Chương 35: Quỷ hẹp hòi bực bội
Nhược Thấm
19/12/2020
Hạ Thi Khâm trước giờ vẫn luôn là một người rất tự tin, đương nhiên
tiểu thư nhà họ Hạ này cũng rất có nền tảng để tự tin chứ. Gia cảnh giàu có cùng sự giáo dục vượt bậc, cộng thêm năng lực bản thân xuất chúng
khiến bất kể ở trong công việc hay cuộc sống, Hạ Thi Khâm đều có thể
thoải mái nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Trong quan hệ người với người
thì cô lại càng am hiểu, nếu nói tính cách của Mộc Phi khi giao tiếp là
cao ngạo, thì của Hạ Thi Khâm lại là thoải mái không chấp nhặt gì. Vì
thế, từ trên có các học giả văn sĩ, đến dưới là đủ loại trí thức tam
giáo cửu lưu, đều có thể nói chuyện với cô vui vẻ. Hạ Thi Khâm đúng là
một người biết cách cư xử khéo léo và có mạng lưới giao thiệp rộng rãivô cùng.
Ở trong vấn đề tình cảm, Hạ Thi Khâm cũng tự tin như vậy. Bởi cô biết rõ mình rất có năng lực thu hút người, nên suốt những năm qua, cô cực ít nghi ngờ tình cảm của những người bên cạnh, đối với Tuyệt Luân cũng là như thế. Thậm chí cô còn có thể chắc chắn, sáu năm ở bên nhau kia trái tim của Liễu Tuyệt Luân luôn chỉ chứa có một mình cô. Vì những hành động chiều chuộng lấy lòng, rồi thái độ luôn luôn dịu dàng nũng nịu ấy của Liễu Tuyệt Luân đã ám chỉ rõ điều cô ấy muốn nói: Em yêu chị, em muốn chị cũng yêu em.
Nhưng khoảng thời gian gần đây Hạ Thi Khâm bắt đầu cảm thấy mình nghĩ sai rồi, bởi cô bỗng nhận ra... Dường như Tuyệt Luân đã đối với cô khác trước. Hay nên nói, có lẽ trái tim của Tuyệt Luân đã không chỉ dành cho cô nữa. Không biết bao lần trong lúc vô tình cô bị Tuyệt Luân làm cho đau đớn, làm cho tâm trạng của cô lên xuống phập phồng, trái tim của cô thì nếm đủ vị chua chát. Không phải bởi vì lòng cô thay đổi, mà tất cả vì Tuyệt Luân đã đổi thay.
Nếu là trước kia, mặc kệ cho Tuyệt Luân và Đổng Tiếp có thân mật hơn nữa, mặc kệ cho Tuyệt Luân có mập mờ với người khác thế nào, thì cô cũng sẽ chẳng ghen tuông đến đau xót, trong lòng hệt như bị đổ cả thùng dấm chua. Vậy mà giờ này thậm chí cô còn không tận mắt nhìn thấy, mà chỉ nghe thôi đã cảm thấy thấp thỏm không yên, bởi vì... Trong lòng Tuyệt Luân thật sự có Đổng Tiệp, thế nên ngày đó Tuyệt Luân mới từ chối không cho cô gần gũi.
Đây là một trong những lần hiếm có Hạ Thi Khâm biểu lộ tình cảm chân thật của mình trước mặt người khác, cô quá chìm sâu vào suy nghĩ của mình mà thất thốngẩn người, chỉ đến khi được Kha Uy liên tục gọi mấy lần thì mới hồi thần lại. Hạ Thi Khâm lập tức viết chi phiếu năm triệu đô la Hồng Kông giao cho Kha Uy để quyên góp cho cô nhi viện, bên cạnh đó còn dặn bộ phận xây dựng công trình xã hội của tập đoàn liên hệ với cô nhi viện, để quyên xây phòng học và phòng ở cho trẻ em.
Vài ngày sau, cả hai người giống như đang cùng giận dỗi, Hạ Thi Khâm không đến chỗ Liễu Tuyệt Luân, mà Liễu Tuyệt Luân cũng không chịu gọi điện cho cô. Mỗi ngày Hạ Thi Khâm chỉ có thể biết tình hình của Tuyệt Luân thông qua báo cáo của vệ sĩ, nói hôm nay cô Liễu đã làm gì, cô Liễu đã đi những nơi đâu. Khi biết những ngày qua Tuyệt Luân đều đi cùng Đổng Tiệp, tâm tình của Hạ Thi Khâm tồi tệ đến mức muốn nổi điên, đến cuối cùng nó lại chỉ có thể biến thành một nỗi buồn khó hiểu đè nặng trong lòng, không có giây phút nào ngơi lo lắng.
*
* *
Cứ như thế ngày qua ngày, Hạ Thi Khâm bắt đầu nhớ Tuyệt Luân, thế nhưng hai người chẳng có ai là người chịu nhượng bộ đối phương, vì mặt mũi mà cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này. Đúng lúc ấy lại có một chuyện bất ngờ xảy ra.
Trưởng bộ phận xây dựng công trình xã hội của tập đoàn báo cáo với Hạ Thi Khâm, rằng hạng mục mà tập đoàn định xây dựng cho cô nhi viện bị bên thứ ba yêu cầu kiểm duyệt. Đáng lẽ ra cô nhi viện kia là của tư nhân, thì khi nhận được quyên góp sẽ hoàn toàn không cần phải trải qua giám định. Quá trình phát sinh đột ngột này sẽ làm cho phía công ty muốn quyên góp bị chịu thêm chi phí, sự chủ động khi xây dựng của công ty ấy cũng bị hạn chế hơn, điều này rất khó chấp nhận.
Trên đời này Hạ Thi Khâm ghét nhất là bị trói chân trói tay khi làm việc, nghe thấy việc này thì tức giận vô cùng. Cô liền gọi Kha Uy tới hỏi xem đây là xảy ra chuyện gì. Kha Uy ngập ngừng muốn nói lại thôi, để Hạ Thi Khâm phải hỏi thêm một lần thì mới đáp: "Thật ra không chỉ riêng việc tập đoàn muốn xây dựng trợ giúp cho cô nhi viện, mà ngay cả việc quyên tiền cũng bị kiểm tra như thế. Bởi vì chuyện này không phải việc công, nên em mới do dự không biết có nên nói với chị."
Hạ Thi Khâm nhíu mày: "Hay là có nguyên nhân gì đó?"
"Khoản tiền chị quyên góp kia hiện giờ vẫn đang bị kiểm duyệt, thời gian ngắn trước đây cô nhi viện có gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, nhưng gần đây dường như đang có thay đổi lớn." Kha Uy nói.
Cô nhi viện tư nhân đột nhiên có biến đổi, chẳng lẽ được chính phủ tiếp nhận rồi? Hạ Thi Khâm thầm nghĩ.
Có điều Kha Uy lại nói tiếp: "Còn một việc nữa có lẽ chị chưa biết. Ưm... Việc kiểm tra này là do cô Liễu ra mặt yêu cầu."
"Tuyệt Luân?"
"Hạ~" Giọng Kha Uy bất đắc dĩ: "Có phải số tiền kia của chị là do qua tay em quyên tặng, nên cô Liễu mới vận dụng quan hệ để yêu cầu kiểm tra vấn đề tài chính của cô nhi viện không? Cô Liễu không tin tưởng em, có lẽ hiểu nhầm em làm tổn thất cho chị mới..."
Hạ Thi Khâm thì cảm thấy kỳ quái vì sao Liễu Tuyệt Luân lại có mặt tham gia vào vụ này, hình như trước đây Kha Uy cũng nói đã từng gặp cô ấy ở cô nhi viện, vậy chuyện này đúng là có khả năng xảy ra. Chỉ là khi nghe Kha Uy nói Liễu Tuyệt Luân làm thế vì có ý đồ khác, tuy Hạ Thi Khâm không hiểu rõ ý Tuyệt Luân nhưng cô lại cực kỳ tin tưởng người phụ nữ của mình. Nói ra thì, tư tưởng của Hạ Thi Khâm có chút giống nam giới, đó là ở trong suy nghĩ của mình, Liễu Tuyệt Luân là người của cô nên đương nhiên bất cứ điều gì cô ấy làm cũng chỉ bởi quan tâm lo lắng cho cô thôi. Một khi nhắc đến Tuyệt Luân, thì chuyện bên ngoài lập tức biến thành việc trong nhà.
Hạ Thi Khâm không muốn thảo luận tiếp việc đó với Kha Uy nữa, chỉ nói để cô an lòng: "Em không có làm sai gì cả, Tuyệt Luân cũng không phải người sẽ làm việc như thế, đừng suy nghĩ nhiều."
Sau khi Kha Uy đi, Hạ Thi Khâm cũng rời văn phòng, nhìn lướt qua đồng hồ rồi lái xe đến Vân Tụ Quán tìm Liễu Tuyệt Luân. Đúng như dự liệu, chiều này Liễu Tuyệt Luân có ở Vân Tụ Quán, chỉ có một bất ngờ là Đổng Tiệp cũng ở đây và đang ở trong văn phòng Tuyệt Luân, cả hai cùng thoải mái ngồi trên sô pha cười nói rôm rả. Hạ Thi Khâm thấy cảnh này mặt liền dài thượt, càng không muốn gặp phải người nào đó thì càng hay chạm mặt, và lần nào cô ta cũng ở bên cạnh Liễu Tuyệt Luân.
"Hạ Thi Khâm? Chị đến đây làm gì?" Giờ này chẳng phải là lúc Hạ tiểu nhân bận rộn nhất à. Mấy hôm trước vì tức giận cô không cho quỷ hẹp hòi này chạm vào người, thế là người này liền giận dỗi suốt mấy ngày sau chẳng chịu đến tìm cô, không hỏi han cũng không gọi điện thoại. Trước đây cô ngốc, mỗi lúc Hạ Thi Khâm không ở bên cạnh thì cô luôn tự kiếm cớ thay cho chị ta, cứ nhủ thầm rằng chắc chị ta bậnquá nên mới vậy. Nhưng nào có ai bận đến nỗi không bớt được chút thời gian để gọi điện thoại cho người yêu chứ. Vì thế nên lần này cô cũng không chủ động gọi điện, cả hai người cứ âm thầm đấu đá vài ngày, lại chẳng ngờ vào lúc đáng ra Hạ Thi Khâm phải bận rộn nhất, thì chị ta lại đến tìm cô.
Hạ Thi Khâm sau vài ngày bực bội bây giờ lại không mời mà tự đến, đáng lẽ Liễu Tuyệt Luân phải tươi cười đón chào, thế nhưng câu Tuyệt Luân vừa nói nghe hệt như đang chất vấn, có phải vì Đổng Tiệp ở đây nên mới không thích nhìn thấy cô không? Hạ Thi Khâm vừa giận lại vừa tủi thân, bĩu môi nói đến chuyện mà không nên nói nhất: "Tôi để Vivian quyên góp một khoản tiền cho cô nhi viện, sao em lại phải lập tức cho kiểm tra khoản tiền đó?"
Giờ đang là lúc cô nhi viện được đưa vào hệ thống từ thiện của chính phủ, nên dạo gần đây cô và Đổng Tiệp đều rất bận rộn cũng bởi vì chuyện này, việc kiểm kê tài chính cũng là một khâu trong số đó. Tuyệt Luân nhớ lại, hình như trong danh sách đúng là thấy tên của Kha Uy và Hạ Thi Khâm.
"Hạ, cô có phải hiểu lầm gì không? Chuyện đó là do tôi nhờ Tuyệt Luân trợ giúp, bởi vì ——" Đổng Tiệp đứng lên định giải thích.
"Lại là cô," Tình địch gặp nhau thì mắt đỏ ngầu, Hạ Thi Khâm càng thêm tức giận với Đổng Tiệp: "Vì sao cô ở đây hả? Chẳng phải cô thích ôm ôm ấp ấp với vị trợ lý nhỏ kia của Tang Dực Du à, sao còn mặt mũi tìm đến Tuyệt Luân thế. Tôi không thích cô gặp gỡ Tuyệt Luân."
Vừa nhắc đến Tiểu Diệp vẻ mặt Đổng Tiệp liền buồn bã, không nói thêm được gì. Tuyệt Luân không thể nhìn Hạ Thi Khâm bắt nạt Đổng Tiệp nữa, Đổng Tiệp là người hiền lành, có bị oan uổng cũng sẽ không giải thích cho mình, vì thế Tuyệt Luân càng không thể mặc cho bạn thân của mình chịu thiệt. Hạ Thi Khâm chưa rõ chuyện gì đã chụp mũ cho người ta, còn muốn cô nhận lỗi với chị ta, thế nhãi con này tình chàng ý tiếp với Kha Uy ở đài phun nước thì chẳng lẽ không có lỗi với cô chắc?!
"Hạ Thi Khâm! Chúng tôi đang giúp đỡ cô nhi viện, tôi không tin chị nhìn không thấy. Đừng có mượn cớ để mắng người. Tôi và Đổng Tiệp đang bận việc, sao chị không ở công ty mà ở cạnh Vivian đi, chạy tới đây làm gì?" Mặc dù cứ tỏ vẻ không để ý, nhưng Liễu Tuyệt Luân vẫn không thể giấu được sự ghen tuông trong lời nói của mình.
Đáng tiếc lúc này Hạ mỗ lại mù quáng không nghe ra được, nào đâu còn sự bình tĩnh thông minh khéo léo ngày thường, nhíu mày kéo tay Tuyệt Luân: "Không được, tôi muốn nói chuyện riêng với em."
"Hạ Thi Khâm chị đừng có náo loạn, muốn nói gì thì nói luôn ở đây đi." Tuyệt Luân đẩy ra, cô không muốn dỗ dành tính tình kiểu trẻ con.
"Liễu Tuyệt Luân, em nói rõ ràng cho tôi," Hạ tiểu báo ghen đến đỉnh điểm, rốt cuộc không thể nhịn nữa, "Hai chúng ta ở cùng nhau, em là người của tôi, tôi chưa bao giờ đồng ý chuyện em và Đổng Tiệp. Em đã không còn là bạn gái của Đổng Tiệp, vậy bây giờ hai người tính là gì?"
Nghe thật nồng nặc ghen tuông nha, giống hệt như một bà vợ bắt được quả tang chồng ngoại tình, nếu mà chồng không đồng ý ruồng bỏ ngay kẻ thứ ba kia, thì vợ sẽ không để yên đâu nhé. Tuyệt Luân bỗng cảm thấy bao nhiêu tức giận đều tiêu tan hết, nhìn bộ dạng Hạ Thi Khâm lúc này mà chẳng hiểu sao chỉ muốn cười to.
Và đúng là Tuyệt Luân cũng thật sự tươi cười, nụ cười vô cùng xán lạn kiều mị, cô giãy khỏi tay Hạ Thi Khâm, xoay người tựa vào vai Đổng Tiệp, nháy mắt câu dẫn: "Ai nói em không phải, chị quên rồi à... Em đường đường chính chính là bạn gái của Đổng Tiệp. Còn với chị á ~ Chẳng phải lúc đó đã nói rõ chúng ta chỉ là tình nhân sao. Em chỉ là vai phụ của chị mà thôi."
"Tuyệt Luân à ~" Giọng Đổng Tiệp mang đầy ý cười, thật không biết làm thế nào với đại tiểu thư chanh chua này đây, nói thế chắc chắn sẽ làm Hạ Thi Khâm tức chết.
Hạ Thi Khâm nhận thấy được sự thân mật và ăn ý giữa hai người họ, nhìn hình ảnh Đổng Tiệp và Tuyệt Luân ôm nhau khăng khít, vẻ mặt của cả hai thể hiện rõ sự thấu hiểu lẫn nhau, khiến cho cô có cảm giác mình dư thừa. Hai người họ mới là một cặp, còn cô cùng lắm chỉ là kẻ chen chân, giống như một tên hề, cứ một mình tự diễn đủ mọi dạng hỉ nộ ái ố, vì ở trong hàng ghế khán giả không có chỗ dành cho cô.
Hạ Thi Khâm chợt trở nên an tĩnh, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Bộ trang phục áo sơ mi hoa văn chìm với quần dài và đôi ủng ngắn, đã làm nổi bật lên khí chất thương nhân thành đạt của Hạ Thi Khâm, chính là nghiêm túc cẩn trọng và chuyên nghiệp. Cô không nói gì cứ đứng yên lặng ở đó vài giây, rồi mới xoay người rời khỏi văn phòng của Liễu Tuyệt Luân.
Liễu Tuyệt Luân vốn định nhìn xem thử bộ dạng biệt khuất của Hạ tiểu nhân khi bị tức giận đến phát điên, mà cố tình không có cách nào phản bác được, nhưng lại không ngờ người này bỗng thay đổi tâm trạng, trở về trạng thái bình thường chẳng buồn nói điều gì, đây rõ ràng không giống phong cách của Hạ Thi Khâm nha. Liễu Tuyệt Luân lo lắng đuổi sát theo bước chân của Hạ Thi Khâm đến tận cửa, nhìn tới khi bóng dáng của chị ta xa dần, nhỏ giọng gọi: "Hạ ~ Hạ Thi Khâm..."
Đúng là cô cố ý muốn chọc giận chị ta, nhưng vì sao dù đã xả được giận, mà cô lại hoàn toàn chẳng hề thấy vui vẻ, trái tim còn đau đớn không thôi. Bởi vì đó là yêu một người, lúc bị người đó gây tổn thương thì lòng đau đớn, nhưng khi đã có cơ hội "trả thù" được rồi, thì sao có thể không đau.
Ở trong vấn đề tình cảm, Hạ Thi Khâm cũng tự tin như vậy. Bởi cô biết rõ mình rất có năng lực thu hút người, nên suốt những năm qua, cô cực ít nghi ngờ tình cảm của những người bên cạnh, đối với Tuyệt Luân cũng là như thế. Thậm chí cô còn có thể chắc chắn, sáu năm ở bên nhau kia trái tim của Liễu Tuyệt Luân luôn chỉ chứa có một mình cô. Vì những hành động chiều chuộng lấy lòng, rồi thái độ luôn luôn dịu dàng nũng nịu ấy của Liễu Tuyệt Luân đã ám chỉ rõ điều cô ấy muốn nói: Em yêu chị, em muốn chị cũng yêu em.
Nhưng khoảng thời gian gần đây Hạ Thi Khâm bắt đầu cảm thấy mình nghĩ sai rồi, bởi cô bỗng nhận ra... Dường như Tuyệt Luân đã đối với cô khác trước. Hay nên nói, có lẽ trái tim của Tuyệt Luân đã không chỉ dành cho cô nữa. Không biết bao lần trong lúc vô tình cô bị Tuyệt Luân làm cho đau đớn, làm cho tâm trạng của cô lên xuống phập phồng, trái tim của cô thì nếm đủ vị chua chát. Không phải bởi vì lòng cô thay đổi, mà tất cả vì Tuyệt Luân đã đổi thay.
Nếu là trước kia, mặc kệ cho Tuyệt Luân và Đổng Tiếp có thân mật hơn nữa, mặc kệ cho Tuyệt Luân có mập mờ với người khác thế nào, thì cô cũng sẽ chẳng ghen tuông đến đau xót, trong lòng hệt như bị đổ cả thùng dấm chua. Vậy mà giờ này thậm chí cô còn không tận mắt nhìn thấy, mà chỉ nghe thôi đã cảm thấy thấp thỏm không yên, bởi vì... Trong lòng Tuyệt Luân thật sự có Đổng Tiệp, thế nên ngày đó Tuyệt Luân mới từ chối không cho cô gần gũi.
Đây là một trong những lần hiếm có Hạ Thi Khâm biểu lộ tình cảm chân thật của mình trước mặt người khác, cô quá chìm sâu vào suy nghĩ của mình mà thất thốngẩn người, chỉ đến khi được Kha Uy liên tục gọi mấy lần thì mới hồi thần lại. Hạ Thi Khâm lập tức viết chi phiếu năm triệu đô la Hồng Kông giao cho Kha Uy để quyên góp cho cô nhi viện, bên cạnh đó còn dặn bộ phận xây dựng công trình xã hội của tập đoàn liên hệ với cô nhi viện, để quyên xây phòng học và phòng ở cho trẻ em.
Vài ngày sau, cả hai người giống như đang cùng giận dỗi, Hạ Thi Khâm không đến chỗ Liễu Tuyệt Luân, mà Liễu Tuyệt Luân cũng không chịu gọi điện cho cô. Mỗi ngày Hạ Thi Khâm chỉ có thể biết tình hình của Tuyệt Luân thông qua báo cáo của vệ sĩ, nói hôm nay cô Liễu đã làm gì, cô Liễu đã đi những nơi đâu. Khi biết những ngày qua Tuyệt Luân đều đi cùng Đổng Tiệp, tâm tình của Hạ Thi Khâm tồi tệ đến mức muốn nổi điên, đến cuối cùng nó lại chỉ có thể biến thành một nỗi buồn khó hiểu đè nặng trong lòng, không có giây phút nào ngơi lo lắng.
*
* *
Cứ như thế ngày qua ngày, Hạ Thi Khâm bắt đầu nhớ Tuyệt Luân, thế nhưng hai người chẳng có ai là người chịu nhượng bộ đối phương, vì mặt mũi mà cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này. Đúng lúc ấy lại có một chuyện bất ngờ xảy ra.
Trưởng bộ phận xây dựng công trình xã hội của tập đoàn báo cáo với Hạ Thi Khâm, rằng hạng mục mà tập đoàn định xây dựng cho cô nhi viện bị bên thứ ba yêu cầu kiểm duyệt. Đáng lẽ ra cô nhi viện kia là của tư nhân, thì khi nhận được quyên góp sẽ hoàn toàn không cần phải trải qua giám định. Quá trình phát sinh đột ngột này sẽ làm cho phía công ty muốn quyên góp bị chịu thêm chi phí, sự chủ động khi xây dựng của công ty ấy cũng bị hạn chế hơn, điều này rất khó chấp nhận.
Trên đời này Hạ Thi Khâm ghét nhất là bị trói chân trói tay khi làm việc, nghe thấy việc này thì tức giận vô cùng. Cô liền gọi Kha Uy tới hỏi xem đây là xảy ra chuyện gì. Kha Uy ngập ngừng muốn nói lại thôi, để Hạ Thi Khâm phải hỏi thêm một lần thì mới đáp: "Thật ra không chỉ riêng việc tập đoàn muốn xây dựng trợ giúp cho cô nhi viện, mà ngay cả việc quyên tiền cũng bị kiểm tra như thế. Bởi vì chuyện này không phải việc công, nên em mới do dự không biết có nên nói với chị."
Hạ Thi Khâm nhíu mày: "Hay là có nguyên nhân gì đó?"
"Khoản tiền chị quyên góp kia hiện giờ vẫn đang bị kiểm duyệt, thời gian ngắn trước đây cô nhi viện có gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, nhưng gần đây dường như đang có thay đổi lớn." Kha Uy nói.
Cô nhi viện tư nhân đột nhiên có biến đổi, chẳng lẽ được chính phủ tiếp nhận rồi? Hạ Thi Khâm thầm nghĩ.
Có điều Kha Uy lại nói tiếp: "Còn một việc nữa có lẽ chị chưa biết. Ưm... Việc kiểm tra này là do cô Liễu ra mặt yêu cầu."
"Tuyệt Luân?"
"Hạ~" Giọng Kha Uy bất đắc dĩ: "Có phải số tiền kia của chị là do qua tay em quyên tặng, nên cô Liễu mới vận dụng quan hệ để yêu cầu kiểm tra vấn đề tài chính của cô nhi viện không? Cô Liễu không tin tưởng em, có lẽ hiểu nhầm em làm tổn thất cho chị mới..."
Hạ Thi Khâm thì cảm thấy kỳ quái vì sao Liễu Tuyệt Luân lại có mặt tham gia vào vụ này, hình như trước đây Kha Uy cũng nói đã từng gặp cô ấy ở cô nhi viện, vậy chuyện này đúng là có khả năng xảy ra. Chỉ là khi nghe Kha Uy nói Liễu Tuyệt Luân làm thế vì có ý đồ khác, tuy Hạ Thi Khâm không hiểu rõ ý Tuyệt Luân nhưng cô lại cực kỳ tin tưởng người phụ nữ của mình. Nói ra thì, tư tưởng của Hạ Thi Khâm có chút giống nam giới, đó là ở trong suy nghĩ của mình, Liễu Tuyệt Luân là người của cô nên đương nhiên bất cứ điều gì cô ấy làm cũng chỉ bởi quan tâm lo lắng cho cô thôi. Một khi nhắc đến Tuyệt Luân, thì chuyện bên ngoài lập tức biến thành việc trong nhà.
Hạ Thi Khâm không muốn thảo luận tiếp việc đó với Kha Uy nữa, chỉ nói để cô an lòng: "Em không có làm sai gì cả, Tuyệt Luân cũng không phải người sẽ làm việc như thế, đừng suy nghĩ nhiều."
Sau khi Kha Uy đi, Hạ Thi Khâm cũng rời văn phòng, nhìn lướt qua đồng hồ rồi lái xe đến Vân Tụ Quán tìm Liễu Tuyệt Luân. Đúng như dự liệu, chiều này Liễu Tuyệt Luân có ở Vân Tụ Quán, chỉ có một bất ngờ là Đổng Tiệp cũng ở đây và đang ở trong văn phòng Tuyệt Luân, cả hai cùng thoải mái ngồi trên sô pha cười nói rôm rả. Hạ Thi Khâm thấy cảnh này mặt liền dài thượt, càng không muốn gặp phải người nào đó thì càng hay chạm mặt, và lần nào cô ta cũng ở bên cạnh Liễu Tuyệt Luân.
"Hạ Thi Khâm? Chị đến đây làm gì?" Giờ này chẳng phải là lúc Hạ tiểu nhân bận rộn nhất à. Mấy hôm trước vì tức giận cô không cho quỷ hẹp hòi này chạm vào người, thế là người này liền giận dỗi suốt mấy ngày sau chẳng chịu đến tìm cô, không hỏi han cũng không gọi điện thoại. Trước đây cô ngốc, mỗi lúc Hạ Thi Khâm không ở bên cạnh thì cô luôn tự kiếm cớ thay cho chị ta, cứ nhủ thầm rằng chắc chị ta bậnquá nên mới vậy. Nhưng nào có ai bận đến nỗi không bớt được chút thời gian để gọi điện thoại cho người yêu chứ. Vì thế nên lần này cô cũng không chủ động gọi điện, cả hai người cứ âm thầm đấu đá vài ngày, lại chẳng ngờ vào lúc đáng ra Hạ Thi Khâm phải bận rộn nhất, thì chị ta lại đến tìm cô.
Hạ Thi Khâm sau vài ngày bực bội bây giờ lại không mời mà tự đến, đáng lẽ Liễu Tuyệt Luân phải tươi cười đón chào, thế nhưng câu Tuyệt Luân vừa nói nghe hệt như đang chất vấn, có phải vì Đổng Tiệp ở đây nên mới không thích nhìn thấy cô không? Hạ Thi Khâm vừa giận lại vừa tủi thân, bĩu môi nói đến chuyện mà không nên nói nhất: "Tôi để Vivian quyên góp một khoản tiền cho cô nhi viện, sao em lại phải lập tức cho kiểm tra khoản tiền đó?"
Giờ đang là lúc cô nhi viện được đưa vào hệ thống từ thiện của chính phủ, nên dạo gần đây cô và Đổng Tiệp đều rất bận rộn cũng bởi vì chuyện này, việc kiểm kê tài chính cũng là một khâu trong số đó. Tuyệt Luân nhớ lại, hình như trong danh sách đúng là thấy tên của Kha Uy và Hạ Thi Khâm.
"Hạ, cô có phải hiểu lầm gì không? Chuyện đó là do tôi nhờ Tuyệt Luân trợ giúp, bởi vì ——" Đổng Tiệp đứng lên định giải thích.
"Lại là cô," Tình địch gặp nhau thì mắt đỏ ngầu, Hạ Thi Khâm càng thêm tức giận với Đổng Tiệp: "Vì sao cô ở đây hả? Chẳng phải cô thích ôm ôm ấp ấp với vị trợ lý nhỏ kia của Tang Dực Du à, sao còn mặt mũi tìm đến Tuyệt Luân thế. Tôi không thích cô gặp gỡ Tuyệt Luân."
Vừa nhắc đến Tiểu Diệp vẻ mặt Đổng Tiệp liền buồn bã, không nói thêm được gì. Tuyệt Luân không thể nhìn Hạ Thi Khâm bắt nạt Đổng Tiệp nữa, Đổng Tiệp là người hiền lành, có bị oan uổng cũng sẽ không giải thích cho mình, vì thế Tuyệt Luân càng không thể mặc cho bạn thân của mình chịu thiệt. Hạ Thi Khâm chưa rõ chuyện gì đã chụp mũ cho người ta, còn muốn cô nhận lỗi với chị ta, thế nhãi con này tình chàng ý tiếp với Kha Uy ở đài phun nước thì chẳng lẽ không có lỗi với cô chắc?!
"Hạ Thi Khâm! Chúng tôi đang giúp đỡ cô nhi viện, tôi không tin chị nhìn không thấy. Đừng có mượn cớ để mắng người. Tôi và Đổng Tiệp đang bận việc, sao chị không ở công ty mà ở cạnh Vivian đi, chạy tới đây làm gì?" Mặc dù cứ tỏ vẻ không để ý, nhưng Liễu Tuyệt Luân vẫn không thể giấu được sự ghen tuông trong lời nói của mình.
Đáng tiếc lúc này Hạ mỗ lại mù quáng không nghe ra được, nào đâu còn sự bình tĩnh thông minh khéo léo ngày thường, nhíu mày kéo tay Tuyệt Luân: "Không được, tôi muốn nói chuyện riêng với em."
"Hạ Thi Khâm chị đừng có náo loạn, muốn nói gì thì nói luôn ở đây đi." Tuyệt Luân đẩy ra, cô không muốn dỗ dành tính tình kiểu trẻ con.
"Liễu Tuyệt Luân, em nói rõ ràng cho tôi," Hạ tiểu báo ghen đến đỉnh điểm, rốt cuộc không thể nhịn nữa, "Hai chúng ta ở cùng nhau, em là người của tôi, tôi chưa bao giờ đồng ý chuyện em và Đổng Tiệp. Em đã không còn là bạn gái của Đổng Tiệp, vậy bây giờ hai người tính là gì?"
Nghe thật nồng nặc ghen tuông nha, giống hệt như một bà vợ bắt được quả tang chồng ngoại tình, nếu mà chồng không đồng ý ruồng bỏ ngay kẻ thứ ba kia, thì vợ sẽ không để yên đâu nhé. Tuyệt Luân bỗng cảm thấy bao nhiêu tức giận đều tiêu tan hết, nhìn bộ dạng Hạ Thi Khâm lúc này mà chẳng hiểu sao chỉ muốn cười to.
Và đúng là Tuyệt Luân cũng thật sự tươi cười, nụ cười vô cùng xán lạn kiều mị, cô giãy khỏi tay Hạ Thi Khâm, xoay người tựa vào vai Đổng Tiệp, nháy mắt câu dẫn: "Ai nói em không phải, chị quên rồi à... Em đường đường chính chính là bạn gái của Đổng Tiệp. Còn với chị á ~ Chẳng phải lúc đó đã nói rõ chúng ta chỉ là tình nhân sao. Em chỉ là vai phụ của chị mà thôi."
"Tuyệt Luân à ~" Giọng Đổng Tiệp mang đầy ý cười, thật không biết làm thế nào với đại tiểu thư chanh chua này đây, nói thế chắc chắn sẽ làm Hạ Thi Khâm tức chết.
Hạ Thi Khâm nhận thấy được sự thân mật và ăn ý giữa hai người họ, nhìn hình ảnh Đổng Tiệp và Tuyệt Luân ôm nhau khăng khít, vẻ mặt của cả hai thể hiện rõ sự thấu hiểu lẫn nhau, khiến cho cô có cảm giác mình dư thừa. Hai người họ mới là một cặp, còn cô cùng lắm chỉ là kẻ chen chân, giống như một tên hề, cứ một mình tự diễn đủ mọi dạng hỉ nộ ái ố, vì ở trong hàng ghế khán giả không có chỗ dành cho cô.
Hạ Thi Khâm chợt trở nên an tĩnh, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Bộ trang phục áo sơ mi hoa văn chìm với quần dài và đôi ủng ngắn, đã làm nổi bật lên khí chất thương nhân thành đạt của Hạ Thi Khâm, chính là nghiêm túc cẩn trọng và chuyên nghiệp. Cô không nói gì cứ đứng yên lặng ở đó vài giây, rồi mới xoay người rời khỏi văn phòng của Liễu Tuyệt Luân.
Liễu Tuyệt Luân vốn định nhìn xem thử bộ dạng biệt khuất của Hạ tiểu nhân khi bị tức giận đến phát điên, mà cố tình không có cách nào phản bác được, nhưng lại không ngờ người này bỗng thay đổi tâm trạng, trở về trạng thái bình thường chẳng buồn nói điều gì, đây rõ ràng không giống phong cách của Hạ Thi Khâm nha. Liễu Tuyệt Luân lo lắng đuổi sát theo bước chân của Hạ Thi Khâm đến tận cửa, nhìn tới khi bóng dáng của chị ta xa dần, nhỏ giọng gọi: "Hạ ~ Hạ Thi Khâm..."
Đúng là cô cố ý muốn chọc giận chị ta, nhưng vì sao dù đã xả được giận, mà cô lại hoàn toàn chẳng hề thấy vui vẻ, trái tim còn đau đớn không thôi. Bởi vì đó là yêu một người, lúc bị người đó gây tổn thương thì lòng đau đớn, nhưng khi đã có cơ hội "trả thù" được rồi, thì sao có thể không đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.