Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 152: Hiện thực cuối cùng (3)
Hắc Xuyên Tắc
12/05/2021
Editor: Gấu Lam
Ba ba?
Nhiếp Gia quay đầu lại, tròng mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt.
Người này nhìn không ra tuổi, trừ bỏ cặp mắt đen nhánh sâu thẳm kia, diện mạo đích xác có năm sáu phân tương tự Nhiếp Gia. Ánh mắt hắn nhìn Nhiếp Gia có ôn nhu nóng bỏng cùng vui sướng, cũng mang theo thấp thỏm, một chút bi thương.
Trong ánh mắt đánh giá của Nhiếp Gia, hắn có chút co quắp đứng lên, biểu tình khẩn trương nói: "Ba đoán là mẹ con An Na chưa từng nhắc đến ba đúng không?"
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, đem tầm mắt từ trên người hắn thu hồi lại, cảm xúc không có chút biến hóa nào, " Đây là nơi nào?"
"Thần Vô Chi Hải." Segaro nói: "Ba ba là lĩnh chủ của Thần Vô Chi Hải, con ở chỗ này rất an toàn, không ai có thể xúc phạm tới con."
Thần Vô Chi Hải, một nơi rất xa đất nước, cậu được như ý nguyện mà rời xa Thời Kham rồi.
Nhiếp Gia cứng họng, sức lực ở trong nháy mắt bị rút cạn.
Segaro quan sát thần sắc Nhiếp Gia, hơi có chút mất mát: "Xem ra con nhìn thấy ba cũng không vui lắm, cũng đúng, dù sao ba chưa từng xuất hiện trong cuộc đời con, không sao ba ba có thể lý giải. Bất quá ba tin khi con nhìn thấy cậu ta, nhất định sẽ rất vui." Segaro giương giọng nói: "Vào đi!"
Cửa phòng mở ra, một thanh niên tinh thần hoảng hốt đứng ở bên ngoài, hắn nhìn Nhiếp Gia còn chưa nói chuyện xong, nước mắt đã chảy xuống, hắn nghẹn ngào hô một tiếng, vọt tới ôm Nhiếp Gia thật chặt.
"Bác sĩ! Bác sĩ...... Cuối cùng em cũng tìm thấy anh......"
"Mặc Lâm?" Nhiếp Gia kinh ngạc nhướng mày.
Rất lâu trước kia, Nhiếp Gia cho rằng mình đã sớm đã quên mọi người ở quân đoàn Tự Do, nhưng khoảnh khắc khi cậu tỉnh lại, nhìn từng thẻ lính nhiễm máu rơi trước mắt cậu, cậu nhớ lại tất cả mọi người, thậm chí đến từng tật xấu nhỏ cũng nhớ rõ.
Phi Đoạn, Minh Ni, KGB, Hi Kim...... Mọi người, cậu đều nhớ hết.
"Là em, em còn sống, nhưng đoàn trưởng và mọi người...... Bọn họ đã chết hết rồi......" Mặc Lâm nghẹn ngào, chứa vô tận bi thống.
Segaro rời khỏi phòng, để Nhiếp Gia ôn chuyện với bạn cũ.
"Sao cậu lại ở đây?" Khi cảm xúc Mặc Lâm dần ổn định, Nhiếp Gia mới hỏi.
"Segaro đại nhân đã cứu em, ông ấy còn an táng đoàn trưởng và mọi người ở nơi này, anh muốn đi thăm không?" Mặc Lâm thút tha thút thít, cố ngừng khóc.
Mặc Lâm dẫn Nhiếp Gia đi ra ngoài, Thần Vô Chi Hải là nơi sinh cơ bừng bừng, Mặc Lâm mang Nhiếp Gia đi một đường qua hoa viên và đường nhỏ thương lục, trước mắt chợt trống trải, đó là nơi an giấc ngàn thu, vô số linh hồn Nhiếp Gia quen thuộc ngủ say ở đó.
Nhiếp Gia đi đến trước mộ Phi Đoạn, chậm rãi ngồi xổm xuống, trên mặt cậu cũng không có
biểu tình gì, chỉ là nhìn tên Phi Đoạn đến xuất thần.
"Đoàn trưởng nếu biết bác sĩ bây giờ bình an không có việc gì, nhất định sẽ thật vui." Hốc mắt Mặc Lâm đỏ bừng hít hít cái mũi.
Nhiếp Gia hờ hững nói: "Hắn đã chết, sao biết được."
Mặc Lâm ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Hắn đứng ở phía sau Nhiếp Gia trầm mặc hồi lâu, mới móc ra từ trong ngực một chuỗi xích bạc đưa cho Nhiếp Gia, "Bác sĩ, đây là thẻ lính của anh. Đoàn trưởng bảo em nói với anh, anh đừng trách mình."
Dứt lời Mặc Lâm liền xoay người rời đi.
Nhiếp Gia vuốt ve miếng thẻ lạnh băng khắc tên mình, không có thanh âm nghẹn ngào của Mặc Lâm, bốn phía lập tức cực kỳ an tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu vào từng phiến lá trê đồng cỏ xanh, giống như một bức tranh ôn nhu cuộn tròn lại. Nhiếp Gia ngồi trước mộ Phi Đoạn, không tiếng động rơi nước mắt, bả vai run càng ngày càng kịch liệt.
Hết thảy đã kết thúc.
Khi Segaro tìm đến, đứng ở đường nhỏ nhìn Nhiếp Gia một hồi lâu, cuối cùng cũng không gọi cậu, yên lặng rời đi.
Buổi tối Nhiếp Gia rời mộ viên trực tiếp tới tìm Segaro, gọn gàng dứt khoát nói: " Ông có yêu cầu gì?"
Segaro nghe vậy, buông hồng trà trong tay nói: " Ba cũng không phải vì cần hồi báo nên mới làm. Ba vì con, con trai của ba."
Nhiếp Gia đối với Segaro vẫn lạnh nhạt như cũ, nhất quán hơi thiếu kiên nhẫn và khoan dung với người xa lạ, mặc dù cậu không nghi ngờ rằng Segaro bảo ông ta là cha cậu, nhưng cũng không thèm quan tâm, người này có quan hệ gì với cậu, Nhiếp Gia không có hứng biết.
"Thiếu chủ, xin ngài đừng hoài nghi dụng tâm của ông chủ, nhiều năm như vậy ông chủ vẫn luôn tìm kiếm ngài, tuy rằng đã muộn rất nhiều năm......"
Y Cảnh tóc vàng đeo mắt kính hầu đứng ở bên cạnh bàn, khuôn mặt tuấn mỹ văn nhã, tựa như một chấp sự nho nhã lễ độ của Segaro. Hắn tựa hồ muốn thay Segaro nói chuyện để tăng hảo cảm của Nhiếp Gia, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Nhiếp Gia đột nhiên giơ tay đánh gãy.
Nhiếp Gia cũng không để ý tới hắn, cậu không nói gì cả, vẫn luôn yên lặng nhìn hai mắt Segaro, một hồi lâu mới trực tiếp xoay người rời đi.
Segaro buồn rầu ngồi xuống, cau mày nói: "Đứa nhỏ này sao lại vậy chứ? Tôi còn tưởng khi nó biết du săn giả diệt đoàn phản ứng sẽ kịch liệt hơn chứ, lúc đó người làm ba này cũng có thể thân cận với nó một chút, không nghĩ tới nó lạnh lùng như thế."
" Dù sao thiếu chủ không phải trẻ con, cậu ấy không thân cận ngài cũng bình thường." Y Cảnh rót một ly hồng trà cho hắn.
"Đúng." Segaro nhàn nhạt nói.
Y Cảnh nói: Bây giờ du săn giả chết không còn ai, thiếu chủ lại luôn ỷ lại bọn họ, hẳn sẽ chuyển dời đến trên người ngài, xin ngài không cần lo lắng."
"Sẽ sao?" Segaro kiêu căng nhướng mày, ánh mắt phóng không ngã lên ghế dựa.
Sau khi Nhiếp Gia rời đại sảnh cũng không theo đường cũ trở về căn phòng lúc cậu tỉnh, mà đi thẳng, tìm kiếm trạm không gian gần nhất.
Phía sau vang lên tiếng gầm rú mơ hồ, Nhiếp Gia quay đầu lại, thấy một bóng đen khổng lồ dẫm lên ngọn lửa bay về phía cậu. Nhiếp Gia cảnh giác lui về phía sau một bước, khi bóng đen kia rơi xuống đất Nhiếp Gia mới thấy rõ, là một chiến sĩ cơ động được trang bị đến tận răng, cả người hắn được bao lại bởi chiến giáp kiên cố dày nặng, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng oanh.
Một bé gái tóc trắng từ trên vai chiến sĩ bỗng nhiên ló đầu ra, cô nhìn Nhiếp Gia, hỏi: "Ngài muốn đi đâu?"
Đôi mắt Nhiếp Gia hơi nhíu lại, đánh giá chiến sĩ cao hai mét trước mắt, sau đó mới đem tầm mắt dừng ở trên người bé gái, nhàn nhạt nói: "Tôi nhớ thanh âm của cô." Trước khi mất đi ý thức, cậu từng nghe thấy thanh âm điềm mỹ này.
Chiến sĩ hét lên một hồi, bé gái mới nghiêng đầu nói: " Tôi tên Lily Nia."
Một người là Hoa Thần tộc, một người là Khổng Lồ, trong lòng Nhiếp Gia ước lượng phần thắng của mình khi động thủ với hai người này, hờ hững nói: "Tôi phải rời khỏi đây, chuẩn bị ngăn cản tôi sao?"
Thanh âm trầm thấp của chiến sĩ vang lên: "Ông chủ biết không?"
"Ông ta là chủ nhân các ngươi, không phải ta, ta muốn đi đâu không cần ông ta đồng ý." Tròng mắt Nhiếp Gia hờ hững, xoay người rời đi.
Cậu mới vừa đi nửa bước đã cảm thấy mắt cá chân căng thẳng, Nhiếp Gia quay đầu, một cành cây từ trong tay áo Lily Nia bay ra quấn lấy mắt cá chân cậu. Nhiếp Gia tức khắc không vui nhăn mày lại, đến độ không nhìn thấy ánh đen, ở trong bóng đêm chợt lóe, cành cây đứt đoạn theo từng tiếng.
Lily Nia đột nhiên không kịp phòng ngừa suýt nữa theo quán tính té khỏi vai chiến sĩ, bàn tay to của chiến sĩ nâng cô ở trong lòng bàn tay thật cẩn thận, chiến giáp trung phun ra sương trắng nguy hiểm, hắn tựa hồ đã tức giận.
"Không có mệnh lệnh của ông chủ, không thể thả ngài rời đi." Tay phải của Chiến sĩ buông xuống, khanh một tiếng bắn ra một cơ giáp đao, nổi lên chiến ý với Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia nghiêng đầu, năm ngón tay nắm chặt lại buông ra, biểu tình dần dần bực bội, "Ngươi tìm chết."
"Dừng tay!" Mày Segaro dựng lên, nổi giận đùng đùng đi đến.
Y Cảnh đi theo phía sau hắn, bất mãn nói với đối chiến sĩ: " Cậu chuẩn bị làm gì?"
Chiến sĩ lập tức quỳ một gối khiêm tốn nói với Segaro: "Thiếu chủ muốn rời đi."
Segaro căng thẳng, quay đầu lại, giật mình nhìn Nhiếp Gia: " Con muốn đi đâu?"
" Về đế quốc, tôi có chuyện chưa làm xong." Nhiếp Gia hờ hững nói.
"Có chuyện gì ba ba có thể giúp con làm, ba không hy vọng con trở về, nơi đó rất nguy hiểm." Segaro lo lắng: "Thẩm phán đình xảy ra việc này, có khả năng bây giờ con đã là tôi phạm truy nã cấp hành tinh."
Nhiếp Gia hoàn toàn làm lơ sự lo lắng của hắn, hơi hơi nhướng mày nói: " Ông muốn hạn chế tự do của tôi?"
Segaro thở dài, hắn tiến lên hai bước ấn hai vai Nhiếp Gia, chân thành nói: "Ba biết ba đột nhiên xuất hiện chưa chắc con sẽ tin tưởng ba, nhưng trong lòng con hẳn cũng hiểu, với tình hình bây giờ một khi con rời đi Thần Vô Chi Hải sẽ bị đuổi bắt khắp nơi. Ba không biết chuyện gì quan trọng đến mức von phải rời ngay trong đêm để xử lý, ba hy vọng con có thể tin tưởng ba, ba chỉ muốn bảo vệ con."
Nhiếp Gia không hề cảm kích mà gạt bay hai tay của hắn, " Tôi rất biết ơn vì ông an táng bạn vủa tôi, tôi có thể báo đáp ông ở trong phạm vi tôi vó thể tiếp thu, nếu ông không cần tôi làm gì để cảm tạ, vậy không cần quản chuyện của tôi."
Segaro ngẩn ra một hồi lâu, tựa hồ đối với thái độ lãnh khốc vô tình của Nhiếp Gia cực kỳ kinh ngạc, "Gia Gia......Con có phải không tin ba không? Ba thật sự là ba của con."
"Cho nên?" Nhiếp Gia hỏi ngược lại làm hắn mờ mịt, "Tôi phải rời chỗ này thì liên quan gì đến thân phận của tôi?"
Segaro thương tâm lại phẫn nộ, "Đế quốc cướp đi An Na mà ba yêu thương, lại thương tổn con, ba căm hận nơi đó, cũng không cho phép con bị đế quốc hãm hại! Cho nên ba không cho phép con trở lại cái nơi khiến người ta chán ghét căm hận đó!Còn còn nhớ lúc con ở đó không? Đế quốc nhốt con ở trong thế giới giả tưởng, con trở về chính là chịu chết!"
"Khi ông phái người đến bắt tôi đi, người nắm lấy tôi là Thời Kham, anh ấy là người yêu tôi, chỉ có anh ấy tuyệt đối sẽ không thương tổn tôi, ông suy nghĩ nhiều rồi, tay cũng duỗi quá dài." Nhiếp Gia nói.
Đồng tử Segaro chấn động: "Thời Kham? Khu bảo mật tin tức, Thời Kham?"
"Đúng vậy." Nhiếp Gia chỉ khi nhắc tới Thời Kham, trong thanh âm mới có chút độ ấm: " Ông mang tôi đi trước mặt Thời Kham, anh ấy không biết ông là địch hay là bạn, bắt tôi đi có mục đích gì, chờ khi anh ấy tìm tới đây, ngày tháng an bình của ông chủ còn đếm trên đầu ngón tay, cho nên đừng xen vào việc người khác."
"Con...... Sao có thể ở bên Thời Kham?" Segaro giật mình không thôi.
Mày dài mảnh của Nhiếp Gia nhướng lên: "Sao, ông biết quá khứ của tôi à?"
Segaro trầm mặc một hồi, cũng không trả lời câu hỏi của Nhiếp Gia, chỉ hỏi: "Cho nên con rời khỏi đât, là muốn trở về tìm Thời Kham?"
Nhiếp Gia không nói chuyện, ánh mắt hồ nghi đánh giá Segaro.
Segaro cả giận nói: "Hắn là trưởng phòng khu bảo mật tin tức, luôn cống hiến cho đế quốc, nếu hắn thật sự yêu con sẽ không thương tổn con, lấy thân phận của và năng lực của hắn sao lại để con bị nhốt ở thẩm phán lâu như vậy, nhận hết thương tổn! Ba không bảo giờ tha thứ đối với việc hắn luôn khoanh tay đứng nhìn, cũng không cho phép con và hắn ở bên nhau, nếu hắn dám can đảm tìm tới Thần Vô Chi Hải, ba tuyệt đối sẽ giết hắn!"
Giọng nói của Segaro còn chưa dứt, Nhiếp Gia đà nắm lấy cổ áo hắn, trong mắt đều là sát khí.
"Tôi mặc kệ ông là ai, là người cha cùng chung dòng máu với tôi cũng được, không cũng chả sao, với tôi mà nói ông chỉ là một người xa lạ mà thôi. Một người xa lạ ở trước mặt tôi chửi bới Thời Kham, ông biết kết cục là gì không?"
Ba ba?
Nhiếp Gia quay đầu lại, tròng mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt.
Người này nhìn không ra tuổi, trừ bỏ cặp mắt đen nhánh sâu thẳm kia, diện mạo đích xác có năm sáu phân tương tự Nhiếp Gia. Ánh mắt hắn nhìn Nhiếp Gia có ôn nhu nóng bỏng cùng vui sướng, cũng mang theo thấp thỏm, một chút bi thương.
Trong ánh mắt đánh giá của Nhiếp Gia, hắn có chút co quắp đứng lên, biểu tình khẩn trương nói: "Ba đoán là mẹ con An Na chưa từng nhắc đến ba đúng không?"
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, đem tầm mắt từ trên người hắn thu hồi lại, cảm xúc không có chút biến hóa nào, " Đây là nơi nào?"
"Thần Vô Chi Hải." Segaro nói: "Ba ba là lĩnh chủ của Thần Vô Chi Hải, con ở chỗ này rất an toàn, không ai có thể xúc phạm tới con."
Thần Vô Chi Hải, một nơi rất xa đất nước, cậu được như ý nguyện mà rời xa Thời Kham rồi.
Nhiếp Gia cứng họng, sức lực ở trong nháy mắt bị rút cạn.
Segaro quan sát thần sắc Nhiếp Gia, hơi có chút mất mát: "Xem ra con nhìn thấy ba cũng không vui lắm, cũng đúng, dù sao ba chưa từng xuất hiện trong cuộc đời con, không sao ba ba có thể lý giải. Bất quá ba tin khi con nhìn thấy cậu ta, nhất định sẽ rất vui." Segaro giương giọng nói: "Vào đi!"
Cửa phòng mở ra, một thanh niên tinh thần hoảng hốt đứng ở bên ngoài, hắn nhìn Nhiếp Gia còn chưa nói chuyện xong, nước mắt đã chảy xuống, hắn nghẹn ngào hô một tiếng, vọt tới ôm Nhiếp Gia thật chặt.
"Bác sĩ! Bác sĩ...... Cuối cùng em cũng tìm thấy anh......"
"Mặc Lâm?" Nhiếp Gia kinh ngạc nhướng mày.
Rất lâu trước kia, Nhiếp Gia cho rằng mình đã sớm đã quên mọi người ở quân đoàn Tự Do, nhưng khoảnh khắc khi cậu tỉnh lại, nhìn từng thẻ lính nhiễm máu rơi trước mắt cậu, cậu nhớ lại tất cả mọi người, thậm chí đến từng tật xấu nhỏ cũng nhớ rõ.
Phi Đoạn, Minh Ni, KGB, Hi Kim...... Mọi người, cậu đều nhớ hết.
"Là em, em còn sống, nhưng đoàn trưởng và mọi người...... Bọn họ đã chết hết rồi......" Mặc Lâm nghẹn ngào, chứa vô tận bi thống.
Segaro rời khỏi phòng, để Nhiếp Gia ôn chuyện với bạn cũ.
"Sao cậu lại ở đây?" Khi cảm xúc Mặc Lâm dần ổn định, Nhiếp Gia mới hỏi.
"Segaro đại nhân đã cứu em, ông ấy còn an táng đoàn trưởng và mọi người ở nơi này, anh muốn đi thăm không?" Mặc Lâm thút tha thút thít, cố ngừng khóc.
Mặc Lâm dẫn Nhiếp Gia đi ra ngoài, Thần Vô Chi Hải là nơi sinh cơ bừng bừng, Mặc Lâm mang Nhiếp Gia đi một đường qua hoa viên và đường nhỏ thương lục, trước mắt chợt trống trải, đó là nơi an giấc ngàn thu, vô số linh hồn Nhiếp Gia quen thuộc ngủ say ở đó.
Nhiếp Gia đi đến trước mộ Phi Đoạn, chậm rãi ngồi xổm xuống, trên mặt cậu cũng không có
biểu tình gì, chỉ là nhìn tên Phi Đoạn đến xuất thần.
"Đoàn trưởng nếu biết bác sĩ bây giờ bình an không có việc gì, nhất định sẽ thật vui." Hốc mắt Mặc Lâm đỏ bừng hít hít cái mũi.
Nhiếp Gia hờ hững nói: "Hắn đã chết, sao biết được."
Mặc Lâm ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Hắn đứng ở phía sau Nhiếp Gia trầm mặc hồi lâu, mới móc ra từ trong ngực một chuỗi xích bạc đưa cho Nhiếp Gia, "Bác sĩ, đây là thẻ lính của anh. Đoàn trưởng bảo em nói với anh, anh đừng trách mình."
Dứt lời Mặc Lâm liền xoay người rời đi.
Nhiếp Gia vuốt ve miếng thẻ lạnh băng khắc tên mình, không có thanh âm nghẹn ngào của Mặc Lâm, bốn phía lập tức cực kỳ an tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu vào từng phiến lá trê đồng cỏ xanh, giống như một bức tranh ôn nhu cuộn tròn lại. Nhiếp Gia ngồi trước mộ Phi Đoạn, không tiếng động rơi nước mắt, bả vai run càng ngày càng kịch liệt.
Hết thảy đã kết thúc.
Khi Segaro tìm đến, đứng ở đường nhỏ nhìn Nhiếp Gia một hồi lâu, cuối cùng cũng không gọi cậu, yên lặng rời đi.
Buổi tối Nhiếp Gia rời mộ viên trực tiếp tới tìm Segaro, gọn gàng dứt khoát nói: " Ông có yêu cầu gì?"
Segaro nghe vậy, buông hồng trà trong tay nói: " Ba cũng không phải vì cần hồi báo nên mới làm. Ba vì con, con trai của ba."
Nhiếp Gia đối với Segaro vẫn lạnh nhạt như cũ, nhất quán hơi thiếu kiên nhẫn và khoan dung với người xa lạ, mặc dù cậu không nghi ngờ rằng Segaro bảo ông ta là cha cậu, nhưng cũng không thèm quan tâm, người này có quan hệ gì với cậu, Nhiếp Gia không có hứng biết.
"Thiếu chủ, xin ngài đừng hoài nghi dụng tâm của ông chủ, nhiều năm như vậy ông chủ vẫn luôn tìm kiếm ngài, tuy rằng đã muộn rất nhiều năm......"
Y Cảnh tóc vàng đeo mắt kính hầu đứng ở bên cạnh bàn, khuôn mặt tuấn mỹ văn nhã, tựa như một chấp sự nho nhã lễ độ của Segaro. Hắn tựa hồ muốn thay Segaro nói chuyện để tăng hảo cảm của Nhiếp Gia, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Nhiếp Gia đột nhiên giơ tay đánh gãy.
Nhiếp Gia cũng không để ý tới hắn, cậu không nói gì cả, vẫn luôn yên lặng nhìn hai mắt Segaro, một hồi lâu mới trực tiếp xoay người rời đi.
Segaro buồn rầu ngồi xuống, cau mày nói: "Đứa nhỏ này sao lại vậy chứ? Tôi còn tưởng khi nó biết du săn giả diệt đoàn phản ứng sẽ kịch liệt hơn chứ, lúc đó người làm ba này cũng có thể thân cận với nó một chút, không nghĩ tới nó lạnh lùng như thế."
" Dù sao thiếu chủ không phải trẻ con, cậu ấy không thân cận ngài cũng bình thường." Y Cảnh rót một ly hồng trà cho hắn.
"Đúng." Segaro nhàn nhạt nói.
Y Cảnh nói: Bây giờ du săn giả chết không còn ai, thiếu chủ lại luôn ỷ lại bọn họ, hẳn sẽ chuyển dời đến trên người ngài, xin ngài không cần lo lắng."
"Sẽ sao?" Segaro kiêu căng nhướng mày, ánh mắt phóng không ngã lên ghế dựa.
Sau khi Nhiếp Gia rời đại sảnh cũng không theo đường cũ trở về căn phòng lúc cậu tỉnh, mà đi thẳng, tìm kiếm trạm không gian gần nhất.
Phía sau vang lên tiếng gầm rú mơ hồ, Nhiếp Gia quay đầu lại, thấy một bóng đen khổng lồ dẫm lên ngọn lửa bay về phía cậu. Nhiếp Gia cảnh giác lui về phía sau một bước, khi bóng đen kia rơi xuống đất Nhiếp Gia mới thấy rõ, là một chiến sĩ cơ động được trang bị đến tận răng, cả người hắn được bao lại bởi chiến giáp kiên cố dày nặng, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng oanh.
Một bé gái tóc trắng từ trên vai chiến sĩ bỗng nhiên ló đầu ra, cô nhìn Nhiếp Gia, hỏi: "Ngài muốn đi đâu?"
Đôi mắt Nhiếp Gia hơi nhíu lại, đánh giá chiến sĩ cao hai mét trước mắt, sau đó mới đem tầm mắt dừng ở trên người bé gái, nhàn nhạt nói: "Tôi nhớ thanh âm của cô." Trước khi mất đi ý thức, cậu từng nghe thấy thanh âm điềm mỹ này.
Chiến sĩ hét lên một hồi, bé gái mới nghiêng đầu nói: " Tôi tên Lily Nia."
Một người là Hoa Thần tộc, một người là Khổng Lồ, trong lòng Nhiếp Gia ước lượng phần thắng của mình khi động thủ với hai người này, hờ hững nói: "Tôi phải rời khỏi đây, chuẩn bị ngăn cản tôi sao?"
Thanh âm trầm thấp của chiến sĩ vang lên: "Ông chủ biết không?"
"Ông ta là chủ nhân các ngươi, không phải ta, ta muốn đi đâu không cần ông ta đồng ý." Tròng mắt Nhiếp Gia hờ hững, xoay người rời đi.
Cậu mới vừa đi nửa bước đã cảm thấy mắt cá chân căng thẳng, Nhiếp Gia quay đầu, một cành cây từ trong tay áo Lily Nia bay ra quấn lấy mắt cá chân cậu. Nhiếp Gia tức khắc không vui nhăn mày lại, đến độ không nhìn thấy ánh đen, ở trong bóng đêm chợt lóe, cành cây đứt đoạn theo từng tiếng.
Lily Nia đột nhiên không kịp phòng ngừa suýt nữa theo quán tính té khỏi vai chiến sĩ, bàn tay to của chiến sĩ nâng cô ở trong lòng bàn tay thật cẩn thận, chiến giáp trung phun ra sương trắng nguy hiểm, hắn tựa hồ đã tức giận.
"Không có mệnh lệnh của ông chủ, không thể thả ngài rời đi." Tay phải của Chiến sĩ buông xuống, khanh một tiếng bắn ra một cơ giáp đao, nổi lên chiến ý với Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia nghiêng đầu, năm ngón tay nắm chặt lại buông ra, biểu tình dần dần bực bội, "Ngươi tìm chết."
"Dừng tay!" Mày Segaro dựng lên, nổi giận đùng đùng đi đến.
Y Cảnh đi theo phía sau hắn, bất mãn nói với đối chiến sĩ: " Cậu chuẩn bị làm gì?"
Chiến sĩ lập tức quỳ một gối khiêm tốn nói với Segaro: "Thiếu chủ muốn rời đi."
Segaro căng thẳng, quay đầu lại, giật mình nhìn Nhiếp Gia: " Con muốn đi đâu?"
" Về đế quốc, tôi có chuyện chưa làm xong." Nhiếp Gia hờ hững nói.
"Có chuyện gì ba ba có thể giúp con làm, ba không hy vọng con trở về, nơi đó rất nguy hiểm." Segaro lo lắng: "Thẩm phán đình xảy ra việc này, có khả năng bây giờ con đã là tôi phạm truy nã cấp hành tinh."
Nhiếp Gia hoàn toàn làm lơ sự lo lắng của hắn, hơi hơi nhướng mày nói: " Ông muốn hạn chế tự do của tôi?"
Segaro thở dài, hắn tiến lên hai bước ấn hai vai Nhiếp Gia, chân thành nói: "Ba biết ba đột nhiên xuất hiện chưa chắc con sẽ tin tưởng ba, nhưng trong lòng con hẳn cũng hiểu, với tình hình bây giờ một khi con rời đi Thần Vô Chi Hải sẽ bị đuổi bắt khắp nơi. Ba không biết chuyện gì quan trọng đến mức von phải rời ngay trong đêm để xử lý, ba hy vọng con có thể tin tưởng ba, ba chỉ muốn bảo vệ con."
Nhiếp Gia không hề cảm kích mà gạt bay hai tay của hắn, " Tôi rất biết ơn vì ông an táng bạn vủa tôi, tôi có thể báo đáp ông ở trong phạm vi tôi vó thể tiếp thu, nếu ông không cần tôi làm gì để cảm tạ, vậy không cần quản chuyện của tôi."
Segaro ngẩn ra một hồi lâu, tựa hồ đối với thái độ lãnh khốc vô tình của Nhiếp Gia cực kỳ kinh ngạc, "Gia Gia......Con có phải không tin ba không? Ba thật sự là ba của con."
"Cho nên?" Nhiếp Gia hỏi ngược lại làm hắn mờ mịt, "Tôi phải rời chỗ này thì liên quan gì đến thân phận của tôi?"
Segaro thương tâm lại phẫn nộ, "Đế quốc cướp đi An Na mà ba yêu thương, lại thương tổn con, ba căm hận nơi đó, cũng không cho phép con bị đế quốc hãm hại! Cho nên ba không cho phép con trở lại cái nơi khiến người ta chán ghét căm hận đó!Còn còn nhớ lúc con ở đó không? Đế quốc nhốt con ở trong thế giới giả tưởng, con trở về chính là chịu chết!"
"Khi ông phái người đến bắt tôi đi, người nắm lấy tôi là Thời Kham, anh ấy là người yêu tôi, chỉ có anh ấy tuyệt đối sẽ không thương tổn tôi, ông suy nghĩ nhiều rồi, tay cũng duỗi quá dài." Nhiếp Gia nói.
Đồng tử Segaro chấn động: "Thời Kham? Khu bảo mật tin tức, Thời Kham?"
"Đúng vậy." Nhiếp Gia chỉ khi nhắc tới Thời Kham, trong thanh âm mới có chút độ ấm: " Ông mang tôi đi trước mặt Thời Kham, anh ấy không biết ông là địch hay là bạn, bắt tôi đi có mục đích gì, chờ khi anh ấy tìm tới đây, ngày tháng an bình của ông chủ còn đếm trên đầu ngón tay, cho nên đừng xen vào việc người khác."
"Con...... Sao có thể ở bên Thời Kham?" Segaro giật mình không thôi.
Mày dài mảnh của Nhiếp Gia nhướng lên: "Sao, ông biết quá khứ của tôi à?"
Segaro trầm mặc một hồi, cũng không trả lời câu hỏi của Nhiếp Gia, chỉ hỏi: "Cho nên con rời khỏi đât, là muốn trở về tìm Thời Kham?"
Nhiếp Gia không nói chuyện, ánh mắt hồ nghi đánh giá Segaro.
Segaro cả giận nói: "Hắn là trưởng phòng khu bảo mật tin tức, luôn cống hiến cho đế quốc, nếu hắn thật sự yêu con sẽ không thương tổn con, lấy thân phận của và năng lực của hắn sao lại để con bị nhốt ở thẩm phán lâu như vậy, nhận hết thương tổn! Ba không bảo giờ tha thứ đối với việc hắn luôn khoanh tay đứng nhìn, cũng không cho phép con và hắn ở bên nhau, nếu hắn dám can đảm tìm tới Thần Vô Chi Hải, ba tuyệt đối sẽ giết hắn!"
Giọng nói của Segaro còn chưa dứt, Nhiếp Gia đà nắm lấy cổ áo hắn, trong mắt đều là sát khí.
"Tôi mặc kệ ông là ai, là người cha cùng chung dòng máu với tôi cũng được, không cũng chả sao, với tôi mà nói ông chỉ là một người xa lạ mà thôi. Một người xa lạ ở trước mặt tôi chửi bới Thời Kham, ông biết kết cục là gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.