Chương 36: C36: Chuyện Thứ 36
Ichabod Crane
26/04/2022
Dành cho CallaLily0, cám ơn các comment và vote cùng sự ủng hộ nhiệt tình của bạn :x
Chuyện thứ 36
“Cậu nghĩ là sau chuyện vừa nãy mà có thể thản nhiên bỏ tôi đi về dễ thế hay sao?” Hoàng Minh Nam cúi xuống gần tôi, nói bằng cái giọng trầm trầm nghe rõ là khó chịu.
“Cậu muốn tôi nói gì cơ chứ?” tôi nhìn ra sau lưng hắn ta. Có cần phải xử sự như thể tôi vừa cướp của hắn ta cái gi quan trọng lắm không.
Tôi mới là người phải xử sự như thế mới đúng chứ!
Hoàng Minh Nam đưa tay lên nâng cằm tôi” Tôi muốn cậu đừng làm như thế nữa.”
“Làm cái gì?”
“Gây chuyện xong nói một câu chối rồi bỏ đi.”
“Tôi gây chuyện gì?” tôi nheo mắt nhìn hắn.
“Chuyện này.” Hoàng Minh Nam cúi xuống thật nhanh, ép môi hắn lên môi tôi,lần thứ 2 trong ngày.
Lại cái cảm giác chết tiệt kia.
Tôi muốn kéo hắn ta tới,muốn chạm tay vào tóc hắn ta một lần nữa,tôi thích cái cảm giác lúc ép sát vào hắn. Nó khiến cho mọi thứ xung quanh mờ nhạt đi, tan hết vào một chỗ chết tiệt nào đó mà tôi không muốn biết.
Hoàng Minh Nam ép sát tôi vào cái gốc cây hơn,một tay đưa ra giữ phía sau đầu tôi. Các ngón tay của hắn ta chạm nhẹ vào gáy tôi nóng bừng lên.
Không được! Như thế này không đúng tí nào!!!
“…mm..Không!!!” tôi tìm mọi cách chống lại cái cảm giác dễ chịu, thậm chí là thích thú trong người, dùng tay đẩy mạnh vào ngực Hoàng Minh Nam để hắn ta dứt ra.
Hoàng Minh Nam loạng choạng lùi về sau vài bước, mất đà.Hình như mình làm hơi quá, thế này ngã đau lắm đây..ây dà…
Từ từ đã, thứ màu xanh kia không phải mặt đất.
Bây giờ tôi mới nhận ra tôi và hắn đứng ngay sát mép nước.
Trong giây lát, mọi thứ đều dừng lại.
Thay vì ngã ngửa trên đất, Hoàng Minh Nam bay người về phía sau như trong đoạn phim quay chậm trên TV.Cái nền xanh rung rinh đáng sợ kia đang ở sau lưng hắn. Mắt hắn ta mở to nhìn tôi kinh hãi.
Miệng tôi há hốc ra.
Shit.
“Aaaaaaaaaaa!!!!!!!!!”và âm thanh đã trở lại với Hoàng Minh Nam trong tích tắc.
“Tùm!!!”
Tiếng động kinh dị kia cùng một đám nước hồ xanh rì bắn tung tóe lên đưa tất cả trở lại tốc độ bình thường.
Khốn nạn.
-
-
-
Tôi ngồi thu chân trên cái ghế đá màu hồng bệnh hoạn bên bờ hồ, liếc sang bên cạnh.
Hoàng Minh Nam đang ngồi chống tay vào gối,các ngón tay đan chéo nhau.Đầu hắn ta gục xuống nhìn đất, mái tóc ướt đẫm rủ xuống, nước nhỏ giọt tong tong.Không hiểu tôi với hắn ta ngồi ở đây được bao lâu, nắng lên tới tận đỉnh đầu rồi cơ đấy.
Có vài đứa trẻ còn đang chơi xung quanh cứ chỉ chỏ về phía tôi và hắn ta, thì thầm cái gì đó rồi cười phá lên.
“Này, có lạnh không?” Tôi khẽ đánh tiếng, nhìn cái đầu ướt sũng của hắn ta.
“Cậu hỏi làm gì? Hối hận à?” Hoàng Minh Nam đáp lại tôi bằng giọng lạnh nhạt, không thèm ngẩng lên.
Tự dưng lại thấy chạm tự ái, bỗng dưng hắn ta nói thế làm gì. Nếu hắn ta không cố hôn tôi thì tôi đã chẳng định đẩy hắn mạnh đến thế chứ!
“Xin lỗi, là tôi không để ý..” thôi thì làm mặt dày mà xin lỗi vậy, biết được hắn ta có phát điên lên mà bỏ về trước rồi mặc kệ tôi đi bộ về nhà không nữa.
Hoàng Minh Nam không nói gì, vẫn cúi đầu nhìn đất im lìm.
“Này, tôi nói thật đấy, tôi không có cố ý..” tôi cố bắt mình nói thêm vài câu nữa để hắn ta xuôi xuôi một chút. Tôi không đi bộ 5 cây bằng dép xỏ ngón cao gót của mẹ được, về tới nhà thì rụng chân chứ còn gì nữa .
Hoàng Minh Nam vẫn không nói gì, như kiểu hắn ta mất chức năng nghe rồi ấy.
Đồ chết tiệt,thích chơi trò giận dỗi nữa hay sao.
Tôi đưa tay ra giựt một lọn tóc của hắn ta.
“Đầu dính lá cây này.”Chết đi,Hoàng Minh Nam.
“Đau!” Hoàng Minh Nam bật dậy, xoa đầu nhăn nhó nhìn tôi.
” Cậu làm cái gì đấy?”
Nhạy cảm thế cơ đấy. Tôi cười đểu nhìn hắn.
“Muốn bị chấy hay sao,Hoàng Minh Nam? Tôi đang giúp cậu đấy!”
Hoàng Minh Nam nhìn tôi mất một lúc rồi đưa một bàn tay lên che ngang miệng,quay sang hướng khác,hít thở vài cái mới chịu bỏ tay xuống.
1
Hắn ta làm cái gì thế không biết?
Hoàng Minh Nam quay qua nhìn tôi”Được thôi,tôi chịu thua rồi.”
“Hả?” CLGT?
Tôi trố mắt nhìn hắn.
“Lần nào cũng thế.” Hoàng Minh Nam nói như kiểu đang nín thở.
Cú rơi vừa rồi có ảnh hưởng gì tới đầu óc của Hoàng Minh Nam không vậy?
“Cậu nói cái quái gì thế? Xuống nước rồi hóa điên hay sao?” tôi nheo mắt nhìn hắn.
Hoàng Minh Nam giậm chân lẹp bẹp trong đôi giầy da siêu kiểu cách úng đầy nước của hắn ta.
“Không có gì.”
Hắn ta quay đi, bước đi như không có gì xảy ra cả,mặc kệ cả cái bộ dạng ướt như con chuột của mình.
Tôi đang phân vân giữa việc đi theo hắn ta và đi bộ về nhà cho rồi.Có nên không?
Đi về cho xong. Hắn ta bảo không có gì còn gì. Cứ mặc định nó là” Mặc kệ tôi” đi vậy.
Tôi quay đi,định bước thì đã nghe thấy tiếng nói lớn phía sau.
“Này, định trốn trách nhiệm nữa hay sao,Linh Lan?” Chân tôi chựng lại.
Tôi quay lại,liếc. Hoàng Minh Nam đang đứng phía sau, làm cái mặt trẻ con kiểu buộc tôi gọi tôi.Đồ chết tiệt,hắn ta định làm gì nữa đây?
Chuyện thứ 36
“Cậu nghĩ là sau chuyện vừa nãy mà có thể thản nhiên bỏ tôi đi về dễ thế hay sao?” Hoàng Minh Nam cúi xuống gần tôi, nói bằng cái giọng trầm trầm nghe rõ là khó chịu.
“Cậu muốn tôi nói gì cơ chứ?” tôi nhìn ra sau lưng hắn ta. Có cần phải xử sự như thể tôi vừa cướp của hắn ta cái gi quan trọng lắm không.
Tôi mới là người phải xử sự như thế mới đúng chứ!
Hoàng Minh Nam đưa tay lên nâng cằm tôi” Tôi muốn cậu đừng làm như thế nữa.”
“Làm cái gì?”
“Gây chuyện xong nói một câu chối rồi bỏ đi.”
“Tôi gây chuyện gì?” tôi nheo mắt nhìn hắn.
“Chuyện này.” Hoàng Minh Nam cúi xuống thật nhanh, ép môi hắn lên môi tôi,lần thứ 2 trong ngày.
Lại cái cảm giác chết tiệt kia.
Tôi muốn kéo hắn ta tới,muốn chạm tay vào tóc hắn ta một lần nữa,tôi thích cái cảm giác lúc ép sát vào hắn. Nó khiến cho mọi thứ xung quanh mờ nhạt đi, tan hết vào một chỗ chết tiệt nào đó mà tôi không muốn biết.
Hoàng Minh Nam ép sát tôi vào cái gốc cây hơn,một tay đưa ra giữ phía sau đầu tôi. Các ngón tay của hắn ta chạm nhẹ vào gáy tôi nóng bừng lên.
Không được! Như thế này không đúng tí nào!!!
“…mm..Không!!!” tôi tìm mọi cách chống lại cái cảm giác dễ chịu, thậm chí là thích thú trong người, dùng tay đẩy mạnh vào ngực Hoàng Minh Nam để hắn ta dứt ra.
Hoàng Minh Nam loạng choạng lùi về sau vài bước, mất đà.Hình như mình làm hơi quá, thế này ngã đau lắm đây..ây dà…
Từ từ đã, thứ màu xanh kia không phải mặt đất.
Bây giờ tôi mới nhận ra tôi và hắn đứng ngay sát mép nước.
Trong giây lát, mọi thứ đều dừng lại.
Thay vì ngã ngửa trên đất, Hoàng Minh Nam bay người về phía sau như trong đoạn phim quay chậm trên TV.Cái nền xanh rung rinh đáng sợ kia đang ở sau lưng hắn. Mắt hắn ta mở to nhìn tôi kinh hãi.
Miệng tôi há hốc ra.
Shit.
“Aaaaaaaaaaa!!!!!!!!!”và âm thanh đã trở lại với Hoàng Minh Nam trong tích tắc.
“Tùm!!!”
Tiếng động kinh dị kia cùng một đám nước hồ xanh rì bắn tung tóe lên đưa tất cả trở lại tốc độ bình thường.
Khốn nạn.
-
-
-
Tôi ngồi thu chân trên cái ghế đá màu hồng bệnh hoạn bên bờ hồ, liếc sang bên cạnh.
Hoàng Minh Nam đang ngồi chống tay vào gối,các ngón tay đan chéo nhau.Đầu hắn ta gục xuống nhìn đất, mái tóc ướt đẫm rủ xuống, nước nhỏ giọt tong tong.Không hiểu tôi với hắn ta ngồi ở đây được bao lâu, nắng lên tới tận đỉnh đầu rồi cơ đấy.
Có vài đứa trẻ còn đang chơi xung quanh cứ chỉ chỏ về phía tôi và hắn ta, thì thầm cái gì đó rồi cười phá lên.
“Này, có lạnh không?” Tôi khẽ đánh tiếng, nhìn cái đầu ướt sũng của hắn ta.
“Cậu hỏi làm gì? Hối hận à?” Hoàng Minh Nam đáp lại tôi bằng giọng lạnh nhạt, không thèm ngẩng lên.
Tự dưng lại thấy chạm tự ái, bỗng dưng hắn ta nói thế làm gì. Nếu hắn ta không cố hôn tôi thì tôi đã chẳng định đẩy hắn mạnh đến thế chứ!
“Xin lỗi, là tôi không để ý..” thôi thì làm mặt dày mà xin lỗi vậy, biết được hắn ta có phát điên lên mà bỏ về trước rồi mặc kệ tôi đi bộ về nhà không nữa.
Hoàng Minh Nam không nói gì, vẫn cúi đầu nhìn đất im lìm.
“Này, tôi nói thật đấy, tôi không có cố ý..” tôi cố bắt mình nói thêm vài câu nữa để hắn ta xuôi xuôi một chút. Tôi không đi bộ 5 cây bằng dép xỏ ngón cao gót của mẹ được, về tới nhà thì rụng chân chứ còn gì nữa .
Hoàng Minh Nam vẫn không nói gì, như kiểu hắn ta mất chức năng nghe rồi ấy.
Đồ chết tiệt,thích chơi trò giận dỗi nữa hay sao.
Tôi đưa tay ra giựt một lọn tóc của hắn ta.
“Đầu dính lá cây này.”Chết đi,Hoàng Minh Nam.
“Đau!” Hoàng Minh Nam bật dậy, xoa đầu nhăn nhó nhìn tôi.
” Cậu làm cái gì đấy?”
Nhạy cảm thế cơ đấy. Tôi cười đểu nhìn hắn.
“Muốn bị chấy hay sao,Hoàng Minh Nam? Tôi đang giúp cậu đấy!”
Hoàng Minh Nam nhìn tôi mất một lúc rồi đưa một bàn tay lên che ngang miệng,quay sang hướng khác,hít thở vài cái mới chịu bỏ tay xuống.
1
Hắn ta làm cái gì thế không biết?
Hoàng Minh Nam quay qua nhìn tôi”Được thôi,tôi chịu thua rồi.”
“Hả?” CLGT?
Tôi trố mắt nhìn hắn.
“Lần nào cũng thế.” Hoàng Minh Nam nói như kiểu đang nín thở.
Cú rơi vừa rồi có ảnh hưởng gì tới đầu óc của Hoàng Minh Nam không vậy?
“Cậu nói cái quái gì thế? Xuống nước rồi hóa điên hay sao?” tôi nheo mắt nhìn hắn.
Hoàng Minh Nam giậm chân lẹp bẹp trong đôi giầy da siêu kiểu cách úng đầy nước của hắn ta.
“Không có gì.”
Hắn ta quay đi, bước đi như không có gì xảy ra cả,mặc kệ cả cái bộ dạng ướt như con chuột của mình.
Tôi đang phân vân giữa việc đi theo hắn ta và đi bộ về nhà cho rồi.Có nên không?
Đi về cho xong. Hắn ta bảo không có gì còn gì. Cứ mặc định nó là” Mặc kệ tôi” đi vậy.
Tôi quay đi,định bước thì đã nghe thấy tiếng nói lớn phía sau.
“Này, định trốn trách nhiệm nữa hay sao,Linh Lan?” Chân tôi chựng lại.
Tôi quay lại,liếc. Hoàng Minh Nam đang đứng phía sau, làm cái mặt trẻ con kiểu buộc tôi gọi tôi.Đồ chết tiệt,hắn ta định làm gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.