Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 32: Cún nhỏ Tạ ghen tuông

Lộc Thập

19/12/2021

Tạ Hành Dữ được anh ôm lấy, hiếm khi không được nước lấn tới, cậu thành thật đứng yên. Hai má cậu bị mái tóc ẩm ướt của anh vừa mới tắm sượt qua, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ đó.

Cậu giữ nguyên tư thế này một hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Chú nhỏ."

Tạ Hà như tỉnh mộng, lập tức buông cậu ra, chưa ý thức được mình vừa làm hành động thân mật quá mức. Anh nhanh chóng lùi lại, xấu hổ ho khan một tiếng: "Không có gì, chỉ muốn nói với cậu không cần vì chuyện này mà tự trách."

Tạ Hành Dữ mím môi —— Thật ra cậu không tự trách, chỉ là sợ chú nhỏ tức giận thôi. Nhưng bây giờ Tạ Hà dường như không chỉ không tức giận, mà còn nảy sinh một số cảm xúc phức tạp hơn.

Chuyện anh vừa mới nói, thật sự chỉ là nghe được thôi sao? Vì sao anh có thể biết kỹ càng tỉ mỉ được như vậy, còn bao gồm cả những chi tiết nhỏ nhặt không quan trọng?

Luôn cảm thấy, với tính cách trước kia của chú nhỏ, sẽ không để ý đến loại chuyện này.

Ánh mắt cậu dừng lại trên mặt Tạ Hà, muốn tìm điều mà anh đang che giấu sâu bên trong, nhưng cậu không thể nắm bắt được vì đối phương đã tránh tầm mắt. Tạ Hành Dữ rũ mắt xuống: "Chú nhỏ, chú nghĩ là... những người khác ở tiệc rượu nghe thấy con nhắc đến cô gái nên điều tra mới tiết lộ tin tức của cô ấy sao?"

"Tôi nghĩ khả năng đó không lớn." Tạ Hà nói "Mọi người được mời đến tiệc đều là người giàu có hoặc địa vị cao, không thể có liên quan gì đến một nữ sinh viên đại học bình thường cả, cũng không có lý do đi hại cô ấy. Tôi cảm thấy có thể là người quen của nữ sinh đó, vốn có thù với cô, nghe được tin đồn nên mới bỏ đá xuống giếng."

Anh nói rồi lại cầm điện thoại lên, tag người đầu tiên nhắc đến chuyện này trong nhóm: 【 Bạn có biết cô ấy ở bệnh viện nào không? 】

Thông tin của nhóm phú nhị đại vô cùng nhanh nhảu, hỏi thăm loại chuyện này khá dễ dàng. Quả nhiên năm phút sau đối phương liền xin thêm bạn tốt với anh, gửi cho anh địa chỉ chi tiết trong cuộc trò chuyện riêng và cũng nói cho anh biết tên của cô gái kia luôn.

Tạ Hà ngẩng đầu: "Chúng ta đến bệnh viện xem xem, dù sao cũng đang nhàn rỗi."

Tạ Hành Dữ không phản đối, nhưng ánh mắt nhìn anh lại có chút kỳ lạ —— Trước giờ chú nhỏ không phải là người lo chuyện bao đồng. Đuổi theo tội phạm mê gian ở tiệc rượu còn có thể nói là vì lo nghĩ cho an toàn của người trong nhà. Nhận nuôi mèo lang thang có thể nói là vì thích. Nhưng việc bạn gái cũ Chu Diệp tự sát không thành, hoàn toàn là "chuyện của người khác", không liên quan đến anh một chút nào.

Vì một chuyện "nghe nói" mà sinh ra sự đồng cảm sao? Vì sao thế nào cũng cảm thấy không phù hợp với logic của người bình thường.

Tạ Hành Dữ nghĩ như vậy nhưng vẫn ra ngoài cùng Tạ Hà. Tài xế đưa bọn họ đến cửa bệnh viện, Tạ Hà báo tên cô gái cho quầy lễ tân, rất nhanh chóng tìm được phòng bệnh của cô gái.

Một nơi như bệnh viện, thầy Tạ vẫn còn sợ hãi và kính sợ, nhưng có lẽ bởi vì mục đích lần này không phải đi khám bệnh nên gánh nặng tâm lý của anh đã giảm đi rất nhiều, ít nhất sẽ không quá lộ liễu.

Có một nam một nữ ở hành lang trước cửa phòng, trông như cha mẹ của cô gái, người cha đứng sang một bên thở dài còn người mẹ ngồi trên ghế lau nước mắt.

Tạ Hà bước tới giải thích mục đích đến cho bọn họ, hai vị phụ huynh nhìn anh có chút khó hiểu, cũng không hiểu họ là ai, đúng lúc Tạ Hành Dữ tiến lên: "Cháu học cùng trường với con gái cô chú, trước kia bạn ấy từng giúp cháu nhặt thẻ ăn cơm, vừa nghe tin chuyện của bạn nên cháu muốn đến thăm bạn một chút."

Tạ Hà liếc cậu một cái, nghĩ tên nhóc này nói dối còn không đỏ mặt. Trường đại học cậu theo học và trường cô gái theo học có bắn đại bác cũng không tới. Còn nhặt thẻ ăn cơm... tên nhóc này từ trước tới nay chưa bao giờ ăn cơm ở trường.

Nhưng diện mạo cún nhỏ Tạ thật sự rất khiến người ta mê muội. Một nam sinh ngoan ngoãn lại đẹp trai có thể dễ dàng khiến mọi người mất cảnh giác. Thấy cậu cũng là một sinh viên liền không nghi ngờ cậu, cha mẹ cô gái gật đầu: "Bạn cùng phòng của nó đang ở bên trong cùng nó."

Tạ Hành Dữ định đẩy của đi vào thì bị Tạ Hà ngăn lại, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng đi vào, tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy."

Tạ Hành Dữ: "..."

Vì sao chú nhỏ lại để bụng đến cô gái này như vậy?

Tạ Hà vào phòng một mình, người bạn cùng phòng đi cùng cô gái bên trong bước ra. Cô trò chuyện với cha mẹ cô gái, sau đó đi đến bên cạnh Tạ Hành Dữ, nghi ngờ nhìn cậu hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: "Sao trước kia tôi chưa từng gặp cậu? Cậu hơn tuổi sao?"



"Sinh viên năm ba."

"Kỳ lạ, cậu thật sự học trường của bọn tôi sao? Cậu đẹp trai như vậy mà tôi chưa từng nghe nói đến."

Tạ Hành Dữ chỉ cười cười, cũng không nói tiếp.

Đối phương còn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Cậu tên là gì?"

"Tạ Hành Dữ."

Ba chữ "Tạ Hành Dữ" nói nổi danh cũng đúng, mà nói không nổi danh cũng không sai. Người trong giới nghe đến họ "Tạ" sẽ tự động liên tưởng đến nhà họ Tạ, tiện đà nghĩ đến "con trai Tạ Cẩn" mới có thể nhớ ra Tạ Hành Dữ là ai. Mà người ngoài giới đối với ba chữ này thì hoàn toàn không biết gì, nên nói ra cũng không có gì to tát.

Quả nhiên, đối phương nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hỏi tiếp: "Mấy chữ nào?"

Tạ Hành Dữ chưa kịp nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc dữ dội từ trong phòng bệnh.

Cửa phòng đóng chặt, có thể nghe thấy qua cánh cửa cho thấy tiếng khóc lớn đến mức nào, giống như một cơn xúc động bộc phát không thể kiềm chế được.

Vẻ mặt của cha mẹ cô gái lập tức thay đổi, họ đẩy cửa xông vào. Tạ Hành Dữ theo sau nhìn vào, thấy Tạ Hà đang ngồi bên giường bệnh, không biết đã nói gì mà nữ sinh như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng túm lấy quần áo anh, bổ nhào vào trong lòng anh gào khóc lớn.

Tạ Hành Dữ chau mày.

Tạ Hà nghe thấy cửa phòng mở ra, vừa quay đầu lại đã thấy cha mẹ cô gái lo lắng đứng ở cửa, liền vẫy tay với bọn họ, ý bảo bọn họ đừng nói gì. Anh tiếp tục xoa dịu cô gái đang mất kiểm soát cảm xúc, vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, em* cứ nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đi. Chúng tôi sẽ tìm cách giải lấy lại công bằng giúp em."

*Em ở đây là vì mình nghĩ thầy Tạ đối xử với bạn nữ như học sinh ấy, để cô thì nghe hơi xa cách mà đang an ủi, không hợp lý thì bẩu mình đổi nhóa

Tạ Hành Dữ nhíu mày càng chặt hơn —— Chuyện này đúng là có chút liên quan đến anh, anh thuận tay giúp đòi lại công bằng cũng không có vấn đề gì, nhưng mà... Vì sao chú nhỏ lại đối xử tốt với cô gái đó như vậy, bình thường chưa từng đối xử với cậu dịu dàng như vậy đâu!

Ánh mắt cún nhỏ Tạ có chút thay đổi, cắn răng nói: "Chú nhỏ nói xong thì ra ngoài nhanh đi, đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi."

Cô bạn cùng phòng nhìn nhìn cậu, lại nhìn nhìn Tạ Hà trong phòng bệnh, bỗng nhiên lùi lại một bước —— Chú nhỏ?

Mối quan hệ giữa hai người này là gì?

Vừa rồi ánh mắt Tạ Hành Dữ là gì?

Tạ Hà mặc kệ sự thúc giục của cậu, thấy cô gái dần dần nín khóc, anh nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cô như trấn an: "Vừa rồi là số điện thoại di động của tôi, nếu em có gì khó xử thì hãy gọi cho tôi. Tôi đi trước đây."

Cô gái gật đầu, sụt sịt: "Cảm ơn, đi đường cẩn thận."

Tạ Hà rời phòng, để cha mẹ cô đi vào rồi đóng cửa phòng lại. Lúc này mới trừng mắt nhìn Tạ Hành Dữ: "Tự nhiên giục cái gì, không thấy tôi đang cố gắng khuyên nhủ sao?"

Tạ Hành Dữ siết chặt cổ tay anh, bước nhanh kéo anh đến nơi không có người, hạ giọng, gần như đang nghiến răng nghiến lợi: "Chú nhỏ không quen biết cô ấy, cần gì phải để tâm như vậy? Chuyện này con sẽ xử lý tốt, không cần chú nhỏ lo lắng."

Tạ Hà nghe giọng điệu của cậu, nghi hoặc nói: "Cô ấy vẫn là một học sinh mà, giống với cậu. Vào thời điểm như này không phải nên có người quan tâm đến sao?"



"Có cha mẹ cô ấy quan tâm, chú nhỏ xem náo nhiệt cái gì?" Tạ Hành Dữ nhìn xuống, thấy quần áo bên kia ướt đẫm nước mắt của cô gái, cậu trực tiếp vươn tay cởi áo khoác "Về đổi áo khác đi."

Tạ Hà không hiểu nổi, cảm thấy phản ứng của tên nhóc này thật kỳ quái: "Về giặt qua là được."

"Đổi cái khác." Tạ Hành Dữ nói với giọng điệu không được nói chen vào. Cậu bỗng nhiên tiến sát vào đối phương "Chú nhỏ có tình cảm đặc biệt gì với "học sinh" sao? Lần trước nói với con chuyện về học sinh, quan tâm đến cô gái đã tự tử này vì cô ấy là một học sinh —— Chú bằng lòng đối xử tốt với con, không so đo với con vì vô cớ gây rối, không lẽ cũng bởi vì con là "học sinh"?

Tạ Hà đột nhiên bị cậu chất vấn, đồng tử hơi co rụt lại, theo bản năng nhắm mắt, ậm ừ nói: "Cậu... cũng biết bản thân vô cớ gây rối."

Dường như anh biểu hiện quá rõ ràng.

Nhưng anh làm giáo viên nhiều năm như vậy, sự quan tâm chăm sóc học sinh sắp khắc vào xương cốt, sao có thể dễ dàng thay đổi được?

Mặc dù anh chỉ là một giáo viên dạy những môn tự chọn không nổi tiếng, nhưng có quá nhiều học sinh chọn khóa học của anh. Mỗi khi các môn tự chọn kín chỗ, những học sinh không chọn được cũng sẽ bí mật đến.

Hoặc có lẽ nhìn anh không quá nghiêm khắc nên luôn có một ít học sinh tìm đến văn phòng anh, và nói chuyện với anh về những vấn đề này vấn đề kia. Hầu hết đều là học sinh nữ, dần dà, anh cũng biết được các loại tâm sự suy nghĩ của con gái.

Vừa rồi anh trao đổi ngắn với cha mẹ cô gái kia, biết được rằng con gái họ rất ít khi nói chuyện với họ. Sau khi được cấp cứu đến bệnh viện cũng để bạn cùng phòng vào với mình chứ không để cha mẹ vào. Lúc này anh mới muốn vào nói chuyện cùng cô gái đó, có lẽ sẽ hiệu quả hơn bố mẹ cô ấy.

Anh ấy chỉ đứng trên cương vị của một giáo viên và quan tâm đến một học sinh mà thôi, nhưng Tạ Hành Dữ lại có vẻ hơi tức giận vì hành vi của anh.

Anh chột dạ không dám nhìn cậu, mặc dù cũng không biết là đang chột dạ cái gì, ho khan một tiếng: "Đừng làm loạn, tôi đã hỏi rõ ràng rồi, cô ấy nói chưa từng kết thù với ai. Nếu nhất định phải nói ai muốn trả thù cô ấy thì có thể là bạn trai cũ."

"Bạn trai cũ?"

Tạ Hà gật đầu: "Chúng ta về rồi nói sau."

Tạ Hành Dữ không hỏi thêm nữa, họ cùng nhau xuống tầng, vừa đi đến cổng bệnh viện thì vô tình đụng phải Tạ Cẩn.

Tạ Cẩn hình như đã vội vàng lại đây trên đường đi làm, y xụ mặt, nhìn thấy hai người liền hỏi: "Có chuyện gì thế, gọi cho hai người đều không có ai nghe máy?"

"A" Tạ Hà chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng trước khi đến bệnh viện, không ngờ Tạ Cẩn lại gọi đến "Em để điện thoại im lặng, không nghe thấy —— Sai anh cả lại tới đây vậy?"

"Anh hỏi lão Tần em ở đâu thì nói em với Hành Dữ đến bệnh viện rồi. Anh hỏi đến bệnh viện làm gì thì lão bảo cậu hai không nói. Anh còn tưởng em lại xảy ra chuyện gì rồi nên mới chạy vội đến đây nhìn xem." Tạ Cẩn nhìn anh từ đầu đến chân, thấy anh có vẻ không giống như bị bệnh "Rốt cuộc hai người đến bệnh viện làm gì?"

Tạ Hà nói cho y biết chuyện đã xảy ra, lúc này Tạ Cẩn mới thở phào một hơi: "Hai người không sao thì tốt. Thật là, trước khi ra ngoài không thể thông báo một chút sao, cứ phải làm anh lo lắng."

Tạ Hà không dám nói "Là do anh cả lo lắng quá mức", cẩn thận nói: "Vậy anh quay lại công ty nữa không?"

"Không quay lại, về thẳng nhà luôn."

Tạ Cẩn xoay người lại, nhìn thấy Tạ Hành Dữ không nói một lời đứng bên cạnh, trong lòng có chút nóng nảy, liền túm gáy con trai đẩy vào trong xe: "Thế con vì sao lại không nghe máy? Biểu tình của con sao vậy, uống giấm?"

Tạ Hà cũng chui vào trong xe theo bọn họ, nhìn bóng lưng anh cả, trong lòng nghi hoặc ——

Kỳ lạ, hình như anh có chuyện gì đó quan trọng muốn hỏi Tạ Cẩn, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook