Chương 34
Phan Truc Ly
06/07/2024
Dạ Hoàng điểm một vài huyệt vị trên người Tâm Ý ngăn không để máu chảy nữa, cô nhìn Dạ Hoàng giọng yếu ớt nói:
- Cám ơn ngài, lúc nào người cũng bên cạnh ta! Đừng tức giận…! Ta chỉ trả ơn cho tam vương gia đã từng cứu ta một mạng!
- Đừng nói nữa, Tần Sở sẽ đến ngay đây!
Dạ Trân còn định rời đi đã bị Lạc Phong giữ lại, tất cả đều được người của thái tử khống chế! Hoàng thượng và hoàng hậu được đưa về điện nghĩ ngơi, hôm nay hoàng cung xảy ra một trận nội chiến khiến không ít người đổ máu, Hàm Ly cũng đã bị bắt, tứ vương gia đứng trước mấy huynh đệ tự tàn sát lẫn nhau để muốn giành vương vị mà lòng hắn đau như cắt, tam hoàng huynh vì tình mà bị nhị hoàng huynh lợi dụng làm con cờ chết thay cho mình, nhưng cũng còn may nhờ Tâm Ý xả thân cứu giúp nếu không đời này kiếp này huynh đệ bọn họ chắc khó có thể nhìn mặt nhau.
Tần Sở cũng vừa đến kịp lúc, nhét viên dược vào miệng của Tâm Ý, hắn nói:
- Thái tử nhanh độ ít chân khí cho cô ấy! Đưa vào trong cho cung nữ tẩy rửa vết thương, ta sẽ tiến hành băng bó!
Dạ Hoàng nhanh chóng ôm người rời đi các cung nữ, thái giám chạy ra chạy vào liên tục, làm cho người ở bên ngoài càng thêm lo lắng hơn! Dưới bàn tay của Tần Sở thì Tâm Ý cũng giữ lại được mạng nhỏ, thái tử thở phào nhẹ nhõm mà những người xung quanh càng mừng rỡ nhiều hơn, nếu lỡ Tâm Ý có chuyện không may thì có thể thái tử sẽ đem cả hoàng cung này chôn cùng cô ấy mất!
Trong không gian ẩm móc, con đường đi vào ngục tối càng trở nên âm u, bốn huynh đệ bọn họ đang ngồi lại với nhau, nếu là khoảng thời gian trước có thể cùng uống rượu đàm đạo nhưng hiện tại cũng là bốn người họ nhưng lại ngồi trong đại lao một gian phòng khá rộng, tứ vương gia lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này:
- Hai đệ có gì để nói hay không?
Dạ Trân nhìn thái tử, không mặn không nhạt lên tiếng:
- Huynh muốn xử lý bọn ta thế nào cũng được, thắng thì làm vua thua thì làm giặc! Khi ta quyết định thực hiện kế hoạch thì ta cũng đã biết trước được kết quả thất bại sẽ như thế nào!
Dạ Hành không thể nghe lọt những gì Dạ Trân nói, liền chen ngang:
- Nhị hoàng huynh! Từ khi bắt đầu tới hiện tại bây giờ huynh không cảm thấy có lỗi chút nào hay sao? Cấu kết với phản động, lôi kéo ngoại bang, định giết cha soán ngôi! Tội của huynh trời đất không dung!
- Chúng ta sinh ra trong gia đình đế vương những chuyện như vậy là bình thường! Nếu không đạp lên kẻ khác liệu chúng ta có sống đến nay hay không? Dạ Hoàng, huynh cũng tốt đẹp gì hơn ta, dưới kiếm của huynh không biết bao nhiêu xác người!
Dạ Hàng ngồi yên lặng nãy giờ vẫn không lên tiếng, đối với hắn hiện tại sống là một sự dày vò đau đớn nhất, hắn không còn mặt mũi để gặp lại Quỳnh Lam, cũng không còn dám nhìn mặt phụ hoàng và mẫu hậu hắn đã phụ sự kỳ vọng của bọn họ! Nhìn người tam đệ cứ như cái xác không hồn, Dạ hoàng không khỏi xót xa nói:
- Dù ta có giết bao nhiêu người thì ta vẫn bảo vệ Nam Triều, bảo vệ phụ hoàng và mẫu hậu, bảo vệ con dân cả nước! Ta dám đứng giữa trời để thề ta chưa bao giờ làm chuyện gì có hại đến giang sơn xã tắc! Ta có được ngày hôm nay đó là nhờ vào công sức và thực lực của ta, chứ ta không có cướp đoạt của ai cả! Nếu đệ giỏi hơn ta thì hiện tại chức vị thái tử này đã thuộc về đệ chứ không phải là Dạ Hoàng này!
Dạ Hoàng đưa mắt nhìn tam đệ, rồi nói tiếp:
- Đệ nghĩ đệ chết sẽ giải quyết hết tất cả mọi chuyện sao? Đệ phải sống để chuộc lại lỗi lầm do mình gây ra! Quỳnh Lam vẫn nguyện ý muốn gặp đệ!
Lời thái tử nói ra như một cú tát vào mặt Dạ Hàng.
- Cám ơn ngài, lúc nào người cũng bên cạnh ta! Đừng tức giận…! Ta chỉ trả ơn cho tam vương gia đã từng cứu ta một mạng!
- Đừng nói nữa, Tần Sở sẽ đến ngay đây!
Dạ Trân còn định rời đi đã bị Lạc Phong giữ lại, tất cả đều được người của thái tử khống chế! Hoàng thượng và hoàng hậu được đưa về điện nghĩ ngơi, hôm nay hoàng cung xảy ra một trận nội chiến khiến không ít người đổ máu, Hàm Ly cũng đã bị bắt, tứ vương gia đứng trước mấy huynh đệ tự tàn sát lẫn nhau để muốn giành vương vị mà lòng hắn đau như cắt, tam hoàng huynh vì tình mà bị nhị hoàng huynh lợi dụng làm con cờ chết thay cho mình, nhưng cũng còn may nhờ Tâm Ý xả thân cứu giúp nếu không đời này kiếp này huynh đệ bọn họ chắc khó có thể nhìn mặt nhau.
Tần Sở cũng vừa đến kịp lúc, nhét viên dược vào miệng của Tâm Ý, hắn nói:
- Thái tử nhanh độ ít chân khí cho cô ấy! Đưa vào trong cho cung nữ tẩy rửa vết thương, ta sẽ tiến hành băng bó!
Dạ Hoàng nhanh chóng ôm người rời đi các cung nữ, thái giám chạy ra chạy vào liên tục, làm cho người ở bên ngoài càng thêm lo lắng hơn! Dưới bàn tay của Tần Sở thì Tâm Ý cũng giữ lại được mạng nhỏ, thái tử thở phào nhẹ nhõm mà những người xung quanh càng mừng rỡ nhiều hơn, nếu lỡ Tâm Ý có chuyện không may thì có thể thái tử sẽ đem cả hoàng cung này chôn cùng cô ấy mất!
Trong không gian ẩm móc, con đường đi vào ngục tối càng trở nên âm u, bốn huynh đệ bọn họ đang ngồi lại với nhau, nếu là khoảng thời gian trước có thể cùng uống rượu đàm đạo nhưng hiện tại cũng là bốn người họ nhưng lại ngồi trong đại lao một gian phòng khá rộng, tứ vương gia lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này:
- Hai đệ có gì để nói hay không?
Dạ Trân nhìn thái tử, không mặn không nhạt lên tiếng:
- Huynh muốn xử lý bọn ta thế nào cũng được, thắng thì làm vua thua thì làm giặc! Khi ta quyết định thực hiện kế hoạch thì ta cũng đã biết trước được kết quả thất bại sẽ như thế nào!
Dạ Hành không thể nghe lọt những gì Dạ Trân nói, liền chen ngang:
- Nhị hoàng huynh! Từ khi bắt đầu tới hiện tại bây giờ huynh không cảm thấy có lỗi chút nào hay sao? Cấu kết với phản động, lôi kéo ngoại bang, định giết cha soán ngôi! Tội của huynh trời đất không dung!
- Chúng ta sinh ra trong gia đình đế vương những chuyện như vậy là bình thường! Nếu không đạp lên kẻ khác liệu chúng ta có sống đến nay hay không? Dạ Hoàng, huynh cũng tốt đẹp gì hơn ta, dưới kiếm của huynh không biết bao nhiêu xác người!
Dạ Hàng ngồi yên lặng nãy giờ vẫn không lên tiếng, đối với hắn hiện tại sống là một sự dày vò đau đớn nhất, hắn không còn mặt mũi để gặp lại Quỳnh Lam, cũng không còn dám nhìn mặt phụ hoàng và mẫu hậu hắn đã phụ sự kỳ vọng của bọn họ! Nhìn người tam đệ cứ như cái xác không hồn, Dạ hoàng không khỏi xót xa nói:
- Dù ta có giết bao nhiêu người thì ta vẫn bảo vệ Nam Triều, bảo vệ phụ hoàng và mẫu hậu, bảo vệ con dân cả nước! Ta dám đứng giữa trời để thề ta chưa bao giờ làm chuyện gì có hại đến giang sơn xã tắc! Ta có được ngày hôm nay đó là nhờ vào công sức và thực lực của ta, chứ ta không có cướp đoạt của ai cả! Nếu đệ giỏi hơn ta thì hiện tại chức vị thái tử này đã thuộc về đệ chứ không phải là Dạ Hoàng này!
Dạ Hoàng đưa mắt nhìn tam đệ, rồi nói tiếp:
- Đệ nghĩ đệ chết sẽ giải quyết hết tất cả mọi chuyện sao? Đệ phải sống để chuộc lại lỗi lầm do mình gây ra! Quỳnh Lam vẫn nguyện ý muốn gặp đệ!
Lời thái tử nói ra như một cú tát vào mặt Dạ Hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.