Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc
Chương 49: Chắp tay đi
Nhất Mai Đồng Tiền
28/09/2017
Editor: Snowflake HD
Bóng đêm tịch mịch, tiếng côn trùng kêu vang âm thầm tạo thành giao hưởng. Ta nằm trên lan can đưa mắt nhìn về phía xa xa, trên nóc nhà không thấy ánh đèn, đen nhánh một mảnh. Đường phố dưới lầu ca hát nhảy múa mừng thái bình an ổn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Nghe bà bà nói, trước khi ta tới đây, chỗ này vẫn giống như tử tốc, bởi vì ta tụ họp lại Phi Môn vũ môn, những người phân tán bốn phương tứ hướng trước kia đều trở về, Ác Nhân Cốc lại quay về phồn thịnh.
Nghĩ tới chuyện thành công ta đã làm, trong lòng cảm thấy có chút kích động.
"Đông, đông."
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, ta lập tức nâng cao cảnh giác, ta xoay mặt nhìn lại, ôm kiếm nhìn người đứng trên lầu. Trong bóng tối xuất hiện một khuôn mặt, bị ngọn đèn kia chiếu lên, lộ ra vài phần đỏ thắm. Hai tay ôm ngực của hắn buộc kín trong vải, đúng là bánh chưng có khác, không phải Thủy Đông Lưu thì có thể là ai.
Hắn ngước mắt nhìn lên, dừng bước chân, đứng ở một bên, khuôn mặt lộ vẻ châm biếm, "Hoa Lê cô nương, cho dù ngươi cầm thanh Lưu Quang Kiếm danh chấn thiên hạ, nhưng võ học của ngươi không khác gì cặn bã, chẳng có một chút khả năng phản kháng."
Ta dịch sang bên cạnh, "Thỉnh Thủy giáo chủ cách xa ta ba trượng, nếu không ta gọi người đến."
Thủy Đông Lưu cười khẽ, con mắt hướng phương xa, cuối cùng tỉ mỉ quan sát ta, lắc đầu, "Ta nghĩ thế nào cũng không ra, sao bản thân có thể thích ngươi, đây căn bản là chuyện cười. Nha hoàn trong ma giáo ai cũng đẹp hơn ngươi, như nước trong veo."
"Bổn cô nương cũng đâu tệ đến thế!" Ta giận dữ, "Ở Hoa Sơn, rất nhiều sư huynh thích ta."
Lời này không phải là giả, mỗi ngày đều có người đưa đến mấy đóa hoa nhỏ, lúc luyện kiếm cũng được người ta đặc biệt chiếu cố. Hiện tại bị hắn nói bản thân không đáng giá một đồng, cho dù ta có khôi phục ký ức cũng muốn cách xa hắn ba trượng.
Thủy Đông Lưu vẫn chậc lưỡi, ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi có thể ngồi xuống được không, ngước đầu lên nói chuyện thật mỏi cổ."
"Ngươi có thể đứng lên." Hắn nghiêng đầu nói, "Ta quên mất, dù ngươi có đứng lên, vẫn là thấp hơn ta."
Ta giận dữ, đứng dậy muốn đánh hắn, lại bị hắn dùng một tay giữ đầu ta, căn bản không đến gần được, khóc không ra nước mắt, "Khốn kiếp!"
"Chân ngắn tay ngắn vậy nên đừng nghĩ tới việc phản kháng, ngoan ngoãn một chút."
"Hừ hừ hừ."
Rút kiếm đâm tới bụng hắn, chớp mắt cái bị hắn giựt vỏ kiếm, ta dùng sức chém, thuận thế nhào qua, nhảy vào trong lòng hắn, dùng đầu đâm vào ngực rắn chắt của hắn.
Phù phù, phù phù.
Tiếng tim đập sát bên tai, đột nhiên ta không thể nghe thấy tiếng đập của tim mình nữa. Ngẩng đầu nhìn lại, nháy mắt mấy cái, yên lặng nhìn gò má tuấn lãng của Thủy Đông Lưu, anh khí bức người, lại thấy có phần an tâm.
Phù phù, phù phù.
Yết hầu Thủy Đông Lưu khẽ nhúc nhích, "Thích ăn đậu hủ bổn giáo chủ như vậy, thật sự không có quan hệ gì?"
... Ta hừ!
Run rẩy, cầm lại kiếm định thần quan sát bên ngoài. Bóng người bay khắp trời, hận không thể xông vào. Hoa Lê, ngươi phải bình tĩnh, không thể vì ôm một nam nhân mà trong lòng nảy sinh tâm tư thiếu nữ được, cùng lắm là do đối phương có bộ dáng đẹp mắt mà thôi, ngoài ra không có gì tốt. Càng đứng trái tim càng lạnh giá, lạnh thấu tận xương cốt, chân mềm nhũn, liền nằm sấp trên lan can thở.
"Hoa Lê? Hoa Lê?"
Hắn thấp giọng gọi, tiếng nói hắn lọt vào lỗ tai ta, ta có cảm giác giống như người đang nằm mộng. Ta mở miệng thở phì phò, lúc này Thủy Đông Lưu đã ngồi xuống, một chưởng nhấn vào chính diện. Không biết tay hắn đặt vào chỗ nào, nhưng ta cảm thấy thoải mái hơn, như dòng nước ấm không ngừng chảy vào cơ thể, rót vào tâm can. Thoáng sau hoàn hồn, mới phát hiện tay kia của hắn nhấn vào ngực ta, ta nhắm chặt mắt, giả vờ cái gì cũng không biết.
Đối phương là sắc lang, nhưng hắn đang cứu mạng mình, cũng không thể đá hắn một cái rồi kêu người tới đánh hắn.
Ta tiếp tục nhắm mắt, hắn nghĩ là ta hôn mê, cho nên bế ta lên, đưa ta vào trong phòng.
Trong ngực ấm áp, càng có cảm giác giống như đã từng quen biết.
&&&&&
Ngọc Hồ Ly vừa nhìn thấy người trước mặt lập tức giật mình.
Ta ngồi trên ghế cao, nhìn hắn thèm nhỏ dãi. Ngũ thúc ho khan vài tiếng, cắn răng nói, "Môn chủ, xin chú ý hình tượng của ngươi."
Thật sự là nhịn không được muốn chạy tới nhéo mặt hắn, đem hắn nhét vào trong tranh cũng không giảm đi vẻ hài hòa.
Đôi mắt Ngọc Hồ Ly hết sức xinh đẹp, bày vẻ đáng thương, "Tiểu Hoa Lê, chúng ta đã thanh toán hết toàn bộ nợ nần, hiện tại bắt ta tới nơi này làm gì?"
Tam cô liền rút kiếm, không chút thương tiếc đặt trên cổ hắn, "Phi Vũ Môn có một chuyện muốn nhờ."
"..." Bà bà, này, tư thế này thật giống như đang đi cầu giúp đỡ sao?
Chân Ngọc Hồ Ly mềm nhũn, run run, "Chỉ cần ngài nói ra, cho dù chết tại hạ cũng không từ chối."
Tam cô nói, "Dẫn môn chủ của chúng ta và Thủy giáo chủ đi đến một nơi - - Bách hoa cốc."
Ngọc Hồ Ly xù lông, "Ta, không, đi!"
Thân kiếm áp chế, lập tức thấy cổ hắn hiện ra vài tia máu. Giọng Ngọc Hồ Ly run nhẹ, "Không được, ta nhất định sẽ bị Hoa Vô Ưu làm thịt, ta dịch dung nhiều năm như vậy, bởi vì không muốn bị nàng bắt được, lúc này đi vào, chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới."
"Phi Vũ Môn nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi cứ việc yên tâm. Đợi nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta sẽ vì ngươi ngăn chặn sự truy đuổi của Hoa Vô Ưu, bảo vệ ngươi bình yên một đời."
Đôi mắt Ngọc Hồ Ly sáng ngời, la lên, "Thật sao?"
Tam cô cười lạnh, "Lời nói của Phi Vũ Môn há có thể là giả?"
Lúc này Ngọc Hồ Ly mới gật đầu, "Được, ta đồng ý."
Nghe thấy giao dịch hoàn thành, ta mừng rỡ chạy xuống bậc thang, giơ tay nhéo nhéo mặt hắn, "Ngọc Hồ Ly, ngươi lớn lên trông thật đẹp mắt."
"..."
Mặt của hắn lập tức biến thành xám xịt, run rẩy nhìn phía sau lưng ta. Ta quay đầu nhìn lại, Thủy Đông Lưu không chút phản ứng. Nhưng ánh mắt tụ lại trên người hắn càng lúc càng nhiều, lúc này mới hiểu rõ tình hình - - vị hôn thê dám làm càn rỡ trước mặt hôn phu, hắn không bày khuôn mặt lạnh mới lạ.
Thủy Đông Lưu ngước cao mặt, nhướn mày nhìn chằm chằm. Ta ngượng ngùng rút tay về, quay về bên cạnh hắn, ở đây cao thủ như rừng, chúng ta lại đang làm chính sự, ta cũng nên thu mình thành con cá thôi.
Tìm được Ngọc Hồ Ly rồi, bước tiếp theo dĩ nhiên là đi đến Bách hoa cốc.
Nhảy lên ngựa xe, lúc vừa cầm dây cương, ta vuốt cằm, hình như vô cùng thuần thục nha, hoàn toàn không nghĩ tới người như Thủy Đông Lưu lại lái xe ngựa, trong lòng có chút cảm giác nguy hiểm khó tả.
Ngọc Hồ Ly ngồi ở giữa chúng ta, hắn ngồi rất nguyên túc, nhu thuận đẹp mắt. Tâm thần ta nhộn nhạo, nhìn sang vẻ mặt kiêu ngạo của Thủy Đông Lưu, ta le lưỡi một cái, hoàn toàn không thể so sánh.
Dây cương trong tay kéo lên, "Giá", bắt đầu hành trình mới.
Bóng đêm tịch mịch, tiếng côn trùng kêu vang âm thầm tạo thành giao hưởng. Ta nằm trên lan can đưa mắt nhìn về phía xa xa, trên nóc nhà không thấy ánh đèn, đen nhánh một mảnh. Đường phố dưới lầu ca hát nhảy múa mừng thái bình an ổn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Nghe bà bà nói, trước khi ta tới đây, chỗ này vẫn giống như tử tốc, bởi vì ta tụ họp lại Phi Môn vũ môn, những người phân tán bốn phương tứ hướng trước kia đều trở về, Ác Nhân Cốc lại quay về phồn thịnh.
Nghĩ tới chuyện thành công ta đã làm, trong lòng cảm thấy có chút kích động.
"Đông, đông."
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, ta lập tức nâng cao cảnh giác, ta xoay mặt nhìn lại, ôm kiếm nhìn người đứng trên lầu. Trong bóng tối xuất hiện một khuôn mặt, bị ngọn đèn kia chiếu lên, lộ ra vài phần đỏ thắm. Hai tay ôm ngực của hắn buộc kín trong vải, đúng là bánh chưng có khác, không phải Thủy Đông Lưu thì có thể là ai.
Hắn ngước mắt nhìn lên, dừng bước chân, đứng ở một bên, khuôn mặt lộ vẻ châm biếm, "Hoa Lê cô nương, cho dù ngươi cầm thanh Lưu Quang Kiếm danh chấn thiên hạ, nhưng võ học của ngươi không khác gì cặn bã, chẳng có một chút khả năng phản kháng."
Ta dịch sang bên cạnh, "Thỉnh Thủy giáo chủ cách xa ta ba trượng, nếu không ta gọi người đến."
Thủy Đông Lưu cười khẽ, con mắt hướng phương xa, cuối cùng tỉ mỉ quan sát ta, lắc đầu, "Ta nghĩ thế nào cũng không ra, sao bản thân có thể thích ngươi, đây căn bản là chuyện cười. Nha hoàn trong ma giáo ai cũng đẹp hơn ngươi, như nước trong veo."
"Bổn cô nương cũng đâu tệ đến thế!" Ta giận dữ, "Ở Hoa Sơn, rất nhiều sư huynh thích ta."
Lời này không phải là giả, mỗi ngày đều có người đưa đến mấy đóa hoa nhỏ, lúc luyện kiếm cũng được người ta đặc biệt chiếu cố. Hiện tại bị hắn nói bản thân không đáng giá một đồng, cho dù ta có khôi phục ký ức cũng muốn cách xa hắn ba trượng.
Thủy Đông Lưu vẫn chậc lưỡi, ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi có thể ngồi xuống được không, ngước đầu lên nói chuyện thật mỏi cổ."
"Ngươi có thể đứng lên." Hắn nghiêng đầu nói, "Ta quên mất, dù ngươi có đứng lên, vẫn là thấp hơn ta."
Ta giận dữ, đứng dậy muốn đánh hắn, lại bị hắn dùng một tay giữ đầu ta, căn bản không đến gần được, khóc không ra nước mắt, "Khốn kiếp!"
"Chân ngắn tay ngắn vậy nên đừng nghĩ tới việc phản kháng, ngoan ngoãn một chút."
"Hừ hừ hừ."
Rút kiếm đâm tới bụng hắn, chớp mắt cái bị hắn giựt vỏ kiếm, ta dùng sức chém, thuận thế nhào qua, nhảy vào trong lòng hắn, dùng đầu đâm vào ngực rắn chắt của hắn.
Phù phù, phù phù.
Tiếng tim đập sát bên tai, đột nhiên ta không thể nghe thấy tiếng đập của tim mình nữa. Ngẩng đầu nhìn lại, nháy mắt mấy cái, yên lặng nhìn gò má tuấn lãng của Thủy Đông Lưu, anh khí bức người, lại thấy có phần an tâm.
Phù phù, phù phù.
Yết hầu Thủy Đông Lưu khẽ nhúc nhích, "Thích ăn đậu hủ bổn giáo chủ như vậy, thật sự không có quan hệ gì?"
... Ta hừ!
Run rẩy, cầm lại kiếm định thần quan sát bên ngoài. Bóng người bay khắp trời, hận không thể xông vào. Hoa Lê, ngươi phải bình tĩnh, không thể vì ôm một nam nhân mà trong lòng nảy sinh tâm tư thiếu nữ được, cùng lắm là do đối phương có bộ dáng đẹp mắt mà thôi, ngoài ra không có gì tốt. Càng đứng trái tim càng lạnh giá, lạnh thấu tận xương cốt, chân mềm nhũn, liền nằm sấp trên lan can thở.
"Hoa Lê? Hoa Lê?"
Hắn thấp giọng gọi, tiếng nói hắn lọt vào lỗ tai ta, ta có cảm giác giống như người đang nằm mộng. Ta mở miệng thở phì phò, lúc này Thủy Đông Lưu đã ngồi xuống, một chưởng nhấn vào chính diện. Không biết tay hắn đặt vào chỗ nào, nhưng ta cảm thấy thoải mái hơn, như dòng nước ấm không ngừng chảy vào cơ thể, rót vào tâm can. Thoáng sau hoàn hồn, mới phát hiện tay kia của hắn nhấn vào ngực ta, ta nhắm chặt mắt, giả vờ cái gì cũng không biết.
Đối phương là sắc lang, nhưng hắn đang cứu mạng mình, cũng không thể đá hắn một cái rồi kêu người tới đánh hắn.
Ta tiếp tục nhắm mắt, hắn nghĩ là ta hôn mê, cho nên bế ta lên, đưa ta vào trong phòng.
Trong ngực ấm áp, càng có cảm giác giống như đã từng quen biết.
&&&&&
Ngọc Hồ Ly vừa nhìn thấy người trước mặt lập tức giật mình.
Ta ngồi trên ghế cao, nhìn hắn thèm nhỏ dãi. Ngũ thúc ho khan vài tiếng, cắn răng nói, "Môn chủ, xin chú ý hình tượng của ngươi."
Thật sự là nhịn không được muốn chạy tới nhéo mặt hắn, đem hắn nhét vào trong tranh cũng không giảm đi vẻ hài hòa.
Đôi mắt Ngọc Hồ Ly hết sức xinh đẹp, bày vẻ đáng thương, "Tiểu Hoa Lê, chúng ta đã thanh toán hết toàn bộ nợ nần, hiện tại bắt ta tới nơi này làm gì?"
Tam cô liền rút kiếm, không chút thương tiếc đặt trên cổ hắn, "Phi Vũ Môn có một chuyện muốn nhờ."
"..." Bà bà, này, tư thế này thật giống như đang đi cầu giúp đỡ sao?
Chân Ngọc Hồ Ly mềm nhũn, run run, "Chỉ cần ngài nói ra, cho dù chết tại hạ cũng không từ chối."
Tam cô nói, "Dẫn môn chủ của chúng ta và Thủy giáo chủ đi đến một nơi - - Bách hoa cốc."
Ngọc Hồ Ly xù lông, "Ta, không, đi!"
Thân kiếm áp chế, lập tức thấy cổ hắn hiện ra vài tia máu. Giọng Ngọc Hồ Ly run nhẹ, "Không được, ta nhất định sẽ bị Hoa Vô Ưu làm thịt, ta dịch dung nhiều năm như vậy, bởi vì không muốn bị nàng bắt được, lúc này đi vào, chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới."
"Phi Vũ Môn nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi cứ việc yên tâm. Đợi nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta sẽ vì ngươi ngăn chặn sự truy đuổi của Hoa Vô Ưu, bảo vệ ngươi bình yên một đời."
Đôi mắt Ngọc Hồ Ly sáng ngời, la lên, "Thật sao?"
Tam cô cười lạnh, "Lời nói của Phi Vũ Môn há có thể là giả?"
Lúc này Ngọc Hồ Ly mới gật đầu, "Được, ta đồng ý."
Nghe thấy giao dịch hoàn thành, ta mừng rỡ chạy xuống bậc thang, giơ tay nhéo nhéo mặt hắn, "Ngọc Hồ Ly, ngươi lớn lên trông thật đẹp mắt."
"..."
Mặt của hắn lập tức biến thành xám xịt, run rẩy nhìn phía sau lưng ta. Ta quay đầu nhìn lại, Thủy Đông Lưu không chút phản ứng. Nhưng ánh mắt tụ lại trên người hắn càng lúc càng nhiều, lúc này mới hiểu rõ tình hình - - vị hôn thê dám làm càn rỡ trước mặt hôn phu, hắn không bày khuôn mặt lạnh mới lạ.
Thủy Đông Lưu ngước cao mặt, nhướn mày nhìn chằm chằm. Ta ngượng ngùng rút tay về, quay về bên cạnh hắn, ở đây cao thủ như rừng, chúng ta lại đang làm chính sự, ta cũng nên thu mình thành con cá thôi.
Tìm được Ngọc Hồ Ly rồi, bước tiếp theo dĩ nhiên là đi đến Bách hoa cốc.
Nhảy lên ngựa xe, lúc vừa cầm dây cương, ta vuốt cằm, hình như vô cùng thuần thục nha, hoàn toàn không nghĩ tới người như Thủy Đông Lưu lại lái xe ngựa, trong lòng có chút cảm giác nguy hiểm khó tả.
Ngọc Hồ Ly ngồi ở giữa chúng ta, hắn ngồi rất nguyên túc, nhu thuận đẹp mắt. Tâm thần ta nhộn nhạo, nhìn sang vẻ mặt kiêu ngạo của Thủy Đông Lưu, ta le lưỡi một cái, hoàn toàn không thể so sánh.
Dây cương trong tay kéo lên, "Giá", bắt đầu hành trình mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.