Chương 36
Phan Truc Ly
09/07/2024
Đối với chuyện Dạ Trân vượt ngục thái tử cũng không quá bất ngờ, không
muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến đôi vợ chồng trẻ Dạ Hành nên Tâm Ý
không cho thái tử để tin tức lọt ra bên ngoài. Khoảng thời gian này đối
với cô và thái tử cũng được xem là giành để củng cố tình cảm của hai
người, Tâm Ý cũng giành khá nhiều thời gian để cô và Dạ Hoàng hiểu nhau
nhiều hơn.
Tiểu Tiểu và mọi người mấy lần cũng bóng gió muốn uống rượu hỷ của cô nhưng Tâm Ý chỉ cười trừ rồi nói là chưa tới lúc, tháng sau thái tử có chuyến thị sát ở biên ải hơn 1 tháng mới trở về kinh thành, khi Tâm Ý biết được tin cô nhất quyết bắt hắn phải cho cô đi cùng nếu không cô sẽ lén trốn theo, đây là lá bài tẩy của Tâm Ý nên lần nào cô dùng đều đạt kết quả tối ưu.
Mọi chuyện ở kinh thành xem như đã đi vào quỹ đạo, thái tử giao mọi việc ở kinh thành lại cho tứ đệ, hắn tin tưởng vào khả năng của Dạ Hành có thể cùng phụ hoàng phân ưu và xử lý mọi chuyện một cách thỏa đáng.
Cuối tháng Tâm Ý và Dạ Hoàng bắt đầu khởi hành, lần này đi cũng không đem theo quá nhiều người chỉ đưa theo mấy ám vệ tinh nhuệ nhất, Tâm Ý cũng đưa theo Tiểu Tiểu cho có người bầu bạn, cô cải nam trang cho cả hai, thái tử thì hết mực cưng chiều Tâm Ý, cô làm gì cũng được miễn sao cô thấy vui là được, trong lòng Tâm Ý cũng đã hạ quyết tâm sau chuyến đi lần này trở về cô sẽ gả cho thái tử dù cô có là nhân vật quần chúng đi chăng nữa thì cô cũng sẽ lấy nam chính.
Mấy ngày nay trời cứ mưa dầm nên đoàn người của thái tử dừng ở dịch trạm, tạm thời ở đó vài ngày đợi trời nắng đường bớt chơn trợt rồi sẽ lên đường đi tiếp. Lần này đi khảo sát trong âm thầm để xem tình hình dân chúng thế nào nên thái tử không thông báo với bất cứ quan lại nào ở địa phương, nhưng sự xuất hiện của đoàn người thái tử đã gây không ít sự chú ý đến những người trong trấn, đa phần là muốn kết giao quan hệ để được nâng đỡ, không thì đưa con gái đến muốn dùng mỹ nhân kế nhưng đều được Lạc Phong và A Nhất tiễn đi từ sớm.
Mấy ngày nay Tâm Ý ở suốt trong dịch trạm cũng chán, hôm nay cô quyết định đưa Tiểu Tiểu ra ngoài dạo một vòng, đi gần tới cổng trấn thì có tiếng đánh chửi ở phía trước là một đám đàn đang vây xung quanh một ông lão cùng một tiểu cô nương đang khóc lóc quì gối cầu xin:
- Xin các vị đại hiệp tha cho tiểu nữ cùng phụ thân!
Một tên trong số đó, giọng điệu ngã ngớn nói:
- Được đại gia để mắt tới là phước phần của ngươi rồi ở đó mà cao giá! Nhanh theo ta về phủ!
- Van cầu đại hiệp tha cho cha con lão con đường sống!
- Ha…ha… là bọn ta đang giúp cha con lão còn gì! Ở đây mua bán một ngày được bao nhiêu tiền, cho con gái lão theo ta vinh hoa phú quí hưởng biết bao giờ mới hết!
Cả một đám người hùa theo:
- Đúng… đúng… đi theo công tử của bọn ta trở về sẽ được ăn no mặc ấm hâ…ha…ha…!
Tâm Ý nhìn tình huống trước mắt cũng hiểu được 7, 8 phần sự việc kiểu ức hiếp quen thuộc này gặp hoài trong mấy quyển tiểu thuyết hay đọc, nếu cô đấu tay đôi với bọn chúng chắc chắn đánh không lại, vì cô chỉ có mấy cái võ mèo cao mà thôi, cô đành cho Tiểu Tiểu trở về gọi người đến, lúc đó Tiểu Tiểu nhất quyết không đi nhưng dưới sự uy hiếp của Tâm Ý cô nàng đành vâng vâng dạ dạ mà chạy về dịch quán tìm cứu binh.
Khi Tiểu Tiểu dẫn A Nhất đến thì mọi chuyện đã giải quyết xong, hỏi chà con ông lão thì được biết có hai vị công tử dạy cho bọn ác bá một trận ra trò rồi hai người đó cũng đã rời đi. Còn đi về hướng nào thì bọn họ không biết.
Tiểu Tiểu và mọi người mấy lần cũng bóng gió muốn uống rượu hỷ của cô nhưng Tâm Ý chỉ cười trừ rồi nói là chưa tới lúc, tháng sau thái tử có chuyến thị sát ở biên ải hơn 1 tháng mới trở về kinh thành, khi Tâm Ý biết được tin cô nhất quyết bắt hắn phải cho cô đi cùng nếu không cô sẽ lén trốn theo, đây là lá bài tẩy của Tâm Ý nên lần nào cô dùng đều đạt kết quả tối ưu.
Mọi chuyện ở kinh thành xem như đã đi vào quỹ đạo, thái tử giao mọi việc ở kinh thành lại cho tứ đệ, hắn tin tưởng vào khả năng của Dạ Hành có thể cùng phụ hoàng phân ưu và xử lý mọi chuyện một cách thỏa đáng.
Cuối tháng Tâm Ý và Dạ Hoàng bắt đầu khởi hành, lần này đi cũng không đem theo quá nhiều người chỉ đưa theo mấy ám vệ tinh nhuệ nhất, Tâm Ý cũng đưa theo Tiểu Tiểu cho có người bầu bạn, cô cải nam trang cho cả hai, thái tử thì hết mực cưng chiều Tâm Ý, cô làm gì cũng được miễn sao cô thấy vui là được, trong lòng Tâm Ý cũng đã hạ quyết tâm sau chuyến đi lần này trở về cô sẽ gả cho thái tử dù cô có là nhân vật quần chúng đi chăng nữa thì cô cũng sẽ lấy nam chính.
Mấy ngày nay trời cứ mưa dầm nên đoàn người của thái tử dừng ở dịch trạm, tạm thời ở đó vài ngày đợi trời nắng đường bớt chơn trợt rồi sẽ lên đường đi tiếp. Lần này đi khảo sát trong âm thầm để xem tình hình dân chúng thế nào nên thái tử không thông báo với bất cứ quan lại nào ở địa phương, nhưng sự xuất hiện của đoàn người thái tử đã gây không ít sự chú ý đến những người trong trấn, đa phần là muốn kết giao quan hệ để được nâng đỡ, không thì đưa con gái đến muốn dùng mỹ nhân kế nhưng đều được Lạc Phong và A Nhất tiễn đi từ sớm.
Mấy ngày nay Tâm Ý ở suốt trong dịch trạm cũng chán, hôm nay cô quyết định đưa Tiểu Tiểu ra ngoài dạo một vòng, đi gần tới cổng trấn thì có tiếng đánh chửi ở phía trước là một đám đàn đang vây xung quanh một ông lão cùng một tiểu cô nương đang khóc lóc quì gối cầu xin:
- Xin các vị đại hiệp tha cho tiểu nữ cùng phụ thân!
Một tên trong số đó, giọng điệu ngã ngớn nói:
- Được đại gia để mắt tới là phước phần của ngươi rồi ở đó mà cao giá! Nhanh theo ta về phủ!
- Van cầu đại hiệp tha cho cha con lão con đường sống!
- Ha…ha… là bọn ta đang giúp cha con lão còn gì! Ở đây mua bán một ngày được bao nhiêu tiền, cho con gái lão theo ta vinh hoa phú quí hưởng biết bao giờ mới hết!
Cả một đám người hùa theo:
- Đúng… đúng… đi theo công tử của bọn ta trở về sẽ được ăn no mặc ấm hâ…ha…ha…!
Tâm Ý nhìn tình huống trước mắt cũng hiểu được 7, 8 phần sự việc kiểu ức hiếp quen thuộc này gặp hoài trong mấy quyển tiểu thuyết hay đọc, nếu cô đấu tay đôi với bọn chúng chắc chắn đánh không lại, vì cô chỉ có mấy cái võ mèo cao mà thôi, cô đành cho Tiểu Tiểu trở về gọi người đến, lúc đó Tiểu Tiểu nhất quyết không đi nhưng dưới sự uy hiếp của Tâm Ý cô nàng đành vâng vâng dạ dạ mà chạy về dịch quán tìm cứu binh.
Khi Tiểu Tiểu dẫn A Nhất đến thì mọi chuyện đã giải quyết xong, hỏi chà con ông lão thì được biết có hai vị công tử dạy cho bọn ác bá một trận ra trò rồi hai người đó cũng đã rời đi. Còn đi về hướng nào thì bọn họ không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.