Chương 44: C44: Chuyện Thứ 44
Ichabod Crane
26/04/2022
Lần trước vẫn chưa kịp gào thét chuyện NVP vượt mức 1000.000 re, thế nên lần này phải cảm ơn mọi người rất nhiều, chúng ta đã tiến xa được tới từng này rồi đấy *tung hoa*
Chuyện thứ 44.
Năm mới.
Không có tận thế.
1
Chán đời.
Tôi ngồi thu lu trong chăn vần cái laptop trước mặt một cách chán nản. Làm cái gì cũng chán. Trời thì lạnh như này cũng chả muốn ra đường, chỉ muốn nằm ườn một chỗ cho xong chuyện.
“ Brừ…” Tiếng cái điện thoại rung bên cạnh làm tôi giật mình.
Con heo Quân sáng sớm ra gọi điện làm cóc gì cơ chứ? Định chúc nhau năm mới gặp nhiều xui xẻo à? Cỡ nó chắc dám làm chuyện thất đức thế lắm. Nên nhấc hay không đây, giông cả năm thì bỏ đời…
Hay có chuyện gì quan trọng, hừm…
Để cho cái chuông kêu inh ỏi mất một lúc, tôi mới chịu nhấc máy.
“Yo mày, bây giờ nhà mày có ai không?” thằng Quân thở phì phò qua ống nghe như kiểu vừa đi đánh nhau về.
Từ từ, sao lại hỏi nhà mày có ai không? Không lẽ nó vác xác tới đây?
Tự dưng tôi thấy mình toát mồ hôi. Hồi năm ngoái đâu có làm gì tổn hại tới nó đâu mà nó lại mò đến nhà mình đầu năm thế này, định giết người cướp của à? Hay là nó biết cả bố lẫn mẹ tôi đi sang nhà nội rồi nên muốn vào gây chuyện?
“Mày hỏi làm gì?”tôi ngờ vực đáp lại nó.
“Cho tao vào, có việc gấp.”
“Cái gì?”
“Đi xuống mở cửa cho tao vào,có chuyện khẩn. Mày lãng tai à?”
“Khẩn gì? Mày có ở đây đâu mà tao mở.”Không đời nào, đầu năm mà bị ăn đập thì cuối năm ăn đất à?
“Đi ra ngoài cửa sổ.” nó nói như ra lệnh.
Tôi ngáp, bước xuống giường nhìn ra cửa sổ.
ỐI MẸ ƠI! Nó đang đứng ở dưới nhà tôi thật, cái đầu trông bù xù hơn thường lệ.Không hiểu bị sao mà cứ thi thoảng lại thấy nó liếc mắt khắp nơi.
“Mày đến nhà tao làm cái gì hả? Đầu năm hết chỗ đi chơi hay sao?”Tôi nói qua điện thoại, ngó nó kiểu khó hiểu.
“Đã bảo có chuyện gấp, thấy rồi thì xuống đi!” nó liếc tôi, nói.
“Gấp gì?”
“Đi xuống ngay trước khi tao trèo vào trong và nhúng đầu mày xuống bồn cầu!”
“Tao không xuống, tại sao tao phải mở cửa cho mày?” tôi liếc xuống nó, vênh mặt lên. Tự dưng có cái cảm giác muốn chọc tức nó đến chết đi thì thôi. Có trèo vào cũng còn khướt.
“Cho mày 5’ trước khi tao gọi Hoàng Minh Nam đến ăn vạ. Muốn không hả?”thằng Quân đột ngột thay đổi thái độ, liếc nhìn lên tôi một cách xảo trá.
Khốn nạn, trông thế kia dám nó làm thật lắm, lần trước đùa dai một lần đã thấy kinh dị rồi. Thôi thì nhịn đi một cái vậy, giờ có thêm Hoàng Minh Nam đứng ngoài nữa không hiểu nhà hàng xóm sẽ nghĩ cái gì, chưa kể chuyện bố mẹ tôi sẽ phát hiện ra nữa. Đến lúc đó thì đẹp mặt, hờ hờ…
“Mày muốn gì?” tôi mở cánh cổng ra, lườm thằng Quân.
Nó hất cái khăn len xanh ra sau lưng, quạt tay xua tôi sang một bên rồi bước một bước vào trong sân nhà tôi.
” Có việc cần.” nó nói với cái đám không khí trước mặt, chả thèm liếc tôi lấy một cái, đoạn văng giầy ra bước vào trong nhà như đúng rồi.
Con heo này, còn không thèm coi chủ nhà ra cái thá gì nữa!
“Việc gì? Biết không có ai ở nhà tao nên đến chọc cho vui hả?”tôi lệt quệt bước vào theo nó, nói khoáy một cách khó chịu.
“Ai thèm, tao bất quá phải vào đây tị nạn thôi.” Nó chả thèm nghe tôi, ngiễm nhiên ngồi xuống cái ghế bành bọc da của bố tôi, vắt chân lên, rung đùi một cách thoải mái.
“Tị nạn cái gì chứ?” tôi lườm nó, khoanh tay đứng tựa cửa.
“Tị nạn là tị nạn thôi.”
“Thế thì đi sang nhà khác mà tị nạn, sao cứ phải nhè nhà tao mà vào hả? Năm mới năm me…”
“Me cái đầu mày, tao mà chạy sang nhà đứa khác kiểu gì cũng bị tóm.” Nó phủi, đoạn lôi cái điện thoại ra miết miết lướt lướt.
“Sao? Đi đánh nhau với côn đồ hả, tao không ngờ đấy Minh Quân…” tôi cưới khểnh nhìn nó.
“Cũng không hẳn.”
Say what???
“Cái gì?” tôi trợn mắt nhìn nó. Mình chỉ nói đùa thôi mà thành thật à? Hay là nó nói đùa chứ?
Lỡ ra, tẹo nữa có một đám côn đồ đầu bàn chông tay vác ống tuýp đến đòi thanh toán nợ nần ở nhà mình thì làm sao???
“Không phải đi đánh nhau, tao không thừa hơi.”
“Thế mày làm cái gì mà dính đến côn đồ hả? Vay nợ à?” đầu tôi bắt đầu mường tượng đến mấy thằng cha trùm mafia tay cầm xì gà, miệng phì phèo khói, chân bước lộc cộc đi đòi nợ. Xùy xùy, làm gì có chuyện…
“Trời lạnh quá đông não rồi hả Linh Lan? Trông tao có giống đứa đi vay nợ không?”thằng Quân nhướn mày nhìn tôi như kiểu tôi là đứa dở nhất trên đời nó từng gặp.
“Thế thì làm sao? Nếu mà dính đến giải quyết lẫn nhau thì tao..” tôi chưa nói hết câu thì nó đã chặn ngang họng tôi.
“Xùy, cái duy nhất cần giải quyết là cái đầu mày ấy! Tao không có đánh nhau rồi giải quyết cái gì hết, okay?”
“Tóm lại là thế nào? Làm sao mà mày dính đến côn đồ hả?” Không phải ra đường nhìn nhau một cái rồi bị bảo là nhìn đểu nhá, lạy giời, đúng là tai bay vạ gió.
Thằng Quân ngó tôi mất một lúc mới chịu nói.” Tao đang trốn gái.”
1
“Hả?” trốn gái là thế nào? Trốn người yêu cũ ấy hả?
“Mày nghe đúng rồi đấy!”
“Đúng cái gì?”
“Thế này…”thằng Quân mở miệng, nói giọng nhỏ nhỏ.
-
“Ôi xời ơi!!!” Tôi gầm lên, đạp cái ghế thằng Quân đang ngồi.
Đúng là thằng dở người, hóa ra hôm nay vừa bước chân ra khỏi nhà nó đã bắt gặp đứa nào trông quen quen, ngờ ngợ như người yêu cũ, vội vàng né tạm vào đây.
Chuyện thứ 44.
Năm mới.
Không có tận thế.
1
Chán đời.
Tôi ngồi thu lu trong chăn vần cái laptop trước mặt một cách chán nản. Làm cái gì cũng chán. Trời thì lạnh như này cũng chả muốn ra đường, chỉ muốn nằm ườn một chỗ cho xong chuyện.
“ Brừ…” Tiếng cái điện thoại rung bên cạnh làm tôi giật mình.
Con heo Quân sáng sớm ra gọi điện làm cóc gì cơ chứ? Định chúc nhau năm mới gặp nhiều xui xẻo à? Cỡ nó chắc dám làm chuyện thất đức thế lắm. Nên nhấc hay không đây, giông cả năm thì bỏ đời…
Hay có chuyện gì quan trọng, hừm…
Để cho cái chuông kêu inh ỏi mất một lúc, tôi mới chịu nhấc máy.
“Yo mày, bây giờ nhà mày có ai không?” thằng Quân thở phì phò qua ống nghe như kiểu vừa đi đánh nhau về.
Từ từ, sao lại hỏi nhà mày có ai không? Không lẽ nó vác xác tới đây?
Tự dưng tôi thấy mình toát mồ hôi. Hồi năm ngoái đâu có làm gì tổn hại tới nó đâu mà nó lại mò đến nhà mình đầu năm thế này, định giết người cướp của à? Hay là nó biết cả bố lẫn mẹ tôi đi sang nhà nội rồi nên muốn vào gây chuyện?
“Mày hỏi làm gì?”tôi ngờ vực đáp lại nó.
“Cho tao vào, có việc gấp.”
“Cái gì?”
“Đi xuống mở cửa cho tao vào,có chuyện khẩn. Mày lãng tai à?”
“Khẩn gì? Mày có ở đây đâu mà tao mở.”Không đời nào, đầu năm mà bị ăn đập thì cuối năm ăn đất à?
“Đi ra ngoài cửa sổ.” nó nói như ra lệnh.
Tôi ngáp, bước xuống giường nhìn ra cửa sổ.
ỐI MẸ ƠI! Nó đang đứng ở dưới nhà tôi thật, cái đầu trông bù xù hơn thường lệ.Không hiểu bị sao mà cứ thi thoảng lại thấy nó liếc mắt khắp nơi.
“Mày đến nhà tao làm cái gì hả? Đầu năm hết chỗ đi chơi hay sao?”Tôi nói qua điện thoại, ngó nó kiểu khó hiểu.
“Đã bảo có chuyện gấp, thấy rồi thì xuống đi!” nó liếc tôi, nói.
“Gấp gì?”
“Đi xuống ngay trước khi tao trèo vào trong và nhúng đầu mày xuống bồn cầu!”
“Tao không xuống, tại sao tao phải mở cửa cho mày?” tôi liếc xuống nó, vênh mặt lên. Tự dưng có cái cảm giác muốn chọc tức nó đến chết đi thì thôi. Có trèo vào cũng còn khướt.
“Cho mày 5’ trước khi tao gọi Hoàng Minh Nam đến ăn vạ. Muốn không hả?”thằng Quân đột ngột thay đổi thái độ, liếc nhìn lên tôi một cách xảo trá.
Khốn nạn, trông thế kia dám nó làm thật lắm, lần trước đùa dai một lần đã thấy kinh dị rồi. Thôi thì nhịn đi một cái vậy, giờ có thêm Hoàng Minh Nam đứng ngoài nữa không hiểu nhà hàng xóm sẽ nghĩ cái gì, chưa kể chuyện bố mẹ tôi sẽ phát hiện ra nữa. Đến lúc đó thì đẹp mặt, hờ hờ…
“Mày muốn gì?” tôi mở cánh cổng ra, lườm thằng Quân.
Nó hất cái khăn len xanh ra sau lưng, quạt tay xua tôi sang một bên rồi bước một bước vào trong sân nhà tôi.
” Có việc cần.” nó nói với cái đám không khí trước mặt, chả thèm liếc tôi lấy một cái, đoạn văng giầy ra bước vào trong nhà như đúng rồi.
Con heo này, còn không thèm coi chủ nhà ra cái thá gì nữa!
“Việc gì? Biết không có ai ở nhà tao nên đến chọc cho vui hả?”tôi lệt quệt bước vào theo nó, nói khoáy một cách khó chịu.
“Ai thèm, tao bất quá phải vào đây tị nạn thôi.” Nó chả thèm nghe tôi, ngiễm nhiên ngồi xuống cái ghế bành bọc da của bố tôi, vắt chân lên, rung đùi một cách thoải mái.
“Tị nạn cái gì chứ?” tôi lườm nó, khoanh tay đứng tựa cửa.
“Tị nạn là tị nạn thôi.”
“Thế thì đi sang nhà khác mà tị nạn, sao cứ phải nhè nhà tao mà vào hả? Năm mới năm me…”
“Me cái đầu mày, tao mà chạy sang nhà đứa khác kiểu gì cũng bị tóm.” Nó phủi, đoạn lôi cái điện thoại ra miết miết lướt lướt.
“Sao? Đi đánh nhau với côn đồ hả, tao không ngờ đấy Minh Quân…” tôi cưới khểnh nhìn nó.
“Cũng không hẳn.”
Say what???
“Cái gì?” tôi trợn mắt nhìn nó. Mình chỉ nói đùa thôi mà thành thật à? Hay là nó nói đùa chứ?
Lỡ ra, tẹo nữa có một đám côn đồ đầu bàn chông tay vác ống tuýp đến đòi thanh toán nợ nần ở nhà mình thì làm sao???
“Không phải đi đánh nhau, tao không thừa hơi.”
“Thế mày làm cái gì mà dính đến côn đồ hả? Vay nợ à?” đầu tôi bắt đầu mường tượng đến mấy thằng cha trùm mafia tay cầm xì gà, miệng phì phèo khói, chân bước lộc cộc đi đòi nợ. Xùy xùy, làm gì có chuyện…
“Trời lạnh quá đông não rồi hả Linh Lan? Trông tao có giống đứa đi vay nợ không?”thằng Quân nhướn mày nhìn tôi như kiểu tôi là đứa dở nhất trên đời nó từng gặp.
“Thế thì làm sao? Nếu mà dính đến giải quyết lẫn nhau thì tao..” tôi chưa nói hết câu thì nó đã chặn ngang họng tôi.
“Xùy, cái duy nhất cần giải quyết là cái đầu mày ấy! Tao không có đánh nhau rồi giải quyết cái gì hết, okay?”
“Tóm lại là thế nào? Làm sao mà mày dính đến côn đồ hả?” Không phải ra đường nhìn nhau một cái rồi bị bảo là nhìn đểu nhá, lạy giời, đúng là tai bay vạ gió.
Thằng Quân ngó tôi mất một lúc mới chịu nói.” Tao đang trốn gái.”
1
“Hả?” trốn gái là thế nào? Trốn người yêu cũ ấy hả?
“Mày nghe đúng rồi đấy!”
“Đúng cái gì?”
“Thế này…”thằng Quân mở miệng, nói giọng nhỏ nhỏ.
-
“Ôi xời ơi!!!” Tôi gầm lên, đạp cái ghế thằng Quân đang ngồi.
Đúng là thằng dở người, hóa ra hôm nay vừa bước chân ra khỏi nhà nó đã bắt gặp đứa nào trông quen quen, ngờ ngợ như người yêu cũ, vội vàng né tạm vào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.