Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
Chương 26: "Là phụ thân nha!" ...
Phong Không
10/01/2021
"Nghe nói hai đệ tử Thanh Lăng kia quần áo xốc xếch từ trong ao bước ra, thật chứ?"
"Chính xác trăm phần trăm, một người trong đó vẫn là Thẩm Lục Lục, nghe nói lúc hắn được ôm ra, đã bị làm... Mất đi ý thức."
"Này này này này, ban ngày ban mặt thực sự có thể làm chuyện phong nhã như vậy? người ôm hắn là ai?"
"Chu Huyền Lan, là người dẫn đầu những đệ tử Thanh Lăng tông này!"
"Cái gì? ! Ninh sư thúc cũng thôi đi, tại sao thêm một Chu Huyền Lan nữa chứ, bọn họ thích Thẩm Lục Lục ở chỗ nào chứ a, chẳng là bị hà cổ trùng?"
"Nếu như ở các nước chư hầu,nhất định Thẩm Lục Lục sẽ bị gọi là yêu phi họa quốc!"
Trong Kiếm tông lan truyền đến chóng mặt, người trong cuộc lại không biết gì cả.
'Yêu phi' từ giường tỉnh lại, cả người thoải mái đến động cũng không muốn động, từ đầu đến ngón chân trắng toát mềm mịn, đều lộ ra một cỗ khí tức thỏa mãn hưởng thụ.
"Sảng khoái a —— "
Thẩm Lưu Hưởng than một tiếng, ở trong suối đau đến mức muốn chết đi sống lại, ai biết được sau khi hết đau thì càng thoải mái sung sướng đê mê.
Lúc này, cửa phòng mở ra.
"Nghe nói có đệ tử trong môn phái ở trong tẩy cốt tuyền làm việc bất nhã." Lăng Dạ đi tới trước giường, cụp mắt đánh giá. "Ta vốn không tin, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của đệ, chẳng lẽ việc này là thật."
Thiếu niên ngồi dậy, đuôi mắt ẩm ướt đỏ ửng, rõ ràng đã từng ngẹn ngào rơi lệ. Tóc đen rơi lộn xộn trên bả vai, trên gò má trắng nõn còn lưu lại vệ ửng hồng.
Khắp toàn thân, từ trong ra ngoài, đều là một bộ dáng dấp bị làm đến thoải mái chết đi. (haha nguyên văn đó mấy nàng)
Thẩm Lưu Hưởng ngây người.
Ngọa tàu? Việc bất nhã?
Lăng Dạ thấy sững sờ, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, ôn thanh nói: "Nói thật cho sư huynh biết, nếu như việc này là thật, sau khi trở về Thanh Lăng, ta liền vì đệ cùng Chu Huyền Lan cử hành đại lễ kết thành đạo lữ. Cứ định trước một cái lễ, miễn cho sau này sinh nhiều chuyện thị phi."
"? !"
Thẩm Lưu Hưởng vội nói: "Sư huynh hiểu lầm!"
Lúc đó hắn đau đến mức cắn mấy phát lên cổ đồ đệ, không đến nỗi phải lấy một cái lễ kết đạo lữ ra đáp trả đi.
Lăng Dạ vẻ mặt thấu hiểu, ánh mắt bình thản. "Lời này, ta đã nghe lần thứ ba."
"Đó cũng là hiểu lầm." Thẩm Lưu Hưởng vội la lên. "Sư huynh tin ta, ta và đồ đệ thanh thuần khiết bạch, đều là tẩy cốt tuyền gây ra họa."
Hắn vừa nói xong đầu óc cũng lay chuyển một cái, sắc mặt ngưng trọng nói: "Sư huynh, ta đã từng bị trọng thương sao?"
Lăng Dạ nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lát. "Lúc trước thời điểm ngươi ra khỏi tông môn đi tu hành, lần nào cũng vinh quang mà trở về. Chỉ là mười năm trước, Ở trong địa phận Đông Hoang có yêu tộc làm loạn, ngươi phụ trách đi dẹp loạn, cũng là bị thương nặng ở nơi đó, cuối cùng được Diệp Băng Nhiên cứu trở về."
Thẩm Lưu Hưởng nghe đến hai chữ Đông Hoang nhất thời trong đầu lóe lên một ít đoạn ngắn. Thời điểm muốn tỉ mỉ nhớ lại thì đầu óc lại đau như búa bổ.
Hắn ôm đầu, thân thể không tự chủ được mà cuộn tròn lại.
Lăng Dạ hơi thay đổi sắc mặt, đang muốn chạm vào hắn, ngoài cửa lại truyền đến từng trận huyên náo.
Hắn nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.
"Thanh Lăng, mau gọi Thẩm Lục Lục ra đây, dám thả linh sủng của Thiếu tông chủ, quả thực là ăn gan hùm mật gấu."
"Thiếu tông chủ tức giận đến một đêm không ngủ. Ngụy trưởng lão, bảo nhất định phải vì hắn rửa hận."
"Thiếu tông chủ nói, hắn muốn chặt đứt cánh tay Thẩm Lục Lục, để hắn không bao giờ có thể bắn tên nữa."
Đoàn người khí thế hùng hổ xông vào viện, phía sau còn có vài tên đệ tử Kiếm tông đang nổ lực ngăn cản. "Ngụy trưởng lão, Thẩm Lục Lục là khách quý là Ninh sư thúc căn dặn phải chăm sóc thật kỹ, ngàn vạn lần không được sinh sự."
Ngụy Thiên Cơ đánh một chưởng đẩy tên đồ đệ đang ngăn cản ra ngoài. "Ít nói nhảm, việc này chúng ta là người có lý, nếu như Ninh Nhuận Tân cưỡng ép giúp đỡ che chở, ta nhất định sẽ làm cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, tất cả người của Kiếm tông đều là hạng người không biết nói lý lẽ."
Hắn cũng đã nghe những tin đồn này nọ, nhưng đều cảm thấy toàn bộ chỉ là thêm mắm dặm muối, có lẽ hai người từng có một đoạn giao du, nhưng mà thân phận khác nhau một trời một vực còn nói gì tới tiếp theo.
Nhìn Ninh Nhuận Tân sau khi đột phá, cũng không tới gặp Thẩm Lục Lục một chút, tám phần mười là đã nghĩ thông suốt.
Mà trước khi rời khỏi tông môn, tông chủ còn cố ý dặn không được để hắn chịu dùng chỉ nữa điểm oan ức bằng không bắt hắn mà hỏi. Trơ mắt nhìn Kim Điệt Thương chịu nhục nhã, nếu như xử lý không hợp ý sợ là sau khi hắn quay về tông môn thì cái chức trưởng lão trong tông môn này khó mà giử được!
Nghĩ đến đây, Ngụy thiên Cơ liền dẫn theo đám đệ tử, bước chân vội vã đi đến trước cửa phòng Thẩm Lưu Hưởng.
Khí thế như lửa "Ầm ——" một cước đạp mở cửa phòng.
"Tiểu nhi Thanh Lăng đi ra chịu..."
Chữ 'Chết' mạnh mẽ nuốt trở lại, Ngụy thiên Cơ nhìn người đi ra từ nội thất liền rùng mình một cái, bước chân như nhũn ra bước lùi về sau.
Phía sau còn có một đệ tử không biết lượng sức mình, nhớ tin đồn nóng hổi vào sáng nay liền chỉ vào người phía trước hét. "Chẳng lẽ ngươi chính là tên gian phu Thẩm Lục Lục kia, mau gọi tình nhân của ngươi ra đây!"
Ngụy thiên Cơ bất khả tư nghị trợn to mắt, hận không thể một tay chém chết tên đệ tử này.
Điên rồi sao!
Thanh Lăng tông chủ, Lăng Dạ ngươi cũng không nhận ra? Muốn tìm chết thì tự đi đi đừng có kéo hắn theo!
Lăng Dạ tay chắp sau lưng, hồng mai áo bào trắng càng tôn thêm bộ dáng thon dài cùng kiên cường, vẻ mặt bất mãn từ trên cao nhìn xuống đệ tử Tây Dương tông.
Thế nhân đều biết Thanh Lăng Tông chủ tính cách ôn nhuận, tính tình tốt nhất.
Vẻ mặt hắn hơi trầm xuống.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy sư đệ che đầu vẻ mặt cực kỳ thống khổ, có lẽ là cảm thấy đám người trước mặt quá mức ồn ào.
Hắn hiếm thấy mà sinh khí.
Vì thế hắn hỏi: "Tìm Thẩm Lục Lục có chuyện gì."
Có đệ tử hừ lạnh. "Hắn để cho linh sủng của thiếu tông chủ chạy thoát, tên là Bất Tử Điểu, yêu vật quý hiếm như vậy, chu dù hắn có dùng mạng của hắn đem đi đổi cũng không đổi được. Thiếu tông chủ nhân từ, muốn hắn lấy một tay đem đi đổi."
"Chỉ là Bất Tử Điểu, thả liền thả, Kim Hạng Thiên không hài lòng thì để hắn tự mình đến nói với ta." Lăng Dạ mặt không hề cảm xúc nói: "Chuyện này không phải lý do chính đáng để các ngươi đến quấy rầy ta. đều cút hết cho ta!"
Thiên địa ầm ầm biến sắc.
Mười mấy tên đệ tử cùng với Nguy Thiên Cơ bất thình lình bị lệ phong cuồn cuộn nổi lên, cuốn lên không trung gào thét liên hồi, tựa như vứt rác mà ném hết ra ngoài sân.
Nghe tiếng động, đám đệ tử Thanh Lăng đều đi ra liền bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của tông chủ không ai dám chít một tiếng.
Trên cửa núi nơi đón khách, đệ tử Tây Dương Tông bị cuốn tới lất pha lất phất treo trên nhánh cây, phối với bộ trang phục đỏ tươi, từ xa nhìn thấy giống như mấy cái mặt trời đỏ, dẫn tới không ít người đến tham quan.
"Bọn họ không phải đi tìm Thẩm Lục Lục gây phiền toái sao? Sao lại biến thành cái bộ dạng quỷ khốc này."
Cành cây không chịu nổi trọng lượng ‘răng rắc’ hai tiếng gãy đôi, Ngụy Thiên Cơ còn chưa kịp bình tĩnh lại, liền ‘ầm’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Có đồ đệ vẫn còn chút ý thức nói: "Trưởng lão, tình nhân kia của Thẩm Lục Lục lợi hại như vậy, chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
Ngụy thiên cơ sắc mặt tái xanh, cầm lấy một tảng đá ném về phía tên đệ tử kia, bộ dạng tức đến nổ phổi nói: "Nhanh ngậm miệng! Ngậm miệng! Đó là Thanh Lăng tông chủ! !"
Nghe vậy, vẻ mặt mấy tên đệ tử vẫn còn giữ được chút tỉnh táo nháy mắt trắng bệch, triệt để ngất đi.
Lăng Dạ chân trước vừa rời khỏi, chân sau lại có người đến.
Thẩm Lưu Hưởng mặc quần áo, tóc đen tán loạn ở sau lưng đi xung quanh phòng tìm phát đoạn, nghe thấy tiếng gõ cửa, tiện tay quấn vài vòng đem đầu ngón tay cùng mái tóc đen quấn lại cùng một chổ.(lời edit: dễ hiểu là cột luôn cả ngón tay)
Mở cửa, Ninh Nhuận Tân chăm chăm nhìn hắn. "Ta nghe thấy tin đồn trong Tẩy Cốt tuyền."
Thẩm Lưu Hưởng: "Ong ong ong."
Cái bộ dạng như đến bắt kẻ thông dâm này là có ý gì, hắn và đồ đệ cho dù thanh thuần khiết bạch cũng không cần thiết phải giải thích tùng người từng người một câu đi.
Ninh Nhuận Tân lại nói: "Ta biết chắt chắn là giả."
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.
Ninh Nhuận Tân nói tiếp: "Bởi vì ngươi không có tâm."
Thẩm Lưu Hưởng: "..." Cảm giác bị mạo phạm.
Đứng ở cửa tán gẫu thực sự không tốt lắm, Thẩm Lưu Hưởng mời người vào trong phòng rót trà đưa qua.
"Ta lại sắp đột phá rồi."
Thẩm Lưu Hưởng tay run một cái, bất khả tư nghị trợn tròn mắt.
Quá mức dọa người rồi, đột phá như đi chơi vậy sao? Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, từ Kim đan kỳ vượt lên nguyên anh cảnh trung kỳ. Nếu còn muốn đột phá, chính là nguyên anh cảnh hậu kỳ.
Quá khác người, quá mức không bình thường.
Thẩm Lưu Hưởng muốn nói lại thôi, đặt cốc trà lên trên bàn, Ninh Nhuận Tân thuận thế nắm lấy cổ tay hắn, tựa như sợ người chạy mất. "Ngươi thật sự không nhớ ta sao?"
Thẩm Lưu Hưởng: "Không bằng ngươi kể chút chuyện cho ta nghe."
Ninh Nhuận Tân trầm mặc mấy phần: "Chúng ta từng quen biết nhau tại Đông Hoang, lúc đó ta bị trọng thương, là ngươi đã cứu ta, dẫn ra đuổi theo yêu thú."
Thẩm Lưu Hưởng hiểu rõ, trấn an nói: "Ân cứu mạng, không đáng nhắc đến, con người ta trước giờ làm việc tốt chưa bao giờ cầu báo đáp, ngươi không cần mong nhớ nhiều năm như vậy."
Hắn một bên thở dài một hơi, may mà không phải cắt không đứt mà là càng muốn tháo gỡ lại càng gút mắc. lại suy đoán, chẳng lẽ vì cứu người này, nguyên thân mới bị thương được Diệp Băng Nhiên cứu.
Ninh Nhuận Tân: "Ta liền chán ghét điểm này của ngươi."
Bọn họ ngày đó bị vây ở âm lãnh sơn động, ngoại giới là yêu thú che kín cả bầu trời. Kết giới bày ra chỉ chực chờ muốn vỡ, đợi đến lúc triệt để vỡ vụn, trong nháy mắt hai người liền triệt để rơi vào bụng yêu thú.
Thẩm Lục dùng lời thề son sắc nói chờ đến lúc kết giới bị phá, nhất định sẽ ném hắn ra ngoài cho yêu thú ăn thịt trước, còn bản thân thì thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.
Ai ngờ sau khi hắn bị ngất đi tỉnh dậy, ngoại giới hoàn toàn tĩnh mịch.
Yêu thú không thấy.
Thiếu niên ở ngay bên cạnh cũng không thấy đâu nữa.
Au khi Ninh Nhuận Tân được cứu, một bên liều mạng tìm Thẩm Lục, một bên đều trào lên một ý nghĩ làm tâm hắn phát lạnh, e rằng thiếu niên kia đã chết.
Đáy lòng bất an, dần đổi thành chấp niệm điên cuồng.
Mãi đến tận ngày hôm trước, sở tư sở niệm cuối cùng cũng có chỗ để về.
"Ngươi nói nếu như thân vẫn, tiếc nuối lớn nhất là không thể chu du thiên hạ thưởng ngoạn hết cảm đẹp thế gian, đi theo ta, muốn đi đâu ta đều dẫn ngươi đi."
Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt mấy cái, cười khan: "Có khả năng ngươi đã bị lừa. Trên thực tế, ta chỉ muốn làm cá mắm nằm trên giường."
Ninh Nhuận Tân còn đang suy tư lời này có ý gì, thân hình đột nhiên chấn động.
"Ta muốn đột phá, cùng ta quay về động phủ." hắn nắm chặt tay Thẩm Lưu Hưởng, cùng người biến mất tại chỗ.
Ngoại giới, đệ tử Kiếm Tông vui đến chết lặng.
Liền song song đột phá!
Ninh Nhuận Tân không áp chế được linh lực trong cơ thể bước vào trong nội thất.
Chung quang động phủ có kết giới, Thẩm Lưu Hưởng tạm thời không ra ngoài được, ở bên trong loanh quanh, nhìn thầy sương trắng ở bốn phía lượng lờ, trên mặt đất có rất nhiều linh thảo, Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới trên cổ Chu Huyền Lan bị hắn cắn bị thương, muốn chọn vài gốc cây mang về đắp lên vết thương cho hắn.
Trong lúc vô tình, nhìn thấy một cây linh thảo mọc lên ở một góc, toàn thân nhỏ bé lại tỏa ra bạch quang sáng chói.
Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày.
Nghe nói động phủ là Kiếm Chân đạo nhân tự tay xây dựng vì Ninh Nhuận Tân một gốc cây một ngọn cỏ đều là đồ vật bất phàm.
Hắn động thân nhổ bụi linh thảo này lên.
Lúc này, Ninh Nhuận Tân cũng đột phá thành công. Đang lúc điều chỉnh linh lực trong cơ thể thì kết giới có chút buông lỏng, Thẩm Lưu Hưởng đem linh thảo đặt vào trong tinh hoa túi, thừa dịp lẻn ra ngoài.
Đệ tử phụng mệnh canh giữ ở bên ngoài Kiếm Tông, nhìn thấy bóng người đang muốn hành lễ, sau khi nhìn thấy rõ là ai thì nhất thời cứng đờ.
"Có người mới vậy mà vẫn dây dưa với sư thúc, thực sự quá đáng ghét, thật muốn đem người này đánh một trận hả giận."
"Không thể, nghe nói tân hoan của hắn đã bước vào Kim đan cảnh, chúng ta không phải là đối thủ."
"Vậy liền chờ Triệu sư huynh trở về, bắt hắn đi giáo huấn một phen để sư thúc hả giận.!"
*
Tiệc tối cử hành trên đại điện, Thẩm Lưu Hưởng bước vào cửa điện liền thu hút tầm mắt từ bốn phương tám hướng, xì xào bàn tán.
"Chính hắn khiến Ninh Nhuận Tân u mê đến thần hồn điên đảo ? Không nhìn ra hắn có điểm nào đặc biệt."
"Đâu chỉ mình Ninh Nhuận Tân, ngươi nhìn cái người bên cạnh hắn kìa. Chu Huyền Lan, tương lai tất là người đứng đầu Thanh Lăng Tông cũng đều có quan hệ mờ ám với hắn."
"Tây dương Thiếu tông chủ cũng cùng Thẩm Lục Lục có liên quan, có điều ta nghe nói là có cừu oán."
"May mà Kiếm Tông Triệu Lâm không có ở đây, bằng không ta cũng có chút lo lắng cho hắn."
"Ha ha, không cần lo lắng, Triệu Lâm là đồ đệ kế thừa chức Tông chủ, thân là sư đệ của kiếm tôn, trừ tu hành ra những chuyện ở bên ngoài tuyệt đối không để tâm, Thẩm Lục Lục nơi nào vào được mắt hắn."
Màn đêm buông xuống, trên đại điện lại sáng như ban ngày.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi khoanh chân, trên bàn trà trước mặt bày đầy món ăn quý hiếm, cá bắc băng tiêu, thỏ tuyết vân sơn, mùi vị cực ngon, lại là những món có thể tăng cường linh lực.
Lam Tiêu Sinh ngồi trên phía trên cung điện, nâng chén mời mọi người cộng ẩm.
Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy đũa, không thể chờ đợi được nữa mà nếm vài miệng liền chấn động đến nửa ngày cũng nói không ra lời, đem những món trên đĩa chén sạch không còn một miếng.
Hắn còn chưa ăn no, cũng là do nón ăn trên bàn cực ít, mỗi món chỉ có hai, ba miếng.
Thẩm Lưu Hưởng để đũa xuống, vươn cái đầu qua, ý do vị tẫn thở dài.
Chu Huyền Lan ngồi trên thân bên cạnh thấy thế, liền bấm quyết, đem đồ vật trên bàn hai người đổi cho nhau. "Sư tôn dùng của đệ tử đi."
Thẩm Lưu Hưởng mím chặt môi, cảm động nói: "Ngươi thật là tốt."
"... Sư tôn nói như vậy khiến đệ tử luôn cảm thấy không phải chuyện tốt."
Thẩm Lưu Hưởng khinh thường nhướng mày, đang muốn nói chuyện thì bên ngoài truyền đến động tĩnh.
"Nhân Tham Sơn, lão tổ hạ lễ!"
Trong điện một mảnh ồn ào.
Nhân Tham Sơn là mảnh Thánh địa lưu truyền từ thời viễn cổ đến nay, tương truyền trong ngọn núi đặt vô số kỳ trân dị bảo, tiên thảo thánh quả vạn vạn cái, chỉ tùy tiện cầm đi một cái cũng đều có thể đem khắp tu chân giới khuấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Bảo vệ Nhân Tham Sơn, chính là một đám nhân sâm thành tinh.
Trong đó người đứng đầu, là nhân sâm lão tổ đã sống hơn vạn năm, tương truyền còn từng có qua lại cùng mấy vị tiên phân phi thăng, là một tồn tại mà đương đại đại năng giả đều kính nể.
Nhân Tham Sơn chưa bao giờ cùng tu chân giới lui tới, không nghĩ tới lại có giao tình với Kiếm Tông, mọi người không khỏi thán phục, lộ ra ý hâm mộ.
Cùng với giao hảo, còn mang ý nghĩa là tài nguyên tu hành lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Thẩm Lưu Hưởng trên mặt lộ ra vẻ tò mò, ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy ngay ngoài điện, một đám mặc tiểu oa nhi trắng nõn tròn trịa mặc yến hồng cực kỳ náo nhiệt, mặt mày hớn hở bước vào cửa điện.
Thời khắc tiến vào cửa điện, bầu không khí trong điện mát mẻ hơn rất nhiều.
Những người tới tham dự này trên đỉnh đầu trọc lốc, chỉ mọc một cái cành cây nhỏ, hình dáng khác nhau, có cái đầy phiến lá, có cái còn kết quả nhỏ, có chỉ vẻn vẹn cái cành.
Người dẫn đầu đoàn người khẽ vuốt vuốt râu bạc, lại tiếp tục ho khan hai tiếng, để đám nhân sâm tiểu bối yên tĩnh một chút.
Sau đó hắn thở phì phò lôi ra một nhân sâm tiểu oa còn đang ngáy ngủ. "Cả một đường đều ngủ. Mau tỉnh dậy, ngươi nên đi tặng lễ vật rồi!"
Lúc này mọi người mới phát hiện, tiểu nhân sâm này, khác với tất cả mọi người, cành lá trên đầu hiện ra kim quang.
"A?" A Bặc khẽ nhăn khuông mặt trắng mịn, mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, lại phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, cành vàng trên đầu khẽ run rẩy.
Hắn oan ức chu mỏ: "Không cần tức giận với ta mà."
Trong nháy mắt tâm mọi người đều mềm nhũn.
Dẫn đoàn khốn nạn! Không cần phải hung ác với tiểu hài tử!
Lĩnh Đội gia gia hừ lạnh một tiếng, cũng không bị bộ dạng nhõng nhẹo này dặt mụi, đem bảo vật nhét vào trong tay hắn. "Đừng quên chuyện lão tổ căn dặn, mau mau một chút, đưa xong chúng ta còn phải chạy về."
Nghe thấy hai chữ lão tổ, A Bặc bất đắc dĩ động thân, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen ôm lấy hôpj quà, lớp thịt mềm mềm dưới cái yếm theo bước chân mà run lên.
Mới đi được hai bước đã thở hồng hộc.
Hắn dừng lại nghỉ ngơi, bẻ kim diệp, vung lên trên hộp quà, rơi xuống một lớp phấn vàng chói, sau đó đem phiến lá cắm lại lên trên cành cây trên đầu rồi mới cất bước tiếp tục đi.
Ngay lúc này, A Bặc ngửi được một luồng khí tức tựa như rất quen thuộc.
Đôi chân trắng nõn để trần nhất thời dừng lại.
Mọi người nhìn lại, cái đầu nhân sâm tỏa ra bạch kim rõ ràng có chút sửng sốt, nhìn về phía một góc phòng, cặp mắt đen tròn phút chốc mở to.
Âm thanh vui mừng của trẻ con nhất thời truyền khắp đại điện.
"Phụ thân——!"
"Là phụ thân nha!"
"Chính xác trăm phần trăm, một người trong đó vẫn là Thẩm Lục Lục, nghe nói lúc hắn được ôm ra, đã bị làm... Mất đi ý thức."
"Này này này này, ban ngày ban mặt thực sự có thể làm chuyện phong nhã như vậy? người ôm hắn là ai?"
"Chu Huyền Lan, là người dẫn đầu những đệ tử Thanh Lăng tông này!"
"Cái gì? ! Ninh sư thúc cũng thôi đi, tại sao thêm một Chu Huyền Lan nữa chứ, bọn họ thích Thẩm Lục Lục ở chỗ nào chứ a, chẳng là bị hà cổ trùng?"
"Nếu như ở các nước chư hầu,nhất định Thẩm Lục Lục sẽ bị gọi là yêu phi họa quốc!"
Trong Kiếm tông lan truyền đến chóng mặt, người trong cuộc lại không biết gì cả.
'Yêu phi' từ giường tỉnh lại, cả người thoải mái đến động cũng không muốn động, từ đầu đến ngón chân trắng toát mềm mịn, đều lộ ra một cỗ khí tức thỏa mãn hưởng thụ.
"Sảng khoái a —— "
Thẩm Lưu Hưởng than một tiếng, ở trong suối đau đến mức muốn chết đi sống lại, ai biết được sau khi hết đau thì càng thoải mái sung sướng đê mê.
Lúc này, cửa phòng mở ra.
"Nghe nói có đệ tử trong môn phái ở trong tẩy cốt tuyền làm việc bất nhã." Lăng Dạ đi tới trước giường, cụp mắt đánh giá. "Ta vốn không tin, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của đệ, chẳng lẽ việc này là thật."
Thiếu niên ngồi dậy, đuôi mắt ẩm ướt đỏ ửng, rõ ràng đã từng ngẹn ngào rơi lệ. Tóc đen rơi lộn xộn trên bả vai, trên gò má trắng nõn còn lưu lại vệ ửng hồng.
Khắp toàn thân, từ trong ra ngoài, đều là một bộ dáng dấp bị làm đến thoải mái chết đi. (haha nguyên văn đó mấy nàng)
Thẩm Lưu Hưởng ngây người.
Ngọa tàu? Việc bất nhã?
Lăng Dạ thấy sững sờ, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, ôn thanh nói: "Nói thật cho sư huynh biết, nếu như việc này là thật, sau khi trở về Thanh Lăng, ta liền vì đệ cùng Chu Huyền Lan cử hành đại lễ kết thành đạo lữ. Cứ định trước một cái lễ, miễn cho sau này sinh nhiều chuyện thị phi."
"? !"
Thẩm Lưu Hưởng vội nói: "Sư huynh hiểu lầm!"
Lúc đó hắn đau đến mức cắn mấy phát lên cổ đồ đệ, không đến nỗi phải lấy một cái lễ kết đạo lữ ra đáp trả đi.
Lăng Dạ vẻ mặt thấu hiểu, ánh mắt bình thản. "Lời này, ta đã nghe lần thứ ba."
"Đó cũng là hiểu lầm." Thẩm Lưu Hưởng vội la lên. "Sư huynh tin ta, ta và đồ đệ thanh thuần khiết bạch, đều là tẩy cốt tuyền gây ra họa."
Hắn vừa nói xong đầu óc cũng lay chuyển một cái, sắc mặt ngưng trọng nói: "Sư huynh, ta đã từng bị trọng thương sao?"
Lăng Dạ nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lát. "Lúc trước thời điểm ngươi ra khỏi tông môn đi tu hành, lần nào cũng vinh quang mà trở về. Chỉ là mười năm trước, Ở trong địa phận Đông Hoang có yêu tộc làm loạn, ngươi phụ trách đi dẹp loạn, cũng là bị thương nặng ở nơi đó, cuối cùng được Diệp Băng Nhiên cứu trở về."
Thẩm Lưu Hưởng nghe đến hai chữ Đông Hoang nhất thời trong đầu lóe lên một ít đoạn ngắn. Thời điểm muốn tỉ mỉ nhớ lại thì đầu óc lại đau như búa bổ.
Hắn ôm đầu, thân thể không tự chủ được mà cuộn tròn lại.
Lăng Dạ hơi thay đổi sắc mặt, đang muốn chạm vào hắn, ngoài cửa lại truyền đến từng trận huyên náo.
Hắn nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.
"Thanh Lăng, mau gọi Thẩm Lục Lục ra đây, dám thả linh sủng của Thiếu tông chủ, quả thực là ăn gan hùm mật gấu."
"Thiếu tông chủ tức giận đến một đêm không ngủ. Ngụy trưởng lão, bảo nhất định phải vì hắn rửa hận."
"Thiếu tông chủ nói, hắn muốn chặt đứt cánh tay Thẩm Lục Lục, để hắn không bao giờ có thể bắn tên nữa."
Đoàn người khí thế hùng hổ xông vào viện, phía sau còn có vài tên đệ tử Kiếm tông đang nổ lực ngăn cản. "Ngụy trưởng lão, Thẩm Lục Lục là khách quý là Ninh sư thúc căn dặn phải chăm sóc thật kỹ, ngàn vạn lần không được sinh sự."
Ngụy Thiên Cơ đánh một chưởng đẩy tên đồ đệ đang ngăn cản ra ngoài. "Ít nói nhảm, việc này chúng ta là người có lý, nếu như Ninh Nhuận Tân cưỡng ép giúp đỡ che chở, ta nhất định sẽ làm cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, tất cả người của Kiếm tông đều là hạng người không biết nói lý lẽ."
Hắn cũng đã nghe những tin đồn này nọ, nhưng đều cảm thấy toàn bộ chỉ là thêm mắm dặm muối, có lẽ hai người từng có một đoạn giao du, nhưng mà thân phận khác nhau một trời một vực còn nói gì tới tiếp theo.
Nhìn Ninh Nhuận Tân sau khi đột phá, cũng không tới gặp Thẩm Lục Lục một chút, tám phần mười là đã nghĩ thông suốt.
Mà trước khi rời khỏi tông môn, tông chủ còn cố ý dặn không được để hắn chịu dùng chỉ nữa điểm oan ức bằng không bắt hắn mà hỏi. Trơ mắt nhìn Kim Điệt Thương chịu nhục nhã, nếu như xử lý không hợp ý sợ là sau khi hắn quay về tông môn thì cái chức trưởng lão trong tông môn này khó mà giử được!
Nghĩ đến đây, Ngụy thiên Cơ liền dẫn theo đám đệ tử, bước chân vội vã đi đến trước cửa phòng Thẩm Lưu Hưởng.
Khí thế như lửa "Ầm ——" một cước đạp mở cửa phòng.
"Tiểu nhi Thanh Lăng đi ra chịu..."
Chữ 'Chết' mạnh mẽ nuốt trở lại, Ngụy thiên Cơ nhìn người đi ra từ nội thất liền rùng mình một cái, bước chân như nhũn ra bước lùi về sau.
Phía sau còn có một đệ tử không biết lượng sức mình, nhớ tin đồn nóng hổi vào sáng nay liền chỉ vào người phía trước hét. "Chẳng lẽ ngươi chính là tên gian phu Thẩm Lục Lục kia, mau gọi tình nhân của ngươi ra đây!"
Ngụy thiên Cơ bất khả tư nghị trợn to mắt, hận không thể một tay chém chết tên đệ tử này.
Điên rồi sao!
Thanh Lăng tông chủ, Lăng Dạ ngươi cũng không nhận ra? Muốn tìm chết thì tự đi đi đừng có kéo hắn theo!
Lăng Dạ tay chắp sau lưng, hồng mai áo bào trắng càng tôn thêm bộ dáng thon dài cùng kiên cường, vẻ mặt bất mãn từ trên cao nhìn xuống đệ tử Tây Dương tông.
Thế nhân đều biết Thanh Lăng Tông chủ tính cách ôn nhuận, tính tình tốt nhất.
Vẻ mặt hắn hơi trầm xuống.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy sư đệ che đầu vẻ mặt cực kỳ thống khổ, có lẽ là cảm thấy đám người trước mặt quá mức ồn ào.
Hắn hiếm thấy mà sinh khí.
Vì thế hắn hỏi: "Tìm Thẩm Lục Lục có chuyện gì."
Có đệ tử hừ lạnh. "Hắn để cho linh sủng của thiếu tông chủ chạy thoát, tên là Bất Tử Điểu, yêu vật quý hiếm như vậy, chu dù hắn có dùng mạng của hắn đem đi đổi cũng không đổi được. Thiếu tông chủ nhân từ, muốn hắn lấy một tay đem đi đổi."
"Chỉ là Bất Tử Điểu, thả liền thả, Kim Hạng Thiên không hài lòng thì để hắn tự mình đến nói với ta." Lăng Dạ mặt không hề cảm xúc nói: "Chuyện này không phải lý do chính đáng để các ngươi đến quấy rầy ta. đều cút hết cho ta!"
Thiên địa ầm ầm biến sắc.
Mười mấy tên đệ tử cùng với Nguy Thiên Cơ bất thình lình bị lệ phong cuồn cuộn nổi lên, cuốn lên không trung gào thét liên hồi, tựa như vứt rác mà ném hết ra ngoài sân.
Nghe tiếng động, đám đệ tử Thanh Lăng đều đi ra liền bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của tông chủ không ai dám chít một tiếng.
Trên cửa núi nơi đón khách, đệ tử Tây Dương Tông bị cuốn tới lất pha lất phất treo trên nhánh cây, phối với bộ trang phục đỏ tươi, từ xa nhìn thấy giống như mấy cái mặt trời đỏ, dẫn tới không ít người đến tham quan.
"Bọn họ không phải đi tìm Thẩm Lục Lục gây phiền toái sao? Sao lại biến thành cái bộ dạng quỷ khốc này."
Cành cây không chịu nổi trọng lượng ‘răng rắc’ hai tiếng gãy đôi, Ngụy Thiên Cơ còn chưa kịp bình tĩnh lại, liền ‘ầm’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Có đồ đệ vẫn còn chút ý thức nói: "Trưởng lão, tình nhân kia của Thẩm Lục Lục lợi hại như vậy, chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
Ngụy thiên cơ sắc mặt tái xanh, cầm lấy một tảng đá ném về phía tên đệ tử kia, bộ dạng tức đến nổ phổi nói: "Nhanh ngậm miệng! Ngậm miệng! Đó là Thanh Lăng tông chủ! !"
Nghe vậy, vẻ mặt mấy tên đệ tử vẫn còn giữ được chút tỉnh táo nháy mắt trắng bệch, triệt để ngất đi.
Lăng Dạ chân trước vừa rời khỏi, chân sau lại có người đến.
Thẩm Lưu Hưởng mặc quần áo, tóc đen tán loạn ở sau lưng đi xung quanh phòng tìm phát đoạn, nghe thấy tiếng gõ cửa, tiện tay quấn vài vòng đem đầu ngón tay cùng mái tóc đen quấn lại cùng một chổ.(lời edit: dễ hiểu là cột luôn cả ngón tay)
Mở cửa, Ninh Nhuận Tân chăm chăm nhìn hắn. "Ta nghe thấy tin đồn trong Tẩy Cốt tuyền."
Thẩm Lưu Hưởng: "Ong ong ong."
Cái bộ dạng như đến bắt kẻ thông dâm này là có ý gì, hắn và đồ đệ cho dù thanh thuần khiết bạch cũng không cần thiết phải giải thích tùng người từng người một câu đi.
Ninh Nhuận Tân lại nói: "Ta biết chắt chắn là giả."
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.
Ninh Nhuận Tân nói tiếp: "Bởi vì ngươi không có tâm."
Thẩm Lưu Hưởng: "..." Cảm giác bị mạo phạm.
Đứng ở cửa tán gẫu thực sự không tốt lắm, Thẩm Lưu Hưởng mời người vào trong phòng rót trà đưa qua.
"Ta lại sắp đột phá rồi."
Thẩm Lưu Hưởng tay run một cái, bất khả tư nghị trợn tròn mắt.
Quá mức dọa người rồi, đột phá như đi chơi vậy sao? Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, từ Kim đan kỳ vượt lên nguyên anh cảnh trung kỳ. Nếu còn muốn đột phá, chính là nguyên anh cảnh hậu kỳ.
Quá khác người, quá mức không bình thường.
Thẩm Lưu Hưởng muốn nói lại thôi, đặt cốc trà lên trên bàn, Ninh Nhuận Tân thuận thế nắm lấy cổ tay hắn, tựa như sợ người chạy mất. "Ngươi thật sự không nhớ ta sao?"
Thẩm Lưu Hưởng: "Không bằng ngươi kể chút chuyện cho ta nghe."
Ninh Nhuận Tân trầm mặc mấy phần: "Chúng ta từng quen biết nhau tại Đông Hoang, lúc đó ta bị trọng thương, là ngươi đã cứu ta, dẫn ra đuổi theo yêu thú."
Thẩm Lưu Hưởng hiểu rõ, trấn an nói: "Ân cứu mạng, không đáng nhắc đến, con người ta trước giờ làm việc tốt chưa bao giờ cầu báo đáp, ngươi không cần mong nhớ nhiều năm như vậy."
Hắn một bên thở dài một hơi, may mà không phải cắt không đứt mà là càng muốn tháo gỡ lại càng gút mắc. lại suy đoán, chẳng lẽ vì cứu người này, nguyên thân mới bị thương được Diệp Băng Nhiên cứu.
Ninh Nhuận Tân: "Ta liền chán ghét điểm này của ngươi."
Bọn họ ngày đó bị vây ở âm lãnh sơn động, ngoại giới là yêu thú che kín cả bầu trời. Kết giới bày ra chỉ chực chờ muốn vỡ, đợi đến lúc triệt để vỡ vụn, trong nháy mắt hai người liền triệt để rơi vào bụng yêu thú.
Thẩm Lục dùng lời thề son sắc nói chờ đến lúc kết giới bị phá, nhất định sẽ ném hắn ra ngoài cho yêu thú ăn thịt trước, còn bản thân thì thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.
Ai ngờ sau khi hắn bị ngất đi tỉnh dậy, ngoại giới hoàn toàn tĩnh mịch.
Yêu thú không thấy.
Thiếu niên ở ngay bên cạnh cũng không thấy đâu nữa.
Au khi Ninh Nhuận Tân được cứu, một bên liều mạng tìm Thẩm Lục, một bên đều trào lên một ý nghĩ làm tâm hắn phát lạnh, e rằng thiếu niên kia đã chết.
Đáy lòng bất an, dần đổi thành chấp niệm điên cuồng.
Mãi đến tận ngày hôm trước, sở tư sở niệm cuối cùng cũng có chỗ để về.
"Ngươi nói nếu như thân vẫn, tiếc nuối lớn nhất là không thể chu du thiên hạ thưởng ngoạn hết cảm đẹp thế gian, đi theo ta, muốn đi đâu ta đều dẫn ngươi đi."
Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt mấy cái, cười khan: "Có khả năng ngươi đã bị lừa. Trên thực tế, ta chỉ muốn làm cá mắm nằm trên giường."
Ninh Nhuận Tân còn đang suy tư lời này có ý gì, thân hình đột nhiên chấn động.
"Ta muốn đột phá, cùng ta quay về động phủ." hắn nắm chặt tay Thẩm Lưu Hưởng, cùng người biến mất tại chỗ.
Ngoại giới, đệ tử Kiếm Tông vui đến chết lặng.
Liền song song đột phá!
Ninh Nhuận Tân không áp chế được linh lực trong cơ thể bước vào trong nội thất.
Chung quang động phủ có kết giới, Thẩm Lưu Hưởng tạm thời không ra ngoài được, ở bên trong loanh quanh, nhìn thầy sương trắng ở bốn phía lượng lờ, trên mặt đất có rất nhiều linh thảo, Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới trên cổ Chu Huyền Lan bị hắn cắn bị thương, muốn chọn vài gốc cây mang về đắp lên vết thương cho hắn.
Trong lúc vô tình, nhìn thấy một cây linh thảo mọc lên ở một góc, toàn thân nhỏ bé lại tỏa ra bạch quang sáng chói.
Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày.
Nghe nói động phủ là Kiếm Chân đạo nhân tự tay xây dựng vì Ninh Nhuận Tân một gốc cây một ngọn cỏ đều là đồ vật bất phàm.
Hắn động thân nhổ bụi linh thảo này lên.
Lúc này, Ninh Nhuận Tân cũng đột phá thành công. Đang lúc điều chỉnh linh lực trong cơ thể thì kết giới có chút buông lỏng, Thẩm Lưu Hưởng đem linh thảo đặt vào trong tinh hoa túi, thừa dịp lẻn ra ngoài.
Đệ tử phụng mệnh canh giữ ở bên ngoài Kiếm Tông, nhìn thấy bóng người đang muốn hành lễ, sau khi nhìn thấy rõ là ai thì nhất thời cứng đờ.
"Có người mới vậy mà vẫn dây dưa với sư thúc, thực sự quá đáng ghét, thật muốn đem người này đánh một trận hả giận."
"Không thể, nghe nói tân hoan của hắn đã bước vào Kim đan cảnh, chúng ta không phải là đối thủ."
"Vậy liền chờ Triệu sư huynh trở về, bắt hắn đi giáo huấn một phen để sư thúc hả giận.!"
*
Tiệc tối cử hành trên đại điện, Thẩm Lưu Hưởng bước vào cửa điện liền thu hút tầm mắt từ bốn phương tám hướng, xì xào bàn tán.
"Chính hắn khiến Ninh Nhuận Tân u mê đến thần hồn điên đảo ? Không nhìn ra hắn có điểm nào đặc biệt."
"Đâu chỉ mình Ninh Nhuận Tân, ngươi nhìn cái người bên cạnh hắn kìa. Chu Huyền Lan, tương lai tất là người đứng đầu Thanh Lăng Tông cũng đều có quan hệ mờ ám với hắn."
"Tây dương Thiếu tông chủ cũng cùng Thẩm Lục Lục có liên quan, có điều ta nghe nói là có cừu oán."
"May mà Kiếm Tông Triệu Lâm không có ở đây, bằng không ta cũng có chút lo lắng cho hắn."
"Ha ha, không cần lo lắng, Triệu Lâm là đồ đệ kế thừa chức Tông chủ, thân là sư đệ của kiếm tôn, trừ tu hành ra những chuyện ở bên ngoài tuyệt đối không để tâm, Thẩm Lục Lục nơi nào vào được mắt hắn."
Màn đêm buông xuống, trên đại điện lại sáng như ban ngày.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi khoanh chân, trên bàn trà trước mặt bày đầy món ăn quý hiếm, cá bắc băng tiêu, thỏ tuyết vân sơn, mùi vị cực ngon, lại là những món có thể tăng cường linh lực.
Lam Tiêu Sinh ngồi trên phía trên cung điện, nâng chén mời mọi người cộng ẩm.
Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy đũa, không thể chờ đợi được nữa mà nếm vài miệng liền chấn động đến nửa ngày cũng nói không ra lời, đem những món trên đĩa chén sạch không còn một miếng.
Hắn còn chưa ăn no, cũng là do nón ăn trên bàn cực ít, mỗi món chỉ có hai, ba miếng.
Thẩm Lưu Hưởng để đũa xuống, vươn cái đầu qua, ý do vị tẫn thở dài.
Chu Huyền Lan ngồi trên thân bên cạnh thấy thế, liền bấm quyết, đem đồ vật trên bàn hai người đổi cho nhau. "Sư tôn dùng của đệ tử đi."
Thẩm Lưu Hưởng mím chặt môi, cảm động nói: "Ngươi thật là tốt."
"... Sư tôn nói như vậy khiến đệ tử luôn cảm thấy không phải chuyện tốt."
Thẩm Lưu Hưởng khinh thường nhướng mày, đang muốn nói chuyện thì bên ngoài truyền đến động tĩnh.
"Nhân Tham Sơn, lão tổ hạ lễ!"
Trong điện một mảnh ồn ào.
Nhân Tham Sơn là mảnh Thánh địa lưu truyền từ thời viễn cổ đến nay, tương truyền trong ngọn núi đặt vô số kỳ trân dị bảo, tiên thảo thánh quả vạn vạn cái, chỉ tùy tiện cầm đi một cái cũng đều có thể đem khắp tu chân giới khuấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Bảo vệ Nhân Tham Sơn, chính là một đám nhân sâm thành tinh.
Trong đó người đứng đầu, là nhân sâm lão tổ đã sống hơn vạn năm, tương truyền còn từng có qua lại cùng mấy vị tiên phân phi thăng, là một tồn tại mà đương đại đại năng giả đều kính nể.
Nhân Tham Sơn chưa bao giờ cùng tu chân giới lui tới, không nghĩ tới lại có giao tình với Kiếm Tông, mọi người không khỏi thán phục, lộ ra ý hâm mộ.
Cùng với giao hảo, còn mang ý nghĩa là tài nguyên tu hành lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Thẩm Lưu Hưởng trên mặt lộ ra vẻ tò mò, ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy ngay ngoài điện, một đám mặc tiểu oa nhi trắng nõn tròn trịa mặc yến hồng cực kỳ náo nhiệt, mặt mày hớn hở bước vào cửa điện.
Thời khắc tiến vào cửa điện, bầu không khí trong điện mát mẻ hơn rất nhiều.
Những người tới tham dự này trên đỉnh đầu trọc lốc, chỉ mọc một cái cành cây nhỏ, hình dáng khác nhau, có cái đầy phiến lá, có cái còn kết quả nhỏ, có chỉ vẻn vẹn cái cành.
Người dẫn đầu đoàn người khẽ vuốt vuốt râu bạc, lại tiếp tục ho khan hai tiếng, để đám nhân sâm tiểu bối yên tĩnh một chút.
Sau đó hắn thở phì phò lôi ra một nhân sâm tiểu oa còn đang ngáy ngủ. "Cả một đường đều ngủ. Mau tỉnh dậy, ngươi nên đi tặng lễ vật rồi!"
Lúc này mọi người mới phát hiện, tiểu nhân sâm này, khác với tất cả mọi người, cành lá trên đầu hiện ra kim quang.
"A?" A Bặc khẽ nhăn khuông mặt trắng mịn, mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, lại phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, cành vàng trên đầu khẽ run rẩy.
Hắn oan ức chu mỏ: "Không cần tức giận với ta mà."
Trong nháy mắt tâm mọi người đều mềm nhũn.
Dẫn đoàn khốn nạn! Không cần phải hung ác với tiểu hài tử!
Lĩnh Đội gia gia hừ lạnh một tiếng, cũng không bị bộ dạng nhõng nhẹo này dặt mụi, đem bảo vật nhét vào trong tay hắn. "Đừng quên chuyện lão tổ căn dặn, mau mau một chút, đưa xong chúng ta còn phải chạy về."
Nghe thấy hai chữ lão tổ, A Bặc bất đắc dĩ động thân, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen ôm lấy hôpj quà, lớp thịt mềm mềm dưới cái yếm theo bước chân mà run lên.
Mới đi được hai bước đã thở hồng hộc.
Hắn dừng lại nghỉ ngơi, bẻ kim diệp, vung lên trên hộp quà, rơi xuống một lớp phấn vàng chói, sau đó đem phiến lá cắm lại lên trên cành cây trên đầu rồi mới cất bước tiếp tục đi.
Ngay lúc này, A Bặc ngửi được một luồng khí tức tựa như rất quen thuộc.
Đôi chân trắng nõn để trần nhất thời dừng lại.
Mọi người nhìn lại, cái đầu nhân sâm tỏa ra bạch kim rõ ràng có chút sửng sốt, nhìn về phía một góc phòng, cặp mắt đen tròn phút chốc mở to.
Âm thanh vui mừng của trẻ con nhất thời truyền khắp đại điện.
"Phụ thân——!"
"Là phụ thân nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.