân càng thêm tươi sáng.
Số lần Sarah xuất hiện càng ngày càng nhiều, gần như cô ấy sắp ở luôn ở Kha gia. Cô nhiều lần khuyên nhủ Kha Lâm: “Boss, hiện tại tiến độ dự án càng lúc càng nhanh, tôi không có cách nào hoàn toàn thay thế cậu, chỉ có thể hỗ trợ cho cậu, cậu thật sự không cân nhắc việc lộ diện sao?”
Kha Lâm trầm mặc.
Sarah thở dài thật sâu, Mai Khâm lúc này bưng trà tiến vào, Sarah như cầu viện mà nhìn về phía Mai quản gia.
Mai Khâm cũng có chút do dự, anh hy vọng sự nghiệp của tiên sinh mình sẽ thành công, nhưng cũng lo lắng sự xoi mói và bình phẩm của người ngoài sẽ tổn thương tới y.
Kha Lâm ngước mắt nhìn cấp dưới của mình, rũ mắt xuống, nói: “Hội nghị đầu tư tuần tới kỳ thực có thể coi như một cuộc họp huy động vốn cho dự án của chúng ta. Chúng ta là người chủ trì dự án, cần phải có mặt.” Y bình tĩnh mà dặn dò Sarah, “Tôi sẽ đi, cô chuẩn bị một chút.”
Mắt Sarah sáng rực lên.
Cô vẫn luôn hy vọng có thể để Kha Lâm quen biết vòng tròn kinh doanh, hy vọng y có thể quang minh chính đại chỉ huy đại cục, nhưng mà đôi chân vẫn luôn là trở ngại của y.
Hiện tại Kha Lâm chịu có mặt tại hội nghị, nói rõ rằng y đã có bước đi đầu tiên, thật sự là quá tốt.
Sarah vui mừng nói: “Tôi nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn.”
Ngay lúc này, Tư Hạo Lam từ trong khe cửa chui vào, nhìn mọi người trong phòng, nói: “Ta cũng muốn đi cùng.”
Kha Lâm dùng giọng điệu vừa có chút trách cứ lại có điểm sủng nịch nói: “Hội nghị em đi làm gì?”
“Hội nghị của các anh không phải đều là kiểu như yến hội sao, ta đi cọ cơm.” Tư Hạo Lam không cảm thấy xấu hổ chút nào khi đi ăn chùa, hào phóng mà nói.
“Ở nhà ăn nhiều như vậy còn ăn chưa đủ sao?” Kha Lâm không nhịn được cười chọc hắn.
Mai Khâm nhìn Tư Hạo Lam, lại nhìn Kha Lâm, ở một bên xen miệng vào: “Tôi cảm thấy có thể để Tư thiếu gia đi, coi như là nhân viên công tác, để cậu ấy đi giải sầu.”
Mai Khâm biết rằng đây là một bước ngoặt, Tư Hạo Lam là cố ý đề xuất, Kha Lâm công khai lộ diện đi họp, có thể thân thể sẽ không khỏe, hắn muốn đi làm bạn với Kha Lâm.
Tư thiếu gia săn sóc tiên sinh như thế, mẹ già Mai Khâm cảm giác thật vui mừng.
Kha Lâm làm sao lại không hiểu được dụng ý của Tư Hạo Lam. Y mím môi, đè xuống sự ngọt ngào nơi khóe miệng.
Sarah ám muội mà cười, nói: “Phu nhân muốn đi cùng, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh, tôi lập tức sắp xếp.”
Kha Lâm không nói gì, coi như là chấp nhận.
Tư Hạo Lam luôn nhắc lại là đi để cọ cơm, tất cả mọi người không coi là chuyện to tát, Sarah sắp xếp thân phận cho hắn xong, Mai Khâm đặc biệt đặt riêng âu phục cho từng người. Bộ của Kha Lâm màu sẫm, của Tư Hạo Lam tương đối nhạt, thế nhưng trên cổ áo cùng cổ tay vi diệu ẩn giấu đi những yếu tố tương đồng.
Sarah vừa thấy hai người đã cười tới yêu kiều.
“Ngươi cười gì vậy?” Tư Hạo Lam trừng cô.
Hắn sớm đã phát hiện, người tên Sarah này luôn nhìn hắn mà cười không giải thích được, cười như con mèo ăn vụng.
Sau khi mặc âu phục vào thì công thụ rõ ràng a, Sarah chỉ dám ở trong lòng mừng thầm, không dám nói ra.
Ngày đó Tư Hạo Lam thay thế Mai quản gia, cùng Kha Lâm vào trong thành phố tham dự hội nghị.
Hội nghị cử hành trong một khách sạn trong thành phố, kế hoạch hợp tác giữa khoa học kỹ thuật Chấn Vũ cùng chính phủ đã được công bố từ lâu, lần này hội nghị tiến thêm một bước giới thiệu dự án lần này, hấp dẫn càng nhiều đối tác.
Chuyện kinh doanh Tư Hạo Lam vẫn luôn không hiểu, giống như hắn trước đây ở trên núi có chỗ cần thiết phải dùng tiền thì cứ kêu thủ hạ của hắn đi kiếm là được rồi, còn làm sao mà kiếm tiền thì không nằm trong phạm vi hắn cần thiết phải bận tâm.
Nhìn dưới góc độ của vòng giải trí thì các ông chủ lớn tham dự hội nghị này mỗi một người đều là kim chủ ba ba.
Dưới mái vòm cao của khách sạn, nhóm kim chủ hội tụ lại cùng nhau, mập gầy cao thấp đều có, không có người nào không phải là ăn mặc thể diện, khéo léo.
Kha Lâm đúng là người nổi bật nhất trong số đó, mọi nơi y xuất hiện đều hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Không khiến người ta để ý xe lăn của y là chuyện không thể, nhưng y vẫn yên tĩnh ngồi trên xe lăn, quần áo chỉn chu so với bất luận người nào đều tinh xảo hơn, thần sắc thong dong bình tĩnh, không vì ánh mắt bên ngoài mà hỉ hoặc bi, chỉ là khi nhìn người đứng bên cạnh y sẽ lộ ra nụ cười yếu ớt.
Tất cả mọi người đều biết nhân vật chính của hội nghị lần này chính là y. Y là người dẫn đầu cho sự phát triển trong nước của khoa học kỹ thuật Chấn Vũ, cũng là đối tác hàng đầu của dự án cao cấp của chính phủ.
Có người khó tránh khỏi nảy sinh lòng đố kỵ, đối với việc Kha Lâm không thể bước đi cười trên sự đau khổ của người khác; nhưng mà càng nhiều người kính nể thanh niên như thế, tuổi trẻ tài cao, ngồi ở trên xe lăn hoàn thành chuyện rất nhiều người không thể hoàn thành.
Người ở bên cạnh Kha Lâm cũng rất làm người khác chú ý.
Hắn so với Kha Lâm thoạt nhìn càng trẻ tuổi, eo nhỏ chân dài, ngũ quan đẹp đẽ, hai má hơi ửng hồng, đôi mắt chăm chú nhìn Kha Lâm, linh động như hàm chứa cảnh xuân, nhưng thỉnh thoảng trong mắt toát ra sự khinh thường, làm cho hắn thoạt nhìn có chút kiêu ngạo.
Có lẽ bởi vì hắn quá đẹp trai, rất nhiều người phát hiện hắn có chút quen mắt.
“Đã bảo là em làm thư ký* của tôi rồi mà.” Bỏ qua sự khó chịu lúc đầu, Kha Lâm đã dần dần làm quen với việc giao tiếp cùng các vị tổng giám đốc khác nhau, còn có thể dành thời gian để nói đùa với Tư Hạo Lam.
*Từ này trong tiếng Trung vừa có nghĩa là thư ký nhưng còn có tính châm biếm là ‘tiểu tam’ của sếp.
Tư Hạo Lam bĩu môi nói: “Làm thư ký chẳng hay ho gì, còn phải cúi đầu khom lưng.”
Kha Lâm nghe, cười cười, nói: “Thế đợi khi trở về đóng vai thư ký riêng cho tôi xem.”
Tư Hạo Lam còn chưa hiểu được sự tinh túy của tổng tài bá đạo cùng tiểu thư ký, chẳng qua cảm thấy bây giờ rất buồn chán. Hắn thấy tâm tình Kha Lâm không chút gợn sóng nên chủ động thoái vị để cho Sarah lên tiếp nhận, còn bản thân mình ở một bên lắc lư.
Sau đó, hắn trong hội trường nhìn thấy Lý Chính Tường.
Lý Chính Tường vẫn bộ dáng lưng ưỡn thẳng tắp, nhưng lần này ý cười trên mặt ít đi mấy phần, thần sắc có chút nghiêm nghị.
Ông ta cùng Kha Lâm quan hệ không tốt, không biết tới làm gì. Tư Hạo Lam cẩn thận xác nhận Lý Tinh Hà không ở quanh ông ta, không khỏi mà thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tinh Hà cái tên Đường Tăng kia, gặp phải y y khẳng định lại muốn nói ‘Aiya, ngươi đừng ở cùng với Kha Lâm’, ‘Kha Lâm là một người xấu’ vân vân. Vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ mấy câu nói này, Lý Tinh Hà bản chất là một cái máy lặp đi? Tư Hạo Lam nghĩ như vậy, cảm thấy phi thường có lý.
Ban ngày các thương nhân họp, Tư Hạo Lam tìm một góc tự mình chơi, chờ đến buổi tối mới đến phân đoạn mà hắn yêu thích.
Hội nghị tổ chức tại một khách sạn, mời các thành viên tới tham dự, văn hóa bàn rượu của Trung Quốc vẫn luôn phồn thịnh, Kha Lâm cố ý dặn dò người sắp xếp một vị trí yên lặng cho Tư Hạo Lam, cho hắn có thể tận hứng mà ăn.
Tư Hạo Lam một bên nhét đồ ăn vào miệng mình, một bên chú ý Kha Lâm.
Y thủy chung là tiêu điểm của mọi người, mọi người mang theo đủ loại mục đích bất đồng tìm cơ hội bắt chuyện với y. Kha Lâm từ đầu tới cuối đều duy trì thái độ bình tĩnh, trấn tĩnh giao thiệp với người ta.
Thật sự là khổ cực cho tên đại trạch nam như y.
Tư Hạo Lam ăn thức ăn, đột nhiên nghĩ tới tấm hình bên trong nhà xưởng kia, trên đó Kha Lâm thoạt nhìn là một chàng trai tươi sáng, y lúc mười mấy tuổi nhất định là rất năng động. Sau đó y không thể bước đi nên mới trở nên trạch như vậy. Hiện tại đã qua nhiều năm, y đối mặt với quan hệ xã hội vừa bắt đầu sẽ còn chưa thích ứng, nhưng bản chất của con cháu thế gia vẫn còn, hắn tin tưởng y nhất định có thể xử lý tốt.
Qua một lúc lâu Kha Lâm mới tìm được cơ hội lui ra khỏi phòng tiệc, trốn qua phòng nghỉ cạnh bên lấy hơi.
“Cho anh.” Tư Hạo Lam cũng nhân cơ hội này đi ra ngoài, đưa cho Kha Lâm một dĩa thức ăn, “Anh lúc nãy chẳng ăn gì.”
Kha Lâm vốn là không có khẩu vị gì, lúc này nhìn thấy Tư Hạo Lam bưng đồ ăn một mặt quan tâm, bỗng nhiên trong nháy mắt cảm thấy đói bụng.
Sức ảnh hưởng của Lam Lam đối với y thật sự rất lớn, y cười một cái tự giễu, tiếp nhận đĩa, chậm rãi ăn.
Tư Hạo Lam ngồi ở một bên, nhìn chằm chằm Kha Lâm.
Y như một con thú hoang một mực sống ở trong bóng tối, đột nhiên bị kéo ra dưới ánh mặt trời, tuy rằng mỗi thời mỗi khắc răng nanh vẫn sáng choang, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, nhưng thời điểm một thân một mình vẫn sẽ toát ra vẻ mờ mịt.
Kỳ thực, y có thể an nhàn mà sinh hoạt. Chỉ bằng năng lực của y, nếu muốn cả đời tự do tự tại, hoàn toàn không cần để ý đến ánh mắt của người khác, tùy tâm sở dục thì căn bản là việc rất nhỏ.
Nhưng y lại lựa chọn xuất đầu lộ diện, kiềm chế tất cả sự bất ổn mà cùng với những người thương nhân lá mặt lá trái, lớn tiếng phách lối mà xây dựng sự nghiệp chỉ để hoàn thành lý tưởng của cha mình.
Nam nhân nỗ lực phấn đấu như vậy cũng rất có mị lực.
Tư Hạo Lam chống cằm, nhìn Kha Lâm đến xuất thần.
Kha Lâm bất động thanh sắc giương mắt lên, kiềm chế mà nói: “Có phải em đang cảm thấy tôi rất có phong phạm của giám đốc, muốn cùng tôi chơi thư ký play sao?
… Thôi, trong xương vẫn là tên biến thái kỳ quặc kia.
Ngay tại lúc Kha Lâm đang muốn ép buộc vị ‘thư ký nhỏ’ đầy mặt chán ghét của mình phải đi vào khuôn phép, cửa phòng nghỉ vang lên âm thanh.
Có người gõ cửa.
Kha Lâm cùng Tư Hạo Lam liếc mắt nhìn nhau, Kha Lâm chỉnh sửa lại thần sắc, trầm ổn mà nói: “Mời vào.”
Không ngờ người đẩy cửa bước vào là Lý Chính Tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.