Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực
Chương 77: Phiên ngoại 1: Đạp gió rẽ sóng
Lộc Thập
17/01/2022
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tuần trăng mật
Một tháng sau khi học kỳ bắt đầu, Tạ Hà đột nhiên nhận được thông báo cuối tuần này nhà trường trưng dụng thời gian muốn làm buổi diễn thuyết gì đó. Vừa khéo xung đột với thời gian lên lớp của anh, bảo anh tìm thời gian khác để dạy bù.
Tạ Hà nghĩ một khi giờ học môn tự chọn bị chiếm dụng thì không có cơ hội để dạy bù nữa. Nhưng anh cũng không quá để ý đến việc dạy ít đi một tiết, anh có thể đuổi kịp tiến độ khi dạy vào tiết sau. Nhưng đám học sinh thì than trời than đất, nói nhà trường trưng dụng thời gian để làm buổi diễn thuyết gì đó rất là không hợp lý.
Mặc kệ đám học sinh oán giận thế nào, thầy Tạ vô cùng vui vẻ về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay mới là thứ ba, đợi đến thứ bảy tuần sau mới phải lên lớp. Nói cách khác anh có thể một hơi nghỉ tận mười ngày.
Anh về nhà nói với Tạ Hành Dữ, cậu ngay lập tức nổi lên tâm tư khác: "Được nghỉ lâu như vậy... Hay là chúng ta ra ngoài đi hưởng tuần trăng mật đi?"
Tạ Hà: "...?"
Anh kinh ngạc nhìn đối phương: "Cậu không sao chứ?"
Họ đã ở bên nhau bao rồi rồi mà giờ mới đi hưởng tuần trăng mật? Hơn nữa cũng không đủ một tháng, thời gian chỉ có mười ngày.
"Thanh minh qua rồi, ngày 1 tháng 5 vẫn chưa tới. Hiện giờ chính là thời điểm tốt." Tạ Hành Dữ vừa nói tình vừa nói lý "Kỳ nghỉ thì mọi người ra ngoài đi chơi rất nhiều, đương nhiên phải chọn thời điểm không có ai rồi —— Mười ngày đủ cho một chuyến đi chơi rồi, đợi sau này tìm thêm cơ hội đi hai mươi ngày, không phải là đủ một tháng sao?"
Tạ Hà im lặng.
Lần đầu anh biết "Tuần trăng mật" còn có thể chia ra như vậy.
Cuối cùng, thầy Tạ vẫn không đánh lại được cún nhỏ lì lợm, bị cậu lừa ra khỏi nhà. Tạ Hành Dữ nói thẳng với cha "Con muốn xin mười ngày nghỉ", trước khi y phát hỏa thì bổ sung thêm "Đi du lịch cùng chú nhỏ".
Tạ Cẩn cố nén xúc động muốn đánh con trai, một lời khó nói hết: "Trên đường chú ý an toàn."
Vì thế, Tạ Hà và Tạ Hành Dữ sắp xếp hành lý trong vòng nửa ngày ngắn ngủn, đặt vé máy bay. Nói là đi du lịch nhưng khi thầy Tạ ngồi ở khoang hạng nhất vẫn còn cảm thấy như mình đang ở trong mơ.
Anh nhìn tầng mây ngoài cửa sổ với cảm xúc lẫn lộn. Anh nghĩ thời gian ở bên Tạ Hành Dữ càng dài, anh càng có xu hương bị cậu đồng hóa, cảm thấy bản thân không còn là bản thân nữa. Với anh trước kia, việc "đi du lịch" này là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Hai người hạ cánh khi sắc trời đã chập tối, họ vào thẳng khách sạn năm sao đã đặt trước đó. Ăn cơm tắm rửa rồi đi ngủ sớm, nạp đủ năng lượng chờ đến ngày mai.
Tạ hà không biết nhóc thối này đã lên kế hoạch gì, anh cũng lười biết đến. Dù sao Tạ Hành Dữ đã nói anh không cần suy nghĩ gì cả, cứ đi cùng cậu là được rồi.
Buổi sáng hôm sau, hai người rời khỏi khách sạn. Tạ Hà còn tưởng cậu muốn mang anh đi tản bộ bên bờ biển, ai ngờ tên nhóc này không nói hai lời đi thuê thuyền buồm, nói muốn ra khơi.
Tạ Hà lập tức tê hết cả da đầu, cảm thấy cún nhỏ điên rồi. Anh cứng đờ đứng trên bờ, nhìn Tạ Hành Dữ hứng thú bừng bừng nhảy lên thuyền, vẫy tay với anh: "Mau lên đây nào!"
Tạ Hà rùng mình: "Cậu chắc chắn? Cậu sẽ chơi thứ này sao?"
"Đương nhiên, trước kia con thường xuyên chơi đó." Tạ Hành Dữ nắm chặt tay anh "Tin con."
Tạ Hà không tình nguyện bị cậu kéo lên thuyền. Trước kia thường chơi? Cái "trước kia" này là bao lâu trước kia rồi?
Tạ Hành Dữ giúp anh mặc áo phao, cởi dây buộc thuyền, cho thuyền buồm rời bến. Thuyền này không lớn, chỉ có thể chứa ba bốn người, tính ổn định so với thuyền lớn kém hơn một chút nhưng đổi lại thì càng thêm kích thích.
Chú nhỏ không thể vận động kịch liệt, cưỡi thuyền buồm không tính là vận động kịch liệt đúng không?
Hôm nay thời tiết khá tốt, nắng không gắt, gió hơi mạnh, hai người đều đã thoa kem chống nắng trước khi ra ngoài. Tạ Hành Dữ chợt nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: "Chú không bị say tàu chứ?"
Tạ Hà nghĩ đã lên đến đây rồi mới hỏi anh có say tàu hay không còn tác dụng sao? Tức giận hừ một tiếng, không thèm để ý đến cậu.
Tạ Hành Dữ thấy anh còn có thể giận dỗi, hiển nhiên là không say tàu. Cậu không khỏi yên lòng, chờ rời cảng hoàn toàn mới bắt đầu giương buồm lên.
Càng ra xa cảng, gió lại càng mạnh. Tạ Hà chưa kịp nếm trải mùi vị của gió biển thì đã cảm giác được thân tàu nghiêng một cách dữ dội. Anh không khỏi căng thẳng, nắm chặt lấy ván thuyền: "Tạ Hành Dữ! Rốt cuộc cậu có làm được không!"
"Được được được, đừng lo lắng!" Tạ Hành Dữ còn đang kéo căng buồm "Chú nhỏ cũng không chịu giúp con một chút, một người đương nhiên chậm rồi."
"Cậu cũng không dạy tôi!"
Tạ Hành Dữ khẽ cười ra tiếng, cậu vẫn có thể đứng vững trên chiếc thuyền buồm đang nghiêng ngả, không nhanh không chậm thu lại cánh buồm. Tạ Hà chỉ cảm thấy nhóc thúi này vô cùng thiếu đánh, chắc chắn là cố ý.
Anh dựa lưng vào cạnh thuyền. Khi nghiêng đầu anh có thể thấy nước biển chảy ngược với vận tốc rất nhanh. Do thân tàu nghiêng nên càng gần mặt biển, như thể chỉ còn cách mặt biển trong gang tấc, vươn tay ra là có thể chạm vào.
Cơ thể anh dần quen với độ nghiêng này, ma xui quỷ khiến vươn tay ra. Lòng bàn tay chìm trong nước, nước biển mát lạnh nhanh chóng truyền qua giữa các ngón tay khiến anh nổi da gà.
Thích quá.
Quần áo trên người vốn đã bị phơi nóng dưới ánh mặt trời, nước biển mát lạnh làm cho anh cảm thấy dễ chịu. Anh không nhịn được đưa tay vào trong nước thêm một lúc và thò hẳn người ra ngoài.
"Này." Tạ Hành Dữ không ngờ anh lớn gan như vậy, vội vang ngăn lại "Không sợ ngã xuống sao?"
"Ngã xuống thì cậu lại mang tôi lên." Tạ Hà cũng không quay đầu lại "Cậu không sợ lật thuyền, mà còn sợ tôi ngã xuống à?"
"Không lật được." Tạ Hành Dữ chắc chắn "Chỉ cần không có sóng to thì có nghiêng cũng sẽ không lật, yên tâm."
Cậu nói rồi bỗng nhiên nhếch khóe miệng: "Nắm chắc."
Tạ Hà chưa kịp hiểu nắm chắc cái gì đã cảm giác thân tàu nghiêng về một bên. Từ nghiên sang bên phải thành nghiêng sang bên trái. Anh không kịp nắm chắc ván thuyền đã theo quán tính ngã về bên còn lại, đâm thẳng vào một lồng ngực quen thuộc.
Anh nhìn mặt Tạ Hành Dữ gần trong gang tấc, rất có xúc động muốn đánh cậu.
Tạ Hành Dữ cúi đầu hôn lên khóe môi anh, khẽ hỏi: "Thế nào, thuyền buồm chơi thích không?"
"Nếu không phải cùng cậu thì chơi càng thích."
Tạ Hành Dữ khựng lại, lại nở nụ cười lần nữa: "Chú nhỏ thật là miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo."
Cậu điều chỉnh lại buồm theo hướng gió thay đổi. Thân thuyền cuối cùng cũng ngừng nghiêng, cậu buông Tạ Hà ra: "Nếu chú thích thì sau này chúng ta có thể đến tiếp. Thuê thuyền có khoang lớn có thể ở lại được, chúng ta lênh đênh trên biển cả ngày."
Tạ Hà lau nước trên tay: "Sao cậu không nói thẳng là mua một chiếc du thuyền cho tôi đi?"
"Cũng không phải không được."
Thuyền đang giương buồm ra khơi, gió biển thổi vào mặt hơi mặn và ẩm ướt, tiếng nước chảy ào ào vỗ vào thân thuyền, khuấy động lên những con sóng trắng xóa, tựa như có cảm giác "Đạp gió rẽ sóng".
Tạ Hà duỗi người trên thuyền, gối đầu vào đùi Tạ Hành Dữ. Trời xanh vô tận cùng biển cả mênh mông gặp nhau ở cuối tầm mắt, làm cho người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy dễ chịu.
Thuyền thuận buồm xuôi gió trên biển một hồi, thân thuyền đột nhiên hơi nhấp nhô. Tạ Hà ngồi dậy nhìn sắc trời có chút âm u, gió cũng trở lớn.
Anh hơi lo lắng hỏi: "Trời sắp mưa sao?"
"Ừm, chúng ta về thôi." Tạ Hành Dữ nói "Tiếc thật, vốn có thể chơi thêm một lúc nữa. Nhưng thời tiết trên biển thay đổi rất nhanh."
Xa xa cũng có rất nhiều thuyền buồm cùng du thuyền trở về, bởi vì gió càng ngày càng mạnh, nước biển bắt đầu nổi lên. Gió biển càng ngày càng lạnh, ẩm ướt khiến Tạ Hà phải nắm chặt quần áo.
Tạ Hành Dữ thấy vậy thì lấy một chiếc áo khoác không mặc trong túi đưa cho anh: "Mau mặc thêm vào."
Mưa gió sắp đến, thuyền buồm tăng tốc trở về. Cuối cùng cũng kịp thời trở về bến cảng, hai người nhanh chóng trở về khách sạn, nhưng trên người vẫn còn ướt sũng nước mưa, quần áo đã ướt gần hết.
Tạ Hành Dữ vội đẩy anh vào phòng tắm: "Đi tắm đi, con sẽ lấy quần áo cho chú."
Tạ Hà cởi quần áo ướt, mở vòi hoa sen xối vào người, đồng thời mở nước nóng vào bồn tắm. Đợi đến khi rửa sạch hết hơi lạnh trên người, bồn tắm cũng đầy thì anh mới vào bồn tắm ngâm người.
Nước ấm chảy qua cơ thể khiến anh rùng mình nhẹ nhõm thở ra một hơi thỏa mãn. Sau đó nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, Tạ Hành Dữ cũng vào cùng, nhướng mày: "Chú tắm bồn, để con tắm bằng vòi hoa sen?"
Tạ Hà mở mắt: "Không chê chật thì cậu cũng có thể tiến vào."
Thật ra bồn tắm rất lớn, thêm một người cũng không quá chật. Nhưng Tạ Hành Dữ cũng không đi vào, đứng gội đầu dưới vòi hoa sen: "Không được, con sẽ chờ lên giường rồi 'tiến vào'."
Tạ Hà: "..."
Không phải chứ, đi du lịch cũng không quên làm chuyện xấu sao?
Có điều chuyện này để nói sau, hiện tại anh chỉ muốn ngâm bồn. Anh nằm ngâm một lát, sau đó ngồi dậy thêm sữa tắm, hỏi: "Ngày mai đi đâu chơi?"
"Ngày mai không ra ngoài được. Con xem dự báo thời tiết có thể chiều mới trời mới trong hẳn." Tạ Hành Dữ nói "Có thể đi thử suối nước nóng của khách sạn rồi ăn chút gì đó."
Tạ Hà không có dị nghị, lại nghe cậu nói: "Buổi tối hôm nay cũng sẽ vất vả một chút, có lẽ ngày mai chú cũng không còn sức để ra ngoài."
"..."
Vừa nghe thấy buổi tối phải vất vả, Tạ Hà liền không muốn động đậy, ra lệnh: "Tôi mệt quá, hay là cậu giúp tôi tắm đi."
Tạ Hành Dữ tủi thân: "Rõ ràng chú là người nằm hưởng thụ, vì sao so với con còn mệt hơn vậy?"
Ngoài miệng thì không tình nguyện nhưng thực tế thì hành động lại rất thành thật. Tạ Hà từ trong phòng tắm đi ra, mặc áo choàng tắm chìm vào trong sô pha mềm mại, chỉ cảm thấy lười biếng không muốn làm cái gì.
Hạt mưa rơi trên cửa kính sát trần làm kính mờ mịt, tiếng mưa bên ngoài không ngớt. Hạt mưa va vào lá cây phát ra âm thanh tí tách, rửa sạch cây cỏ càng thêm xanh tươi.
Tạ Hành Dữ gọi cơm trưa lên, hai người chia nhau uống một chai rượu vang đỏ. Cảm giác hơi say khiến Tạ Hà có chút lâng lâng, cầm điện thoại nhắn tin cho Tạ Cẩn. Nhắn với anh cả rằng bọn họ đi chơi thật sự rất vui.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình bị nhấc bổng từ sô pha lên giường, lập tức đề cao cảnh giác: "Làm gì? Không phải nói buổi tối sao?"
"Hôm nay trời âm u như vậy, cũng không khác buổi tối là mấy. Bây giờ sướng, buổi tối an tâm đi ngủ. Không phải loại thời tiết này thích hợp nhất để đi ngủ sao?'
Tạ Hà không nghe ra "ngủ" này là cái ngủ nào. Anh động cánh tay, cảm thấy bả vai có chút đau: "Tôi nói này, cậu không mệt sao? Vì sao tinh lực tên nhóc cậu lại dư thừa như vậy? Chèo thuyền xong mà vẫn còn sức để làm loại chuyện này?"
Tạ Hành Dữ cởi thắt lưng áo choàng tắm của anh, ghé sát vào bên tai anh nhẹ nhàng ngửi mùi thơm do bồn tắm để lại trên người anh: "Vận động có thể hỗ trợ giấc ngủ, như vậy buổi chiều chú có thể ngủ càng ngon."
Tạ Hà vẻ mặt kỳ quái, nghĩ nếu Tạ Cẩn biết lời y nói bị con trai dùng cho việc này thì liệu sẽ đánh cậu hay không.
Anh ôm lấy cổ đối phương: "Chỉ một lần."
"Được." Tạ Hành Dữ chớp mắt, nhẹ giọng hỏi "Có thể dùng tư thế con thích được không?"
"...Tùy cậu."
____________________
Sâm: Phiên ngoại cuối cùng sẽ nói một chút về nguyên chủ nhé
Hết PN1
Edit: Sâm Sâm
***
Tuần trăng mật
Một tháng sau khi học kỳ bắt đầu, Tạ Hà đột nhiên nhận được thông báo cuối tuần này nhà trường trưng dụng thời gian muốn làm buổi diễn thuyết gì đó. Vừa khéo xung đột với thời gian lên lớp của anh, bảo anh tìm thời gian khác để dạy bù.
Tạ Hà nghĩ một khi giờ học môn tự chọn bị chiếm dụng thì không có cơ hội để dạy bù nữa. Nhưng anh cũng không quá để ý đến việc dạy ít đi một tiết, anh có thể đuổi kịp tiến độ khi dạy vào tiết sau. Nhưng đám học sinh thì than trời than đất, nói nhà trường trưng dụng thời gian để làm buổi diễn thuyết gì đó rất là không hợp lý.
Mặc kệ đám học sinh oán giận thế nào, thầy Tạ vô cùng vui vẻ về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay mới là thứ ba, đợi đến thứ bảy tuần sau mới phải lên lớp. Nói cách khác anh có thể một hơi nghỉ tận mười ngày.
Anh về nhà nói với Tạ Hành Dữ, cậu ngay lập tức nổi lên tâm tư khác: "Được nghỉ lâu như vậy... Hay là chúng ta ra ngoài đi hưởng tuần trăng mật đi?"
Tạ Hà: "...?"
Anh kinh ngạc nhìn đối phương: "Cậu không sao chứ?"
Họ đã ở bên nhau bao rồi rồi mà giờ mới đi hưởng tuần trăng mật? Hơn nữa cũng không đủ một tháng, thời gian chỉ có mười ngày.
"Thanh minh qua rồi, ngày 1 tháng 5 vẫn chưa tới. Hiện giờ chính là thời điểm tốt." Tạ Hành Dữ vừa nói tình vừa nói lý "Kỳ nghỉ thì mọi người ra ngoài đi chơi rất nhiều, đương nhiên phải chọn thời điểm không có ai rồi —— Mười ngày đủ cho một chuyến đi chơi rồi, đợi sau này tìm thêm cơ hội đi hai mươi ngày, không phải là đủ một tháng sao?"
Tạ Hà im lặng.
Lần đầu anh biết "Tuần trăng mật" còn có thể chia ra như vậy.
Cuối cùng, thầy Tạ vẫn không đánh lại được cún nhỏ lì lợm, bị cậu lừa ra khỏi nhà. Tạ Hành Dữ nói thẳng với cha "Con muốn xin mười ngày nghỉ", trước khi y phát hỏa thì bổ sung thêm "Đi du lịch cùng chú nhỏ".
Tạ Cẩn cố nén xúc động muốn đánh con trai, một lời khó nói hết: "Trên đường chú ý an toàn."
Vì thế, Tạ Hà và Tạ Hành Dữ sắp xếp hành lý trong vòng nửa ngày ngắn ngủn, đặt vé máy bay. Nói là đi du lịch nhưng khi thầy Tạ ngồi ở khoang hạng nhất vẫn còn cảm thấy như mình đang ở trong mơ.
Anh nhìn tầng mây ngoài cửa sổ với cảm xúc lẫn lộn. Anh nghĩ thời gian ở bên Tạ Hành Dữ càng dài, anh càng có xu hương bị cậu đồng hóa, cảm thấy bản thân không còn là bản thân nữa. Với anh trước kia, việc "đi du lịch" này là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Hai người hạ cánh khi sắc trời đã chập tối, họ vào thẳng khách sạn năm sao đã đặt trước đó. Ăn cơm tắm rửa rồi đi ngủ sớm, nạp đủ năng lượng chờ đến ngày mai.
Tạ hà không biết nhóc thối này đã lên kế hoạch gì, anh cũng lười biết đến. Dù sao Tạ Hành Dữ đã nói anh không cần suy nghĩ gì cả, cứ đi cùng cậu là được rồi.
Buổi sáng hôm sau, hai người rời khỏi khách sạn. Tạ Hà còn tưởng cậu muốn mang anh đi tản bộ bên bờ biển, ai ngờ tên nhóc này không nói hai lời đi thuê thuyền buồm, nói muốn ra khơi.
Tạ Hà lập tức tê hết cả da đầu, cảm thấy cún nhỏ điên rồi. Anh cứng đờ đứng trên bờ, nhìn Tạ Hành Dữ hứng thú bừng bừng nhảy lên thuyền, vẫy tay với anh: "Mau lên đây nào!"
Tạ Hà rùng mình: "Cậu chắc chắn? Cậu sẽ chơi thứ này sao?"
"Đương nhiên, trước kia con thường xuyên chơi đó." Tạ Hành Dữ nắm chặt tay anh "Tin con."
Tạ Hà không tình nguyện bị cậu kéo lên thuyền. Trước kia thường chơi? Cái "trước kia" này là bao lâu trước kia rồi?
Tạ Hành Dữ giúp anh mặc áo phao, cởi dây buộc thuyền, cho thuyền buồm rời bến. Thuyền này không lớn, chỉ có thể chứa ba bốn người, tính ổn định so với thuyền lớn kém hơn một chút nhưng đổi lại thì càng thêm kích thích.
Chú nhỏ không thể vận động kịch liệt, cưỡi thuyền buồm không tính là vận động kịch liệt đúng không?
Hôm nay thời tiết khá tốt, nắng không gắt, gió hơi mạnh, hai người đều đã thoa kem chống nắng trước khi ra ngoài. Tạ Hành Dữ chợt nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: "Chú không bị say tàu chứ?"
Tạ Hà nghĩ đã lên đến đây rồi mới hỏi anh có say tàu hay không còn tác dụng sao? Tức giận hừ một tiếng, không thèm để ý đến cậu.
Tạ Hành Dữ thấy anh còn có thể giận dỗi, hiển nhiên là không say tàu. Cậu không khỏi yên lòng, chờ rời cảng hoàn toàn mới bắt đầu giương buồm lên.
Càng ra xa cảng, gió lại càng mạnh. Tạ Hà chưa kịp nếm trải mùi vị của gió biển thì đã cảm giác được thân tàu nghiêng một cách dữ dội. Anh không khỏi căng thẳng, nắm chặt lấy ván thuyền: "Tạ Hành Dữ! Rốt cuộc cậu có làm được không!"
"Được được được, đừng lo lắng!" Tạ Hành Dữ còn đang kéo căng buồm "Chú nhỏ cũng không chịu giúp con một chút, một người đương nhiên chậm rồi."
"Cậu cũng không dạy tôi!"
Tạ Hành Dữ khẽ cười ra tiếng, cậu vẫn có thể đứng vững trên chiếc thuyền buồm đang nghiêng ngả, không nhanh không chậm thu lại cánh buồm. Tạ Hà chỉ cảm thấy nhóc thúi này vô cùng thiếu đánh, chắc chắn là cố ý.
Anh dựa lưng vào cạnh thuyền. Khi nghiêng đầu anh có thể thấy nước biển chảy ngược với vận tốc rất nhanh. Do thân tàu nghiêng nên càng gần mặt biển, như thể chỉ còn cách mặt biển trong gang tấc, vươn tay ra là có thể chạm vào.
Cơ thể anh dần quen với độ nghiêng này, ma xui quỷ khiến vươn tay ra. Lòng bàn tay chìm trong nước, nước biển mát lạnh nhanh chóng truyền qua giữa các ngón tay khiến anh nổi da gà.
Thích quá.
Quần áo trên người vốn đã bị phơi nóng dưới ánh mặt trời, nước biển mát lạnh làm cho anh cảm thấy dễ chịu. Anh không nhịn được đưa tay vào trong nước thêm một lúc và thò hẳn người ra ngoài.
"Này." Tạ Hành Dữ không ngờ anh lớn gan như vậy, vội vang ngăn lại "Không sợ ngã xuống sao?"
"Ngã xuống thì cậu lại mang tôi lên." Tạ Hà cũng không quay đầu lại "Cậu không sợ lật thuyền, mà còn sợ tôi ngã xuống à?"
"Không lật được." Tạ Hành Dữ chắc chắn "Chỉ cần không có sóng to thì có nghiêng cũng sẽ không lật, yên tâm."
Cậu nói rồi bỗng nhiên nhếch khóe miệng: "Nắm chắc."
Tạ Hà chưa kịp hiểu nắm chắc cái gì đã cảm giác thân tàu nghiêng về một bên. Từ nghiên sang bên phải thành nghiêng sang bên trái. Anh không kịp nắm chắc ván thuyền đã theo quán tính ngã về bên còn lại, đâm thẳng vào một lồng ngực quen thuộc.
Anh nhìn mặt Tạ Hành Dữ gần trong gang tấc, rất có xúc động muốn đánh cậu.
Tạ Hành Dữ cúi đầu hôn lên khóe môi anh, khẽ hỏi: "Thế nào, thuyền buồm chơi thích không?"
"Nếu không phải cùng cậu thì chơi càng thích."
Tạ Hành Dữ khựng lại, lại nở nụ cười lần nữa: "Chú nhỏ thật là miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo."
Cậu điều chỉnh lại buồm theo hướng gió thay đổi. Thân thuyền cuối cùng cũng ngừng nghiêng, cậu buông Tạ Hà ra: "Nếu chú thích thì sau này chúng ta có thể đến tiếp. Thuê thuyền có khoang lớn có thể ở lại được, chúng ta lênh đênh trên biển cả ngày."
Tạ Hà lau nước trên tay: "Sao cậu không nói thẳng là mua một chiếc du thuyền cho tôi đi?"
"Cũng không phải không được."
Thuyền đang giương buồm ra khơi, gió biển thổi vào mặt hơi mặn và ẩm ướt, tiếng nước chảy ào ào vỗ vào thân thuyền, khuấy động lên những con sóng trắng xóa, tựa như có cảm giác "Đạp gió rẽ sóng".
Tạ Hà duỗi người trên thuyền, gối đầu vào đùi Tạ Hành Dữ. Trời xanh vô tận cùng biển cả mênh mông gặp nhau ở cuối tầm mắt, làm cho người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy dễ chịu.
Thuyền thuận buồm xuôi gió trên biển một hồi, thân thuyền đột nhiên hơi nhấp nhô. Tạ Hà ngồi dậy nhìn sắc trời có chút âm u, gió cũng trở lớn.
Anh hơi lo lắng hỏi: "Trời sắp mưa sao?"
"Ừm, chúng ta về thôi." Tạ Hành Dữ nói "Tiếc thật, vốn có thể chơi thêm một lúc nữa. Nhưng thời tiết trên biển thay đổi rất nhanh."
Xa xa cũng có rất nhiều thuyền buồm cùng du thuyền trở về, bởi vì gió càng ngày càng mạnh, nước biển bắt đầu nổi lên. Gió biển càng ngày càng lạnh, ẩm ướt khiến Tạ Hà phải nắm chặt quần áo.
Tạ Hành Dữ thấy vậy thì lấy một chiếc áo khoác không mặc trong túi đưa cho anh: "Mau mặc thêm vào."
Mưa gió sắp đến, thuyền buồm tăng tốc trở về. Cuối cùng cũng kịp thời trở về bến cảng, hai người nhanh chóng trở về khách sạn, nhưng trên người vẫn còn ướt sũng nước mưa, quần áo đã ướt gần hết.
Tạ Hành Dữ vội đẩy anh vào phòng tắm: "Đi tắm đi, con sẽ lấy quần áo cho chú."
Tạ Hà cởi quần áo ướt, mở vòi hoa sen xối vào người, đồng thời mở nước nóng vào bồn tắm. Đợi đến khi rửa sạch hết hơi lạnh trên người, bồn tắm cũng đầy thì anh mới vào bồn tắm ngâm người.
Nước ấm chảy qua cơ thể khiến anh rùng mình nhẹ nhõm thở ra một hơi thỏa mãn. Sau đó nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, Tạ Hành Dữ cũng vào cùng, nhướng mày: "Chú tắm bồn, để con tắm bằng vòi hoa sen?"
Tạ Hà mở mắt: "Không chê chật thì cậu cũng có thể tiến vào."
Thật ra bồn tắm rất lớn, thêm một người cũng không quá chật. Nhưng Tạ Hành Dữ cũng không đi vào, đứng gội đầu dưới vòi hoa sen: "Không được, con sẽ chờ lên giường rồi 'tiến vào'."
Tạ Hà: "..."
Không phải chứ, đi du lịch cũng không quên làm chuyện xấu sao?
Có điều chuyện này để nói sau, hiện tại anh chỉ muốn ngâm bồn. Anh nằm ngâm một lát, sau đó ngồi dậy thêm sữa tắm, hỏi: "Ngày mai đi đâu chơi?"
"Ngày mai không ra ngoài được. Con xem dự báo thời tiết có thể chiều mới trời mới trong hẳn." Tạ Hành Dữ nói "Có thể đi thử suối nước nóng của khách sạn rồi ăn chút gì đó."
Tạ Hà không có dị nghị, lại nghe cậu nói: "Buổi tối hôm nay cũng sẽ vất vả một chút, có lẽ ngày mai chú cũng không còn sức để ra ngoài."
"..."
Vừa nghe thấy buổi tối phải vất vả, Tạ Hà liền không muốn động đậy, ra lệnh: "Tôi mệt quá, hay là cậu giúp tôi tắm đi."
Tạ Hành Dữ tủi thân: "Rõ ràng chú là người nằm hưởng thụ, vì sao so với con còn mệt hơn vậy?"
Ngoài miệng thì không tình nguyện nhưng thực tế thì hành động lại rất thành thật. Tạ Hà từ trong phòng tắm đi ra, mặc áo choàng tắm chìm vào trong sô pha mềm mại, chỉ cảm thấy lười biếng không muốn làm cái gì.
Hạt mưa rơi trên cửa kính sát trần làm kính mờ mịt, tiếng mưa bên ngoài không ngớt. Hạt mưa va vào lá cây phát ra âm thanh tí tách, rửa sạch cây cỏ càng thêm xanh tươi.
Tạ Hành Dữ gọi cơm trưa lên, hai người chia nhau uống một chai rượu vang đỏ. Cảm giác hơi say khiến Tạ Hà có chút lâng lâng, cầm điện thoại nhắn tin cho Tạ Cẩn. Nhắn với anh cả rằng bọn họ đi chơi thật sự rất vui.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình bị nhấc bổng từ sô pha lên giường, lập tức đề cao cảnh giác: "Làm gì? Không phải nói buổi tối sao?"
"Hôm nay trời âm u như vậy, cũng không khác buổi tối là mấy. Bây giờ sướng, buổi tối an tâm đi ngủ. Không phải loại thời tiết này thích hợp nhất để đi ngủ sao?'
Tạ Hà không nghe ra "ngủ" này là cái ngủ nào. Anh động cánh tay, cảm thấy bả vai có chút đau: "Tôi nói này, cậu không mệt sao? Vì sao tinh lực tên nhóc cậu lại dư thừa như vậy? Chèo thuyền xong mà vẫn còn sức để làm loại chuyện này?"
Tạ Hành Dữ cởi thắt lưng áo choàng tắm của anh, ghé sát vào bên tai anh nhẹ nhàng ngửi mùi thơm do bồn tắm để lại trên người anh: "Vận động có thể hỗ trợ giấc ngủ, như vậy buổi chiều chú có thể ngủ càng ngon."
Tạ Hà vẻ mặt kỳ quái, nghĩ nếu Tạ Cẩn biết lời y nói bị con trai dùng cho việc này thì liệu sẽ đánh cậu hay không.
Anh ôm lấy cổ đối phương: "Chỉ một lần."
"Được." Tạ Hành Dữ chớp mắt, nhẹ giọng hỏi "Có thể dùng tư thế con thích được không?"
"...Tùy cậu."
____________________
Sâm: Phiên ngoại cuối cùng sẽ nói một chút về nguyên chủ nhé
Hết PN1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.