Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái
Chương 63
Tuyết Mặc
12/04/2022
Mới mùng 2, Hạ Văn Xuyên đã muốn đến công ty làm việc, mặc dù tuổi còn
trẻ nhưng anh là tổng giám đốc kiêm chủ tịch của một tập đoàn lớn, vì
vậy thời gian cũng như tinh lực dành cho công việc phải gấp nhiều lần
người khác, tuy nhiên so với người bình thường hiệu suất, cũng như thời
gian làm việc của anh quả thực người thường không tài nào tưởng tượng
nổi.
Mọi người thường chỉ thấy một tổng tài giàu sang, thành công nào tưởng tượng hết được những vất vả, khó khăn, mệt mỏi, gian khổ phía sau. Sáng sớm tỉnh lại, Hạ Văn Xuyên đã phát hiện cô nhóc nhà mình đang gối lên ngực anh ngủ ngon lành.
Khuôn mặt ép lên ngực anh đến biến hình, miệng hơi hé, có chút sưng, tối hôm có vẻ vận động quá kịch liệt. Chẳng còn cách nào khác, mỗi lần chỉ cần động đến cô, anh lại không tài nào khống chế nổi mình.
Đột nhiên nhớ tới cảnh tượng diễm tình tối hôm qua, Hạ Văn Xuyên lại có chút ngứa ngáy, muốn hôn cô một chút, nhìn đôi môi hơi sưng của cô, thoáng đau lòng. Anh vươn tay cầm điện thoại, đã đến giờ rời giường, giờ phải đi tập thể dục, ăn sáng, đi làm.
Nhưng mà, ôm bảo bối nhà mình trong lòng, đột nhiên anh chỉ muốn chậm lại vài phút, tận hưởng phút giây an yên này.
Hạ Miên Miên dùng cằm cọ xát đỉnh đầu cô, rón rén muốn đặt Hạ Miên Miên nằm xuống gối, nhưng vừa động một chút, cô lập tức cau mày, thân thể khẽ giật giật, dính sát vào người anh, ôm chặt eo anh.
“Đừng động.”
Cô nhỏ giọng lầu bầu. Hạ Văn Xuyên bị dáng vẻ mơ hồ, ngây ngô của cô chọc cười. Cuối cùng vẫn quyết tâm tìm một tư thế dễ chịu nhất, đặt cô nằm xuống, nhưng mà anh vừa chống thân lên, Hạ Miên Miên đã quấy lấy, giọng nói mềm mại, nũng nịu trêu chọc tim anh:
“Anh đi đâu đó?”
Hạ Văn Xuyên rũ mặt âu yếm nhìn cô: “Anh phải đi làm.”
“Sớm vậy.”
Cô nhỏ giọng phàn nàn. “Đi tập thể thao một chút.”
Hạ Văn Xuyên nói. Anh có thể quản lý thân hình tốt như vậy, toàn bộ là nhờ sự tự giác, và nghiêm khắc với chính mình.
“A, vậy anh đi đi.”
Hạ Miên Miên buông anh ra, xoay người chui vào trong căn, chỉ để lộ ra bả vai trắng nõn nà.
Tối hôm qua hai người làm sau khi tắm xong, Hạ Văn Xuyên lâu khô người giúp cô, sau đó trực tiếp nhét Hạ Miên Miên vào trong chăn, áo ngủ cũng không mặc, hiện tại cả người trần trụi, tràn đầy xuân quang chói mắt, khiến Hạ Văn Xuyên không khỏi mơ màng.
Một chân của anh đã dẫm trên mặt đất, nhìn tình hình này, lại nhanh chóng thu chân lại, cúi người hôn lên lưng cô nói:
“Anh cảm thấy hôm nay nên đổi địa điểm tập thể dục lên giường, em giúp anh tập luyện đi.”
Hạ Miên Miên: …
1 tiếng sau, Hạ Văn Xuyên thần thanh khí sảng xuống lầu, ăn điểm tâm, sau đó đi làm. Hạ Miên Miên bị tên nam yêu tinh xấu xa hút khô tinh lực không còn sức động đậy, núp trong chăn ngủ tiếp.
Đến tận hơn 10 giờ, Hạ Miên Miên mới rời giường, tắm rửa, sau đó đến chỗ hẹn với Chu Khả Nhi, chủ yếu là muốn nghe chuyện của Sở Tuấn An.
Hai người gặp mặt tại một quán cafe quen, cửa tiệm này có hai tầng, mặt tiền được làm hoàn toàn bằng pha lê, ngồi ở đây có thể nhìn ngắm toàn bộ dòng người đông đúc trên đường.
Gọi một chút điểm tâm cùng cafe, hai người chọn một bàn đặt ở khuất, ít người ngồi xuống, vừa phơi nắng vừa nói chuyện phiếm.
Nghe Chu Khả Nhi nói đến đoạn có khả năng cô ấy đã mang thai con của Sở Tuấn An, Hạ Miên Miên bị dọa đến mức hai mắt trợn trừng, dò xét Chu Khả Nhi một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng hai mắt dán trên chiếc bụng bằng phẳng của cô ấy, do dự hỏi:
“Thật… Thật à? Có khả năng chị … mang thai?”
Chu Khả Nhi trợn trắng hai mắt:
“Sao có thể, đêm hôm đó chị với anh ta hoàn toàn chỉ nằm ngủ cùng nhau, chẳng làm gì cả, sao có thể có thai được.
” Hạ Miên Miên nuốt nước miếng, nói:
“Vậy chị không mang thai! Chị lấy chuyện này ra lừa gạt Sở Tuấn An, nếu để anh ta sau này biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó. Em cảm thấy anh ta rất để ý chuyện này, nếu hôm đi kiểm tra mà không thấy có đứa trẻ, chẳng phải kế hoạch của chị thất bại rồi sao?”
Chu Khả Nhi ưu nhã uống một ngụm cafe nói;
“Không sao, chị đây có biện pháp khiến anh ta tưởng thật.”
Hạ Miên Miên: …
“Coi như chị lừa được anh ta thời gian ngắn, khiến anh ta tưởng thật. Vậy sau đó thì sao? Mang thai ba bốn tháng sau, chẳng phải bụng sẽ lớn lên à? Bụng chị mãi không to lên, chẳng phải sẽ lộ ư?”
Chu Khả Nhi nhíu mày, cười nói:
“Cái này chưa thuộc phạm vi chị cần lo lắng, trước mắt chị muốn, chính là giành được Sở Tuấn An về, chuyện sau này, để sau này nói.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, lo âu hỏi:
“Thế này đáng không? Chị phí hết tâm tâm giành anh ta về, nhưng nếu sau này anh ta vẫn mãi mãi không thể yêu chị được thì sao? Chị phải làm sao chứ?”
“Không có đáng giá hay không đáng giá, chị chỉ biết là, mình nhất định phải làm thế.”
Chu Khả Nhi hơi mỉm cười, ánh mắt kiên định nói.
Hạ Miên Miên một tay chống cằm, mặc dù cảm thấy cách làm của cô gái này có chút cực đoan, nhưng vẫn khiến cho người ta có chút sùng bái, Hạ Miên Miên nghĩ, tính cách của Chu Khả Nhi, tựa như một nữ chiến binh, chỉ cần xác định được mục tiêu, cho dù khó khăn cỡ nào cũng nhất quyết không lùi bước, vô cùng dũng cảm.
Mặc dù cô cảm thấy sự chấp nhất của Chu Khả Nhi có chút kỳ quái, nhưng mà chẳng ảnh hưởng đến việc cô thích cô ấy.
Chu Khả Nhi bị ánh mắt lấp lánh của đối phương nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng việc đổi tư thế lại vừa văn khiến cô ấy bắt gặp một cảnh vô cùng thú vị. Chu Khả Nhi vươn người gọi nhỏ Hạ Miên Miên:
“Miên Miên nhìn vị trí đối diện phía dưới kia.”
Hạ Miên Miên mờ mịt thuận theo phương hướng cô ấy chỉ nhìn lại, đó là trạm xe bus, thời điểm Hạ Miên Miên quay sang, đúng lúc xe bus dừng lại.
“Nhìn gì cơ?”
Hạ Miên Miên không thấy được, tò mò hỏi. “Nhìn người, cậu trai đó đó.”
Chu Khả Nhi nói. Cô vừa nói xong, chiếc xe bus đã rời đi, trên bến chỉ còn lẻ tẻ vài người, đều là nữ sinh, chẳng có anh chàng nào cả.
“Không thấy.”
Hạ Miên Miên nói, hỏi lại cô ấy:
“Cậu chàng nào thế?Người quen của chị à?”
Nụ cười trên mày Chu Khả Nhi đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Miên Miên:
“Hình như là Tần Đông?”
Hạ Miên Miên dứt khoát từ trên ghế ngồi đứng lên, đứng sát cạnh tường pha lê, cẩn thận nhìn lại bến xe bus kia, hỏi:
“Vừa rồi, chị có để ý thấy anh ta mặc áo màu gì không?”
Chu Khả Nhi cũng đứng lên:
“Quần jean, áo sơ mi trắng, vừa rồi chị cũng chỉ liếc nhìn qua, cảm giác chính là cậu ta, không biết có phải nhìn nhầm không.”
Quan hệ của Chu Khả Nhi và Tần Nguyệt trước đó không tệ lắm, cùng từng gặp qua Tần Đông mấy lần, sau vụ việc của Tần Đông, Tần Nguyệt cùng từng đến tìm Chu Khả Nhi, hi vọng cô có thể giúp đỡ cứu cậu con trai quý tử của bà ra, nhưng chị Chu Khả Nhi cự tuyệt.
Cô nói với Tần Nguyệt, Tần Đông đã là người trưởng thành, cậu ta hẳn phải tự biết cách chịu trách nhiệm với việc mình làm. Có lẽ Tần Nguyệt cảm thấy cô thấy chết không cứu, về sau không liên lạc với Chu Khả Nhi nữa, ngược lại đến tìm Bạch Mộng Lam nhờ giúp đỡ.
“Tại sao mới có 1 thoáng đã không thấy tăm hơi?”
Hạ Miên Miên kỳ quái nói.
“Có phải đã lên chiếc xe bus vừa rồi không? Không phải có một chiếc vừa dừng ở bến sao?”
Chu Khả Nhi phân tích. Hạ Miên Miên gật đầu:
“Rất có thể, nhưng mà không phải Tần Đông bị đám cho vay nặng lãi khiêng đi rồi hay sao? Cậu ta chưa trả xong tiền mà lại được thả ra?”
Chu Khả Nhi lắc đầu:
“Cái này chị không rõ, cũng có thể chị nhìn nhầm.”
Mặc dù vậy Hạ Miên Miên vẫn không cảm thấy Chu Khả Nhi nhìn nhầm:
“Trước đó không phải Tần Nguyệt và Bạch Mộng Lam đã trao đổi điều kiện với nhau sao? Tần Nguyệt trộm văn kiện cơ mật của Hạ thị. Bạch Mộng Lam giúp dì ấy cứu Tần Đông. Có thể Bạch Mông Lam quả thực đã cứu được người ra?”
Chu Khả Nhi mấp máy môi, khó có lúc thấy cô ấy nghiêm túc như vậy:
“Nếu thế, em phải cẩn thận đó. Tần Đông là dân nghiện cờ bạc. Loại điên ấy chuyện gì cũng làm ra được. Nhớ về nói với anh em chuyện này, để anh ta phái thêm người bảo vệ em.”
Hạ Miên Miên gật đầu: “Vâng. Nhưng mà cần khoa trương như vậy chứ?”
Chu Khả Nhi nói: “Phòng còn hơn tránh.”
Lúc hai người từ quán cafe đi ra đã là giờ cơm trưa. Chu Khả Nhi hỏi Hạ Miên Miên muốn ăn gì? Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, liền nhớ ra nhà hàng tối qua Chu Khả Nhi và Sở Tuấn An đi ăn.
“ Nhưng mà tối qua đụng trúng Mẫu Dạ Xoa ở đó, chị không bị bóng ma tấm lý chứ?”
Hạ Miên Miên hỏi cô. Chu Khả Nhi bật cười:
“Đừng hoài nghi sức mạnh tâm lý của chị em nhé, dù có nhìn gặp Mẫu Dạ Xoa dăm ba lần nữa, xem cô ta biến hình winx enchantix mấy chục lần nữa, cũng chẳng ảnh hưởng nổi đến khẩu vị của chị.”
Hạ Miên Miên được lái xe đưa tới, cho nên Chu Khả Nhi không đi xe của mình, cả hai ngồi xe nhà họ Hạ chạy đến quán cơm kia.
Chu Khả Nhi liên tục đến đây ăn hai lần, vì vậy cô vừa bước vào chủ tiệm đã lập tức nhận ra, vừa trông thấy cô lập tức nhiệt tình chạy ra chào hỏi, còn đặc biệt sắp xếp cho hai người một gian phòng tốt nhất, cuối cùng không quên hớn hở dặn dò:
“Các món ăn tiểu thư gọi, hóa đơn sẽ ghi vào tên của Sở tổng.”
Chu Khả Nhi: ..
Hạ Miên Miên: …
“Vì sao lại phải ghi vào tên của anh ấy?”
Chu Khả Nhi cảm thấy hứng thú mỉm cười hỏi chủ quán. Chủ quán cười cười, đáp:
“Sở tổng đã phân phó, về sau tiểu thư đến đây dùng bữa, mọi chi phí đều do ngài ấy thanh toán.”
Chu Khả Nhi gật gật đầu, không hỏi gì thêm, chờ tiến vào phòng mới cảm khái nói:
“Đúng là mẫu bằng tử quý nha.”
Hạ Miên Miên: …
Cái “tử” này còn chưa có đâu bà nội ạ.
“Tối hôm qua kỳ thực chị đã mua mỗi món một phần dặn gói về cho em rồi. Nhưng mà lúc ấy tức giá, quên mất tiêu. May mà Sở Tuấn An tính tiền, không bao nhiêu đồ như thế quá lãng phí.”
Chu Khả Nhi nói. Trước lạ sau quen, lần này Chu Khả Nhi không cần hỏi nhân viên trực tiếp gọi mấy món ngon miệng lạ mắt. Hai người thuận miệng nhắc đến vụ Mẫu Dạ Xoa biến hình hôm qua, Hạ Miên Miên tò mò hỏi cô:
“Cuối cùng bọn họ thật sự chia tay?”
Chu Khả Nhi bĩu môi, nói:
“Chị nhìn Sở Tuấn An lúc ấy dường như đã vô cùng mệt mỏi rồi, nhưng mà Bạch Mông Lam cái con người này có lớn mà không có khôn, cứ khăng khăng cho rằng Sở Tuấn An có chết cũng không bao giờ chia tay cô ta, còn cố tình làm mình làm mẩy, nhảy cẫng lên như một đứa trẻ con ấu trĩ.”
“ Nhưng phải công nhận Sở Tuấn An quả thực kiên nhẫn, với cái đức hạnh đó của Bạch Mộng Lam mà vẫn coi cô ta là tinh yêu của cuộc đời mình.”
Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, nói:
“Đây chính là tình yêu mù quáng trong truyền thuyết đó, yêu đến mức mắt cũng mù luôn.”
Chu Khả Nhi bật ngón tay cái, híp mắt cười:
“Quá sâu sắc.”
“Nhưng mà em cảm thấy Bạch Mộng Lam chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua, ngoan ngoãn chia tay với Sở Tuấn An đâu.”
“ Trước kia khi Văn Xuyên còn đi học, cũng có hảo cảm với Bạch Mộng Lam, cô ta vẫn còn nhớ đến bây giờ, còn luôn nghĩ rằng bản thân chính là mối tình đầu không thể nào quên của anh ấy, thỉnh thoảng lại phải lượn qua lượn lại lại trước mặt anh em để thể hiện sự tồn tại của mình.”
“ Cô ta và Sở Tuấn An dây dựa nhiều năm vậy, đoán chừng có lẽ trong thâm tâm cô ta nghĩ mình chính là nữ thần duy nhất của Sở Tuấn An không biết chừng.”
Hạ Miên Miên phân tích. Chu Khả Nhi cười khúc khích:
“Cái này thì có thể nha, chị vẫn luôn cảm thấy, đầu óc của ả ta có vấn đề.”
Hạ Miên Miên lập tực tán thành: “Không phải có vấn đề mà có vấn đề rất lớn.”
Chu Khả Nhi kết luận:
“Loại người này, về sau cách càng xa càng tốt. Mỗi lần lên cơn là như gà chọc tiết vậy. Mà không biết cô ta lấy khí lực ở đâu ra, thật sự phải ngang lực sĩ, hôm qua cô ta đẩy chị một cái quả thực chị chống đỡ không nổi, cú ngã đó là hàng thật giá thật.”
Hạ Miên Miên: …
Ăn cơm trưa xong, hai người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đi dạo phố, dù sao cũng nhàn rỗi. Vốn quán ăn này ở trong khu phố cổ, cổng ngõ nhỏ cũng không quá rộng rãi, miễn cưỡng cũng đủ để hai xe ô tô tránh nhau, có khi một xe đỗ trái phép tất cả xe khác đều mắc kẹt không ra vào được.
Cơm nước xong xuôi lúc chuẩn bị rời đi, Hạ Miên Miên phân phó lão hoàng lùi xe lại, nhưng có một chiếc xe phía sau dừng chình ình giữa đường, ảnh hưởng đến việc lưu thông của các phương tiện khác. Chu Khả Nhi cũng không vội lên xe, đứng bên đường giúp lão Hoàng căn khoảng cách để lùi xe.
Hạ Miên Miên liền đứng một bên chờ. Đến khi xe đã bắt đầu quay quay đầu được, đột nhiên một đám học sinh tiểu học đi tới, xô xô đẩy đẩy, cãi nhau ầm ĩ. Hạ Miên Miên vô thức lui vài bước tránh xa đám đông nhốn nháo kia.
Mọi người thường chỉ thấy một tổng tài giàu sang, thành công nào tưởng tượng hết được những vất vả, khó khăn, mệt mỏi, gian khổ phía sau. Sáng sớm tỉnh lại, Hạ Văn Xuyên đã phát hiện cô nhóc nhà mình đang gối lên ngực anh ngủ ngon lành.
Khuôn mặt ép lên ngực anh đến biến hình, miệng hơi hé, có chút sưng, tối hôm có vẻ vận động quá kịch liệt. Chẳng còn cách nào khác, mỗi lần chỉ cần động đến cô, anh lại không tài nào khống chế nổi mình.
Đột nhiên nhớ tới cảnh tượng diễm tình tối hôm qua, Hạ Văn Xuyên lại có chút ngứa ngáy, muốn hôn cô một chút, nhìn đôi môi hơi sưng của cô, thoáng đau lòng. Anh vươn tay cầm điện thoại, đã đến giờ rời giường, giờ phải đi tập thể dục, ăn sáng, đi làm.
Nhưng mà, ôm bảo bối nhà mình trong lòng, đột nhiên anh chỉ muốn chậm lại vài phút, tận hưởng phút giây an yên này.
Hạ Miên Miên dùng cằm cọ xát đỉnh đầu cô, rón rén muốn đặt Hạ Miên Miên nằm xuống gối, nhưng vừa động một chút, cô lập tức cau mày, thân thể khẽ giật giật, dính sát vào người anh, ôm chặt eo anh.
“Đừng động.”
Cô nhỏ giọng lầu bầu. Hạ Văn Xuyên bị dáng vẻ mơ hồ, ngây ngô của cô chọc cười. Cuối cùng vẫn quyết tâm tìm một tư thế dễ chịu nhất, đặt cô nằm xuống, nhưng mà anh vừa chống thân lên, Hạ Miên Miên đã quấy lấy, giọng nói mềm mại, nũng nịu trêu chọc tim anh:
“Anh đi đâu đó?”
Hạ Văn Xuyên rũ mặt âu yếm nhìn cô: “Anh phải đi làm.”
“Sớm vậy.”
Cô nhỏ giọng phàn nàn. “Đi tập thể thao một chút.”
Hạ Văn Xuyên nói. Anh có thể quản lý thân hình tốt như vậy, toàn bộ là nhờ sự tự giác, và nghiêm khắc với chính mình.
“A, vậy anh đi đi.”
Hạ Miên Miên buông anh ra, xoay người chui vào trong căn, chỉ để lộ ra bả vai trắng nõn nà.
Tối hôm qua hai người làm sau khi tắm xong, Hạ Văn Xuyên lâu khô người giúp cô, sau đó trực tiếp nhét Hạ Miên Miên vào trong chăn, áo ngủ cũng không mặc, hiện tại cả người trần trụi, tràn đầy xuân quang chói mắt, khiến Hạ Văn Xuyên không khỏi mơ màng.
Một chân của anh đã dẫm trên mặt đất, nhìn tình hình này, lại nhanh chóng thu chân lại, cúi người hôn lên lưng cô nói:
“Anh cảm thấy hôm nay nên đổi địa điểm tập thể dục lên giường, em giúp anh tập luyện đi.”
Hạ Miên Miên: …
1 tiếng sau, Hạ Văn Xuyên thần thanh khí sảng xuống lầu, ăn điểm tâm, sau đó đi làm. Hạ Miên Miên bị tên nam yêu tinh xấu xa hút khô tinh lực không còn sức động đậy, núp trong chăn ngủ tiếp.
Đến tận hơn 10 giờ, Hạ Miên Miên mới rời giường, tắm rửa, sau đó đến chỗ hẹn với Chu Khả Nhi, chủ yếu là muốn nghe chuyện của Sở Tuấn An.
Hai người gặp mặt tại một quán cafe quen, cửa tiệm này có hai tầng, mặt tiền được làm hoàn toàn bằng pha lê, ngồi ở đây có thể nhìn ngắm toàn bộ dòng người đông đúc trên đường.
Gọi một chút điểm tâm cùng cafe, hai người chọn một bàn đặt ở khuất, ít người ngồi xuống, vừa phơi nắng vừa nói chuyện phiếm.
Nghe Chu Khả Nhi nói đến đoạn có khả năng cô ấy đã mang thai con của Sở Tuấn An, Hạ Miên Miên bị dọa đến mức hai mắt trợn trừng, dò xét Chu Khả Nhi một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng hai mắt dán trên chiếc bụng bằng phẳng của cô ấy, do dự hỏi:
“Thật… Thật à? Có khả năng chị … mang thai?”
Chu Khả Nhi trợn trắng hai mắt:
“Sao có thể, đêm hôm đó chị với anh ta hoàn toàn chỉ nằm ngủ cùng nhau, chẳng làm gì cả, sao có thể có thai được.
” Hạ Miên Miên nuốt nước miếng, nói:
“Vậy chị không mang thai! Chị lấy chuyện này ra lừa gạt Sở Tuấn An, nếu để anh ta sau này biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó. Em cảm thấy anh ta rất để ý chuyện này, nếu hôm đi kiểm tra mà không thấy có đứa trẻ, chẳng phải kế hoạch của chị thất bại rồi sao?”
Chu Khả Nhi ưu nhã uống một ngụm cafe nói;
“Không sao, chị đây có biện pháp khiến anh ta tưởng thật.”
Hạ Miên Miên: …
“Coi như chị lừa được anh ta thời gian ngắn, khiến anh ta tưởng thật. Vậy sau đó thì sao? Mang thai ba bốn tháng sau, chẳng phải bụng sẽ lớn lên à? Bụng chị mãi không to lên, chẳng phải sẽ lộ ư?”
Chu Khả Nhi nhíu mày, cười nói:
“Cái này chưa thuộc phạm vi chị cần lo lắng, trước mắt chị muốn, chính là giành được Sở Tuấn An về, chuyện sau này, để sau này nói.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, lo âu hỏi:
“Thế này đáng không? Chị phí hết tâm tâm giành anh ta về, nhưng nếu sau này anh ta vẫn mãi mãi không thể yêu chị được thì sao? Chị phải làm sao chứ?”
“Không có đáng giá hay không đáng giá, chị chỉ biết là, mình nhất định phải làm thế.”
Chu Khả Nhi hơi mỉm cười, ánh mắt kiên định nói.
Hạ Miên Miên một tay chống cằm, mặc dù cảm thấy cách làm của cô gái này có chút cực đoan, nhưng vẫn khiến cho người ta có chút sùng bái, Hạ Miên Miên nghĩ, tính cách của Chu Khả Nhi, tựa như một nữ chiến binh, chỉ cần xác định được mục tiêu, cho dù khó khăn cỡ nào cũng nhất quyết không lùi bước, vô cùng dũng cảm.
Mặc dù cô cảm thấy sự chấp nhất của Chu Khả Nhi có chút kỳ quái, nhưng mà chẳng ảnh hưởng đến việc cô thích cô ấy.
Chu Khả Nhi bị ánh mắt lấp lánh của đối phương nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng việc đổi tư thế lại vừa văn khiến cô ấy bắt gặp một cảnh vô cùng thú vị. Chu Khả Nhi vươn người gọi nhỏ Hạ Miên Miên:
“Miên Miên nhìn vị trí đối diện phía dưới kia.”
Hạ Miên Miên mờ mịt thuận theo phương hướng cô ấy chỉ nhìn lại, đó là trạm xe bus, thời điểm Hạ Miên Miên quay sang, đúng lúc xe bus dừng lại.
“Nhìn gì cơ?”
Hạ Miên Miên không thấy được, tò mò hỏi. “Nhìn người, cậu trai đó đó.”
Chu Khả Nhi nói. Cô vừa nói xong, chiếc xe bus đã rời đi, trên bến chỉ còn lẻ tẻ vài người, đều là nữ sinh, chẳng có anh chàng nào cả.
“Không thấy.”
Hạ Miên Miên nói, hỏi lại cô ấy:
“Cậu chàng nào thế?Người quen của chị à?”
Nụ cười trên mày Chu Khả Nhi đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Miên Miên:
“Hình như là Tần Đông?”
Hạ Miên Miên dứt khoát từ trên ghế ngồi đứng lên, đứng sát cạnh tường pha lê, cẩn thận nhìn lại bến xe bus kia, hỏi:
“Vừa rồi, chị có để ý thấy anh ta mặc áo màu gì không?”
Chu Khả Nhi cũng đứng lên:
“Quần jean, áo sơ mi trắng, vừa rồi chị cũng chỉ liếc nhìn qua, cảm giác chính là cậu ta, không biết có phải nhìn nhầm không.”
Quan hệ của Chu Khả Nhi và Tần Nguyệt trước đó không tệ lắm, cùng từng gặp qua Tần Đông mấy lần, sau vụ việc của Tần Đông, Tần Nguyệt cùng từng đến tìm Chu Khả Nhi, hi vọng cô có thể giúp đỡ cứu cậu con trai quý tử của bà ra, nhưng chị Chu Khả Nhi cự tuyệt.
Cô nói với Tần Nguyệt, Tần Đông đã là người trưởng thành, cậu ta hẳn phải tự biết cách chịu trách nhiệm với việc mình làm. Có lẽ Tần Nguyệt cảm thấy cô thấy chết không cứu, về sau không liên lạc với Chu Khả Nhi nữa, ngược lại đến tìm Bạch Mộng Lam nhờ giúp đỡ.
“Tại sao mới có 1 thoáng đã không thấy tăm hơi?”
Hạ Miên Miên kỳ quái nói.
“Có phải đã lên chiếc xe bus vừa rồi không? Không phải có một chiếc vừa dừng ở bến sao?”
Chu Khả Nhi phân tích. Hạ Miên Miên gật đầu:
“Rất có thể, nhưng mà không phải Tần Đông bị đám cho vay nặng lãi khiêng đi rồi hay sao? Cậu ta chưa trả xong tiền mà lại được thả ra?”
Chu Khả Nhi lắc đầu:
“Cái này chị không rõ, cũng có thể chị nhìn nhầm.”
Mặc dù vậy Hạ Miên Miên vẫn không cảm thấy Chu Khả Nhi nhìn nhầm:
“Trước đó không phải Tần Nguyệt và Bạch Mộng Lam đã trao đổi điều kiện với nhau sao? Tần Nguyệt trộm văn kiện cơ mật của Hạ thị. Bạch Mộng Lam giúp dì ấy cứu Tần Đông. Có thể Bạch Mông Lam quả thực đã cứu được người ra?”
Chu Khả Nhi mấp máy môi, khó có lúc thấy cô ấy nghiêm túc như vậy:
“Nếu thế, em phải cẩn thận đó. Tần Đông là dân nghiện cờ bạc. Loại điên ấy chuyện gì cũng làm ra được. Nhớ về nói với anh em chuyện này, để anh ta phái thêm người bảo vệ em.”
Hạ Miên Miên gật đầu: “Vâng. Nhưng mà cần khoa trương như vậy chứ?”
Chu Khả Nhi nói: “Phòng còn hơn tránh.”
Lúc hai người từ quán cafe đi ra đã là giờ cơm trưa. Chu Khả Nhi hỏi Hạ Miên Miên muốn ăn gì? Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, liền nhớ ra nhà hàng tối qua Chu Khả Nhi và Sở Tuấn An đi ăn.
“ Nhưng mà tối qua đụng trúng Mẫu Dạ Xoa ở đó, chị không bị bóng ma tấm lý chứ?”
Hạ Miên Miên hỏi cô. Chu Khả Nhi bật cười:
“Đừng hoài nghi sức mạnh tâm lý của chị em nhé, dù có nhìn gặp Mẫu Dạ Xoa dăm ba lần nữa, xem cô ta biến hình winx enchantix mấy chục lần nữa, cũng chẳng ảnh hưởng nổi đến khẩu vị của chị.”
Hạ Miên Miên được lái xe đưa tới, cho nên Chu Khả Nhi không đi xe của mình, cả hai ngồi xe nhà họ Hạ chạy đến quán cơm kia.
Chu Khả Nhi liên tục đến đây ăn hai lần, vì vậy cô vừa bước vào chủ tiệm đã lập tức nhận ra, vừa trông thấy cô lập tức nhiệt tình chạy ra chào hỏi, còn đặc biệt sắp xếp cho hai người một gian phòng tốt nhất, cuối cùng không quên hớn hở dặn dò:
“Các món ăn tiểu thư gọi, hóa đơn sẽ ghi vào tên của Sở tổng.”
Chu Khả Nhi: ..
Hạ Miên Miên: …
“Vì sao lại phải ghi vào tên của anh ấy?”
Chu Khả Nhi cảm thấy hứng thú mỉm cười hỏi chủ quán. Chủ quán cười cười, đáp:
“Sở tổng đã phân phó, về sau tiểu thư đến đây dùng bữa, mọi chi phí đều do ngài ấy thanh toán.”
Chu Khả Nhi gật gật đầu, không hỏi gì thêm, chờ tiến vào phòng mới cảm khái nói:
“Đúng là mẫu bằng tử quý nha.”
Hạ Miên Miên: …
Cái “tử” này còn chưa có đâu bà nội ạ.
“Tối hôm qua kỳ thực chị đã mua mỗi món một phần dặn gói về cho em rồi. Nhưng mà lúc ấy tức giá, quên mất tiêu. May mà Sở Tuấn An tính tiền, không bao nhiêu đồ như thế quá lãng phí.”
Chu Khả Nhi nói. Trước lạ sau quen, lần này Chu Khả Nhi không cần hỏi nhân viên trực tiếp gọi mấy món ngon miệng lạ mắt. Hai người thuận miệng nhắc đến vụ Mẫu Dạ Xoa biến hình hôm qua, Hạ Miên Miên tò mò hỏi cô:
“Cuối cùng bọn họ thật sự chia tay?”
Chu Khả Nhi bĩu môi, nói:
“Chị nhìn Sở Tuấn An lúc ấy dường như đã vô cùng mệt mỏi rồi, nhưng mà Bạch Mông Lam cái con người này có lớn mà không có khôn, cứ khăng khăng cho rằng Sở Tuấn An có chết cũng không bao giờ chia tay cô ta, còn cố tình làm mình làm mẩy, nhảy cẫng lên như một đứa trẻ con ấu trĩ.”
“ Nhưng phải công nhận Sở Tuấn An quả thực kiên nhẫn, với cái đức hạnh đó của Bạch Mộng Lam mà vẫn coi cô ta là tinh yêu của cuộc đời mình.”
Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, nói:
“Đây chính là tình yêu mù quáng trong truyền thuyết đó, yêu đến mức mắt cũng mù luôn.”
Chu Khả Nhi bật ngón tay cái, híp mắt cười:
“Quá sâu sắc.”
“Nhưng mà em cảm thấy Bạch Mộng Lam chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua, ngoan ngoãn chia tay với Sở Tuấn An đâu.”
“ Trước kia khi Văn Xuyên còn đi học, cũng có hảo cảm với Bạch Mộng Lam, cô ta vẫn còn nhớ đến bây giờ, còn luôn nghĩ rằng bản thân chính là mối tình đầu không thể nào quên của anh ấy, thỉnh thoảng lại phải lượn qua lượn lại lại trước mặt anh em để thể hiện sự tồn tại của mình.”
“ Cô ta và Sở Tuấn An dây dựa nhiều năm vậy, đoán chừng có lẽ trong thâm tâm cô ta nghĩ mình chính là nữ thần duy nhất của Sở Tuấn An không biết chừng.”
Hạ Miên Miên phân tích. Chu Khả Nhi cười khúc khích:
“Cái này thì có thể nha, chị vẫn luôn cảm thấy, đầu óc của ả ta có vấn đề.”
Hạ Miên Miên lập tực tán thành: “Không phải có vấn đề mà có vấn đề rất lớn.”
Chu Khả Nhi kết luận:
“Loại người này, về sau cách càng xa càng tốt. Mỗi lần lên cơn là như gà chọc tiết vậy. Mà không biết cô ta lấy khí lực ở đâu ra, thật sự phải ngang lực sĩ, hôm qua cô ta đẩy chị một cái quả thực chị chống đỡ không nổi, cú ngã đó là hàng thật giá thật.”
Hạ Miên Miên: …
Ăn cơm trưa xong, hai người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đi dạo phố, dù sao cũng nhàn rỗi. Vốn quán ăn này ở trong khu phố cổ, cổng ngõ nhỏ cũng không quá rộng rãi, miễn cưỡng cũng đủ để hai xe ô tô tránh nhau, có khi một xe đỗ trái phép tất cả xe khác đều mắc kẹt không ra vào được.
Cơm nước xong xuôi lúc chuẩn bị rời đi, Hạ Miên Miên phân phó lão hoàng lùi xe lại, nhưng có một chiếc xe phía sau dừng chình ình giữa đường, ảnh hưởng đến việc lưu thông của các phương tiện khác. Chu Khả Nhi cũng không vội lên xe, đứng bên đường giúp lão Hoàng căn khoảng cách để lùi xe.
Hạ Miên Miên liền đứng một bên chờ. Đến khi xe đã bắt đầu quay quay đầu được, đột nhiên một đám học sinh tiểu học đi tới, xô xô đẩy đẩy, cãi nhau ầm ĩ. Hạ Miên Miên vô thức lui vài bước tránh xa đám đông nhốn nháo kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.