Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 60: Hồng Y Thất Lễ
Bán Lâu Yên Sa
28/10/2023
Sau khi Độ Tân nghe xong thì cơn giận dữ xông lên tới đỉnh đầu, ông ta bắt đầu ho dữ dội, ho ra cả máu phun lên mặt Thôn Trùng.
Thôn Trùng lau mặt, quan tâm nói: “Đại nhân, người nghỉ ngơi một lát đi!”
Độ Tân xua tay, máu chảy thuận theo khóe miệng chảy dọc xuống, nhưng thay vào đó ông ta lại cười: “Đồ Tô Liệt, Phùng Thần, đoán chừng mấy người đó không thể ngờ tới rằng ta vẫn còn chưa chết đâu nhỉ, ha ha ha ha, khụ khụ khụ khụ khụ.”
Thôn Trùng: “Đại nhân, người đừng vội cười, máu sẽ bị tràn vào khí quản đấy!”
Chẳng dễ dàng gì Độ Tân mới dừng được cơn ho khan để hỏi tiếp: “Mấy năm nay hai người bọn chúng sống vẫn tốt đó nhỉ?”
Thôn Trùng: “Tiểu nhân đã cử Hồng Hoa đi nghe ngóng rồi. Nghe nói con của cả hai người đó đều đã trưởng thành, bây giờ chúng đang lịch luyện ở bên ngoài.”
“Con của chúng sao?” Độ Tân cười thâm hiểm: “Vậy thì để cho chúng nó nếm thử mùi vị con của chúng làm trâu bò dưới tay ta đi.”
“Thôn Trùng, đưa tai ngươi lại đây.”
Độ Tân nói vào tai Thôn Trùng gian kế của mình.
Thôn Trùng nghe xong thì lập tức quỳ rạp xuống đất, không tự chủ được nịnh nọt: “Vẫn là đại nhân người nghĩ ra được diệu kế, vậy thì tiểu nhân sẽ đi làm ngay!”
Độ Tân lau máu trên miệng, cười nham hiểm nói: “Cứ như vậy đi, ta lại muốn xem xem Đồ Tô Liệt và Phùng Thần sẽ phải làm thế nào đây, ha ha ha ha ha, khụ khụ khụ khụ khụ khụ...!”
Thôn Trùng nuốt nước miếng: “Các ngươi còn đứng ở đó làm cái gì? Đại nhân đang ho ra máu đấy!”
Trong nguyên tác, Boss phản diện phái các tướng lĩnh có năng lực của mình lên đường đến quấy nhiễu nhóm người đang lịch luyện, nhóm “chim non” bị đánh đến mức chẳng có có tí năng lực phản kháng nào, vào thời điểm thích hợp nhân vật phản diện mới ném ra cành ô liu về phía Đồ Tô Ngang: Muốn đạt được sức mạnh càng lớn hơn không? Tham gia băng nhóm các phần tử phạm tội của chúng ta.
Nghe thế nào cũng giống y như bán hàng đa cấp đang chiêu mộ người, chỉ có mình Đồ Tô Ngang chuyên tâm theo đuổi sức mạnh mới muốn đi, Phùng Song Bạch muốn ngăn cản hắn, hai bên giao chiến, nhưng họ không ngăn cản được quyết tâm muốn thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn của Đồ Tô Ngang.
Vân Vụ Ải đã sớm suy nghĩ đâu vào đấy, gặp phải nhân vật phản diện thì phải nhanh chóng gϊếŧ chết, đồng thời nàng cũng sẽ gửi tin tức cho thành Đồ Tô và thành Phùng, không cho nhân vật phản diện một chút cơ hội nào.
Nếu như nhân vật phản diện thật sự đến thuyết phục Đồ Tô Ngang thì nàng cũng có lòng tin nàng sẽ giữ chân được hắn ở lại, dù sao thì nàng cũng đã quen biết Đồ Tô Ngang mười năm, biết rõ điểm yếu của Đồ Tô Ngang.
Ví dụ như: Năm đó, bọn họ bị cha của ngươi đánh đập đến co đầu rụt cổ suốt hai mươi năm trời mà không dám động tay động chân, vậy thì ngươi đi theo họ có thể học được cái gì chứ?
Chỉ một câu thôi là đủ rồi...
Nếu không phải là nàng đã quên mất đi hang ổ của Boss phản diện ở đâu , Vân Vụ Ải hẳn là đã viết một bức thư báo cáo nặc danh.
Khi Vân Vụ Ải tỉnh dậy, sắc trời vẫn còn tối đen, xung quanh tối tăm mù mịt, nàng mở mắt ra thì nhận thấy mình đang ngủ đối mặt với Đồ Tô Ngang, Giảo Giảo không biết đã chạy tới sau lưng nàng từ lúc nào.
Không bao lâu sau Đồ Tô Ngang cũng mở mắt ra, hắn nheo mắt quan sát sắc trời, ôm Vân Vụ Ải vào lòng đè giữ không cho nhúc nhích: “Ngủ tiếp đi.”
Vân Vụ Ải áp mặt vào trong ngực hắn, nghe nhịp tim đập mạnh trong ngực hắn, nàng lại từ từ nhắm mắt lại.
Tới khi tỉnh dậy một lần nữa, mấy người họ tùy tiện ăn một số trái cây dại rồi lên đường cùng với đoàn người của Phùng Song Bạch.
Một ngày đi đường sắp trôi qua, hai nhóm người cũng đã trở nên quen thuộc với nhau.
Trong mấy người tùy tùng của Phùng Song Bạch có một tiểu ca mắt thâm quầng, hắn ta có sở trường dùng ảo thuật, bởi vì bản thân hắn ta luôn ngủ không ngon, quanh năm mất ngủ nên mới dẫn đến hai quầng thâm lớn trên mắt.
Tráng sĩ mặt đỏ thích đánh nhau, Đồ Tô Ngang nghe thấy thông tin đó thì vô cùng hưng phấn. Kết quả đánh nhau là tiểu ca kia bị đánh đến mức không có sức mà trả đòn, tự mình im lặng cho đến tận buổi tối, khuôn mặt của tráng sĩ mặt đỏ đã biến thành trắng bệch.
Thân thể của thiếu niên Tai mèo có hợp nhất với một con báo yêu, nên bộ dạng luôn lờ đờ, động một tí là lại liếm mu bàn tay rồi xoa mặt.
Đại thị nữ Hồng Y của Phùng Song Bạch sử dụng rất tốt pháp thuật hệ Hỏa, cũng thường không thể khống chế sức mạnh to lớn của mình...
Tốc độ đi bộ của người bắt yêu không chậm, có thể nói là tương đương với tốc độ của ngựa luôn rồi, vì thế khi ra ngoài có rất ít người cưỡi ngựa. Sau khi hai nhóm người đi một ngày một đêm, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi có người ở. Họ nghe theo chỉ dẫn của thôn dân tiến về phía thị trấn trong đêm tối.
Phí đi đường mà cả hai nhóm mang đi đều không ít, do đó họ chọn một khách điếm bình dân có điều kiện tốt. Lúc chọn gian phòng, Vân Vụ Ải thuê ba gian phòng, nàng và Đồ Tô Ngang mỗi người một phòng, hai anh em Lâm Thanh và Lâm Bạch thì ở một phòng đôi.
Đồ Tô Ngang muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại kìm lại.
Về đến phòng, Vân Vụ Ải gọi tiểu nhị đi mang nước nóng cho ba gian phòng, mấy ngày nay trên đường nàng không có điều kiện tắm rửa, bây giờ nàng phải tranh thủ. Sự chịu đựng của Vân Vụ Ải đã đến cực hạn rồi.
Nàng khóa cửa lại, nhanh chóng cởi y phục, thoải mái ngâm mình tắm rửa, gội đầu sạch sẽ rồi khoác lên mình một chiếc váy cúp ngực có hoa văn chìm màu trắng, phối với áo khoác ngoài màu vàng tươi.
Nàng vừa dùng khăn vải lau nước trên tóc, vừa đẩy cửa mở ra, mới mở ra đã thấy Đồ Tô Ngang đang dựa vào bức tường đối diện cửa, hắn đứng sừng sững ở đó, lối đi vốn chả mấy rộng rãi gì lại càng trở nên chật hẹp hơn.
Vân Vụ Ải ngơ người một lát: “Ngươi tắm rửa xong rồi hả?”
Đồ Tô Ngang ậm ừ một tiếng, bước vào phòng, hắn nhìn quanh và nói: “Phòng của ngươi trông thoải mái hơn của ta.”
Nước trên tóc Đồ Tô Ngang từ lúc tắm rửa vẫn chưa được lau khô, lưng y phục của hắn có vầng nước thì thôi không nhắc đến, dọc đường đi nước còn chảy tí tách...
Vân Vụ Ải vội vàng kéo hắn ngồi ở trên băng ghế: “Đừng nhúc nhích, ta lau tóc cho ngươi.”
Đồ Tô Ngang theo thói quen nghiêng đầu, Vân Vụ Ải vừa lau tóc cho hắn vừa nói: “Gian phòng ở của chúng ta khuôn mẫu giống nhau, nếu không thì ta đổi cho ngươi nhé?”
Đồ Tô Ngang: “Được.”
Lau tóc xong, hai người đổi phòng, bốn người nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Sau khi tắm gội xong, Vân Vụ Ải có hơi buồn ngủ, nàng cởi tất và áo ngoài của mình, nằm ở trên giường chìm vào giấc ngủ.
Nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng mơ mơ màng màng đứng dậy, mặc thêm áo khoác rồi ra mở cửa.
Đồ Tô Ngang nghiêm nghị đứng ngoài cửa, nhìn vẻ mặt hắn tức giận tới mức hít thở không thông.
Vân Vụ Ải: “Làm sao vậy?”
Đồ Tô Ngang bước vào phòng, hắn cũng không thể nói rõ được tâm trạng của mình là như thế nào. Vân Vụ Ải ở gian phòng nào thì hắn cảm thấy gian phòng đó thoải mái. Vừa rồi một mình hắn nằm ở trên giường, nằm một lúc lâu mà vẫn không có cảm giác buồn ngủ.
“Ta không ngủ được.” Đồ Tô Ngang cầm cái chén trên bàn lên, tự mình rót một tách trà.
“Này, cái chén đó...” Vân Vụ Ải vừa muốn ngăn lại, vừa định nói cái chén đó là nàng mới dùng qua, nhưng nghĩ lại, thỉnh thoảng bọn họ sẽ cùng uống nước trong một ấm nước, vạch ranh giới từng cái một thì quá là nhỏ mọn rồi.
Đồ Tô Ngang uống một chén rồi rót chén thứ hai: “Sao cơ? Ngươi cũng muốn uống à?”
Vân Vụ Ải xua tay: “Ngươi uống từ từ đi nhé.” Nàng ngáp một cái, ngồi trở lại trên giường, hỏi: “Sao mà không ngủ được thế?”
Từ nhỏ đến lớn Đồ Tô Ngang chưa bao giờ bị mất ngủ, chất lượng giấc ngủ cực kỳ cao, có thể ngủ một giấc đến tận khi trời sáng thì không nhắc tới, vấn đề là hắn có thể ngủ bất cứ nơi đâu, không cần phải quen giường mới ngủ được.
Đồ Tô Ngang chậm rãi uống nước, ánh mắt quét qua cái giường phía sau Vân Vụ Ải, hắn không đầu không đuôi hỏi một câu: “Vụ Ải, lúc ngủ ngươi không thấy lạnh sao?”
Vân Vụ Ải nghiêng đầu, nhiệt độ trong khách điếm rất vừa phải, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi nóng, gian phòng ánh chớp đá lửa, nàng nghĩ đến cái đêm họ ở trong rừng, ngập ngừng thăm dò hắn: “Ý của ngươi là ngươi muốn đến ngủ cùng với ta sao?”
Nếu nhất định phải ngủ, Đồ Tô Ngang cũng có thể ngủ thϊếp đi, nhưng mà hắn lại cảm thấy thiếu thứ gì đó, đặc biệt là nhiệt độ trong khách điếm đối với hắn, có vẻ hơi cao...
Đồ Tô Ngang không chút che dấu gì gật đầu, dường như trên mái tóc đen dày của hắn, Vân Vụ Ải nhìn thấy một đôi tai đang dựng đứng lên lắng nghe.
Rốt cuộc hắn có hiểu nam và nữ khác biệt không đấy hả? Tuy nhiên, điều mà Vân Vụ Ải có thể chắc chắn là Đồ Tô Ngang không hề hiểu tình yêu nam nữ, ánh mắt của hắn nhìn nàng không khác gì ánh mắt hắn nhìn Lâm Thanh và Lâm Bạch.
Vân Vụ Ải đã sơ ý rồi, Đồ Tô Ngang chưa bao giờ ôm Lâm Thanh và Lâm Bạch trong tay ngủ cùng bao giờ...
Bà dì Vân Vụ Ải bất lực thở dài, chân thành sâu sắc nói: “Ở tuổi của chúng ta không thích hợp ngủ chung.”
Tai của Đồ Tô Ngang cụp xuống, hắn hỏi: “Tại sao thế?”
Vân Vụ Ải suy nghĩ một chút rồi nói: “Tương lai ngươi có lẽ sẽ ôm nữ tử mà ngươi thích rồi cùng nhau ngủ.”
Đồ Tô Ngang cau mày: “Nữ tử mà ta thích là như thế nào?”
Câu hỏi này làm cho Vân Vụ Ải nghẹn cứng... Dẫu sao thì trong nguyên tác truyện tranh, Đồ Tô Ngang là người đơn thân từ đầu đến cuối. Vân Vụ Ải cũng không biết hắn thích kiểu người như thế nào.
Thôi vậy, một ngày nào đó hắn sẽ thông suốt thôi... Có lẽ vậy, chắc chắn hắn sẽ thông suốt thôi.
Vân Vụ Ải: “Coi như ta chưa nói gì đi. Giường của ta không thể chứa được hai người. Nếu ngươi muốn ngủ cùng phòng với ta thì ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất.”
Đồ Tô Ngang cũng không bận tâm, hắn nhìn quanh phòng, chỉ vào xà nhà nói: “Ta sẽ ngủ trên đó.”
Vân Vụ Ải ngẩng đầu nhìn lên cái xà nhà, thấy cũng không quá gồ ghề nên cũng không lo Đồ Tô Ngang sẽ bị ngã xuống, nhưng nếu xà nhà bị đè nặng quá mà gãy thì họ sẽ phải đền bao nhiêu tiền đây chứ...
Lúc này, một bóng đen lướt vào khách điếm, men theo những ánh đèn yếu ớt khuất sáng của gian phòng, bóng đen kéo thành chín vạch đen lẻn vào từng gian phòng rồi nhanh chóng ẩn hiện trong gương đồng.
Tiểu ca mắt thâm quầng bị chứng mất ngủ thường xuyên, theo cảm giác mở mắt ra, nhưng cuối cùng lại không nhìn thấy gì cả.
Cái gọi là lịch luyện là đi khắp bốn thành trì của đại lục. Đông Tây Nam Bắc mỗi nơi chiếm một phương rồi nhận được con dấu của thành chủ. Trên đường đi, những người tham gia lịch luyện buộc phải đi khắp đất nước từ bắc đến nam, gặp yêu bắt yêu, gặp ma trừ ma. Trong hai thập kỷ qua, toàn bộ lục địa vẫn luôn vô cùng yên bình, có rất ít trường hợp những người đi tha phương lịch luyện bị hại gϊếŧ.
Sau khi nghỉ ngơi, Đồ Tô Ngang và những người khác ăn ở lầu một của khách điếm, cho đến khi họ ăn sắp xong rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của đám người Phùng Song Bạch.
Lâm Bạch nghi ngờ hỏi: “Bọn họ rời đi sớm hơn cả huynh sao?”
Lâm Thanh lắc đầu: “Chắc không phải đâu, nếu Phùng công tử đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ nói với chúng ta một tiếng.”
Phùng Song Bạch cử chỉ có lễ độ, tiến lùi đúng mực, không thể đưa tùy tùng đi ăn cơm mà không nói cho họ biết một câu được.
Đồ Tô Ngang ăn một miếng cơm to: “Không cần phải quan tâm bọn họ nữa, bọn họ đói bụng thì nhất định sẽ tới ăn thôi.”
Hắn vừa dứt lời, bọn họ đã nhìn thấy Phùng Song Bạch và nhóm người của hắn ta từ lầu hai bước xuống, Phùng Song Bạch bước tới chào hỏi.
Hồng Y đi tới sau cùng, mắt nàng ta vẫn còn sưng, dễ nhận thấy là vừa mới khóc xong.
Vân Vụ Ải quan tâm hỏi: “Hồng cô nương, ngươi vẫn ổn chứ?”
Nghe được giọng nói của Vân Vụ Ải, Hồng Y như nhím xù lông, trợn to hai mắt, nàng ta rống lên: “Chính là do ngươi! Không cần giả nhân giả nghĩa nữa! Ngươi chỉ hận ta không đi chết đi thôi!”
Giọng nói cao vút và chói tai làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình.
Chiếc đũa trong tay Đồ Tô Ngang rơi xuống, hắn tức giận nói: “Nữ nhân này ngươi phát bệnh cái gì đấy? Ngươi điên rồi à?”
Rõ ràng là trạng thái của Hồng Y không bình thường, Phùng Song Bạch đã vẽ cho nàng ta một lệnh bế khẩu, sau đó để Tai mèo và Tráng sĩ mặt đỏ kéo nàng ta lên lầu.
Hai tay hắn ta cung tay làm lễ tạ lỗi với Vân Vụ Ải: “Hồng Y hết lần này đến lần khác buông lời lỗ mãng. Tại hạ thay nàng ấy xin lỗi Vân cô nương. Bình thường Hồng Y có hơi ngạo mạn một chút, nhưng nàng ấy sẽ không thất lễ như vậy... “
Đồ Tô Ngang hừ một tiếng nói: “Nàng ta mắng xong thì ngươi xin lỗi sao, ngươi xin lỗi thế nào? Để cho Vân Vụ Ải mắng lại ngươi sao?”
Phùng Song Bạch thành khẩn nói: “Chỉ cần Vân cô nương có thể nguôi giận, bất kể nàng ấy nói tại hạ cái gì, tại hạ cũng sẽ không có một lời oán hận.”
Đồ Tô Ngang không chút khách khí gì, quay sang nói với Vân Vụ Ải: “Ngươi mắng hắn ta đi, ta giúp ngươi xả giận.”
Vân Vụ Ải: “...” Ngươi là trẻ con đấy hả?
“Không cần đâu, ngươi mau trở về thăm Hồng cô nương đi, chắc là tâm tình của nàng ấy không được ổn định.”
Ánh mắt Vân Vụ Ải lướt qua góc tối của khách điếm, sau đấy ung dung thản nhiên thu ánh mắt lại.
Mấy thứ đồ bẩn thỉu kia, có lẽ là đã tới rồi...
Tác giả có lời muốn nói: Vân Vụ Ải: Hắn còn chưa thông suốt sao?
Tác giả: Không, không, không, không , “động vật” không cần phải thông suốt,
Chúng đều làm theo bản năng, có hiểu không hả?
Thôn Trùng lau mặt, quan tâm nói: “Đại nhân, người nghỉ ngơi một lát đi!”
Độ Tân xua tay, máu chảy thuận theo khóe miệng chảy dọc xuống, nhưng thay vào đó ông ta lại cười: “Đồ Tô Liệt, Phùng Thần, đoán chừng mấy người đó không thể ngờ tới rằng ta vẫn còn chưa chết đâu nhỉ, ha ha ha ha, khụ khụ khụ khụ khụ.”
Thôn Trùng: “Đại nhân, người đừng vội cười, máu sẽ bị tràn vào khí quản đấy!”
Chẳng dễ dàng gì Độ Tân mới dừng được cơn ho khan để hỏi tiếp: “Mấy năm nay hai người bọn chúng sống vẫn tốt đó nhỉ?”
Thôn Trùng: “Tiểu nhân đã cử Hồng Hoa đi nghe ngóng rồi. Nghe nói con của cả hai người đó đều đã trưởng thành, bây giờ chúng đang lịch luyện ở bên ngoài.”
“Con của chúng sao?” Độ Tân cười thâm hiểm: “Vậy thì để cho chúng nó nếm thử mùi vị con của chúng làm trâu bò dưới tay ta đi.”
“Thôn Trùng, đưa tai ngươi lại đây.”
Độ Tân nói vào tai Thôn Trùng gian kế của mình.
Thôn Trùng nghe xong thì lập tức quỳ rạp xuống đất, không tự chủ được nịnh nọt: “Vẫn là đại nhân người nghĩ ra được diệu kế, vậy thì tiểu nhân sẽ đi làm ngay!”
Độ Tân lau máu trên miệng, cười nham hiểm nói: “Cứ như vậy đi, ta lại muốn xem xem Đồ Tô Liệt và Phùng Thần sẽ phải làm thế nào đây, ha ha ha ha ha, khụ khụ khụ khụ khụ khụ...!”
Thôn Trùng nuốt nước miếng: “Các ngươi còn đứng ở đó làm cái gì? Đại nhân đang ho ra máu đấy!”
Trong nguyên tác, Boss phản diện phái các tướng lĩnh có năng lực của mình lên đường đến quấy nhiễu nhóm người đang lịch luyện, nhóm “chim non” bị đánh đến mức chẳng có có tí năng lực phản kháng nào, vào thời điểm thích hợp nhân vật phản diện mới ném ra cành ô liu về phía Đồ Tô Ngang: Muốn đạt được sức mạnh càng lớn hơn không? Tham gia băng nhóm các phần tử phạm tội của chúng ta.
Nghe thế nào cũng giống y như bán hàng đa cấp đang chiêu mộ người, chỉ có mình Đồ Tô Ngang chuyên tâm theo đuổi sức mạnh mới muốn đi, Phùng Song Bạch muốn ngăn cản hắn, hai bên giao chiến, nhưng họ không ngăn cản được quyết tâm muốn thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn của Đồ Tô Ngang.
Vân Vụ Ải đã sớm suy nghĩ đâu vào đấy, gặp phải nhân vật phản diện thì phải nhanh chóng gϊếŧ chết, đồng thời nàng cũng sẽ gửi tin tức cho thành Đồ Tô và thành Phùng, không cho nhân vật phản diện một chút cơ hội nào.
Nếu như nhân vật phản diện thật sự đến thuyết phục Đồ Tô Ngang thì nàng cũng có lòng tin nàng sẽ giữ chân được hắn ở lại, dù sao thì nàng cũng đã quen biết Đồ Tô Ngang mười năm, biết rõ điểm yếu của Đồ Tô Ngang.
Ví dụ như: Năm đó, bọn họ bị cha của ngươi đánh đập đến co đầu rụt cổ suốt hai mươi năm trời mà không dám động tay động chân, vậy thì ngươi đi theo họ có thể học được cái gì chứ?
Chỉ một câu thôi là đủ rồi...
Nếu không phải là nàng đã quên mất đi hang ổ của Boss phản diện ở đâu , Vân Vụ Ải hẳn là đã viết một bức thư báo cáo nặc danh.
Khi Vân Vụ Ải tỉnh dậy, sắc trời vẫn còn tối đen, xung quanh tối tăm mù mịt, nàng mở mắt ra thì nhận thấy mình đang ngủ đối mặt với Đồ Tô Ngang, Giảo Giảo không biết đã chạy tới sau lưng nàng từ lúc nào.
Không bao lâu sau Đồ Tô Ngang cũng mở mắt ra, hắn nheo mắt quan sát sắc trời, ôm Vân Vụ Ải vào lòng đè giữ không cho nhúc nhích: “Ngủ tiếp đi.”
Vân Vụ Ải áp mặt vào trong ngực hắn, nghe nhịp tim đập mạnh trong ngực hắn, nàng lại từ từ nhắm mắt lại.
Tới khi tỉnh dậy một lần nữa, mấy người họ tùy tiện ăn một số trái cây dại rồi lên đường cùng với đoàn người của Phùng Song Bạch.
Một ngày đi đường sắp trôi qua, hai nhóm người cũng đã trở nên quen thuộc với nhau.
Trong mấy người tùy tùng của Phùng Song Bạch có một tiểu ca mắt thâm quầng, hắn ta có sở trường dùng ảo thuật, bởi vì bản thân hắn ta luôn ngủ không ngon, quanh năm mất ngủ nên mới dẫn đến hai quầng thâm lớn trên mắt.
Tráng sĩ mặt đỏ thích đánh nhau, Đồ Tô Ngang nghe thấy thông tin đó thì vô cùng hưng phấn. Kết quả đánh nhau là tiểu ca kia bị đánh đến mức không có sức mà trả đòn, tự mình im lặng cho đến tận buổi tối, khuôn mặt của tráng sĩ mặt đỏ đã biến thành trắng bệch.
Thân thể của thiếu niên Tai mèo có hợp nhất với một con báo yêu, nên bộ dạng luôn lờ đờ, động một tí là lại liếm mu bàn tay rồi xoa mặt.
Đại thị nữ Hồng Y của Phùng Song Bạch sử dụng rất tốt pháp thuật hệ Hỏa, cũng thường không thể khống chế sức mạnh to lớn của mình...
Tốc độ đi bộ của người bắt yêu không chậm, có thể nói là tương đương với tốc độ của ngựa luôn rồi, vì thế khi ra ngoài có rất ít người cưỡi ngựa. Sau khi hai nhóm người đi một ngày một đêm, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi có người ở. Họ nghe theo chỉ dẫn của thôn dân tiến về phía thị trấn trong đêm tối.
Phí đi đường mà cả hai nhóm mang đi đều không ít, do đó họ chọn một khách điếm bình dân có điều kiện tốt. Lúc chọn gian phòng, Vân Vụ Ải thuê ba gian phòng, nàng và Đồ Tô Ngang mỗi người một phòng, hai anh em Lâm Thanh và Lâm Bạch thì ở một phòng đôi.
Đồ Tô Ngang muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại kìm lại.
Về đến phòng, Vân Vụ Ải gọi tiểu nhị đi mang nước nóng cho ba gian phòng, mấy ngày nay trên đường nàng không có điều kiện tắm rửa, bây giờ nàng phải tranh thủ. Sự chịu đựng của Vân Vụ Ải đã đến cực hạn rồi.
Nàng khóa cửa lại, nhanh chóng cởi y phục, thoải mái ngâm mình tắm rửa, gội đầu sạch sẽ rồi khoác lên mình một chiếc váy cúp ngực có hoa văn chìm màu trắng, phối với áo khoác ngoài màu vàng tươi.
Nàng vừa dùng khăn vải lau nước trên tóc, vừa đẩy cửa mở ra, mới mở ra đã thấy Đồ Tô Ngang đang dựa vào bức tường đối diện cửa, hắn đứng sừng sững ở đó, lối đi vốn chả mấy rộng rãi gì lại càng trở nên chật hẹp hơn.
Vân Vụ Ải ngơ người một lát: “Ngươi tắm rửa xong rồi hả?”
Đồ Tô Ngang ậm ừ một tiếng, bước vào phòng, hắn nhìn quanh và nói: “Phòng của ngươi trông thoải mái hơn của ta.”
Nước trên tóc Đồ Tô Ngang từ lúc tắm rửa vẫn chưa được lau khô, lưng y phục của hắn có vầng nước thì thôi không nhắc đến, dọc đường đi nước còn chảy tí tách...
Vân Vụ Ải vội vàng kéo hắn ngồi ở trên băng ghế: “Đừng nhúc nhích, ta lau tóc cho ngươi.”
Đồ Tô Ngang theo thói quen nghiêng đầu, Vân Vụ Ải vừa lau tóc cho hắn vừa nói: “Gian phòng ở của chúng ta khuôn mẫu giống nhau, nếu không thì ta đổi cho ngươi nhé?”
Đồ Tô Ngang: “Được.”
Lau tóc xong, hai người đổi phòng, bốn người nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Sau khi tắm gội xong, Vân Vụ Ải có hơi buồn ngủ, nàng cởi tất và áo ngoài của mình, nằm ở trên giường chìm vào giấc ngủ.
Nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng mơ mơ màng màng đứng dậy, mặc thêm áo khoác rồi ra mở cửa.
Đồ Tô Ngang nghiêm nghị đứng ngoài cửa, nhìn vẻ mặt hắn tức giận tới mức hít thở không thông.
Vân Vụ Ải: “Làm sao vậy?”
Đồ Tô Ngang bước vào phòng, hắn cũng không thể nói rõ được tâm trạng của mình là như thế nào. Vân Vụ Ải ở gian phòng nào thì hắn cảm thấy gian phòng đó thoải mái. Vừa rồi một mình hắn nằm ở trên giường, nằm một lúc lâu mà vẫn không có cảm giác buồn ngủ.
“Ta không ngủ được.” Đồ Tô Ngang cầm cái chén trên bàn lên, tự mình rót một tách trà.
“Này, cái chén đó...” Vân Vụ Ải vừa muốn ngăn lại, vừa định nói cái chén đó là nàng mới dùng qua, nhưng nghĩ lại, thỉnh thoảng bọn họ sẽ cùng uống nước trong một ấm nước, vạch ranh giới từng cái một thì quá là nhỏ mọn rồi.
Đồ Tô Ngang uống một chén rồi rót chén thứ hai: “Sao cơ? Ngươi cũng muốn uống à?”
Vân Vụ Ải xua tay: “Ngươi uống từ từ đi nhé.” Nàng ngáp một cái, ngồi trở lại trên giường, hỏi: “Sao mà không ngủ được thế?”
Từ nhỏ đến lớn Đồ Tô Ngang chưa bao giờ bị mất ngủ, chất lượng giấc ngủ cực kỳ cao, có thể ngủ một giấc đến tận khi trời sáng thì không nhắc tới, vấn đề là hắn có thể ngủ bất cứ nơi đâu, không cần phải quen giường mới ngủ được.
Đồ Tô Ngang chậm rãi uống nước, ánh mắt quét qua cái giường phía sau Vân Vụ Ải, hắn không đầu không đuôi hỏi một câu: “Vụ Ải, lúc ngủ ngươi không thấy lạnh sao?”
Vân Vụ Ải nghiêng đầu, nhiệt độ trong khách điếm rất vừa phải, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi nóng, gian phòng ánh chớp đá lửa, nàng nghĩ đến cái đêm họ ở trong rừng, ngập ngừng thăm dò hắn: “Ý của ngươi là ngươi muốn đến ngủ cùng với ta sao?”
Nếu nhất định phải ngủ, Đồ Tô Ngang cũng có thể ngủ thϊếp đi, nhưng mà hắn lại cảm thấy thiếu thứ gì đó, đặc biệt là nhiệt độ trong khách điếm đối với hắn, có vẻ hơi cao...
Đồ Tô Ngang không chút che dấu gì gật đầu, dường như trên mái tóc đen dày của hắn, Vân Vụ Ải nhìn thấy một đôi tai đang dựng đứng lên lắng nghe.
Rốt cuộc hắn có hiểu nam và nữ khác biệt không đấy hả? Tuy nhiên, điều mà Vân Vụ Ải có thể chắc chắn là Đồ Tô Ngang không hề hiểu tình yêu nam nữ, ánh mắt của hắn nhìn nàng không khác gì ánh mắt hắn nhìn Lâm Thanh và Lâm Bạch.
Vân Vụ Ải đã sơ ý rồi, Đồ Tô Ngang chưa bao giờ ôm Lâm Thanh và Lâm Bạch trong tay ngủ cùng bao giờ...
Bà dì Vân Vụ Ải bất lực thở dài, chân thành sâu sắc nói: “Ở tuổi của chúng ta không thích hợp ngủ chung.”
Tai của Đồ Tô Ngang cụp xuống, hắn hỏi: “Tại sao thế?”
Vân Vụ Ải suy nghĩ một chút rồi nói: “Tương lai ngươi có lẽ sẽ ôm nữ tử mà ngươi thích rồi cùng nhau ngủ.”
Đồ Tô Ngang cau mày: “Nữ tử mà ta thích là như thế nào?”
Câu hỏi này làm cho Vân Vụ Ải nghẹn cứng... Dẫu sao thì trong nguyên tác truyện tranh, Đồ Tô Ngang là người đơn thân từ đầu đến cuối. Vân Vụ Ải cũng không biết hắn thích kiểu người như thế nào.
Thôi vậy, một ngày nào đó hắn sẽ thông suốt thôi... Có lẽ vậy, chắc chắn hắn sẽ thông suốt thôi.
Vân Vụ Ải: “Coi như ta chưa nói gì đi. Giường của ta không thể chứa được hai người. Nếu ngươi muốn ngủ cùng phòng với ta thì ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất.”
Đồ Tô Ngang cũng không bận tâm, hắn nhìn quanh phòng, chỉ vào xà nhà nói: “Ta sẽ ngủ trên đó.”
Vân Vụ Ải ngẩng đầu nhìn lên cái xà nhà, thấy cũng không quá gồ ghề nên cũng không lo Đồ Tô Ngang sẽ bị ngã xuống, nhưng nếu xà nhà bị đè nặng quá mà gãy thì họ sẽ phải đền bao nhiêu tiền đây chứ...
Lúc này, một bóng đen lướt vào khách điếm, men theo những ánh đèn yếu ớt khuất sáng của gian phòng, bóng đen kéo thành chín vạch đen lẻn vào từng gian phòng rồi nhanh chóng ẩn hiện trong gương đồng.
Tiểu ca mắt thâm quầng bị chứng mất ngủ thường xuyên, theo cảm giác mở mắt ra, nhưng cuối cùng lại không nhìn thấy gì cả.
Cái gọi là lịch luyện là đi khắp bốn thành trì của đại lục. Đông Tây Nam Bắc mỗi nơi chiếm một phương rồi nhận được con dấu của thành chủ. Trên đường đi, những người tham gia lịch luyện buộc phải đi khắp đất nước từ bắc đến nam, gặp yêu bắt yêu, gặp ma trừ ma. Trong hai thập kỷ qua, toàn bộ lục địa vẫn luôn vô cùng yên bình, có rất ít trường hợp những người đi tha phương lịch luyện bị hại gϊếŧ.
Sau khi nghỉ ngơi, Đồ Tô Ngang và những người khác ăn ở lầu một của khách điếm, cho đến khi họ ăn sắp xong rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của đám người Phùng Song Bạch.
Lâm Bạch nghi ngờ hỏi: “Bọn họ rời đi sớm hơn cả huynh sao?”
Lâm Thanh lắc đầu: “Chắc không phải đâu, nếu Phùng công tử đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ nói với chúng ta một tiếng.”
Phùng Song Bạch cử chỉ có lễ độ, tiến lùi đúng mực, không thể đưa tùy tùng đi ăn cơm mà không nói cho họ biết một câu được.
Đồ Tô Ngang ăn một miếng cơm to: “Không cần phải quan tâm bọn họ nữa, bọn họ đói bụng thì nhất định sẽ tới ăn thôi.”
Hắn vừa dứt lời, bọn họ đã nhìn thấy Phùng Song Bạch và nhóm người của hắn ta từ lầu hai bước xuống, Phùng Song Bạch bước tới chào hỏi.
Hồng Y đi tới sau cùng, mắt nàng ta vẫn còn sưng, dễ nhận thấy là vừa mới khóc xong.
Vân Vụ Ải quan tâm hỏi: “Hồng cô nương, ngươi vẫn ổn chứ?”
Nghe được giọng nói của Vân Vụ Ải, Hồng Y như nhím xù lông, trợn to hai mắt, nàng ta rống lên: “Chính là do ngươi! Không cần giả nhân giả nghĩa nữa! Ngươi chỉ hận ta không đi chết đi thôi!”
Giọng nói cao vút và chói tai làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình.
Chiếc đũa trong tay Đồ Tô Ngang rơi xuống, hắn tức giận nói: “Nữ nhân này ngươi phát bệnh cái gì đấy? Ngươi điên rồi à?”
Rõ ràng là trạng thái của Hồng Y không bình thường, Phùng Song Bạch đã vẽ cho nàng ta một lệnh bế khẩu, sau đó để Tai mèo và Tráng sĩ mặt đỏ kéo nàng ta lên lầu.
Hai tay hắn ta cung tay làm lễ tạ lỗi với Vân Vụ Ải: “Hồng Y hết lần này đến lần khác buông lời lỗ mãng. Tại hạ thay nàng ấy xin lỗi Vân cô nương. Bình thường Hồng Y có hơi ngạo mạn một chút, nhưng nàng ấy sẽ không thất lễ như vậy... “
Đồ Tô Ngang hừ một tiếng nói: “Nàng ta mắng xong thì ngươi xin lỗi sao, ngươi xin lỗi thế nào? Để cho Vân Vụ Ải mắng lại ngươi sao?”
Phùng Song Bạch thành khẩn nói: “Chỉ cần Vân cô nương có thể nguôi giận, bất kể nàng ấy nói tại hạ cái gì, tại hạ cũng sẽ không có một lời oán hận.”
Đồ Tô Ngang không chút khách khí gì, quay sang nói với Vân Vụ Ải: “Ngươi mắng hắn ta đi, ta giúp ngươi xả giận.”
Vân Vụ Ải: “...” Ngươi là trẻ con đấy hả?
“Không cần đâu, ngươi mau trở về thăm Hồng cô nương đi, chắc là tâm tình của nàng ấy không được ổn định.”
Ánh mắt Vân Vụ Ải lướt qua góc tối của khách điếm, sau đấy ung dung thản nhiên thu ánh mắt lại.
Mấy thứ đồ bẩn thỉu kia, có lẽ là đã tới rồi...
Tác giả có lời muốn nói: Vân Vụ Ải: Hắn còn chưa thông suốt sao?
Tác giả: Không, không, không, không , “động vật” không cần phải thông suốt,
Chúng đều làm theo bản năng, có hiểu không hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.