Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
Chương 13
Phong Không
28/10/2020
"Sư tôn?"
Nhìn thấy người trên giường tự bọc mình thành một con nhộng. Chu Huyền Lan bèn cất tiếng gọi khẽ lại phát hiện bóng dáng người bên dưới lớp chăn khẽ run liền bước tới muốn vén lớp chăn lên.
"Ngươi không cần lại gần đâu."
Từ trong chăn truyền đến một giọng nói hỡn dỗi, tiếng nói có chút khàn khàn lại kèm theo chút giọng mũi lúc mới dậy.
Nghe vào tai tựa như hắn vừa mới bị người khác khinh dễ.
Trong nhất thời Chu Huyền Lan khẽ cuộn tròn nắm tay lại lập tức hạ tay xuống, trầm mặc nói: "Sư tôn người đưa tay ra ngoài này đi."
Thật lâu, một bàn tay bạch ngọc từ dưới lớp chăn khẽ vươn ra ngoài, cánh tay khẽ lắc lư giữa không trung làm động tác đuổi người "Ngươi ra ngoài trước đi."
Hắn không còn mặt mũi nào để nhìn đồ đệ nữa, Thẩm Lưu Hưởng chôn cả người ở trong chăn, trước mặt là một mảng đen kịt, ngược lại khiến hắn cảm thấy các giác quan khác tăng cường hơn.
Trong phòng có cơn gió thổi qua quấn quýt trên ngón tay hắn mang theo cảm giác mát mẻ. Ngay lúc này, có một bàn tay vồ tới, mang theo khí tức ấm áp, ngón tay thon dài có lực cầm lấy cánh tay hắn.
"?" Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn hai mắt.
Nói chuyện cẩn thận, táy máy tay chân làm chi? !
Tay hắn liều mạng rút tay về thế nhưng người bên ngoài cương quyết không cho. Đang lúc lôi kéo nữa đoạn bắp tay cũng đã lộ ra ngoài, không khí lạnh lẽo phất qua da thịt trắng noãn. Thẩm Lưu Hưởng mơ hồ cảm giác được có ánh mắt ở bên ngoài lớp chăn đang chăm chăm nhìn hắn khiến hắn cảm thấy lông tơ trên người đều dựng hết cả lên.
"Sư tôn, đừng động." Chu Huyền Lan đem bình dược đặt vào cái cánh tay cuối cùng cũng chịu để yên kia "Đây là đan tỉnh rượu, đệ tử mới vừa đi Đan phong lấy, sư tôn nhớ phải uống hai viên."
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra.
Ôi chao?
Chỉ muốn đưa thuốc cho hắn.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Lưu Hưởng mới vén chăn lên ngồi dậy, nhìn chăm chú vào bình đan trong tay cả nữa ngày, chóp mũi có chút chua sót, cảm động đến rối tinh rối mù.
Đồ đệ của hắn cũng quá tốt rồi đi. Sau khi hắn làm ra loại chuyện như vậy, còn không quên phải đi lấy dược cho sư tôn.
Thẩm Lưu Hưởng nuốt xuống hai viên đan tỉnh rượu, đan dược vừa nuốt xuống liền như một dòng nước ấm lướt qua.
Hắn lại nằm xuống giường nhìn cái truyền âm khí kia đang sáng lên: "Đến Dạ Minh Phong gặp ta."
Tông chủ có lệnh, Thẩm Lưu Hưởng đành phải nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề chạy đến Dạ Minh Phong, bước qua dãy bậc thang bằng cẩm thạch đang uống lượn, phía trên đỉnh núi xuất hiện một bóng dáng.
Lăng Dạ mặc một bộ thanh sam, đứng bên trong đình, trong tay cầm một quyển sách, phát hiện khí tức của Thẩm Lưu Hưởng liền nghiêng đầu nhìn lại, khóe môi lộ ra một nụ cười ôn hòa.
"Lại đây."
Thẩm Lưu Hưởng hai ba bước đã đuổi tới.
Lăng Dạ thu sách, tay phải nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Lưu Hưởng, ánh mắt tựa như vô ý mà nhìn lên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng, phát hiện dấu vết năm ngón tay đỏ ửng, kết hợp với làn da trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng liền đặc biệt rõ ràng.
Hắn khẽ nhíu này, cuối cùng một lời cũng không nói, chỉ dùng hai ngón tay đặt lên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng dò xét một lát liền trầm ngâm nói: "Ngươi đã bao lâu rồi không tĩnh tọa tu hành."
(Cái động tác thăm dò mạch đập ý mà ta không biết mô tả sao cho dễ hiểu nữa.)
Thẩm Lưu Hưởng nghẹn lại: "Mới vài ngày."
Lăng Dạ thả tay xuống: "Mới vừa bước vào Hóa Thần cảnh chuyện cần thiết nhất chính là ổn định lại linh lực hỗn độn trong cơ thể, ngươi lại quá lười biếng ."
Thẩm Lưu Hưởng khẽ cuối đầu, mím môi không nói.
Cảm giác này, giống y lúc không chịu làm bài tập bị thầy giáo phê bình, thật sự cực kỳ mất mặt.
Lăng Dạ chỉ về cái đàn tròn đặt cách đó không xa nói: "Đi qua bên kia tĩnh tọa, trước khi trời tối thì không được rời khỏi."
Nói xong, lại tiếp tục cầm lấy quyển sách, không để ý tới hắn.
Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ, bước thẳng đến đàn tròn, khoanh chân ngồi xuống.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Lăng Dạ đọc sách khoảng tầm nữa canh giờ, ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời, còn đến nữa canh giờ nữa trời mới tối. công việc của hắn bộn bề tất nhiên là không thể ở đây trông coi Thẩm Lưu Hưởng tu hành được.
Lăng Dạ ra đình đài, tầm mắt rơi lên trên người Thẩm Lưu Hưởng.
Nhìn bộ dạng này •••••hình như ….. đang ngủ say.
Cả người Thẩm Lưu Hưởng đều đã lệch qua một bên, đầu khẽ tựa lên một khối tượng được điêu khắc tỉ mỉ, tóc dài không buộc chắt khẽ xõa ra, vài sợi tóc đen nhánh khẽ rơi trên đầu vai hắn.
Không biết trong mộng mơ thấy chuyện gì mà đôi môi anh đào khẽ mím lại.
Lăng Dạ ngây người nhìn hắn, lấy từ trong túi đồ ra một cái gối mềm, ngồi xổm xuống, khẽ nâng đầu Thẩm Lưu Hưởng lên đặt cái gối xuống dưới, làm xong mọi chuyện liền phất tay áo rời khỏi.
"Ách xì~ ~" Thẩm Lưu Hưởng hắt hơi một cái, tỉnh dậy từ trong tiếng gió lạnh gào thét, nhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều thuần một màu đen.
Hắn xoa xoa cái cổ đau nhức, hơi nâng đầu lên, một cái gối lạch cách rơi trên mặt đất.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cái gối, trầm mặc hồi lâu.
"Xì xì" một chút liền cười ra tiếng.
Ha ha ha.
Người như sư huynh ấy vậy mà lại mang theo bên người một các gối nhỏ, nếu chuyện này truyền đi chắt chắn cái uy nghiêm Thanh Lăng Tông chủ của hắn đều bay sạch không sót lại thứ gì đi.
Thẩm Lưu Hưởng tựa như phát hiện một chút nhược điểm của người khác liền cực kì vui vẻ đầu trộm đuôi cướp mà ôm theo cái gối ôm, tìm đường trở về.
Hắn vẫn chưa quen với nơi này lại đi vào ban đêm, vì thế liền thả ra toàn bộ thần thức của mình để dò đường. trong lúc lơ đãng, hắn nghe thấy tiếng nước chảy ở một góc nào đó trên Dạ Minh Phong.
Trong lòng hơi động, Thẩm Lưu Hưởng liền chạy tới.
Trên Dạ Minh Phong có một suối nước nongs từ thiên nhiên, trong ao linh khí dồi dào. Trong sách có viết chỉ cần Lăng Dạ quay về tông môn thì hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong ao một chốc. Cũng tại chỗ này, về sau sẽ phát sinh một vài chuyện khiến điểm tình cảm của Bạch Tố Triệt tăng nhanh như gió.
Chu Huyền Lan đang ngồi trong phòng sáng đèn, không hiểu ra sao mà bị mới tới.
Sư tôn quan sát hắn, hai mắt liền phát sáng, chỉ vào cái mê trận ở trước mắt: "Ngươi có thể phá trận này, thần không hay quỷ không biết mà mang ta vào trong không?"
Chu Huyền Lan chưa từng tới Dạ Minh Phong, không biết đây là đâu, có chút trầm ngâm, thân thủ thăm dò trận pháp một chút "Có thể, này trận pháp này cực kỳ đơn giản."
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra nụ cười mừng rỡ. Hôm nay hắn muốn nghiệm chứng một bí mật lớn động trời.
Bên trên hồ nước bị một tầng sương mờ bao quanh, bên bờ còn đặt một bộ y phục, một bóng người không một mảnh vải che thân đang đắm mình trong ao nước, linh khí nhàn nhạt vây quanh.
Mượn cây cỏ để che dấu bản thân, Thẩm Lưu Hưởng ngồi xuống, tiện tay nhặt lên hai mảnh lá rụng, đưa cho đồ đệ: "Ngươi nếu như không dám xem thì dùng cái này che hai mắt lại đi."
Chu Huyền Lan mặt lạnh đến mức như muốn đóng băng.
Bắt hắn phá trận chỉ để lén nhìn người khác tắm rửa.
"Hắn là ai?" Bóng đêm ảm đạm, chỉ có thể nhìn ra đây là dáng dấp của một nam tử.
Thẩm Lưu Hưởng thấp giọng nói: "Sư huynh."
Chu Huyền Lan trợn trừng: "Sư tôn ngươi —— "
Ngón trỏ của Thẩm Lưu Hưởng khẽ ấn lên đôi môi mỏng đang mở, đem cái miệng chưa kịp phát ra tiếng động chặn lại "Xuỵt, nhỏ giọng một chút."
Người trong ao tựa như muốn đứng dậy, Thẩm Lưu Hưởng liền đem tầm mắt quay lại. Hành động này của hắn tuyệt đối không phải là mơ ước đến nhan sắc của sư huynh, chỉ là hắn muốn giải đáp một chút nghi hoặc của bản thân mà thôi.
Hắn có thể kiên trì đọc đến kết cục cuối cùng của quyền tiểu thuyết này phần lớn chính là vì lúc đầu tác giả đào một cái hố thật lướn, ám chỉ đại nhân vật phản diện có thể xuất hiện ở yêu giới, lại có thể nắm trong tay số mệnh của Hắc Long.
Vì vậy Thẩm Lưu Hưởng vẫn cứ chờ, đợi đến tận kết truyện một cái đuôi rồng hắn cũng không nhìn thấy.
Đào hố không lấp, quá vô liêm sỉ!
Mà sau này tác giả có nói qua, Hắc Long đã xuất hiện từ rất lâu rồi, đặc thù là trên người có một mảnh vảy ngược trà trộn bên trong đám đại nam phối, vì vậy bên trong khu bình luận liền dậy lên một phen thảo luận ngập trời.
Mỗi người một ý kiến, tranh chấp đến đỏ mặt tía tai, nhưng đáng tiếc mãi đến tận kết truyện vẫn không tìm ra người đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lưu Hưởng liếc mắt nhìn đồ đệ, trên mặt lộ ra một biểu cảm sâu xa.
Mọi người suy đoán Lăng Tông chủ, Diệp Kiếm Tôn, Ma tôn, đều là có dẫn chứng rõ ràng, thế nhưng chỉ có Chu Huyền Lan này, lại là họa phong đột biến.
"Huyền chủ một đêm bảy lần, bảy ngày bảy đêm cũng không cảm thấy lao lực. Đây có thể coi là thực lực của long tộc, tuyệt không sai!"
Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới những suy đoán lúc đó đều là như vậy.
Sách.
Ghê gớm.
Vì huyền chủ đại nhân vỗ tay.
Bên trong ôn tuyền truyền đến động tĩnh, bóng người trong ao chậm rãi đứng lên, ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng chuẩn xác bắn về phía đó, đôi mắt trợn đến lớn nhất, mắt thấy cái cổ của sư huynh hắn đã trồi lên trên mặt nước, một luồng uy phong khó nói lên lời bao phủ tới.
Nước suối ngưng tụ thành lãnh kiếm, tựa như muốn xé rách không gian mà bay tới.
Bị phát hiện rồi!
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng khẽ giật mình, đem đồ đệ kéo về phía sau đồng thời vận linh lực chống đỡ "Sư huynh là ta!"
Lập tức uy thế khiến người khác ngẹt thở đều tan thành mây khói.
Thủy kiếm băng lãnh dừng lại trước người Thẩm Lưu Hưởng trong gang tấc, sau đó không biết có phải cố ý hay không mà đột nhiên tung ra dội hắn một thân toàn nước.
Thẩm Lưu Hưởng bị nước sối như con gà ướt.
Hắn sờ soạng nước dính trên mặt, quay đầu lại nhìn về phía Chu Huyền Lan, phát hiện sắc mặt của đồ đệ tựa hồ cũng không quá tốt, không biết có phải bị giật mình hay không.
Mà ngay lúc hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, sư huynh đã mặc xong quần áo ung dung bước tới.
Ánh mắt Chu Huyền Lan tối tăm không rõ.
Trong lòng nhất thời không nói rõ được đây là loại tư vị gì, phản ứng đầu tiên của sư tôn trước nguy hiển chính là đem hắn bảo hộ che chở ở phía sau...
"Thật là đúng dịp, sư huynh." Thẩm Lưu Hưởng cười khan.
Tầm mắt Lăng Dạ rơi lên trên người Thẩm Lưu Hưởng, xiêm y ướt hơn nửa, trên mặt cũng bị xối không ít nước, cả người đều là bộ dáng ướt nhẹp có chút chật vật.
Coi như là một trừng phạt nhỏ đi.
Đuôi mày Lăng Dạ khẽ hạ xuống, sắc mặt hơi hòa hoãn lại: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
"Nghe nói bên trong Dạ Minh Phong có một suối nước nóng tự nhiên, sư đệ cũng muốn thử một lần, không ngờ lại quấy rầy nhã hứng của sư huynh."
Không biết Lăng Dạ có tin hay không, chỉ nói: "Sau này những chuyện như vậy chỉ cần nói với ta một tiếng, không cần đêm hôm khuya khoắc như trộm cướp mà lén lút bước vào."
Thẩm Lưu Hưởng lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ."
Ánh mắt Lăng Dạ chuyển sang người đang đứng phía sau hắn, khẽ nhíu mày, đang lúc muốn mở miệng, bầu trời xa xa truyền đến một tiếng phượng hót cực kỳ to rõ.
Một con phượng hoàng lửa cực kỳ sống động bay về phía Thanh Lăng Tông.
Đế Cung người đến.
Nhìn thấy người trên giường tự bọc mình thành một con nhộng. Chu Huyền Lan bèn cất tiếng gọi khẽ lại phát hiện bóng dáng người bên dưới lớp chăn khẽ run liền bước tới muốn vén lớp chăn lên.
"Ngươi không cần lại gần đâu."
Từ trong chăn truyền đến một giọng nói hỡn dỗi, tiếng nói có chút khàn khàn lại kèm theo chút giọng mũi lúc mới dậy.
Nghe vào tai tựa như hắn vừa mới bị người khác khinh dễ.
Trong nhất thời Chu Huyền Lan khẽ cuộn tròn nắm tay lại lập tức hạ tay xuống, trầm mặc nói: "Sư tôn người đưa tay ra ngoài này đi."
Thật lâu, một bàn tay bạch ngọc từ dưới lớp chăn khẽ vươn ra ngoài, cánh tay khẽ lắc lư giữa không trung làm động tác đuổi người "Ngươi ra ngoài trước đi."
Hắn không còn mặt mũi nào để nhìn đồ đệ nữa, Thẩm Lưu Hưởng chôn cả người ở trong chăn, trước mặt là một mảng đen kịt, ngược lại khiến hắn cảm thấy các giác quan khác tăng cường hơn.
Trong phòng có cơn gió thổi qua quấn quýt trên ngón tay hắn mang theo cảm giác mát mẻ. Ngay lúc này, có một bàn tay vồ tới, mang theo khí tức ấm áp, ngón tay thon dài có lực cầm lấy cánh tay hắn.
"?" Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn hai mắt.
Nói chuyện cẩn thận, táy máy tay chân làm chi? !
Tay hắn liều mạng rút tay về thế nhưng người bên ngoài cương quyết không cho. Đang lúc lôi kéo nữa đoạn bắp tay cũng đã lộ ra ngoài, không khí lạnh lẽo phất qua da thịt trắng noãn. Thẩm Lưu Hưởng mơ hồ cảm giác được có ánh mắt ở bên ngoài lớp chăn đang chăm chăm nhìn hắn khiến hắn cảm thấy lông tơ trên người đều dựng hết cả lên.
"Sư tôn, đừng động." Chu Huyền Lan đem bình dược đặt vào cái cánh tay cuối cùng cũng chịu để yên kia "Đây là đan tỉnh rượu, đệ tử mới vừa đi Đan phong lấy, sư tôn nhớ phải uống hai viên."
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra.
Ôi chao?
Chỉ muốn đưa thuốc cho hắn.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Lưu Hưởng mới vén chăn lên ngồi dậy, nhìn chăm chú vào bình đan trong tay cả nữa ngày, chóp mũi có chút chua sót, cảm động đến rối tinh rối mù.
Đồ đệ của hắn cũng quá tốt rồi đi. Sau khi hắn làm ra loại chuyện như vậy, còn không quên phải đi lấy dược cho sư tôn.
Thẩm Lưu Hưởng nuốt xuống hai viên đan tỉnh rượu, đan dược vừa nuốt xuống liền như một dòng nước ấm lướt qua.
Hắn lại nằm xuống giường nhìn cái truyền âm khí kia đang sáng lên: "Đến Dạ Minh Phong gặp ta."
Tông chủ có lệnh, Thẩm Lưu Hưởng đành phải nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề chạy đến Dạ Minh Phong, bước qua dãy bậc thang bằng cẩm thạch đang uống lượn, phía trên đỉnh núi xuất hiện một bóng dáng.
Lăng Dạ mặc một bộ thanh sam, đứng bên trong đình, trong tay cầm một quyển sách, phát hiện khí tức của Thẩm Lưu Hưởng liền nghiêng đầu nhìn lại, khóe môi lộ ra một nụ cười ôn hòa.
"Lại đây."
Thẩm Lưu Hưởng hai ba bước đã đuổi tới.
Lăng Dạ thu sách, tay phải nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Lưu Hưởng, ánh mắt tựa như vô ý mà nhìn lên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng, phát hiện dấu vết năm ngón tay đỏ ửng, kết hợp với làn da trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng liền đặc biệt rõ ràng.
Hắn khẽ nhíu này, cuối cùng một lời cũng không nói, chỉ dùng hai ngón tay đặt lên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng dò xét một lát liền trầm ngâm nói: "Ngươi đã bao lâu rồi không tĩnh tọa tu hành."
(Cái động tác thăm dò mạch đập ý mà ta không biết mô tả sao cho dễ hiểu nữa.)
Thẩm Lưu Hưởng nghẹn lại: "Mới vài ngày."
Lăng Dạ thả tay xuống: "Mới vừa bước vào Hóa Thần cảnh chuyện cần thiết nhất chính là ổn định lại linh lực hỗn độn trong cơ thể, ngươi lại quá lười biếng ."
Thẩm Lưu Hưởng khẽ cuối đầu, mím môi không nói.
Cảm giác này, giống y lúc không chịu làm bài tập bị thầy giáo phê bình, thật sự cực kỳ mất mặt.
Lăng Dạ chỉ về cái đàn tròn đặt cách đó không xa nói: "Đi qua bên kia tĩnh tọa, trước khi trời tối thì không được rời khỏi."
Nói xong, lại tiếp tục cầm lấy quyển sách, không để ý tới hắn.
Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ, bước thẳng đến đàn tròn, khoanh chân ngồi xuống.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Lăng Dạ đọc sách khoảng tầm nữa canh giờ, ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời, còn đến nữa canh giờ nữa trời mới tối. công việc của hắn bộn bề tất nhiên là không thể ở đây trông coi Thẩm Lưu Hưởng tu hành được.
Lăng Dạ ra đình đài, tầm mắt rơi lên trên người Thẩm Lưu Hưởng.
Nhìn bộ dạng này •••••hình như ….. đang ngủ say.
Cả người Thẩm Lưu Hưởng đều đã lệch qua một bên, đầu khẽ tựa lên một khối tượng được điêu khắc tỉ mỉ, tóc dài không buộc chắt khẽ xõa ra, vài sợi tóc đen nhánh khẽ rơi trên đầu vai hắn.
Không biết trong mộng mơ thấy chuyện gì mà đôi môi anh đào khẽ mím lại.
Lăng Dạ ngây người nhìn hắn, lấy từ trong túi đồ ra một cái gối mềm, ngồi xổm xuống, khẽ nâng đầu Thẩm Lưu Hưởng lên đặt cái gối xuống dưới, làm xong mọi chuyện liền phất tay áo rời khỏi.
"Ách xì~ ~" Thẩm Lưu Hưởng hắt hơi một cái, tỉnh dậy từ trong tiếng gió lạnh gào thét, nhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều thuần một màu đen.
Hắn xoa xoa cái cổ đau nhức, hơi nâng đầu lên, một cái gối lạch cách rơi trên mặt đất.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cái gối, trầm mặc hồi lâu.
"Xì xì" một chút liền cười ra tiếng.
Ha ha ha.
Người như sư huynh ấy vậy mà lại mang theo bên người một các gối nhỏ, nếu chuyện này truyền đi chắt chắn cái uy nghiêm Thanh Lăng Tông chủ của hắn đều bay sạch không sót lại thứ gì đi.
Thẩm Lưu Hưởng tựa như phát hiện một chút nhược điểm của người khác liền cực kì vui vẻ đầu trộm đuôi cướp mà ôm theo cái gối ôm, tìm đường trở về.
Hắn vẫn chưa quen với nơi này lại đi vào ban đêm, vì thế liền thả ra toàn bộ thần thức của mình để dò đường. trong lúc lơ đãng, hắn nghe thấy tiếng nước chảy ở một góc nào đó trên Dạ Minh Phong.
Trong lòng hơi động, Thẩm Lưu Hưởng liền chạy tới.
Trên Dạ Minh Phong có một suối nước nongs từ thiên nhiên, trong ao linh khí dồi dào. Trong sách có viết chỉ cần Lăng Dạ quay về tông môn thì hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong ao một chốc. Cũng tại chỗ này, về sau sẽ phát sinh một vài chuyện khiến điểm tình cảm của Bạch Tố Triệt tăng nhanh như gió.
Chu Huyền Lan đang ngồi trong phòng sáng đèn, không hiểu ra sao mà bị mới tới.
Sư tôn quan sát hắn, hai mắt liền phát sáng, chỉ vào cái mê trận ở trước mắt: "Ngươi có thể phá trận này, thần không hay quỷ không biết mà mang ta vào trong không?"
Chu Huyền Lan chưa từng tới Dạ Minh Phong, không biết đây là đâu, có chút trầm ngâm, thân thủ thăm dò trận pháp một chút "Có thể, này trận pháp này cực kỳ đơn giản."
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra nụ cười mừng rỡ. Hôm nay hắn muốn nghiệm chứng một bí mật lớn động trời.
Bên trên hồ nước bị một tầng sương mờ bao quanh, bên bờ còn đặt một bộ y phục, một bóng người không một mảnh vải che thân đang đắm mình trong ao nước, linh khí nhàn nhạt vây quanh.
Mượn cây cỏ để che dấu bản thân, Thẩm Lưu Hưởng ngồi xuống, tiện tay nhặt lên hai mảnh lá rụng, đưa cho đồ đệ: "Ngươi nếu như không dám xem thì dùng cái này che hai mắt lại đi."
Chu Huyền Lan mặt lạnh đến mức như muốn đóng băng.
Bắt hắn phá trận chỉ để lén nhìn người khác tắm rửa.
"Hắn là ai?" Bóng đêm ảm đạm, chỉ có thể nhìn ra đây là dáng dấp của một nam tử.
Thẩm Lưu Hưởng thấp giọng nói: "Sư huynh."
Chu Huyền Lan trợn trừng: "Sư tôn ngươi —— "
Ngón trỏ của Thẩm Lưu Hưởng khẽ ấn lên đôi môi mỏng đang mở, đem cái miệng chưa kịp phát ra tiếng động chặn lại "Xuỵt, nhỏ giọng một chút."
Người trong ao tựa như muốn đứng dậy, Thẩm Lưu Hưởng liền đem tầm mắt quay lại. Hành động này của hắn tuyệt đối không phải là mơ ước đến nhan sắc của sư huynh, chỉ là hắn muốn giải đáp một chút nghi hoặc của bản thân mà thôi.
Hắn có thể kiên trì đọc đến kết cục cuối cùng của quyền tiểu thuyết này phần lớn chính là vì lúc đầu tác giả đào một cái hố thật lướn, ám chỉ đại nhân vật phản diện có thể xuất hiện ở yêu giới, lại có thể nắm trong tay số mệnh của Hắc Long.
Vì vậy Thẩm Lưu Hưởng vẫn cứ chờ, đợi đến tận kết truyện một cái đuôi rồng hắn cũng không nhìn thấy.
Đào hố không lấp, quá vô liêm sỉ!
Mà sau này tác giả có nói qua, Hắc Long đã xuất hiện từ rất lâu rồi, đặc thù là trên người có một mảnh vảy ngược trà trộn bên trong đám đại nam phối, vì vậy bên trong khu bình luận liền dậy lên một phen thảo luận ngập trời.
Mỗi người một ý kiến, tranh chấp đến đỏ mặt tía tai, nhưng đáng tiếc mãi đến tận kết truyện vẫn không tìm ra người đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lưu Hưởng liếc mắt nhìn đồ đệ, trên mặt lộ ra một biểu cảm sâu xa.
Mọi người suy đoán Lăng Tông chủ, Diệp Kiếm Tôn, Ma tôn, đều là có dẫn chứng rõ ràng, thế nhưng chỉ có Chu Huyền Lan này, lại là họa phong đột biến.
"Huyền chủ một đêm bảy lần, bảy ngày bảy đêm cũng không cảm thấy lao lực. Đây có thể coi là thực lực của long tộc, tuyệt không sai!"
Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới những suy đoán lúc đó đều là như vậy.
Sách.
Ghê gớm.
Vì huyền chủ đại nhân vỗ tay.
Bên trong ôn tuyền truyền đến động tĩnh, bóng người trong ao chậm rãi đứng lên, ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng chuẩn xác bắn về phía đó, đôi mắt trợn đến lớn nhất, mắt thấy cái cổ của sư huynh hắn đã trồi lên trên mặt nước, một luồng uy phong khó nói lên lời bao phủ tới.
Nước suối ngưng tụ thành lãnh kiếm, tựa như muốn xé rách không gian mà bay tới.
Bị phát hiện rồi!
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng khẽ giật mình, đem đồ đệ kéo về phía sau đồng thời vận linh lực chống đỡ "Sư huynh là ta!"
Lập tức uy thế khiến người khác ngẹt thở đều tan thành mây khói.
Thủy kiếm băng lãnh dừng lại trước người Thẩm Lưu Hưởng trong gang tấc, sau đó không biết có phải cố ý hay không mà đột nhiên tung ra dội hắn một thân toàn nước.
Thẩm Lưu Hưởng bị nước sối như con gà ướt.
Hắn sờ soạng nước dính trên mặt, quay đầu lại nhìn về phía Chu Huyền Lan, phát hiện sắc mặt của đồ đệ tựa hồ cũng không quá tốt, không biết có phải bị giật mình hay không.
Mà ngay lúc hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, sư huynh đã mặc xong quần áo ung dung bước tới.
Ánh mắt Chu Huyền Lan tối tăm không rõ.
Trong lòng nhất thời không nói rõ được đây là loại tư vị gì, phản ứng đầu tiên của sư tôn trước nguy hiển chính là đem hắn bảo hộ che chở ở phía sau...
"Thật là đúng dịp, sư huynh." Thẩm Lưu Hưởng cười khan.
Tầm mắt Lăng Dạ rơi lên trên người Thẩm Lưu Hưởng, xiêm y ướt hơn nửa, trên mặt cũng bị xối không ít nước, cả người đều là bộ dáng ướt nhẹp có chút chật vật.
Coi như là một trừng phạt nhỏ đi.
Đuôi mày Lăng Dạ khẽ hạ xuống, sắc mặt hơi hòa hoãn lại: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
"Nghe nói bên trong Dạ Minh Phong có một suối nước nóng tự nhiên, sư đệ cũng muốn thử một lần, không ngờ lại quấy rầy nhã hứng của sư huynh."
Không biết Lăng Dạ có tin hay không, chỉ nói: "Sau này những chuyện như vậy chỉ cần nói với ta một tiếng, không cần đêm hôm khuya khoắc như trộm cướp mà lén lút bước vào."
Thẩm Lưu Hưởng lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ."
Ánh mắt Lăng Dạ chuyển sang người đang đứng phía sau hắn, khẽ nhíu mày, đang lúc muốn mở miệng, bầu trời xa xa truyền đến một tiếng phượng hót cực kỳ to rõ.
Một con phượng hoàng lửa cực kỳ sống động bay về phía Thanh Lăng Tông.
Đế Cung người đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.