Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 40: Quan Hệ Gì
Bán Lâu Yên Sa
17/11/2022
Dưới đáy sông không biết chuyện ở trên nhân gian, chớp mắt một cái trăm hoa đã lụi tàn.
Bên trong tẩm cung chính điện Long Cung nguy nga tráng lệ, ở góc tường xung quanh đều đặt lư đồng điêu khắc hoa văn đang cháy rực lửa. Hơi nóng ập tới khi vừa bước chân vào bên trong phòng khiến cho lỗ chân lông trên cơ thể đều thoải mái đến mức giãn ra.
Tôn Minh Châu “nằm liệt” một cách tiêu chuẩn, nghiêng người nằm dựa trên trường kỷ đọc sách.
Gần đây nhiệt độ ở dưới đáy sông đột nhiên trở nên lạnh đi, có xu thế ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn. Khi Tôn Minh Châu bơi trong nước sông thì cảm nhận được vô cùng rõ ràng, cóng tới mức run rẩy cả người.
Đây là bơi mùa đông hả? Nàng sắp đóng thành băng tảng ngay tại chỗ luôn rồi...
Nàng vốn dĩ tưởng rằng nhiệt độ ở dưới đáy sông luôn ấm áp quanh năm, không ngờ rằng cũng sẽ thay đổi theo mùa, khi nàng chìm xuống sông là vào cuối mùa hạ, cả mùa thu nàng đều không cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết, tới mùa đông lại đột nhiên trở nên lạnh giá.
Nhưng nếu như so sánh với nhiệt độ của nước sông thì nhiệt độ dưới đáy sông vẫn còn tạm ổn, cũng như nhiệt độ bên ngoài trời vào mùa thu mà thôi. Nàng mặc một chiếc váy cúp ngực, bên ngoài khoác áo lụa mỏng đi nhóm lò sưởi, kỳ diệu là nó cũng giống như bật điều hòa đắp chăn bông vậy.
Ngáp một cái đầy lười biếng, đếm xem bản thân đã đọc bao nhiêu trang rồi, tính thời gian chắc hẳn Chiêu Giang đã sắp về.
Sau khi nước sông trở nên lạnh lẽo là nàng không muốn đi bơi nữa, Chiêu Giang dỗ dành nàng bảo để nàng ngồi trong khí cầu, dỗ ba lần thì ngồi được một lần. Chiêu Giang chỉ đành một một thân rồng đi bơi trong cô đơn, đi nhanh mà về cũng nhanh.
Tôn Minh Châu làm nũng nói là lạnh, Chiêu Giang đành chịu thương chịu khó nấu chín cá, bưng tới bên giường ăn cùng với nàng, nàng dựa vào trong lòng của đại quái thú, vừa ăn vừa chơi.
Ban đầu là Chiêu Giang thích nghịch Tôn Minh Châu, lau tóc, xoa cánh tay, liếm khuôn mặt, còn bây giờ thì Tôn Minh Châu cũng thích nghịch hắn, lau sừng rồng, xoa vảy, liếm... thôi được rồi.
Nàng có thể cảm nhận được rằng nàng và Chiêu Giang ngày càng trở nên thân mật hơn rồi, Chiêu Giang càng yêu chiều nàng hơn so với trước đây, nàng cũng yêu chiều Chiêu Giang. Chỉ cần một người một rồng ở bên trong phòng, thì đa số thời gian Tôn Minh Châu đều sẽ dính lên trên người hắn.
Hoặc là ôm, hoặc là ngồi, hoặc là nằm, có lúc nằm chán rồi lại cưỡi lên người của hắn, Chiêu Giang chiều nàng nên đặt nàng lên hẳn trên vai, Tôn Minh Châu có tuổi tâm lý hơn ba mươi tuổi, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác cưỡi ngựa lớn mà hồi còn bé chưa bao giờ được thử...
Hai tay nắm lấy sừng rồng, Tôn – vẫn còn trẻ trâu – Minh Châu chơi muốn điên luôn. May là lúc này dưới đáy sông không có một ai cả, nhưng chỉ cần là ai biết được thân phận của Chiêu Giang mà nhìn thấy cảnh này thì đều cho rằng đây là ảo giác.
Đặt bút lông xuống, Tôn Minh Châu thổi khô vết mực, nàng phải ghi lại những chuyện quan trọng trong quyển sách này trước khi bản thân quên mất. Chữ viết bằng bút lông của nàng thực sự quá xấu, gần đây cuối cùng cũng viết trông đỡ hơn nhiều rồi.
Bây giờ ở trên bờ đang độ giữa mùa đông, trên mặt sông đều là băng mỏng, nàng không định lên trên vào lúc này.
Với quan hệ bây giờ của nàng và Chiêu Giang, chỉ cần nàng mở lời nói rằng muốn lên bờ chơi thì Chiêu Giang chắc chắn sẽ đồng ý.
Không ngờ rằng những điều nàng suy nghĩ miên man lúc trước bây giờ lại trở thành sự thật, so với học bơi thì chi bằng dạy Chiêu Giang nói chuyện, để hắn dẫn nàng lên trên bờ.
Theo cốt truyện trong sách, sau khi vào xuân, tình hình hỏa hoạn sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, người ta thường nói mưa xuân quý như dầu, vùng trung du thì vẫn không có mưa, nhưng vùng hạ du thì lại có mưa bão liên tục.
Xếp chồng các tờ giấy lại cho cẩn thận, nàng phải chuẩn bị chuyện sau khi vào xuân.
Cả một mùa đông Tôn Minh Châu đều sống vô cùng suиɠ sướиɠ, chẳng khác nào ngủ đông, Chiêu Giang chiều nàng lên tận trời luôn rồi.
May là bản thân nàng có năng lực tự chủ, nếu không thì chắc chắn sẽ biến thành một kẻ vô dụng luôn...
Chiêu Giang nói năng ngày càng lưu loát rồi, không nhìn vẻ bề ngoài của hắn, thì cũng giống như một người bình thường... à cũng không bình thường cho lắm, một nam nhân cao lớn hơn hai mét.
“Chiêu Giang, đợi khi trời trở nên ấm áp hơn, chúng ta lên bờ xem một chút đi, chàng vẫn chưa lên đó bao giờ đâu phải không?”
Tôn Minh Châu được nuôi tới mặt mày mượt mà hồng hào, khí huyết đầy đủ, vẻ ngây ngô của cô nàng cũng nảy nở, đôi mắt trong sáng long lanh đầy nước, nhân cơ hội liếc nhìn thẻ bài của Chiêu Giang.
Sau khi đã chơi hết tất cả trò chơi có thể chơi, Tôn Minh Châu chồng giấy lại thành mấy tầng, làm một bộ bài poker, đôi tình nhân nhàm chán không có chuyện gì làm thì lôi ra chơi một ván.
“Chưa lên bao giờ, Minh Châu muốn đi thì đi.” Đôi mắt màu vàng trừng to, con rồng do dự một chút, trong tay hắn chỉ còn lại một con hai một con sáu.
Tôn Minh Châu cười nhe răng: “Bốn con sáu, xù! Ba thêm hai, ta thắng rồi.” Hai người chơi đấu địa chủ, chơi vui ngất trời luôn.
Một tiếng rên đầy tức giận vang lên, Tiểu Long Vương đã thua mười ván liên tiếp luôn rồi.
“Ta vẫn muốn chơi tiếp.” Tôn Minh Châu cười hi hi nói.
Chiêu Giang thua tới mức cả thân rồng chẳng còn sĩ khí gì nữa: ...
Cái đầu lớn gật gật, Tôn Minh Châu muốn chơi, vậy thì hắn chơi cùng nàng.
Nhìn thấy hắn đáng thương như vậy, Tôn Minh Châu cười hì hì, thu đống bài poker lại đặt sang một bên, bổ nhào vào trong lòng Chiêu Giang, Chiêu Giang ôm lấy nàng, nửa thân trên còn chẳng lắc lư chút nào.
Tôn Minh Châu muốn nhào tới đẩy ngã Chiêu Giang: “... Chàng ngã xuống đi.”
“Ùng ục.” Chiêu Giang nghe thấy vậy thì thuận thế ngã xuống, đại quái vật có thân hình cao hơn hai mét mặt vô cảm nằm ngửa ra, cái đuôi còn không quên ôm lấy nàng, bảo vệ không để cho nàng ngã xuống ghế dựa.
Nhìn vào đôi mắt to màu vàng lóng lánh, lòng Tôn Minh Châu nhộn nhạo hết cả lên, cúi đầu hôn lên cánh môi của hắn... hắn gần như không có cánh môi, vừa hôn một cái thì miệng toàn là vảy, vảy nhỏ màu trắng mềm mại, sột sột soạt soạt cọ xát lên môi của nàng.
Đôi mắt của Chiêu Giang híp lại, đôi mắt rũ xuống một nửa, vươn đầu lưỡi ra liêm lên miệng của nàng...
Lư đồng trong phòng tỏa khói trắng lượn lờ, một đôi tình nhân gắn bó như keo sơn trên trường kỷ.
Mùa đông nhoáng một cái đã trôi qua, Tôn Minh Châu có thể cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ một cách rõ ràng, lại quay trở về như lúc nàng vừa mới tới đáy sông, không lạnh cũng không nóng.
Tôn Minh Châu đã chuẩn bị xong y phục hai người sẽ mặc khi lên trên bờ, còn làm một cái mũ có mạng che màu đen cho Chiêu Giang.
Đột nhiên nhớ tới sừng và đuôi của hắn, Tôn Minh Châu cất lời hỏi: “Chiêu Giang, sừng và đuôi của chàng có thể biến mất được không?”
Chiêu Giang đang viết theo bảng chữ mẫu, móng vuốt của hắn không linh hoạt như ngón tay của con người, viết chữ cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng Chiêu Giang rất kiên nhẫn, bắt đầu viết là viết hết cả một buổi trưa.
Sau khi kết thúc nét bút cuối cùng, Chiêu Giang trả lời: “Có thể.”
Trước giờ hắn chưa bao giờ biến đổi cả, nhưng nghe thấy Tôn Minh Châu nói như vậy, hắn liền biết mình có thể biến đổi, thứ cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như hắn trời sinh đã không chế được tường nước, biết ra lệnh cho bầy cá.
Tôn Minh Châu tò mò nói: “Chàng biến cho ta xem thử đi.”
Đặt bút lông xuống, Tôn Minh Châu thấy sừng trên đầu và cái đuôi đằng sau hắn trong chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Nàng đi tới, vuốt ve cái nơi vốn dĩ còn có sừng, trơn bóng chẳng có gì cả, lại vươn tay ra sờ vào gốc đuôi, lại quên mất gốc đuôi nối liền với chỗ nào... tới tận khi sơ tới mông của Chiêu Giang, động tác của Chiêu Giang cương cứng, lúc này nàng mới nhận ra động tác của mình có chút không ổn...
“Xin lỗi chàng nha...” Cười khan rụt tay lại: “Thật sự biến mất rồi này, thật là thần kỳ.”
Mắt liếc nhìn khuôn mặt của Chiêu Giang, tuy rằng Chiêu Giang không có biểu cảm gì cả, nhưng Tôn Minh Châu có thể nhìn ra được sự sững sờ của hắn.
“Chiêu Giang à, chàng có thể thấp hơn một chút được không?” Nàng chuyển đề tài, một người to lớn cao hơn hai mét thực sự khiến người khác chú ý lắm đó.
Chiêu Giang vẫn còn đang sững sờ không cất tiếng trả lời, nhìn chằm chằm vào Tôn Minh Châu.
... Như này là sao vậy hả? Sao chỉ sờ mông một chút là dừng rồi vậy chứ?
“Chiêu Giang?” Tôn Minh Châu huơ huơ tay phải trước mặt Chiêu Giang.
“Minh Châu.” Chiêu Giang lẩm bẩm một tiếng, túm lấy tay của Tôn Minh Châu.
Tôn Minh Châu nhìn cái tay của mình bị đặt trên mông của Chiêu Giang... nàng bị kéo cho vươn dài cánh tay, cả người đều nhào cả vào lòng hắn.
“Nàng sờ tiếp đi.” Tròng mắt màu vàng của Chiêu Giang sáng rực, nhìn trông vô cùng hưng phấn.
Chiêu Giang đúng là một con rồng vô cùng thành thật...
“Chiêu Giang... sờ mông...” Nói thế nào đây, với quan hệ giữa hai người bọn họ thì cũng không phải không thể sờ... nhưng Chiêu Giang biết giữa bọn họ là quan hệ gì không?
Mình nghĩ nhiều như vậy, có khi con rồng này còn chẳng nhận ra điều gì ấy chứ, Tôn Minh Châu cảm thấy có chút bực bội.
“Chiêu Giang, chàng nói xem chúng ta có quan hệ gì?” Hỏi xong bản thân cũng vui vẻ, sao hắn có thể hiểu được cơ chứ.
Chiêu Giang vẫn duy trì tư thế túm lấy cánh tay của Tôn Minh Châu, nghiêng đầu nghi hoặc, trả lời lại: “Quan hệ gì?”
“Không có gì, chàng cứ coi như là ta chưa hỏi gì đi.” Tôn Minh Châu mỉm cười lắc lắc đầu.
Chiêu Giang nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Tôn Minh Châu, có thể nhìn ra sự kỳ lạ trong nụ cười của nàng, nàng mỉm cười, nhưng lại không vui vẻ, vẻ mặt vô cùng mâu thuẫn.
Chiêu Giang đâu có ngốc, trực giác của loài thú trời sinh đã nhạy bén, hơn nữa đa số thời gian mỗi ngày hắn đều dán chặt mắt lên trên người Tôn Minh Châu. Hắn nhanh chóng nhận ra được rằng vì sao Tôn Minh Châu lại không vui.
Suy nghĩ một lát, hắn nói một cách chậm rãi: “Là quan hệ sẽ ở bên nhau mãi mãi, ta nướng cá cho Minh Châu, Minh Châu gãi ngứa cho ta, mãi mãi ở bên Minh Châu thật là lâu.”
Suy nghĩ của Tiểu Long Vương vừa đơn thuần lại vừa thẳng thắn, hắn muốn ở bên Tôn Minh Châu mãi mãi, mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây.
Nghe thấy Tiểu Long Vương nói lời đầy bất ngờ, Tôn Minh Châu kinh ngạc há hốc miệng.
“Chiêu Giang à, ta đúng là xem thường chàng rồi.” Hóa ra chàng cũng có dây thần kinh này hả.
Tôn Minh Châu mỉm cười hôn lên vảy nhỏ trên mặt của hắn, tay phải dùng sức vỗ hai cái lên mông của Tiêu Long Vương: “Đúng, chúng ta chính là quan hệ sống trọn đời bên nhau như vậy đấy.”
“Không phải như vậy, sờ nhẹ thôi.” Tiểu Long Vương không vừa ý, đánh mông với sờ mông là hai khái niệm khác nhau mà.
“Được, sờ mông nha.” Con rồng ngốc này, chẳng hiểu gì cả, còn sờ mông rồng chứ, Tôn Minh Châu cười đầy thỏa mãn.
“Nếu như có một con người khác giống như ta, là nữ, bị dìm xuống đây, vậy chàng cũng sẽ đối xử với nàng ta như đối xử với ta sao?” Tôn Minh Châu vẫn luôn hỏi chuyện này.
Yết hầu Chiêu Giang phát ra tiếng gầm gừ, lẩm bẩm nói: “Bọn họ đều không phải Minh Châu, ta muốn Minh Châu cơ.”
Tôn Minh Châu lại mỉm cười hỏi tiếp: “Vậy thì nếu như bị dìm xuống thì làm sao, chàng cũng đưa về nuôi à?”
Chiêu Giang nhớ tới đạo sĩ Cao bị hắn ném cho cá ăn, lập tức trả lời: “Ném lên trên bờ.” Loài sinh vật như con người này, ngoài Tôn Minh Châu ra, hắn không có hứng thú gì với những kẻ khác, cùng lắm thì nhìn mấy cái, rồi sau đấy cào cho một phát thôi.
Tiểu Long Vương cũng có suy nghĩ riêng của hắn, chỉ cần hắn và Tôn Minh Châu là đủ rồi, thêm một kẻ nữa thì đều là dư thừa... Tôn Minh Châu cũng chỉ cần chú ý tới mình hắn thôi là được.
Tôn Minh Châu rất vừa lòng, vảy dưới lòng bàn tay vang lên tiếng sột soạt.
“Đúng rồi, chàng có thể thấp đi một chút không? Trên bờ không có ai cao to như chàng đâu.”
Cơ thể cao hơn hai mét của Chiêu Giang thu nhỏ lại từng chút một, chớp mắt đã nhỏ bớt đi một vòng, còn lại khoảng một mét chín.
Không còn sừng rồng và đuôi rồng nữa, chiều cao cũng thu nhỏ bằng chiều cao của người bình thường, nhìn Chiêu Giang trông càng giống con người hơn.
Nhìn Chiêu Giang trước mắt, hiếm có khi trái tim nhỏ bé của Tôn Minh Châu đập thình thịch, cũng không thèm sờ mông rồng nữa.
Thẩm mỹ của nàng sắp hỏng luôn rồi, nhìn Chiêu Giang thôi cũng có thể nhìn tới mức rung động tim đập thình thịch được.
“Minh Châu, làm sao vậy? Không thở được sao?” Chiêu Giang đứng dậy muốn đi lấy ốc biển dưỡng khí.
...
Tôn Minh Châu kéo hắn lại, hắn đúng là biết phá bầu không khí mà... rung động gì đó tim đập thình thịch gì đó cũng chẳng còn nữa.
Túm lấy con rồng to lớn ngốc nghếch, Chiêu Giang cúi người xuống, hai cánh tay Tôn Minh Châu ôm lấy cổ hắn, hai chân nhảy lên, quấn lên eo hắn.
“Nào, để ta nói cho chàng biết với quan hệ này của chúng ta, thì nên làm gì không bầu không khí này.”
Cơ thể vẫn còn là vị thành niên, Tôn Minh Châu cũng không dám làm quá, chỉ có thể dạy cho Tiểu Long Vương một vài hành động ôm ấp hôn hít của tình nhân mà thôi.
Chọn một ngày đẹp nhiệt độ nước thích hợp, một người một rồng bơi từ dưới đáy sông lên trên bờ.
Đã lâu rồi Tôn Minh Châu không nhìn thấy mặt trời, chói tới mức nhất thời không mở nổi mắt, bóng dáng của Chiêu Giang bao trùm lấy nàng, giúp nàng che lại ánh nắng chói mắt.
“Tìm một nơi trước đã, ta mặc đồ cho chàng.”
Tôn Minh Châu ôm y phục và mũ của Chiêu Giang ngồi bên trong khí cầu lớn, trong lòng nàng còn ôm rất nhiều bạc.
Cuối cùng đã lâu rồi mới quay lại, nàng có thể mua mua mua rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Tiểu Long Vương còn thả thính sao?
Truyện đã được một nửa rồi.
Bên trong tẩm cung chính điện Long Cung nguy nga tráng lệ, ở góc tường xung quanh đều đặt lư đồng điêu khắc hoa văn đang cháy rực lửa. Hơi nóng ập tới khi vừa bước chân vào bên trong phòng khiến cho lỗ chân lông trên cơ thể đều thoải mái đến mức giãn ra.
Tôn Minh Châu “nằm liệt” một cách tiêu chuẩn, nghiêng người nằm dựa trên trường kỷ đọc sách.
Gần đây nhiệt độ ở dưới đáy sông đột nhiên trở nên lạnh đi, có xu thế ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn. Khi Tôn Minh Châu bơi trong nước sông thì cảm nhận được vô cùng rõ ràng, cóng tới mức run rẩy cả người.
Đây là bơi mùa đông hả? Nàng sắp đóng thành băng tảng ngay tại chỗ luôn rồi...
Nàng vốn dĩ tưởng rằng nhiệt độ ở dưới đáy sông luôn ấm áp quanh năm, không ngờ rằng cũng sẽ thay đổi theo mùa, khi nàng chìm xuống sông là vào cuối mùa hạ, cả mùa thu nàng đều không cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết, tới mùa đông lại đột nhiên trở nên lạnh giá.
Nhưng nếu như so sánh với nhiệt độ của nước sông thì nhiệt độ dưới đáy sông vẫn còn tạm ổn, cũng như nhiệt độ bên ngoài trời vào mùa thu mà thôi. Nàng mặc một chiếc váy cúp ngực, bên ngoài khoác áo lụa mỏng đi nhóm lò sưởi, kỳ diệu là nó cũng giống như bật điều hòa đắp chăn bông vậy.
Ngáp một cái đầy lười biếng, đếm xem bản thân đã đọc bao nhiêu trang rồi, tính thời gian chắc hẳn Chiêu Giang đã sắp về.
Sau khi nước sông trở nên lạnh lẽo là nàng không muốn đi bơi nữa, Chiêu Giang dỗ dành nàng bảo để nàng ngồi trong khí cầu, dỗ ba lần thì ngồi được một lần. Chiêu Giang chỉ đành một một thân rồng đi bơi trong cô đơn, đi nhanh mà về cũng nhanh.
Tôn Minh Châu làm nũng nói là lạnh, Chiêu Giang đành chịu thương chịu khó nấu chín cá, bưng tới bên giường ăn cùng với nàng, nàng dựa vào trong lòng của đại quái thú, vừa ăn vừa chơi.
Ban đầu là Chiêu Giang thích nghịch Tôn Minh Châu, lau tóc, xoa cánh tay, liếm khuôn mặt, còn bây giờ thì Tôn Minh Châu cũng thích nghịch hắn, lau sừng rồng, xoa vảy, liếm... thôi được rồi.
Nàng có thể cảm nhận được rằng nàng và Chiêu Giang ngày càng trở nên thân mật hơn rồi, Chiêu Giang càng yêu chiều nàng hơn so với trước đây, nàng cũng yêu chiều Chiêu Giang. Chỉ cần một người một rồng ở bên trong phòng, thì đa số thời gian Tôn Minh Châu đều sẽ dính lên trên người hắn.
Hoặc là ôm, hoặc là ngồi, hoặc là nằm, có lúc nằm chán rồi lại cưỡi lên người của hắn, Chiêu Giang chiều nàng nên đặt nàng lên hẳn trên vai, Tôn Minh Châu có tuổi tâm lý hơn ba mươi tuổi, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác cưỡi ngựa lớn mà hồi còn bé chưa bao giờ được thử...
Hai tay nắm lấy sừng rồng, Tôn – vẫn còn trẻ trâu – Minh Châu chơi muốn điên luôn. May là lúc này dưới đáy sông không có một ai cả, nhưng chỉ cần là ai biết được thân phận của Chiêu Giang mà nhìn thấy cảnh này thì đều cho rằng đây là ảo giác.
Đặt bút lông xuống, Tôn Minh Châu thổi khô vết mực, nàng phải ghi lại những chuyện quan trọng trong quyển sách này trước khi bản thân quên mất. Chữ viết bằng bút lông của nàng thực sự quá xấu, gần đây cuối cùng cũng viết trông đỡ hơn nhiều rồi.
Bây giờ ở trên bờ đang độ giữa mùa đông, trên mặt sông đều là băng mỏng, nàng không định lên trên vào lúc này.
Với quan hệ bây giờ của nàng và Chiêu Giang, chỉ cần nàng mở lời nói rằng muốn lên bờ chơi thì Chiêu Giang chắc chắn sẽ đồng ý.
Không ngờ rằng những điều nàng suy nghĩ miên man lúc trước bây giờ lại trở thành sự thật, so với học bơi thì chi bằng dạy Chiêu Giang nói chuyện, để hắn dẫn nàng lên trên bờ.
Theo cốt truyện trong sách, sau khi vào xuân, tình hình hỏa hoạn sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, người ta thường nói mưa xuân quý như dầu, vùng trung du thì vẫn không có mưa, nhưng vùng hạ du thì lại có mưa bão liên tục.
Xếp chồng các tờ giấy lại cho cẩn thận, nàng phải chuẩn bị chuyện sau khi vào xuân.
Cả một mùa đông Tôn Minh Châu đều sống vô cùng suиɠ sướиɠ, chẳng khác nào ngủ đông, Chiêu Giang chiều nàng lên tận trời luôn rồi.
May là bản thân nàng có năng lực tự chủ, nếu không thì chắc chắn sẽ biến thành một kẻ vô dụng luôn...
Chiêu Giang nói năng ngày càng lưu loát rồi, không nhìn vẻ bề ngoài của hắn, thì cũng giống như một người bình thường... à cũng không bình thường cho lắm, một nam nhân cao lớn hơn hai mét.
“Chiêu Giang, đợi khi trời trở nên ấm áp hơn, chúng ta lên bờ xem một chút đi, chàng vẫn chưa lên đó bao giờ đâu phải không?”
Tôn Minh Châu được nuôi tới mặt mày mượt mà hồng hào, khí huyết đầy đủ, vẻ ngây ngô của cô nàng cũng nảy nở, đôi mắt trong sáng long lanh đầy nước, nhân cơ hội liếc nhìn thẻ bài của Chiêu Giang.
Sau khi đã chơi hết tất cả trò chơi có thể chơi, Tôn Minh Châu chồng giấy lại thành mấy tầng, làm một bộ bài poker, đôi tình nhân nhàm chán không có chuyện gì làm thì lôi ra chơi một ván.
“Chưa lên bao giờ, Minh Châu muốn đi thì đi.” Đôi mắt màu vàng trừng to, con rồng do dự một chút, trong tay hắn chỉ còn lại một con hai một con sáu.
Tôn Minh Châu cười nhe răng: “Bốn con sáu, xù! Ba thêm hai, ta thắng rồi.” Hai người chơi đấu địa chủ, chơi vui ngất trời luôn.
Một tiếng rên đầy tức giận vang lên, Tiểu Long Vương đã thua mười ván liên tiếp luôn rồi.
“Ta vẫn muốn chơi tiếp.” Tôn Minh Châu cười hi hi nói.
Chiêu Giang thua tới mức cả thân rồng chẳng còn sĩ khí gì nữa: ...
Cái đầu lớn gật gật, Tôn Minh Châu muốn chơi, vậy thì hắn chơi cùng nàng.
Nhìn thấy hắn đáng thương như vậy, Tôn Minh Châu cười hì hì, thu đống bài poker lại đặt sang một bên, bổ nhào vào trong lòng Chiêu Giang, Chiêu Giang ôm lấy nàng, nửa thân trên còn chẳng lắc lư chút nào.
Tôn Minh Châu muốn nhào tới đẩy ngã Chiêu Giang: “... Chàng ngã xuống đi.”
“Ùng ục.” Chiêu Giang nghe thấy vậy thì thuận thế ngã xuống, đại quái vật có thân hình cao hơn hai mét mặt vô cảm nằm ngửa ra, cái đuôi còn không quên ôm lấy nàng, bảo vệ không để cho nàng ngã xuống ghế dựa.
Nhìn vào đôi mắt to màu vàng lóng lánh, lòng Tôn Minh Châu nhộn nhạo hết cả lên, cúi đầu hôn lên cánh môi của hắn... hắn gần như không có cánh môi, vừa hôn một cái thì miệng toàn là vảy, vảy nhỏ màu trắng mềm mại, sột sột soạt soạt cọ xát lên môi của nàng.
Đôi mắt của Chiêu Giang híp lại, đôi mắt rũ xuống một nửa, vươn đầu lưỡi ra liêm lên miệng của nàng...
Lư đồng trong phòng tỏa khói trắng lượn lờ, một đôi tình nhân gắn bó như keo sơn trên trường kỷ.
Mùa đông nhoáng một cái đã trôi qua, Tôn Minh Châu có thể cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ một cách rõ ràng, lại quay trở về như lúc nàng vừa mới tới đáy sông, không lạnh cũng không nóng.
Tôn Minh Châu đã chuẩn bị xong y phục hai người sẽ mặc khi lên trên bờ, còn làm một cái mũ có mạng che màu đen cho Chiêu Giang.
Đột nhiên nhớ tới sừng và đuôi của hắn, Tôn Minh Châu cất lời hỏi: “Chiêu Giang, sừng và đuôi của chàng có thể biến mất được không?”
Chiêu Giang đang viết theo bảng chữ mẫu, móng vuốt của hắn không linh hoạt như ngón tay của con người, viết chữ cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng Chiêu Giang rất kiên nhẫn, bắt đầu viết là viết hết cả một buổi trưa.
Sau khi kết thúc nét bút cuối cùng, Chiêu Giang trả lời: “Có thể.”
Trước giờ hắn chưa bao giờ biến đổi cả, nhưng nghe thấy Tôn Minh Châu nói như vậy, hắn liền biết mình có thể biến đổi, thứ cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như hắn trời sinh đã không chế được tường nước, biết ra lệnh cho bầy cá.
Tôn Minh Châu tò mò nói: “Chàng biến cho ta xem thử đi.”
Đặt bút lông xuống, Tôn Minh Châu thấy sừng trên đầu và cái đuôi đằng sau hắn trong chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Nàng đi tới, vuốt ve cái nơi vốn dĩ còn có sừng, trơn bóng chẳng có gì cả, lại vươn tay ra sờ vào gốc đuôi, lại quên mất gốc đuôi nối liền với chỗ nào... tới tận khi sơ tới mông của Chiêu Giang, động tác của Chiêu Giang cương cứng, lúc này nàng mới nhận ra động tác của mình có chút không ổn...
“Xin lỗi chàng nha...” Cười khan rụt tay lại: “Thật sự biến mất rồi này, thật là thần kỳ.”
Mắt liếc nhìn khuôn mặt của Chiêu Giang, tuy rằng Chiêu Giang không có biểu cảm gì cả, nhưng Tôn Minh Châu có thể nhìn ra được sự sững sờ của hắn.
“Chiêu Giang à, chàng có thể thấp hơn một chút được không?” Nàng chuyển đề tài, một người to lớn cao hơn hai mét thực sự khiến người khác chú ý lắm đó.
Chiêu Giang vẫn còn đang sững sờ không cất tiếng trả lời, nhìn chằm chằm vào Tôn Minh Châu.
... Như này là sao vậy hả? Sao chỉ sờ mông một chút là dừng rồi vậy chứ?
“Chiêu Giang?” Tôn Minh Châu huơ huơ tay phải trước mặt Chiêu Giang.
“Minh Châu.” Chiêu Giang lẩm bẩm một tiếng, túm lấy tay của Tôn Minh Châu.
Tôn Minh Châu nhìn cái tay của mình bị đặt trên mông của Chiêu Giang... nàng bị kéo cho vươn dài cánh tay, cả người đều nhào cả vào lòng hắn.
“Nàng sờ tiếp đi.” Tròng mắt màu vàng của Chiêu Giang sáng rực, nhìn trông vô cùng hưng phấn.
Chiêu Giang đúng là một con rồng vô cùng thành thật...
“Chiêu Giang... sờ mông...” Nói thế nào đây, với quan hệ giữa hai người bọn họ thì cũng không phải không thể sờ... nhưng Chiêu Giang biết giữa bọn họ là quan hệ gì không?
Mình nghĩ nhiều như vậy, có khi con rồng này còn chẳng nhận ra điều gì ấy chứ, Tôn Minh Châu cảm thấy có chút bực bội.
“Chiêu Giang, chàng nói xem chúng ta có quan hệ gì?” Hỏi xong bản thân cũng vui vẻ, sao hắn có thể hiểu được cơ chứ.
Chiêu Giang vẫn duy trì tư thế túm lấy cánh tay của Tôn Minh Châu, nghiêng đầu nghi hoặc, trả lời lại: “Quan hệ gì?”
“Không có gì, chàng cứ coi như là ta chưa hỏi gì đi.” Tôn Minh Châu mỉm cười lắc lắc đầu.
Chiêu Giang nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Tôn Minh Châu, có thể nhìn ra sự kỳ lạ trong nụ cười của nàng, nàng mỉm cười, nhưng lại không vui vẻ, vẻ mặt vô cùng mâu thuẫn.
Chiêu Giang đâu có ngốc, trực giác của loài thú trời sinh đã nhạy bén, hơn nữa đa số thời gian mỗi ngày hắn đều dán chặt mắt lên trên người Tôn Minh Châu. Hắn nhanh chóng nhận ra được rằng vì sao Tôn Minh Châu lại không vui.
Suy nghĩ một lát, hắn nói một cách chậm rãi: “Là quan hệ sẽ ở bên nhau mãi mãi, ta nướng cá cho Minh Châu, Minh Châu gãi ngứa cho ta, mãi mãi ở bên Minh Châu thật là lâu.”
Suy nghĩ của Tiểu Long Vương vừa đơn thuần lại vừa thẳng thắn, hắn muốn ở bên Tôn Minh Châu mãi mãi, mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây.
Nghe thấy Tiểu Long Vương nói lời đầy bất ngờ, Tôn Minh Châu kinh ngạc há hốc miệng.
“Chiêu Giang à, ta đúng là xem thường chàng rồi.” Hóa ra chàng cũng có dây thần kinh này hả.
Tôn Minh Châu mỉm cười hôn lên vảy nhỏ trên mặt của hắn, tay phải dùng sức vỗ hai cái lên mông của Tiêu Long Vương: “Đúng, chúng ta chính là quan hệ sống trọn đời bên nhau như vậy đấy.”
“Không phải như vậy, sờ nhẹ thôi.” Tiểu Long Vương không vừa ý, đánh mông với sờ mông là hai khái niệm khác nhau mà.
“Được, sờ mông nha.” Con rồng ngốc này, chẳng hiểu gì cả, còn sờ mông rồng chứ, Tôn Minh Châu cười đầy thỏa mãn.
“Nếu như có một con người khác giống như ta, là nữ, bị dìm xuống đây, vậy chàng cũng sẽ đối xử với nàng ta như đối xử với ta sao?” Tôn Minh Châu vẫn luôn hỏi chuyện này.
Yết hầu Chiêu Giang phát ra tiếng gầm gừ, lẩm bẩm nói: “Bọn họ đều không phải Minh Châu, ta muốn Minh Châu cơ.”
Tôn Minh Châu lại mỉm cười hỏi tiếp: “Vậy thì nếu như bị dìm xuống thì làm sao, chàng cũng đưa về nuôi à?”
Chiêu Giang nhớ tới đạo sĩ Cao bị hắn ném cho cá ăn, lập tức trả lời: “Ném lên trên bờ.” Loài sinh vật như con người này, ngoài Tôn Minh Châu ra, hắn không có hứng thú gì với những kẻ khác, cùng lắm thì nhìn mấy cái, rồi sau đấy cào cho một phát thôi.
Tiểu Long Vương cũng có suy nghĩ riêng của hắn, chỉ cần hắn và Tôn Minh Châu là đủ rồi, thêm một kẻ nữa thì đều là dư thừa... Tôn Minh Châu cũng chỉ cần chú ý tới mình hắn thôi là được.
Tôn Minh Châu rất vừa lòng, vảy dưới lòng bàn tay vang lên tiếng sột soạt.
“Đúng rồi, chàng có thể thấp đi một chút không? Trên bờ không có ai cao to như chàng đâu.”
Cơ thể cao hơn hai mét của Chiêu Giang thu nhỏ lại từng chút một, chớp mắt đã nhỏ bớt đi một vòng, còn lại khoảng một mét chín.
Không còn sừng rồng và đuôi rồng nữa, chiều cao cũng thu nhỏ bằng chiều cao của người bình thường, nhìn Chiêu Giang trông càng giống con người hơn.
Nhìn Chiêu Giang trước mắt, hiếm có khi trái tim nhỏ bé của Tôn Minh Châu đập thình thịch, cũng không thèm sờ mông rồng nữa.
Thẩm mỹ của nàng sắp hỏng luôn rồi, nhìn Chiêu Giang thôi cũng có thể nhìn tới mức rung động tim đập thình thịch được.
“Minh Châu, làm sao vậy? Không thở được sao?” Chiêu Giang đứng dậy muốn đi lấy ốc biển dưỡng khí.
...
Tôn Minh Châu kéo hắn lại, hắn đúng là biết phá bầu không khí mà... rung động gì đó tim đập thình thịch gì đó cũng chẳng còn nữa.
Túm lấy con rồng to lớn ngốc nghếch, Chiêu Giang cúi người xuống, hai cánh tay Tôn Minh Châu ôm lấy cổ hắn, hai chân nhảy lên, quấn lên eo hắn.
“Nào, để ta nói cho chàng biết với quan hệ này của chúng ta, thì nên làm gì không bầu không khí này.”
Cơ thể vẫn còn là vị thành niên, Tôn Minh Châu cũng không dám làm quá, chỉ có thể dạy cho Tiểu Long Vương một vài hành động ôm ấp hôn hít của tình nhân mà thôi.
Chọn một ngày đẹp nhiệt độ nước thích hợp, một người một rồng bơi từ dưới đáy sông lên trên bờ.
Đã lâu rồi Tôn Minh Châu không nhìn thấy mặt trời, chói tới mức nhất thời không mở nổi mắt, bóng dáng của Chiêu Giang bao trùm lấy nàng, giúp nàng che lại ánh nắng chói mắt.
“Tìm một nơi trước đã, ta mặc đồ cho chàng.”
Tôn Minh Châu ôm y phục và mũ của Chiêu Giang ngồi bên trong khí cầu lớn, trong lòng nàng còn ôm rất nhiều bạc.
Cuối cùng đã lâu rồi mới quay lại, nàng có thể mua mua mua rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Tiểu Long Vương còn thả thính sao?
Truyện đã được một nửa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.