Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 100: Tình yêu là ánh sáng xanh(14)
Hắc Xuyên Tắc
12/05/2021
Editor: Gấu Lam
Thời Nghệ Viện lưu lại mấy bảo tiêu ở phòng bệnh coi chừng Lâm Hạo Nhiên, lúc này họ mới phản ứng lại, thì Lâm Hạo Nhiên đã đẩy cửa chạy mất, bọn họ không dám trì hoãn vội vàng đuổi theo.
Trước kia trong lòng Lâm Hạo Nhiên là giận dữ, cũng có chút bất lực. Hắn vẫn luôn sát phạt, cho dù là anh em ruột của hắn Lâm Tiện chọc giận hắn, hắn cũng có thể quyết đoán đập gãy một chân của anh trai hắn. Nhưng hôm nay đổi thành Nhiếp Gia, hắn luống cuống, lần trước tìm tới cửa, mới nói với Nhiếp Gia hai câu đã bị Thời Kham mang đi, thái độ Nhiếp Gia đâu chỉ là lãnh đạm, quả thực là như muốn giết hắn!
Đó là người hắn đã từng đặt ở đầu quả tim mà yêu thưởng, cũng là người bị hắn tùy ý giẫm đạp vũ nhục.
Lâm Hạo Nhiên khó có thể phủ nhận hắn chưa từng hết yêu Nhiếp Gia, hắn vẫn luôn nắm chắc phần thắng, vô luận mấy năm nay quan hệ của hai người biến hóa như thế nào, Nhiếp Gia đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng hôm nay, thời khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, thời khắc thấy cộng đồng mạng đều cho rằng cậu thuộc về một người đàn ông khác, Lâm Hạo Nhiên rốt cuộc ý thức được Nhiếp Gia đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hắn.
Hắn hẳn không nên giống lúc trước, mà phải không quan tâm gì cả nhốt Nhiếp Gia lại!!!
Cậu tức giận cũng được đánh chửi cũng chẳng sao, hắn sẽ quý trọng yêu thương cậu, chỉ cần cậu ở bên hắn. Bọn họ sẽ trở lại như trước đây, Nhiếp Gia cũng sẽ lại trở về với hắn.
Lâm Hạo Nhiên ôm quyết tâm chẳng sợ bắn chết Thời Kham, nhất định phải mang Nhiếp Gia về, một lần nữa đi đến chung cư của Thời Kham.
Hắn quả thật may mắn, Thời Kham đang ôn chuyện cùng với Bạch Lộ, Diệp Anh lại giúp Nhiếp Gia chạy vặt, Thập Lí thì vội vàng ở trên mạng quạt gió thêm củi, đoàn bảo tiêu đều đang bảo vệ lão thái thái, lúc này chỉ có mình Nhiếp Gia ở chung cư. . Truyện Lịch Sử
Nhiếp Gia không muốn tốn tiền mua bản quyền, thế là tự mình phối nhạc, vẫn đang bận rộn, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mở cửa.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Hạo Nhiên không biết dùng cách gì lại vào được nhà, thần sắc tối tăm có chút đáng sợ. Sau đó, vài tên bảo tiêu cũng vọt vào đứng phía sau Lâm Hạo Nhiên, là giết người, hay là bắt cóc, còn chờ hắn ra lệnh một tiếng.
Người bình thường nhìn thấy tình huống này, nhất định sợ tới mức hãi hùng khiếp vía.
Nhiếp Gia lại chỉ là nhăn mày lại, không vui buông xuống bút trong tay, " Anh thật đúng là âm hồn bất tán." Cậu vặn vặn nắm tay, khớp xương vang lên một tiếng, tràn ngập ác ý, câu môi: "Vừa lúc Thời Kham không ở đây, tôi xem hôm nay ai có thể cứu anh!"
Bất quá sau đó Nhiếp Gia bỗng nhớ tới lão thái thái ốm đau trên giường, lại nhịn xuống hỏa khí trong lòng.
"Nhiếp Gia, anh cho em hai lựa chọn, một là đi theo anh, hai là anh giết Thời Kham sau đó em đi theo tôi." Lâm Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt tràn ngập tức giận, trong mắt hắn đều là tơ máu, giống như mãnh thú bị chọc giận, một động tác nhỏ cũng có thể hoàn toàn chọc tức hắn, bị hắn nuốt vào bụng.
Hai câu trước Nhiếp Gia có thể coi như chuyện cười, nhưng câu cuối cùng vừa phát ra, hỏa khí mới vừa nhịn xuống trong lòng Nhiếp Gia lại bùng lên.
"Anh cùng Thời Nghệ Viện, đừng động một chút là nhắc tới Thời Kham ở trước mặt tôi, có phải cảm thấy tính tôi quá hiền không hả?" Nhiếp Gia chống bàn, đứng lên, đặt cầm cây bút trong tay, tròng mắt lạnh băng nhìn Lâm Hạo Nhiên, không chút che dấu sát khí đi về phía hắn, tựa như cây bút trong tay là thanh đao.
Bảo tiêu đều là những kẻ từng đánh người đến bật máu, không cần nhìn, chỉ dựa vào bản năng động vật, trong nháy mắt có loại xúc động muốn chạy trốn.
Lâm Hạo Nhiên lại tựa như không quan tâm, tiến về phía trước quát lớn: " Theo anh về, anh sẽ giải thích hết mọi chuyện cho em nghe! Anh không tin em không còn yêu anh! Nếu em muốn trả thù anh, anh nguyện ý để em đâm anh hai nhát, đừng dùng phương thức như vậy, anh sẽ không tin đâu!"
Nhiếp Gia dừng bước chân, một thân sát khí tán loạn.
Cậu hướng Lâm Hạo Nhiên hơi hơi mỉm cười, " Tôi đương nhiên không phải không còn yêu anh."
Ánh mắt Lâm Hạo Nhiên lộ ra tia hy vọng.
Ngay sau đó, Nhiếp Gia lạnh nhạt nói: "Mà là, từ trước tới nay tôi chưa từng yêu anh. Người tôi yêu chỉ có Thời Kham, còn anh, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng anh tới tìm tôi."
" Em gạt anh." Đôi mắt Lâm Hạo Nhiên đen lại, chứa sự mờ mịt thống khổ, " Anh không tin, em theo anh về!"
Hắn hướng Nhiếp Gia rít gào, tiện đà nắm lấy tay Nhiếp Gia muốn dẫn cậu đi, không chờ Nhiếp Gia phản ứng lại, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của một người đàn ông: "Đừng chạm vào em ấy."
Mọi người quay đầu, chỉ thấy Thời Kham đẩy cửa tiến vào, ánh mắt giống như mang theo đao, hung hăng phóng về phía Lâm Hạo Nhiên.
Nhiếp Gia mặt vô biểu tình, đột nhiên hất tay Lâm Hạo Nhiên.
Thời Kham nhìn chung quanh một vòng phát hiện Diệp Anh không ở đây, liền đi tới bên Nhiếp Gia nắm cổ tay của cậu nhẹ nhàng xoa bóp, thấp giọng hỏi: " Anh về trễ sao? Có bị thương hay không?"
"Em không có việc gì." Nhiếp Gia bị hắn sờ soạng hai cáu, cảm xúc hung tàn tức khắc suy giảm.
Lâm Hạo Nhiên nhìn bọn họ nhĩ tấn tư ma, cảm tưởng như hồn phách bị đánh tan. Vốn là khi hắn nhìn đến bức ảnh chỉ hận không thể bắn chết Thời Kham, cướp Nhiếp Gia về, nhốt lại, trừ bỏ mình ra ai cũng không được nhìn! Hiện giờ bọn họ thân mật ở trước mắt mình, trừ bỏ phẫn nộ, Lâm Hạo Nhiên lại là có chút muốn khóc.
Hắn có thể nhận ra ôn nhu trong mắt Nhiếp Gia, cậu không có lừa hắn, Nhiếp Gia thật sự rất yêu Thời Kham.
Lừa hắn, chỉ có chính hắn thôi.
"Thời Kham, lá gan của cậu thật lớn, dám cạy góc tường nhà tôi." Lâm Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng.
"Gia Gia không phải góc tường của cậu." Thời Kham hờ hững nói.
" Cậu bớt đắc ý ở trước mặt tôi, tôi sẽ không nhượng bộ đâu, hôm nay tôi nhất định phải mang Nhiếp Gia đi, tôi xem cậu có bản lĩnh gì mà đoạt người với tôi!" Lâm Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Nhiếp Gia yêu ai, hiện tại đã không quan trọng! Cậu thuộc về hắn, ai cũng đừng nghĩ đoạt với hắn!
"Đoạt? Tôi không có giành với cậu." Thời Kham hơi hơi hạ đôi mắt, nắm tay Nhiếp Gia, lực đạo ôn nhu lại có loại cường ngạnh không được xía vào, "Gia Gia là người không phải hàng hóa, đoạt cái gì? Muốn ở bên tôi là lựa chọn của em ấy, em ấy yêu tôi, là bởi vì tôi có bộ dáng em ấy thích, em ấy tự nhiên sẽ lưu lại bên canh tôi, đây là vinh hạnh của tôi. Nếu hôm nay Gia Gia nguyện ý đi với cậu tôi tuyệt không ngăn cản, chẳng sợ luyến tiếc hay là đau lòng, tôi đều sẽ tôn trọng quyết định của em ấy."
"Nhiếp Gia cho tới bây giờ đều vẫn là người của tôi! Em ấy là của tôi! Cậu cho rằng caúh là thân phận gì? Cậu chỉ là kẻ thứ ba vô sỉ!" Lâm Hạo Nhiên rống giận.
Một câu này nháy mắt làm Nhiếp Gia nổi lên sát tâm, nếu không phải Thời Kham còn đang nắm tay cậu, chỉ sợ Nhiếp Gia đã bóp gãy cổ Lâm Hạo Nhiên!
"Cậu thật sự cảm thấy vậy sao, quan hệ của các cậu là do tôi phá hủy à?" Thời Kham cười rộ lên, không có sự hung ngoan như Nhiếp Gia, nhưng lại có loại sát khí tự nhiên, "Gia Gia rời cậu là bởi vì em ấy không yêu cậu, em ấy cũng không cần phụ thuộc vào cậu, em ấy không phải một món đồ không biết nói không biết động không có tư tưởng, ai muốn lấy là lấy. Hết thảy đều là em ấy tự lựa chọn, nếu cậu nguyện ý tôn trọng em ấy, có lẽ tôi thật sự không cơ hội."
Nhiếp Gia bất mãn nhìn Thời Kham, nhỏ giọng bổ sung nói: "Không phải, anh có thể lấy đi."
Thời Kham bật cười búng nhẹ trán cậu.
Lâm Hạo Nhiên căn bản là nghe không vào, cả giận nói: "Nói thì rất dễ, tôn trọng? Cậu còn không thể bảo hộ được Nhiếp Gia, nói gì đến tôn trọng?" Thần sắc hắn trầm xuống, phất tay nói: "Mang Nhiếp Gia đi."
Lại muốn cưỡng đoạt, không hổ là Thái Tử gia hắc đạo, coi pháp kỷ chả ra gì.
Không đợi Thời Kham động thủ, Nhiếp Gia bỗng nhiên nói: " Anh có biết ông ngoại anh phái Xa Quân tới giết tôi không?"
Vừa dứt lời, đôi mắt đen của Lâm Hạo Nhiên trợn tròn, bọn bảo tiêu cũng không dám xen vào lần lượt ngây ngẩn cả người.
"Nếu không có Thời Kham, có lẽ tôi đã bị Xa Quân chôn sống rồi. Ông ngoại cùng mẹ anh đều có sát tâm với tôi, hôm nay nếu cậu một hai đòi mang tôi đi, có thể bảo đảm tôi sống qua được đêm nay sao?" Tròng mắt Nhiếp Gia lạnh nhạt, hỏi.
Lời này khiến Lâm Hạo Nhiên rất bất ngờ, hắn miệng khô lưỡi khô nhìn Nhiếp Gia, như bị người tát hai cái thạt mạnh, "Ông ngoại không hề biết em...... Không có khả năng......"
"Tôi đánh gãy tay anh, anh không nói chả lẽ ông ngoại anh lại không biết? Anh hiện tại vẫn chưa nắm được Thời gia, hẳn là không dám đắc tội ông ngoại anh. Cũng giống như 6 năm trước, anh không dám đắc tội mẹ anh vậy. Lâm Hạo Nhiên, đã 6 năm, anh không hề tiến bộ lên chút nào, vẫn như trước kia mọi chuyện chỉ lo cho bản thân, anh đã không có năng lực bảo hộ tôi còn một hai phải lôi kéo tôi vào hố sâu à. Anh cảm thấy anh vì yêu tôi có thể đối đầu với toàn thế giới phải không? Bớt quỳ trên mặt đất tồi tự mình thấy cảm động." Nhiếp Gia không lưu tình chút nào mà công kích m: " Anh chẳng qua là hạng ích kỷ mà thôi."
"Em......"thanh âm Lâm Hạo Nhiên có chút khác thường, tạm dừng hồi lâu, mới cắn răng nói: " Vậy vẫn phải theo anh."
Nhiếp Gia từ bỏ tranh luận với hắn, cậu đưa trong tay cho Thời Kham, sau đó đẩy một bảo tiêu chặn đường chặn lối đi ra ngoài ấn thang máy.
Sau khi trong thang máy tới,tiếp đó......
Lâm Hạo Nhiên đuổi theo cậu giải thích: "Nhiếp Gia, anh không còn như trước kia nữa, em tin anh đi, anh có thể bảo vệ em...... A!"
Tiếp đó Nhiếp Gia tiến lên một bước, hung hăng đánh một cú vào dạ dày Lâm Hạo Nhiên.Nơi đó có nhiều dây thần kinh, Nhiếp Gia lại không lưu tình, đấm một cái khiến Lâm Hạo Nhiên lập tức trắng mặt ghé vào trên vai Nhiếp Gia. Nhiếp Gia đương nhiên không cho Lâm Hạo Nhiên cơ hội thở, một tay bóp cổ hắn giống như lôi chó, nén Lâm Hạo Nhiên vào trong thang máy.
"Đừng đi Nhiếp Gia, Nhiếp Gia......" Lâm Hạo Nhiên ôm bụng đang cực kỳ đau đớn, căn bản không thể thẳng eo, khẩn cầu lẩm bẩm tên của cậu, muốn kéo tay cậu.
Nhưng Nhiếp Gia lại không phải nguyên chủ, cậu không phải người không nhớ tình cũ, mà vốn dĩ cậu không hề có chút tình xưa nào với Lâm Hạo Nhiên.
Khoảnh khắc Lâm Hạo Nhiên túm chặt tay áo cậu, Nhiếp Gia xoay người tún tóc hắn dọng vào đầu gối mình, Lâm Hạo Nhiên trực tiếp ngã xuống đất.
Nhiếp Gia đi ra thang máy, vừa vặn cửa thang máy cũng đóng lại, kéo theo Lâm Hạo Nhiên đã bất tỉnh.
Hành động này của Nhiếp Gia, bá khí trắc lậu, nước chảy mây trôi. Bảo tiêu đi theo Lâm Hạo Nhiên chưa kịp ngăn cản, cũng không nghĩ tới Nhiếp Gia có thể làm như thế, tức khắc đứng ngay đơ trên hành lang.
"Các người muốn tự mình đi xuống, hay là bị tôi ném?" Sắc mặt Nhiếp Gia không tốt, "Trở về nói với Lâm Hạo Nhiên hoặc là lão già đó, còn dám tới quấy rầy tôi, tôi sẽ giết cả Thời gia!"
Bảo tiêu tức khắc không dám nhiều lời, vội vàng vọt vào thang lầu đuổi tôn thiếu gia.
Thời Kham dựa vào khung cửa nhìn Nhiếp Gia, cười khẽ: "Trách anh, chúng ta đổi chỗ ở thôi."
Thời Nghệ Viện lưu lại mấy bảo tiêu ở phòng bệnh coi chừng Lâm Hạo Nhiên, lúc này họ mới phản ứng lại, thì Lâm Hạo Nhiên đã đẩy cửa chạy mất, bọn họ không dám trì hoãn vội vàng đuổi theo.
Trước kia trong lòng Lâm Hạo Nhiên là giận dữ, cũng có chút bất lực. Hắn vẫn luôn sát phạt, cho dù là anh em ruột của hắn Lâm Tiện chọc giận hắn, hắn cũng có thể quyết đoán đập gãy một chân của anh trai hắn. Nhưng hôm nay đổi thành Nhiếp Gia, hắn luống cuống, lần trước tìm tới cửa, mới nói với Nhiếp Gia hai câu đã bị Thời Kham mang đi, thái độ Nhiếp Gia đâu chỉ là lãnh đạm, quả thực là như muốn giết hắn!
Đó là người hắn đã từng đặt ở đầu quả tim mà yêu thưởng, cũng là người bị hắn tùy ý giẫm đạp vũ nhục.
Lâm Hạo Nhiên khó có thể phủ nhận hắn chưa từng hết yêu Nhiếp Gia, hắn vẫn luôn nắm chắc phần thắng, vô luận mấy năm nay quan hệ của hai người biến hóa như thế nào, Nhiếp Gia đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng hôm nay, thời khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, thời khắc thấy cộng đồng mạng đều cho rằng cậu thuộc về một người đàn ông khác, Lâm Hạo Nhiên rốt cuộc ý thức được Nhiếp Gia đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hắn.
Hắn hẳn không nên giống lúc trước, mà phải không quan tâm gì cả nhốt Nhiếp Gia lại!!!
Cậu tức giận cũng được đánh chửi cũng chẳng sao, hắn sẽ quý trọng yêu thương cậu, chỉ cần cậu ở bên hắn. Bọn họ sẽ trở lại như trước đây, Nhiếp Gia cũng sẽ lại trở về với hắn.
Lâm Hạo Nhiên ôm quyết tâm chẳng sợ bắn chết Thời Kham, nhất định phải mang Nhiếp Gia về, một lần nữa đi đến chung cư của Thời Kham.
Hắn quả thật may mắn, Thời Kham đang ôn chuyện cùng với Bạch Lộ, Diệp Anh lại giúp Nhiếp Gia chạy vặt, Thập Lí thì vội vàng ở trên mạng quạt gió thêm củi, đoàn bảo tiêu đều đang bảo vệ lão thái thái, lúc này chỉ có mình Nhiếp Gia ở chung cư. . Truyện Lịch Sử
Nhiếp Gia không muốn tốn tiền mua bản quyền, thế là tự mình phối nhạc, vẫn đang bận rộn, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mở cửa.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Hạo Nhiên không biết dùng cách gì lại vào được nhà, thần sắc tối tăm có chút đáng sợ. Sau đó, vài tên bảo tiêu cũng vọt vào đứng phía sau Lâm Hạo Nhiên, là giết người, hay là bắt cóc, còn chờ hắn ra lệnh một tiếng.
Người bình thường nhìn thấy tình huống này, nhất định sợ tới mức hãi hùng khiếp vía.
Nhiếp Gia lại chỉ là nhăn mày lại, không vui buông xuống bút trong tay, " Anh thật đúng là âm hồn bất tán." Cậu vặn vặn nắm tay, khớp xương vang lên một tiếng, tràn ngập ác ý, câu môi: "Vừa lúc Thời Kham không ở đây, tôi xem hôm nay ai có thể cứu anh!"
Bất quá sau đó Nhiếp Gia bỗng nhớ tới lão thái thái ốm đau trên giường, lại nhịn xuống hỏa khí trong lòng.
"Nhiếp Gia, anh cho em hai lựa chọn, một là đi theo anh, hai là anh giết Thời Kham sau đó em đi theo tôi." Lâm Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt tràn ngập tức giận, trong mắt hắn đều là tơ máu, giống như mãnh thú bị chọc giận, một động tác nhỏ cũng có thể hoàn toàn chọc tức hắn, bị hắn nuốt vào bụng.
Hai câu trước Nhiếp Gia có thể coi như chuyện cười, nhưng câu cuối cùng vừa phát ra, hỏa khí mới vừa nhịn xuống trong lòng Nhiếp Gia lại bùng lên.
"Anh cùng Thời Nghệ Viện, đừng động một chút là nhắc tới Thời Kham ở trước mặt tôi, có phải cảm thấy tính tôi quá hiền không hả?" Nhiếp Gia chống bàn, đứng lên, đặt cầm cây bút trong tay, tròng mắt lạnh băng nhìn Lâm Hạo Nhiên, không chút che dấu sát khí đi về phía hắn, tựa như cây bút trong tay là thanh đao.
Bảo tiêu đều là những kẻ từng đánh người đến bật máu, không cần nhìn, chỉ dựa vào bản năng động vật, trong nháy mắt có loại xúc động muốn chạy trốn.
Lâm Hạo Nhiên lại tựa như không quan tâm, tiến về phía trước quát lớn: " Theo anh về, anh sẽ giải thích hết mọi chuyện cho em nghe! Anh không tin em không còn yêu anh! Nếu em muốn trả thù anh, anh nguyện ý để em đâm anh hai nhát, đừng dùng phương thức như vậy, anh sẽ không tin đâu!"
Nhiếp Gia dừng bước chân, một thân sát khí tán loạn.
Cậu hướng Lâm Hạo Nhiên hơi hơi mỉm cười, " Tôi đương nhiên không phải không còn yêu anh."
Ánh mắt Lâm Hạo Nhiên lộ ra tia hy vọng.
Ngay sau đó, Nhiếp Gia lạnh nhạt nói: "Mà là, từ trước tới nay tôi chưa từng yêu anh. Người tôi yêu chỉ có Thời Kham, còn anh, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng anh tới tìm tôi."
" Em gạt anh." Đôi mắt Lâm Hạo Nhiên đen lại, chứa sự mờ mịt thống khổ, " Anh không tin, em theo anh về!"
Hắn hướng Nhiếp Gia rít gào, tiện đà nắm lấy tay Nhiếp Gia muốn dẫn cậu đi, không chờ Nhiếp Gia phản ứng lại, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của một người đàn ông: "Đừng chạm vào em ấy."
Mọi người quay đầu, chỉ thấy Thời Kham đẩy cửa tiến vào, ánh mắt giống như mang theo đao, hung hăng phóng về phía Lâm Hạo Nhiên.
Nhiếp Gia mặt vô biểu tình, đột nhiên hất tay Lâm Hạo Nhiên.
Thời Kham nhìn chung quanh một vòng phát hiện Diệp Anh không ở đây, liền đi tới bên Nhiếp Gia nắm cổ tay của cậu nhẹ nhàng xoa bóp, thấp giọng hỏi: " Anh về trễ sao? Có bị thương hay không?"
"Em không có việc gì." Nhiếp Gia bị hắn sờ soạng hai cáu, cảm xúc hung tàn tức khắc suy giảm.
Lâm Hạo Nhiên nhìn bọn họ nhĩ tấn tư ma, cảm tưởng như hồn phách bị đánh tan. Vốn là khi hắn nhìn đến bức ảnh chỉ hận không thể bắn chết Thời Kham, cướp Nhiếp Gia về, nhốt lại, trừ bỏ mình ra ai cũng không được nhìn! Hiện giờ bọn họ thân mật ở trước mắt mình, trừ bỏ phẫn nộ, Lâm Hạo Nhiên lại là có chút muốn khóc.
Hắn có thể nhận ra ôn nhu trong mắt Nhiếp Gia, cậu không có lừa hắn, Nhiếp Gia thật sự rất yêu Thời Kham.
Lừa hắn, chỉ có chính hắn thôi.
"Thời Kham, lá gan của cậu thật lớn, dám cạy góc tường nhà tôi." Lâm Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng.
"Gia Gia không phải góc tường của cậu." Thời Kham hờ hững nói.
" Cậu bớt đắc ý ở trước mặt tôi, tôi sẽ không nhượng bộ đâu, hôm nay tôi nhất định phải mang Nhiếp Gia đi, tôi xem cậu có bản lĩnh gì mà đoạt người với tôi!" Lâm Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Nhiếp Gia yêu ai, hiện tại đã không quan trọng! Cậu thuộc về hắn, ai cũng đừng nghĩ đoạt với hắn!
"Đoạt? Tôi không có giành với cậu." Thời Kham hơi hơi hạ đôi mắt, nắm tay Nhiếp Gia, lực đạo ôn nhu lại có loại cường ngạnh không được xía vào, "Gia Gia là người không phải hàng hóa, đoạt cái gì? Muốn ở bên tôi là lựa chọn của em ấy, em ấy yêu tôi, là bởi vì tôi có bộ dáng em ấy thích, em ấy tự nhiên sẽ lưu lại bên canh tôi, đây là vinh hạnh của tôi. Nếu hôm nay Gia Gia nguyện ý đi với cậu tôi tuyệt không ngăn cản, chẳng sợ luyến tiếc hay là đau lòng, tôi đều sẽ tôn trọng quyết định của em ấy."
"Nhiếp Gia cho tới bây giờ đều vẫn là người của tôi! Em ấy là của tôi! Cậu cho rằng caúh là thân phận gì? Cậu chỉ là kẻ thứ ba vô sỉ!" Lâm Hạo Nhiên rống giận.
Một câu này nháy mắt làm Nhiếp Gia nổi lên sát tâm, nếu không phải Thời Kham còn đang nắm tay cậu, chỉ sợ Nhiếp Gia đã bóp gãy cổ Lâm Hạo Nhiên!
"Cậu thật sự cảm thấy vậy sao, quan hệ của các cậu là do tôi phá hủy à?" Thời Kham cười rộ lên, không có sự hung ngoan như Nhiếp Gia, nhưng lại có loại sát khí tự nhiên, "Gia Gia rời cậu là bởi vì em ấy không yêu cậu, em ấy cũng không cần phụ thuộc vào cậu, em ấy không phải một món đồ không biết nói không biết động không có tư tưởng, ai muốn lấy là lấy. Hết thảy đều là em ấy tự lựa chọn, nếu cậu nguyện ý tôn trọng em ấy, có lẽ tôi thật sự không cơ hội."
Nhiếp Gia bất mãn nhìn Thời Kham, nhỏ giọng bổ sung nói: "Không phải, anh có thể lấy đi."
Thời Kham bật cười búng nhẹ trán cậu.
Lâm Hạo Nhiên căn bản là nghe không vào, cả giận nói: "Nói thì rất dễ, tôn trọng? Cậu còn không thể bảo hộ được Nhiếp Gia, nói gì đến tôn trọng?" Thần sắc hắn trầm xuống, phất tay nói: "Mang Nhiếp Gia đi."
Lại muốn cưỡng đoạt, không hổ là Thái Tử gia hắc đạo, coi pháp kỷ chả ra gì.
Không đợi Thời Kham động thủ, Nhiếp Gia bỗng nhiên nói: " Anh có biết ông ngoại anh phái Xa Quân tới giết tôi không?"
Vừa dứt lời, đôi mắt đen của Lâm Hạo Nhiên trợn tròn, bọn bảo tiêu cũng không dám xen vào lần lượt ngây ngẩn cả người.
"Nếu không có Thời Kham, có lẽ tôi đã bị Xa Quân chôn sống rồi. Ông ngoại cùng mẹ anh đều có sát tâm với tôi, hôm nay nếu cậu một hai đòi mang tôi đi, có thể bảo đảm tôi sống qua được đêm nay sao?" Tròng mắt Nhiếp Gia lạnh nhạt, hỏi.
Lời này khiến Lâm Hạo Nhiên rất bất ngờ, hắn miệng khô lưỡi khô nhìn Nhiếp Gia, như bị người tát hai cái thạt mạnh, "Ông ngoại không hề biết em...... Không có khả năng......"
"Tôi đánh gãy tay anh, anh không nói chả lẽ ông ngoại anh lại không biết? Anh hiện tại vẫn chưa nắm được Thời gia, hẳn là không dám đắc tội ông ngoại anh. Cũng giống như 6 năm trước, anh không dám đắc tội mẹ anh vậy. Lâm Hạo Nhiên, đã 6 năm, anh không hề tiến bộ lên chút nào, vẫn như trước kia mọi chuyện chỉ lo cho bản thân, anh đã không có năng lực bảo hộ tôi còn một hai phải lôi kéo tôi vào hố sâu à. Anh cảm thấy anh vì yêu tôi có thể đối đầu với toàn thế giới phải không? Bớt quỳ trên mặt đất tồi tự mình thấy cảm động." Nhiếp Gia không lưu tình chút nào mà công kích m: " Anh chẳng qua là hạng ích kỷ mà thôi."
"Em......"thanh âm Lâm Hạo Nhiên có chút khác thường, tạm dừng hồi lâu, mới cắn răng nói: " Vậy vẫn phải theo anh."
Nhiếp Gia từ bỏ tranh luận với hắn, cậu đưa trong tay cho Thời Kham, sau đó đẩy một bảo tiêu chặn đường chặn lối đi ra ngoài ấn thang máy.
Sau khi trong thang máy tới,tiếp đó......
Lâm Hạo Nhiên đuổi theo cậu giải thích: "Nhiếp Gia, anh không còn như trước kia nữa, em tin anh đi, anh có thể bảo vệ em...... A!"
Tiếp đó Nhiếp Gia tiến lên một bước, hung hăng đánh một cú vào dạ dày Lâm Hạo Nhiên.Nơi đó có nhiều dây thần kinh, Nhiếp Gia lại không lưu tình, đấm một cái khiến Lâm Hạo Nhiên lập tức trắng mặt ghé vào trên vai Nhiếp Gia. Nhiếp Gia đương nhiên không cho Lâm Hạo Nhiên cơ hội thở, một tay bóp cổ hắn giống như lôi chó, nén Lâm Hạo Nhiên vào trong thang máy.
"Đừng đi Nhiếp Gia, Nhiếp Gia......" Lâm Hạo Nhiên ôm bụng đang cực kỳ đau đớn, căn bản không thể thẳng eo, khẩn cầu lẩm bẩm tên của cậu, muốn kéo tay cậu.
Nhưng Nhiếp Gia lại không phải nguyên chủ, cậu không phải người không nhớ tình cũ, mà vốn dĩ cậu không hề có chút tình xưa nào với Lâm Hạo Nhiên.
Khoảnh khắc Lâm Hạo Nhiên túm chặt tay áo cậu, Nhiếp Gia xoay người tún tóc hắn dọng vào đầu gối mình, Lâm Hạo Nhiên trực tiếp ngã xuống đất.
Nhiếp Gia đi ra thang máy, vừa vặn cửa thang máy cũng đóng lại, kéo theo Lâm Hạo Nhiên đã bất tỉnh.
Hành động này của Nhiếp Gia, bá khí trắc lậu, nước chảy mây trôi. Bảo tiêu đi theo Lâm Hạo Nhiên chưa kịp ngăn cản, cũng không nghĩ tới Nhiếp Gia có thể làm như thế, tức khắc đứng ngay đơ trên hành lang.
"Các người muốn tự mình đi xuống, hay là bị tôi ném?" Sắc mặt Nhiếp Gia không tốt, "Trở về nói với Lâm Hạo Nhiên hoặc là lão già đó, còn dám tới quấy rầy tôi, tôi sẽ giết cả Thời gia!"
Bảo tiêu tức khắc không dám nhiều lời, vội vàng vọt vào thang lầu đuổi tôn thiếu gia.
Thời Kham dựa vào khung cửa nhìn Nhiếp Gia, cười khẽ: "Trách anh, chúng ta đổi chỗ ở thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.