Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 12: Ông Chủ, Cứu Mạng
Bán Lâu Yên Sa
17/11/2022
Khi Độc Nhãn nhìn thấy bóng dáng của Tô Mạt Lê xuất hiện, toàn bộ ma vật nhỏ đều thả lỏng tinh thần, chúng nó nghe lời phân phó của cô mà bò xuống cây ngay lập tức, đi lấy tất cả vũ khí ma tràn đầy kia.
Làm sao Sabis có thể trân mắt nhìn con vịt đã đến tận miệng mình bay đi được cơ chứ. Nó lập tức khởi động vũ khí ma đánh về phía Độc Nhãn, quát lên: “Ta phải gϊếŧ ma vật này của mi trước đã!”
Vũ khí ma đánh tới làm nén sức ép trong không khí khiến không gian như lay động, Độc Nhãn chỉ có thể dùng hết sức lực chạy về phía trước, Sabis nhanh chóng tập kết vũ khí ma lại, nó vung tay ném vũ khí ma ngăn chặn lối đi của Độc Nhãn.
Ngay lúc Sabis ra tay, Tô Mạt Lê cũng vội bay về phía Độc Nhãn, nếu lúc này cô vung vũ khí ma ra, chắc chắn sẽ va chạm với vũ khí ma của Sabis rồi tiêu tan, thế nhưng đồng thời, hai vũ khí ma đó cũng sẽ khiến Độc Nhãn bị thương.
Vũ khí ma của Sabis càng ngày càng đến gần, Độc Nhãn trơ mắt nhìn vũ khí ma nóng rực đó tấn công về phía mình, bỗng nhiên có một mái tóc màu trắng bạc chắn trước mắt nó, Độc Nhãn cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ bổng, nó phát hiện mình đã được Tô Mạt Lê và vũ khí ma nhấc bay lên giữa không trung.
Ma vật nhỏ còn chưa kịp vui mừng đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát của hoa lài, chúng nó ngơ ngác nhìn vết thương trên vai Tô Mạt Lê, áo choàng màu đen bị vũ khí ma ăn mòn, nó đốt cháy cả bộ váy liền thân màu xanh lam mà cô mặc bên trong, đầu vai trắng nõn bỗng chốc đã bị nóng đến bỏng tróc cả da, chất lỏng sền sệt màu lam phớt hồng chảy ra từ trong vết thương, bởi vì vết thương quá sâu dẫn đến tốc độ tự động chữa trị cũng chậm lại.
“Ừng ực ừng ực...” Độc Nhãn run rẩy duỗi xúc tu về phía trước, nó không dám chạm vào miệng vết thương của Tô Mạt Lê, nó lo lắng, dùng ngôn ngữ của ác ma chẳng thạo mấy để quan tâm cô.
Tô Mạc Lê đặt vũ khí ma và Độc Nhãn lên nóc nhà, sau đó mới nhìn về phía ác ma Sabis đang tức giận ôm má phải. Cô lấy một bình máu từ trong túi đựng đồ ra, ngửa đầu lên uống cạn.
“Bộ váy này ta chỉ mới mặc có hai lần...” Vì đi thăm bào thai nên cô mới cố tình thay chiếc váy mới, vậy mà phần cạp váy bên phải bị tên này làm cháy mất rồi! Đến cả Chris Fado còn chẳng dám làm thế này với cô đâu đấy! Cô lấy vũ khí ma từ trong túi đồ ra, vũ khí ma này trông như cái chổi, nhìn kĩ lại, lại trông giống như một cây gậy cắm trên một đài sen. Vũ khí ma này có thể biến vũ khí ma khác thành vũ khí ma hình viên đạn, hiệu ứng rất đẹp.
Cô đảo mắt nhìn những ma vật nhỏ đang run rẩy ở trong vườn, Tô Mạt Lê hét vào trong nhà: “Hắc Vụ, ra đây bảo vệ ma vật nào.”
Hắc Vụ lên tiếng đáp lời, nó chỉ là một công cụ mà thôi, nó làm gì có tư cách chống trả hay đối đầu với vũ khí ma cơ chứ. Hắc Vụ nhảy lên nóc nhà, vội bảo vệ Độc Nhãn và những vũ khí ma của ma vật ở trước người.
Tô Mạt Lê vứt cái áo choàng đen xuống, chiếc váy liền vốn màu xanh lam bây giờ đã nhuộm thành màu lam phớt hồng của máu tươi, con ngươi đỏ phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tam Giác đang báo cáo tiến độ chuẩn bị của buổi yến tiệc cho Chris Fado, bỗng nhiên hai người cảm nhận được vũ khí ma đang lững lờ ở xung quanh, hương hoa lài nhàn nhạt cũng quyện vào trong không khí bay phảng phất đến đây.
Chris Fado nhíu mày, Tam Giác cũng ngừng nói.
Đây chính là mùi hoa lài trong máu của Tô Mạt Lê, toàn thân của ác ma đều có thể tự chữa trị và tái sinh, nếu không có vết thương nào quá lớn, hẳn mùi hương sẽ không đậm đến thế này.
Hai con ngươi của Chris Fado lóe lên, con ngươi màu đỏ trong góc phòng của Hắc Vụ như phóng ra tia chớp, cảnh tượng bên trong đều nằm trọn trong tầm mắt của đại ác ma.
Tam Giác vừa chớp mắt một cái đã không còn thấy Chris Fado đại nhân đâu nữa... Người đi để lại vương tọa trống rỗng.
Vũ khí ma phóng ra đạn quả thật rất có ích, nhưng tốc độ vũ khí ma bị tiêu hao làm Tô Mạt Lê thở hồng hộc, ác ma tóc bạc yếu đuối đứng chặn lại ở trước người Hắc Vụ và ma vật nhỏ, cô chống lại ánh mắt với Sabis không hề có chút sợ hãi.
Sabis không ngờ Tô Mạt Lê trông có vẻ yếu đuối thế mà lại càng chiến càng hăng như vậy, nó có thể nhìn thấy sát ý trong đôi mắt kia.
Những viên đạn cứ liên tiếp bay tới, Sabis cũng chịu không ít đau đớn, từ cánh đến ma thân, đâu đâu cũng là vết thương, lớn có, nhỏ cũng có, tạo thành cả mảng lớn. Tô Mạt Lê cũng chẳng ổn hơn bao nhiêu, cô chỉ có thể tránh đòn trong một phạm vi có hạn để đảm bảo cả Hắc Vụ và ma vật đều không bị thương, bắp đùi của cô bị vũ khí ma ăn mòn mất một mảng thịt, hai vai toàn là vết thương.
Trận đánh đấm ngang tàng của hai người đã thu hút rất nhiều ác ma đến đây, bọn họ bay lên bầu trời, xúm đầu ghé tai, bới móc đủ điều về cuộc chiến.
“Nếu như mi giao ma vật ra đây thì ta sẽ tha cho mi một mạng.” Sabis nói với Tô Mạt Lê.
Tô Mạt Lê phun nước bọt, mới đầu Sabis muốn bưng luôn cái ổ của cô đi, nó cũng đâu có ý định thả cho cô một con đường sống sót, hiện tại nó chấp nhận lùi một bước, chứng tỏ nó cũng không còn kiên trì được bao lâu nữa rồi.
“Hoặc là mi gϊếŧ ta, hoặc là ta gϊếŧ mi, chỉ có thế thôi.” Tô Mạt Lê nâng tay phải vung vũ khí ma ra, những viên đạn màu đen “vù vù” bay về phía Sabis.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ không xa, tốc độ bay của đạn cũng rất nhanh, Sabis cũng chỉ có thể tránh né được một nửa đợt đạn đó, nó cắn răng lắc mạnh nửa người, ngưng tụ hết tất cả vũ khí ma lại trong lòng bàn tay, nó muốn thiêu chết con ác nữ này!
“Đi chết đi!”
Tô Mạt Lê thấy vũ khí ma cứ như sóng to kéo tới, cô có thể né tránh nhưng những ma vật kia thì không tránh được, trong giây phút đó, Tô Mạt Lê vô cùng hối hận vì sao trước đây mình lại không chăm chỉ học hắc ma pháp di chuyển cơ chứ! Chỉ như thế cô mới có thể di chuyển những ma vật này đến nơi an toàn, cô sẽ không chật vật đến thế này rồi.
Cô dùng một chút ma lực cuối cùng ngưng kết lại thành một đường kết giới, Tô Mạt Lê lựa chọn che chắn trước người ma vật, không hề né tránh một chút nào.
Trong lòng cô lại đang thầm cầu khẩn: Ông chủ ơi, người mặc kệ tôi luôn đó à? Nếu bây giờ anh còn không đến nữa là Ngự Thiện Phòng bị người ta đập phá hết đấy...
Không hề có cảm giác đau nhức như cô đã nghĩ, chỉ thấy bỗng nhiên có một bóng dáng cao to mặc áo choàng màu đen chợt xuất hiện che chắn trước người cô, cặp sừng dài 30cm phát ra ánh sáng âm u, Tô Mạt Lê vừa thấy cặp sừng đó là muốn rớt nước mắt.
Vũ khí ma không thể duy trì được kết giới nữa, đầu gối Tô Mạt Lê mềm nhũn, cô ngã khụy xuống ngồi xổm trên nóc nhà.
Chris Fado nghiêng đầu, trên người trên mặt Tô Mạt Lê đầy vết thương loang loang lổ lổ, dòng máu màu xanh tím vẫn chưa ngừng chảy, bộ váy liền thân bị rách tả tơi, mái tóc được chải chuốt chỉnh tề hiện giờ đang rối bay tán loạn, thậm chí một đoạn đuôi tóc cũng bị cháy rụi. Con ngươi màu đỏ sáng lấp lánh nhìn Chris Fado, trông rất đáng thương.
“Ngài phải làm chủ cho tôi.”
Chris Fado vươn tay phải ra khẽ vỗ lên đỉnh đầu cô, Tô Mạt Lê cảm nhận như có một dòng nước ấm được rót từ đỉnh đầu xuống, chảy vào lục phủ ngũ tạng của cô, cơn đau khắp toàn thân như biến đâu mất, tốc độ hồi phục vết thương cũng đã trở về như ban đầu.
Rõ ràng vết thương đang nhanh chóng hồi phục, Tô Mạt Lê ngước mắt nhìn Chris Fado, đột nhiên cô cảm thấy rất tủi thân, giống như là đang khiếu nại với lãnh đạo vậy! Tên khốn kiếp đó dám lén trộm ma vật của tôi! Nó dám đụng vào lương thực mà tôi trữ được! Nó còn đánh tôi!
Khi ngửi thấy mùi máu của Tô Mạt Lê, Chris Fado chỉ cảm thấy hơi không vui, nhưng khi qua đôi mắt của Hắc Vụ, anh nhìn thấy được những vết thương trên người cô, cô đang gặp nguy hiểm trên nóc nhà, đáy lòng Chris Fado lập tức nổ lên cơn giận dữ, có cảm giác như đồ của mình bị người khác làm hỏng vậy, anh không thể nào kìm nén cơn giận này lại được.
Anh biến ra một chiếc áo choàng màu đen phủ lên người Tô Mạt Lê, sau đó nhìn về hướng con ác ma đang lơ lửng ở giữa không trung kia.
Sabis trợn mắt há mồm nhìn loạt hành động giữa Chris Fado và Tô Mạt Lê, có ngu đến mấy cũng có thể nhìn ra mối quan hệ không hề bình thường giữa một Đại ác ma từ trước đến nay không đụng vào nữ sắc và ác ma nữ này!
Cặp mắt lạnh thấu xương của Đại ác ma đang dõi theo nó, vũ khí ma và uy áp ùn ùn kéo đến, nỗi sợ đến thấu xương khiến Sabis không thể nào cử động được, dù chỉ là nửa bước cũng không, nó chỉ có thể kinh hãi nhìn vũ khí ma đáng sợ kia hút nó vào đấy, bị vắt vào trong dòng xoáy.
Đám ác ma xem náo nhiệt cũng cảm nhận được sức ép lan đến, mồ hôi lạnh như chảy ngược, toàn bộ đều rụt cổ lại nằm rạp xuống mặt đất, trong lòng không hề nghĩ đại nhân Fado lại đánh nhau, chuyện thế này còn có thể đứng một bên hóng hớt được à? Thế còn không biết đi lên giúp đỡ!
“Vô dụng.” Chris Fado ngoài miệng thì buông lời ghét bỏ, nhưng hai tay lại nhẹ nhàng bế Tô Mạt Lê lên.
Vết thương trên người Tô Mạt Lê đã lành lặn lại hết cả rồi: “... Tôi sẽ cố gắng.” Vì sợ té xuống, Tô Mạt Lê ôm chặt lấy cổ Chris Fado, cô còn không quên xoay người lại nói với Hắc Vụ: “Thả các ma vật ra đi.”
Chris Fado cúi đầu nhìn cô, Tô Mạt Lê câm miệng không nói nữa.
Chris Fado nhảy lên một cái, vững vàng đáp xuống mặt đất rồi đi vào nhà. Phòng khách đã bị Sabis là rối tung cả lên, máu tươi trong tủ lạnh cũng bị cướp sạch.
“Lần sau mà có xảy ra chuyện như thế này thì cứ phân phó Hắc Vụ đối phó với bọn chúng.” Chris Fado rót vũ khí ma vào người Hắc Vụ, lần sau mà có người xông vào đây, Hắc Vụ chỉ cần ra tay một cái thì anh sẽ biết ngay.
“Hắc Vụ còn có thể đánh nhau hả? Tôi không biết.” Tô Mạt Lê vuốt mũi bật cười khì khì.
Chris Fado: “Ngu ngốc.”
Tô Mạt Lê: ... Đủ rồi nha... Cô đã cố gắng hết sức rồi.
“Cô có thể đối phó với thiên sứ một cách thành thục lắm cơ ưmà, nhưng sao ván này lại bị đánh thảm hại như thế này hả?” Chris Fado như muốn đặt cô xuống giường, sau đó lại do dự chừng một chốc rồi lại bế cô lên, cuối cùng trực tiếp ôm cô ngồi lên giường luôn.
Tô Mạt Lê: ... Hành động gì thế này? Tuy vết thương đã hồi phục, nhưng cái cảm giác khó chịu uể oải mệt mỏi do vũ khí ma gây nên vẫn chưa hết, cảm thấy lấy đùi anh làm đệm cho cô ngồi lên vẫn tốt hơn.
“Đây là nhà của tôi, bị đánh hỏng chỗ nào tôi cũng đau lòng cả, nhưng mà chỉ đành chịu thôi.” Chủ yếu là vì bảo vệ những ma vật nhỏ kia, một chiêu của Sabis thôi cũng đủ khiến ma khí cũng bọn chúng tiêu tan hết thảy. Nhưng trong vô thức, cô không dám nói cho Chris Fado biết vì Đại ác ma này chẳng hề có chút xíu cảm giác đồng tình nào với đám ma vật nhỏ kia cả.
Chris Fado cúi đầu, như cười như không nhìn cô, Tô Mạt Lê cười cười lấy lòng anh.
“Dọn đến trong cung điện ở đi.” Chris Fado nói, ác ma ngốc nghếch này phải sống dưới tầm mắt của anh thì mới có thể sống lâu dài được.
Hả? Tô Mạt Lê nghiêng đầu, nói thế này có nghĩa là ông chủ muốn tự mình che chở cô à?
“Đồ đạc và đất trồng rau trong sân vườn của tôi...” Theo lý mà nói, được vinh dự ở trong cung điện rồi sẽ không có ác ma nào dám được voi mà đòi tiên nói này nói nọ, nhưng Tô Mạt Lê cảm thấy có lẽ Chris Fado sẽ không tính toán đến vấn đề cô lo việc lặt vặt trong nhà đâu.
Quả nhiên, Đại ác ma chẳng hề nghĩ đến: “Dọn cả sân vườn đến bên cạnh cung điện luôn.” Nói xong, Chris Fado cũng sửng sốt với chính bản thân mình, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
“Vậy thì cảm ơn đại nhân ạ.” Vậy thì cô sẽ không còn phải sợ có tên nào đầu óc không minh mẫn mà xông vào sân vườn làm hại những ma vật nhỏ nữa rồi.
Tô Mạt Lê nào ngờ đến lần này sẽ tận mắt nhìn Chris Fado bế cô trở về phòng, lâu thật lâu vẫn chưa rời đi, đám ác ma bên ngoài đang sôi trào tung cả lên, đây là sự thật đấy! Tin tức hot như dầu sôi lửa bỏng, cuối cùng Đại Ma Vương giữ mình trong sạch cũng tìm phụ nữ ở bên rồi, tin đồn về mối tình đẹp của Chris Fado lan truyền khắp mọi nơi trong Ma giới, kể từ đó không còn người nào dám khiêu chiến với Tô Mạt Lê nữa. E rằng chỉ có ai muốn thành bánh nhân thịt mới dám lao ra đánh nhau với vợ Chris Fado thôi!
“Đại nhân, ngài có việc thì cứ đi làm đi ạ.” Tô Mạt Lê quá hứng khởi, cảm giác dinh dính khó chịu trên người khiến cô muốn đi tắm.
Chris Fado: “Không có việc gì cần làm.”
Tô Mạt Lê: ... Nhưng mà tôi thì có!
Chris Fado liếc nhìn cô rồi mỉm cười hỏi: “Muốn đi tắm à?” Cái người quái dị thích sạch sẽ này ngày ngày đều phải tắm rửa, hiện tại người bẩn thế này nhất định là không chịu nổi rồi.
Tô Mạt Lê mở to hai mắt: Tôi thể hiện ra rõ ràng đến vậy luôn hả? Không phải, ông chủ à, sao hiện giờ anh lại hiểu tôi dữ vậy?
30 phút sau.
Tô Mặt Lê quấn khăn tắm, nhận mệnh làm gối dựa cho Chris Fado, Đại ác ma ngâm mình dưới nước, tấm lưng tựa lên người cô, hơi khép hai hàng mi lại, trông rất vui thích.
Chris Fado: “Còn dưa hấu không?”
Tô Mạt Lê: “... Còn!”
Tô Mạt Lê đút cho ông chủ một muỗng, cũng tự mình ăn một muỗng luôn.
Chris Fado nhận ra hai người dùng chung một cái muỗng, anh ngẩng đầu lên nhìn cô mà không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, ác ma dị dạng này bắt đầu lộ liễu chẳng hề kiêng nể gì rồi. Nhìn phần trên bị thương đến tội nghiệp của cô, thôi thì lần này anh không thèm tính toán.
Tô Mạt Lê: ... Sao thế? Chê nước bọt của tôi à? Tôi còn chưa ghét bỏ anh đâu đấy.
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng, dần dần cũng đã ăn hết trái dưa hấu, Tô Mạt Lê cũng kiệt sức mà ngủ gật tựa như lần trước.
Chris Fado bất lực nhìn Tô Mạt Lê đang ngủ say, anh dùng ma pháp hệ gió thổi khô người hai người rồi bế Tô Mạt Lê về giường.
Mái tóc màu bạc suôn dài đã gội của Tô Mạt Lê giờ đã rối bời, tung loạn trên chiếc gối nằm, đôi gò má không còn chút máu cũng đang ửng hồng, Chris Fado chăm chú ngắm nhìn cô một hồi, quả nhiên cô không hợp với dáng vẻ thảm hại đáng thương, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô là anh lại cảm thấy buồn bực. Như thế này là tốt nhất, anh như bị cơn buồn ngủ của cô lây tới, Chris Fado cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, anh cởi bỏ khăn choàng ra rồi nằm lên giường.
Có nhiệt độ truyền tới ở kế bên, Tô Mạt Lê xoay người nhích tới, chiếc cổ vô cùng tự nhiên mà gối đầu trên cánh tay Chris Fado, hơi cọ cọ, dường như cảm thấy rất thoải mái, cô cứ như vậy mà ngủ tiếp.
Chris Fado sững sờ nhìn cả chặng đường tiến lại gần mình của đứa dị dạng to gan lớn mật nằm cạnh bên, sau đó nhìn cô yên tâm thoải mái mà ngủ tiếp. Cô có biết cô đang làm gì không vậy hả?
Chris Fado vươn tay muốn đẩy cô ra, suy nghĩ một chút anh lại đưa một ngón tay chạm vào gò má mềm mại của cô, chọc chọc vài cái.
Tô Mạt Lê đang chìm trong giấc mộng nhíu mày lại, cô đưa tay lên bắt lấy tay của Chris Fado, cơ thể cô tiến về phía trước chui vào trong ngực Chris Fado, mùi hương quen thuộc làm cô thả lỏng cơ thể, không lâu sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Chris Fado nhìn cánh tay mình bị cô nắm lấy, nhìn gương mặt đang vùi trong lòng ngực mình một lúc lâu, cuối cùng vẫn không rút tay về mà ngửi ngửi mùi hương trên đỉnh đầu cô, mùi thơm ngọt ngào quanh quẩn bên mũi, rồi sau đấy Đại ác ma cũng ngủ thϊếp theo.
Lúc Tô Mạt Lê thức dậy, vừa mở hai mắt ra, một khuôn mặt tuyệt đẹp đã đập vào trong tầm mắt, hàng mi đen nhánh như lông vũ, sống mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi đỏ mọng. A, anh mở mắt ra rồi, không có nét lờ mờ vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt kia như một viên ruby lóe sáng.
Tô Mạt Lê từ từ tỉnh táo lại, bắt đầu có các triệu chứng như đổ mồ hôi lạnh, chóng mặt và tê dại. Trong đôi mắt là sự kinh ngạc không tài nào giấu nỗi, sau đó cô bắt đầu nhớ loại đoạn ký ức trước khi cô chìm vào giấc ngủ, cô tắm, cô ăn dưa hấu với ông chủ, rồi cô ngủ thϊếp đi... Sau đó, thức dậy đã như thế này rồi.
“Cô có biết cô đã làm gì không?” Chris Fado mỉm cười hỏi cô.
Tô Mạt Lê nuốt nước bọt: “Tôi đã làm gì?” Cô đã làm gì nhỉ? Cô đã làm gì mà tự đẩy mình rơi vào tình cảnh khó tiến khó lùi này vậy? Cô thật sự rất muốn hỏi lúc đang ngủ cô đã làm gì đấy!
Chris Fado lắc lắc cánh tay bị cổ Tô Mạt Lê nằm lên, rồi lật cánh tay bị Tô Mạt Lê nắm chặt, cuối cùng anh nghênh nghênh cằm, ý chỉ vào vũng nước bọt trên ngực mình.
Đầu Tô Mặt Lê thuận theo cử động của Chris Fado mà run rẩy, tầm mắt cũng nhìn về cánh tay phạm tội của cô, rồi theo sự chỉ dẫn của anh mà nhìn về chỗ nước bọt trong suốt kia.
... Xong rồi, hình như cô... đã quấy rối tìиɧ ɖu͙© ông chủ pháp lực vô biên này mà không hề chớp mắt chút nào luôn...
Làm sao Sabis có thể trân mắt nhìn con vịt đã đến tận miệng mình bay đi được cơ chứ. Nó lập tức khởi động vũ khí ma đánh về phía Độc Nhãn, quát lên: “Ta phải gϊếŧ ma vật này của mi trước đã!”
Vũ khí ma đánh tới làm nén sức ép trong không khí khiến không gian như lay động, Độc Nhãn chỉ có thể dùng hết sức lực chạy về phía trước, Sabis nhanh chóng tập kết vũ khí ma lại, nó vung tay ném vũ khí ma ngăn chặn lối đi của Độc Nhãn.
Ngay lúc Sabis ra tay, Tô Mạt Lê cũng vội bay về phía Độc Nhãn, nếu lúc này cô vung vũ khí ma ra, chắc chắn sẽ va chạm với vũ khí ma của Sabis rồi tiêu tan, thế nhưng đồng thời, hai vũ khí ma đó cũng sẽ khiến Độc Nhãn bị thương.
Vũ khí ma của Sabis càng ngày càng đến gần, Độc Nhãn trơ mắt nhìn vũ khí ma nóng rực đó tấn công về phía mình, bỗng nhiên có một mái tóc màu trắng bạc chắn trước mắt nó, Độc Nhãn cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ bổng, nó phát hiện mình đã được Tô Mạt Lê và vũ khí ma nhấc bay lên giữa không trung.
Ma vật nhỏ còn chưa kịp vui mừng đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát của hoa lài, chúng nó ngơ ngác nhìn vết thương trên vai Tô Mạt Lê, áo choàng màu đen bị vũ khí ma ăn mòn, nó đốt cháy cả bộ váy liền thân màu xanh lam mà cô mặc bên trong, đầu vai trắng nõn bỗng chốc đã bị nóng đến bỏng tróc cả da, chất lỏng sền sệt màu lam phớt hồng chảy ra từ trong vết thương, bởi vì vết thương quá sâu dẫn đến tốc độ tự động chữa trị cũng chậm lại.
“Ừng ực ừng ực...” Độc Nhãn run rẩy duỗi xúc tu về phía trước, nó không dám chạm vào miệng vết thương của Tô Mạt Lê, nó lo lắng, dùng ngôn ngữ của ác ma chẳng thạo mấy để quan tâm cô.
Tô Mạc Lê đặt vũ khí ma và Độc Nhãn lên nóc nhà, sau đó mới nhìn về phía ác ma Sabis đang tức giận ôm má phải. Cô lấy một bình máu từ trong túi đựng đồ ra, ngửa đầu lên uống cạn.
“Bộ váy này ta chỉ mới mặc có hai lần...” Vì đi thăm bào thai nên cô mới cố tình thay chiếc váy mới, vậy mà phần cạp váy bên phải bị tên này làm cháy mất rồi! Đến cả Chris Fado còn chẳng dám làm thế này với cô đâu đấy! Cô lấy vũ khí ma từ trong túi đồ ra, vũ khí ma này trông như cái chổi, nhìn kĩ lại, lại trông giống như một cây gậy cắm trên một đài sen. Vũ khí ma này có thể biến vũ khí ma khác thành vũ khí ma hình viên đạn, hiệu ứng rất đẹp.
Cô đảo mắt nhìn những ma vật nhỏ đang run rẩy ở trong vườn, Tô Mạt Lê hét vào trong nhà: “Hắc Vụ, ra đây bảo vệ ma vật nào.”
Hắc Vụ lên tiếng đáp lời, nó chỉ là một công cụ mà thôi, nó làm gì có tư cách chống trả hay đối đầu với vũ khí ma cơ chứ. Hắc Vụ nhảy lên nóc nhà, vội bảo vệ Độc Nhãn và những vũ khí ma của ma vật ở trước người.
Tô Mạt Lê vứt cái áo choàng đen xuống, chiếc váy liền vốn màu xanh lam bây giờ đã nhuộm thành màu lam phớt hồng của máu tươi, con ngươi đỏ phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tam Giác đang báo cáo tiến độ chuẩn bị của buổi yến tiệc cho Chris Fado, bỗng nhiên hai người cảm nhận được vũ khí ma đang lững lờ ở xung quanh, hương hoa lài nhàn nhạt cũng quyện vào trong không khí bay phảng phất đến đây.
Chris Fado nhíu mày, Tam Giác cũng ngừng nói.
Đây chính là mùi hoa lài trong máu của Tô Mạt Lê, toàn thân của ác ma đều có thể tự chữa trị và tái sinh, nếu không có vết thương nào quá lớn, hẳn mùi hương sẽ không đậm đến thế này.
Hai con ngươi của Chris Fado lóe lên, con ngươi màu đỏ trong góc phòng của Hắc Vụ như phóng ra tia chớp, cảnh tượng bên trong đều nằm trọn trong tầm mắt của đại ác ma.
Tam Giác vừa chớp mắt một cái đã không còn thấy Chris Fado đại nhân đâu nữa... Người đi để lại vương tọa trống rỗng.
Vũ khí ma phóng ra đạn quả thật rất có ích, nhưng tốc độ vũ khí ma bị tiêu hao làm Tô Mạt Lê thở hồng hộc, ác ma tóc bạc yếu đuối đứng chặn lại ở trước người Hắc Vụ và ma vật nhỏ, cô chống lại ánh mắt với Sabis không hề có chút sợ hãi.
Sabis không ngờ Tô Mạt Lê trông có vẻ yếu đuối thế mà lại càng chiến càng hăng như vậy, nó có thể nhìn thấy sát ý trong đôi mắt kia.
Những viên đạn cứ liên tiếp bay tới, Sabis cũng chịu không ít đau đớn, từ cánh đến ma thân, đâu đâu cũng là vết thương, lớn có, nhỏ cũng có, tạo thành cả mảng lớn. Tô Mạt Lê cũng chẳng ổn hơn bao nhiêu, cô chỉ có thể tránh đòn trong một phạm vi có hạn để đảm bảo cả Hắc Vụ và ma vật đều không bị thương, bắp đùi của cô bị vũ khí ma ăn mòn mất một mảng thịt, hai vai toàn là vết thương.
Trận đánh đấm ngang tàng của hai người đã thu hút rất nhiều ác ma đến đây, bọn họ bay lên bầu trời, xúm đầu ghé tai, bới móc đủ điều về cuộc chiến.
“Nếu như mi giao ma vật ra đây thì ta sẽ tha cho mi một mạng.” Sabis nói với Tô Mạt Lê.
Tô Mạt Lê phun nước bọt, mới đầu Sabis muốn bưng luôn cái ổ của cô đi, nó cũng đâu có ý định thả cho cô một con đường sống sót, hiện tại nó chấp nhận lùi một bước, chứng tỏ nó cũng không còn kiên trì được bao lâu nữa rồi.
“Hoặc là mi gϊếŧ ta, hoặc là ta gϊếŧ mi, chỉ có thế thôi.” Tô Mạt Lê nâng tay phải vung vũ khí ma ra, những viên đạn màu đen “vù vù” bay về phía Sabis.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ không xa, tốc độ bay của đạn cũng rất nhanh, Sabis cũng chỉ có thể tránh né được một nửa đợt đạn đó, nó cắn răng lắc mạnh nửa người, ngưng tụ hết tất cả vũ khí ma lại trong lòng bàn tay, nó muốn thiêu chết con ác nữ này!
“Đi chết đi!”
Tô Mạt Lê thấy vũ khí ma cứ như sóng to kéo tới, cô có thể né tránh nhưng những ma vật kia thì không tránh được, trong giây phút đó, Tô Mạt Lê vô cùng hối hận vì sao trước đây mình lại không chăm chỉ học hắc ma pháp di chuyển cơ chứ! Chỉ như thế cô mới có thể di chuyển những ma vật này đến nơi an toàn, cô sẽ không chật vật đến thế này rồi.
Cô dùng một chút ma lực cuối cùng ngưng kết lại thành một đường kết giới, Tô Mạt Lê lựa chọn che chắn trước người ma vật, không hề né tránh một chút nào.
Trong lòng cô lại đang thầm cầu khẩn: Ông chủ ơi, người mặc kệ tôi luôn đó à? Nếu bây giờ anh còn không đến nữa là Ngự Thiện Phòng bị người ta đập phá hết đấy...
Không hề có cảm giác đau nhức như cô đã nghĩ, chỉ thấy bỗng nhiên có một bóng dáng cao to mặc áo choàng màu đen chợt xuất hiện che chắn trước người cô, cặp sừng dài 30cm phát ra ánh sáng âm u, Tô Mạt Lê vừa thấy cặp sừng đó là muốn rớt nước mắt.
Vũ khí ma không thể duy trì được kết giới nữa, đầu gối Tô Mạt Lê mềm nhũn, cô ngã khụy xuống ngồi xổm trên nóc nhà.
Chris Fado nghiêng đầu, trên người trên mặt Tô Mạt Lê đầy vết thương loang loang lổ lổ, dòng máu màu xanh tím vẫn chưa ngừng chảy, bộ váy liền thân bị rách tả tơi, mái tóc được chải chuốt chỉnh tề hiện giờ đang rối bay tán loạn, thậm chí một đoạn đuôi tóc cũng bị cháy rụi. Con ngươi màu đỏ sáng lấp lánh nhìn Chris Fado, trông rất đáng thương.
“Ngài phải làm chủ cho tôi.”
Chris Fado vươn tay phải ra khẽ vỗ lên đỉnh đầu cô, Tô Mạt Lê cảm nhận như có một dòng nước ấm được rót từ đỉnh đầu xuống, chảy vào lục phủ ngũ tạng của cô, cơn đau khắp toàn thân như biến đâu mất, tốc độ hồi phục vết thương cũng đã trở về như ban đầu.
Rõ ràng vết thương đang nhanh chóng hồi phục, Tô Mạt Lê ngước mắt nhìn Chris Fado, đột nhiên cô cảm thấy rất tủi thân, giống như là đang khiếu nại với lãnh đạo vậy! Tên khốn kiếp đó dám lén trộm ma vật của tôi! Nó dám đụng vào lương thực mà tôi trữ được! Nó còn đánh tôi!
Khi ngửi thấy mùi máu của Tô Mạt Lê, Chris Fado chỉ cảm thấy hơi không vui, nhưng khi qua đôi mắt của Hắc Vụ, anh nhìn thấy được những vết thương trên người cô, cô đang gặp nguy hiểm trên nóc nhà, đáy lòng Chris Fado lập tức nổ lên cơn giận dữ, có cảm giác như đồ của mình bị người khác làm hỏng vậy, anh không thể nào kìm nén cơn giận này lại được.
Anh biến ra một chiếc áo choàng màu đen phủ lên người Tô Mạt Lê, sau đó nhìn về hướng con ác ma đang lơ lửng ở giữa không trung kia.
Sabis trợn mắt há mồm nhìn loạt hành động giữa Chris Fado và Tô Mạt Lê, có ngu đến mấy cũng có thể nhìn ra mối quan hệ không hề bình thường giữa một Đại ác ma từ trước đến nay không đụng vào nữ sắc và ác ma nữ này!
Cặp mắt lạnh thấu xương của Đại ác ma đang dõi theo nó, vũ khí ma và uy áp ùn ùn kéo đến, nỗi sợ đến thấu xương khiến Sabis không thể nào cử động được, dù chỉ là nửa bước cũng không, nó chỉ có thể kinh hãi nhìn vũ khí ma đáng sợ kia hút nó vào đấy, bị vắt vào trong dòng xoáy.
Đám ác ma xem náo nhiệt cũng cảm nhận được sức ép lan đến, mồ hôi lạnh như chảy ngược, toàn bộ đều rụt cổ lại nằm rạp xuống mặt đất, trong lòng không hề nghĩ đại nhân Fado lại đánh nhau, chuyện thế này còn có thể đứng một bên hóng hớt được à? Thế còn không biết đi lên giúp đỡ!
“Vô dụng.” Chris Fado ngoài miệng thì buông lời ghét bỏ, nhưng hai tay lại nhẹ nhàng bế Tô Mạt Lê lên.
Vết thương trên người Tô Mạt Lê đã lành lặn lại hết cả rồi: “... Tôi sẽ cố gắng.” Vì sợ té xuống, Tô Mạt Lê ôm chặt lấy cổ Chris Fado, cô còn không quên xoay người lại nói với Hắc Vụ: “Thả các ma vật ra đi.”
Chris Fado cúi đầu nhìn cô, Tô Mạt Lê câm miệng không nói nữa.
Chris Fado nhảy lên một cái, vững vàng đáp xuống mặt đất rồi đi vào nhà. Phòng khách đã bị Sabis là rối tung cả lên, máu tươi trong tủ lạnh cũng bị cướp sạch.
“Lần sau mà có xảy ra chuyện như thế này thì cứ phân phó Hắc Vụ đối phó với bọn chúng.” Chris Fado rót vũ khí ma vào người Hắc Vụ, lần sau mà có người xông vào đây, Hắc Vụ chỉ cần ra tay một cái thì anh sẽ biết ngay.
“Hắc Vụ còn có thể đánh nhau hả? Tôi không biết.” Tô Mạt Lê vuốt mũi bật cười khì khì.
Chris Fado: “Ngu ngốc.”
Tô Mạt Lê: ... Đủ rồi nha... Cô đã cố gắng hết sức rồi.
“Cô có thể đối phó với thiên sứ một cách thành thục lắm cơ ưmà, nhưng sao ván này lại bị đánh thảm hại như thế này hả?” Chris Fado như muốn đặt cô xuống giường, sau đó lại do dự chừng một chốc rồi lại bế cô lên, cuối cùng trực tiếp ôm cô ngồi lên giường luôn.
Tô Mạt Lê: ... Hành động gì thế này? Tuy vết thương đã hồi phục, nhưng cái cảm giác khó chịu uể oải mệt mỏi do vũ khí ma gây nên vẫn chưa hết, cảm thấy lấy đùi anh làm đệm cho cô ngồi lên vẫn tốt hơn.
“Đây là nhà của tôi, bị đánh hỏng chỗ nào tôi cũng đau lòng cả, nhưng mà chỉ đành chịu thôi.” Chủ yếu là vì bảo vệ những ma vật nhỏ kia, một chiêu của Sabis thôi cũng đủ khiến ma khí cũng bọn chúng tiêu tan hết thảy. Nhưng trong vô thức, cô không dám nói cho Chris Fado biết vì Đại ác ma này chẳng hề có chút xíu cảm giác đồng tình nào với đám ma vật nhỏ kia cả.
Chris Fado cúi đầu, như cười như không nhìn cô, Tô Mạt Lê cười cười lấy lòng anh.
“Dọn đến trong cung điện ở đi.” Chris Fado nói, ác ma ngốc nghếch này phải sống dưới tầm mắt của anh thì mới có thể sống lâu dài được.
Hả? Tô Mạt Lê nghiêng đầu, nói thế này có nghĩa là ông chủ muốn tự mình che chở cô à?
“Đồ đạc và đất trồng rau trong sân vườn của tôi...” Theo lý mà nói, được vinh dự ở trong cung điện rồi sẽ không có ác ma nào dám được voi mà đòi tiên nói này nói nọ, nhưng Tô Mạt Lê cảm thấy có lẽ Chris Fado sẽ không tính toán đến vấn đề cô lo việc lặt vặt trong nhà đâu.
Quả nhiên, Đại ác ma chẳng hề nghĩ đến: “Dọn cả sân vườn đến bên cạnh cung điện luôn.” Nói xong, Chris Fado cũng sửng sốt với chính bản thân mình, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
“Vậy thì cảm ơn đại nhân ạ.” Vậy thì cô sẽ không còn phải sợ có tên nào đầu óc không minh mẫn mà xông vào sân vườn làm hại những ma vật nhỏ nữa rồi.
Tô Mạt Lê nào ngờ đến lần này sẽ tận mắt nhìn Chris Fado bế cô trở về phòng, lâu thật lâu vẫn chưa rời đi, đám ác ma bên ngoài đang sôi trào tung cả lên, đây là sự thật đấy! Tin tức hot như dầu sôi lửa bỏng, cuối cùng Đại Ma Vương giữ mình trong sạch cũng tìm phụ nữ ở bên rồi, tin đồn về mối tình đẹp của Chris Fado lan truyền khắp mọi nơi trong Ma giới, kể từ đó không còn người nào dám khiêu chiến với Tô Mạt Lê nữa. E rằng chỉ có ai muốn thành bánh nhân thịt mới dám lao ra đánh nhau với vợ Chris Fado thôi!
“Đại nhân, ngài có việc thì cứ đi làm đi ạ.” Tô Mạt Lê quá hứng khởi, cảm giác dinh dính khó chịu trên người khiến cô muốn đi tắm.
Chris Fado: “Không có việc gì cần làm.”
Tô Mạt Lê: ... Nhưng mà tôi thì có!
Chris Fado liếc nhìn cô rồi mỉm cười hỏi: “Muốn đi tắm à?” Cái người quái dị thích sạch sẽ này ngày ngày đều phải tắm rửa, hiện tại người bẩn thế này nhất định là không chịu nổi rồi.
Tô Mạt Lê mở to hai mắt: Tôi thể hiện ra rõ ràng đến vậy luôn hả? Không phải, ông chủ à, sao hiện giờ anh lại hiểu tôi dữ vậy?
30 phút sau.
Tô Mặt Lê quấn khăn tắm, nhận mệnh làm gối dựa cho Chris Fado, Đại ác ma ngâm mình dưới nước, tấm lưng tựa lên người cô, hơi khép hai hàng mi lại, trông rất vui thích.
Chris Fado: “Còn dưa hấu không?”
Tô Mạt Lê: “... Còn!”
Tô Mạt Lê đút cho ông chủ một muỗng, cũng tự mình ăn một muỗng luôn.
Chris Fado nhận ra hai người dùng chung một cái muỗng, anh ngẩng đầu lên nhìn cô mà không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, ác ma dị dạng này bắt đầu lộ liễu chẳng hề kiêng nể gì rồi. Nhìn phần trên bị thương đến tội nghiệp của cô, thôi thì lần này anh không thèm tính toán.
Tô Mạt Lê: ... Sao thế? Chê nước bọt của tôi à? Tôi còn chưa ghét bỏ anh đâu đấy.
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng, dần dần cũng đã ăn hết trái dưa hấu, Tô Mạt Lê cũng kiệt sức mà ngủ gật tựa như lần trước.
Chris Fado bất lực nhìn Tô Mạt Lê đang ngủ say, anh dùng ma pháp hệ gió thổi khô người hai người rồi bế Tô Mạt Lê về giường.
Mái tóc màu bạc suôn dài đã gội của Tô Mạt Lê giờ đã rối bời, tung loạn trên chiếc gối nằm, đôi gò má không còn chút máu cũng đang ửng hồng, Chris Fado chăm chú ngắm nhìn cô một hồi, quả nhiên cô không hợp với dáng vẻ thảm hại đáng thương, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô là anh lại cảm thấy buồn bực. Như thế này là tốt nhất, anh như bị cơn buồn ngủ của cô lây tới, Chris Fado cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, anh cởi bỏ khăn choàng ra rồi nằm lên giường.
Có nhiệt độ truyền tới ở kế bên, Tô Mạt Lê xoay người nhích tới, chiếc cổ vô cùng tự nhiên mà gối đầu trên cánh tay Chris Fado, hơi cọ cọ, dường như cảm thấy rất thoải mái, cô cứ như vậy mà ngủ tiếp.
Chris Fado sững sờ nhìn cả chặng đường tiến lại gần mình của đứa dị dạng to gan lớn mật nằm cạnh bên, sau đó nhìn cô yên tâm thoải mái mà ngủ tiếp. Cô có biết cô đang làm gì không vậy hả?
Chris Fado vươn tay muốn đẩy cô ra, suy nghĩ một chút anh lại đưa một ngón tay chạm vào gò má mềm mại của cô, chọc chọc vài cái.
Tô Mạt Lê đang chìm trong giấc mộng nhíu mày lại, cô đưa tay lên bắt lấy tay của Chris Fado, cơ thể cô tiến về phía trước chui vào trong ngực Chris Fado, mùi hương quen thuộc làm cô thả lỏng cơ thể, không lâu sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Chris Fado nhìn cánh tay mình bị cô nắm lấy, nhìn gương mặt đang vùi trong lòng ngực mình một lúc lâu, cuối cùng vẫn không rút tay về mà ngửi ngửi mùi hương trên đỉnh đầu cô, mùi thơm ngọt ngào quanh quẩn bên mũi, rồi sau đấy Đại ác ma cũng ngủ thϊếp theo.
Lúc Tô Mạt Lê thức dậy, vừa mở hai mắt ra, một khuôn mặt tuyệt đẹp đã đập vào trong tầm mắt, hàng mi đen nhánh như lông vũ, sống mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi đỏ mọng. A, anh mở mắt ra rồi, không có nét lờ mờ vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt kia như một viên ruby lóe sáng.
Tô Mạt Lê từ từ tỉnh táo lại, bắt đầu có các triệu chứng như đổ mồ hôi lạnh, chóng mặt và tê dại. Trong đôi mắt là sự kinh ngạc không tài nào giấu nỗi, sau đó cô bắt đầu nhớ loại đoạn ký ức trước khi cô chìm vào giấc ngủ, cô tắm, cô ăn dưa hấu với ông chủ, rồi cô ngủ thϊếp đi... Sau đó, thức dậy đã như thế này rồi.
“Cô có biết cô đã làm gì không?” Chris Fado mỉm cười hỏi cô.
Tô Mạt Lê nuốt nước bọt: “Tôi đã làm gì?” Cô đã làm gì nhỉ? Cô đã làm gì mà tự đẩy mình rơi vào tình cảnh khó tiến khó lùi này vậy? Cô thật sự rất muốn hỏi lúc đang ngủ cô đã làm gì đấy!
Chris Fado lắc lắc cánh tay bị cổ Tô Mạt Lê nằm lên, rồi lật cánh tay bị Tô Mạt Lê nắm chặt, cuối cùng anh nghênh nghênh cằm, ý chỉ vào vũng nước bọt trên ngực mình.
Đầu Tô Mặt Lê thuận theo cử động của Chris Fado mà run rẩy, tầm mắt cũng nhìn về cánh tay phạm tội của cô, rồi theo sự chỉ dẫn của anh mà nhìn về chỗ nước bọt trong suốt kia.
... Xong rồi, hình như cô... đã quấy rối tìиɧ ɖu͙© ông chủ pháp lực vô biên này mà không hề chớp mắt chút nào luôn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.