Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị
Chương 75: Thế Giới Của Đường Sa Uẩn.
Tây Tử Tự
29/07/2017
CHƯƠNG 74: THẾ GIỚI CỦA ĐƯỜNG SA UẨN.
Đường Sa Uẩn cảm giác mình bị điên rồi.
Nàng chưa bao giờ nghĩ, lọt vào thế giới này nàng sẽ trải qua những chuyện đáng sợ như thế. Từ lúc ở bí cảnh gặp Tử Dương Bội, nàng liền trừng trừng mắt nhìn Tần Thạch lấy Vũ Lâm Linh mà nàng mơ ước đã lâu mang đi. Còn bản thân nàng … lại bất hạnh rơi vào tay Tử Dương Bội.
Từ đó, Đường Sa Uẩn cứ ngỡ mình chính là nhân vật chính, hoàn toàn tan nát.
Trời sinh ma thể, nàng bị Tử Dương Bội cầm tù cực kì tàn ác đưa cho đệ đệ hắn chữa thương. Quá trình thống khổ nhưng nàng không thể tự hại mình. Nếu không phải trong lòng còn sót lại một tia tín niệm chống đỡ, nàng đã sớm tự sát.
Mà tia tín niệm duy nhất trong lòng nàng kia chính là — nàng là biết nội dung vở kịch. Nàng có lẽ có thể đợi được đến lúc Thẩm Phi Tiếu đến cứu nàng! Dù sao mình cũng là một trong những thành viên trong hậu cung của Thẩm Phi Tiếu … nói không chừng …
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, cho đến khi bị Cà Tím đã hóa thành người mang đi liền tan biến. Nàng thấy Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng trao đổi điều kiện với Tử Dương Bội, biểu tình nhìn về phía nàng quả thật giống như một món hàng chứ không phải con người.
Nhìn đến một màn này, Đường Sa Uẩn như muốn hỏng mất. Nhưng mà vào giờ khắc này, nàng rốt cục tỉnh ngộ. Nội dung ở thế giới đã sớm bị thay đổi! Nếu không phải bị thay đổi, sao nàng lại gặp phải những chuyện khủng khiếp này. Nếu không phải bị thay đổi, sao Thẩm Phi Tiếu lại không có hứng thú với nàng? Nghĩ đến đây, trong đầu Đường Sa Uẩn liền hiện lên thân ảnh một người. Không thể nghi ngờ nữa, chính là cái người đã cứu Thẩm Phi Tiếu trong bí cảnh kia. Người này có liên quan rất lớn đến chuyện thay đổi nội dung vở kịch … Hắn chính là xuyên qua giả thứ hai!
Nghĩ vậy, Đường Sa Uẩn lại căn bản vô lực xoay chuyển. Nàng bị Tử Dương Bội cầm tù thì có năng lực đi thay đổi cái gì, chỉ có thể từng bước từng bước một nhìn mình đi vào con đường chết.
Nhưng vào giờ khắc này, lâm vào tuyệt vọng – Đường Sa Uẩn lại phát hiện cơ hội đến rồi …
Tần Khai Dịch không nghĩ tới mình lại có thể gặp lại Đường Sa Uẩn.
Không biết sao mà bị giam nguyên một tháng, một ngày chạng vạng, Tần Khai Dịch lại có thể mở cánh cửa gỗ kia ra.
Tần Khai Dịch nhìn cánh cửa mở rộng, phản ứng đầu tiên chính là: đây là một âm mưu của Thẩm Phi Tiếu. Nhưng chờ hắn quay lại bên giường tinh tế tự hỏi, lại phát hiện Thẩm Phi Tiếu căn bản không có lý do làm vậy.
Đúng thật là không có gì lý do. Tần Khai Dịch đã là con chim trong ***g, muốn chà nắm kiểu gì mà chẳng được. Hắn không cần phải mất công dư thừa đi thăm dò Tần Khai Dịch nữa. Dù sao dưới vũ lực tuyệt đối, mưu kế căn bản không quan trọng.
Cũng không biết Thẩm Phi Tiếu có tính toán khác, Tần Khai Dịch cứ như vậy rơi vào bẫy.
Hắn men theo hành lang, vì không mang giày nên đi chân trần trên sàn. Cảnh sắc chung quanh làm Tần Khai Dịch cảm giác hết sức quen thuộc, hơi chút tự hỏi sau đó liền nhớ lại. Kiến trúc này không phải đã từng xuất hiện trong mộng của hắn hay sao. Đương nhiên, đồng thời làm hắn nhớ lại đến cảnh tượng sởn tóc gáy ngày đó. Nhưng giờ sợ hãi cũng vô dụng, nỗi sợ hãi muốn trốn khỏi Thẩm Phi Tiếu đã trở thành áp lực ăn sâu trong lòng hắn.
Tần Khai Dịch có lẽ vĩnh viễn không biết ánh mắt Thẩm Phi Tiếu nhìn hắn bao nhiêu lần. Hắn vĩnh viễn không có khả năng biết trong đầu Thẩm Phi Tiếu luôn khắc sâu từng hành động, từng lời nói của người đeo mặt nạ. Nam nhân mang theo mặt nạ, tới vô ảnh đi vô tung đã ảnh hưởng quá giới hạn trong sinh mệnh Thẩm Phi Tiếu. Bất tri bất giác đã khắc sâu dấu vết trong linh hồn Thẩm Phi Tiếu.
Chính vì quá mức chú ý, chú ý tới dị thường.
Bên trong bí cảnh, Thẩm Phi Tiếu đã phát giác ra không khí quái dị giữa Tần Khai Dịch cùng Đường Sa Uẩn. Tuy hai người này chưa từng nói qua câu nào với nhau, nhưng trên người đều tản mát cùng một loại khí tức … Bọn họ, có bí mật chung.
Bí mật này, có lẽ có thể đủ để giải thích vì cái gì Tần Khai Dịch một mặt sắm vai người đeo mặt nạ, mặt khác lại muốn ám hại hắn.
Ngồi trên ghế, Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc, hắn nhìn Tần Khai Dịch cuống quít ra khỏi phòng, men theo trận pháp hắn bày ra đi đến một phương hướng. Cà Tím đứng bên người Thẩm Phi Tiếu, khóe miệng tươi cười khát vọng. Hắn tin, sau chuyện này, nữ nhân tên Đường Sa Uẩn này, sẽ hoàn toàn thuộc về mình.
Tần Khai Dịch đi theo hành lang được nửa đường liền cảm thấy không thích hợp. Rất an tĩnh, chung quanh một bóng người cũng không có. Tần Khai Dịch nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện cảnh tượng chung quanh giống cảnh trong mộng như đúc. Cũng căn phòng đó, cũng ***g đèn đó, thậm chí … ngay cả góc độ ánh sáng cũng giống hệt.
Trên lưng đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn cứ luôn cảm thấy cảnh sắc này … có cái gì đó quái dị, không thích hợp. Do dự hồi lâu, Tần Khai Dịch cắn răng quay người trở về. Hắn nên biết Thẩm Phi Tiếu khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Quan sát hết thảy, Thẩm Phi Tiếu nhìn thấy hành động của Tần Khai Dịch cũng không hề có phản ứng gì đặc biệt. Tần Khai Dịch phát hiện ra dị thường chỉ là chuyện bình thường. Nếu hắn không có phát hiện, ngược lại Thẩm Phi Tiếu sẽ thấy kỳ quái.
Nhưng đã chạy đến đây, có phát hiện hay không, cũng đã không có cái gì khác biệt.
Tần Khai Dịch quay trở về, đi không được bao lâu cũng rất mau chóng phát giác ra dị thường. Hắn cúi đầu nhìn sàn gỗ dưới chân, thở dài, quả nhiên đã rơi vào trận pháp. Thẩm Phi Tiếu, ngươi rốt cục muốn làm gì?
Nghi hoặc không được bao lâu, Tần Khai Dịch đi được thêm một đoạn nữa, chợt nghe đến phía sau phát ra một âm thanh rất nhỏ. Âm thanh kia có chút giống với nữ nhân rên rỉ, rồi lại giống như có cái gì đó khác nữa.
“Cái gì vậy…” Nghe đến cái âm thanh này, lông tơ trên người Tần Khai Dịch nháy mắt liền dựng đứng lên … Tình cảnh này cũng quá giống khúc dạo đầu khi nữ quỷ trong phim kinh dị chuẩn bị xuất hiện đi (gào thét —ing)!
“Cứu mạng … Cứu mạng …” Cả người Tần Khai Dịch đều cương cứng tại chỗ. Nhưng âm thanh kia lại càng ngày càng vang dội, thật giống như … ngay ở phía sau hắn.
“A a a a a!!!” Đến khi bả vai bị chụp phải, Tần Khai Dịch giống như mèo bị dẫm phải đuôi, kêu thảm một tiếng. Sau đó liền không chút do dự quay lại, hung hăng đấm một quyền ra đằng sau.
“A!” Trực tiếp bị nện một cái, người phía sau phát ra tiếng hô đau, lập tức lui lại đằng sau vài bước.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!” Tần Khai Dịch ôm ngực, cảm nhận trái tim mình nhảy tưng tưng: “Ngươi không biết ngươi dọa là hù chết người a, đậu …”
Bị Tần Khai Dịch đánh một quyền. Người nọ bưng mặt nữa ngày mới hoãn lại, sau đó cả giận nói: “Ngươi điên hả, ta tân tân khổ khổ tới cứu ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy!”
“Viêm Cốt!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Khai Dịch lập tức yên tĩnh. Hắn nhìn người trước mặt giống mình y như đúc, ngớ người nói: “Tại sao lại là ngươi?”
“Vì cái gì không thể là ta.” Viêm Cốt tức giận nói: “Bằng không ngươi cho là ai?”
“… Ách.” Tần Khai Dịch lộ ra biểu tình xấu hổ, hắn cũng không thể nói là hắn nghĩ thành nữ quỷ đi!
“Nha, nhìn cái bộ dạng này của ngươi kìa, cũng không tệ lắm nhỉ?” Quét mắt nhìn toàn thân Tần Khai Dịch, con ngươi Viêm Cốt máy động: “Xem ra Thẩm Phi Tiếu đối với ngươi cũng tốt lắm a?”
“…” Tần Khai Dịch đau khổ: “Ngươi vào bằng cách nào, Thẩm Phi Tiếu không phát hiện ra ngươi sao?”
“Ta không phải người, hắn sao có thể phát hiện ra ta.” Viêm Cốt không hề gì, nói: “Ta đến đưa ngươi đi, có đi hay không?”
“Thật không.” Tần Khai Dịch mấp máy miệng. Trong mắt lộ ra biểu tình hoài nghi — Viêm Cốt xuất hiện, thật sự quá trùng hợp.
“Đi thôi.” Viêm Cốt nói xong câu đó, nghĩ muốn lôi kéo Tần Khai Dịch. Nhưng ngay khi hắn kéo lấy tay thì bị Tần Khai Dịch không chút do dự né đi.
“Ngươi sao vậy!” Trong mắt Viêm Cốt xẹt qua một tia bối rối: “Ngươi không đi?”
“Ngươi không phải Viêm Cốt, ta vì cái gì phải đi.” Tần Khai Dịch cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho ta là thằng khờ sao?”
“Ngươi!” Viêm Cốt thấy Tần Khai Dịch không có mắc mưu, biểu tình nháy mắt liền vặn vẹo một chút. Ánh mắt của hắn lộ ra tia âm độc: “Ngươi đã không đi theo ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.”
“…” Tu vi bị phong ấn, đột nhiên làm Tần Khai Dịch nháy mắt cảm giác áp lực thực lớn …
“Đưa thân thể của ngươi cho ta!” Nhìn thấy mưu kế bị nhìn thấu, ‘Viêm Cốt’ rốt cục thẹn quá hóa giận, hô to một tiếng. Sau đó liền hướng về Tần Khai Dịch nhào tới, muốn dùng tay bóp cổ hắn.
“… Ba mẹ ngươi không nói cho ngươi biết, lúc muốn ra đại chiêu không được kêu lớn sao.” Tần Khai Dịch dễ dàng tránh thoát tập kích của người này: “Còn nữa, cơ thể của ta là của chính ta, làm sao có thể cho ngươi.”
“Ngươi!” Duy trì huyễn hình yêu cầu đại lượng ma lực, nhìn thấy ngụy trang của mình bị phá. Đường Sa Uẩn không chút do dự công kích Tần Khai Dịch. Nàng phải trong thời gian ngắn tìm kiếm một thân thể để đoạt xá. Nếu không kết cục của nàng chính là hồn phi phách tán!
Nam nhân trước mắt hiển nhiên chính là nhân tuyển tốt nhất, chẳng những là trời sinh ma thể mà một chút tu vi cũng không có. Đường Sa Uẩn cắn răng muốn trong thời gian ngắn đoạt xá thân thể Tần Khai Dịch!
Nhưng Tần Khai Dịch sẽ để Đường Sa Uẩn dễ dàng như nguyện sao? — Đương nhiên không có khả năng. Tuy bị Thẩm Phi Tiếu phong ấn tu vi, nhưng thân thể hắn cũng từng trải qua quá trình rèn luyện khi kết đan. Đối phó với Đường Sa Uẩn không có thật thể cũng dư dả, nhưng hiện tại vấn đề ở đây không phải là công kích đến từ Đường Sa Uẩn. Mà là…
“Ngươi điên rồi sao, Đường Sa Uẩn!” Trên thực tế Tần Khai Dịch nhìn thấy Đường Sa Uẩn liền có cảm giác rất thân thiết. Dù sao đều là xuyên qua giả vào thế giới này, khẳng định cũng có điểm giống nhau. Những chuyện Đường Sa Uẩn gặp phải khi ở Liên Hoa giáo, hắn mặc dù có ý muốn giúp nề hà thật sự là hữu tâm vô lực, cuối cùng cái gì cũng không có làm. Xem ra hiện tại, cô gái này hiển nhiên ngoan tâm hơn hắn nhiều …
“Ngươi biết ta?” Đường Sa Uẩn càng nhìn càng thấy Tần Khai Dịch có cảm giác quen thuộc kỳ quái: “Ngươi là ai? Ngươi biết ta?”
“… Ta.” Tần Khai Dịch không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tạm thời cách Đường Sa Uẩn một khoảng xa, muốn người phía trước tỉnh táo lại muột chút: “Ngươi trước hết đừng xúc động, có gì từ từ nói.”
“Ngươi cũng là xuyên qua tới sao? Là ngươi thay đổi nội dung vở kịch sao!!!” Nhưng linh hồn xuất khiếu, hiển nhiên Đường Sa Uẩn không có kiên nhẫn cùng Tần Khai Dịch chậm rãi giải thích. Giọng nói nàng càng chói tai hơn hiển nhiên là bị trận pháp Thẩm Phi Tiếu bày ra làm ảnh hưởng tâm trí, đã bắt đầu hỗn loạn: “Ngươi vì cái gì muốn hại ta? Ngươi vì cái gì muốn hại ta!!! Rõ ràng ta mới là nhân vật chính, ta mới là nhân vật chính!!! Người Thẩm Phi Tiếu thích phải là ta … Đều do ngươi làm hại, đều do ngươi hại ta!!!”
“…” Tần Khai Dịch hút một hơi sâu. Hắn không ngờ, Đường Sa Uẩn lại dám nói ra chuyện tuyệt đối không thể nói ra miệng như vậy!
|Tà Mị| Chương 75 Đăng bởi: admin
Đường Sa Uẩn cảm giác mình bị điên rồi.
Nàng chưa bao giờ nghĩ, lọt vào thế giới này nàng sẽ trải qua những chuyện đáng sợ như thế. Từ lúc ở bí cảnh gặp Tử Dương Bội, nàng liền trừng trừng mắt nhìn Tần Thạch lấy Vũ Lâm Linh mà nàng mơ ước đã lâu mang đi. Còn bản thân nàng … lại bất hạnh rơi vào tay Tử Dương Bội.
Từ đó, Đường Sa Uẩn cứ ngỡ mình chính là nhân vật chính, hoàn toàn tan nát.
Trời sinh ma thể, nàng bị Tử Dương Bội cầm tù cực kì tàn ác đưa cho đệ đệ hắn chữa thương. Quá trình thống khổ nhưng nàng không thể tự hại mình. Nếu không phải trong lòng còn sót lại một tia tín niệm chống đỡ, nàng đã sớm tự sát.
Mà tia tín niệm duy nhất trong lòng nàng kia chính là — nàng là biết nội dung vở kịch. Nàng có lẽ có thể đợi được đến lúc Thẩm Phi Tiếu đến cứu nàng! Dù sao mình cũng là một trong những thành viên trong hậu cung của Thẩm Phi Tiếu … nói không chừng …
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, cho đến khi bị Cà Tím đã hóa thành người mang đi liền tan biến. Nàng thấy Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng trao đổi điều kiện với Tử Dương Bội, biểu tình nhìn về phía nàng quả thật giống như một món hàng chứ không phải con người.
Nhìn đến một màn này, Đường Sa Uẩn như muốn hỏng mất. Nhưng mà vào giờ khắc này, nàng rốt cục tỉnh ngộ. Nội dung ở thế giới đã sớm bị thay đổi! Nếu không phải bị thay đổi, sao nàng lại gặp phải những chuyện khủng khiếp này. Nếu không phải bị thay đổi, sao Thẩm Phi Tiếu lại không có hứng thú với nàng? Nghĩ đến đây, trong đầu Đường Sa Uẩn liền hiện lên thân ảnh một người. Không thể nghi ngờ nữa, chính là cái người đã cứu Thẩm Phi Tiếu trong bí cảnh kia. Người này có liên quan rất lớn đến chuyện thay đổi nội dung vở kịch … Hắn chính là xuyên qua giả thứ hai!
Nghĩ vậy, Đường Sa Uẩn lại căn bản vô lực xoay chuyển. Nàng bị Tử Dương Bội cầm tù thì có năng lực đi thay đổi cái gì, chỉ có thể từng bước từng bước một nhìn mình đi vào con đường chết.
Nhưng vào giờ khắc này, lâm vào tuyệt vọng – Đường Sa Uẩn lại phát hiện cơ hội đến rồi …
Tần Khai Dịch không nghĩ tới mình lại có thể gặp lại Đường Sa Uẩn.
Không biết sao mà bị giam nguyên một tháng, một ngày chạng vạng, Tần Khai Dịch lại có thể mở cánh cửa gỗ kia ra.
Tần Khai Dịch nhìn cánh cửa mở rộng, phản ứng đầu tiên chính là: đây là một âm mưu của Thẩm Phi Tiếu. Nhưng chờ hắn quay lại bên giường tinh tế tự hỏi, lại phát hiện Thẩm Phi Tiếu căn bản không có lý do làm vậy.
Đúng thật là không có gì lý do. Tần Khai Dịch đã là con chim trong ***g, muốn chà nắm kiểu gì mà chẳng được. Hắn không cần phải mất công dư thừa đi thăm dò Tần Khai Dịch nữa. Dù sao dưới vũ lực tuyệt đối, mưu kế căn bản không quan trọng.
Cũng không biết Thẩm Phi Tiếu có tính toán khác, Tần Khai Dịch cứ như vậy rơi vào bẫy.
Hắn men theo hành lang, vì không mang giày nên đi chân trần trên sàn. Cảnh sắc chung quanh làm Tần Khai Dịch cảm giác hết sức quen thuộc, hơi chút tự hỏi sau đó liền nhớ lại. Kiến trúc này không phải đã từng xuất hiện trong mộng của hắn hay sao. Đương nhiên, đồng thời làm hắn nhớ lại đến cảnh tượng sởn tóc gáy ngày đó. Nhưng giờ sợ hãi cũng vô dụng, nỗi sợ hãi muốn trốn khỏi Thẩm Phi Tiếu đã trở thành áp lực ăn sâu trong lòng hắn.
Tần Khai Dịch có lẽ vĩnh viễn không biết ánh mắt Thẩm Phi Tiếu nhìn hắn bao nhiêu lần. Hắn vĩnh viễn không có khả năng biết trong đầu Thẩm Phi Tiếu luôn khắc sâu từng hành động, từng lời nói của người đeo mặt nạ. Nam nhân mang theo mặt nạ, tới vô ảnh đi vô tung đã ảnh hưởng quá giới hạn trong sinh mệnh Thẩm Phi Tiếu. Bất tri bất giác đã khắc sâu dấu vết trong linh hồn Thẩm Phi Tiếu.
Chính vì quá mức chú ý, chú ý tới dị thường.
Bên trong bí cảnh, Thẩm Phi Tiếu đã phát giác ra không khí quái dị giữa Tần Khai Dịch cùng Đường Sa Uẩn. Tuy hai người này chưa từng nói qua câu nào với nhau, nhưng trên người đều tản mát cùng một loại khí tức … Bọn họ, có bí mật chung.
Bí mật này, có lẽ có thể đủ để giải thích vì cái gì Tần Khai Dịch một mặt sắm vai người đeo mặt nạ, mặt khác lại muốn ám hại hắn.
Ngồi trên ghế, Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc, hắn nhìn Tần Khai Dịch cuống quít ra khỏi phòng, men theo trận pháp hắn bày ra đi đến một phương hướng. Cà Tím đứng bên người Thẩm Phi Tiếu, khóe miệng tươi cười khát vọng. Hắn tin, sau chuyện này, nữ nhân tên Đường Sa Uẩn này, sẽ hoàn toàn thuộc về mình.
Tần Khai Dịch đi theo hành lang được nửa đường liền cảm thấy không thích hợp. Rất an tĩnh, chung quanh một bóng người cũng không có. Tần Khai Dịch nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện cảnh tượng chung quanh giống cảnh trong mộng như đúc. Cũng căn phòng đó, cũng ***g đèn đó, thậm chí … ngay cả góc độ ánh sáng cũng giống hệt.
Trên lưng đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn cứ luôn cảm thấy cảnh sắc này … có cái gì đó quái dị, không thích hợp. Do dự hồi lâu, Tần Khai Dịch cắn răng quay người trở về. Hắn nên biết Thẩm Phi Tiếu khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Quan sát hết thảy, Thẩm Phi Tiếu nhìn thấy hành động của Tần Khai Dịch cũng không hề có phản ứng gì đặc biệt. Tần Khai Dịch phát hiện ra dị thường chỉ là chuyện bình thường. Nếu hắn không có phát hiện, ngược lại Thẩm Phi Tiếu sẽ thấy kỳ quái.
Nhưng đã chạy đến đây, có phát hiện hay không, cũng đã không có cái gì khác biệt.
Tần Khai Dịch quay trở về, đi không được bao lâu cũng rất mau chóng phát giác ra dị thường. Hắn cúi đầu nhìn sàn gỗ dưới chân, thở dài, quả nhiên đã rơi vào trận pháp. Thẩm Phi Tiếu, ngươi rốt cục muốn làm gì?
Nghi hoặc không được bao lâu, Tần Khai Dịch đi được thêm một đoạn nữa, chợt nghe đến phía sau phát ra một âm thanh rất nhỏ. Âm thanh kia có chút giống với nữ nhân rên rỉ, rồi lại giống như có cái gì đó khác nữa.
“Cái gì vậy…” Nghe đến cái âm thanh này, lông tơ trên người Tần Khai Dịch nháy mắt liền dựng đứng lên … Tình cảnh này cũng quá giống khúc dạo đầu khi nữ quỷ trong phim kinh dị chuẩn bị xuất hiện đi (gào thét —ing)!
“Cứu mạng … Cứu mạng …” Cả người Tần Khai Dịch đều cương cứng tại chỗ. Nhưng âm thanh kia lại càng ngày càng vang dội, thật giống như … ngay ở phía sau hắn.
“A a a a a!!!” Đến khi bả vai bị chụp phải, Tần Khai Dịch giống như mèo bị dẫm phải đuôi, kêu thảm một tiếng. Sau đó liền không chút do dự quay lại, hung hăng đấm một quyền ra đằng sau.
“A!” Trực tiếp bị nện một cái, người phía sau phát ra tiếng hô đau, lập tức lui lại đằng sau vài bước.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!” Tần Khai Dịch ôm ngực, cảm nhận trái tim mình nhảy tưng tưng: “Ngươi không biết ngươi dọa là hù chết người a, đậu …”
Bị Tần Khai Dịch đánh một quyền. Người nọ bưng mặt nữa ngày mới hoãn lại, sau đó cả giận nói: “Ngươi điên hả, ta tân tân khổ khổ tới cứu ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy!”
“Viêm Cốt!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Khai Dịch lập tức yên tĩnh. Hắn nhìn người trước mặt giống mình y như đúc, ngớ người nói: “Tại sao lại là ngươi?”
“Vì cái gì không thể là ta.” Viêm Cốt tức giận nói: “Bằng không ngươi cho là ai?”
“… Ách.” Tần Khai Dịch lộ ra biểu tình xấu hổ, hắn cũng không thể nói là hắn nghĩ thành nữ quỷ đi!
“Nha, nhìn cái bộ dạng này của ngươi kìa, cũng không tệ lắm nhỉ?” Quét mắt nhìn toàn thân Tần Khai Dịch, con ngươi Viêm Cốt máy động: “Xem ra Thẩm Phi Tiếu đối với ngươi cũng tốt lắm a?”
“…” Tần Khai Dịch đau khổ: “Ngươi vào bằng cách nào, Thẩm Phi Tiếu không phát hiện ra ngươi sao?”
“Ta không phải người, hắn sao có thể phát hiện ra ta.” Viêm Cốt không hề gì, nói: “Ta đến đưa ngươi đi, có đi hay không?”
“Thật không.” Tần Khai Dịch mấp máy miệng. Trong mắt lộ ra biểu tình hoài nghi — Viêm Cốt xuất hiện, thật sự quá trùng hợp.
“Đi thôi.” Viêm Cốt nói xong câu đó, nghĩ muốn lôi kéo Tần Khai Dịch. Nhưng ngay khi hắn kéo lấy tay thì bị Tần Khai Dịch không chút do dự né đi.
“Ngươi sao vậy!” Trong mắt Viêm Cốt xẹt qua một tia bối rối: “Ngươi không đi?”
“Ngươi không phải Viêm Cốt, ta vì cái gì phải đi.” Tần Khai Dịch cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho ta là thằng khờ sao?”
“Ngươi!” Viêm Cốt thấy Tần Khai Dịch không có mắc mưu, biểu tình nháy mắt liền vặn vẹo một chút. Ánh mắt của hắn lộ ra tia âm độc: “Ngươi đã không đi theo ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.”
“…” Tu vi bị phong ấn, đột nhiên làm Tần Khai Dịch nháy mắt cảm giác áp lực thực lớn …
“Đưa thân thể của ngươi cho ta!” Nhìn thấy mưu kế bị nhìn thấu, ‘Viêm Cốt’ rốt cục thẹn quá hóa giận, hô to một tiếng. Sau đó liền hướng về Tần Khai Dịch nhào tới, muốn dùng tay bóp cổ hắn.
“… Ba mẹ ngươi không nói cho ngươi biết, lúc muốn ra đại chiêu không được kêu lớn sao.” Tần Khai Dịch dễ dàng tránh thoát tập kích của người này: “Còn nữa, cơ thể của ta là của chính ta, làm sao có thể cho ngươi.”
“Ngươi!” Duy trì huyễn hình yêu cầu đại lượng ma lực, nhìn thấy ngụy trang của mình bị phá. Đường Sa Uẩn không chút do dự công kích Tần Khai Dịch. Nàng phải trong thời gian ngắn tìm kiếm một thân thể để đoạt xá. Nếu không kết cục của nàng chính là hồn phi phách tán!
Nam nhân trước mắt hiển nhiên chính là nhân tuyển tốt nhất, chẳng những là trời sinh ma thể mà một chút tu vi cũng không có. Đường Sa Uẩn cắn răng muốn trong thời gian ngắn đoạt xá thân thể Tần Khai Dịch!
Nhưng Tần Khai Dịch sẽ để Đường Sa Uẩn dễ dàng như nguyện sao? — Đương nhiên không có khả năng. Tuy bị Thẩm Phi Tiếu phong ấn tu vi, nhưng thân thể hắn cũng từng trải qua quá trình rèn luyện khi kết đan. Đối phó với Đường Sa Uẩn không có thật thể cũng dư dả, nhưng hiện tại vấn đề ở đây không phải là công kích đến từ Đường Sa Uẩn. Mà là…
“Ngươi điên rồi sao, Đường Sa Uẩn!” Trên thực tế Tần Khai Dịch nhìn thấy Đường Sa Uẩn liền có cảm giác rất thân thiết. Dù sao đều là xuyên qua giả vào thế giới này, khẳng định cũng có điểm giống nhau. Những chuyện Đường Sa Uẩn gặp phải khi ở Liên Hoa giáo, hắn mặc dù có ý muốn giúp nề hà thật sự là hữu tâm vô lực, cuối cùng cái gì cũng không có làm. Xem ra hiện tại, cô gái này hiển nhiên ngoan tâm hơn hắn nhiều …
“Ngươi biết ta?” Đường Sa Uẩn càng nhìn càng thấy Tần Khai Dịch có cảm giác quen thuộc kỳ quái: “Ngươi là ai? Ngươi biết ta?”
“… Ta.” Tần Khai Dịch không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tạm thời cách Đường Sa Uẩn một khoảng xa, muốn người phía trước tỉnh táo lại muột chút: “Ngươi trước hết đừng xúc động, có gì từ từ nói.”
“Ngươi cũng là xuyên qua tới sao? Là ngươi thay đổi nội dung vở kịch sao!!!” Nhưng linh hồn xuất khiếu, hiển nhiên Đường Sa Uẩn không có kiên nhẫn cùng Tần Khai Dịch chậm rãi giải thích. Giọng nói nàng càng chói tai hơn hiển nhiên là bị trận pháp Thẩm Phi Tiếu bày ra làm ảnh hưởng tâm trí, đã bắt đầu hỗn loạn: “Ngươi vì cái gì muốn hại ta? Ngươi vì cái gì muốn hại ta!!! Rõ ràng ta mới là nhân vật chính, ta mới là nhân vật chính!!! Người Thẩm Phi Tiếu thích phải là ta … Đều do ngươi làm hại, đều do ngươi hại ta!!!”
“…” Tần Khai Dịch hút một hơi sâu. Hắn không ngờ, Đường Sa Uẩn lại dám nói ra chuyện tuyệt đối không thể nói ra miệng như vậy!
|Tà Mị| Chương 75 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.