Nhân Vật Phản Diện Cuồng Em Gái

Chương 61

Tuyết Mặc

08/01/2024

Mặc dù Hạ Văn Xuyên đã gần 30 nhưng không có vẻ gì là già cả, đường nét tuấn tú cộng thêm khí chất lạnh nhạt càng khiến anh trông càng khó đoán tuổi. Trong mắt Hạ Miên Miên, Hạ Văn Xuyên đẹp trai tới mức không ngôn từ nào có thể diễn tả, tuyệt đối không dính dáng tới cái danh xưng “chú” được.

Ngạc nhiên qua đi, Hạ Miên Miên tức gì nổi giận, mày cau lại, không vui nói: “Anh gọi ai là chú thế hả! Anh hai tôi đẹp trai hơn anh nhiều!”

“Anh hai của em?” Hai mắt anh chàng xỏ lỗ tai trợn tròng, hết nhìn Hạ Miên Miên rồi lại nhìn sang Hạ Văn Xuyên, hồi lâu sau mới đáp: “Chẳng phải hôm đó em nói là bạn trai em sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phản ứng của Hạ Miên Miên cũng rất nhanh, trả lời: “Ai quy định không thể gọi bạn trai là anh hai? Hơn nữa, anh cũng kỳ lạ lắm, chúng tôi quen anh đấy à? Vừa gặp đã gọi người ra là chú? Có biết lễ phép là gì không thế?!”

Anh chàng xỏ lỗ tai:...

Đột nhiên bị gọi là chú, bản thân Hạ Văn Xuyên cũng có phần không phản ứng kịp. Anh chưa từng nghĩ đến việc ghép tên mình với cái danh xưng quỷ quái đó, tự thấy mình vẫn còn trẻ, dẻo dai khỏe mạnh, không ngờ lại bị một thằng đàn ông kém mình chẳng bao nhiêu gọi là chú. Nghĩ tới đây đã thấy sai sai rồi.

Hạ Văn Xuyên chưa bao giờ là người tốt tính, lòng trả thù mạnh vô cùng, nhưng ngồi ở vị trí cao đã lâu khiến anh quen dần quen với việc kín đáo. Ở trước mặt người khác tất nhiên anh sẽ không làm căng thẳng, nhưng sau đó nhất định khiến đối phương biết mùi ăn miếng trả miếng.

Hai năm trở lại đây tính cách anh cũng đã thu liễm lại ít nhiều, bởi vì bên cạnh có thêm một tiểu khả ái, chỉ cần nhìn cô thôi cũng thấy tâm tình trở nên mềm mại ngọt ngào.

Từ sau khi ba mẹ qua đời, nhiều năm trôi qua như thế, Hạ Văn Xuyên đã sớm quên mất cảm giác được người ta che chở.

Bị suy nghĩ của chính mình lay động, trong nhất thời Hạ Văn Xuyên chẳng nhớ đến chuyện nổi giận, trong tay là cốc trà hoa quả mát lạnh Hạ Miên Miên vừa nhét vào, anh được cô gái nhỏ đang nổi giận đùng đùng kéo ra khỏi cửa hàng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ra đến nơi anh cùng không quên quay đầu lại, để lại cho cậu nam sinh viên kia một ánh mắt nham hiểm.

Ra đến đường lớn, Hạ Miên Miên vẫn chưa hết bực, nhưng dù giận vẫn luôn miệng an ủi anh, đúng là đáng yêu chết đi được.

“Loại người này sao mà đáng ghét thế không biết, chúng ta đừng chấp làm gì, anh sao mà giống mấy ông già bụng phệ đó được?! Nhìn anh còn trẻ hơn anh ta! Hừ, cầu trời khấn phất sau này khỏi phải chạm mặt.”

Hạ Miên Miên cắm ống hút, nước trà mát lạnh thấm xuống tận ruột gan làm cơn giận cũng nguôi ngoai một phần.

Hạ Văn Xuyên cũng uống thử, nhưng vừa nếm được vị trà anh đã lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, quá ngọt.

“Em không phát hiện ra sao? Cậu ta đang muốn bắt chuyện thôi.” Hạ Văn Xuyên nói.

Hạ Miên Miên ngẩn ra, nghiêng đầu suy nghĩ, lại không cho là đúng: “Đó mà là thái độ bắt chuyện hả? Anh mà không nhắc em còn tưởng anh ta muốn gây thù chuốc oán!”

Hai người đi dưới bóng cây, Hạ Văn Xuyên vươn tay ra kéo cô vào lòng, khẽ hôn lên môi cô, giọng như than thở: “Để em ở đây một mình anh không yên tâm chút nào.”

Còn chưa vào học chính thức mà đã có người nhìn bảo bối của anh như hổ rình mồi rồi, xem ra thuê hai nữ vệ sĩ vẫn chưa đủ, phải thêm hai người nữa mới được.

Dù Hạ Văn Xuyên có dùng đủ mọi biến pháp để kéo dài thời gian, nhưng bên công ty có chuyện quan trọng, anh không thể không về.

Hạ Miên Miên tiễn anh lên xe, vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt anh, còn không quên căn dặn cuối tuần nhất định phải tới. Nhưng bóng xe vừa khuất, vành mắt cô đã đỏ hoe.

Dì Liên đứng sau lưng cô, nhìn vẻ mặt muốn khóc nhưng lại cố nén nước mắt như thế không khỏi đau lòng, “Đừng buồn, còn có dì Liên đây mà. Vả lại, chuyện chọn trường là do chính con quyết định, con phải kiên cường lên, không phải anh hai con nói biết đâu chừng sẽ bắt con về hay sao.”

Hạ Miên Miên lau nước mắt, cười gật đầu: “Con biết mà, con chỉ không nỡ thôi, mấy ngày tới sẽ không được gặp anh ấy.”

Hạ Văn Xuyên ngồi xe rời biệt thự, nhưng xe không đi lên cao tốc mà quay lại nội thành, đến tận gần cửa tây trường Hạ Miên Miên mới dừng lại.

Hạ Văn Xuyên đã thay âu phục, nho nhã lịch sự lại không mất vẻ đẹp trai, lúc bước xuống xe thấy mắt mình hơi to, liền tiện tay lấy cái kính râm trong hộc xe đeo lên, khí thế lập tức lan xa thêm 3 mét rưỡi.

Anh không vào trường, cũng không phải tới mua trà sữa mà đi thẳng vào con hẻm nhỏ sau cửa hàng.

Cậu sinh viên gọi anh là chú ở tiệm trà sữa hôm trước bị Hạ Văn Xuyên sai hai tên vệ sĩ chặn lại trong ngõ, đang run lẩy bẩy ngồi nép mình vào góc trường.

Hạ Văn Xuyên đi tới, hai vệ sĩ kính cẩn nhường đường.

“Các anh... các anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo... các anh, đánh... đánh người là phạm pháp đấy! Tôi sẽ báo cảnh sát, bắt hết các anh!” Anh chàng nào đã gặp phải chuyện thế này bao giờ, chỉ còn kém nước tè cả ra quần, nhủ thầm nếu biết trước đã không ra ngoài một mình.

“Ai nói muốn đánh cậu?” Hạ Văn Xuyên buồn cười hỏi.

“Không... không đánh, thì bắt tôi làm gì?” Cậu chàng kinh ngạc vô cùng, ban nãy còn tưởng mình gặp qủy!

Hạ Văn Xuyên cởi áo khoác ngoài ra ném cho vệ sĩ, bên trong chỉ mặc áo phông trắng ngắn tay, qua lớp vải cũng có thể nhìn thấy dáng người cường tráng rắn chắc của anh.

“Tôi không đánh cậu, tìm cậu tới nói chuyện chút thôi.” Hạ Văn Xuyên tiến lên hai bước, nhẹ nhàng xách cậu ta đứng lên, “Chẳng phải cậu tự xưng mình tuổi trẻ, gọi tôi bằng chú sao? Tôi cũng suy nghĩ hai ngày trời, vẫn cảm thấy không phục, thế này đi, hai chúng ta đánh một trận, nếu cậu thắng, tôi đành miền cưỡng làm chú cậu vậy.”

Cậu sinh viên:...

Đã qua hai ngày rồi, chính cậu ta còn quên tuột, thế mà người này vẫn ghim thù. Chẳng qua hôm đó cậu ta bị sắc đẹp làm cho mờ mắt mới nhất thời rớt não, lanh mồm lạnh miệng gọi chú, nào ngờ người này còn có đám tay chân! Nhầm, là vệ sĩ! Bọn họ xách cậu như xách con gà con, nhẹ như bẫng ném cậu vào cái hẻm cụt này.

Giờ còn nói muốn đánh nhau, người đàn ông trước mặt mùi nào ra múi đó, mình thì chỉ có các xác rách, chạy 200m cũng phải thở hụt cả hơi, sao mà thắng cho nổi?

“Tôi... tôi đánh không lại.” Cậu chàng quả quyết nhận thua.

Hạ Văn Xuyên cười lạnh, ánh mắt sắc bén, nói: “Nếu biết đánh không lại, vậy cậu lấy đâu ra cái gan bắt chuyện với bạn gái tôi trước mặt tôi, còn gọi tôi là chú cơ à???”

Cậu sinh viên:...

“Đại ca, tôi sau rồi, anh thả tôi đi được không?” Câu ta hết lời van xin.

“Khỏi, trận hôm nay không đánh không được.” Bằng không đi rồi anh cũng không hả giận được, dám lân la làm quen bảo bối của anh ngay trước mặt anh cơ đấy, đúng là chán sống!

Cậu sinh viên biết kiếp nạn này khó tránh, cắn răng ra quyết định: “Đánh xong thì sẽ bỏ qua cho tôi chứ?”

“Đương nhiên.”

“Thế thì đánh đi!” Máu liều xộc lên não, cậu ta hét lớn.

Nhưng chỉ mới hai phút, cậu ta đã dúi dụi ở góc tường, ôm mặt khóc, “Huhuhu, rơi răng mất rồi! Đau quá! Huhuhu!!”

Hạ Văn Xuyên nhận lại áo khoác, từ tốn mặc vào, cỏ vẻ chỉ cần 1 đòn đã knock out đối thủ nên anh còn chẳng tốn một giọt mồ hôi.



Anh lấy điện thoại ra, ngồi xuống trước mặt nam sinh viên đó, hỏi: “Cậu tên gì?”

Cậu chàng vẫn ôm mặt khóc bù lu bù loa, chiếc răng bị rụng khiến tiếng nói chuyện càng khó nghe: “Cổ Thiên.”

Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Cổ Thiên Lạc.”

Cậu ta xù lông: “Cổ Thiên, không có Lạc.”

Hạ Văn Xuyên gật gù, “Nhìn bộ dạng cậu bây giờ thôi cũng thấy không vui nổi, đưa di động đây, chúng ta thêm bạn bè.”

Cổ Thiên:...

Người đàn ông này bị bệnh tâm thần hả???

Chỉ vì một cái xưng hô mà ghi hận hai ngày trời, còn đánh gãy răng cậu, thế mà bây giờ lại đòi kết bạn?

Người điên năm nào cũng có, nhưng năm nay nhiều bất thường!

Chẳng lẽ kết bạn là để khi nào cảm thấy khó chịu sẽ đến đánh cậu sao, rồi lại rụng thêm cái răng nữa mất! Cậu có nổi bao nhiêu cái răng chứ!!!

“Tôi... tôi không muốn.” Cậu bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ chết khiếp.

Hạ Văn Xuyên nheo mắt lại, “Không muốn gì cơ?”

Cả người Cổ Thiên run lên, vội vàng lấy điện thoại ra.

Hạ Văn Xuyên thêm Wechat cậu ta xong, làm thêm mấy thao tác nữa rồi trả lại điện thoại, nói: “Cầm tiền này đi làm lại răng đi nhé.”

Cổ Thiên nhìn thông báo nhận chuyển khoản: 5 vạn.

Cổ Thiên:...

Dù cậu có làm cái răng vàng cũng chưa tới 2 vạn đâu!

Người này đúng là điên rồi?! Vừa đánh gãy răng rồi lại cho cậu tiền đi trồng răng giả, lúc trước không đánh gãy là được mà? Hàng thật mới là tốt nhất!

“Không... không cần nhiều vậy đâu!” Lưỡi cậu líu cả lại.

“Số còn lại coi như tiền boa.” Hạ Văn Xuyên nhìn đồng hồ, rồi nói tiếp: “Vợ tôi tên Hạ Miên Miên, ngành kinh tế. Nếu cậu không có việc gì thì đi lan truyền một tin, nói đối tượng của cô ấy là một người rất đáng gờm, hiểu không?”

Cổ Thiên gật đầu như giã tỏi, “Tôi hiểu rồi.”

“Còn nữa, cậu để ý giúp tôi, nếu có ai muốn theo đuổi cô ấy thì báo cho tôi, biết chưa?”

Cổ Thiên tiếp tục gật liên hồi: “Tôi biết rồi.”

Lúc này Hạ Văn Xuyên mới hài lòng, vỗ đầu cậu ta mấy cái rồi đứng lên: “Chàng trai không tệ, rất có tiền đồ.” Nói xong, anh dẫn theo hai vệ sĩ rời đi.

Cổ Thiên che miệng, nhìn số tiền trong điện thoại mình, ngó đi ngó lại như xác định, hồi lâu sau mới thở phào, tâm tình phức tạp vô cùng.

Hạ Văn Xuyên trở lại trụ sở chính, Hạ Miên Miên cũng bắt đầu cuộc sống đại học của mình. Thái độ của cô rất rõ ràng, đến đây là vì tri thức chứ không phải kiếm sống, về phương diện học tập luôn chăm chỉ cố gắng, không vì vừa thi đại học xong mà buông lỏng thư giãn.

Cuộc sống vô lo vô nghĩ cứ thế trôi qua, mỗi ngày chỉ đi qua đi lại giữa nhà và trường, không khác lúc học cấp 3 là mấy. Cô cũng làm quen thêm bạn mới, còn gặp Lê Hạ ở trường mấy lần, vì hai người vốn đã thân thiết nên dì Liên còn mời Lê Hạ tới ăn cơm.

Ba người bạn tốt giờ chỉ còn hai, Bạch Tinh đã tới một thành phố xa xôi, không thể thường xuyên tụ tập cùng nhau, bởi thế mà lần nào video call cô nàng cũng than lên thở xuống.

Lê Hạ học chuyên ngành luật, chương trình rất nặng nên cũng không thể đi chơi với Hạ Miên Miên thường xuyên được. Hạ Miên Miên có bạn mới, nhưng vì không ở ký túc xá, lại thêm thi cử liên miên nên cô cũng không có nhiều thời gian tụ tập với mọi người.

Ngoại hình Hạ Miên Miên thiên về hướng ngọt ngào, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, dáng người cũng không quá cao, cùng lắm chỉ được m6 nên được rất nhiều bạn nam hâm mộ.

Vào học chưa được bao lâu mà đã có tin đồn một cậu bạn trong khoa thích cô, đang chuẩn bị tỏ tình.

Hạ Miên Miên tò mò hỏi thăm bạn bè xem người đó là ai? Bạn cô trả lời một cái tên, nhưng hình như Hạ Miên Miên cũng chưa từng nghe bao giờ.

Năm nhất đại học ấy mà, toàn là những tấm chiếu mới vừa trải qua kỳ thi đại học trăm đắng ngàn cay, bước chân vào cuộc sống mới, ai mà không bừng bừng khí thế, ai mà không kích động chờ mong một mối tình vườn trường đẹp như mơ? Thế nên đối với việc chọn đối tượng, không cần nghĩ nhiều, nhìn vừa mắt là được!

Hạ Miên Miên cảm thấy tình yêu mù quáng như thế rất kỳ lạ.

Sau khi cô nghe tin đồn cũng không để ý nhiều, biết thế rồi cũng quên, trong đầu chỉ đinh ninh nhớ tới chuyện trước khi đi ngủ sẽ gọi video cho Hạ Văn Xuyên.

Nhưng không lâu sau đó, cô gặp cô bạn mới Tôn Nhiên trong một tiết chuyên ngành, đó là một cô gái phương bắc tính tình lạc quan tươi sáng. Cô bạn kéo tay Hạ Miên Miên, hỏi: “Thấy bảo bạn trai cậu đỉnh lắm hả?”

Hạ Miên Miên ngẩn ra, không biết Tôn Nhiên nghe tin này từ đâu, cô nhớ là mình đâu có nói chuyện này với ai mà.

“Hả? Cậu nghe ở đâu thế?” Hạ Miên Miên hỏi lại.

“Hình như là từ ký túc xá nam truyền ra hay sao á. Chẳng phải mấy hôm trước có tin bạn cùng khóa định theo đuổi cậu sao? Sau mới nghe nói cậu có bạn trai rồi, người ta còn rất giỏi giang, dáng người cao to, lưng hùm vai gấu các kiểu, đi đâu cũng có hai vệ sĩ theo sau cơ mà!”

Hạ Miên Miên:...

“Miên Miên, chuyện này có thật không?” Tôn Nhiên hạ giọng, nói thầm: “Bạn trai cậu là đại ca trong giới thật hả?”

Hạ Miên Miên:...

Hiểu lầm này mặc dù không được “bình thường” cho lắm, nhưng thôi coi như chó ngáp phải ruồi, sau này sẽ không ai để mắt tới cô nữa.

Tối về nói chuyện phiếm với Hạ Văn Xuyên qua điện thoại, kể lại việc này mà Hạ Miên Miên cười không ngừng được, cười xong mới hỏi: “Chắc không phải anh bảo vệ sĩ cố tình loan tin đồn đâu nhỉ?”

Hạ Văn Xuyên nhìn gương mặt đỏ bừng lên vì cười của cô, mắt cũng không thèm chớp, nói: “Dù có là anh đồn, thì cũng phải là bạn trai em đẹp trai ngời ngời, sao có thể tự nói mình lưng hùm vai gấu được???”

Hạ Miên Miên nghĩ thế cũng thấy đúng, kiểu tự bôi đen thế này không phải phong cách của Hạ Văn Xuyên.

“Thôi không nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta nói việc chính đi.” Hạ Văn Xuyên vừa tắm xong, người trên để trần, vừa lau tóc vừa nhìn chăm chú nhìn cô gái trên màn hình video.

Hạ Miên Miên đang nằm sấp trên giường, nghe anh nói vậy thì vô thức chống tay nhổm dậy, hỏi: “Việc chính gì cơ?”



Anh ném cái khăn sang một bên, tay kia không biết đang làm gì, nói: “Kéo cổ áo thấp xuống một chút, rên hai tiếng anh nghe xem nào.”

Hạ Miên Miên:...

Con mẹ nói đây là việc chính hả???

Thời điểm các câu lạc bộ tuyển thành viên, Hạ Miên Miên vừa tan học, đang chuẩn bị về thì bị Tôn Nhiên tóm lại kéo đi đăng ký. Cô nàng nói không dám đi một mình mà không tìm thấy ai khác, đánh phải rủ Hạ Miên Miên đi cùng để thêm can đảm.

Hạ Miên Miên gọi điện cho lái xe, bảo anh ta chờ một lúc rồi đi với Tôn Nhiên.

“Cậu định đăng ký câu lạc bộ gì thế?” Hạ Miên Miên hỏi.

“Tớ không tham gia câu lạc bộ, tớ muốn vào hội sinh viên. Đúng hôm nay các anh chị cũng mở đơn tuyển nên tớ mới muốn đi thử xem sao.” Tôn Nhiên trả lời.

Hạ Miên Miên hơi ngạc nhiên, cười nói: “Không ngờ cậu lại có lòng cầu tiến thế đấy.”

Tôn Nhiên tặng cho cô một cái liếc mặt đưa tình, rồi mới cười: “Không phải đâu, tớ muốn gặp hội phó hội sinh viên thôi, là học bá của trường chúng ta đấy, đẹp trai cực kỳ luôn!!!”

Hạ Miên Miên:...

“Anh ấy không những đẹp trai mà con học giỏi, nghe đồn gia thế không tầm thường đâu. Vì theo học trường mình nên người nhà mua cho anh ấy một căn hộ nhỏ gần đây, đến trường bằng BMW đó, trời ơi trời ơi, đây chẳng phải là hình tượng nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết ngôn tình sao???”

Hạ Miên Miên nghe vậy thầm nghĩ, vẫn chưa đủ đâu.

Bên cạnh có một siêu cấp trai đẹp, Hạ Miên Miên đã miễn dịch với các loại nhan sắc khác, gặp anh trai học bá trong truyền thuyết thì thấy cũng bình thường thôi.

Đơn đăng ký của Tôn Nhiên là do học bá phát cho, điều này làm cô nàng kích động không thôi, tay cầm bút cũng run theo. Hạ Miên Miên đứng bên thấy buồn cười, đành cầm bút viết hộ, hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp xuất hiện trên trang giấy.

“Bạn học này, hay em cũng điền 1 đơn nhé?” Học bá hỏi Hạ Miên Miên.

Hạ Miên Miên lắc đầu, đáp: “Em không có thời gian, chỉ đi cùng cậu ấy thôi.”

Điền xong, Hạ Miên Miên trả lại đơn đăng ký cho học bá, học bá nhìn cô cười: “Tham gia hội sinh viên có thể giúp em rèn luyện và phát triển nhiều kỹ năng, cũng coi như là cơ hội để cọ xát thực tế, anh thấy em có thể suy nghĩ thử.”

Hạ Miên Miên nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, thầm nghĩ hội sinh viên thiếu người đến thế à? Còn phải thuyết phục người ta tham gia?

“Không ạ, em không có hứng thú.” Cô từ chối.

Học bá hơi suy nghĩ, nói: “Thế này đi, chúng ta add Wechat, khi nào em nghĩ kỹ rồi thì nói với anh.”

Hạ Miên Miên cười nhạt: “Không cần đâu ạ, bạn trai em không thích em add Wechat của bạn nam khác.”

Mọi người:...

Ra khỏi nơi đăng ký, Tôn Nhiên thảng thốt nói: “Biết thế đã không rủ cậu tới, chẳng phải học bá rất lạnh lùng sao? Sao mà vừa thấy cậu đã đòi add Wechat, chẳng lẽ vừa gặp đã yêu?”

Hạ Miên Miên chẳng buồn để ý tới cô nàng.

Hai ngày sau, trong khoa kinh tế có tin đồn, học bá ra tay theo đuổi, đối tượng chính là Hạ Miên Miên năm nhất. Tin này vừa truyền ra, cả khoa rúng động, ai cũng tò mò không biết Hạ Miên Miên là nhân vật thế nào, sao có thể khiến học bá đổ đứ đừ như thế.

Bàn qua tám lại một hồi mới vỡ lẽ, Hạ Miên Miên chính là cô nàng có bạn trai lưng hùm vai gấu, vệ sĩ kè kè trong truyền thuyết.

Nhưng mà học bá có vẻ rất quyết tâm, nói rằng chỉ cần chưa kết hôn thì mọi người đều có cơ hội cạnh tranh công bằng.

Đúng là gan tày trời!

Sau khi nhân viên tình báo Cổ Thiên thu thập đầy đủ tin tức liền lập tức báo cáo lại cho Hạ Văn Xuyên. Chẳng mất bao lâu cậu ta đã nhận được “tiền nhuận bút”, con số này đủ để cậu chàng tiêu pha chơi bời cả mấy tháng cơ đấy! Mắt Cổ Thiên nhòa lệ, thầm hạ quyết tâm coi tình báo là nghề nghiệp mình tôn thờ suốt cả cuộc đời.

Hôm đó tan học, học bá lái con xe trị giá cả chục triệu, tay ôm đóa hoa hồng tới đón Hạ Miên Miên, định hẹn cô đi ăn tối. Đám người vây xem vừa ao ước vừa ghen tị, thi nhau chụp ảnh lại đăng lên diễn đàn trường, cảm thán bạch mã hoàng tử không đây thì đâu!

Nhưng chưa được bao lâu, một chiếc Bentley đắt gấp mười lần tiến tới, trong nháy mắt đã khiến con BMW bên cạnh trông chẳng khác gì đống sắt vụn.

Những ống kính ban nãy còn tập trung hết về phía học bá ngay lập tức chuyển hướng sang anh chàng đẹp trai chưa biết tên. So với người này, hình như học bá cũng chẳng có gì đáng nói.

Có mấy cô cậu sinh viên còn chụm đầu lại thì thầm: “Đây là minh tinh nào thế?

Hạ Miên Miên vừa tới bãi đỗ xe đã bị đám đông vây kín bên ngoài dọa hết hồn, thẩm nghĩ hôm nay có hội thảo gì hả? Hay là nhân vật lớn nào? Nghe nói trước kia từng có đoàn làm phim lấy bối cảnh của trường, chẳng lẽ có đoàn khác nữa hả?

Nghĩ thế, cô vô thức nhìn về phía đám đông, sau đó, liếc qua đã thấy chiếc Bentley quen thuộc nhà mình đậu cách đó không xa. Hai mắt Hạ Miên Miên sáng lên.

Hạ Văn Xuyên đến đây???

Vậy mà chẳng báo cho mình gì cả!!!

Thấy xe, Hạ Miên Miên rất nhanh đã thấy Hạ Văn Xuyên đang đứng cạnh. Vì chuyện công ty mà đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau. Niềm vui bất ngờ làm cô kích động vô cùng, chậm bước chạy về phía anh.

“Hạ Văn Xuyên!!!” Cô vui vẻ gọi tên anh.

Hạ Văn Xuyên tháo kính râm xuống, nghiêng đầu nhìn bảo bối của mình đang chuẩn bị sà vào lòng.

Anh cười vươn tay ra, Hạ Miên Miên vừa tới gần, anh đã nhấc bổng cô lên rồi ôm siết vào ngực.

Quần chúng ăn dưa nhất tề hét lên kinh ngạc, động tác đón ôm quá mức thuần thục, vừa nhìn là biết đã từng làm rất nhiều lần.

Học bá cầm hoa hồng đứng cạnh bỗng dưng cảm thấy mình là đồ thừa, mình không nên ở đây mà phải chui vào gầm xe mới đúng!!

Hạ Văn Xuyên ôm Hạ Miên Miên, giương mắt nhìn học bá, cái nhìn vừa khinh miệt vừa khiêu khích. Học bá thì sao chứ, một đòn của anh cũng để khiến tên nhãi này bay màu!

Hôm đó, trên diễn đàn trường có một bài đăng, vừa lên không lâu đã thu về bao la bình luận.

“Đây là tình yêu thần tiên gì vậy!!!”

Tấm hình ghim kèm trong bài post, chàng trai anh tuấn nhẹ nhàng nâng cô gái nhỏ lên, rồi ôm thật chặt như báu vật, phía sau hai người họ còn có chiếc xe Bentley giá cả trăm triệu.

Vì bài đăng này mà từ đó về sau không còn ai dám có ý đồ với Hạ Miên Miên nữa, theo đuổi sao nổi?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Phản Diện Cuồng Em Gái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook