Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 77: Ký ức quay lại (7)
Kỵ Kình Nam Khứ
21/05/2024
Mầm cây nảy nở, gió mát thổi qua khung cửa sổ, mùa xuân ở tổng đàn ma đạo không thua kém gì so với những nơi khác.
Cửu Chi Đăng ngồi bên cửa sổ, trên người mặc trang phục của Phong Lăng, mái tóc đen nhánh tung bay theo gió.
Hắn ta cầm bút cúi đầu, lúc viết lúc dừng như định viết một bức thư thật dài.
Ngoài cửa sổ mây bay lởn vởn, một ngọn gió thổi qua thổi bay lá thư hắn ta vừa mới viết được đoạn đầu lên ngọn cây ngoài cửa.
Cửu Chi Đăng cau mày, đang định đứng dậy thì nghe bên ngoài có tiếng chuông lanh lảnh vang lên, sau đó là giọng nói biếng nhác: “Kính gửi huynh trưởng Hành Chi, xa cách nhiều ngày, vô cùng mong nhớ. Huynh trưởng gửi thư tới, ta đọc suốt ngày đêm. Từng câu từng chữ đều khắc ghi trong lòng, hôm qua còn có chữ bước vào trong giấc mơ...”
Cửu Chi Đăng vừa vui mừng vừa hoảng hốt đứng dậy, thậm chí không nỡ tốn nhiều thời gian đi vòng ra mở cửa, đẩy cánh cửa sổ hơi hé mở toang hết cỡ.
Từ Hành Chi chọn một cành cao trên cây du bên cửa sổ, nhàn nhã ngồi đó, tay phải ôm đầu, chuông lục giác trên cổ tay vang vọng theo gió mát, tay còn lại cầm lá thư, cất tiếng đọc rõ ràng.
Gương mặt lạnh nhạt của Cửu Chi Đăng hơi ửng hồng: “Sư huynh, huynh... Đừng đọc.”
Từ Hành Chi gấp giấy lại, kẹp ở đầu ngón tay, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cây, đôi chân dài vừa nhấc lên đã lướt qua bệ cửa sổ, cười nói: “Sư huynh lại tới tìm ngươi xin rượu đây.”
Cửu Chi Đăng nhận lấy thư trong tay y: “Sư huynh cứ tới bất cứ lúc nào huynh muốn, đệ xin đợi mọi lúc.”
Bước vào từ cửa sổ, Từ Hành Chi dựa lưng vào bên cửa, nhìn xung quanh: “Không nói chứ rượu chỗ ngươi không tệ chút nào.”
Cửu Chi Đăng giơ tay gạt hoa rụng trên tóc Từ Hành Chi xuống: “Sư huynh muốn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây. Chỉ cần Tiểu Đăng có, chỉ cần sư huynh muốn, Tiểu Đăng sẽ cho sư huynh.”
Dứt lời, ngón tay hắn ta trông như hững hờ lướt qua nốt ruồi quyến rũ lòng người ở dưới mắt Từ Hành Chi.
Từ trước tới nay Cửu Chi Đăng luôn lạnh nhạt thờ ơ, khắc kỷ tuân thủ lễ độ, dù tiếp xúc như thế với hắn ta, Từ Hành Chi cũng không cảm thấy rằng hắn ta có động cơ không đàng hoàng.
Sau khi làm động tác đó xong, Cửu Chi Đăng quay người đi ra ngoài, gọi: “Lục Vân Hạc.”
Lục Vân Hạc đẩy cửa đi vào, thấy Từ Hành Chi tới thì đôi mắt vốn lạnh lẽo càng thêm phần u ám, nhưng gã vẫn vái chào đúng lễ tiết theo sự ra hiệu bĩnh tĩnh của Cửu Chi Đăng: “Thuộc hạ tham kiến Từ sư huynh.”
Mặc dù Từ Hành Chi không ưa gã vì lúc trước gã cưỡng ép Thạch Bình Phong tới Phong Lăng Sơn đón Cửu Chi Đăng về ma đạo, nhưng nể mặt Cửu Chi Đăng, y vẫn dùng vẻ mặt bình thường chào hỏi với gã, ung dung cười nói: “Lúc ta lẻn vào đây đã thấy Tạp Tứ. Tuyệt đối không được nói cho hắn biết ta tới đây, nếu không hắn lại kéo ta đi so kiếm thuật nửa ngày mất.”
Lục Vân Hạc đáp lời rồi hiểu ý đi ra, một lúc sau ôm một vò rượu ngon vào rồi lại đóng cửa đi mất.
Cửu Chi Đăng dùng nước mơ hâm rượu, bày chén ra cho Từ Hành Chi, cầm bầu rượu lên rót một chén rượu đã được hâm nóng cho y. Rượu trong veo được rót vào tới miệng chén mới ngừng, rượu vừa khéo gồ lên so với miệng chén, trông vui mắt vui tai cực kỳ.
Từ Hành Chi ngậm miệng chén, ngửa đầu uống cạn, y há miệng ra đặt chén rượu xinh xắn xuống bàn, tiện đà nở một nụ cười tươi rói với Cửu Chi Đăng.
Chỉ nhìn một loạt động tác ấy của y, trong mắt Cửu Chi Đăng hiện lên vẻ dịu dàng vô hạn, cầm bình rót thêm một chén nữa cho Từ Hành Chi: “Sao sư huynh không dẫn theo Mạnh sư đệ đi cùng?”
Vừa nhắc tới Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi lại cảm thấy buồn cười.
Gần đây thung lũng Nam Sơn ầm ĩ chuyện thi quỷ, Từ Hành Chi muốn mài giũa hắn nên xin Quảng Phủ Quân thay hắn, việc diệt thi quỷ lần này do Mạnh Trọng Quang dẫn theo vài đệ tử Phong Lăng đi xử lý.
Dù thực lực Mạnh Trọng Quang kém đến đâu đi nữa, được những đồ quý giá trợ giúp, tu vi Kim Đan cấp ba đã mạnh hơn phần lớn đệ tử ở Phong Lăng Sơn rồi, hắn còn là đệ tử chính thức của Thanh Tĩnh Quân, cứ đi theo y làm nũng quay vòng vòng thì ra thể thống gì nữa?
Hôm nay trước khi đi nhóc ranh còn lưu luyến không rời, dặn dò mãi, bảo y không được nhân lúc hắn vắng mặt mà đi tìm Cửu Chi Đăng, nếu bị hắn phát hiện sẽ khiến y đẹp mặt.
Một thằng nhóc, làm gì được mình?
Nhưng vẫn phải báo một tiếng, hôm nay trước khi đi y đã gửi linh hàm cho Mạnh Trọng Quang, nói cho hắn biết mình muốn tới tổng đàn ma đạo uống rượu, chắc hẳn bây giờ hắn đã nhận được thư rồi.
Tên nhóc thối, giỏi quá rồi, dám uy hiếp ta.
Ngươi xem xem ta có nghe lời ngươi không.
Nghĩ tới dáng vẻ tức giận nhe răng trợn mắt của hắn, tâm trạng Từ Hành Chi bỗng tốt lên, y uống một chén, thuận miệng nói: “Hắn bận việc.”
Cửu Chi Đăng nhìn vào mắt Từ Hành Chi: “Sư huynh nói với Thanh Tĩnh Quân chuyện huynh và hắn định kết làm đạo lữ rồi hả?”
Từ Hành Chi sờ mũi, híp mắt cười: “Ngươi đừng nói với Trọng Quang... Cuộc thi Thiên bảng lần này, nếu ta tiếp tục giữ vị trí đứng đầu, ta sẽ tuyên bố lúc đoạt giải nhất, Mạnh Trọng Quang là đạo lữ của Từ Hành Chi ta, ta muốn chính thức kết duyên với hắn.”
Y nói xong thì nâng chén lên chạm nhẹ với Cửu Chi Đăng: “Chúc mừng trước nào.”
Rượu lay động, vài giọt rượu trong chén Từ Hành Chi bắn vào chén Cửu Chi Đăng khiến chén rượu vốn vừa đủ của hắn ta tràn ra một chút. . ngôn tình hài
Yết hầu Cửu Chi Đăng nhấp nhô, bỏ chén xuống lấy khăn gấm ra chậm rãi lau tay, giọng nói không nghe ra vui hay giận: “Sư huynh đúng là to gan mà. Chắc đệ tử bốn môn phái sẽ bị sư huynh dọa sợ luôn.”
Từ Hành Chi vui vẻ nói: “Ta muốn nhìn dáng vẻ há hốc miệng của bọn họ. Nhất là Bắc Nam, cứ nghĩ tới vẻ mặt ấy của hắn là ta thấy vui.”
“Sư huynh vui vẻ là được.”
Từ Hành Chi tự lấy bầu rượu rót đầy chén cho mình: “Không nói chứ lần trước hôn lễ của Tuyết Trần náo nhiệt quá chừng, ta nhìn mà mê, hôm đó ta cũng phải làm một trận như thế.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửu Chi Đăng chỉ cảm thấy lá gan mình đau nhức, hắn ta ngạc nhiên khi mình vẫn có thể cất lời trong sự đau đớn: “Nếu sư huynh thành thân với nữ thì thông báo cho cả tứ hải, chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Nhưng kết đạo lữ với người cùng giới, toàn lẳng lặng mà làm... Còn gióng trống khua chiêng, mở tiệc mời khách thì trong đạo môn chưa có tiền lệ này.”
Từ Hành Chi không quan tâm: “Vậy thì để ta tạo ra tiền lệ này đi.”
Hôm nay uống rượu say lòng người hơn hẳn, chưa tới một canh giờ, trên mặt Cửu Chi Đăng và Từ Hành Chi đều hiện vẻ ngà ngà say.
Từ Hành Chi híp mắt nhìn sắc trời bên ngoài.
Cửu Chi Đăng hỏi: “Sư huynh muốn về sao?”
Từ Hành Chi đứng dậy: “Gần đủ rồi.”
Cửu Chi Đăng cất giọng gọi: “Lục Vân Hạc.”
Lục Vân Hạc lại như bóng ma xuất hiện lần nữa ở cửa, trong lòng ôm một vò rượu, bỏ xuống rồi lại lặng lẽ quay người đi ra ngoài.
Từ Hành Chi hỏi: “Hắn vẫn luôn im lìm như thế sao?”
Cửu Chi Đăng bình thản nói: “Ít nói cũng tốt.”
Từ Hành Chi: “Hắn dám bắt nạt người sao?”
Cửu Chi Đăng đáp: “Đệ lên Nguyên anh rồi, ở tổng đàn này ai dám bắt nạt đệ chứ?”
Cửu Chi Đăng nói xong thì lấy vò rượu nhỏ, đưa cho Từ Hành Chi: “Mang ít rượu về cho sư phụ.”
Từ Hành Chi vươn tay nhận nhưng lúc bốn ngón tay đặt trên vò ngọc, Cửu Chi Đăng lại không buông ra.
Hắn ta mở to đôi mắt hẹp dài của mình ra, trong mắt như phủ kín hơi rượu, mơ hồ có cả ánh nước, khiến vỏ bọc lạnh nhạt tự kiềm chế từ trước tới nay của hắn ta nứt ra một khe hở nhỏ khó nhận ra.
Từ Hành Chi nghĩ hắn ta say rồi nên cười giỡn: “Sao thế, không nỡ cho à?”
Cửu Chi Đăng nhẹ giọng nói: “Sư huynh hôn đệ một cái đi.”
Từ Hành Chi bật cười, vươn tay ấn trán hắn ta một cái: “Say thật rồi hả?”
Cửu Chi Đăng đưa vò rượu cho y, hơi sương mù mịt trong mắt tan bớt, vẻ mặt lơ mơ cũng tỉnh táo trở lại.
Hắn ta thay đổi tự nhiên trả lời: “Hình như hơi say rồi.”
Cửu Chi Đăng tiễn Từ Hành Chi ra cửa, hai người sóng vai đi tầm trăm thước, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Từ Hành Chi hỏi hắn ta: “Lần này cuộc thi Thiên bảng sẽ được tổ chức ở Phong Lăng. Ngươi có đến không?”
Cửu Chi Đăng nghĩ ngợi một lúc: “Công việc bận rộn, khó nói trước. Nhưng đi hay không đi đệ cũng sẽ sai người báo cho sư huynh biết một tiếng.”
“Sai người thông báo làm gì?” Từ Hành Chi tùy ý mở cánh tay thon dài ra, ôm vai Cửu Chi Đăng: “Viết nốt bức thư ngươi đang viết dở đi rồi sai người gửi tới. Ta và ngươi viết thư cho nhau mấy lần rồi, lần nào ngươi trả lời toàn là gì không, văn chương kiểu cách khách sáo quá chừng, gộp lại cũng chẳng bằng bức thư hôm nay ngươi viết.”
Cửu Chi Đăng cúi đầu: “Vâng.”
Từ Hành Chi cầm Bút nhàn rỗi gõ nhẹ lên trán hắn ta: “Vâng gì mà vâng? Lần nào cũng vâng dạ đâu ra đấy, lần trước độ lôi kiếp mà im lìm chẳng báo câu nào. Ta nói với ngươi cái gì là ngươi vứt hết đi đúng không? Nếu không phải do ta nhìn thấy mây độ kiếp thì cũng không biết ngươi tự ý độ kiếp Nguyên anh. Ta tới tìm ngươi, ngươi còn thiết lập kết giới không cho bất cứ ai vào?”
Cửu Chi Đăng nhỏ giọng đáp: “Đệ không muốn sư huynh bị thương.”
Từ Hành Chi mắng hắn ta một câu rồi lại mềm lòng, vươn tay xoa sau gáy hắn ta: “May mà vượt qua rồi, không uổng công ta canh giữ cho ngươi ở dưới chân núi một đêm.”
Cửu Chi Đăng bỗng ngẩng đầu lên: “Sư huynh, đêm đó...”
Từ Hành Chi vẫn dửng dưng gãi má: “Ơ, chưa nói với ngươi à. Đêm đó ta vẫn luôn ở dưới núi.”
Cổ họng Cửu Chi Đăng nghèn nghẹn: “Sư huynh...”
Từ Hành Chi nói: “Ta ở Phong Lăng, nghĩ ngươi đang ở đây chịu khổ, dù sao cũng không ngủ được, chi bằng tới gần ngươi thêm một chút cho yên tâm.”
Nói thêm mấy câu nữa, Từ Hành Chi mới đi về.
Từ lúc Từ Hành Chi nói câu “canh giữ cho ngươi một đêm”, lồng ngực Cửu Chi Đăng chua xót, đập loạn lên, tới tận khi quay lại phòng, ngồi bên bàn đọc sách, trái tim ấy vẫn y như con thỏ giãy giụa trong chảo dầu.
Sáu chữ ấy có gì đặc biệt đâu nhưng trái tim của hắn ta lại bị nó giày xéo ngang dọc câu móc đủ kiểu tới rỉ máu đầm đìa, nhưng rồi lại vui vẻ chịu đựng.
Hắn ta càng muốn từ bỏ Từ Hành Chi thì càng mê mẩn mỗi một lời nói, mỗi một hành động của y.
Chắc là vì nhập ma, bây giờ hắn ta nhìn sư huynh lâu sẽ không nhịn được muốn nuốt sư huynh vào bụng, nhìn gương mặt kiêu ngạo của y khi nằm dưới người mình lộ ra vẻ mặt hoảng hốt và hưởng thụ.
Trên bàn rượu vừa rồi, có mấy lần Cửu Chi Đăng đã nhẫn nhịn nỗi kích động muốn xé tan vỏ bọc quân tử khắc kỷ lương thiện thuần khiết của mình.
Nhưng hắn ta có thể kiềm chế được bao lâu nữa đây?
Hắn ta nghĩ thế, lấy lu gốm hoa lam dưới bàn ra.
Trong đó đều là thư mà Cửu Chi Đăng viết cho Từ Hành Chi, mỗi một bức, mỗi một cuốn mở ra sẽ thấy nội dung trong đó khiến tất cả mọi người mặt đỏ tai nóng.
Những bức thư này, bao gồm cả bức hôm nay hắn ta viết, hắn ta chưa bao giờ gửi đi, cũng không có ý định gửi đi, hắn ta chỉ thỉnh thoảng lật xem vào ban đêm.
Đây là bí mật u ám nhất trong lòng Cửu Chi Đăng, hắn ta sẽ không nói cho bất cứ ai nghe.
Lúc này Lục Vân Hạc đẩy cửa đi vào.
Cửu Chi Đăng che giấy trong tay lại, không hề có ý định ngẩng đầu lên nhìn gã: “Chuyện gì?”
Lục Vân Hạc đứng ở đó, cả người y như thanh đao sắc bén rút ra khỏi vỏ: “Vừa nãy thấy ngài đang uống rượu với Từ Hành Chi nên không báo với ngài được... Hắc Thủy Bảo làm phản rồi.”
Đôi môi mỏng của Cửu Chi Đăng hơi mím lại lên, không thèm ngẩng đầu lên: “Đàn áp.”
“Đối với sự bất mãn của các chi nhánh, ngoại trừ đàn áp dẹp yên ra ngài không còn mệnh lệnh gì khác sao?” Giọng điệu Lục Vân Hạc đầy sự trào phúng: “Ngài biết rõ bọn họ muốn gì.”
Cửu Chi Đăng nói thẳng: “Ta không cho bọn họ thứ bọn họ muốn được, cũng không muốn cho.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Vân Hạc nói: “Thế thì các nhánh ma đạo ngài phải đàn áp còn nhiều lắm. Bọn họ sẽ không chấp nhận một tôn chủ đã lên Nguyên anh rồi mà không có ý định mở rộng lãnh thổ ma đạo, cũng không có ý định trả thù chính đạo vì cái chết của Tạp La tướng quân năm xưa. Nhất là... người đó còn trưởng thành ở tiên môn.”
Nói tới đây, giọng gã có thêm mấy phần kiêu căng khiến người ta chán ghét: “Cả gan hỏi ngài một câu, rốt cuộc trái tim của ngài hướng về ma đạo hay hướng về Phong Lăng?”
Cửu Chi Đăng không muốn tranh luận với gã, lặp lại mệnh lệnh của mình một lần nữa: “Đàn áp Hắc Thủy Bảo. Không cần biết sống hay chết, dẫn bảo chủ của Hắc Thủy Bảo tới gặp ta. Có hiểu lời ta nói không?”
Lục Vân Hạc mỉm cười, chắp tay xin lui.
Lúc đóng cửa lại, trong mắt gã lóe lên vẻ nghiêm nghị, mãi tới tận khi hai mắt gã nhìn vào chỗ Từ Hành Chi rời đi mới dần nở nụ cười khẩy đầy ẩn ý.
Không vội, cứ từ từ.
Chờ Lục Vân Hạc đi mất, Cửu Chi Đăng lại xách một cái lu dưới bàn lên.
Trong đó chứa rất nhiều thư, phần lớn đống thư này đều đến từ các chi nhánh ma đạo, từ nửa năm trước, chúng đã bay tới chỗ hắn ta như tuyết rơi. Bề ngoài thư đều là chúc mừng hắn ta thành công lên Nguyên anh, trong câu từ lại ẩn đề nghị hắn ta chấn chỉnh ma đạo, tấn công bốn môn phái.
Tất cả những thứ này đều vì hắn ta lên được Nguyên anh.
Mà lão tổ Nguyên anh trước đó trong ma đạo là thúc thúc khát máu sát phạt của hắn ta – Tạp La.
Đối với bốn môn phái mà nói, Tạp La là một sát thần điên dại khát máu ăn thịt, nhưng đối với ma đạo mà nói hắn ta lại là anh hùng hào kiệt không may bỏ mình.
Còn bây giờ Tạp La mới xuất hiện, thế mà hắn ta lại không muốn trả thù bốn môn phái, sao thế được? Sao có thể như thế?
Năm đó, hắn ta bị đưa tới bốn môn phái, bốn môn phái nghi ngờ hắn ta, cho rằng hắn ta có ý đồ khác.
Bây giờ, hắn ta quay lại ma đạo, ma đạo cũng nghi ngờ hắn ta, cho rằng hắn ta có ý đồ khác.
Cửu Chi Đăng mệt mỏi ngả vào ghế, vừa thê lương vừa buồn cười nghĩ: Rốt cuộc Cửu Chi Đăng này có mấy trái tim mà để mặc người ta giày xéo?
Lúc Từ Hành Chi quay lại Phong Lăng, không có gì bất ngờ khi bị Quảng Phủ Quân chặn lại.
Y nghi ngờ rằng trong lúc Quảng Phủ Quân xử lý công vụ đã xếp “túm bím tóc Từ Hành Chi” vào nhóm nhiệm vụ quan trọng cần hoàn thành.
Y quỳ trước cửa điện Thanh Trúc, mặt Quảng Phủ Quân đầy khí đen lượn lờ, không quan tâm tới đệ tử đi qua đi lại, gằn giọng quát to: “Ngươi lại chạy đi đâu mà người đầy mùi rượu thối hoắc thế này?”
Từ Hành Chi sờ mũi: “Người nói hết rồi đó, người ta ám đầy mùi rượu, ta nói ta đi nghe giảng ở đạo tràng Thủy Lục dưới núi, người tin không?”
Bàn tay Quảng Phủ Quân giáng xuống đỉnh đầu y: “Còn cãi nữa!”
Từ Hành Chi đã biết trước tiếp theo mình sẽ phải chịu những gì.
Quảng Phủ Quân lạnh lùng nói: “Cút về chép sách!”
Từ Hành Chi thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên, sầu muộn rất đúng lúc: “Sư thúc...”
Quả nhiên, nhìn vẻ mặt đau khổ ấm ức của y, Quảng Phủ Quân dịu hẳn xuống: “Không thương lượng gì hết. Hôm nay chép “Lịch sử Phong Lăng” ba lần. Sáng mai nộp cho ta.”
Từ Hành Chi cam chịu cúi thấp đầu, hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”
“Sư huynh không được khỏe, đang ở trong điện nghỉ ngơi.” Nhắc tới Thanh Tĩnh Quân, vẻ mặt bền chắc như thép của Quảng Phủ Quân hơi thả lỏng ra một chút: “Bỏ cái ý nghĩ bảo sư huynh nói đỡ cho ngươi đi.”
Từ Hành Chi cau mày: “Từ sau lần sư phụ xuất quan trước đó, hình như sức khỏe luôn không tốt cho lắm, cứ bị ốm mãi, không phải bị tẩu hỏa nhập ma đó chứ?”
Quảng Phủ Quân bác bỏ: “Sư huynh không phải người không biết chừng mực như thế... Nếu ngươi quan tâm hiếu thuận thật thì lo toan công việc trong phái nhiều hơn đi, chia sẻ gánh nặng với sư huynh, đừng...”
“Khê Vân.”
Quảng Phủ Quân nghe tiếng gọi thì dừng lời quở mắng lại, quay lại nhìn.
Thanh Tĩnh Quân đứng trên bậc thềm, khoác áo đứng đó, môi hơi tái, gió thổi căng phồng tay áo, nếp quần áo nhăn nhúm xộc xệch khiến Từ Hành Chi có cảm giác dưới lớp da ấy chẳng có xương thịt gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo gió.
Thanh Tĩnh Quân dịu dàng nói: “Ta bảo Hành Chi ra ngoài mua rượu. Ngươi đừng phạt hắn.”
Quảng Phủ Quân: “Sư huynh, hắn tự nhận ra ngoài uống rượu rồi.”
Thanh Tĩnh Quân ngây ngẩn ơ một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi ấm ức dùng ánh mắt tỏ ý: Sư phụ, người ra chậm mất rồi, hai ta chưa thống nhất khẩu cung.
Thanh Tĩnh Quân vuốt mũi, đôi mắt đen nhánh đảo hai vòng, tiếp tục mạnh miệng giải thích: “Hắn ra ngoài mua rượu cho ta, uống mấy ngụm không sao hết.”
Quảng Phủ Quân: “Sư huynh, quy định của Phong Lăng như thế rồi, quyết không thể vì Từ Hành Chi mà nhượng bộ! Bắt hắn chép “Lịch sử Phong Lăng” ba lần đã khoan dung lắm rồi!”
Thanh Tĩnh Quân cò kè mặc cả với Quảng Phủ Quân: “Hay là một lần thôi?”
Quảng Phủ Quân nghiêm nghị: “Không được!”
Thanh Tĩnh Quân mềm giọng nói: “Khê Vân.”
Quảng Phủ Quân: “...”
Thanh Tĩnh Quân nhìn chằm chằm Quảng Phủ Quân bằng đôi mắt sáng ngời: “Khê Vân.”
Quảng Phủ Quân đỡ trán, vội vàng phất tay áo, quay mặt không nhìn Thanh Tĩnh Quân nữa: “Một lần thì một lần. Xem như nể mặt sư huynh.”
Thanh Tĩnh Quân tinh nghịch nháy mắt với Từ Hành Chi ở sau lưng Quảng Phủ Quân.
Quảng Phủ Quân quay lưng về phía ông, đương nhiên không biết vị sư huynh mà mình dốc lòng lo lắng đang làm trò gì.
Ông ấy dặn Từ Hành Chi: “Cuộc thi Thiên bảng lần này sẽ tổ chức ở Phong Lăng chúng ta, công việc phức tạp, lại rất nhiều, ngươi là đệ tử đứng đầu của Phong Lăng, dù chuyện lớn chuyện nhỏ gì ngươi cũng phải trợ giúp ta, lo liệu cho thỏa đáng, tuyệt đối không được ra ngoài chơi bời nữa, ngươi biết chưa?”
Cửu Chi Đăng ngồi bên cửa sổ, trên người mặc trang phục của Phong Lăng, mái tóc đen nhánh tung bay theo gió.
Hắn ta cầm bút cúi đầu, lúc viết lúc dừng như định viết một bức thư thật dài.
Ngoài cửa sổ mây bay lởn vởn, một ngọn gió thổi qua thổi bay lá thư hắn ta vừa mới viết được đoạn đầu lên ngọn cây ngoài cửa.
Cửu Chi Đăng cau mày, đang định đứng dậy thì nghe bên ngoài có tiếng chuông lanh lảnh vang lên, sau đó là giọng nói biếng nhác: “Kính gửi huynh trưởng Hành Chi, xa cách nhiều ngày, vô cùng mong nhớ. Huynh trưởng gửi thư tới, ta đọc suốt ngày đêm. Từng câu từng chữ đều khắc ghi trong lòng, hôm qua còn có chữ bước vào trong giấc mơ...”
Cửu Chi Đăng vừa vui mừng vừa hoảng hốt đứng dậy, thậm chí không nỡ tốn nhiều thời gian đi vòng ra mở cửa, đẩy cánh cửa sổ hơi hé mở toang hết cỡ.
Từ Hành Chi chọn một cành cao trên cây du bên cửa sổ, nhàn nhã ngồi đó, tay phải ôm đầu, chuông lục giác trên cổ tay vang vọng theo gió mát, tay còn lại cầm lá thư, cất tiếng đọc rõ ràng.
Gương mặt lạnh nhạt của Cửu Chi Đăng hơi ửng hồng: “Sư huynh, huynh... Đừng đọc.”
Từ Hành Chi gấp giấy lại, kẹp ở đầu ngón tay, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cây, đôi chân dài vừa nhấc lên đã lướt qua bệ cửa sổ, cười nói: “Sư huynh lại tới tìm ngươi xin rượu đây.”
Cửu Chi Đăng nhận lấy thư trong tay y: “Sư huynh cứ tới bất cứ lúc nào huynh muốn, đệ xin đợi mọi lúc.”
Bước vào từ cửa sổ, Từ Hành Chi dựa lưng vào bên cửa, nhìn xung quanh: “Không nói chứ rượu chỗ ngươi không tệ chút nào.”
Cửu Chi Đăng giơ tay gạt hoa rụng trên tóc Từ Hành Chi xuống: “Sư huynh muốn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây. Chỉ cần Tiểu Đăng có, chỉ cần sư huynh muốn, Tiểu Đăng sẽ cho sư huynh.”
Dứt lời, ngón tay hắn ta trông như hững hờ lướt qua nốt ruồi quyến rũ lòng người ở dưới mắt Từ Hành Chi.
Từ trước tới nay Cửu Chi Đăng luôn lạnh nhạt thờ ơ, khắc kỷ tuân thủ lễ độ, dù tiếp xúc như thế với hắn ta, Từ Hành Chi cũng không cảm thấy rằng hắn ta có động cơ không đàng hoàng.
Sau khi làm động tác đó xong, Cửu Chi Đăng quay người đi ra ngoài, gọi: “Lục Vân Hạc.”
Lục Vân Hạc đẩy cửa đi vào, thấy Từ Hành Chi tới thì đôi mắt vốn lạnh lẽo càng thêm phần u ám, nhưng gã vẫn vái chào đúng lễ tiết theo sự ra hiệu bĩnh tĩnh của Cửu Chi Đăng: “Thuộc hạ tham kiến Từ sư huynh.”
Mặc dù Từ Hành Chi không ưa gã vì lúc trước gã cưỡng ép Thạch Bình Phong tới Phong Lăng Sơn đón Cửu Chi Đăng về ma đạo, nhưng nể mặt Cửu Chi Đăng, y vẫn dùng vẻ mặt bình thường chào hỏi với gã, ung dung cười nói: “Lúc ta lẻn vào đây đã thấy Tạp Tứ. Tuyệt đối không được nói cho hắn biết ta tới đây, nếu không hắn lại kéo ta đi so kiếm thuật nửa ngày mất.”
Lục Vân Hạc đáp lời rồi hiểu ý đi ra, một lúc sau ôm một vò rượu ngon vào rồi lại đóng cửa đi mất.
Cửu Chi Đăng dùng nước mơ hâm rượu, bày chén ra cho Từ Hành Chi, cầm bầu rượu lên rót một chén rượu đã được hâm nóng cho y. Rượu trong veo được rót vào tới miệng chén mới ngừng, rượu vừa khéo gồ lên so với miệng chén, trông vui mắt vui tai cực kỳ.
Từ Hành Chi ngậm miệng chén, ngửa đầu uống cạn, y há miệng ra đặt chén rượu xinh xắn xuống bàn, tiện đà nở một nụ cười tươi rói với Cửu Chi Đăng.
Chỉ nhìn một loạt động tác ấy của y, trong mắt Cửu Chi Đăng hiện lên vẻ dịu dàng vô hạn, cầm bình rót thêm một chén nữa cho Từ Hành Chi: “Sao sư huynh không dẫn theo Mạnh sư đệ đi cùng?”
Vừa nhắc tới Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi lại cảm thấy buồn cười.
Gần đây thung lũng Nam Sơn ầm ĩ chuyện thi quỷ, Từ Hành Chi muốn mài giũa hắn nên xin Quảng Phủ Quân thay hắn, việc diệt thi quỷ lần này do Mạnh Trọng Quang dẫn theo vài đệ tử Phong Lăng đi xử lý.
Dù thực lực Mạnh Trọng Quang kém đến đâu đi nữa, được những đồ quý giá trợ giúp, tu vi Kim Đan cấp ba đã mạnh hơn phần lớn đệ tử ở Phong Lăng Sơn rồi, hắn còn là đệ tử chính thức của Thanh Tĩnh Quân, cứ đi theo y làm nũng quay vòng vòng thì ra thể thống gì nữa?
Hôm nay trước khi đi nhóc ranh còn lưu luyến không rời, dặn dò mãi, bảo y không được nhân lúc hắn vắng mặt mà đi tìm Cửu Chi Đăng, nếu bị hắn phát hiện sẽ khiến y đẹp mặt.
Một thằng nhóc, làm gì được mình?
Nhưng vẫn phải báo một tiếng, hôm nay trước khi đi y đã gửi linh hàm cho Mạnh Trọng Quang, nói cho hắn biết mình muốn tới tổng đàn ma đạo uống rượu, chắc hẳn bây giờ hắn đã nhận được thư rồi.
Tên nhóc thối, giỏi quá rồi, dám uy hiếp ta.
Ngươi xem xem ta có nghe lời ngươi không.
Nghĩ tới dáng vẻ tức giận nhe răng trợn mắt của hắn, tâm trạng Từ Hành Chi bỗng tốt lên, y uống một chén, thuận miệng nói: “Hắn bận việc.”
Cửu Chi Đăng nhìn vào mắt Từ Hành Chi: “Sư huynh nói với Thanh Tĩnh Quân chuyện huynh và hắn định kết làm đạo lữ rồi hả?”
Từ Hành Chi sờ mũi, híp mắt cười: “Ngươi đừng nói với Trọng Quang... Cuộc thi Thiên bảng lần này, nếu ta tiếp tục giữ vị trí đứng đầu, ta sẽ tuyên bố lúc đoạt giải nhất, Mạnh Trọng Quang là đạo lữ của Từ Hành Chi ta, ta muốn chính thức kết duyên với hắn.”
Y nói xong thì nâng chén lên chạm nhẹ với Cửu Chi Đăng: “Chúc mừng trước nào.”
Rượu lay động, vài giọt rượu trong chén Từ Hành Chi bắn vào chén Cửu Chi Đăng khiến chén rượu vốn vừa đủ của hắn ta tràn ra một chút. . ngôn tình hài
Yết hầu Cửu Chi Đăng nhấp nhô, bỏ chén xuống lấy khăn gấm ra chậm rãi lau tay, giọng nói không nghe ra vui hay giận: “Sư huynh đúng là to gan mà. Chắc đệ tử bốn môn phái sẽ bị sư huynh dọa sợ luôn.”
Từ Hành Chi vui vẻ nói: “Ta muốn nhìn dáng vẻ há hốc miệng của bọn họ. Nhất là Bắc Nam, cứ nghĩ tới vẻ mặt ấy của hắn là ta thấy vui.”
“Sư huynh vui vẻ là được.”
Từ Hành Chi tự lấy bầu rượu rót đầy chén cho mình: “Không nói chứ lần trước hôn lễ của Tuyết Trần náo nhiệt quá chừng, ta nhìn mà mê, hôm đó ta cũng phải làm một trận như thế.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửu Chi Đăng chỉ cảm thấy lá gan mình đau nhức, hắn ta ngạc nhiên khi mình vẫn có thể cất lời trong sự đau đớn: “Nếu sư huynh thành thân với nữ thì thông báo cho cả tứ hải, chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Nhưng kết đạo lữ với người cùng giới, toàn lẳng lặng mà làm... Còn gióng trống khua chiêng, mở tiệc mời khách thì trong đạo môn chưa có tiền lệ này.”
Từ Hành Chi không quan tâm: “Vậy thì để ta tạo ra tiền lệ này đi.”
Hôm nay uống rượu say lòng người hơn hẳn, chưa tới một canh giờ, trên mặt Cửu Chi Đăng và Từ Hành Chi đều hiện vẻ ngà ngà say.
Từ Hành Chi híp mắt nhìn sắc trời bên ngoài.
Cửu Chi Đăng hỏi: “Sư huynh muốn về sao?”
Từ Hành Chi đứng dậy: “Gần đủ rồi.”
Cửu Chi Đăng cất giọng gọi: “Lục Vân Hạc.”
Lục Vân Hạc lại như bóng ma xuất hiện lần nữa ở cửa, trong lòng ôm một vò rượu, bỏ xuống rồi lại lặng lẽ quay người đi ra ngoài.
Từ Hành Chi hỏi: “Hắn vẫn luôn im lìm như thế sao?”
Cửu Chi Đăng bình thản nói: “Ít nói cũng tốt.”
Từ Hành Chi: “Hắn dám bắt nạt người sao?”
Cửu Chi Đăng đáp: “Đệ lên Nguyên anh rồi, ở tổng đàn này ai dám bắt nạt đệ chứ?”
Cửu Chi Đăng nói xong thì lấy vò rượu nhỏ, đưa cho Từ Hành Chi: “Mang ít rượu về cho sư phụ.”
Từ Hành Chi vươn tay nhận nhưng lúc bốn ngón tay đặt trên vò ngọc, Cửu Chi Đăng lại không buông ra.
Hắn ta mở to đôi mắt hẹp dài của mình ra, trong mắt như phủ kín hơi rượu, mơ hồ có cả ánh nước, khiến vỏ bọc lạnh nhạt tự kiềm chế từ trước tới nay của hắn ta nứt ra một khe hở nhỏ khó nhận ra.
Từ Hành Chi nghĩ hắn ta say rồi nên cười giỡn: “Sao thế, không nỡ cho à?”
Cửu Chi Đăng nhẹ giọng nói: “Sư huynh hôn đệ một cái đi.”
Từ Hành Chi bật cười, vươn tay ấn trán hắn ta một cái: “Say thật rồi hả?”
Cửu Chi Đăng đưa vò rượu cho y, hơi sương mù mịt trong mắt tan bớt, vẻ mặt lơ mơ cũng tỉnh táo trở lại.
Hắn ta thay đổi tự nhiên trả lời: “Hình như hơi say rồi.”
Cửu Chi Đăng tiễn Từ Hành Chi ra cửa, hai người sóng vai đi tầm trăm thước, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Từ Hành Chi hỏi hắn ta: “Lần này cuộc thi Thiên bảng sẽ được tổ chức ở Phong Lăng. Ngươi có đến không?”
Cửu Chi Đăng nghĩ ngợi một lúc: “Công việc bận rộn, khó nói trước. Nhưng đi hay không đi đệ cũng sẽ sai người báo cho sư huynh biết một tiếng.”
“Sai người thông báo làm gì?” Từ Hành Chi tùy ý mở cánh tay thon dài ra, ôm vai Cửu Chi Đăng: “Viết nốt bức thư ngươi đang viết dở đi rồi sai người gửi tới. Ta và ngươi viết thư cho nhau mấy lần rồi, lần nào ngươi trả lời toàn là gì không, văn chương kiểu cách khách sáo quá chừng, gộp lại cũng chẳng bằng bức thư hôm nay ngươi viết.”
Cửu Chi Đăng cúi đầu: “Vâng.”
Từ Hành Chi cầm Bút nhàn rỗi gõ nhẹ lên trán hắn ta: “Vâng gì mà vâng? Lần nào cũng vâng dạ đâu ra đấy, lần trước độ lôi kiếp mà im lìm chẳng báo câu nào. Ta nói với ngươi cái gì là ngươi vứt hết đi đúng không? Nếu không phải do ta nhìn thấy mây độ kiếp thì cũng không biết ngươi tự ý độ kiếp Nguyên anh. Ta tới tìm ngươi, ngươi còn thiết lập kết giới không cho bất cứ ai vào?”
Cửu Chi Đăng nhỏ giọng đáp: “Đệ không muốn sư huynh bị thương.”
Từ Hành Chi mắng hắn ta một câu rồi lại mềm lòng, vươn tay xoa sau gáy hắn ta: “May mà vượt qua rồi, không uổng công ta canh giữ cho ngươi ở dưới chân núi một đêm.”
Cửu Chi Đăng bỗng ngẩng đầu lên: “Sư huynh, đêm đó...”
Từ Hành Chi vẫn dửng dưng gãi má: “Ơ, chưa nói với ngươi à. Đêm đó ta vẫn luôn ở dưới núi.”
Cổ họng Cửu Chi Đăng nghèn nghẹn: “Sư huynh...”
Từ Hành Chi nói: “Ta ở Phong Lăng, nghĩ ngươi đang ở đây chịu khổ, dù sao cũng không ngủ được, chi bằng tới gần ngươi thêm một chút cho yên tâm.”
Nói thêm mấy câu nữa, Từ Hành Chi mới đi về.
Từ lúc Từ Hành Chi nói câu “canh giữ cho ngươi một đêm”, lồng ngực Cửu Chi Đăng chua xót, đập loạn lên, tới tận khi quay lại phòng, ngồi bên bàn đọc sách, trái tim ấy vẫn y như con thỏ giãy giụa trong chảo dầu.
Sáu chữ ấy có gì đặc biệt đâu nhưng trái tim của hắn ta lại bị nó giày xéo ngang dọc câu móc đủ kiểu tới rỉ máu đầm đìa, nhưng rồi lại vui vẻ chịu đựng.
Hắn ta càng muốn từ bỏ Từ Hành Chi thì càng mê mẩn mỗi một lời nói, mỗi một hành động của y.
Chắc là vì nhập ma, bây giờ hắn ta nhìn sư huynh lâu sẽ không nhịn được muốn nuốt sư huynh vào bụng, nhìn gương mặt kiêu ngạo của y khi nằm dưới người mình lộ ra vẻ mặt hoảng hốt và hưởng thụ.
Trên bàn rượu vừa rồi, có mấy lần Cửu Chi Đăng đã nhẫn nhịn nỗi kích động muốn xé tan vỏ bọc quân tử khắc kỷ lương thiện thuần khiết của mình.
Nhưng hắn ta có thể kiềm chế được bao lâu nữa đây?
Hắn ta nghĩ thế, lấy lu gốm hoa lam dưới bàn ra.
Trong đó đều là thư mà Cửu Chi Đăng viết cho Từ Hành Chi, mỗi một bức, mỗi một cuốn mở ra sẽ thấy nội dung trong đó khiến tất cả mọi người mặt đỏ tai nóng.
Những bức thư này, bao gồm cả bức hôm nay hắn ta viết, hắn ta chưa bao giờ gửi đi, cũng không có ý định gửi đi, hắn ta chỉ thỉnh thoảng lật xem vào ban đêm.
Đây là bí mật u ám nhất trong lòng Cửu Chi Đăng, hắn ta sẽ không nói cho bất cứ ai nghe.
Lúc này Lục Vân Hạc đẩy cửa đi vào.
Cửu Chi Đăng che giấy trong tay lại, không hề có ý định ngẩng đầu lên nhìn gã: “Chuyện gì?”
Lục Vân Hạc đứng ở đó, cả người y như thanh đao sắc bén rút ra khỏi vỏ: “Vừa nãy thấy ngài đang uống rượu với Từ Hành Chi nên không báo với ngài được... Hắc Thủy Bảo làm phản rồi.”
Đôi môi mỏng của Cửu Chi Đăng hơi mím lại lên, không thèm ngẩng đầu lên: “Đàn áp.”
“Đối với sự bất mãn của các chi nhánh, ngoại trừ đàn áp dẹp yên ra ngài không còn mệnh lệnh gì khác sao?” Giọng điệu Lục Vân Hạc đầy sự trào phúng: “Ngài biết rõ bọn họ muốn gì.”
Cửu Chi Đăng nói thẳng: “Ta không cho bọn họ thứ bọn họ muốn được, cũng không muốn cho.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Vân Hạc nói: “Thế thì các nhánh ma đạo ngài phải đàn áp còn nhiều lắm. Bọn họ sẽ không chấp nhận một tôn chủ đã lên Nguyên anh rồi mà không có ý định mở rộng lãnh thổ ma đạo, cũng không có ý định trả thù chính đạo vì cái chết của Tạp La tướng quân năm xưa. Nhất là... người đó còn trưởng thành ở tiên môn.”
Nói tới đây, giọng gã có thêm mấy phần kiêu căng khiến người ta chán ghét: “Cả gan hỏi ngài một câu, rốt cuộc trái tim của ngài hướng về ma đạo hay hướng về Phong Lăng?”
Cửu Chi Đăng không muốn tranh luận với gã, lặp lại mệnh lệnh của mình một lần nữa: “Đàn áp Hắc Thủy Bảo. Không cần biết sống hay chết, dẫn bảo chủ của Hắc Thủy Bảo tới gặp ta. Có hiểu lời ta nói không?”
Lục Vân Hạc mỉm cười, chắp tay xin lui.
Lúc đóng cửa lại, trong mắt gã lóe lên vẻ nghiêm nghị, mãi tới tận khi hai mắt gã nhìn vào chỗ Từ Hành Chi rời đi mới dần nở nụ cười khẩy đầy ẩn ý.
Không vội, cứ từ từ.
Chờ Lục Vân Hạc đi mất, Cửu Chi Đăng lại xách một cái lu dưới bàn lên.
Trong đó chứa rất nhiều thư, phần lớn đống thư này đều đến từ các chi nhánh ma đạo, từ nửa năm trước, chúng đã bay tới chỗ hắn ta như tuyết rơi. Bề ngoài thư đều là chúc mừng hắn ta thành công lên Nguyên anh, trong câu từ lại ẩn đề nghị hắn ta chấn chỉnh ma đạo, tấn công bốn môn phái.
Tất cả những thứ này đều vì hắn ta lên được Nguyên anh.
Mà lão tổ Nguyên anh trước đó trong ma đạo là thúc thúc khát máu sát phạt của hắn ta – Tạp La.
Đối với bốn môn phái mà nói, Tạp La là một sát thần điên dại khát máu ăn thịt, nhưng đối với ma đạo mà nói hắn ta lại là anh hùng hào kiệt không may bỏ mình.
Còn bây giờ Tạp La mới xuất hiện, thế mà hắn ta lại không muốn trả thù bốn môn phái, sao thế được? Sao có thể như thế?
Năm đó, hắn ta bị đưa tới bốn môn phái, bốn môn phái nghi ngờ hắn ta, cho rằng hắn ta có ý đồ khác.
Bây giờ, hắn ta quay lại ma đạo, ma đạo cũng nghi ngờ hắn ta, cho rằng hắn ta có ý đồ khác.
Cửu Chi Đăng mệt mỏi ngả vào ghế, vừa thê lương vừa buồn cười nghĩ: Rốt cuộc Cửu Chi Đăng này có mấy trái tim mà để mặc người ta giày xéo?
Lúc Từ Hành Chi quay lại Phong Lăng, không có gì bất ngờ khi bị Quảng Phủ Quân chặn lại.
Y nghi ngờ rằng trong lúc Quảng Phủ Quân xử lý công vụ đã xếp “túm bím tóc Từ Hành Chi” vào nhóm nhiệm vụ quan trọng cần hoàn thành.
Y quỳ trước cửa điện Thanh Trúc, mặt Quảng Phủ Quân đầy khí đen lượn lờ, không quan tâm tới đệ tử đi qua đi lại, gằn giọng quát to: “Ngươi lại chạy đi đâu mà người đầy mùi rượu thối hoắc thế này?”
Từ Hành Chi sờ mũi: “Người nói hết rồi đó, người ta ám đầy mùi rượu, ta nói ta đi nghe giảng ở đạo tràng Thủy Lục dưới núi, người tin không?”
Bàn tay Quảng Phủ Quân giáng xuống đỉnh đầu y: “Còn cãi nữa!”
Từ Hành Chi đã biết trước tiếp theo mình sẽ phải chịu những gì.
Quảng Phủ Quân lạnh lùng nói: “Cút về chép sách!”
Từ Hành Chi thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên, sầu muộn rất đúng lúc: “Sư thúc...”
Quả nhiên, nhìn vẻ mặt đau khổ ấm ức của y, Quảng Phủ Quân dịu hẳn xuống: “Không thương lượng gì hết. Hôm nay chép “Lịch sử Phong Lăng” ba lần. Sáng mai nộp cho ta.”
Từ Hành Chi cam chịu cúi thấp đầu, hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”
“Sư huynh không được khỏe, đang ở trong điện nghỉ ngơi.” Nhắc tới Thanh Tĩnh Quân, vẻ mặt bền chắc như thép của Quảng Phủ Quân hơi thả lỏng ra một chút: “Bỏ cái ý nghĩ bảo sư huynh nói đỡ cho ngươi đi.”
Từ Hành Chi cau mày: “Từ sau lần sư phụ xuất quan trước đó, hình như sức khỏe luôn không tốt cho lắm, cứ bị ốm mãi, không phải bị tẩu hỏa nhập ma đó chứ?”
Quảng Phủ Quân bác bỏ: “Sư huynh không phải người không biết chừng mực như thế... Nếu ngươi quan tâm hiếu thuận thật thì lo toan công việc trong phái nhiều hơn đi, chia sẻ gánh nặng với sư huynh, đừng...”
“Khê Vân.”
Quảng Phủ Quân nghe tiếng gọi thì dừng lời quở mắng lại, quay lại nhìn.
Thanh Tĩnh Quân đứng trên bậc thềm, khoác áo đứng đó, môi hơi tái, gió thổi căng phồng tay áo, nếp quần áo nhăn nhúm xộc xệch khiến Từ Hành Chi có cảm giác dưới lớp da ấy chẳng có xương thịt gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo gió.
Thanh Tĩnh Quân dịu dàng nói: “Ta bảo Hành Chi ra ngoài mua rượu. Ngươi đừng phạt hắn.”
Quảng Phủ Quân: “Sư huynh, hắn tự nhận ra ngoài uống rượu rồi.”
Thanh Tĩnh Quân ngây ngẩn ơ một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi ấm ức dùng ánh mắt tỏ ý: Sư phụ, người ra chậm mất rồi, hai ta chưa thống nhất khẩu cung.
Thanh Tĩnh Quân vuốt mũi, đôi mắt đen nhánh đảo hai vòng, tiếp tục mạnh miệng giải thích: “Hắn ra ngoài mua rượu cho ta, uống mấy ngụm không sao hết.”
Quảng Phủ Quân: “Sư huynh, quy định của Phong Lăng như thế rồi, quyết không thể vì Từ Hành Chi mà nhượng bộ! Bắt hắn chép “Lịch sử Phong Lăng” ba lần đã khoan dung lắm rồi!”
Thanh Tĩnh Quân cò kè mặc cả với Quảng Phủ Quân: “Hay là một lần thôi?”
Quảng Phủ Quân nghiêm nghị: “Không được!”
Thanh Tĩnh Quân mềm giọng nói: “Khê Vân.”
Quảng Phủ Quân: “...”
Thanh Tĩnh Quân nhìn chằm chằm Quảng Phủ Quân bằng đôi mắt sáng ngời: “Khê Vân.”
Quảng Phủ Quân đỡ trán, vội vàng phất tay áo, quay mặt không nhìn Thanh Tĩnh Quân nữa: “Một lần thì một lần. Xem như nể mặt sư huynh.”
Thanh Tĩnh Quân tinh nghịch nháy mắt với Từ Hành Chi ở sau lưng Quảng Phủ Quân.
Quảng Phủ Quân quay lưng về phía ông, đương nhiên không biết vị sư huynh mà mình dốc lòng lo lắng đang làm trò gì.
Ông ấy dặn Từ Hành Chi: “Cuộc thi Thiên bảng lần này sẽ tổ chức ở Phong Lăng chúng ta, công việc phức tạp, lại rất nhiều, ngươi là đệ tử đứng đầu của Phong Lăng, dù chuyện lớn chuyện nhỏ gì ngươi cũng phải trợ giúp ta, lo liệu cho thỏa đáng, tuyệt đối không được ra ngoài chơi bời nữa, ngươi biết chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.