Nhân Vật Phụ

Chương 53: C53: Chuyện Thứ 51(part 2)

Ichabod Crane

26/04/2022

Cho Ozhidaniye Leto vì sự ủng hộ tuyệt vời của bạn với NVP, cám ơn bạn rất nhiều xD!

CHÚ Ý: Sắp tới NVP sẽ "bị update" khá là chậm chạp vì lí do là sắp hết tháng 3. Vì là năm cuối cấp thế nên Ichabod sẽ phải tập trung học, không thể viết thường xuyên được. Dạo này cũng có khá nhiều chuyện gây áp lực, thế nên chưa biết sẽ giải quyết thế nào.

Nếu có biến thì chắc sẽ được phát tán quá fb, vì thế thi thoảng ghé qua nhé :))

Chuyện thứ 51 (part 2)

Tôi thấy tim mình đập nhanh lên. Làm thế nào mà tôi thích Hoàng Minh Nam được? Hắn cũng không biết làm thế nào hắn lại thích tôi được.

Cha, chúng ta bắt đầu giống nhau rồi đấy, Hoàng Minh Nam!

Tôi chưa kịp nói gì để đáp trả lại cái câu nói vừa rồi thì Hoàng Minh Nam đã lại tiếp. “Chỉ có thằng điên ở cạnh cậu mới không thích cậu, Linh Lan.”

“Gì?”  Hoàng Minh Nam đang nói đùa đấy hả? Nghe kịch quá, okay?

Được rồi, ý tôi là nghe như vậy trong người cũng thấy cảm giác vui vui. Hoàng Minh Nam rõ ràng là biết hắn ta cần phải nói gì.

“Tôi không đùa. Cậu phải tin tôi, Linh Lan.” Hoàng Minh Nam lắc nhẹ vai tôi, nói.

“Không phải là tôi không…” tôi lẩm bẩm.

“Cậu rất tuyệt, Linh Lan. Tôi có nằm mơ cũng không kiếm được người như cậu để thích. Đừng tự đánh giá thấp bản thân mình nữa.” Chính xác là tôi tuyệt ở chỗ nào, cái này lại đi theo một thứ lối mòn chết tiệt nào đây?Tôi có làm được cái quái gì cho hắn ta không?

Không.

Có cậu đang đánh giá tôi cao quá mức cần thiết thì có!

“Không, tôi đang nói thật.” Hoàng Minh Nam nhìn tôi, nói bình thản.

What the…? Làm sao hắn ta biết được tôi đang nghĩ gì chứ!

Tôi trố mắt nhìn Hoàng Minh Nam. Không lẽ vừa nãy mình vừa nghĩ vừa nói toẹt hết ra à?



“Ừ.”

OH HELL NO!!! Lại nữa kìa!

Đi chết đi, Linh Lan! Chết ngay đi, thật là mất mặt! Giời ơi là giời!!!

Tôi (lại) chưa kịp nói gì để biện minh cho cái màn hớ hênh chết trôi vừa rồi thì Hoàng Minh Nam đã nắm hai tay tôi, kéo tôi tới áp vào người hắn.

Một tay Hoàng Minh Nam đưa lên nâng cằm tôi, khiến tôi phải nhìn vào mắt hắn. “Cậu thay đổi tôi, rất nhiều. Khiến cho tôi nhận ra nhiều thứ, trải qua những cảm giác mà tôi chưa từng biết, khiến cho tôi mất kiểm soát. Chưa ai có thể đẩy tôi tới tận cùng tuyệt vọng như cậu, cũng chưa ai có thể làm tôi hạnh phúc như cậu đang làm...”

Okay, cái đó nghe rõ ràng là từ quyển sách nào hay từ bộ phim tình cảm sướt mướt nào ra. Làm gì có chuyện Hoàng Minh Nam lại nghĩ ra được những câu như thế?

Đừng có đỏ mặt nữa, đồ điên! Khốn nạn.

 “Vì vậy, đừng hỏi tại sao lại thành như thế, tôi không trả lời được.” mắt hắn ta thẫm lại, như thể đang cay cay cái gì đó.

Được rồi, nếu Romeo Lúc Nửa Đêm định khóc ở đây thì tôi sẽ không…

” Tôi cũng không giải thích được cái cảm giác như có con gì đang phun phì phì lửa trong người khi cậu quay lưng bỏ đi,…”

Đoạn hắn ta nhìn tôi, đưa một bàn tay lên vuốt mái tóc ướt của hắn, nói chậm”…hay cái cảm giác được cậu chạm vào tuyệt đến thế nào cả, nếu cậu...”

Lỗ tai tôi đã lùng bùng từ bao giờ, như thể não bị tắt nguồn và tay chân nắm quyền điều khiển vậy. Bởi vì ngay lúc đó, tay tôi đã đưa lên vòng qua cổ Hoàng Minh Nam, người nhướn lên một chút và làm cho hắn im miệng lại.

Hoàng Minh Nam trố mắt nhìn tôi, ra vẻ ngạc nhiên lắm, lúc tôi đứng bình thường trở lại.

 “Cậu nói nhiều quá, Hoàng Minh Nam...” Tôi thì thầm, kéo trán hắn tựa vào trán tôi, thở nhẹ ra.”Cái đó lấy ở quyển sách nào vậy?”

Hắn ta cười. Vâng, cái nụ cười sexy thần thánh ấy.

”Có quan trọng không, cậu hiểu là được.”Nói rồi, Hoàng Minh Nam đưa tay lên luồn vào tóc tôi, vuốt nhẹ sau gáy tôi trước khi tìm tới môi tôi một lần nữa.

Hình như sau đó thời gian biến mất hay gì đó. Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng đại loại là cái mùi AXE của Hoàng Minh Nam chắc chắn thành một trong những mùi yêu thích của tôi, sau hôm đó.



Ừ, bệnh hoạn đấy, biến thái đấy thì sao nào? Mùi thơm nước hoa chứ có phải cái gì thô bỉ kinh tởm lắm đâu!

Hình như là xịt khử mùi mới phải…

Xùy xùy!

-

-

-

“A!!!!THẬT ÁAAAAAAA!!!!!!” Linh Chi nhiệt tình cắm cả bộ móng cắt tỉa đẹp đẽ, sơn màu hồng phấn vào cánh tay tôi, rít lên đầy hứng khởi. Sau khi ép tôi ngồi một chỗ kể lại từng tí một chuyện hôm nọ.

Aaaaaaaaaaa!!!!!!!Tay tôi chứ có phải cục bông đâu!

Tôi gỡ tay mình ra, xoa xoa mấy vết lằn đang đỏ lên một cách khó chịu. Làm thế quái nào mà mình vẫn còn ngồi nổi trong cái căn phòng màu hồng kẹo cao su đáng yêu tới mức muốn nhảy xuống khỏi vách núi này của Linh Chi chứ?

 Đáng lẽ nên lỉnh đi từ lâu, không nên ngồi lại đây tẹo nào. Có cần phải phản ứng thái quá thế không, lúc cậu ta với Đăng Nguyên còn đang thích nhau tôi đâu có hồ hởi đến thế chứ!

Nhưng nếu nghĩ lại, thì Hoàng Minh Nam đúng là…

“Này! Thế cậu với Minh Nam có định hẹn hò không?” Linh Chi đột nhiên đập vai tôi, cười tươi hơn hoa nở.

Hẹn hò cái gì?

“Hả?”

Ôi, đừng nói tới mấy thứ đó! Ý tôi là thế này đã sến súa lắm rồi, tôi còn muốn sống nốt khoảng thời gian cấp 3 còn lại nữa.

“Hẹn hò ấy!” Linh Chi hất một vạt tóc nâu mềm ra sau một cách duyên dáng, nhìn tôi.

“Là cái gì?” tôi cố tình đánh trống lảng. Tôi không có ý định làm cái gì quá lố đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook