Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị
Chương 43
Tây Tử Tự
29/07/2017
CHƯƠNG 42
Hợp Hoan Tông – tên như ý nghĩa, xác thực không phải danh môn chính phái gì. Giống như trong tất cả các tiểu thuyết tu chân đều có đoạn máu chó anh hùng cứu mỹ nhân, rồi cái gì mà nhân vật chính hổ khu chấn động đem nữ chính cứu ra từ tay *** tặc nha, rồi cái gì mà nữ chính dính xuân dược không cứu sẽ chết nha … Sau nội dung vì mọi người nghe nhiều nên thuộc, để làm đoạn máu chó trên xuất hiện không thể không đề cập đến Hợp Hoan Tông – một môn phái rất thần kỳ.
Hợp Hoan Tông chọn đệ tử chỉ có một yêu cầu – đẹp. Mặc kệ thiên tư ngươi như thế nào, mặc kệ tính tình ngươi ra sao. Chỉ cần ngươi có một gương mặt đẹp, vậy ngươi chính là đối tượng mà Hợp Hoan Tông hoan nghênh. Đúng, Hợp Hoan Tông chủ tu quan hệ nam nữ, chỉ cần có túi da xinh đẹp, kế tiếp mới dễ lo liệu.
Mà người sáng lập ra Hợp Hoan Tông – Vệ Hòa mất mấy trăm năm mới trâu bò tự nghĩ ra một quyển công pháp chuyên để đệ tử Hợp Hoan Tông tu luyện. Chổ thần kỳ của công pháp này chẳng những trong lúc hoan ái hấp thụ công lực trên người đối phương mà khi tu luyện đến trình độ càng cao diện mạo càng xinh đẹp. Thật đúng là vì mấy tên hái hoa tặc mà chuẩn bị.
Đúng là vì xuất hiện bản công pháp này, Hợp Hoan Tông mới có địa vị như hiện nay. Mà không giống những tà môn ma đạo khác bị người người khinh thường.
Tần Khai Dịch nghĩ, nếu hắn là người đứng xem, nói không chừng sẽ đối với môn phái này sinh ra loại cảm giác vừa yêu vừa hận. Dù sao cũng là một đống mỹ nhân, muốn hạ quyết tâm hạ thủ quả thật có chút luyến tiếc. Nhưng phi thường tiếc nuối – hiện tại Tần Khai Dịch không phải là người đứng xem, mà là nhân vật chính đáng thương sắp mất đi trinh ass.
Nghĩ hỏng đầu cũng không thể tin được chuyện này lại xảy ra với mình. Tần Khai Dịch quả thực có chút dở khóc dở cười, hắn nhìn người ngồi ở trên người mình vẫn tiếp tục hành vi đồi bại, mặt thì ngượng ngùng, hắn vô lực nói: “Ta nói đại ca, ta là nam a, ngươi thật xác định ngươi không có nhầm đối tượng sao?” – trong tiểu thuyết không có viết Hợp Hoan Tông chỉ thải bổ nữ tử, nhưng cho dù là thải bổ nam tử cũng nên đổi một muội tử xinh đẹp đến làm chuyện này đi?
“Đúng vậy a.” Chôn đầu giữa cổ Tần Khai Dịch hít một hơi. Trong cặp mắt hoa đào tràn ngập thỏa mãn: “Ngươi thơm như vậy, sao ta lại nhầm được?”
Thơm? Thơm cái gì? Nghe vậy, mặt Tần Khai Dịch đen lại, hắn cẩn thận giật giật một tay bị trói, cắn răng nói: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
“Tùy tiện đi dạo lại có thể gặp trời sinh ma thể.” Nam nhân vừa lòng nhìn Tần Khai Dịch: “Ta thật sự quá may mắn.”
Ta thật sự quá xui xẻo!!! Tần Khai Dịch gào thét trong lòng, nếu không phải tên cờ hó Viêm Cốt, sao hắn lại gặp phải chuyện này. Trinh ass hắn cũng sắp theo gió mà bay!!!
“Đừng sợ, ta sẽ thực – ôn nhu.” Nam nhân nhìn vẻ mặt Tần Khai Dịch thống khổ, cười nói: “Người khác cầu ta thượng, ta còn không nguyện ý đâu.”
… Vậy ngươi nhanh đi thượng người khác đi. Tần Khai Dịch chết lặng, hắn biết hiện giờ mình nói cái gì cũng không ăn thua, tiết kiệm sức lực mới có cơ hội trốn thoát …
Nam nhân thấy Tần Khai Dịch tuyệt vọng buông tha giãy dụa, còn tưởng mình khuyên nhủ có hiệu quả. Hắn chôn đầu trong cổ Tần Khai Dịch, bắt đầu hôn.
Tần Khai Dịch bị động tác nam nhân làm mà người nổi đầy da gà da vịt. Miệng nam nhân dần dần dời xuống, hắn thật sự nhịn không được rống lên: “Cứu mạng a! Cứu mạng a a! Người tới a, sắp có tai nạn chết người!”
“Ngươi kêu a, ngươi kêu nát cổ họng cũng không có người đến đâu.” Nam nhân phi thường phối hợp tiếp lời.
“… Fuck! Ngươi cái hệ thống rác rưởi, nếu ngươi không gọi người đến ta liền làm thịt Thẩm Phi Tiếu để xem ngươi tiếp tục nội dung vở kịch như thế nào, để ta xem ngươi còn ngạo kiều được bao lâu!!!!” Cùng đường, Tần Khai Dịch hoàn toàn hỏng mất, hắn gào thét nhân tiện lôi 18 đời tổ tông hệ thống ra mắng từng cái một.
|Hệ thống: Không được nhục mạ hệ thống, nếu không sẽ trừ điểm quá trình trở về.|
|Hệ thống: Không được nhục mạ hệ thống, nếu không sẽ trừ điểm quá trình trở về.|
Vẫn cứ âm thanh chói tai như cũ lại càng làm lửa giận trong lòng Tần Khai Dịch càng bùng cháy thêm.
Nhưng mà ngay khi Tần Khai Dịch nghĩ mình xong đời.
“Sư huynh.” Một âm thanh sâu kín vang lên, làm cả nam nhân lẫn Tần Khai Dịch cứng người. Bên ngoài lại vang lên câu tiếp theo: “Ngươi muốn làm thịt ta?”
Là Thẩm Phi Tiếu! Tần Khai Dịch lần đầu tiên cảm thấy giọng Thẩm Phi Tiếu lại có thể nghe êm tai đến vậy. Hắn nước mắt giàn dụa muốn nói cái gì đó, đã bị nam nhân trên người dùng chủy thủ đặt lên cổ, nam nhân ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Nói hắn đi đi, nếu không … ta giết ngươi.”
“…” Cái tên hái hoa tặc này cũng quá không có tố chất đi. Bình thường khi nghe thấy có tiếng người đến không phải nên vội vàng rời đi sao??? Tần Khai Dịch cắn chặt răng, không muốn buông tha cơ hội này, hắn không có nghe lời nam nhân đuổi Thẩm Phi Tiếu đi, mà chỉ trầm mặc.
“Mau đuổi hắn đi.” Nam nhân tựa hồ phi thường kiêng kị Thẩm Phi Tiếu đứng ở ngoài cửa. Hắn thở dốc, nhưng vẫn bảo trì khuôn mặt ngượng ngùng: “Nhanh lên.”
… Người này bị thương. Đột nhiên chú ý tới một chi tiết, Tần Khai Dịch nảy lên suy nghĩ này trong đầu. Vừa rồi hắn mới nghe được một mùi máu tươi nhưng bị mình xem nhẹ. Cẩn thận quan sát một chút, thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, nhanh chóng xác định kết luận này, bị thương? – Vậy càng không thể để Thẩm Phi Tiếu rời đi!
“Sư huynh?” Thấy Tần Khai Dịch không đáp lời, Thẩm Phi Tiếu nhịn không được nghi hoặc: “Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
“…” Tần Khai Dịch không nói lời nào, trong lòng lại đang điên cuồng gào thét: Thẩm Phi Tiếu ngươi nhanh tiến vào a a a!!! Nhanh lên a a a a!! Ngươi không vào mông ta liền khó giữ a!
“… Ngươi nghĩ hắn vào ngươi sẽ không có chuyện gì?” Ép chặt chủy thủ, rạch một đường lên cổ Tần Khai Dịch, nam nhân nắm cằm Tần Khai Dịch: “Vệ Hòa ta còn chưa yếu ớt đến nổi sợ một tên trúc cơ.”
“…” Nam nhân nói gì? Hắn tên Vệ Hòa? Nhất định là hắn nghe nhầm! Tần Khai Dịch vẻ mặt đau đớn, lại gặp phải lão tổ Hợp Hoan Tông, nhân phẩm hắn quả thực á á á …
“Sư huynh, ngươi ngủ hả, vậy ta đi đây.” Thẩm Phi Tiếu rốt cục cũng không hợp rơ với Tần Khai Dịch. Tần Khai Dịch trợn mắt, bất đắc dĩ nghe tiếng bước chân Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng xa dần …
“Không phản ứng với mê hương của ta, thật là có ý tứ.” Không nghĩ tới cũng có một ngày hắn thất thủ, Vệ Hòa cũng lộ ra một tia nghi hoặc. Hắn nghe tiếng bước chân Thẩm Phi Tiếu rời đi, lần thứ hai dời mắt nhìn người trên giường vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Ân … Đã lâu không có gặp được thân thể hợp khẩu vị hắn. Vệ Hòa cười cười thoạt nhìn vô cùng ngượng ngùng, nếu không phải trong đôi mắt kia ngập tràn phong tình. Cho dù gặp cũng không ai nghĩ đến hắn có quan hệ với người Hợp Hoan Tông bị người người phỉ nhổ. Cũng đúng a, có gương mặt như thế, đúng là tiện lợi trên con đường hái hoa của hắn mà.
Tuy Vệ Hòa luôn luôn rất ít thất thủ, nhưng vẫn có thời điểm bị tính kế. Hắn không ngờ đệ tử môn hạ mình lại bị cừu gia mua chuộc, chẳng những hạ độc hắn còn muốn lợi dụng chiến thuật biển người đem hắn bắt giữ. Nếu dễ dàng bị bắt đến vậy, Vệ Hòa cũng không gọi là Vệ Hòa. Hắn dùng hết công lực toàn thân, vẫn trốn thoát được. Chẳng qua hắn bị thương rất nặng.
Vệ Hòa vẫn luôn cho rằng mình là thượng thiên sủng nhi. Nếu hắn không phải thượng thiên sủng nhi, sao lại gặp được một tên tu vi thấp hơn mình mà còn lại là trời sinh ma thể? Vận may như vậy, chỉ sợ vạn người mới có một a!
Âm kém dương sai hại người ra nông nỗi này. Nếu không phải Tần Khai Dịch còn bị thương chưa lành, nếu không phải Vệ Hòa bị người truy sát trong lúc vô ý mới đến đây, nếu không phải Viêm Cốt nghĩ mãi cũng không nhớ ra khí tức Vệ Hòa – thì Tần Khai Dịch cũng không rơi vào tình trạng này, chính là trên thế giới từ vô dụng nhất chính là từ nếu.
Vệ Hòa vừa lòng quan sát thân thể dưới thân, không chỉ … mỏng, cũng không có cơ bắp rõ ràng. Làn da trắng mịn bao bọc lên khung xương hoàn mỹ lộ ra đường cong duyên dáng. Làn da trắng giống như một loại ngọc thượng hạng sáng bóng, khuôn mặt đỏ bừng càng khiến người hận không thể tự tay hái … Cao hứng nheo mắt lại, Vệ Hòa dùng một bàn tay vuốt môi Tần Khai Dịch, tay kia thì hướng đến chỗ tư mật.
Tần Khai Dịch tỏ vẻ — bây giờ hắn đang muốn chết.
“Ngô…” Có Thẩm Phi Tiếu ngắt lời, Vệ Hòa dùng một miếng vãi nhét vào miệng Tần Khai Dịch. Vì thế Tần Khai Dịch ngay cả gào thét cũng không được, chỉ có thể vô lực nức nở vài tiếng.
Thì ra nam nhân cũng sẽ mất đi trinh tiết là thật … Hắn quá đánh thấp độ hung tàn của người cổ đại, Tần Khai Dịch mở to đôi mắt hàm lệ thống khổ nghĩ ngợi.
“Đừng sợ, sẽ thực thoải mái.” Rốt cục đụng đến bộ vị mấu chốt. Vệ Hòa cười cười đang muốn tiến hành bước tiếp theo, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.
Tần Khai Dịch kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện Thẩm Phi Tiếu lại bưng một thau nước ấm mặt không đổi sắc đứng ngay cửa.
“… Xin lỗi, đã quấy rầy .” Sóng não không giống người bình thường, hiển nhiên Thẩm Phi Tiếu không hiểu được tình huống trước mắt đang xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy hắn lễ phép chào một tiếng sau quay đầu bước đi, để lại Vệ Hòa cùng Tần Khai Dịch hai mặt nhìn nhau.
“Đây là sư đệ ngươi?” Biểu tình Vệ Hòa nhìn qua có chút vặn vẹo, hiển nhiên cũng như Tần Khai Dịch bị sự trì độn của Thẩm Phi Tiếu rung động : “Rất có ý tứ …”
Ngươi mới có ý tứ, cả nhà ngươi mới có ý tứ. Bị nhét vải làm im miệng, Tần Khai Dịch cơ hồ đã muốn khóc rống lên thất thanh – Thẩm Phi Tiếu, ngươi mau trở lại đi. Sau này ta nhất định sẽ không khi dễ ngươi, không … sau này lúc khi dễ ngươi ta nhất định sẽ ôn nhu một chút!
Như là nghe được nội tâm Tần Khai Dịch kêu gọi, vốn dĩ đã rời đi Thẩm Phi Tiếu lại quay lại. Ôm thau nước ấm, mặt không đổi sắc nhìn Vệ Hòa, mở miệng nói: “Ngươi … Là đang cường bách sư huynh của ta?”
|Tà Mị| Chương 43 Đăng bởi: admin
Hợp Hoan Tông – tên như ý nghĩa, xác thực không phải danh môn chính phái gì. Giống như trong tất cả các tiểu thuyết tu chân đều có đoạn máu chó anh hùng cứu mỹ nhân, rồi cái gì mà nhân vật chính hổ khu chấn động đem nữ chính cứu ra từ tay *** tặc nha, rồi cái gì mà nữ chính dính xuân dược không cứu sẽ chết nha … Sau nội dung vì mọi người nghe nhiều nên thuộc, để làm đoạn máu chó trên xuất hiện không thể không đề cập đến Hợp Hoan Tông – một môn phái rất thần kỳ.
Hợp Hoan Tông chọn đệ tử chỉ có một yêu cầu – đẹp. Mặc kệ thiên tư ngươi như thế nào, mặc kệ tính tình ngươi ra sao. Chỉ cần ngươi có một gương mặt đẹp, vậy ngươi chính là đối tượng mà Hợp Hoan Tông hoan nghênh. Đúng, Hợp Hoan Tông chủ tu quan hệ nam nữ, chỉ cần có túi da xinh đẹp, kế tiếp mới dễ lo liệu.
Mà người sáng lập ra Hợp Hoan Tông – Vệ Hòa mất mấy trăm năm mới trâu bò tự nghĩ ra một quyển công pháp chuyên để đệ tử Hợp Hoan Tông tu luyện. Chổ thần kỳ của công pháp này chẳng những trong lúc hoan ái hấp thụ công lực trên người đối phương mà khi tu luyện đến trình độ càng cao diện mạo càng xinh đẹp. Thật đúng là vì mấy tên hái hoa tặc mà chuẩn bị.
Đúng là vì xuất hiện bản công pháp này, Hợp Hoan Tông mới có địa vị như hiện nay. Mà không giống những tà môn ma đạo khác bị người người khinh thường.
Tần Khai Dịch nghĩ, nếu hắn là người đứng xem, nói không chừng sẽ đối với môn phái này sinh ra loại cảm giác vừa yêu vừa hận. Dù sao cũng là một đống mỹ nhân, muốn hạ quyết tâm hạ thủ quả thật có chút luyến tiếc. Nhưng phi thường tiếc nuối – hiện tại Tần Khai Dịch không phải là người đứng xem, mà là nhân vật chính đáng thương sắp mất đi trinh ass.
Nghĩ hỏng đầu cũng không thể tin được chuyện này lại xảy ra với mình. Tần Khai Dịch quả thực có chút dở khóc dở cười, hắn nhìn người ngồi ở trên người mình vẫn tiếp tục hành vi đồi bại, mặt thì ngượng ngùng, hắn vô lực nói: “Ta nói đại ca, ta là nam a, ngươi thật xác định ngươi không có nhầm đối tượng sao?” – trong tiểu thuyết không có viết Hợp Hoan Tông chỉ thải bổ nữ tử, nhưng cho dù là thải bổ nam tử cũng nên đổi một muội tử xinh đẹp đến làm chuyện này đi?
“Đúng vậy a.” Chôn đầu giữa cổ Tần Khai Dịch hít một hơi. Trong cặp mắt hoa đào tràn ngập thỏa mãn: “Ngươi thơm như vậy, sao ta lại nhầm được?”
Thơm? Thơm cái gì? Nghe vậy, mặt Tần Khai Dịch đen lại, hắn cẩn thận giật giật một tay bị trói, cắn răng nói: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
“Tùy tiện đi dạo lại có thể gặp trời sinh ma thể.” Nam nhân vừa lòng nhìn Tần Khai Dịch: “Ta thật sự quá may mắn.”
Ta thật sự quá xui xẻo!!! Tần Khai Dịch gào thét trong lòng, nếu không phải tên cờ hó Viêm Cốt, sao hắn lại gặp phải chuyện này. Trinh ass hắn cũng sắp theo gió mà bay!!!
“Đừng sợ, ta sẽ thực – ôn nhu.” Nam nhân nhìn vẻ mặt Tần Khai Dịch thống khổ, cười nói: “Người khác cầu ta thượng, ta còn không nguyện ý đâu.”
… Vậy ngươi nhanh đi thượng người khác đi. Tần Khai Dịch chết lặng, hắn biết hiện giờ mình nói cái gì cũng không ăn thua, tiết kiệm sức lực mới có cơ hội trốn thoát …
Nam nhân thấy Tần Khai Dịch tuyệt vọng buông tha giãy dụa, còn tưởng mình khuyên nhủ có hiệu quả. Hắn chôn đầu trong cổ Tần Khai Dịch, bắt đầu hôn.
Tần Khai Dịch bị động tác nam nhân làm mà người nổi đầy da gà da vịt. Miệng nam nhân dần dần dời xuống, hắn thật sự nhịn không được rống lên: “Cứu mạng a! Cứu mạng a a! Người tới a, sắp có tai nạn chết người!”
“Ngươi kêu a, ngươi kêu nát cổ họng cũng không có người đến đâu.” Nam nhân phi thường phối hợp tiếp lời.
“… Fuck! Ngươi cái hệ thống rác rưởi, nếu ngươi không gọi người đến ta liền làm thịt Thẩm Phi Tiếu để xem ngươi tiếp tục nội dung vở kịch như thế nào, để ta xem ngươi còn ngạo kiều được bao lâu!!!!” Cùng đường, Tần Khai Dịch hoàn toàn hỏng mất, hắn gào thét nhân tiện lôi 18 đời tổ tông hệ thống ra mắng từng cái một.
|Hệ thống: Không được nhục mạ hệ thống, nếu không sẽ trừ điểm quá trình trở về.|
|Hệ thống: Không được nhục mạ hệ thống, nếu không sẽ trừ điểm quá trình trở về.|
Vẫn cứ âm thanh chói tai như cũ lại càng làm lửa giận trong lòng Tần Khai Dịch càng bùng cháy thêm.
Nhưng mà ngay khi Tần Khai Dịch nghĩ mình xong đời.
“Sư huynh.” Một âm thanh sâu kín vang lên, làm cả nam nhân lẫn Tần Khai Dịch cứng người. Bên ngoài lại vang lên câu tiếp theo: “Ngươi muốn làm thịt ta?”
Là Thẩm Phi Tiếu! Tần Khai Dịch lần đầu tiên cảm thấy giọng Thẩm Phi Tiếu lại có thể nghe êm tai đến vậy. Hắn nước mắt giàn dụa muốn nói cái gì đó, đã bị nam nhân trên người dùng chủy thủ đặt lên cổ, nam nhân ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Nói hắn đi đi, nếu không … ta giết ngươi.”
“…” Cái tên hái hoa tặc này cũng quá không có tố chất đi. Bình thường khi nghe thấy có tiếng người đến không phải nên vội vàng rời đi sao??? Tần Khai Dịch cắn chặt răng, không muốn buông tha cơ hội này, hắn không có nghe lời nam nhân đuổi Thẩm Phi Tiếu đi, mà chỉ trầm mặc.
“Mau đuổi hắn đi.” Nam nhân tựa hồ phi thường kiêng kị Thẩm Phi Tiếu đứng ở ngoài cửa. Hắn thở dốc, nhưng vẫn bảo trì khuôn mặt ngượng ngùng: “Nhanh lên.”
… Người này bị thương. Đột nhiên chú ý tới một chi tiết, Tần Khai Dịch nảy lên suy nghĩ này trong đầu. Vừa rồi hắn mới nghe được một mùi máu tươi nhưng bị mình xem nhẹ. Cẩn thận quan sát một chút, thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, nhanh chóng xác định kết luận này, bị thương? – Vậy càng không thể để Thẩm Phi Tiếu rời đi!
“Sư huynh?” Thấy Tần Khai Dịch không đáp lời, Thẩm Phi Tiếu nhịn không được nghi hoặc: “Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
“…” Tần Khai Dịch không nói lời nào, trong lòng lại đang điên cuồng gào thét: Thẩm Phi Tiếu ngươi nhanh tiến vào a a a!!! Nhanh lên a a a a!! Ngươi không vào mông ta liền khó giữ a!
“… Ngươi nghĩ hắn vào ngươi sẽ không có chuyện gì?” Ép chặt chủy thủ, rạch một đường lên cổ Tần Khai Dịch, nam nhân nắm cằm Tần Khai Dịch: “Vệ Hòa ta còn chưa yếu ớt đến nổi sợ một tên trúc cơ.”
“…” Nam nhân nói gì? Hắn tên Vệ Hòa? Nhất định là hắn nghe nhầm! Tần Khai Dịch vẻ mặt đau đớn, lại gặp phải lão tổ Hợp Hoan Tông, nhân phẩm hắn quả thực á á á …
“Sư huynh, ngươi ngủ hả, vậy ta đi đây.” Thẩm Phi Tiếu rốt cục cũng không hợp rơ với Tần Khai Dịch. Tần Khai Dịch trợn mắt, bất đắc dĩ nghe tiếng bước chân Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng xa dần …
“Không phản ứng với mê hương của ta, thật là có ý tứ.” Không nghĩ tới cũng có một ngày hắn thất thủ, Vệ Hòa cũng lộ ra một tia nghi hoặc. Hắn nghe tiếng bước chân Thẩm Phi Tiếu rời đi, lần thứ hai dời mắt nhìn người trên giường vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Ân … Đã lâu không có gặp được thân thể hợp khẩu vị hắn. Vệ Hòa cười cười thoạt nhìn vô cùng ngượng ngùng, nếu không phải trong đôi mắt kia ngập tràn phong tình. Cho dù gặp cũng không ai nghĩ đến hắn có quan hệ với người Hợp Hoan Tông bị người người phỉ nhổ. Cũng đúng a, có gương mặt như thế, đúng là tiện lợi trên con đường hái hoa của hắn mà.
Tuy Vệ Hòa luôn luôn rất ít thất thủ, nhưng vẫn có thời điểm bị tính kế. Hắn không ngờ đệ tử môn hạ mình lại bị cừu gia mua chuộc, chẳng những hạ độc hắn còn muốn lợi dụng chiến thuật biển người đem hắn bắt giữ. Nếu dễ dàng bị bắt đến vậy, Vệ Hòa cũng không gọi là Vệ Hòa. Hắn dùng hết công lực toàn thân, vẫn trốn thoát được. Chẳng qua hắn bị thương rất nặng.
Vệ Hòa vẫn luôn cho rằng mình là thượng thiên sủng nhi. Nếu hắn không phải thượng thiên sủng nhi, sao lại gặp được một tên tu vi thấp hơn mình mà còn lại là trời sinh ma thể? Vận may như vậy, chỉ sợ vạn người mới có một a!
Âm kém dương sai hại người ra nông nỗi này. Nếu không phải Tần Khai Dịch còn bị thương chưa lành, nếu không phải Vệ Hòa bị người truy sát trong lúc vô ý mới đến đây, nếu không phải Viêm Cốt nghĩ mãi cũng không nhớ ra khí tức Vệ Hòa – thì Tần Khai Dịch cũng không rơi vào tình trạng này, chính là trên thế giới từ vô dụng nhất chính là từ nếu.
Vệ Hòa vừa lòng quan sát thân thể dưới thân, không chỉ … mỏng, cũng không có cơ bắp rõ ràng. Làn da trắng mịn bao bọc lên khung xương hoàn mỹ lộ ra đường cong duyên dáng. Làn da trắng giống như một loại ngọc thượng hạng sáng bóng, khuôn mặt đỏ bừng càng khiến người hận không thể tự tay hái … Cao hứng nheo mắt lại, Vệ Hòa dùng một bàn tay vuốt môi Tần Khai Dịch, tay kia thì hướng đến chỗ tư mật.
Tần Khai Dịch tỏ vẻ — bây giờ hắn đang muốn chết.
“Ngô…” Có Thẩm Phi Tiếu ngắt lời, Vệ Hòa dùng một miếng vãi nhét vào miệng Tần Khai Dịch. Vì thế Tần Khai Dịch ngay cả gào thét cũng không được, chỉ có thể vô lực nức nở vài tiếng.
Thì ra nam nhân cũng sẽ mất đi trinh tiết là thật … Hắn quá đánh thấp độ hung tàn của người cổ đại, Tần Khai Dịch mở to đôi mắt hàm lệ thống khổ nghĩ ngợi.
“Đừng sợ, sẽ thực thoải mái.” Rốt cục đụng đến bộ vị mấu chốt. Vệ Hòa cười cười đang muốn tiến hành bước tiếp theo, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.
Tần Khai Dịch kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện Thẩm Phi Tiếu lại bưng một thau nước ấm mặt không đổi sắc đứng ngay cửa.
“… Xin lỗi, đã quấy rầy .” Sóng não không giống người bình thường, hiển nhiên Thẩm Phi Tiếu không hiểu được tình huống trước mắt đang xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy hắn lễ phép chào một tiếng sau quay đầu bước đi, để lại Vệ Hòa cùng Tần Khai Dịch hai mặt nhìn nhau.
“Đây là sư đệ ngươi?” Biểu tình Vệ Hòa nhìn qua có chút vặn vẹo, hiển nhiên cũng như Tần Khai Dịch bị sự trì độn của Thẩm Phi Tiếu rung động : “Rất có ý tứ …”
Ngươi mới có ý tứ, cả nhà ngươi mới có ý tứ. Bị nhét vải làm im miệng, Tần Khai Dịch cơ hồ đã muốn khóc rống lên thất thanh – Thẩm Phi Tiếu, ngươi mau trở lại đi. Sau này ta nhất định sẽ không khi dễ ngươi, không … sau này lúc khi dễ ngươi ta nhất định sẽ ôn nhu một chút!
Như là nghe được nội tâm Tần Khai Dịch kêu gọi, vốn dĩ đã rời đi Thẩm Phi Tiếu lại quay lại. Ôm thau nước ấm, mặt không đổi sắc nhìn Vệ Hòa, mở miệng nói: “Ngươi … Là đang cường bách sư huynh của ta?”
|Tà Mị| Chương 43 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.