Chương 24: Khách không mời mà đến
Luyến Nguyệt Nhi
28/07/2015
Tiêu Dao môn, thiện phòng,
Bàn gỗ sáng ngời, sạch sẽ cùng thức ăn đủ hương đủ vị khiến tiểu trùng tham ăn trong bụng Tô Khinh Lăng đã sớm kêu gào, chỉ kém chút nữa là nước miếng tràn ra. Hiện tại cho dù có người đặt cả toà nhà làm bằng kim tệ trước mặt nàng, nàng cũng sẽ ném qua một bên.
“Các ngươi mau tới đây.”
Lên tiếng là một lão giả thân mặc y bào màu trắng, tuổi chừng 60, râu tóc bạc trắng, thân hình nhỏ gầy nhưng đôi mắt sáng ngời đầy cơ trí. Ánh mắt lão hiện lên tia cười yếu ớt khiến lão thoạt nhìn khá ôn hoà, lão chính là Tiêu Dao cốc cốc chủ, Vô Cực lão nhân.
“Thỉnh an sư phụ!”
Sở Kiếm Vân hướng Vô Cực lão nhân hai tay ôm quyền. Tuy Hạ Tư Lạc không nói gì, nhưng theo tư thái hành lễ của hắn cũng không khó nhìn ra hắn đối với lão là phi thường cung kính.
Vô Cực lão nhân gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Tô Khinh Lăng đứng một bên phe phẩy ngọc cốt phiến. Ánh mắt cơ trí như muốn đem nàng nhìn thấu, nhưng khoé miệng vẫn cười: “Nhàn Vương gia, mời ngồi.”
“Đa tạ cốc chủ.” Tô Khinh Lăng cũng không tránh né ánh mắt của lão. Dù sao nàng cũng là nữ, đây là sự thật. Nếu lão đã nhìn ra cái gì, vậy cũng không quan trọng. Nàng hướng Vô Cực lão chắp tay, không khách khí đặt mông ngồi bên cạnh Hạ Tư Lạc. Mâu quang đảo qua mấy nam tử lạ mặt trên bàn, bọn hắn chắc cũng là đệ tử của Vô Cực lão nhân.
“Giới thiệu với Vương gia một chút, đây là Nhị đồ đệ của ta Lâm Văn Tuyên, Tứ đồ đệ Thẩm Ngâm.” Vô Cực lão nhân chỉ hai nam tử một thanh một lam bên người, giới thiệu với Tô Khinh Lăng.
Nàng gật đầu. Cũng là hai nam tử ưa nhìn, bất quá so với Hạ Tư Lạc còn kém xa.
“Vị này là đường đệ của Tam sư huynh các ngươi, Nhàn Vương gia.” Vô Cực lão lại giới thiệu Tô Khinh Lăng cho bọn hắn.
“Vương gia.” Mọi người hướng Tô Khinh Lăng ôm quyền, trong lòng có chút buồn bực. Tam sư huynh/ sư đệ không phải nói đường đệ của y rất lãnh mạc sao? Rõ ràng vị Vương gia trước mặt này lại không hề giống như Nhàn Vương trong miệng y a?
“Tốt lắm. Mọi người đều đã đói bụng, dùng bữa đi.”
Vô Cực lão nhân không nói gì thêm, trực tiếp kêu mọi người dùng bữa. Bất quá lại trúng ý Tô Khinh Lăng, nàng chính là đói đến chịu không nổi.
Mấy người vừa cầm đũa lên, quản gia Tiêu Dao môn lại vội vã chạy tới.
“Cốc chủ.”
“Làm sao vậy?” Vô Cực lão nhân buông đũa, mọi người cũng chỉ có thể buông theo.
Tô Khinh Lăng xoay người, dùng ánh mắt lăng trì kẻ quấy rầy nàng dùng bữa.
“Hồi cốc chủ, Bắc Phượng quốc phái người đến tìm Đại công tử.” Quản gia đáp.
Hạ Tư Lạc nghe vậy, băng sương trên mặt càng sâu, khắp người đều tản ra hơi thở chớ gần, biểu lộ tâm tình hắn lúc này đang cực kì không tốt, kẻ thức thời không nên chọc hắn. Thế nhưng, Tô Khinh Lăng lại cố tình không làm theo.
Bắc Phượng quốc sao? Nga, hoàng huynh nói Hạ Tư Lạc là hoàng tử Bắc Phượng, như vậy hiện tại Bắc Phượng đến tìm hắn làm gì? Chẳng lẽ, Bắc Phượng đã xảy ra nội loạn, cần hắn trở về chủ trì đại cục? Hay là có người chướng mắt hắn, muốn trừ bỏ hắn?
Trong đầu nàng, ý nghĩ xoay qua chuyển lại không ngừng. A, nàng thật muốn đến đó sáp một cước nha!
“Lạc Nhi, con xem…” Vô Cực lão nhân nhìn Đại đồ đệ. Đây là chuyện nhà của hắn, hắn phải tự quyết định.
Hạ Tư Lạc mím môi, ánh mắt thâm thuý nhìn Vô Cực lão nhân, gật đầu nói: “Sư phụ, con đi xem trước, mọi người dùng bữa đi.” Dứt lời, hắn liền đứng lên đi ra ngoài.
“Ta đi cùng!” Tô Khinh Lăng đứng lên, theo sát phía sau Hạ Tư Lạc.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau. Nhàn Vương này nghe nói là đến tìm Đại sư huynh, hiện tại lại dính hắn như vậy, hai người thật sự có giao tình gì a?
Bàn gỗ sáng ngời, sạch sẽ cùng thức ăn đủ hương đủ vị khiến tiểu trùng tham ăn trong bụng Tô Khinh Lăng đã sớm kêu gào, chỉ kém chút nữa là nước miếng tràn ra. Hiện tại cho dù có người đặt cả toà nhà làm bằng kim tệ trước mặt nàng, nàng cũng sẽ ném qua một bên.
“Các ngươi mau tới đây.”
Lên tiếng là một lão giả thân mặc y bào màu trắng, tuổi chừng 60, râu tóc bạc trắng, thân hình nhỏ gầy nhưng đôi mắt sáng ngời đầy cơ trí. Ánh mắt lão hiện lên tia cười yếu ớt khiến lão thoạt nhìn khá ôn hoà, lão chính là Tiêu Dao cốc cốc chủ, Vô Cực lão nhân.
“Thỉnh an sư phụ!”
Sở Kiếm Vân hướng Vô Cực lão nhân hai tay ôm quyền. Tuy Hạ Tư Lạc không nói gì, nhưng theo tư thái hành lễ của hắn cũng không khó nhìn ra hắn đối với lão là phi thường cung kính.
Vô Cực lão nhân gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Tô Khinh Lăng đứng một bên phe phẩy ngọc cốt phiến. Ánh mắt cơ trí như muốn đem nàng nhìn thấu, nhưng khoé miệng vẫn cười: “Nhàn Vương gia, mời ngồi.”
“Đa tạ cốc chủ.” Tô Khinh Lăng cũng không tránh né ánh mắt của lão. Dù sao nàng cũng là nữ, đây là sự thật. Nếu lão đã nhìn ra cái gì, vậy cũng không quan trọng. Nàng hướng Vô Cực lão chắp tay, không khách khí đặt mông ngồi bên cạnh Hạ Tư Lạc. Mâu quang đảo qua mấy nam tử lạ mặt trên bàn, bọn hắn chắc cũng là đệ tử của Vô Cực lão nhân.
“Giới thiệu với Vương gia một chút, đây là Nhị đồ đệ của ta Lâm Văn Tuyên, Tứ đồ đệ Thẩm Ngâm.” Vô Cực lão nhân chỉ hai nam tử một thanh một lam bên người, giới thiệu với Tô Khinh Lăng.
Nàng gật đầu. Cũng là hai nam tử ưa nhìn, bất quá so với Hạ Tư Lạc còn kém xa.
“Vị này là đường đệ của Tam sư huynh các ngươi, Nhàn Vương gia.” Vô Cực lão lại giới thiệu Tô Khinh Lăng cho bọn hắn.
“Vương gia.” Mọi người hướng Tô Khinh Lăng ôm quyền, trong lòng có chút buồn bực. Tam sư huynh/ sư đệ không phải nói đường đệ của y rất lãnh mạc sao? Rõ ràng vị Vương gia trước mặt này lại không hề giống như Nhàn Vương trong miệng y a?
“Tốt lắm. Mọi người đều đã đói bụng, dùng bữa đi.”
Vô Cực lão nhân không nói gì thêm, trực tiếp kêu mọi người dùng bữa. Bất quá lại trúng ý Tô Khinh Lăng, nàng chính là đói đến chịu không nổi.
Mấy người vừa cầm đũa lên, quản gia Tiêu Dao môn lại vội vã chạy tới.
“Cốc chủ.”
“Làm sao vậy?” Vô Cực lão nhân buông đũa, mọi người cũng chỉ có thể buông theo.
Tô Khinh Lăng xoay người, dùng ánh mắt lăng trì kẻ quấy rầy nàng dùng bữa.
“Hồi cốc chủ, Bắc Phượng quốc phái người đến tìm Đại công tử.” Quản gia đáp.
Hạ Tư Lạc nghe vậy, băng sương trên mặt càng sâu, khắp người đều tản ra hơi thở chớ gần, biểu lộ tâm tình hắn lúc này đang cực kì không tốt, kẻ thức thời không nên chọc hắn. Thế nhưng, Tô Khinh Lăng lại cố tình không làm theo.
Bắc Phượng quốc sao? Nga, hoàng huynh nói Hạ Tư Lạc là hoàng tử Bắc Phượng, như vậy hiện tại Bắc Phượng đến tìm hắn làm gì? Chẳng lẽ, Bắc Phượng đã xảy ra nội loạn, cần hắn trở về chủ trì đại cục? Hay là có người chướng mắt hắn, muốn trừ bỏ hắn?
Trong đầu nàng, ý nghĩ xoay qua chuyển lại không ngừng. A, nàng thật muốn đến đó sáp một cước nha!
“Lạc Nhi, con xem…” Vô Cực lão nhân nhìn Đại đồ đệ. Đây là chuyện nhà của hắn, hắn phải tự quyết định.
Hạ Tư Lạc mím môi, ánh mắt thâm thuý nhìn Vô Cực lão nhân, gật đầu nói: “Sư phụ, con đi xem trước, mọi người dùng bữa đi.” Dứt lời, hắn liền đứng lên đi ra ngoài.
“Ta đi cùng!” Tô Khinh Lăng đứng lên, theo sát phía sau Hạ Tư Lạc.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau. Nhàn Vương này nghe nói là đến tìm Đại sư huynh, hiện tại lại dính hắn như vậy, hai người thật sự có giao tình gì a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.