Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 38: Tìm thấy hài cốt (1)
Kỵ Kình Nam Khứ
13/04/2024
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy đầu mình như mặt trống sắp bị gõ thủng, nghĩ tới chuyện gì đó thôi là đau giật lên như muốn nổ tung, chỉ có thể dựa vào bản năng hỏi chuyện quan trọng nhất: “Đào Nhàn thế nào rồi?”
“Đào Nhàn bị thương nhẹ.” Khúc Trì đau lòng đáp: “Đang nghỉ ngơi.”
Hắn nói xong thì hiểu chuyện móc một đống viên đá nhỏ được gói bằng giấy màu ra, sờ tóc Từ Hành Chi, an ủi: “Cho ngươi ăn kẹo. Đừng sốt ruột.” Động tác và biểu cảm rất giống đại ca ca đứng đầu đám trẻ con.
Từ Hành Chi lấy hai viên mà chẳng hề khách sáo, cất một viên vào trong ngực, bóc một viên ra rồi đè xuống đầu lưỡi, lúng búng hỏi: “Trọng Quang đâu?”
Khúc Trì: “Cũng đang ngủ.”
Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên: “Hắn...”
Khúc Trì cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ mới chậm rãi mở miệng, chỉ lo trong lúc nói sẽ bỏ quên chi tiết nào đó.
“Lúc rơi vào mê trận, ta và Bắc Nam đi cùng nhau... Có quỷ mị muốn moi tim bọn ta. Bọn ta mới đánh nhau được một lúc thì Trọng Quang tới. Sau đó... Sau đó hắn dẫn bọn ta phá cửa ải. Những ảo cảnh đó rất đa dạng, có thảo nguyên, có hoang mạc, có rất nhiều âm thanh đập vào tai bọn ta, còn có âm thanh nói với ta rằng Đào Nhàn chết rồi... Nhưng ta chưa kịp lo lắng thì Trọng Quang đã phá được mắt trận. Ta theo hắn đi lên tiếp...”
Tư duy của Khúc Trì không khác gì với trẻ con, nói một lúc là như ngựa thần lướt gió đạp mây, không có trọng điểm, Từ Hành Chi nghe mà sốt ruột, vừa nhẫn nhịn cơn đau đầu đứng dậy vừa hỏi: “Rốt cuộc Trọng Quang bị làm sao? Sao lại ngủ vào lúc này, bị thương hả?”
Khúc Trì vội kéo tay Từ Hành Chi lại: “Lúc phá trận hắn mất quá nhiều sức, khó khăn lắm mới tìm thấy ngươi, còn thấy ngươi ngất xỉu, tam tiêu của hắn bị đảo ngược, ho ra máu không ngừng; ngươi ngủ suốt ba ngày ba đêm, hắn chưa từng chợp mắt, luôn canh giữ bên cạnh ngươi, nói phải đợi ngươi tỉnh lại. Vừa nãy hắn không chịu nổi lên ngất rồi, đến lượt ta tới chăm ngươi.”
Từ Hành Chi nghe thấy câu “ho ra máu không ngừng” thì hoảng hốt, đâu còn tâm trạng nghe Khúc Trì nói gì nữa, chân trần đi vào chếch bên trong hang động.
Đào Nhàn ngủ trên chồng cỏ khô được trải ra sẵn, hơi nhíu mày lại, da dẻ tái xanh nhưng ít nhất cậu ấy còn có sức sống hơn Mạnh Trọng Quang trông như xác chết.
Mạnh Trọng Quang nằm ở mép giường rơm, như cố gắng hết sức cách xa người nằm trong. Một mình hắn lẻ loi cô độc, cổ tay và mắt cá chân mảnh khảnh như chỉ dùng một tay cũng bóp gãy được. Nhìn từ hướng của Từ Hành Chi, hắn rụt rè nhút nhát y như một đứa trẻ chịu ấm ức đang cáu kỉnh.
Từ Hành Chi hạ thấp giọng hỏi: “Vì sao không để hắn ngủ ở chỗ ta?”
Khúc Trì cũng nói nhỏ theo Từ Hành Chi: “Hắn nói ở đó thoáng gió, ngươi ngủ một mình sẽ thoải mái hơn.”
“Ừ, bên ngoài thoáng hơn thật.” Từ Hành Chi nói: “Làm phiền ngươi bế Đào Nhàn ra ngoài đó ngủ nhé.”
Khúc Trì nghe lời cẩn thận bế Đào Nhàn đang mê man lên, che chở đầu cậu ấy đi ra ngoài, chỉ sợ cậu ấy đụng vào đá nham thạch nhô ra.
Từ Hành Chi đi tới, trước tiên dùng cánh tay phải thiếu mất bàn tay vòng xuống dưới mạn sườn Mạnh Trọng Quang rồi dùng cánh tay trái nguyên vẹn vòng qua hông, lần sờ theo cơ thể hắn, tìm ống tay áo bên phải trống không của mình, túm chặt lấy tay áo, cố định Mạnh Trọng Quang lại rồi chậm rãi nâng nửa người trên của hắn lên, muốn ôm hắn nằm vào giữa giường, động tác nhẹ nhàng như đang chăm sóc một cây hoa.
Nhưng mới nâng hắn lên một chút xíu, Mạnh Trọng Quang đã khóa chặt người trước mặt lại, ôm chặt eo Từ Hành Chi lăn trên rơm mấy vòng.
Hắn đè Từ Hành Chi ở dưới người mình, mặt vùi vào bả vai Từ Hành Chi, mềm nhũn hừ nói: “Sư huynh, bắt được huynh rồi.”
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu dùng cằm cọ tóc hắn: “Dậy rồi à?”
Mạnh Trọng Quang không đáp lời, ngón tay ở đằng sau Từ Hành Chi trượt dần xuống, cuối cùng chạm vào xương sống, ấn nhẹ một cái, cả người Từ Hành Chi run lên, hốt hoảng đến mức suýt thì nuốt cả lưỡi vào: “Ưm...”
Có đánh chết y cũng không ngờ điểm mẫn cảm của cơ thể mình lại ở đó, chỉ sờ cái thôi đã mềm nhũn thành vũng nước, cứ như có một động vật đang thong dong liếm cắn trái tim y.
Nghĩ đến Khúc Trì đang ở bên ngoài, Từ Hành Chi kìm nén không kêu thành tiếng nhưng lại đẩy đống rơm rạ đã xếp ngay ngắn dưới người lung tung hết cả.
Phản ứng của Mạnh Trọng Quang còn nóng vội hơn y, hắn dây dưa lần tìm trên người y như đang đòi hỏi thứ gì đó nhưng hắn lại cắn răng cố kìm nén.
Từ Hành Chi cảm thấy không đúng, tóm chặt sau gáy hắn, nhấc hắn lên như xách con mèo nhỏ, thấy vết chu sa ở giữa trán và đuôi mắt hắn đỏ sẫm như muốn nhỏ xuống, tiếng thở dốc nóng bỏng thiêu đốt trước ngực Từ Hành Chi: “Sư huynh đừng sợ, đừng nhúc nhích... Ta không cắn huynh, ta không hút máu huynh... A~”
Tiếng than tràn đầy đau đớn nghẹn trong cổ họng hắn, cuộn trào như nước sôi.
Hắn giãy ra muốn đứng dậy rời khỏi Từ Hành Chi nhưng cánh tay mềm nhũn, lại ngã xuống người y.
Từ Hành Chi thấy Mạnh Trọng Quang như thế thì chỉ thấy trong lòng nghẹn cứng hốt hoảng.
Mạnh Trọng Quang sinh ra đã là thiên yêu, vốn thải bổ tinh hoa âm dương trời đất để luyện thành thân thể, chỉ cần hấp thụ linh khí là có thể tồn tại, không cần hút máu tươi để sống như yêu vật bình thường.
Từ Hành Chi không biết rốt cuộc tại sao một thiên yêu lại sa đọa đến mức này. Có lẽ vì nguyên chủ quá cưng chiều hắn, cũng có thể là vì kẻ đầu têu này đặt ra thiết lập nát bét cho hắn.
Nói thật thì bây giờ Từ Hành Chi không thể phân biệt rõ được ranh giới của hư ảo và thực tế nữa.
Nếu không phải nhớ rõ ràng rằng mình có một phụ thân tên là Từ Tam Thu và một muội muội tên là Từ Ngô Đồng, có lẽ y thật sự nghi ngờ mình có phải Từ Hành Chi thật hay không.
Nói đi cũng phải nói lại, dù là Từ Bình hay Từ Hành Chi, đều phải chịu trách nhiệm với Mạnh Trọng Quang.
Y thở dài: “Khó chịu thì hút máu ta đi.”
Mạnh Trọng Quang lắc đầu thật mạnh: “Không, không...”
Từ Hành Chi kéo cổ áo ra để lộ xương quai xanh như chữ Nhất, đầu ngón tay giữa chạm vào phần da dẻ hơi nhô cao lên, để lộ mạch máu màu lam nhạt ra: “Cắn ở đây.”
Mạnh Trọng Quang thèm thuồng trợn cả mắt lên, cố gắng hết sức quay đầu đi chỗ khác, giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: “Sư huynh đừng mà...”
Đáy mắt đỏ tươi bị hắn ép ra một tầng hơi nước, Từ Hành Chi thấy thế thì khẽ cười, không nói nhiều với hắn nữa, vươn tay ấn đầu hắn về phía xương quai xanh của mình: “Ta bảo ngươi hút, gì mà nói nhiều thế chứ.”
Mùi máu thơm ngon gần trong gang tấc khiến Mạnh Trọng Quang mất hết lý trí, cổ Từ Hành Chi truyền đến cơn đau nhói sắc bén, Mạnh Trọng Quang như chó con sắp bị đói chết, nằm nhoài trên cổ y vội vàng hút máu, tiếng mút và hành vi nuốt xuống như không thể chờ đợi được nữa khiến Từ Hành Chi bỗng đỏ mặt nóng tai.
Rất nhanh sau đó, Từ Hành Chi cảm thấy cơ thể bỗng lạnh, lòng bàn tay như cầm tảng băng, vừa lạnh vừa ẩm. Tương ứng với y, cơ thể của người trước mặt như đám lửa được đốt cháy, hận không thể ôm lấy Từ Hành Chi để y cũng cháy thành lò lửa than.
Từ Hành Chi lạnh đến mức buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, Mạnh Trọng Quang hút no máu, nốt chu sa ở đuôi mắt Mạnh Trọng Quang chưa rút đi, hắn liếm môi, không muốn rời xa bèn hôn lên môi Từ Hành Chi.
Động tác của hắn trông vô cùng thành thạo, đầu tiên bịt kín miệng Từ Hành Chi rồi cẩn thận thò đầu lưỡi ra, đụng chạm liếm mút môi Từ Hành Chi, cuối cùng nhân lúc vắng mà lao vào, nước bọt ngọt ngào mềm mại chậm rãi xâm chiếm khoang miệng Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi đã hôn mê mà cả người vẫn chấn động, chỉ cảm thấy trong miệng ngứa ngáy không chịu nổi, như có lưỡi của con mèo nhỏ có rất nhiều niêm mạc mềm đang bướng bỉnh quấy nhiễu, nhưng y lại dính chiêu này, bị nó ung dung thong thả cướp mất sức lực cuối cùng của cơ thể.
Y nghe thấy có người ậm ờ, ngọt ngào gọi mình: “Sư huynh...”
Chẳng biết vì sao, trái tim Từ Hành Chi bị hai chữ này lấp đầy dễ dàng, yên tâm chìm vào giấc ngủ say.
Khi Từ Hành Chi thức dậy, cảm thấy tay chân đau nhức không thôi. Y giơ tay lên chạm vào nơi bị cắn trước đó, nơi đó đã khép lại hoàn toàn rồi nhưng chỉ cần y nghiêng đầu qua là có thể thấy mảng rơm rạ ướt máu cách gáy y không xa.
Y vẫn nằm trong sơn động, dưới người là rơm rạ đã xếp gọn gàng, Mạnh Trọng Quang ngồi cách y rất xa, vai run rẩy dữ dội.
Từ Hành Chi thử xem mình có sức ngồi dậy không, gắng vươn nửa người dậy: “Mạnh Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang quay đầu lại, hai mắt ngập nước, chớp mắt một cái là rơi xuống.
Từ Hành Chi: “Khóc gì chứ?”
Ăn no xong còn khóc, tên nhóc quỷ này đúng là khó hầu.
Mạnh Trọng Quang không nói gì, cứ nhìn Từ Hành Chi rồi khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống khiến trái tim Từ Hành Chi mềm nhũn, y không chịu nổi được quá nửa khắc đã dịu dàng vẫy tay với Mạnh Trọng Quang: “Lại đây.”
Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn dùng cả tay cả chân bò đến bên cạnh y, hệt như con mèo con.
Hắn khóc lóc than thở, nhỏ giọng lên án: “Ai bảo sư huynh cho ta uống máu hả? Ta không phải không nhịn được... Ta tỉnh lại thấy sư huynh không động đậy, ta còn tưởng sư huynh lại...” Hắn dừng một chút, ấm ức nói: “Sư huynh, tại huynh quyến rũ ta đó.”
Quyến rũ.
Quyến rũ cái quần ấy.
“Đào Nhàn bị thương nhẹ.” Khúc Trì đau lòng đáp: “Đang nghỉ ngơi.”
Hắn nói xong thì hiểu chuyện móc một đống viên đá nhỏ được gói bằng giấy màu ra, sờ tóc Từ Hành Chi, an ủi: “Cho ngươi ăn kẹo. Đừng sốt ruột.” Động tác và biểu cảm rất giống đại ca ca đứng đầu đám trẻ con.
Từ Hành Chi lấy hai viên mà chẳng hề khách sáo, cất một viên vào trong ngực, bóc một viên ra rồi đè xuống đầu lưỡi, lúng búng hỏi: “Trọng Quang đâu?”
Khúc Trì: “Cũng đang ngủ.”
Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên: “Hắn...”
Khúc Trì cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ mới chậm rãi mở miệng, chỉ lo trong lúc nói sẽ bỏ quên chi tiết nào đó.
“Lúc rơi vào mê trận, ta và Bắc Nam đi cùng nhau... Có quỷ mị muốn moi tim bọn ta. Bọn ta mới đánh nhau được một lúc thì Trọng Quang tới. Sau đó... Sau đó hắn dẫn bọn ta phá cửa ải. Những ảo cảnh đó rất đa dạng, có thảo nguyên, có hoang mạc, có rất nhiều âm thanh đập vào tai bọn ta, còn có âm thanh nói với ta rằng Đào Nhàn chết rồi... Nhưng ta chưa kịp lo lắng thì Trọng Quang đã phá được mắt trận. Ta theo hắn đi lên tiếp...”
Tư duy của Khúc Trì không khác gì với trẻ con, nói một lúc là như ngựa thần lướt gió đạp mây, không có trọng điểm, Từ Hành Chi nghe mà sốt ruột, vừa nhẫn nhịn cơn đau đầu đứng dậy vừa hỏi: “Rốt cuộc Trọng Quang bị làm sao? Sao lại ngủ vào lúc này, bị thương hả?”
Khúc Trì vội kéo tay Từ Hành Chi lại: “Lúc phá trận hắn mất quá nhiều sức, khó khăn lắm mới tìm thấy ngươi, còn thấy ngươi ngất xỉu, tam tiêu của hắn bị đảo ngược, ho ra máu không ngừng; ngươi ngủ suốt ba ngày ba đêm, hắn chưa từng chợp mắt, luôn canh giữ bên cạnh ngươi, nói phải đợi ngươi tỉnh lại. Vừa nãy hắn không chịu nổi lên ngất rồi, đến lượt ta tới chăm ngươi.”
Từ Hành Chi nghe thấy câu “ho ra máu không ngừng” thì hoảng hốt, đâu còn tâm trạng nghe Khúc Trì nói gì nữa, chân trần đi vào chếch bên trong hang động.
Đào Nhàn ngủ trên chồng cỏ khô được trải ra sẵn, hơi nhíu mày lại, da dẻ tái xanh nhưng ít nhất cậu ấy còn có sức sống hơn Mạnh Trọng Quang trông như xác chết.
Mạnh Trọng Quang nằm ở mép giường rơm, như cố gắng hết sức cách xa người nằm trong. Một mình hắn lẻ loi cô độc, cổ tay và mắt cá chân mảnh khảnh như chỉ dùng một tay cũng bóp gãy được. Nhìn từ hướng của Từ Hành Chi, hắn rụt rè nhút nhát y như một đứa trẻ chịu ấm ức đang cáu kỉnh.
Từ Hành Chi hạ thấp giọng hỏi: “Vì sao không để hắn ngủ ở chỗ ta?”
Khúc Trì cũng nói nhỏ theo Từ Hành Chi: “Hắn nói ở đó thoáng gió, ngươi ngủ một mình sẽ thoải mái hơn.”
“Ừ, bên ngoài thoáng hơn thật.” Từ Hành Chi nói: “Làm phiền ngươi bế Đào Nhàn ra ngoài đó ngủ nhé.”
Khúc Trì nghe lời cẩn thận bế Đào Nhàn đang mê man lên, che chở đầu cậu ấy đi ra ngoài, chỉ sợ cậu ấy đụng vào đá nham thạch nhô ra.
Từ Hành Chi đi tới, trước tiên dùng cánh tay phải thiếu mất bàn tay vòng xuống dưới mạn sườn Mạnh Trọng Quang rồi dùng cánh tay trái nguyên vẹn vòng qua hông, lần sờ theo cơ thể hắn, tìm ống tay áo bên phải trống không của mình, túm chặt lấy tay áo, cố định Mạnh Trọng Quang lại rồi chậm rãi nâng nửa người trên của hắn lên, muốn ôm hắn nằm vào giữa giường, động tác nhẹ nhàng như đang chăm sóc một cây hoa.
Nhưng mới nâng hắn lên một chút xíu, Mạnh Trọng Quang đã khóa chặt người trước mặt lại, ôm chặt eo Từ Hành Chi lăn trên rơm mấy vòng.
Hắn đè Từ Hành Chi ở dưới người mình, mặt vùi vào bả vai Từ Hành Chi, mềm nhũn hừ nói: “Sư huynh, bắt được huynh rồi.”
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu dùng cằm cọ tóc hắn: “Dậy rồi à?”
Mạnh Trọng Quang không đáp lời, ngón tay ở đằng sau Từ Hành Chi trượt dần xuống, cuối cùng chạm vào xương sống, ấn nhẹ một cái, cả người Từ Hành Chi run lên, hốt hoảng đến mức suýt thì nuốt cả lưỡi vào: “Ưm...”
Có đánh chết y cũng không ngờ điểm mẫn cảm của cơ thể mình lại ở đó, chỉ sờ cái thôi đã mềm nhũn thành vũng nước, cứ như có một động vật đang thong dong liếm cắn trái tim y.
Nghĩ đến Khúc Trì đang ở bên ngoài, Từ Hành Chi kìm nén không kêu thành tiếng nhưng lại đẩy đống rơm rạ đã xếp ngay ngắn dưới người lung tung hết cả.
Phản ứng của Mạnh Trọng Quang còn nóng vội hơn y, hắn dây dưa lần tìm trên người y như đang đòi hỏi thứ gì đó nhưng hắn lại cắn răng cố kìm nén.
Từ Hành Chi cảm thấy không đúng, tóm chặt sau gáy hắn, nhấc hắn lên như xách con mèo nhỏ, thấy vết chu sa ở giữa trán và đuôi mắt hắn đỏ sẫm như muốn nhỏ xuống, tiếng thở dốc nóng bỏng thiêu đốt trước ngực Từ Hành Chi: “Sư huynh đừng sợ, đừng nhúc nhích... Ta không cắn huynh, ta không hút máu huynh... A~”
Tiếng than tràn đầy đau đớn nghẹn trong cổ họng hắn, cuộn trào như nước sôi.
Hắn giãy ra muốn đứng dậy rời khỏi Từ Hành Chi nhưng cánh tay mềm nhũn, lại ngã xuống người y.
Từ Hành Chi thấy Mạnh Trọng Quang như thế thì chỉ thấy trong lòng nghẹn cứng hốt hoảng.
Mạnh Trọng Quang sinh ra đã là thiên yêu, vốn thải bổ tinh hoa âm dương trời đất để luyện thành thân thể, chỉ cần hấp thụ linh khí là có thể tồn tại, không cần hút máu tươi để sống như yêu vật bình thường.
Từ Hành Chi không biết rốt cuộc tại sao một thiên yêu lại sa đọa đến mức này. Có lẽ vì nguyên chủ quá cưng chiều hắn, cũng có thể là vì kẻ đầu têu này đặt ra thiết lập nát bét cho hắn.
Nói thật thì bây giờ Từ Hành Chi không thể phân biệt rõ được ranh giới của hư ảo và thực tế nữa.
Nếu không phải nhớ rõ ràng rằng mình có một phụ thân tên là Từ Tam Thu và một muội muội tên là Từ Ngô Đồng, có lẽ y thật sự nghi ngờ mình có phải Từ Hành Chi thật hay không.
Nói đi cũng phải nói lại, dù là Từ Bình hay Từ Hành Chi, đều phải chịu trách nhiệm với Mạnh Trọng Quang.
Y thở dài: “Khó chịu thì hút máu ta đi.”
Mạnh Trọng Quang lắc đầu thật mạnh: “Không, không...”
Từ Hành Chi kéo cổ áo ra để lộ xương quai xanh như chữ Nhất, đầu ngón tay giữa chạm vào phần da dẻ hơi nhô cao lên, để lộ mạch máu màu lam nhạt ra: “Cắn ở đây.”
Mạnh Trọng Quang thèm thuồng trợn cả mắt lên, cố gắng hết sức quay đầu đi chỗ khác, giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: “Sư huynh đừng mà...”
Đáy mắt đỏ tươi bị hắn ép ra một tầng hơi nước, Từ Hành Chi thấy thế thì khẽ cười, không nói nhiều với hắn nữa, vươn tay ấn đầu hắn về phía xương quai xanh của mình: “Ta bảo ngươi hút, gì mà nói nhiều thế chứ.”
Mùi máu thơm ngon gần trong gang tấc khiến Mạnh Trọng Quang mất hết lý trí, cổ Từ Hành Chi truyền đến cơn đau nhói sắc bén, Mạnh Trọng Quang như chó con sắp bị đói chết, nằm nhoài trên cổ y vội vàng hút máu, tiếng mút và hành vi nuốt xuống như không thể chờ đợi được nữa khiến Từ Hành Chi bỗng đỏ mặt nóng tai.
Rất nhanh sau đó, Từ Hành Chi cảm thấy cơ thể bỗng lạnh, lòng bàn tay như cầm tảng băng, vừa lạnh vừa ẩm. Tương ứng với y, cơ thể của người trước mặt như đám lửa được đốt cháy, hận không thể ôm lấy Từ Hành Chi để y cũng cháy thành lò lửa than.
Từ Hành Chi lạnh đến mức buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, Mạnh Trọng Quang hút no máu, nốt chu sa ở đuôi mắt Mạnh Trọng Quang chưa rút đi, hắn liếm môi, không muốn rời xa bèn hôn lên môi Từ Hành Chi.
Động tác của hắn trông vô cùng thành thạo, đầu tiên bịt kín miệng Từ Hành Chi rồi cẩn thận thò đầu lưỡi ra, đụng chạm liếm mút môi Từ Hành Chi, cuối cùng nhân lúc vắng mà lao vào, nước bọt ngọt ngào mềm mại chậm rãi xâm chiếm khoang miệng Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi đã hôn mê mà cả người vẫn chấn động, chỉ cảm thấy trong miệng ngứa ngáy không chịu nổi, như có lưỡi của con mèo nhỏ có rất nhiều niêm mạc mềm đang bướng bỉnh quấy nhiễu, nhưng y lại dính chiêu này, bị nó ung dung thong thả cướp mất sức lực cuối cùng của cơ thể.
Y nghe thấy có người ậm ờ, ngọt ngào gọi mình: “Sư huynh...”
Chẳng biết vì sao, trái tim Từ Hành Chi bị hai chữ này lấp đầy dễ dàng, yên tâm chìm vào giấc ngủ say.
Khi Từ Hành Chi thức dậy, cảm thấy tay chân đau nhức không thôi. Y giơ tay lên chạm vào nơi bị cắn trước đó, nơi đó đã khép lại hoàn toàn rồi nhưng chỉ cần y nghiêng đầu qua là có thể thấy mảng rơm rạ ướt máu cách gáy y không xa.
Y vẫn nằm trong sơn động, dưới người là rơm rạ đã xếp gọn gàng, Mạnh Trọng Quang ngồi cách y rất xa, vai run rẩy dữ dội.
Từ Hành Chi thử xem mình có sức ngồi dậy không, gắng vươn nửa người dậy: “Mạnh Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang quay đầu lại, hai mắt ngập nước, chớp mắt một cái là rơi xuống.
Từ Hành Chi: “Khóc gì chứ?”
Ăn no xong còn khóc, tên nhóc quỷ này đúng là khó hầu.
Mạnh Trọng Quang không nói gì, cứ nhìn Từ Hành Chi rồi khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống khiến trái tim Từ Hành Chi mềm nhũn, y không chịu nổi được quá nửa khắc đã dịu dàng vẫy tay với Mạnh Trọng Quang: “Lại đây.”
Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn dùng cả tay cả chân bò đến bên cạnh y, hệt như con mèo con.
Hắn khóc lóc than thở, nhỏ giọng lên án: “Ai bảo sư huynh cho ta uống máu hả? Ta không phải không nhịn được... Ta tỉnh lại thấy sư huynh không động đậy, ta còn tưởng sư huynh lại...” Hắn dừng một chút, ấm ức nói: “Sư huynh, tại huynh quyến rũ ta đó.”
Quyến rũ.
Quyến rũ cái quần ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.